Thập phương luân hồi trận vừa thành lập căn bản không thấy có gì biến hóa, nhưng sao khi La Ứng Long rời đi, hai người lại bắt đầu chiến đấu thì một khoảng đất rộng mấy nghìn mét bỗng từ từ dâng lên, phảng phất như động đất. Tình hình tiếp theo quả đúng như La Ứng Long nói, sức thiêu đốt của Hắc viêm với đất đá giảm hẳn, sự phá hoại do sức mạnh của Trịnh Xá cũng yếu đi đáng kể, lúc trước một đao một kiếm chém xuống chấn động lan tới mấy chục mét, bây giờ chỉ có hơn mười mét, hơn nữa mức độ suy giảm còn đang từ từ tăng lên.
Thập phương luân hồi trận này cũng không phải là đại trận gì cả, nói chính xác thì nó là trận pháp người tu chân chuẩn bị cho chiến đấu. Có điều nó cũng không dùng để chiến đấu sống chết, mà là một loại trận pháp các môn phái tu chân trong thế giới mà La Ứng Long học tập tu chân sử dụng khi tỷ thí. Đặc điểm của trận pháp này là hấp thu năng lượng mà người chiến đấu bên trong tiết ra, dùng số năng lượn đó để cường hóa mặt đất đồng thời cũng cường hóa trận pháp, khiến cho người bên trong dễ dàng ra ngoài nhưng người bên ngoài lại rất khó vào trong, nhằm mục đích chống người ngoài quấy rầy cuộc tỷ thí. Số năng lượng tiết ra ngoài nhiều hơn nữa thì tuân theo tinh thần không lãng phí, thông thường sẽ tiêu tán ra xung quanh dưới dạng thiên địa linh khí, còn hiện tại La Ứng Long trực tiếp hấp thu số thiên địa linh khí này làm của mình. Nói cách khác, theo cường độ chiến đấu của hai người Trịnh Xá tăng cường, hiệu quả ngăn ngừa quấy nhiễu từ bên ngoài cũng từ từ tăng lên, mà năng lượng La Ứng Long nhận được cũng sẽ nhiều thêm... Đây đúng là kết quả hai bên đều có lợi, nhìn qua thì là vậy.
Sau khi bố trí trận pháp, Mochizuki Jun yên lặng cưỡi phi kiếm lơ lửng giữa không trung. Hắn liên tục sử dụng thần niềm tuần tra bốn phía, tuy không được như tinh thần lực khống chế giả lướt qua là rõ, nhưng chung quy cũng là thủ đoạn tiên gia của người tu chân, ít nhất cũng có thể thăm dò được nằm cách xa mấy trăm kilomet.
"Không thấy, vẫn không thấy La Cam Đạo ở đâu cả... Chẳng lẽ hắn thật sự bị mù đường? Không thể nào. Ánh sáng tâm linh cũng không phải vật trang trí, hơn nữa còn là ánh sáng tâm linh cao cấp như trường lực AT, mặc dù không bằng được ánh sáng tâm linh Hắc viêm của clone Trịnh Xá nhưng so với ánh sáng tâm linh Tiềm long biến của Trịnh Xá thì mạnh hơn nhiều. Tại sao đến như vậy mà vẫn không cảm ứng được khí thế chấn động khi cường giả chiến đấu? Quá quỷ dị... Chẳng lẽ lại là "hắn" đang giở trò? Cái này cũng có khả năng. Dù sao thì các cường giả khác chiến đấu vẫn còn chưa phân thắng bại, đến cả hai tên Sở Hiên cũng chưa biết thắng thua, xem ra vẫn còn phải kéo dài thời gian. Nếu để đại sát chiêu La Cam Đạo này lộ ra quá sớm thì kết quả sẽ đầy biến số..."
Kỳ thực việcLa Cam Đạo biến mất lại đúng là có liên quan đến trường lực AT, nói một cách chính xác là do đột nhiên có được trường lực AT quá mạnh mẽ. Cũng giống như một người chỉ có tầng thứ tư sơ cấp, còn chưa hoàn toàn tiến vào trung cấp, bỗng dưng lại có sức mạnh của tầng thứ năm, vấn đề chủ yếu nhất mà hắn gặp lúc này là không đủ sức khống chế. Vấn đề này tuy không đủ khiến thân thể EVA mạnh mẽ đến biến thái của hắn sinh ra tác dụng phản phệ nào cả nhưng lại ảnh hưởng tới khả năng sử dụng trường lực AT của bản thân hắn, ví dụ như các loại cảm ứng cơ bản nhất.
Do vậy La Cam Đạo bay lệch hướng đến hơn một nghìn kilomet, sau đó lại bay sang một hướng khác càng xa hơn nữa cho tới khi nhìn thấy cả bờ biển. Tiếp đó hắn theo một lối khác bay về lại lệch một khoảng không kém lần trước... So với cả trái đất, EVA thật sự quá, quá nhỏ bé, so với con kiến trong lòng bàn tay con người còn bé hơn....
Thời gian không ngừng trôi đi, La Cam Đạo bắt đầu từ từ thuần thục trường lực AT của hắn, La Ứng Long thì không cam tâm tiếp tục tìm kiếm. Mấy người Vương Hiệp thì bắt đầu thảo luận trước tiên nên tới hỗ trợ Sở Hiên hay tiến về phía chiến trường Trịnh Xá. Thời gian cứ dần dần trôi...
Keng!
Tiếng va chạm thanh thúy, hai bóng người tách rời nhau giữa không trung, tiếp đó biến mất trên mặt đất. Do tốc độ cả hai thật sự quá nhanh, đã vượt qua thị giác chuyển động của con người quá nhiều nên cơ bản chỉ có thể thấy một bóng đen lao vụt qua, ngoài ra không còn thứ gì nữa.
- Quả táo nhỏ non nớt cuối cùng cũng tới này chín đỏ rồi... Cái cảm giác chờ đợi thu hoạch cùng với sắp sửa kết thúc này thật đúng là phức tạp, đến mức làm ta muốn giết người...
Triệu Chuế Không đột ngột xuất hiện trên mặt đất, con dao găm màu đỏ máu trên tay hắn tinh xảo, trong vắt, trông cực kỳ đáng yêu, phảng phất như một món đồ trang sức. Nhưng khi nằm trên tay tên sát tinh này, con dao găm lập tức biến thành thứ đáng sợ hơn bất kỳ vũ khí hiện đại hóa nào. Chỉ thấy dao găm khẽ rung lên, lưỡi dao lập tức trở nên mơ hồ, tiếp đó không gian phía trước mặt Triệu Chuế Không cũng đột ngột biến thành mơ hồ mù mịt. Trong khoảnh khắc, lấy Triệu Chuế Không làm khởi điểm, mặt đất, vật thể trong phạm vi một trăm mét trước mặt hắn đều tan vỡ, biến thành từng từng khối nhỏ như hạt đậu, đồng thời hắn lại vung tay khẽ vạch một nhát sang hướng khác. Khoảng không phía đó chợt bắn ra một vài tia máu, thân thể Triệu Anh Không cũng từ đó hiện ta.
- Quả táo nhỏ, muội chỉ trưởng thành đến mức độ này thôi sao? Vẫn giống như những quả câu hư thối ư...
Triệu Chuế Không lè lưỡi liếm vệt đỏ trên dao găm,bấy giờ mới mỉm cười nói.
Triệu Anh Không thoáng mỉm cười không đáp. Trên vai và tay nàng rõ ràng đã có rất nhiều vết thương, tuy không trí mạng nhưng mười mấy vết thương xuất hiện vẫn làm áo nàng bị nhuộm hồng. Cũng may Triệu Anh Không là thành viên tiểu đội luân hồi, đã mở cơ nhân tỏa cùng tố chân thân thể siêu nhân, nếu là người bình thường, không kịp thời cầm máu vét thương trên người thì đã sớm mất máu mà chết rồi.
"Đúng là khó xử. Tốc độ thật sự quá nhanh, đã vượt quá cả sức tưởng tượng rôi, là Mach 3? Hay là Mach 5? Hay là trên Mach 10? Tốc độ thế này vốn không phải tốc độ con người có thể có được..."
Triệu Anh Không trong đầu không ngừng suy nghĩ phương thức chiến đấu tiếp theo. Là nhân cách chính, cũng là thiên tài trăm năm khó gặp chân chính của thích khách thế gia, chiến đấu đối với nàng phảng phất như một loại bản năng, cho dù là ở vào tình huống xấu hết mức cũng không cách nào phá vỡ ý chí chiến đấu của nàng.
"Ca ca lừa đảo, ánh sáng tâm linh của huynh rõ ràng không phải niệm động lực gì cả, hẳn phải là ánh sáng tâm linh thuộc loại tốc độ mới đúng? Tốc độ này thậm chí còn vượt xa cả Trịnh Xá trong trạng thái hủy diệt, tuy còn chưa tới mức độ Hồng hoang, khai thiến tích địa nhưng cũng không phải là tốc độ bình thường con người nên có. Hơn nữa theo một góc độ khác, cho dù là tốc độ và sức mạnh siêu quần như Trịnh Xá thì đó cũng là kết quả của việc hắn dùng năng lượng tác động lẫn nhau, còn tốc độ của ca ca thì luôn nhanh như vậy, lại không có chút tác dụng phụ nào, chỉ có thể là hiệu quả do ánh sáng tâm linh trong bản thân con người sinh ra thôi..."
- Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ bây giờ phải sử dụng công phu cuối cùng rồi sao? Triệu Anh Không hơi nghiêng đầu, bộ dạng trông vô cùng quyến rũ, hơn nữa Triệu Anh Không nhân cách chính rõ ràng cũng khác với nhân cách phụ, tuy ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng nhưng khuôn mặt lại mang nét quyến rũ và đáng yêu đặc hữu của thiếu nữ.
- A a a, ta nghe thấy rồi nhé. Quả táo nhỏ, tai ta rất thính đó nha... Còn có công phu cuối cùng gì nữa? Nếu không sử dụng thì lát nữa có thể sẽ muộn mất đấy nhé.
Triệu Anh Không mỉm cười ôn nhu, vừa cười vừa từ từ bước tới chỗ Triệu Anh Không. Tuy hắn còn chưa công kích nhưng không khí giữa hai ngươi lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo
Triệu Anh Không cũng không cử động. Nàng bỗng mở miệng nói:
- Có vẻ rất là bất công nhé. Ca ca huynh có vẻ rất là hiểu ta, có phải là clone Sở Hiên giao hết tư liệu về ta cho huynh không? Thật đúng là, Sở Hiên bên phe ta chẳng chịu trách nhiệm gì cả, lại còn thường xuyên bắt bọn ta làm mồi nhử nữa. Vì thế, không bằng ca ca trả lời ta ba câu hỏi đi, phải cho ta một số thông tin thì mới có thể phát huy toàn bộ thực lực được, huynh thấy sao?
Nàng đang đánh cược... Hoặc có thể nói là chỉ vỏn vẹn dựa vào một suy đoán mơ hồ trong lòng, nàng đánh cược...
- Ừm, nghe có vẻ cũng không sai... Được rồi, muội hỏi đi."
"Cược thắng rồi, vậy thì tính toán trong lòng ca ca sẽ là..."
Triệu Anh Không khẽ mỉm cười, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp lên tiếng hỏi:
- Nếu như huynh đánh với clone Trịnh Xá, huynh có thể làm hắn bị thương không? Hoặc có thể nói là huynh có thể khiến hắn bị thương trí mạng không?
- Có thể.
- Câu hỏi thứ hai, nếu huynh ôm theo một người mà chạy thì còn chạy nhanh được như vậy nữa không?
Triệu Anh Không tiếp tục hỏi
- ...Không thể.
- Cám ơn ca ca, vậy thì công phu giữ nhà của ta cũng phải sử dụng ra rồi, coi như cám ơn huynh đã trả lời ta...
Triệu Anh Không cười nói.
- Câu hỏi thứ ba đâu? Quả táo nhỏ đáng yêu của ta.
Đột nhiên Triệu Chuế Không cũng mỉm cười, đồng thời hắn khẽ vung dao găm lên. Triệu Anh Không ở phía xa vụt lách người sang bên, chỗ nàng vừa đứng xuất hiện một rãnh dài, không rộng lắm, nhưng lại cực sâu.
- Vẫn chưa nghĩ ra. Ca ca, đây là ánh sáng tâm linh của ta, sát chiêu cuối cùng của ta, nhìn cho kỹ nhé.
Triệu Anh Không nâng thanh gươm Excalibur trong suốt lên, từng bước từng bước tiến về phía Triệu Chuế Không. Tiếp đó, nàng và Triệu Chuế Không đều xuất hiện trong tầm mắt nhau nhưng mặt đất xung quanh lại không ngừng xuất hiện những vết rạch nhỏ hẹp mà lại sâu hoắm.
Trong mắt hai người, bóng dáng Triệu Anh Không vẫn cực kỳ rõ ràng. Tuy tốc độ cực nhanh nhưng sức phản ứng cùng động tác của hai người cũng vô cùng kinh người, dưới tốc độ như vậy, thân ảnh Triệu Anh Không vẫn bị Triệu Chuế Không bám chặt, có điều bóng dáng Triệu Chuế Không lại mơ hồ không rõ, chốc chốc lại rời khỏi bị trí, chuyển tới một chỗ khác trong tầm mắt Triệu Anh Không. Giao chiến lúc trước, mấy lần Triệu Anh Không muốn tiếp cận Triệu Chuế Không đều không được. Sức chiến đấu của nàng chủ yếu tập trung vào khéo léo chuẩn xác khi cận chiến, cũng không thông thạo lắm với chiến đấu tầm trung và xa, đặc biệt là khi đối mặt với cường giả tuyệt đỉnh như Triệu Chuế Không thì công kích tầm xa của nàng cơ bản có thể bỏ qua. Nếu thật sự muốn đánh bại hắn, không sử dụng công kích khéo léo chuẩn xác không xong... Điểm này có thể thấy rõ qua lần nàng tỷ thí với Trịnh Xá, nếu không phải Trịnh Xá dùng sức mạnh mang tính áp đảo như cấp độ Hồng hoang tấn công thì trong trạng thái Hủy diệt bình thường cũng tuyệt đối không dám cận thân chiến đấu với nàng.
Chính vì như vậy, lúc trước Triệu Anh Không liên tục cố gắng áp sát Triệu Chuế Không, cho dù là bị công kích cũng phải đuổi kịp hắn. Cứ một chạy một đuổi như vậy, theo lý mà nói dù thế nào cũng sẽ bị áp sát, trừ phi Triệu Chuế Không không ra một đao nào hoặc là tốc độ đã vượt trên Triệu Anh Không rất rất xa. Tuy nhiên nếu thật sự đúng như vậy thì thực lực hai bên sẽ chênh lệch quá lớn, Triệu Chuế Không ít nhất cũng phải mở đến cơ nhân tỏa tầng thứ tư cao cấp mới đúng, do đó tốc độ Triệu Chuế Không tuy nhanh nhưng cũng chưa đến mức có thể dưới sức ép của Triệu Anh Không mà vẫn ung dung thoát ra. Có điều khiến cho người ta phải kỳ quái là, mỗi lần Triệu Anh Không sắp sửa tới gần hắn thì tốc độ của hắn đều đột nhiên tăng vọt, dùng một tốc độ quái dị vọt ra đằng xa, lần nào cũng như vậy khiến cho Triệu Anh Không thật sự không cách nào áp sát.
Nếu chỉ như vậy thì còn tốt, Triệu Anh Không cũng có những biện pháp khác để chiến đấu với hắn, nhưng còn một điểm khiến cho nàng không thể không dừng lại được, đó là phương thức tấn công của Triệu Chuế Không. Mỗi lần con dao găm của hắn vung lên đều có thể cách không đánh trúng mục tiêu, cự ly xa nhất đạt tới hai trăm mét. Lúc ban đầu Triệu Anh Không suy luận rằng đó là niệm động lực chấn động với tốc độ cực nhanh mới đạt tới hiệu quả sức mạnh và khoảng cách như vậy nhưng mỗi lần tốc độ Triệu Chuế Không đột ngột tăng nhanh một cách kỳ quái thì chuyện lạ lại xảy ra. Nàng rõ ràng đã tránh khỏi hướng công kích rồi nhưng quỹ tích đòn tấn công lại giống như lệch hẳn sang bên chém trúng người nàng, cứ tích lũy như vậy, thương thế của nàng kỳ thật còn nghiêm trọng hơn biểu hiện bên ngoài nhiều.
"Hoặc là, ngay từ đầu đã quy luận sai. Niệm động lực mà ca ca nói... Là lừa đảo?"
Trong đầu Triệu Anh Không chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy cho nên mới hỏi hai câu vừa rồi. Câu thứ nhất là muốn làm rõ xem Triệu Chuế Không rút cuộc là có phải dùng tốc độ bản thân và niệm động lực để đạt tới thực lực như hiện tại hay không, câu hỏi thứ hai là để xác nhận Triệu Chuế Không có nói dối trong câu hỏi thứ nhất không.
Hai câu hỏi này tạm thời chưa bàn, khi hai người lại bắt đầu đối công, Triệu Anh Không vẫn như cũ bất chấp thụ thương cũng phải áp sát Triệu Chuế Không. Triệu Chuế Không lần này khi đột ngột gia tốc, trên mặt lại thoáng mỉm cười, con dao găm không ngờ lại không chỉ huy động một lần mà là không ngừng chấn động. Tiếp đó, tất cả mọi thứ trước mặt hắn đều bắt đầu tan vỡ, nếu quan sát theo tầm nhìn của hai người thì phảng phất như cả hư không cũng biến thành từng mảnh từng mảnh như thủy tinh vỡ, khắp mặt đất bị cắt thành từng khối nhỏ như hạt đậu. Sau khi ra chiêu này Triệu Chuế Không lại bay ngược ra sau.
Triệu Anh Không vốn đang nằm trong phạm vi công kích của chiêu này lại đột nhiên xuất hiện cách Triệu Chuế Không mấy chục mét con Triệu Chuế Không trong khoảnh khắc đánh ra một đòn vừa rồi, bụng và ngực hắn đã bị chém liên tiếp mất nhát. Thậm chí có một nhát kiếm còn rạch qua từ ngực trái đên vai, tuy chỉ cắt phá phần da nhưng vị trí chính là trái tim, cơ hồ một kiếm đoạt mạng
- Công kích thật kỳ lạ, quả táo nhỏ đáng yêu, ánh sáng tâm linh của muội đúng là không tệ... Nhưng sao ta lại cảm thấy như đang đối mặt với hai đối thủ vậy? Một người tấn công ta, người kia chạy khỏi phạm vi công kích của ta...
Triệu Chuế Không từ từ đứng dậy. Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên ngực rồi đột nhiêm mỉm cười hỏi Triệu Anh Không.
"Nhạy bén... Sức quan sát nhạy bén gần như trực giác của dã thú. Nói đúng ra... Ca ca mới là thiên tài mạnh nhất từ xưa tới nay của thích khách thế gia."
Triệu Anh Không mỉm cười, cũng không đáp lại. Hai người đều không tiếp tục tấn công nữa, nhất thời không khí có vẻ thoáng trầm xuống.
- Quả táo nhỏ... Muội biết ý nghĩa của trận chiến cuối cùng này không?
Triệu Chuế Không chợt ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
- ...Ca ca có ý gì? Là muốn với ta cách gì định mệnh hay là tiếp tục giả ngây giả dại ư?
Triệu Anh Không ngạc nhiên hỏi.
- Không, không phải mấy chuyện vặt vãnh ấy...
Triệu Chuế Không cúi đầu xuống, khuôn mặt vẫn mỉm cười, chỉ là thần sắc điên cuồng của hắn đã hoàn toàn biến mất, nói:
- Là một cảm giác khác. Đến mãi gần đây ta cũng mới cảm nhận được một chút... Có điều muội không biết cũng tốt. Nếu nói đến định mệnh, chiến đấu giữa chúng ta có thể coi là định mệnh không? Ngày qua ngày chờ đợi quả táo nhỏ mau trưởng thành, ngày qua ngày mong ngóng quả táo nhỏ mau chín đỏ, không ngờ đến khi quả táo nhỏ thật sự tới trước mặt ta, trong lòng lại có chút không nỡ.
- Là cô độc phải không? Ca ca...
Triệu Anh Không mỉm cười dịu dàng, trong mắt không còn một chút xíu nào vẻ lạnh lẽo nữa, chỉ có cảm giác ấm áp phảng phất như nhìn thấy người thân. Nàng nói:
- Ta và ca ca đều cô độc giống nhau, nhưng ta không có được dũng khí như ca ca, có thể một mình gánh vác tất cả tội lỗi cùng thống khổ, còn ta thì chỉ biết như một đứa bé cứ mãi luôn ngủ say.Ca ca, vì thế nên huynh mới giết một nhân cách khác của ta đúng không? Là vì không nỡ, hay là vì cô độc?
- Có điều ta may mắn hơn ca ca, bởi vì bên cạnh ta xuất hiện những đồng đội đáng để nhờ cậy. Trong lòng nhân cách phụ của ta đã đầy tình cảm, những cảm xúc đó thậm chí cả người đang ngủ say là ta cũng có thể cảm nhận được. Thật là ấm áp, thật là bình yên , cho nên ta lại càng hiểu sự cô độc của ca ca, cho nên ta mới có thể thức tỉnh... Bởi vì ta biết, lần này đã đến lúc ta gánh vác tất cả rồi. Ca ca, trận chiến cuối cùng này có ý nghĩa gì ta không biết, nhưng đối với chúng ta mà nói, nó chính là trận chiến cuối cùng!
Dứt lời, nàng đã lại biến mất khỏi chỗ đứng.
- Vậy sao?
Triệu Chuế Không cũng không di chuyển, hắn đột nhiên vung tay sang bên cạnh. Khiến cho người ta phải kinh ngạc là thân ảnh Triệu Anh Không không ngờ lại xuất hiện đúng phía đó, tuy vẫn dùng tư thế chạy tới gần Triệu Chuế Không nhưng tốc độ đang càng lúc càng chậm.
- Quả táo nhỏ, đây không phải câu trả lời ta mong muốn...Nếu muội vẫn kiên trì với đáp án như vậy thì ta cũng chỉ có thể hái muội xuống, gọt đi lớp da mềm mại bên ngoài, cắt mở phần thịt ấm áp, sau đó lôi khúc xương trắng tinh ra ngoài... Như thế quả táo sẽ biến thành hư thối. Chỉ nghĩ đến đấy thôi ta đã hưng phất như sắp bắn hết cả ra đây!
Triệu Chuế Không khẽ rung dao găm, một tia mảnh màu đỏ máu có thể được bằng mắt thường, thuận theo lưỡi dao chém về phía xa. Trong phạm vi tia sáng vụt qua, tất cả mọi thứ đều bị cắt đứt, phảng phất như cả không gian cũng bị chém phá, xuất hiện từng đoạn ngắt ngoằn nghèo giống như thủy tinh tan vỡ, mà hướng tia đỏ dó chém xuống chính là Triệu Anh Không với tốc độ đang càng lúc càng chậm. Nói thì chầm, xảy ra thì nhanh, một thanh trường kiếm vô hình đột nhên chém xả xuống từ phía trái sang phải Triệu Chuế Không. Nhát kiếm này tới thực đột ngột, Triệu Chuế Không lại phảng phất như đã biết trước,con dao găm khẽ vung lên cản lại, cả người mượn theo lực chém của thanh kiếm lùi ra xa.
Nhưng ngay lúc Triệu Chuế Không vừa rời đi được nửa mét, phía hắn hướng tới đột nhiên có một bàn tay thò ra. Bàn tay này trắng muốt như ngọc, nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng Triệu Chuế Không lại không hề dám chạm vào nó. Cùng lúc bàn tay vươn tới, thân thể Triệu Chuế Không liền bắt đầu gia tốc mạnh liệt, gần như như bắn ngước lại phía bàn tay xuất hiện. Chưa tới một chớp mắt, Triệu Chuế Không đã lùi ra xa hơn mười mét, cách bàn tay càng lúc càng xa, nhưng một thanh trường kiếm vô hình đã chạm vào lưng hắn theo hướng đang lùi lại. Theo gia tốc, thanh trường kiếm trực tiếp đâm vào bụng hắn từ sau lưng ra phía bụng, tuy chỉ đâm sâu được vài phân đã bị hắn thoáng lắc người tránh qua, nhưng dây dù sao cũng là lần đầu tiên Triệu Anh Không làm hắn bị thương.
- Đúng là đẹp đẽ, quả táo nhỏ... Hay phải nói là hai quả táo nhỏ?
Triệu Chuế Không sờ sờ sau lưng, bật cười giống như không cảm thấy đau đớn gì. Sau lưng hắn là Triệu Anh Không đang đứng mỉm cười, nàng cầm một thanh trường kiếm trong suốt, trên mũi kiếm dính một chút máu tươi, nhìn phảng phất như những giọt máu đang lơ lửng giữa không trung.
- Ca ca cũng xấu lắm nhé, rõ ràng ánh sáng tâm linh có hiệu quả không gian lại nói thành cái gì mà niệm động lực phổ thông nhất, đúng là lừa người mà.
Triệu Anh Không nhẹ nhàng nói.
Hai bên đều hiểu mà không nói, cùng rõ thêm một chút về ánh sáng tâm linh của nhau.
Ánh sáng tâm linh là năng lực ở sâu nhất trong linh hồn mỗi sinh vật sống. Mỗi sinh vật, cho dù là vi khuẩn cũng đều có ánh sáng tâm linh đặc trưng của mình, cũng có thể gọi đó là một loại dấu ấn sinh mệnh. Chỉ có điều, ánh sáng tâm linh ngủ say ở tầng sâu nhất của ý thức con người, so với ý thức tầng đáy còn sâu hơn, nơi đó về cơ bản có thể coi là điểm bản chất nhất của sinh vật sống.
Ngoài một số rất ít người có thiên phú ra, phần lớn mọi người cả đời cũng không cách nào chạm tới được ánh sáng tâm linh của bản thân. Cho dù là một trong rất ít người đó thì tối đa cũng chỉ có thể cảm giác được sự tồn tại của ánh sáng tâm linh, muốn sử dụng nó thì vạn vạn lần không được. Có điều, nếu nói ngược lại,cơ nhân tỏa có thể giải đáp rất nhiều vấn đề. Từng bước từng bước khai mở cơ nhân tỏa, đến khi đạt tới tầng thứ tư, mọi đều có thể sơ bộ sự dụng ánh sáng tâm linh của mình. Nhưng tiếp sau đó, theo việc sử dụng ánh sáng tâm linh, ác ma ẩn nấp trong tầng sâu nhất của ý thức cũng sẽ được thả ra, nó chính là thứ gọi là tâm ma. Năm xưa, em gái của Triệu Chuế Không, Triệu Nhị Không, chính là vì tiếp xúc trực tiếp với tầng sâu nhất của ý thức nên mới sinh ra thảm kịch, có thể cho rằng đó là trở ngại lớn nhất trước khi đạt được ánh sáng tâm linh.
Theo tình huống bình thường, về cơ bản khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp sẽ đều có được ánh sáng tâm linh, mà đến tầng thứ tư trung cấp sau khi vượt qua tâm ma, ánh sáng tâm linh sẽ căn cứ theo đặc điểm của từng người mà cá nhân hóa. Ví dụ như ánh sáng tâm linh của La Cam Đạo là trường lực AT, ánh sáng tâm linh của clone Trịnh Xá là Lệ viêm, ánh sáng tâm linh của Trịnh Xá là Tiềm long biến, hình thức biểu hiện cụ thể của ánh sáng tâm linh mỗi người đều khác nhau. Trường hợp bình thường là như vậy, nhưng cũng có những người thiên phú siêu quần cực cá biệt, ví dụ như Hạo Thiên, thậm chí còn chưa mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư đã có ánh sáng tâm linh, ví dụ như La Cam Đạo tuy thực lực bản thân cực yếu nhưng dựa vào hợp thể với EVA 01 mà cũng có ánh sáng tâm linh cá nhân hóa Trường lực AT. Lại còn cà Triệu Anh Không và Triệu Chuế Không, bọn họ đúng là chưa vượt qua được tâm ma nhưng cũng có ánh sáng tâm linh cá nhân hóa, mấy người này đều là loại thiên phú siêu quần, hoặc là có nguyên nhân đặc biệt.
Triệu Anh Không cười nhẹ, bấy giờ mới nói:
- Ta cũng phải sau khi hợp thể với nhân cách phụ mới lĩnh ngộ được ánh sáng tâm linh của bản thân mình, tên của nó là... Tấm gương hai mặt. Ban đầu ta là ta, cô ấy là cô ấy, sau đó hợp thể rồi ta không còn là ta, cô ấy không còn là cô ấy. Nhưng theo ánh sáng tâm linh xuất hiện, ta vẫn là ta, cô ấy vẫn là cô ấy, đến khi chiến đấu ca ca sẽ phải đối mặt với cả hai ta đấy. Vậy còn ca ca? Ánh sáng tâm linh của huynh là gì vậy?
- Ánh sáng tâm linh của ta à....
Triệu Chuế Không mỉm cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt lại dần dần tràn ngập tơ máu, giống như vừa có máu tươi nhỏ vào, trông cực kỳ đáng sợ. Hắn chầm chậm nói:
- Thốn bộ.
"Ca ca… Chung quy vẫn không bỏ được chấp niệm trong long, chung quy vẫn không cách nào vượt qua tâm ma sao?"
Kỳ thực với thực lực của Triệu Chuế Không mà nói, hẳn là phải có được thực lực tầng thứ tư trung cấp từ lâu rồi. Trên thực tế, nếu nói về sức mạnh không thôi thì hắn đúng là một trong những cường giả ở đẳng cấp này, nhưng hắn cũng thật sự chưa vượt qua được tâm ma, hoặc có thể nói bản than hắn chính là tâm ma…
"Thốn bộ à? Theo tên gọi có thể cho rằng…"
Triệu Anh Không cũng không còn cơ hội tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì đòn tấn công tiếp theo của Triệu Chuế Không đã tới trước mặt. Chỉ là một cú lao tới đâm rất bình thường lại khiến nàng có cảm giác không thể tránh né, tuy mũi dao găm đỏ chót ở ngay trước mắt nhưng Triệu Anh Không lại thấy như con dao găm đâm tới từ khắp bốn phương tám hướng, dù di động sang phía nào cũng sẽ bị đâm trúng, cảm giác như vậy thật sự rất không ổn.
"Áp lực của khí thế sao? Không thể nào. Ta sao có thể bị áp lực khí thế ảnh hưởng được?"
Triệu Anh Không cũng không nghĩ ngợi nhiều, thân hình lóe lên, biến mất khỏi chỗ đứng, đồng thời một Triệu Anh Không khác chợt xuất hiện sau lưng Triệu Chuế Không, trọng kiếm vô hình chém ngang về phía hắn.
Roạt!
Một tiếng vang nhẹ, khi thanh trọng kiếm vô hình tiếp xúc với thân thể Triệu Chuế Không, hắn vẫn không chút do dự vung dao găm đâm thẳng tới trước. Kết quả thật khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhát dao của Triệu Chuế Không rõ ràng là đâm vào khoảng không nhưng trên vai Triệu Anh Không sau lưng hắn lại bắn ra máu tươi. Vai bị dao găm đâm thủng, trường kiếm trong tay cũng không giữ được lực đạo, sánh hai bên, Triệu Anh Không quyết đoán nhảy lùi về sau.
- Triệu Chuế Không! Ngươi làm thế nào đâm trúng được ta?
Sắc mặt Triệu Anh Không lạnh băng, không có chút nào vẻ quyến rũ như khi mỉm cười dịu dàng lúc trước. Dung mạo tuy không thay đổi nhưng vẻ quyến rũ đó vừa biến mất, cả người trông lại thêm một phần anh khí, khuôn mặt thiên về trung tính nhìn qua thật sự có một vẻ mỹ lệ riêng, nàng là Triệu Anh Không nhân cách phụ.
- Quả táo nhỏ này, ồ, biến thành quả táo nhỏ xanh non rồi... Phải học quả táo nhỏ đã thành thục nhé. Dựa dẫm vào người khác không bằng dựa vào chính mình đâu. Nếu muốn biết ta làm thế nào đâm trúng muội thì tự suy nghĩ đi.
Triệu Chuế Không mimg cười ôn nhu, trong lúc cười lại vung dao găm nhẹ nhàng đâm tới. Triệu Anh Không sau lưng hắn lại lập tức biến mất, khi xuất hiện càng ở cách hắn mấy chục mét nhưng một dao này vẫn như trước tạo thành một vết thương trên người nàng. Cũng may Triệu Anh Không kịp thời nâng trường kiếm lên ngăn cản mới để vết thương chỉ trúng vào tay.
- Quả táo nhỏ, muội cứ che chở cho cô ấy mãi, như thế thì vĩnh viễn chỉ có thể trở thành một quả táo xanh chua thôi đấy.
- …Nhưng vẫn tốt hơn là bị ca ca tàn bạo hái xuống đúng không?
Triệu Anh Không mỉm cười dịu dàng, nói.
"Ánh sáng tâm linh của ta là hình thành hai bản thân "ta" độc lập, tuy trong cùng một lúc chỉ có thể xuất hiện một người, người còn lại sẽ ở trong dị không gian giống như nấp trong gương, không thể công kích, không thể bị thương… Nói cách khác, chỉ cần một "ta" thu hút kẻ địch, một "ta" khác nhân cơ hội tiến tới chỗ an toàn, vậy chiến đấu tầm trung và tầm gần ta sẽ ở vào thế bất bại, vậy thì hắn làm thế nào đánh trúng ta?"
Triệu Anh Không trong lòng không ngừng suy nghĩ, vừa rồi Triệu Chuế Không nói không hề sai, Triệu Anh Không nhân cách phụ dù sao cũng không phải nhân cách chính, nàng không cách nào giống như nhân cách chủ trong tất cả tình huống nào cũng có thể bình tĩnh suy luận, có thể nói, đây là chênh lệch trời sinh giữa hai nhân cách.
"Thốn bộ, thốn bộ, nếu là năng lực mang tính không gian, chẳng lẽ là chỉ…"
Triệu Anh Không lại cản mấy lần công kích của Triệu Chuế Không, mỗi lần đều không thể tránh khỏi nhận thêm trên người một vết thương. Mỗi lần đều chỉ đâm ra một cách đơn giả, rõ ràng chỗ đó trống rỗng, nhưng lần nào cũng bị đâm trúng, liên tục mấy lần, Triệu Anh Không cuối cùng cũng tìm thấy quy luật bên trong.
- Thốn bộ… Ca ca, ánh sáng tâm linh của huynh là chỉ trong một phạm vi nhất định, tất cả mọi không gian huynh đều chỉ cần một bước là có thể tới sao? Nói cách khác, là thu hẹp không gian? Chẳng trách, dao găm của huynh có thể công kich tới ngoài trăm mét, chỉ cần khẽ vung lên là tới được. Ta lúc trước còn tưởng là tác dụng của niệm động lực, xem ra căn bản đều do ánh sáng tâm linh của huynh, thốn bộ.
Thời cổ có thứ gọi là thập bộ nhất sát, cũng tức là ở bất kỳ vị trí nào trong phạm vi mười bước đều thuộc phạm vi của một đòn. Mà cái gọi là thốn bộ, không phải có ý là mọi cự ly xung quanh người đều nằm trong phạm vi một bước di chuyển của hắn sao? Con dao găm đó nhỏ như vậy,trong phạm vi chỉ một bước ngắn, Triệu Chuế Không tùy ý đâm ra quả đúng là trăm phát trăm trúng, cũng chẳng trách Triệu Anh Không dù làm thế nào cũng không thể tránh nổi.
"Nếu là như thế...Vậy không thể cứ mãi tránh nẽ, ca ca, ý của huynh là thế phải không? Muốn giải thoát nhanh một chút ư?"
Triệu Anh Không khe khẽ thở dài, bất quá nàng lập tức xốc lại tinh thần, miệng nói:
- Ca ca, xin lỗi... Ta tuyệt đối không thể thất bại, cho dù có... Ta cũng tuyệt đối không thể bại trong tay huynh. Đồng đội ta còn đang khổ chiến, kể cả ta không cách nào trợ giúp họ thì cũng tuyệt đối không thể để ca ca tới làm hại họ. Vì thế ca ca, cùng ta...
Vừa dứt lời, Triệu Anh Không đột nhiên biến mất không thấy, xung quanh cũng không xuất hiện một Triệu Anh Không kia nữa. Lần này là biến mất thật sự, hoàn toàn khác với lúc trước một người xuất hiện, một người biến mất, mặc cho Triệu Chuế Không tìm tòi thế nào cũng không ra được một chút manh mối.
- Quả táo nhỏ, chỉ ẩn nấp thôi cũng không phải là cách...
Triệu Chuế Không còn chưa dứt lời, một thanh trường kiếm đã đâm thẳng vào sau lưng hắn. Hắn cũng không quay người, khẽ tung thân nhảy lên, dao găm lại đâm tới trước, nhưng trường kiếm sau lưng còn chưa biến mất, dao găm hắn đâm ra đột nhiên dính vào một bàn tay bé nhỏ, mềm mại vừa xuất hiện. Triệu Anh Không cứ như vậy, tươi cười rạng rỡ đứng trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy chục phân.
- Ca ca, bắt được huynh rồi nhé...
Triệu Anh Không thuận theo dao găm nhẹ nhàng miết lên ngón cái Triệu Chuế Không. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả chỉ phát sinh trong chưa tới không phẩy không mấy giây, từ lúc trường kiếm xuất hiện, Triệu Chuế Không nhảy lên, cho đến lúc Triệu Anh Không xuất hiện, bắt lấy ngón tay cầm dao găm của hắn, mọi thứ hoàn thành trong nháy mắt. Tiếp đó Triệu Chuế Không toàn thân thả lỏng, chi có cánh tay không cầm dao găm là khẽ rung động một chút.
- Cho dù là khéo léo mượn lực thì cũng cần có lực mới được. Ca ca đúng là rất quen thuộc với ta… Nhưng mà, huynh thật sự không dùng lực sao?
Triệu Anh Không mỉm cười, cũng không tiếp tục công kích mà khẽ đưa mắt ra sau lưng Triệu Chuế Không, ở đó không ngờ lại có một Triệu Anh Không khác hình dạng y hệt. Chỉ có điều thần sắc Triệu Anh Không này khi nhìn Triệu Chuế Không mang đầy thù hận, còn có một vẻ mê mang không cách nào diễn tả được, trên tay nàng đang cầm thanh trường kiếm vô hình.
- Ca ca, ta có đến hai ánh sáng tâm linh đấy nhé. Ánh sáng tâm linh của ta là hủy diệt, có thể làm tiêu tan ánh sáng tâm linh của đối phương, còn của cô ấy là tấm gương hai mặt... Đã hiểu chưa? Lần này ca ca không chạy thoát được đâu.
Cánh tay kia của Triệu Chuế Không khe khẽ chấn động, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra. Sau khi Triệu Anh Không bắt lấy ngón tay hắn, ánh sáng tâm linh của hắn liền tan biến với tốc độ cực nhanh. Tất nhiên, có được thì nhất định phải có mất, ánh sáng tâm linh của Triệu Anh Không cũng không ngừng tiêu hao với tốc độ cực nhanh, hơn nữa mức độ tiêu hao của nàng còn phải gấp đôi mới đúng. Một thân thể chịu đựng gánh nặng của hai ánh sáng tâm linh hoàn toàn khác biệt, độ tiêu hao như vậy cũng chỉ có loại cường giả như Triệu Anh Không mới có thể sử dụng được, cho dù là thiên phú dị bẩm như Hạo Thiên thì có lẽ cũng sẽ bị hút thành xác khô.
Triệu Chuế Không cũng không kinh hãi, trên mặt hắn vẫn mang nụ cười mỉm gần như điên cuồng. Đúng vậy, hai mắt giăng đầy tơ máu, ánh mắt đầy cuồng loạn, mặt lại nở nụ cười. Hắn cũng không di động nửa thân trên mà dưới chân dùng lực nhảy vọt lên trên. Nhưng hắn vừa mới nhảy lên liền trông thấy Triệu Anh Không trước mặt ý cười càng thêm đậm, còn Triệu Anh Không ở sau lưng hắn thì thanh trường kiếm vô hình trong tay đã bắt đầu lấp lóe quang mang kịch liệt.
Từng phân một của thanh trường kiếm vô hình tỏa ra ánh sáng trắng mãnh liệt, cả thanh kiếm cũng từ trạng thái trong suốt hiện ra hình dáng thực, đó là một thanh trọng kiếm kỵ sỹ màu vàng kim, trên thân kiếm cổ xưa có khắc những dấu ấn vô danh. Sau đó Triệu Anh Không vung kiếm lên, một dải ánh sáng màu trắng rực rỡ bao trùm lấy Triệu Chuế Không và Triệu Anh Không nhân cách chủ, mang theo hai ngươi bay vọt lên giữa không trung.
Hai người vừa bị đẩy lên trời, cánh tay cầm dao găm của Triệu Chuế Không đã rút lại kịch liệt. Do hai người lúc này hoàn toàn nằm trong "sức mạnh", cho dù có hiệu quả hộ thân tự động của ánh sáng tâm linh, luồng kiếm quang đó còn chưa giết được họ nhưng bị trọng thương cũng là chắc chắn, hơn nữa lực lượng khi bị đánh trúng.... Tuy chỉ là lực bị động nhưng đó cũng là lực, mà với trình độ mượn lực khéo léo của Triệu Anh Không, trong điều kiện cận thân như thế này, mỗi động tác của nàng mới là sát chiêu chân chính.
Tất cả đều đã muộn, cùng là người có năng lực nhập vi, mỗi động tác nhẹ nhàng đều bị đối phương cảm ứng được, khi Triệu Chuế Không vụt dùng sức kéo tay lại, Triệu Anh Không cũng thuận theo luồng lực này vặn về phía trước. Bụp một tiếng nhẹ nhàng, mấy ngón tay nắm dao găm của Triệu Chuế Không đều bị vặn trật khớp, mà còn chưa hết, Triệu Anh Không lại càng thuận theo lực đạo nắm lấy cổ tay Triệu Chuế Không.
- Ca ca, tiếp theo huynh sẽ làm gì đây?
Triệu Anh Không cười nhẹ, vừa nói vừa khẽ rung tay, dễ dàng vặn trật khớp cổ tay Triệu Chuế Không. Có điều cũng chỉ đến như vậy, trước khi cổ tay trật khớp, mấy ngón tay còn lại của Triệu Chuế Không khẽ bật ra, con dao găm màu đỏ máu đã bắn lên cao, tiếp đó cổ tay hắn rời ra, Triệu Anh Không thuận theo cổ tay đó bắt về phía cánh tay Triệu Chuế Không.
Triệu Chuế Không tựa như đã hoàn toàn vứt bỏ cánh tay này, hắn cũng mặc kệ động tác Triệu Anh Không, cánh tay còn lại khẽ búng vào chuôi dao đang ở giữa không trung. Một luồng lực đạo phát ra đẩy dao găm bay tới một vị trí khó hiểu, còn hắn thì tự kéo cánh tay đang bị khống chế của mình, chợt vặn một cái, dễ dàng vặn gãy cánh tay đó, phảng phất như không hề cảm thấy đau đớn gì. Khi vặn gãy cánh tay, hắn thậm chí còn cười nhẹ một tiếng, thân thể khẽ rung lên phảng phất như đang hưng phấn, mặc cho Triệu Anh Không lại đánh trật khớp cánh tay hắn.
- Quả táo nhỏ... Tất cả đã đến lúc kết thúc rồi!
Triệu Chuế Không mỉm cười nói, con dao găm bị hắn búng đi không biết từ lúc nào lại bay tới sau lưng hắn, thuận theo cánh tay bị vặn trật khớp của hắn đâm về phía trước. Do bị tay phải chặn lại, Triệu Anh Không không có cách nào nhìn thấy mũi dao đang đâm về phía nàng, hơn nữa chính vì đang bắt lấy cánh tay kia nên khoảng cách theo đường thẳng với dao găm cũng là gần nhất... Cho dù đã mất đi ánh sáng sáng tâm linh tính chất không gian, Triệu Chuế Không cũng tuyệt không phải kẻ yếu mặc cho người khác sắp đặt.
Roạt!
Một âm thanh nhỏ vang lên, dao găm dễ dàng cắt đứt cánh tay trật khớp của Triệu Chuế Không, hơn nữa còn thuận theo máu thịt đâm thẳng vào bàn tay Triệu Anh Không. Đồng thời, do cánh tay đứt rời mà thoát khỏi sự khống chế của Triệu Anh Không, Triệu Chuế Không lập tức sử dụng ánh sáng tâm linh thốn bộ, cánh tay còn lại khẽ điểm xuống. Con dao găm phảng phất như đang được một bàn tay điều khiển, không ngờ lại tự động xay tròn, lúc này nó vẫn nằm giữa bàn tay Triệu Anh Không, xoay tròn một lượt lập tức cắt rời cả bàn tay nàng xuống. Đó còn chưa hết, ánh đỏ lóe lên, con dao găm lại đâm về phía yết hầm Triệu Anh Không.
- Ca ca, không có đơn giản như vậy đâu. Chưa đánh bại được ca ca, ta làm sao mà chết được?
Triệu Anh Không khẽ cười, nàng cũng không nhìn bàn tay bị cắt rời của mình, cơ thể chợt lóe lên. Keng một tiếng thanh thúy, một thanh trọng kiếm vô hình đột nhiên xuất hiện chặn lấy con dao găm đỏ máu, chỉ là khi nhìn lại thì nụ cười trên mặt nàng đã biến mất, ngược lại còn mang theo vẻ thù hận.
- Nhân cách phụ?
Triệu Chuế Không chỉ vừa kịp có phản ứng gấp gáp, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã từ sau vai hắn vọt tới, dễ dàng bắt lấy xương quai xanh, hơn nữa hai ngon tay còn sắp sửa chạm tới cổ. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, bàn tay Triệu Chuế Không lại khẽ điểm vào hư không, trước khi ánh sáng tâm linh bị phong tỏa, con dao găm đỏ máu một lần nữa bị khống chế, hơn nữa còn đâm ngược về chính hắn.
"Ca ca, nếu như chúng ta trưởng thành... Này, ca ca, chú ý nghe nào. Đến lúc đó muội sẽ gả cho huynh, sau đó lại tìm cho Nhị Không một ông chồng tốt... Hì hì, khi ấy chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau. Nếu như mấy lão già trong gia tộc dám tới làm phiền, chúng ta trước hết sẽ hủy diệt thích khách thế gia rồi sẽ tính, huynh thấy có được hay không, ca ca..."
"...Ca ca, muội khó chịu lắm, ác ma trong cơ thể như đang muốn lao ra vậy... Ca ca, muội còn có thể áp chế được con ác ma này bao lâu nữa..."
"...Muội nói bao nhiêu lần rồi, khi đối mặt với kẻ địch thì luôn phải mỉm cười thế này này, chỉ có ánh mắt thì lạnh lùng nhìn đối thủ, không được cười cười ngớ ngẩn như vậy nữa, ca ca..."
"...Không được chết, ta đã nói phải để mọi người cùng nhhau sống sót, chúng ta tìm biện pháp giải quyết ẩn hoàn trong cơ thể, sau đó cùng sống với nhau vui vẻ cả đời… Ta không muốn chỉ có một mình, ta không muốn sống sót cô độc một mình. Oa, Triệu Chuế Không! Ta hận ngươi, ta hận ngươi mãi mãi!"
Ký ức ngày xưa, ba đứa bé cô đơn nhìn nhau, khích lệ lẫn nhau sống sót, tất cả đều hy vọng có thể trở thành người thân yêu nhất của đối phương, cũng hy vọng đối phương có thể trở thành người thân yêu nhất của mình. Cho dù không thấy được tương lai, nhưng có thể được nhìn thấy nhau đã là hạnh phúc lắm rồi.... Nhưng rồi tất cả cuối cùng cùng cũng kết thúc, chỉ còn lại bóng tối và lạnh lẽo sau khi mất đi đồng đội, trên con đường không thể thấy được tương lai, càng bước càng trầm luân...
"Ca ca, ta đã đã tìm được đồng đội mới... Ta nhất định sẽ không để huynh một mình trần luân cô độc nữa!"
Ầm một tiếng vang dội, hai người đang quấn lấy nhau rơi thẳng xuống đất, phá ra một lỗ sâu hoắm. Triệu Anh Không vẫn áp chặt vào sau lưng Triệu Chuế Không, Triệu Chuế Không thì yên lặng đứng đó. Nếu không nhìn hoàn cảnh xung quanh cùng bộ dạng hai người lúc này thì thoạt trông họ thật sự giống một đôi tình nhân.
- Ca ca, không được đâu nhé, lại muốn bắt ép ta lần nữa sao? Lại muốn một mình chịu đựng đau khổ cùng cô độc lần nữa sao? Ca ca, lần này ta chắc chắn sẽ không buông tay đâu!
Trước mặt Triệu Chuế Không, một con dao găm màu đỏ máu không ngờ lại đang đâm vào tim hắn, chỉ là mới đâm sâu được có nửa phân mà thôi. Bàn tay nhỏ vốn đang bắt xương quai xanh hắn bây giờ lại dịch sang bên, nắm chặt lấy lưỡi dao, bàn tay còn lại của Triệu Chuế Không thì đang đặt lên chuôi dao, như muốn đẩy nó đâm sâu vào tim mình.
- Ca ca, đây là Vampire touch đúng không? Vũ khí ma pháp truyền thuyết cấp 2A, nhưng lại không có bất kỳ thuộc tính cộng thêm nào. Đặc điểm duy nhất của nó là có thể hấp thu thuộc tính ánh sáng tâm linh của đối phương. Không phải trực tiếp hấp thu ánh sáng tâm linh mà chỉ vỏn vẹn hấp thu thuộc tính đặc thù của ánh sáng tâm linh đối phương mà thôi, hơn nữa cũng chỉ duy trì được trong chốc lát ngắn ngủi. Nếu so với người khác thì nó thật sự là gân gà, nhưng đối với chúng ta mà nói... Không, đối với tất cả những kẻ không hoàn chỉnh do thích khách thế gia chế tạo ra mà nói, nó chính là cứu tinh duy nhất để chúng ta có thể sống sót.
Triệu Anh Không vừa nói, trong mắt nàng đột nhiên rơi lệ. Nàng cứ như vậy, dựa sát vào tấm lưng rộng của Triệu Chuế Không mà rơi lệ không ngừng. Con dao găm màu đỏ máu không ngừng cắt phá tay nàng, máu tươi trong lòng bàn tay thuận theo lưỡi dao nhỏ xuống ngực hắn, máu của hai người từ từ hòa vào nhau.
- Ánh sáng tâm linh của chúng ta ngay từ lúc sinh ra đã không hoàn chỉnh. Tuy về một số phương diện so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều, ánh sáng tâm linh cũng có thể dễ dàng tiếp xúc, khống chế, nhưng chính vì như thế nên tâm ma lại càng dễ dàng khống chế chúng ta. Ngoài ta, càng tiếp cận tầng thứ tư trung cấp, chúng ta càng không còn cách nào cứu vãn được, mãi đến khi ta hợp nhất với nhân cách phụ mới thật sự biết được tất cả... Con dao găm Vampire touch này vừa khéo có thể hoàn thiện bộ phận thiếu hụt của chúng ta, vì thế thế ta mới chú ý tìm kiếm. Chỉ cần hấp thu ánh sáng tâm linh cũng có thiếu sót một bộ phận, giống như ta và huynh... Là các thành viên duy nhất của thích khách thế gia trong thế giới luân hồi, chỉ có chúng ta mới là người mang ánh sáng tâm linh không hoàn chỉnh, hơn nữa cường độ cũng vừa khéo không chênh lệch nhau lắm. Một khi con dao găm này đâm xuyên chúng ta, huynh bị đâm thủng tim chết trước, ánh sáng tâm linh của huynh sẽ thuận theo nó truyền sang cho ta, đến lúc ấy ta sẽ có ánh sáng tâm linh hoàn chỉnh mà sống sót... Ca ca, huynh đúng là đồ đại ngốc!
Triệu Anh Không liên tục rơi lệ, khuôn mặt nhỏ bé khẽ cọ vào lưng Triệu Chuế Không.
- Tại sao ca ca ngay từ đầu đã ép buộc nhân cách phụ của ta phải không ngừng mạnh lên? Cho dù là dùng thù hận, cho dù là dùng tâm hồn méo mó, cho dù là dùng lời lẽ ác độc cùng công kích bạo lực cũng nhất định phải làm nhân cách phụ của ta mạnh lên? Bởi vì ca ca đang chờ đợi. Chờ đợi ánh sáng tâm linh của ta đạt tới cường độ ngang bằng với huynh, đến lúc đó mới có thể chịu đựng được một nửa ánh sáng tâm linh của huynh. Ca ca ngốc, rõ ràng đã bị tâm ma khống chế, tại sao lại còn thức tỉnh lại mà làm tất cả vì ta... Huynh là đồ đại ngốc!
Nói đến đây, Triệu Anh Không cuối cùng cũng không nhịn được, bật khóc hu hu, bộ dạng đâu còn là cường giả đỉnh cấp gì nữa, rõ ràng là một thiếu nữ đang vô cùng thương tâm.
- ....Đúng là rất ngốc, những lúc ngẫu nhiên tỉnh lại...
Triệu Chuế Không vẫn quay lưng về phía Triệu Anh Không, trong mắt hắn đã không còn tơ máu, cũng chẳng còn nụ cười mỉm tàn bạo nữa, chỉ còn vẻ trầm tư phảng phất như đang nhớ lại một ngày đã xa. Hắn thì thào nói:
- Những lúc rảnh rỗi ngẫu nhiên tỉnh lại, chung quy cứ luôn nhớ tới những chuyện lúc ba người chúng ta còn ở cùng nhau, tất cả đều khó mà quên được, cho nên... Cho dù là một mình quả táo nhỏ muội cũng được, cố gắng sống cả phần của chúng ta đi. Biết muội đã tìm được đồng đội của mình, không còn trầm luân trong bóng tối và cô đọc nữa, ta rất vui...
Nói đoạn, tay hắn lại dùng lực, lưỡi dao lại đâm sâu về tim hắn thêm vài phân.
- Không, ca ca huynh thật ích kỷ, lại muốn kéo tay muội đâm về phía mình sao? Lúc trước đã như vậy, bây giờ cũng như vậy, muội thật ghét bộ dạng như thế của huynh... Vì thế...
Triệu Anh Không đột nhiên nhìn sang cách đó không xa, một Triệu Anh Không khác xuất hiện trước mặt hai người. Thần sắc nàng có chút vặn vẹo, phảng phất như thân thể không phải của nàng, từng bước từng bước như robot tiến về phía hai người.
- Dù sao cũng là nhân cách phụ mà, dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi cũng được. Khoảng thời gian này tạm thời để tôi khống chế đi... Xin lỗi, người kia của tôi, đã bắt cô làm chuyện trái lương tâm như vậy. Bất quá, cũng sẽ không lần sau nữa đâu.
Triệu Anh Không mỉm cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nói với Triệu Anh Không kia.
Nói xong, Triệu Anh Không kia đột nhiên nâng thanh trường kiếm vô hình lên, chỉ thẳng vào ngực Triệu Chuế Không, phía sau lưng hắn chính là thân thể Triệu Anh Không đang ôm sát vào.
- ...Quả táo nhỏ, đây là báo thù của muội với ta à? Thật đúng là... Làm ta chỉ muốn hôn muội một cái mới được. Ta thích muội từ lâu lắm rồi, nhưng mà chúng ta lại...
Triệu Chuế Không hơi hơi giãy giụa nhưng ánh sáng tâm linh trong cơ thể đã hoàn toàn bị Triệu Anh Không áp chế, mà nàng cũng liều mạng sử dụng ánh sáng tâm linh của mình khiến cho hắn căn bản không cách nào cử động được. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhẹ buông dao găm xuống, đưa bàn tay dính máu hướng về sau vai, ở đó, người hắn yêu đang kề sát thân thể hắn, đó là điều duy nhất chống đỡ hắn sống sót...
Bàn tay dính máu khẽ chạm lên khuôn mặt nhỏ bé, dòng máu vẫn còn mang theo hơi ấm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, như là người thân, như là người tình...
"Ca ca, cùng nhau nhé, lần này sẽ không để một mình huynh phải cô đơn nữa!"
- Không, đây không phải là báo thù, ca ca ngốc... Đây là báo đáp của muội với huynh. Lần này đến lượt muội nắm lấy thanh kiếm ấy rồi, cùng đâm thủng trái tim hai chúng ta... Lần này hãy để muội đâm nó xuống đi.
Trong tiếng nói, Triệu Anh Không kia đã vung thanh trọng kiếm vô hình đâm xuyên hai người, xuyên thủng trái tim cả hai một người, đem hai người nối liền với nhau, thật chặt...
"...Người kia của tôi, cảm ơn cô, xin lỗi... Nếu thân thể tử vong, ánh sáng tâm linh của tôi còn có thể duy trì được khoảng một tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này sẽ do cô thay tôi hoàn thành trách nhiệm của chúng ta vậy. Nhất định phải giúp Trịnh Xá thắng được trận chiến cuối cùng này nhé! Còn cả... nói với mọi người, thật xin lỗi, và cảm ơn..."
Triệu Anh Không mỉm cười khẽ nhắm mắt lại, tay nàng cũng buông dao găm ra. Đang lúc chuẩn bị thở phào thì Triệu Chuế Không chợt vươn tay, nắm chặt lấy tay nàng, cả hai người đều mỉm cười, cùng chậm rãi nhắm mắt lại...
Thập phương luân hồi trận này cũng không phải là đại trận gì cả, nói chính xác thì nó là trận pháp người tu chân chuẩn bị cho chiến đấu. Có điều nó cũng không dùng để chiến đấu sống chết, mà là một loại trận pháp các môn phái tu chân trong thế giới mà La Ứng Long học tập tu chân sử dụng khi tỷ thí. Đặc điểm của trận pháp này là hấp thu năng lượng mà người chiến đấu bên trong tiết ra, dùng số năng lượn đó để cường hóa mặt đất đồng thời cũng cường hóa trận pháp, khiến cho người bên trong dễ dàng ra ngoài nhưng người bên ngoài lại rất khó vào trong, nhằm mục đích chống người ngoài quấy rầy cuộc tỷ thí. Số năng lượng tiết ra ngoài nhiều hơn nữa thì tuân theo tinh thần không lãng phí, thông thường sẽ tiêu tán ra xung quanh dưới dạng thiên địa linh khí, còn hiện tại La Ứng Long trực tiếp hấp thu số thiên địa linh khí này làm của mình. Nói cách khác, theo cường độ chiến đấu của hai người Trịnh Xá tăng cường, hiệu quả ngăn ngừa quấy nhiễu từ bên ngoài cũng từ từ tăng lên, mà năng lượng La Ứng Long nhận được cũng sẽ nhiều thêm... Đây đúng là kết quả hai bên đều có lợi, nhìn qua thì là vậy.
Sau khi bố trí trận pháp, Mochizuki Jun yên lặng cưỡi phi kiếm lơ lửng giữa không trung. Hắn liên tục sử dụng thần niềm tuần tra bốn phía, tuy không được như tinh thần lực khống chế giả lướt qua là rõ, nhưng chung quy cũng là thủ đoạn tiên gia của người tu chân, ít nhất cũng có thể thăm dò được nằm cách xa mấy trăm kilomet.
"Không thấy, vẫn không thấy La Cam Đạo ở đâu cả... Chẳng lẽ hắn thật sự bị mù đường? Không thể nào. Ánh sáng tâm linh cũng không phải vật trang trí, hơn nữa còn là ánh sáng tâm linh cao cấp như trường lực AT, mặc dù không bằng được ánh sáng tâm linh Hắc viêm của clone Trịnh Xá nhưng so với ánh sáng tâm linh Tiềm long biến của Trịnh Xá thì mạnh hơn nhiều. Tại sao đến như vậy mà vẫn không cảm ứng được khí thế chấn động khi cường giả chiến đấu? Quá quỷ dị... Chẳng lẽ lại là "hắn" đang giở trò? Cái này cũng có khả năng. Dù sao thì các cường giả khác chiến đấu vẫn còn chưa phân thắng bại, đến cả hai tên Sở Hiên cũng chưa biết thắng thua, xem ra vẫn còn phải kéo dài thời gian. Nếu để đại sát chiêu La Cam Đạo này lộ ra quá sớm thì kết quả sẽ đầy biến số..."
Kỳ thực việcLa Cam Đạo biến mất lại đúng là có liên quan đến trường lực AT, nói một cách chính xác là do đột nhiên có được trường lực AT quá mạnh mẽ. Cũng giống như một người chỉ có tầng thứ tư sơ cấp, còn chưa hoàn toàn tiến vào trung cấp, bỗng dưng lại có sức mạnh của tầng thứ năm, vấn đề chủ yếu nhất mà hắn gặp lúc này là không đủ sức khống chế. Vấn đề này tuy không đủ khiến thân thể EVA mạnh mẽ đến biến thái của hắn sinh ra tác dụng phản phệ nào cả nhưng lại ảnh hưởng tới khả năng sử dụng trường lực AT của bản thân hắn, ví dụ như các loại cảm ứng cơ bản nhất.
Do vậy La Cam Đạo bay lệch hướng đến hơn một nghìn kilomet, sau đó lại bay sang một hướng khác càng xa hơn nữa cho tới khi nhìn thấy cả bờ biển. Tiếp đó hắn theo một lối khác bay về lại lệch một khoảng không kém lần trước... So với cả trái đất, EVA thật sự quá, quá nhỏ bé, so với con kiến trong lòng bàn tay con người còn bé hơn....
Thời gian không ngừng trôi đi, La Cam Đạo bắt đầu từ từ thuần thục trường lực AT của hắn, La Ứng Long thì không cam tâm tiếp tục tìm kiếm. Mấy người Vương Hiệp thì bắt đầu thảo luận trước tiên nên tới hỗ trợ Sở Hiên hay tiến về phía chiến trường Trịnh Xá. Thời gian cứ dần dần trôi...
Keng!
Tiếng va chạm thanh thúy, hai bóng người tách rời nhau giữa không trung, tiếp đó biến mất trên mặt đất. Do tốc độ cả hai thật sự quá nhanh, đã vượt qua thị giác chuyển động của con người quá nhiều nên cơ bản chỉ có thể thấy một bóng đen lao vụt qua, ngoài ra không còn thứ gì nữa.
- Quả táo nhỏ non nớt cuối cùng cũng tới này chín đỏ rồi... Cái cảm giác chờ đợi thu hoạch cùng với sắp sửa kết thúc này thật đúng là phức tạp, đến mức làm ta muốn giết người...
Triệu Chuế Không đột ngột xuất hiện trên mặt đất, con dao găm màu đỏ máu trên tay hắn tinh xảo, trong vắt, trông cực kỳ đáng yêu, phảng phất như một món đồ trang sức. Nhưng khi nằm trên tay tên sát tinh này, con dao găm lập tức biến thành thứ đáng sợ hơn bất kỳ vũ khí hiện đại hóa nào. Chỉ thấy dao găm khẽ rung lên, lưỡi dao lập tức trở nên mơ hồ, tiếp đó không gian phía trước mặt Triệu Chuế Không cũng đột ngột biến thành mơ hồ mù mịt. Trong khoảnh khắc, lấy Triệu Chuế Không làm khởi điểm, mặt đất, vật thể trong phạm vi một trăm mét trước mặt hắn đều tan vỡ, biến thành từng từng khối nhỏ như hạt đậu, đồng thời hắn lại vung tay khẽ vạch một nhát sang hướng khác. Khoảng không phía đó chợt bắn ra một vài tia máu, thân thể Triệu Anh Không cũng từ đó hiện ta.
- Quả táo nhỏ, muội chỉ trưởng thành đến mức độ này thôi sao? Vẫn giống như những quả câu hư thối ư...
Triệu Chuế Không lè lưỡi liếm vệt đỏ trên dao găm,bấy giờ mới mỉm cười nói.
Triệu Anh Không thoáng mỉm cười không đáp. Trên vai và tay nàng rõ ràng đã có rất nhiều vết thương, tuy không trí mạng nhưng mười mấy vết thương xuất hiện vẫn làm áo nàng bị nhuộm hồng. Cũng may Triệu Anh Không là thành viên tiểu đội luân hồi, đã mở cơ nhân tỏa cùng tố chân thân thể siêu nhân, nếu là người bình thường, không kịp thời cầm máu vét thương trên người thì đã sớm mất máu mà chết rồi.
"Đúng là khó xử. Tốc độ thật sự quá nhanh, đã vượt quá cả sức tưởng tượng rôi, là Mach 3? Hay là Mach 5? Hay là trên Mach 10? Tốc độ thế này vốn không phải tốc độ con người có thể có được..."
Triệu Anh Không trong đầu không ngừng suy nghĩ phương thức chiến đấu tiếp theo. Là nhân cách chính, cũng là thiên tài trăm năm khó gặp chân chính của thích khách thế gia, chiến đấu đối với nàng phảng phất như một loại bản năng, cho dù là ở vào tình huống xấu hết mức cũng không cách nào phá vỡ ý chí chiến đấu của nàng.
"Ca ca lừa đảo, ánh sáng tâm linh của huynh rõ ràng không phải niệm động lực gì cả, hẳn phải là ánh sáng tâm linh thuộc loại tốc độ mới đúng? Tốc độ này thậm chí còn vượt xa cả Trịnh Xá trong trạng thái hủy diệt, tuy còn chưa tới mức độ Hồng hoang, khai thiến tích địa nhưng cũng không phải là tốc độ bình thường con người nên có. Hơn nữa theo một góc độ khác, cho dù là tốc độ và sức mạnh siêu quần như Trịnh Xá thì đó cũng là kết quả của việc hắn dùng năng lượng tác động lẫn nhau, còn tốc độ của ca ca thì luôn nhanh như vậy, lại không có chút tác dụng phụ nào, chỉ có thể là hiệu quả do ánh sáng tâm linh trong bản thân con người sinh ra thôi..."
- Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ bây giờ phải sử dụng công phu cuối cùng rồi sao? Triệu Anh Không hơi nghiêng đầu, bộ dạng trông vô cùng quyến rũ, hơn nữa Triệu Anh Không nhân cách chính rõ ràng cũng khác với nhân cách phụ, tuy ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng nhưng khuôn mặt lại mang nét quyến rũ và đáng yêu đặc hữu của thiếu nữ.
- A a a, ta nghe thấy rồi nhé. Quả táo nhỏ, tai ta rất thính đó nha... Còn có công phu cuối cùng gì nữa? Nếu không sử dụng thì lát nữa có thể sẽ muộn mất đấy nhé.
Triệu Anh Không mỉm cười ôn nhu, vừa cười vừa từ từ bước tới chỗ Triệu Anh Không. Tuy hắn còn chưa công kích nhưng không khí giữa hai ngươi lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo
Triệu Anh Không cũng không cử động. Nàng bỗng mở miệng nói:
- Có vẻ rất là bất công nhé. Ca ca huynh có vẻ rất là hiểu ta, có phải là clone Sở Hiên giao hết tư liệu về ta cho huynh không? Thật đúng là, Sở Hiên bên phe ta chẳng chịu trách nhiệm gì cả, lại còn thường xuyên bắt bọn ta làm mồi nhử nữa. Vì thế, không bằng ca ca trả lời ta ba câu hỏi đi, phải cho ta một số thông tin thì mới có thể phát huy toàn bộ thực lực được, huynh thấy sao?
Nàng đang đánh cược... Hoặc có thể nói là chỉ vỏn vẹn dựa vào một suy đoán mơ hồ trong lòng, nàng đánh cược...
- Ừm, nghe có vẻ cũng không sai... Được rồi, muội hỏi đi."
"Cược thắng rồi, vậy thì tính toán trong lòng ca ca sẽ là..."
Triệu Anh Không khẽ mỉm cười, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp lên tiếng hỏi:
- Nếu như huynh đánh với clone Trịnh Xá, huynh có thể làm hắn bị thương không? Hoặc có thể nói là huynh có thể khiến hắn bị thương trí mạng không?
- Có thể.
- Câu hỏi thứ hai, nếu huynh ôm theo một người mà chạy thì còn chạy nhanh được như vậy nữa không?
Triệu Anh Không tiếp tục hỏi
- ...Không thể.
- Cám ơn ca ca, vậy thì công phu giữ nhà của ta cũng phải sử dụng ra rồi, coi như cám ơn huynh đã trả lời ta...
Triệu Anh Không cười nói.
- Câu hỏi thứ ba đâu? Quả táo nhỏ đáng yêu của ta.
Đột nhiên Triệu Chuế Không cũng mỉm cười, đồng thời hắn khẽ vung dao găm lên. Triệu Anh Không ở phía xa vụt lách người sang bên, chỗ nàng vừa đứng xuất hiện một rãnh dài, không rộng lắm, nhưng lại cực sâu.
- Vẫn chưa nghĩ ra. Ca ca, đây là ánh sáng tâm linh của ta, sát chiêu cuối cùng của ta, nhìn cho kỹ nhé.
Triệu Anh Không nâng thanh gươm Excalibur trong suốt lên, từng bước từng bước tiến về phía Triệu Chuế Không. Tiếp đó, nàng và Triệu Chuế Không đều xuất hiện trong tầm mắt nhau nhưng mặt đất xung quanh lại không ngừng xuất hiện những vết rạch nhỏ hẹp mà lại sâu hoắm.
Trong mắt hai người, bóng dáng Triệu Anh Không vẫn cực kỳ rõ ràng. Tuy tốc độ cực nhanh nhưng sức phản ứng cùng động tác của hai người cũng vô cùng kinh người, dưới tốc độ như vậy, thân ảnh Triệu Anh Không vẫn bị Triệu Chuế Không bám chặt, có điều bóng dáng Triệu Chuế Không lại mơ hồ không rõ, chốc chốc lại rời khỏi bị trí, chuyển tới một chỗ khác trong tầm mắt Triệu Anh Không. Giao chiến lúc trước, mấy lần Triệu Anh Không muốn tiếp cận Triệu Chuế Không đều không được. Sức chiến đấu của nàng chủ yếu tập trung vào khéo léo chuẩn xác khi cận chiến, cũng không thông thạo lắm với chiến đấu tầm trung và xa, đặc biệt là khi đối mặt với cường giả tuyệt đỉnh như Triệu Chuế Không thì công kích tầm xa của nàng cơ bản có thể bỏ qua. Nếu thật sự muốn đánh bại hắn, không sử dụng công kích khéo léo chuẩn xác không xong... Điểm này có thể thấy rõ qua lần nàng tỷ thí với Trịnh Xá, nếu không phải Trịnh Xá dùng sức mạnh mang tính áp đảo như cấp độ Hồng hoang tấn công thì trong trạng thái Hủy diệt bình thường cũng tuyệt đối không dám cận thân chiến đấu với nàng.
Chính vì như vậy, lúc trước Triệu Anh Không liên tục cố gắng áp sát Triệu Chuế Không, cho dù là bị công kích cũng phải đuổi kịp hắn. Cứ một chạy một đuổi như vậy, theo lý mà nói dù thế nào cũng sẽ bị áp sát, trừ phi Triệu Chuế Không không ra một đao nào hoặc là tốc độ đã vượt trên Triệu Anh Không rất rất xa. Tuy nhiên nếu thật sự đúng như vậy thì thực lực hai bên sẽ chênh lệch quá lớn, Triệu Chuế Không ít nhất cũng phải mở đến cơ nhân tỏa tầng thứ tư cao cấp mới đúng, do đó tốc độ Triệu Chuế Không tuy nhanh nhưng cũng chưa đến mức có thể dưới sức ép của Triệu Anh Không mà vẫn ung dung thoát ra. Có điều khiến cho người ta phải kỳ quái là, mỗi lần Triệu Anh Không sắp sửa tới gần hắn thì tốc độ của hắn đều đột nhiên tăng vọt, dùng một tốc độ quái dị vọt ra đằng xa, lần nào cũng như vậy khiến cho Triệu Anh Không thật sự không cách nào áp sát.
Nếu chỉ như vậy thì còn tốt, Triệu Anh Không cũng có những biện pháp khác để chiến đấu với hắn, nhưng còn một điểm khiến cho nàng không thể không dừng lại được, đó là phương thức tấn công của Triệu Chuế Không. Mỗi lần con dao găm của hắn vung lên đều có thể cách không đánh trúng mục tiêu, cự ly xa nhất đạt tới hai trăm mét. Lúc ban đầu Triệu Anh Không suy luận rằng đó là niệm động lực chấn động với tốc độ cực nhanh mới đạt tới hiệu quả sức mạnh và khoảng cách như vậy nhưng mỗi lần tốc độ Triệu Chuế Không đột ngột tăng nhanh một cách kỳ quái thì chuyện lạ lại xảy ra. Nàng rõ ràng đã tránh khỏi hướng công kích rồi nhưng quỹ tích đòn tấn công lại giống như lệch hẳn sang bên chém trúng người nàng, cứ tích lũy như vậy, thương thế của nàng kỳ thật còn nghiêm trọng hơn biểu hiện bên ngoài nhiều.
"Hoặc là, ngay từ đầu đã quy luận sai. Niệm động lực mà ca ca nói... Là lừa đảo?"
Trong đầu Triệu Anh Không chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy cho nên mới hỏi hai câu vừa rồi. Câu thứ nhất là muốn làm rõ xem Triệu Chuế Không rút cuộc là có phải dùng tốc độ bản thân và niệm động lực để đạt tới thực lực như hiện tại hay không, câu hỏi thứ hai là để xác nhận Triệu Chuế Không có nói dối trong câu hỏi thứ nhất không.
Hai câu hỏi này tạm thời chưa bàn, khi hai người lại bắt đầu đối công, Triệu Anh Không vẫn như cũ bất chấp thụ thương cũng phải áp sát Triệu Chuế Không. Triệu Chuế Không lần này khi đột ngột gia tốc, trên mặt lại thoáng mỉm cười, con dao găm không ngờ lại không chỉ huy động một lần mà là không ngừng chấn động. Tiếp đó, tất cả mọi thứ trước mặt hắn đều bắt đầu tan vỡ, nếu quan sát theo tầm nhìn của hai người thì phảng phất như cả hư không cũng biến thành từng mảnh từng mảnh như thủy tinh vỡ, khắp mặt đất bị cắt thành từng khối nhỏ như hạt đậu. Sau khi ra chiêu này Triệu Chuế Không lại bay ngược ra sau.
Triệu Anh Không vốn đang nằm trong phạm vi công kích của chiêu này lại đột nhiên xuất hiện cách Triệu Chuế Không mấy chục mét con Triệu Chuế Không trong khoảnh khắc đánh ra một đòn vừa rồi, bụng và ngực hắn đã bị chém liên tiếp mất nhát. Thậm chí có một nhát kiếm còn rạch qua từ ngực trái đên vai, tuy chỉ cắt phá phần da nhưng vị trí chính là trái tim, cơ hồ một kiếm đoạt mạng
- Công kích thật kỳ lạ, quả táo nhỏ đáng yêu, ánh sáng tâm linh của muội đúng là không tệ... Nhưng sao ta lại cảm thấy như đang đối mặt với hai đối thủ vậy? Một người tấn công ta, người kia chạy khỏi phạm vi công kích của ta...
Triệu Chuế Không từ từ đứng dậy. Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên ngực rồi đột nhiêm mỉm cười hỏi Triệu Anh Không.
"Nhạy bén... Sức quan sát nhạy bén gần như trực giác của dã thú. Nói đúng ra... Ca ca mới là thiên tài mạnh nhất từ xưa tới nay của thích khách thế gia."
Triệu Anh Không mỉm cười, cũng không đáp lại. Hai người đều không tiếp tục tấn công nữa, nhất thời không khí có vẻ thoáng trầm xuống.
- Quả táo nhỏ... Muội biết ý nghĩa của trận chiến cuối cùng này không?
Triệu Chuế Không chợt ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
- ...Ca ca có ý gì? Là muốn với ta cách gì định mệnh hay là tiếp tục giả ngây giả dại ư?
Triệu Anh Không ngạc nhiên hỏi.
- Không, không phải mấy chuyện vặt vãnh ấy...
Triệu Chuế Không cúi đầu xuống, khuôn mặt vẫn mỉm cười, chỉ là thần sắc điên cuồng của hắn đã hoàn toàn biến mất, nói:
- Là một cảm giác khác. Đến mãi gần đây ta cũng mới cảm nhận được một chút... Có điều muội không biết cũng tốt. Nếu nói đến định mệnh, chiến đấu giữa chúng ta có thể coi là định mệnh không? Ngày qua ngày chờ đợi quả táo nhỏ mau trưởng thành, ngày qua ngày mong ngóng quả táo nhỏ mau chín đỏ, không ngờ đến khi quả táo nhỏ thật sự tới trước mặt ta, trong lòng lại có chút không nỡ.
- Là cô độc phải không? Ca ca...
Triệu Anh Không mỉm cười dịu dàng, trong mắt không còn một chút xíu nào vẻ lạnh lẽo nữa, chỉ có cảm giác ấm áp phảng phất như nhìn thấy người thân. Nàng nói:
- Ta và ca ca đều cô độc giống nhau, nhưng ta không có được dũng khí như ca ca, có thể một mình gánh vác tất cả tội lỗi cùng thống khổ, còn ta thì chỉ biết như một đứa bé cứ mãi luôn ngủ say.Ca ca, vì thế nên huynh mới giết một nhân cách khác của ta đúng không? Là vì không nỡ, hay là vì cô độc?
- Có điều ta may mắn hơn ca ca, bởi vì bên cạnh ta xuất hiện những đồng đội đáng để nhờ cậy. Trong lòng nhân cách phụ của ta đã đầy tình cảm, những cảm xúc đó thậm chí cả người đang ngủ say là ta cũng có thể cảm nhận được. Thật là ấm áp, thật là bình yên , cho nên ta lại càng hiểu sự cô độc của ca ca, cho nên ta mới có thể thức tỉnh... Bởi vì ta biết, lần này đã đến lúc ta gánh vác tất cả rồi. Ca ca, trận chiến cuối cùng này có ý nghĩa gì ta không biết, nhưng đối với chúng ta mà nói, nó chính là trận chiến cuối cùng!
Dứt lời, nàng đã lại biến mất khỏi chỗ đứng.
- Vậy sao?
Triệu Chuế Không cũng không di chuyển, hắn đột nhiên vung tay sang bên cạnh. Khiến cho người ta phải kinh ngạc là thân ảnh Triệu Anh Không không ngờ lại xuất hiện đúng phía đó, tuy vẫn dùng tư thế chạy tới gần Triệu Chuế Không nhưng tốc độ đang càng lúc càng chậm.
- Quả táo nhỏ, đây không phải câu trả lời ta mong muốn...Nếu muội vẫn kiên trì với đáp án như vậy thì ta cũng chỉ có thể hái muội xuống, gọt đi lớp da mềm mại bên ngoài, cắt mở phần thịt ấm áp, sau đó lôi khúc xương trắng tinh ra ngoài... Như thế quả táo sẽ biến thành hư thối. Chỉ nghĩ đến đấy thôi ta đã hưng phất như sắp bắn hết cả ra đây!
Triệu Chuế Không khẽ rung dao găm, một tia mảnh màu đỏ máu có thể được bằng mắt thường, thuận theo lưỡi dao chém về phía xa. Trong phạm vi tia sáng vụt qua, tất cả mọi thứ đều bị cắt đứt, phảng phất như cả không gian cũng bị chém phá, xuất hiện từng đoạn ngắt ngoằn nghèo giống như thủy tinh tan vỡ, mà hướng tia đỏ dó chém xuống chính là Triệu Anh Không với tốc độ đang càng lúc càng chậm. Nói thì chầm, xảy ra thì nhanh, một thanh trường kiếm vô hình đột nhên chém xả xuống từ phía trái sang phải Triệu Chuế Không. Nhát kiếm này tới thực đột ngột, Triệu Chuế Không lại phảng phất như đã biết trước,con dao găm khẽ vung lên cản lại, cả người mượn theo lực chém của thanh kiếm lùi ra xa.
Nhưng ngay lúc Triệu Chuế Không vừa rời đi được nửa mét, phía hắn hướng tới đột nhiên có một bàn tay thò ra. Bàn tay này trắng muốt như ngọc, nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng Triệu Chuế Không lại không hề dám chạm vào nó. Cùng lúc bàn tay vươn tới, thân thể Triệu Chuế Không liền bắt đầu gia tốc mạnh liệt, gần như như bắn ngước lại phía bàn tay xuất hiện. Chưa tới một chớp mắt, Triệu Chuế Không đã lùi ra xa hơn mười mét, cách bàn tay càng lúc càng xa, nhưng một thanh trường kiếm vô hình đã chạm vào lưng hắn theo hướng đang lùi lại. Theo gia tốc, thanh trường kiếm trực tiếp đâm vào bụng hắn từ sau lưng ra phía bụng, tuy chỉ đâm sâu được vài phân đã bị hắn thoáng lắc người tránh qua, nhưng dây dù sao cũng là lần đầu tiên Triệu Anh Không làm hắn bị thương.
- Đúng là đẹp đẽ, quả táo nhỏ... Hay phải nói là hai quả táo nhỏ?
Triệu Chuế Không sờ sờ sau lưng, bật cười giống như không cảm thấy đau đớn gì. Sau lưng hắn là Triệu Anh Không đang đứng mỉm cười, nàng cầm một thanh trường kiếm trong suốt, trên mũi kiếm dính một chút máu tươi, nhìn phảng phất như những giọt máu đang lơ lửng giữa không trung.
- Ca ca cũng xấu lắm nhé, rõ ràng ánh sáng tâm linh có hiệu quả không gian lại nói thành cái gì mà niệm động lực phổ thông nhất, đúng là lừa người mà.
Triệu Anh Không nhẹ nhàng nói.
Hai bên đều hiểu mà không nói, cùng rõ thêm một chút về ánh sáng tâm linh của nhau.
Ánh sáng tâm linh là năng lực ở sâu nhất trong linh hồn mỗi sinh vật sống. Mỗi sinh vật, cho dù là vi khuẩn cũng đều có ánh sáng tâm linh đặc trưng của mình, cũng có thể gọi đó là một loại dấu ấn sinh mệnh. Chỉ có điều, ánh sáng tâm linh ngủ say ở tầng sâu nhất của ý thức con người, so với ý thức tầng đáy còn sâu hơn, nơi đó về cơ bản có thể coi là điểm bản chất nhất của sinh vật sống.
Ngoài một số rất ít người có thiên phú ra, phần lớn mọi người cả đời cũng không cách nào chạm tới được ánh sáng tâm linh của bản thân. Cho dù là một trong rất ít người đó thì tối đa cũng chỉ có thể cảm giác được sự tồn tại của ánh sáng tâm linh, muốn sử dụng nó thì vạn vạn lần không được. Có điều, nếu nói ngược lại,cơ nhân tỏa có thể giải đáp rất nhiều vấn đề. Từng bước từng bước khai mở cơ nhân tỏa, đến khi đạt tới tầng thứ tư, mọi đều có thể sơ bộ sự dụng ánh sáng tâm linh của mình. Nhưng tiếp sau đó, theo việc sử dụng ánh sáng tâm linh, ác ma ẩn nấp trong tầng sâu nhất của ý thức cũng sẽ được thả ra, nó chính là thứ gọi là tâm ma. Năm xưa, em gái của Triệu Chuế Không, Triệu Nhị Không, chính là vì tiếp xúc trực tiếp với tầng sâu nhất của ý thức nên mới sinh ra thảm kịch, có thể cho rằng đó là trở ngại lớn nhất trước khi đạt được ánh sáng tâm linh.
Theo tình huống bình thường, về cơ bản khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư sơ cấp sẽ đều có được ánh sáng tâm linh, mà đến tầng thứ tư trung cấp sau khi vượt qua tâm ma, ánh sáng tâm linh sẽ căn cứ theo đặc điểm của từng người mà cá nhân hóa. Ví dụ như ánh sáng tâm linh của La Cam Đạo là trường lực AT, ánh sáng tâm linh của clone Trịnh Xá là Lệ viêm, ánh sáng tâm linh của Trịnh Xá là Tiềm long biến, hình thức biểu hiện cụ thể của ánh sáng tâm linh mỗi người đều khác nhau. Trường hợp bình thường là như vậy, nhưng cũng có những người thiên phú siêu quần cực cá biệt, ví dụ như Hạo Thiên, thậm chí còn chưa mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư đã có ánh sáng tâm linh, ví dụ như La Cam Đạo tuy thực lực bản thân cực yếu nhưng dựa vào hợp thể với EVA 01 mà cũng có ánh sáng tâm linh cá nhân hóa Trường lực AT. Lại còn cà Triệu Anh Không và Triệu Chuế Không, bọn họ đúng là chưa vượt qua được tâm ma nhưng cũng có ánh sáng tâm linh cá nhân hóa, mấy người này đều là loại thiên phú siêu quần, hoặc là có nguyên nhân đặc biệt.
Triệu Anh Không cười nhẹ, bấy giờ mới nói:
- Ta cũng phải sau khi hợp thể với nhân cách phụ mới lĩnh ngộ được ánh sáng tâm linh của bản thân mình, tên của nó là... Tấm gương hai mặt. Ban đầu ta là ta, cô ấy là cô ấy, sau đó hợp thể rồi ta không còn là ta, cô ấy không còn là cô ấy. Nhưng theo ánh sáng tâm linh xuất hiện, ta vẫn là ta, cô ấy vẫn là cô ấy, đến khi chiến đấu ca ca sẽ phải đối mặt với cả hai ta đấy. Vậy còn ca ca? Ánh sáng tâm linh của huynh là gì vậy?
- Ánh sáng tâm linh của ta à....
Triệu Chuế Không mỉm cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt lại dần dần tràn ngập tơ máu, giống như vừa có máu tươi nhỏ vào, trông cực kỳ đáng sợ. Hắn chầm chậm nói:
- Thốn bộ.
"Ca ca… Chung quy vẫn không bỏ được chấp niệm trong long, chung quy vẫn không cách nào vượt qua tâm ma sao?"
Kỳ thực với thực lực của Triệu Chuế Không mà nói, hẳn là phải có được thực lực tầng thứ tư trung cấp từ lâu rồi. Trên thực tế, nếu nói về sức mạnh không thôi thì hắn đúng là một trong những cường giả ở đẳng cấp này, nhưng hắn cũng thật sự chưa vượt qua được tâm ma, hoặc có thể nói bản than hắn chính là tâm ma…
"Thốn bộ à? Theo tên gọi có thể cho rằng…"
Triệu Anh Không cũng không còn cơ hội tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì đòn tấn công tiếp theo của Triệu Chuế Không đã tới trước mặt. Chỉ là một cú lao tới đâm rất bình thường lại khiến nàng có cảm giác không thể tránh né, tuy mũi dao găm đỏ chót ở ngay trước mắt nhưng Triệu Anh Không lại thấy như con dao găm đâm tới từ khắp bốn phương tám hướng, dù di động sang phía nào cũng sẽ bị đâm trúng, cảm giác như vậy thật sự rất không ổn.
"Áp lực của khí thế sao? Không thể nào. Ta sao có thể bị áp lực khí thế ảnh hưởng được?"
Triệu Anh Không cũng không nghĩ ngợi nhiều, thân hình lóe lên, biến mất khỏi chỗ đứng, đồng thời một Triệu Anh Không khác chợt xuất hiện sau lưng Triệu Chuế Không, trọng kiếm vô hình chém ngang về phía hắn.
Roạt!
Một tiếng vang nhẹ, khi thanh trọng kiếm vô hình tiếp xúc với thân thể Triệu Chuế Không, hắn vẫn không chút do dự vung dao găm đâm thẳng tới trước. Kết quả thật khiến cho người ta phải kinh ngạc, nhát dao của Triệu Chuế Không rõ ràng là đâm vào khoảng không nhưng trên vai Triệu Anh Không sau lưng hắn lại bắn ra máu tươi. Vai bị dao găm đâm thủng, trường kiếm trong tay cũng không giữ được lực đạo, sánh hai bên, Triệu Anh Không quyết đoán nhảy lùi về sau.
- Triệu Chuế Không! Ngươi làm thế nào đâm trúng được ta?
Sắc mặt Triệu Anh Không lạnh băng, không có chút nào vẻ quyến rũ như khi mỉm cười dịu dàng lúc trước. Dung mạo tuy không thay đổi nhưng vẻ quyến rũ đó vừa biến mất, cả người trông lại thêm một phần anh khí, khuôn mặt thiên về trung tính nhìn qua thật sự có một vẻ mỹ lệ riêng, nàng là Triệu Anh Không nhân cách phụ.
- Quả táo nhỏ này, ồ, biến thành quả táo nhỏ xanh non rồi... Phải học quả táo nhỏ đã thành thục nhé. Dựa dẫm vào người khác không bằng dựa vào chính mình đâu. Nếu muốn biết ta làm thế nào đâm trúng muội thì tự suy nghĩ đi.
Triệu Chuế Không mimg cười ôn nhu, trong lúc cười lại vung dao găm nhẹ nhàng đâm tới. Triệu Anh Không sau lưng hắn lại lập tức biến mất, khi xuất hiện càng ở cách hắn mấy chục mét nhưng một dao này vẫn như trước tạo thành một vết thương trên người nàng. Cũng may Triệu Anh Không kịp thời nâng trường kiếm lên ngăn cản mới để vết thương chỉ trúng vào tay.
- Quả táo nhỏ, muội cứ che chở cho cô ấy mãi, như thế thì vĩnh viễn chỉ có thể trở thành một quả táo xanh chua thôi đấy.
- …Nhưng vẫn tốt hơn là bị ca ca tàn bạo hái xuống đúng không?
Triệu Anh Không mỉm cười dịu dàng, nói.
"Ánh sáng tâm linh của ta là hình thành hai bản thân "ta" độc lập, tuy trong cùng một lúc chỉ có thể xuất hiện một người, người còn lại sẽ ở trong dị không gian giống như nấp trong gương, không thể công kích, không thể bị thương… Nói cách khác, chỉ cần một "ta" thu hút kẻ địch, một "ta" khác nhân cơ hội tiến tới chỗ an toàn, vậy chiến đấu tầm trung và tầm gần ta sẽ ở vào thế bất bại, vậy thì hắn làm thế nào đánh trúng ta?"
Triệu Anh Không trong lòng không ngừng suy nghĩ, vừa rồi Triệu Chuế Không nói không hề sai, Triệu Anh Không nhân cách phụ dù sao cũng không phải nhân cách chính, nàng không cách nào giống như nhân cách chủ trong tất cả tình huống nào cũng có thể bình tĩnh suy luận, có thể nói, đây là chênh lệch trời sinh giữa hai nhân cách.
"Thốn bộ, thốn bộ, nếu là năng lực mang tính không gian, chẳng lẽ là chỉ…"
Triệu Anh Không lại cản mấy lần công kích của Triệu Chuế Không, mỗi lần đều không thể tránh khỏi nhận thêm trên người một vết thương. Mỗi lần đều chỉ đâm ra một cách đơn giả, rõ ràng chỗ đó trống rỗng, nhưng lần nào cũng bị đâm trúng, liên tục mấy lần, Triệu Anh Không cuối cùng cũng tìm thấy quy luật bên trong.
- Thốn bộ… Ca ca, ánh sáng tâm linh của huynh là chỉ trong một phạm vi nhất định, tất cả mọi không gian huynh đều chỉ cần một bước là có thể tới sao? Nói cách khác, là thu hẹp không gian? Chẳng trách, dao găm của huynh có thể công kich tới ngoài trăm mét, chỉ cần khẽ vung lên là tới được. Ta lúc trước còn tưởng là tác dụng của niệm động lực, xem ra căn bản đều do ánh sáng tâm linh của huynh, thốn bộ.
Thời cổ có thứ gọi là thập bộ nhất sát, cũng tức là ở bất kỳ vị trí nào trong phạm vi mười bước đều thuộc phạm vi của một đòn. Mà cái gọi là thốn bộ, không phải có ý là mọi cự ly xung quanh người đều nằm trong phạm vi một bước di chuyển của hắn sao? Con dao găm đó nhỏ như vậy,trong phạm vi chỉ một bước ngắn, Triệu Chuế Không tùy ý đâm ra quả đúng là trăm phát trăm trúng, cũng chẳng trách Triệu Anh Không dù làm thế nào cũng không thể tránh nổi.
"Nếu là như thế...Vậy không thể cứ mãi tránh nẽ, ca ca, ý của huynh là thế phải không? Muốn giải thoát nhanh một chút ư?"
Triệu Anh Không khe khẽ thở dài, bất quá nàng lập tức xốc lại tinh thần, miệng nói:
- Ca ca, xin lỗi... Ta tuyệt đối không thể thất bại, cho dù có... Ta cũng tuyệt đối không thể bại trong tay huynh. Đồng đội ta còn đang khổ chiến, kể cả ta không cách nào trợ giúp họ thì cũng tuyệt đối không thể để ca ca tới làm hại họ. Vì thế ca ca, cùng ta...
Vừa dứt lời, Triệu Anh Không đột nhiên biến mất không thấy, xung quanh cũng không xuất hiện một Triệu Anh Không kia nữa. Lần này là biến mất thật sự, hoàn toàn khác với lúc trước một người xuất hiện, một người biến mất, mặc cho Triệu Chuế Không tìm tòi thế nào cũng không ra được một chút manh mối.
- Quả táo nhỏ, chỉ ẩn nấp thôi cũng không phải là cách...
Triệu Chuế Không còn chưa dứt lời, một thanh trường kiếm đã đâm thẳng vào sau lưng hắn. Hắn cũng không quay người, khẽ tung thân nhảy lên, dao găm lại đâm tới trước, nhưng trường kiếm sau lưng còn chưa biến mất, dao găm hắn đâm ra đột nhiên dính vào một bàn tay bé nhỏ, mềm mại vừa xuất hiện. Triệu Anh Không cứ như vậy, tươi cười rạng rỡ đứng trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy chục phân.
- Ca ca, bắt được huynh rồi nhé...
Triệu Anh Không thuận theo dao găm nhẹ nhàng miết lên ngón cái Triệu Chuế Không. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả chỉ phát sinh trong chưa tới không phẩy không mấy giây, từ lúc trường kiếm xuất hiện, Triệu Chuế Không nhảy lên, cho đến lúc Triệu Anh Không xuất hiện, bắt lấy ngón tay cầm dao găm của hắn, mọi thứ hoàn thành trong nháy mắt. Tiếp đó Triệu Chuế Không toàn thân thả lỏng, chi có cánh tay không cầm dao găm là khẽ rung động một chút.
- Cho dù là khéo léo mượn lực thì cũng cần có lực mới được. Ca ca đúng là rất quen thuộc với ta… Nhưng mà, huynh thật sự không dùng lực sao?
Triệu Anh Không mỉm cười, cũng không tiếp tục công kích mà khẽ đưa mắt ra sau lưng Triệu Chuế Không, ở đó không ngờ lại có một Triệu Anh Không khác hình dạng y hệt. Chỉ có điều thần sắc Triệu Anh Không này khi nhìn Triệu Chuế Không mang đầy thù hận, còn có một vẻ mê mang không cách nào diễn tả được, trên tay nàng đang cầm thanh trường kiếm vô hình.
- Ca ca, ta có đến hai ánh sáng tâm linh đấy nhé. Ánh sáng tâm linh của ta là hủy diệt, có thể làm tiêu tan ánh sáng tâm linh của đối phương, còn của cô ấy là tấm gương hai mặt... Đã hiểu chưa? Lần này ca ca không chạy thoát được đâu.
Cánh tay kia của Triệu Chuế Không khe khẽ chấn động, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra. Sau khi Triệu Anh Không bắt lấy ngón tay hắn, ánh sáng tâm linh của hắn liền tan biến với tốc độ cực nhanh. Tất nhiên, có được thì nhất định phải có mất, ánh sáng tâm linh của Triệu Anh Không cũng không ngừng tiêu hao với tốc độ cực nhanh, hơn nữa mức độ tiêu hao của nàng còn phải gấp đôi mới đúng. Một thân thể chịu đựng gánh nặng của hai ánh sáng tâm linh hoàn toàn khác biệt, độ tiêu hao như vậy cũng chỉ có loại cường giả như Triệu Anh Không mới có thể sử dụng được, cho dù là thiên phú dị bẩm như Hạo Thiên thì có lẽ cũng sẽ bị hút thành xác khô.
Triệu Chuế Không cũng không kinh hãi, trên mặt hắn vẫn mang nụ cười mỉm gần như điên cuồng. Đúng vậy, hai mắt giăng đầy tơ máu, ánh mắt đầy cuồng loạn, mặt lại nở nụ cười. Hắn cũng không di động nửa thân trên mà dưới chân dùng lực nhảy vọt lên trên. Nhưng hắn vừa mới nhảy lên liền trông thấy Triệu Anh Không trước mặt ý cười càng thêm đậm, còn Triệu Anh Không ở sau lưng hắn thì thanh trường kiếm vô hình trong tay đã bắt đầu lấp lóe quang mang kịch liệt.
Từng phân một của thanh trường kiếm vô hình tỏa ra ánh sáng trắng mãnh liệt, cả thanh kiếm cũng từ trạng thái trong suốt hiện ra hình dáng thực, đó là một thanh trọng kiếm kỵ sỹ màu vàng kim, trên thân kiếm cổ xưa có khắc những dấu ấn vô danh. Sau đó Triệu Anh Không vung kiếm lên, một dải ánh sáng màu trắng rực rỡ bao trùm lấy Triệu Chuế Không và Triệu Anh Không nhân cách chủ, mang theo hai ngươi bay vọt lên giữa không trung.
Hai người vừa bị đẩy lên trời, cánh tay cầm dao găm của Triệu Chuế Không đã rút lại kịch liệt. Do hai người lúc này hoàn toàn nằm trong "sức mạnh", cho dù có hiệu quả hộ thân tự động của ánh sáng tâm linh, luồng kiếm quang đó còn chưa giết được họ nhưng bị trọng thương cũng là chắc chắn, hơn nữa lực lượng khi bị đánh trúng.... Tuy chỉ là lực bị động nhưng đó cũng là lực, mà với trình độ mượn lực khéo léo của Triệu Anh Không, trong điều kiện cận thân như thế này, mỗi động tác của nàng mới là sát chiêu chân chính.
Tất cả đều đã muộn, cùng là người có năng lực nhập vi, mỗi động tác nhẹ nhàng đều bị đối phương cảm ứng được, khi Triệu Chuế Không vụt dùng sức kéo tay lại, Triệu Anh Không cũng thuận theo luồng lực này vặn về phía trước. Bụp một tiếng nhẹ nhàng, mấy ngón tay nắm dao găm của Triệu Chuế Không đều bị vặn trật khớp, mà còn chưa hết, Triệu Anh Không lại càng thuận theo lực đạo nắm lấy cổ tay Triệu Chuế Không.
- Ca ca, tiếp theo huynh sẽ làm gì đây?
Triệu Anh Không cười nhẹ, vừa nói vừa khẽ rung tay, dễ dàng vặn trật khớp cổ tay Triệu Chuế Không. Có điều cũng chỉ đến như vậy, trước khi cổ tay trật khớp, mấy ngón tay còn lại của Triệu Chuế Không khẽ bật ra, con dao găm màu đỏ máu đã bắn lên cao, tiếp đó cổ tay hắn rời ra, Triệu Anh Không thuận theo cổ tay đó bắt về phía cánh tay Triệu Chuế Không.
Triệu Chuế Không tựa như đã hoàn toàn vứt bỏ cánh tay này, hắn cũng mặc kệ động tác Triệu Anh Không, cánh tay còn lại khẽ búng vào chuôi dao đang ở giữa không trung. Một luồng lực đạo phát ra đẩy dao găm bay tới một vị trí khó hiểu, còn hắn thì tự kéo cánh tay đang bị khống chế của mình, chợt vặn một cái, dễ dàng vặn gãy cánh tay đó, phảng phất như không hề cảm thấy đau đớn gì. Khi vặn gãy cánh tay, hắn thậm chí còn cười nhẹ một tiếng, thân thể khẽ rung lên phảng phất như đang hưng phấn, mặc cho Triệu Anh Không lại đánh trật khớp cánh tay hắn.
- Quả táo nhỏ... Tất cả đã đến lúc kết thúc rồi!
Triệu Chuế Không mỉm cười nói, con dao găm bị hắn búng đi không biết từ lúc nào lại bay tới sau lưng hắn, thuận theo cánh tay bị vặn trật khớp của hắn đâm về phía trước. Do bị tay phải chặn lại, Triệu Anh Không không có cách nào nhìn thấy mũi dao đang đâm về phía nàng, hơn nữa chính vì đang bắt lấy cánh tay kia nên khoảng cách theo đường thẳng với dao găm cũng là gần nhất... Cho dù đã mất đi ánh sáng sáng tâm linh tính chất không gian, Triệu Chuế Không cũng tuyệt không phải kẻ yếu mặc cho người khác sắp đặt.
Roạt!
Một âm thanh nhỏ vang lên, dao găm dễ dàng cắt đứt cánh tay trật khớp của Triệu Chuế Không, hơn nữa còn thuận theo máu thịt đâm thẳng vào bàn tay Triệu Anh Không. Đồng thời, do cánh tay đứt rời mà thoát khỏi sự khống chế của Triệu Anh Không, Triệu Chuế Không lập tức sử dụng ánh sáng tâm linh thốn bộ, cánh tay còn lại khẽ điểm xuống. Con dao găm phảng phất như đang được một bàn tay điều khiển, không ngờ lại tự động xay tròn, lúc này nó vẫn nằm giữa bàn tay Triệu Anh Không, xoay tròn một lượt lập tức cắt rời cả bàn tay nàng xuống. Đó còn chưa hết, ánh đỏ lóe lên, con dao găm lại đâm về phía yết hầm Triệu Anh Không.
- Ca ca, không có đơn giản như vậy đâu. Chưa đánh bại được ca ca, ta làm sao mà chết được?
Triệu Anh Không khẽ cười, nàng cũng không nhìn bàn tay bị cắt rời của mình, cơ thể chợt lóe lên. Keng một tiếng thanh thúy, một thanh trọng kiếm vô hình đột nhiên xuất hiện chặn lấy con dao găm đỏ máu, chỉ là khi nhìn lại thì nụ cười trên mặt nàng đã biến mất, ngược lại còn mang theo vẻ thù hận.
- Nhân cách phụ?
Triệu Chuế Không chỉ vừa kịp có phản ứng gấp gáp, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đã từ sau vai hắn vọt tới, dễ dàng bắt lấy xương quai xanh, hơn nữa hai ngon tay còn sắp sửa chạm tới cổ. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, bàn tay Triệu Chuế Không lại khẽ điểm vào hư không, trước khi ánh sáng tâm linh bị phong tỏa, con dao găm đỏ máu một lần nữa bị khống chế, hơn nữa còn đâm ngược về chính hắn.
"Ca ca, nếu như chúng ta trưởng thành... Này, ca ca, chú ý nghe nào. Đến lúc đó muội sẽ gả cho huynh, sau đó lại tìm cho Nhị Không một ông chồng tốt... Hì hì, khi ấy chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau. Nếu như mấy lão già trong gia tộc dám tới làm phiền, chúng ta trước hết sẽ hủy diệt thích khách thế gia rồi sẽ tính, huynh thấy có được hay không, ca ca..."
"...Ca ca, muội khó chịu lắm, ác ma trong cơ thể như đang muốn lao ra vậy... Ca ca, muội còn có thể áp chế được con ác ma này bao lâu nữa..."
"...Muội nói bao nhiêu lần rồi, khi đối mặt với kẻ địch thì luôn phải mỉm cười thế này này, chỉ có ánh mắt thì lạnh lùng nhìn đối thủ, không được cười cười ngớ ngẩn như vậy nữa, ca ca..."
"...Không được chết, ta đã nói phải để mọi người cùng nhhau sống sót, chúng ta tìm biện pháp giải quyết ẩn hoàn trong cơ thể, sau đó cùng sống với nhau vui vẻ cả đời… Ta không muốn chỉ có một mình, ta không muốn sống sót cô độc một mình. Oa, Triệu Chuế Không! Ta hận ngươi, ta hận ngươi mãi mãi!"
Ký ức ngày xưa, ba đứa bé cô đơn nhìn nhau, khích lệ lẫn nhau sống sót, tất cả đều hy vọng có thể trở thành người thân yêu nhất của đối phương, cũng hy vọng đối phương có thể trở thành người thân yêu nhất của mình. Cho dù không thấy được tương lai, nhưng có thể được nhìn thấy nhau đã là hạnh phúc lắm rồi.... Nhưng rồi tất cả cuối cùng cùng cũng kết thúc, chỉ còn lại bóng tối và lạnh lẽo sau khi mất đi đồng đội, trên con đường không thể thấy được tương lai, càng bước càng trầm luân...
"Ca ca, ta đã đã tìm được đồng đội mới... Ta nhất định sẽ không để huynh một mình trần luân cô độc nữa!"
Ầm một tiếng vang dội, hai người đang quấn lấy nhau rơi thẳng xuống đất, phá ra một lỗ sâu hoắm. Triệu Anh Không vẫn áp chặt vào sau lưng Triệu Chuế Không, Triệu Chuế Không thì yên lặng đứng đó. Nếu không nhìn hoàn cảnh xung quanh cùng bộ dạng hai người lúc này thì thoạt trông họ thật sự giống một đôi tình nhân.
- Ca ca, không được đâu nhé, lại muốn bắt ép ta lần nữa sao? Lại muốn một mình chịu đựng đau khổ cùng cô độc lần nữa sao? Ca ca, lần này ta chắc chắn sẽ không buông tay đâu!
Trước mặt Triệu Chuế Không, một con dao găm màu đỏ máu không ngờ lại đang đâm vào tim hắn, chỉ là mới đâm sâu được có nửa phân mà thôi. Bàn tay nhỏ vốn đang bắt xương quai xanh hắn bây giờ lại dịch sang bên, nắm chặt lấy lưỡi dao, bàn tay còn lại của Triệu Chuế Không thì đang đặt lên chuôi dao, như muốn đẩy nó đâm sâu vào tim mình.
- Ca ca, đây là Vampire touch đúng không? Vũ khí ma pháp truyền thuyết cấp 2A, nhưng lại không có bất kỳ thuộc tính cộng thêm nào. Đặc điểm duy nhất của nó là có thể hấp thu thuộc tính ánh sáng tâm linh của đối phương. Không phải trực tiếp hấp thu ánh sáng tâm linh mà chỉ vỏn vẹn hấp thu thuộc tính đặc thù của ánh sáng tâm linh đối phương mà thôi, hơn nữa cũng chỉ duy trì được trong chốc lát ngắn ngủi. Nếu so với người khác thì nó thật sự là gân gà, nhưng đối với chúng ta mà nói... Không, đối với tất cả những kẻ không hoàn chỉnh do thích khách thế gia chế tạo ra mà nói, nó chính là cứu tinh duy nhất để chúng ta có thể sống sót.
Triệu Anh Không vừa nói, trong mắt nàng đột nhiên rơi lệ. Nàng cứ như vậy, dựa sát vào tấm lưng rộng của Triệu Chuế Không mà rơi lệ không ngừng. Con dao găm màu đỏ máu không ngừng cắt phá tay nàng, máu tươi trong lòng bàn tay thuận theo lưỡi dao nhỏ xuống ngực hắn, máu của hai người từ từ hòa vào nhau.
- Ánh sáng tâm linh của chúng ta ngay từ lúc sinh ra đã không hoàn chỉnh. Tuy về một số phương diện so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều, ánh sáng tâm linh cũng có thể dễ dàng tiếp xúc, khống chế, nhưng chính vì như thế nên tâm ma lại càng dễ dàng khống chế chúng ta. Ngoài ta, càng tiếp cận tầng thứ tư trung cấp, chúng ta càng không còn cách nào cứu vãn được, mãi đến khi ta hợp nhất với nhân cách phụ mới thật sự biết được tất cả... Con dao găm Vampire touch này vừa khéo có thể hoàn thiện bộ phận thiếu hụt của chúng ta, vì thế thế ta mới chú ý tìm kiếm. Chỉ cần hấp thu ánh sáng tâm linh cũng có thiếu sót một bộ phận, giống như ta và huynh... Là các thành viên duy nhất của thích khách thế gia trong thế giới luân hồi, chỉ có chúng ta mới là người mang ánh sáng tâm linh không hoàn chỉnh, hơn nữa cường độ cũng vừa khéo không chênh lệch nhau lắm. Một khi con dao găm này đâm xuyên chúng ta, huynh bị đâm thủng tim chết trước, ánh sáng tâm linh của huynh sẽ thuận theo nó truyền sang cho ta, đến lúc ấy ta sẽ có ánh sáng tâm linh hoàn chỉnh mà sống sót... Ca ca, huynh đúng là đồ đại ngốc!
Triệu Anh Không liên tục rơi lệ, khuôn mặt nhỏ bé khẽ cọ vào lưng Triệu Chuế Không.
- Tại sao ca ca ngay từ đầu đã ép buộc nhân cách phụ của ta phải không ngừng mạnh lên? Cho dù là dùng thù hận, cho dù là dùng tâm hồn méo mó, cho dù là dùng lời lẽ ác độc cùng công kích bạo lực cũng nhất định phải làm nhân cách phụ của ta mạnh lên? Bởi vì ca ca đang chờ đợi. Chờ đợi ánh sáng tâm linh của ta đạt tới cường độ ngang bằng với huynh, đến lúc đó mới có thể chịu đựng được một nửa ánh sáng tâm linh của huynh. Ca ca ngốc, rõ ràng đã bị tâm ma khống chế, tại sao lại còn thức tỉnh lại mà làm tất cả vì ta... Huynh là đồ đại ngốc!
Nói đến đây, Triệu Anh Không cuối cùng cũng không nhịn được, bật khóc hu hu, bộ dạng đâu còn là cường giả đỉnh cấp gì nữa, rõ ràng là một thiếu nữ đang vô cùng thương tâm.
- ....Đúng là rất ngốc, những lúc ngẫu nhiên tỉnh lại...
Triệu Chuế Không vẫn quay lưng về phía Triệu Anh Không, trong mắt hắn đã không còn tơ máu, cũng chẳng còn nụ cười mỉm tàn bạo nữa, chỉ còn vẻ trầm tư phảng phất như đang nhớ lại một ngày đã xa. Hắn thì thào nói:
- Những lúc rảnh rỗi ngẫu nhiên tỉnh lại, chung quy cứ luôn nhớ tới những chuyện lúc ba người chúng ta còn ở cùng nhau, tất cả đều khó mà quên được, cho nên... Cho dù là một mình quả táo nhỏ muội cũng được, cố gắng sống cả phần của chúng ta đi. Biết muội đã tìm được đồng đội của mình, không còn trầm luân trong bóng tối và cô đọc nữa, ta rất vui...
Nói đoạn, tay hắn lại dùng lực, lưỡi dao lại đâm sâu về tim hắn thêm vài phân.
- Không, ca ca huynh thật ích kỷ, lại muốn kéo tay muội đâm về phía mình sao? Lúc trước đã như vậy, bây giờ cũng như vậy, muội thật ghét bộ dạng như thế của huynh... Vì thế...
Triệu Anh Không đột nhiên nhìn sang cách đó không xa, một Triệu Anh Không khác xuất hiện trước mặt hai người. Thần sắc nàng có chút vặn vẹo, phảng phất như thân thể không phải của nàng, từng bước từng bước như robot tiến về phía hai người.
- Dù sao cũng là nhân cách phụ mà, dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi cũng được. Khoảng thời gian này tạm thời để tôi khống chế đi... Xin lỗi, người kia của tôi, đã bắt cô làm chuyện trái lương tâm như vậy. Bất quá, cũng sẽ không lần sau nữa đâu.
Triệu Anh Không mỉm cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nói với Triệu Anh Không kia.
Nói xong, Triệu Anh Không kia đột nhiên nâng thanh trường kiếm vô hình lên, chỉ thẳng vào ngực Triệu Chuế Không, phía sau lưng hắn chính là thân thể Triệu Anh Không đang ôm sát vào.
- ...Quả táo nhỏ, đây là báo thù của muội với ta à? Thật đúng là... Làm ta chỉ muốn hôn muội một cái mới được. Ta thích muội từ lâu lắm rồi, nhưng mà chúng ta lại...
Triệu Chuế Không hơi hơi giãy giụa nhưng ánh sáng tâm linh trong cơ thể đã hoàn toàn bị Triệu Anh Không áp chế, mà nàng cũng liều mạng sử dụng ánh sáng tâm linh của mình khiến cho hắn căn bản không cách nào cử động được. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhẹ buông dao găm xuống, đưa bàn tay dính máu hướng về sau vai, ở đó, người hắn yêu đang kề sát thân thể hắn, đó là điều duy nhất chống đỡ hắn sống sót...
Bàn tay dính máu khẽ chạm lên khuôn mặt nhỏ bé, dòng máu vẫn còn mang theo hơi ấm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, như là người thân, như là người tình...
"Ca ca, cùng nhau nhé, lần này sẽ không để một mình huynh phải cô đơn nữa!"
- Không, đây không phải là báo thù, ca ca ngốc... Đây là báo đáp của muội với huynh. Lần này đến lượt muội nắm lấy thanh kiếm ấy rồi, cùng đâm thủng trái tim hai chúng ta... Lần này hãy để muội đâm nó xuống đi.
Trong tiếng nói, Triệu Anh Không kia đã vung thanh trọng kiếm vô hình đâm xuyên hai người, xuyên thủng trái tim cả hai một người, đem hai người nối liền với nhau, thật chặt...
"...Người kia của tôi, cảm ơn cô, xin lỗi... Nếu thân thể tử vong, ánh sáng tâm linh của tôi còn có thể duy trì được khoảng một tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này sẽ do cô thay tôi hoàn thành trách nhiệm của chúng ta vậy. Nhất định phải giúp Trịnh Xá thắng được trận chiến cuối cùng này nhé! Còn cả... nói với mọi người, thật xin lỗi, và cảm ơn..."
Triệu Anh Không mỉm cười khẽ nhắm mắt lại, tay nàng cũng buông dao găm ra. Đang lúc chuẩn bị thở phào thì Triệu Chuế Không chợt vươn tay, nắm chặt lấy tay nàng, cả hai người đều mỉm cười, cùng chậm rãi nhắm mắt lại...
Danh sách chương