Lê Phong ngồi bên cạnh liếc nhìn em gái, ánh mắt anh trầm xuống, sau cùng chỉ thở dài, không nói gì thêm.
Đường về thị trấn dài hun hút. Xe khách lao qua những khúc cua tối om, nơi không một bóng đèn đường, bụi cây hai bên lay động như hàm răng đen ngòm chực cắn vào xe.
Khi xe vừa rẽ qua một góc khuất, đột nhiên một người phụ nữ xuất hiện bên vệ đường.
Cô ta mặc váy đen, tóc dài rũ rượi, tay giơ cao, ra hiệu xin đi nhờ.
Tài xế khựng lại, ngạc nhiên thốt lên:
“Khuya thế này mà vẫn có người đứng bắt xe sao?”
Anh ta liền đạp phanh, từ từ giảm tốc, rõ ràng có ý định... dừng lại.
Giải Chấn đột nhiên ngồi bật dậy trên ghế trước, gào lớn: "Đừng dừng xe! Cứ chạy tiếp đi!"
Tài xế bị tiếng hét làm cho giật mình, lườm anh ta qua gương chiếu hậu, giọng không vui: "Khuya thế này, một cô gái đứng ven đường... không lẽ cứ mặc kệ người ta sao?"
Giải Chấn siết chặt tay, lạnh lùng đáp: "Anh không nhận ra cô ta à? Cô ta chính là người nằm trong cái quan tài mà họ vừa rước ngang qua chúng ta hồi nãy."
Sắc mặt tài xế tái mét trong tích tắc. Anh ta lập tức nhớ lại — lúc đoàn phim chuyển đạo cụ vào phim trường, họ vô tình chạm mặt một nhóm người đưa tang. Trong tay cặp vợ chồng già kia là di ảnh của một người phụ nữ — mà người phụ nữ đó, gương mặt y hệt người đang vẫy xe xin đi nhờ lúc này!
Không nói thêm một lời, tài xế đạp mạnh chân ga. Chiếc xe vốn đang chậm lại đột nhiên vọt lên như bay, mọi người bị quăng ngược về sau, va đập vào lưng ghế. Bánh xe nghiến mạnh lên mặt đường, tiếng gió rít qua cửa kính. Chiếc xe lướt qua người phụ nữ ven đường như một cơn bão đêm.
Không ai lên tiếng. Trong khoang xe chỉ còn lại tiếng tài xế thì thầm trong hơi thở gấp gáp: "A di đà Phật... A di đà Phật..."
Lê Tri khẽ quay sang nói nhỏ với Lê Phong: "Đạo diễn nói đã cho người quay lại cảnh hỏa táng rồi."
Lê Phong nhíu mày, chậm rãi đáp: "Chắc đó là lý do cô ta bám theo. Nếu đã bị cô ta nhắm tới... thì sẽ không dễ gì mà thoát được." Anh dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: "Con ma trong nhà vệ sinh hôm trước... là cô ta à?"
Lê Tri khẽ lắc đầu: "Không chắc. Em chỉ thấy một đôi giày cao gót màu đỏ."
Khi xe lướt qua, người phụ nữ đứng bên lề đường bị cỏ dại che mất phần chân dưới, khiến Lê Tri không thể nhìn rõ đôi giày cô ta mang.
Lê Phong chau mày, ánh mắt đượm vẻ lo lắng: "Chắc đêm nay... sẽ xảy ra chuyện."
Một khi đã bị quỷ trong phó bản để mắt tới, nếu không tìm được cách hóa giải, thì cái kết thường rất khó lường.
Chưa dứt lời, một tiếng hét kinh hoàng vang lên từ hàng ghế trước. Cả xe giật mình quay lại — là Lư Hướng Dương! Anh ta đột ngột nhào khỏi ghế phụ, ngã lăn xuống sàn xe, vừa bò vừa gào: "Cô ta đuổi kịp rồi! Tôi thấy cô ta trong gương chiếu hậu! Cô ta đang bám trên cửa xe!"
Chiếc xe rung lên một cái, như thể chính nó cũng run rẩy vì nỗi sợ. Mọi người trên xe cùng lúc nhìn ra cửa sổ, cố căng mắt nhìn ra bóng đêm dày đặc ngoài kia. Nhưng ngoài kia chỉ là một khoảng tối vô tận, không thấy bất cứ thứ gì.
Tài xế run lên, tay lỏng lẻo trên vô lăng, suýt chút nữa thì mất lái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Phong vội vã đứng dậy, bước lên phía trước, giữ lấy vai tài xế, giọng cứng rắn: "Anh cứ tập trung lái, đừng nhìn vào gương chiếu hậu nữa."
Đường vắng không bóng xe nào, giờ này không cần quan sát phía sau. Nếu để tài xế hoảng loạn, xe rất dễ xảy ra tai nạn.
Lê Phong lập tức cởi áo khoác, trùm kín gương chiếu hậu. Ánh sáng từ gương biến mất, như cắt đứt sợi dây dẫn đến cõi âm.
Không khí trong xe ngột ngạt đến mức khó thở. Gương mặt ai cũng tái nhợt, cả người run rẩy. Lục Thải Vi ôm chặt lấy tay vịn ghế, thì thào với Lê Tri: "Có phải là con ma trong nhà vệ sinh không? Có khi... lúc đó cô ta đã theo dõi chúng ta rồi?"
Hình Thanh Việt gần như bật khóc: "Bác tài... còn bao lâu nữa thì tới nơi vậy?"
Giọng tài xế run như sắp khóc: "Gần rồi... chắc khoảng hai mươi phút nữa thôi."
Lư Hướng Dương vừa bò được lên ghế sau thì bỗng nhiên bất động. Anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm ra cửa sổ đối diện, mặt mày ngây dại.
Không ai nói một lời, nhưng tất cả đều cảm thấy lông tơ dựng ngược. Theo bản năng, họ quay đầu nhìn theo ánh mắt anh ta.
Ngoài cửa kính vẫn chỉ là bóng tối mịt mùng, không hề có gì.
Nhưng Lư Hướng Dương lại nở một nụ cười méo mó, kỳ dị đến rợn người. Anh ta đột ngột lao người về phía cửa kính.
"Rầm!"
Tiếng kính vỡ vang lên chát chúa. Đầu của Lư Hướng Dương đ.â.m xuyên qua cửa sổ, m.á.u b.ắ.n tung tóe, thân thể anh ta bị hút ra ngoài trong tích tắc.
Ngay sau đó, chiếc xe giật mạnh như cán qua vật gì đó nặng nề.
"Ầm!"
Cả thân thể Lư Hướng Dương bị nghiền nát dưới bánh xe. Tài xế gào lên trong cơn kinh hoàng, đạp phanh gấp.
Chiếc xe trượt dài rồi dừng hẳn.
Không ai nói nổi lời nào. Không khí trong xe như đông cứng lại.
Tài xế gục đầu lên vô lăng, giọng nghẹn ngào: "Tôi... tôi đ.â.m c.h.ế.t người rồi phải không..."
Không ai đáp. Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau cái c.h.ế.t kinh hoàng diễn ra ngay trước mắt.
Mộng Vân Thường
Gió đêm lạnh buốt lùa vào từ ô kính vỡ tan, như một bàn tay vô hình lướt qua gáy từng người.
Hai chùm đèn pha chiếu về phía trước, rọi vào màn đêm đặc quánh. Bụi đất cuộn lên, bay lơ lửng trong ánh sáng lờ mờ.
Ngoài kia vẫn tối đen, hoang vắng như thể thế giới đã bị bỏ lại phía sau. Ngoài chiếc xe của họ, không còn lấy một dấu hiệu nào của sự sống.
Một lúc sau, Lê Tri lặng lẽ đứng dậy. Giọng cô bình tĩnh nhưng lạnh lẽo: "Tôi xuống xem thử."
Đường về thị trấn dài hun hút. Xe khách lao qua những khúc cua tối om, nơi không một bóng đèn đường, bụi cây hai bên lay động như hàm răng đen ngòm chực cắn vào xe.
Khi xe vừa rẽ qua một góc khuất, đột nhiên một người phụ nữ xuất hiện bên vệ đường.
Cô ta mặc váy đen, tóc dài rũ rượi, tay giơ cao, ra hiệu xin đi nhờ.
Tài xế khựng lại, ngạc nhiên thốt lên:
“Khuya thế này mà vẫn có người đứng bắt xe sao?”
Anh ta liền đạp phanh, từ từ giảm tốc, rõ ràng có ý định... dừng lại.
Giải Chấn đột nhiên ngồi bật dậy trên ghế trước, gào lớn: "Đừng dừng xe! Cứ chạy tiếp đi!"
Tài xế bị tiếng hét làm cho giật mình, lườm anh ta qua gương chiếu hậu, giọng không vui: "Khuya thế này, một cô gái đứng ven đường... không lẽ cứ mặc kệ người ta sao?"
Giải Chấn siết chặt tay, lạnh lùng đáp: "Anh không nhận ra cô ta à? Cô ta chính là người nằm trong cái quan tài mà họ vừa rước ngang qua chúng ta hồi nãy."
Sắc mặt tài xế tái mét trong tích tắc. Anh ta lập tức nhớ lại — lúc đoàn phim chuyển đạo cụ vào phim trường, họ vô tình chạm mặt một nhóm người đưa tang. Trong tay cặp vợ chồng già kia là di ảnh của một người phụ nữ — mà người phụ nữ đó, gương mặt y hệt người đang vẫy xe xin đi nhờ lúc này!
Không nói thêm một lời, tài xế đạp mạnh chân ga. Chiếc xe vốn đang chậm lại đột nhiên vọt lên như bay, mọi người bị quăng ngược về sau, va đập vào lưng ghế. Bánh xe nghiến mạnh lên mặt đường, tiếng gió rít qua cửa kính. Chiếc xe lướt qua người phụ nữ ven đường như một cơn bão đêm.
Không ai lên tiếng. Trong khoang xe chỉ còn lại tiếng tài xế thì thầm trong hơi thở gấp gáp: "A di đà Phật... A di đà Phật..."
Lê Tri khẽ quay sang nói nhỏ với Lê Phong: "Đạo diễn nói đã cho người quay lại cảnh hỏa táng rồi."
Lê Phong nhíu mày, chậm rãi đáp: "Chắc đó là lý do cô ta bám theo. Nếu đã bị cô ta nhắm tới... thì sẽ không dễ gì mà thoát được." Anh dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: "Con ma trong nhà vệ sinh hôm trước... là cô ta à?"
Lê Tri khẽ lắc đầu: "Không chắc. Em chỉ thấy một đôi giày cao gót màu đỏ."
Khi xe lướt qua, người phụ nữ đứng bên lề đường bị cỏ dại che mất phần chân dưới, khiến Lê Tri không thể nhìn rõ đôi giày cô ta mang.
Lê Phong chau mày, ánh mắt đượm vẻ lo lắng: "Chắc đêm nay... sẽ xảy ra chuyện."
Một khi đã bị quỷ trong phó bản để mắt tới, nếu không tìm được cách hóa giải, thì cái kết thường rất khó lường.
Chưa dứt lời, một tiếng hét kinh hoàng vang lên từ hàng ghế trước. Cả xe giật mình quay lại — là Lư Hướng Dương! Anh ta đột ngột nhào khỏi ghế phụ, ngã lăn xuống sàn xe, vừa bò vừa gào: "Cô ta đuổi kịp rồi! Tôi thấy cô ta trong gương chiếu hậu! Cô ta đang bám trên cửa xe!"
Chiếc xe rung lên một cái, như thể chính nó cũng run rẩy vì nỗi sợ. Mọi người trên xe cùng lúc nhìn ra cửa sổ, cố căng mắt nhìn ra bóng đêm dày đặc ngoài kia. Nhưng ngoài kia chỉ là một khoảng tối vô tận, không thấy bất cứ thứ gì.
Tài xế run lên, tay lỏng lẻo trên vô lăng, suýt chút nữa thì mất lái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Phong vội vã đứng dậy, bước lên phía trước, giữ lấy vai tài xế, giọng cứng rắn: "Anh cứ tập trung lái, đừng nhìn vào gương chiếu hậu nữa."
Đường vắng không bóng xe nào, giờ này không cần quan sát phía sau. Nếu để tài xế hoảng loạn, xe rất dễ xảy ra tai nạn.
Lê Phong lập tức cởi áo khoác, trùm kín gương chiếu hậu. Ánh sáng từ gương biến mất, như cắt đứt sợi dây dẫn đến cõi âm.
Không khí trong xe ngột ngạt đến mức khó thở. Gương mặt ai cũng tái nhợt, cả người run rẩy. Lục Thải Vi ôm chặt lấy tay vịn ghế, thì thào với Lê Tri: "Có phải là con ma trong nhà vệ sinh không? Có khi... lúc đó cô ta đã theo dõi chúng ta rồi?"
Hình Thanh Việt gần như bật khóc: "Bác tài... còn bao lâu nữa thì tới nơi vậy?"
Giọng tài xế run như sắp khóc: "Gần rồi... chắc khoảng hai mươi phút nữa thôi."
Lư Hướng Dương vừa bò được lên ghế sau thì bỗng nhiên bất động. Anh ta trừng mắt nhìn chằm chằm ra cửa sổ đối diện, mặt mày ngây dại.
Không ai nói một lời, nhưng tất cả đều cảm thấy lông tơ dựng ngược. Theo bản năng, họ quay đầu nhìn theo ánh mắt anh ta.
Ngoài cửa kính vẫn chỉ là bóng tối mịt mùng, không hề có gì.
Nhưng Lư Hướng Dương lại nở một nụ cười méo mó, kỳ dị đến rợn người. Anh ta đột ngột lao người về phía cửa kính.
"Rầm!"
Tiếng kính vỡ vang lên chát chúa. Đầu của Lư Hướng Dương đ.â.m xuyên qua cửa sổ, m.á.u b.ắ.n tung tóe, thân thể anh ta bị hút ra ngoài trong tích tắc.
Ngay sau đó, chiếc xe giật mạnh như cán qua vật gì đó nặng nề.
"Ầm!"
Cả thân thể Lư Hướng Dương bị nghiền nát dưới bánh xe. Tài xế gào lên trong cơn kinh hoàng, đạp phanh gấp.
Chiếc xe trượt dài rồi dừng hẳn.
Không ai nói nổi lời nào. Không khí trong xe như đông cứng lại.
Tài xế gục đầu lên vô lăng, giọng nghẹn ngào: "Tôi... tôi đ.â.m c.h.ế.t người rồi phải không..."
Không ai đáp. Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau cái c.h.ế.t kinh hoàng diễn ra ngay trước mắt.
Mộng Vân Thường
Gió đêm lạnh buốt lùa vào từ ô kính vỡ tan, như một bàn tay vô hình lướt qua gáy từng người.
Hai chùm đèn pha chiếu về phía trước, rọi vào màn đêm đặc quánh. Bụi đất cuộn lên, bay lơ lửng trong ánh sáng lờ mờ.
Ngoài kia vẫn tối đen, hoang vắng như thể thế giới đã bị bỏ lại phía sau. Ngoài chiếc xe của họ, không còn lấy một dấu hiệu nào của sự sống.
Một lúc sau, Lê Tri lặng lẽ đứng dậy. Giọng cô bình tĩnh nhưng lạnh lẽo: "Tôi xuống xem thử."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương