Chiếc xe lăn bánh chậm rãi tiến đến gần cái ống khói đen đang cuộn lên từng làn khói nồng nặc, rồi rẽ vào một bãi đỗ xe cũ kỹ phủ đầy bụi bặm. Cùng lúc ấy, luồng khói đen đặc cũng vừa tắt, nhưng trong không khí vẫn vương lại thứ mùi cháy khét, khô và hăng, như thể tro người chưa kịp nguội.
NPC quay đầu lại, cười hờ hững: “Dựng cảnh rất tốn kém, thuê lò hỏa táng để quay vừa chân thực lại vừa rẻ. Đấy là giải pháp tiết kiệm nhất, hiệu quả chi phí tốt nhất.”
Lê Tri và Lục Thải Vi nghe vậy, không khỏi liếc nhìn nhau, đáy mắt hiện lên một tia khó tin. Đây là lần đầu tiên họ nghe nói một đoàn làm phim vì tiết kiệm kinh phí mà chọn... lò hỏa táng thật để quay.
Lục Cao thì không nói gì. Cậu thiếu gia từ bé đến lớn chưa từng phải nghĩ đến chuyện tiền nong, bây giờ đụng phải đoàn phim nghèo túng thế này, đến cả phản ứng cũng ngập ngừng.
Xe dừng hẳn, Lê Tri bước xuống, đôi giày giẫm lên nền đất lạo xạo, ánh mắt lướt qua tòa nhà đằng xa có ống khói đen vừa ngừng hoạt động. Khoảng cách không xa, chỉ cách một dải cây xanh dài chừng trăm mét. Đi theo NPC vòng qua đó, cuối cùng họ cũng nhìn thấy rõ nơi quay phim — là một nhà tang lễ.
Chỉ ba chữ ấy thôi đã đủ khiến không khí lạnh đi mấy độ.
Nhà tang lễ vốn là nơi tổ chức lễ tang, còn lò hỏa táng là nơi thiêu xác. Hai nơi khác nhau về chức năng nhưng cùng thuộc về cái chết. Lê Tri còn nhớ rõ tang lễ của ba cô năm xưa cũng tổ chức ở nhà tang lễ, sau đó mới đưa t.h.i t.h.ể ông đến lò hỏa táng. Nhưng ở phó bản này, hai nơi ấy lại nằm sát nhau, chẳng khác gì đang quăng người ta vào trung tâm của tử khí — nơi mà cái c.h.ế.t không chỉ là ký ức, mà là thực thể rình rập từng bước chân.
Quay phim ở nhà tang lễ vốn đã rùng rợn, đằng này lại còn chọn một nơi hẻo lánh, hiếm người lui tới. Bởi lẽ các nhà tang lễ bình thường đều bận rộn, mỗi ngày đều có người mất, làm gì có thời gian cho thuê làm trường quay. Không biết đạo diễn đã tìm bằng cách nào, nhưng rõ ràng ông ta đã thuê được một nơi... lạnh lẽo đến rợn người.
Vài nhân viên lác đác đang di chuyển đạo cụ, dàn dựng cảnh quay. Lê Tri đảo mắt một vòng, không thấy các người chơi khác đâu, chỉ có mấy người trong đoàn cùng NPC đi cùng.
Trước nhà tang lễ là một khoảng đất trống, nơi đó dựng một chiếc lều đơn sơ. Dưới lều là chiếc bàn dài chất đầy thiết bị và giấy tờ. Một người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi trước màn hình giám sát, nói chuyện nhỏ với trợ lý bên cạnh. Vẻ mặt chăm chú, ánh mắt tinh tường, không khó để đoán ra ông chính là đạo diễn của đoàn phim.
Khi thấy họ đến gần, ông vẫy tay chào rồi mỉm cười thân thiện: “Các cô cậu đến rồi à?”
Mộng Vân Thường

Cách nói chuyện của ông ta rất nhã nhặn, khác xa những vị đạo diễn cáu bẳn, quát tháo mà họ từng làm việc cùng. Dù bối cảnh trường quay này có phần tạm bợ, nghèo nàn, nhưng chính sự gần gũi ấy lại khiến Lê Tri và Lục Thải Vi cảm thấy có chút quen thuộc, như thể họ thực sự đang tham gia một buổi quay phim thực thụ.
Ánh mắt Lục Thải Vi lấp lánh sự hoài niệm, cô nghiêng đầu hỏi: “Đạo diễn ơi, khi nào chúng tôi bắt đầu quay ạ?”
“Không vội, không vội,” ông ta đáp rồi vặn nắp bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm nước nóng, “Trời chưa tối mà. Cảnh của các cô cậu đều quay ban đêm.”
Ông đạo diễn ra hiệu cho trợ lý, người kia lập tức cúi xuống lục trong đống giấy tờ rồi rút ra vài tập kịch bản mỏng, phát cho những người chơi có mặt. "Đây là kịch bản mới, mọi người xem trước đi. Tối là quay luôn."
Lê Tri nhận lấy kịch bản, lật nhanh vài trang thì phát hiện nội dung cực kỳ sơ sài — chỉ có vài cảnh quay trong nhà tang lễ, xoay quanh cái c.h.ế.t của cha nữ chính. Thoại của cô được đánh dấu bằng bút đỏ, tổng cộng chưa tới mười câu. Nhân vật của cô chỉ là bạn của nữ chính, đến viếng và an ủi.
Lục Thải Vi bên cạnh còn ít lời thoại hơn, chỉ có đúng năm câu.
Đọc xong, cô nhíu mày hỏi: “Đạo diễn, chỉ có thế này thôi ạ? Những phần còn lại đâu?”
“Vẫn đang sửa, quay xong cảnh này rồi mai tôi gửi phần sau cho mấy cô cậu,” ông đạo diễn đáp tỉnh bơ.
Vừa quay vừa sửa kịch bản?
Lê Tri thoáng nhìn sang Lục Thải Vi, bắt gặp ánh mắt cô ấy đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi, có lẽ đã kịp hiểu ra rằng than vãn cũng chẳng ích gì. Đạo diễn không cho ai cơ hội chen lời, liền phẩy tay: “Thôi, giải tán đi. À, Lục Cao ở lại. Cảnh của cậu tối nay quan trọng lắm, là cảnh bắt đầu nảy sinh tình cảm giữa nam nữ chính đấy. Tôi phải nói kỹ cho cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Tri liếc nhanh qua kịch bản của Lục Cao, thấy phần thoại được đánh dấu chi chít, kín cả trang. Thảo nào lúc ở trên xe, cô gái ngồi cạnh ghế lái lại nhiệt tình với cậu ta như vậy — thì ra cậu thiếu gia kia chính là nam chính.
Lục Thải Vi lập tức quay sang, ánh mắt lóe lên tia ghen tị.
Cô chạy lại, giở giọng ngọt ngào: “Đạo diễn ơi, tôi cũng có thể ở lại nghe học hỏi thêm được không ạ?”
Với nhan sắc nổi bật và danh tiếng của một ngôi sao từng nổi lên như hiện tượng sau một đêm, Lục Thải Vi biết rõ lợi thế của mình. Nụ cười của cô ấy có thể khiến đàn ông xao động, kể cả người từng gặp qua nhiều mỹ nhân như Lục Áo cũng khẽ sững người. Nhưng đạo diễn thì không mảy may cảm xúc: “Tôi đang giảng cảnh của nam chính, cô nghe để làm gì?”
Không hổ là đạo diễn theo đuổi nghệ thuật thuần túy!
Lục Thải Vi vẫn chưa bỏ cuộc. Cô lật sang trang thứ hai, chỉ vào một câu thoại: “Chỗ này tôi phải nói với nam chính, giọng đáng thương: ‘Anh thật sự muốn đi cùng cô ấy à?’ Rõ ràng nhân vật của tôi có tình cảm với nam chính, vậy chắc tôi cũng quan trọng trong mối quan hệ của họ mà. Tôi nghe để nhập vai tốt hơn thôi.”
Cô vừa nói vừa mở to đôi mắt tròn xoe, đầy thành ý.
Đạo diễn hơi khựng lại một chút, rồi gật đầu: “Cũng có lý. Thôi được, cô ở lại.”
Màn hình livestream lập tức ngập tràn những dòng [6666666].
Lục Thải Vi hào hứng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đầy mong đợi, không quên tranh thủ: “Nếu có thể thêm cho tôi vài câu thoại nữa thì tốt quá.”
Đạo diễn nghiêm mặt ngay: “Không được. Cô vốn đã nổi bật hơn nữ chính rồi. Thêm thoại nữa thì khán giả ai mà nhận ra nữ chính là ai?”
Lục Thải Vi ngẩn người: “?”
Từ chối thì thôi đi, sao nghe như đang… khen mình vậy?
“Được rồi, những người khác giải tán, tranh thủ tham quan làm quen với nơi này trước,” đạo diễn vẫy tay rồi quay sang gọi: “Lục Cao, lại đây.”
Những người còn lại nhìn nhau rồi rời đi, để lại Lục Cao và Lục Thải Vi ở lại trường quay.
Lê Tri hiểu rất rõ dụng ý của Lục Thải Vi.
Ba thành viên còn lại của Khổng Tước đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Rất có thể bọn họ bị cản trở bằng cách nào đó. Trong số những người có mặt tại đây, bốn người chơi còn lại liệu có phải là người của Thiên Vấn hay không thì vẫn chưa thể chắc chắn.
Lục Cao là ông chủ, không thể để cậu ta bị tách ra một mình. Nếu người của Thiên Vấn nhân lúc bọn họ tản ra mà ra tay, Khổng Tước coi như mất trắng.
Lục Thải Vi phải tìm cách ở lại bên cạnh Lục Cao, bảo vệ cậu ta, nhưng tuyệt đối không được để lộ thân phận.
Lê Tri gấp lại kịch bản, ánh mắt quét quanh không gian trống trải, lạnh lẽo phủ đầy âm khí. Trong phó bản này, người chơi không chỉ có thể là diễn viên mà còn có thể đóng vai trò hậu trường. Nếu cả nhóm cứ bị chia cắt thì quá bất lợi.
Người của Thiên Vấn có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Cô phải nhanh chóng tìm cách hội ngộ với anh trai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện