- …Ừm, tình hình của các ngươi ta đại khái đã hiểu rồi.
Đông Hải đội sử dụng thiết bị mà tiểu đội Thiên Thần giao cho họ, không lâu sau quả nhiên đã liên lạc được với tiểu đội Thiên Thần đang ở trong một bộ phim kinh dị khác. Sauk hi trao đổi một hồi, đội trưởng tiểu đội Thiên Thần, Adam đã lên tiếng.
- Nếu đối thủ là Sở Hiên, vậy các ngươi đừng mong Trung Châu đội sẽ ra bài theo lẽ thường. Nếu muốn dựa vào ưu thế vị trí mà Chủ Thần giao cho để chạy trốn thì khả năng đoàn diệt của các ngươi là trên 70%. Sự mạnh mẽ của Trung Châu đội đã vượt xa sức tưởng tượng của các ngươi rồi, chỉ cần một mình đội trưởng của bọn chúng thôi, nếu như các ngươi gặp phải thì khả năng trực tiếp đoàn diệt đã là khá lớn. Thực lực chênh lệch quá xa, bố cục thông thường không thể vãn hồi được nữa…
Adam đang nói, nam tử trên mặt có phù văn màu đen kia bỗng ngắt lời hắn:
- Adam, ý ngươi là bọn ta không thể chạy tới quần đảo Senkaku trước khi Trung Châu đội đuổi tới phải không?
- Là quần đảo Điếu Ngư Đài! Senkaku cái chó gì?
Đột nhiên, từ trong thiết bị truyền ra tiếng một người khác, tiếp đó gã này hình như lại chửi bới mấy câu nữa.
- Được rồi, La Ứng Long, thời gian đối thoại của thiết bị này có hạn chế, nếu ngươi thật sự bất mãn thì cảm phiền đi ra chỗ khác, không cần phải ở đây nghe bọn ta nói chuyện… Đội trưởng Miyata Kuraki, ý của ta đúng như ngươi nói, các ngươi đã không còn cách nào thoát được sự truy kích của Trung Châu đội nữa, nếu Sở Hiên làm như ta nghĩ…
Tiếng của Adam lại vang lên.
Nam tử mặt mang phù văn màu đen, cũng tức là Miyata Kuraki trầm mặc một chút rồi mới hỏi:
- Có thể cho ta biết nguyên nhân không? Nguyên nhân vì sao ngươi lại nghĩ như vậy.
- …Được, vậy ta phân tích lại từ đầu một lượt nhé. Đầu tiên Trung Châu đội tiến vào thế giới phim kinh dị sau các ngươi hai ngày, tính theo chênh lệch về thời gian, có thể nhận định phạm vi Trung Châu đội xuất hiện hẳn là ở… Ừm, các ngươi ai có bút không? Tốt nhất là ghi lại những địa danh và khoảng cách mà ta nói ra trên giấy, như thế thế các ngươi sẽ dễ hiểu hơn.
Miyata nhìn sang cô gái mặc kimono, gật gật đầu. Cô gái lập tức tìm một chiếc bút cùng một tờ giấy trắng đặt lên bàn, chờ Adam tiếp tục phân tích.
- Đầu tiên vẽ quần đảo Điếu Ngư đài là một điểm, xung quanh đều là biển. Do bộ phim kinh dị này là The Perfect Storm, hơn nữa kịch bản của phim gốc cơ bản đều phát sinh trên biển nên lục địa tạm thời không cần bàn. Lấy quần đảo Điếu Ngư Đài làm trung tâm, vùng biển hướng về phía Thái Bình Dương hẳn là thuộc về khu vực hoạt động chủ yếu trong bộ phim lần này của các ngươi, vậy tìm địa điểm các ngươi xuất hiện, vẽ một chấm ở đó.
Cô gái gật đầu rồi vễ ra hai điểm trên giấy. Nàng chần chừ một lát rồi cũng phá họa qua cả lục địa cùng các địa điểm quan trọng xung quanh quần đảo một lượt.
- Đây là nơi các ngươi xuất hiện, lây quần đảo Điếu Ngư đài làm tâm, lấy khoảng cách từ đó đến vị trí các ngươi xuất hiện làm bán kính, vẽ một vòng tròn. Như vậy ngoại trừ lục địa, các khu vực nằm trên đường tròn đều là vị trí Trung Châu đội có thể xuất hiện…
Miyata vội vàng hỏi lại:
- Tại sao vậy? Tại sao bọn chúng lại xuất hiện tại đó?
- Bởi vì thời gian, do Trung Châu đội tiến vào thế giới phim kinh dị này sau các ngươi hai ngày. Nếu chỉ cho các ngươi ưu thế về vị trí, Chủ Thần hoàn toàn có thể vứt bọn chúng đến chỗ xa hơn, hoặc là trực tiếp thả xuống Đại Tây Dương, đúng không? Tại sao không làm như vậy mà lại để bọn chúng tiến vào thế giới phim kinh dị chậm hai ngày? Chính là vì để các ngươi có được "thế" càng tốt hơn nữa. Nhưng rất đáng tiếc, trí tuệ của các ngươi không nghĩ được đến tất cả những chuyện đó cho nên đã lỡ mất đoạn thời gian quan trọng nhất, bây giờ có tính đến những chuyện đó thì cũng đã muộn rồi. Quay lại vấn đề chính, theo tình hình chênh lệch thời gian giữa các ngươi có thể thấy, ít nhất là 70% Trung Châu đội sẽ xuất hiện trên những vị trí đó. Đây là suy luận logic cơ bản, nếu như bọn chúng không xuất hiện tại đó thì chênh lệch về thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, Chủ Thần cơ bản không thể làm chuyện vô nghĩa, vì thế chỉ có khả năng là Trung Châu đội và các ngươi xuất hiện ở cùng một khoảng chênh lệch với quần đảo Điếu Ngư Đài. Như vậy mới xuất hiện tình huống trước sau tiến vào thế giới phim kinh dị chứ không phải rơi vào những khoảng cách khác nhau, mà khoảng cách chênh lệch thực tế giữa các ngươi và Trung Châu đội đại khái khoảng bằng quãng đường một tàu cá bình thường đi được trong hai ngày.
Adam nói liên một hơi không ngừng nghỉ chút nào.
- …Tàu cá bình thường? Tàu cá bình thường!
Cô gái mặc kimono đột nhiên bừng tỉnh, nói.
- Ta nghĩ ngươi cũng đã nhận ra rồi phải không?
Adam khẽ cười, nói:
- Đúng vậy, chênh lệch nằm ở tốc độ di chuyển giữa tàu cá thông thường và tàu thuyền đặc thù. Từ vị trí các ngươi xuất hiện mà tính toán, Hawaii, nói chính xác là Trân Châu cảng trong quần đảo Thái Bình Dương nằm cách các ngươi không hề xa, ở đó có rất nhiều tàu quân dụng. Với thời tiết khốc liệt như trong The Pefect Storm, tàu chiến lớn, tốc độ cao tất nhiên là phải nhanh hơn tàu cá rất nhiều, nếu là ta, ta nhất định sẽ làm như thế.
- Bất quá chỉ vào điểm này cũng không thể nói bọn chúng chắc chắn sẽ đuổi kịp được các ngươi, dù sao thì một tiến một lùi, thời gian chênh lệnh sẽ lên tới gần ba ngày. Cứ như vậy, nếu là ta, ta đại khái sẽ làm một chuyện nữa, đó là lôi kéo tầm mắt của cả thế giới, hoặc ít nhất là mấy nước lớn bên phía Châu Á sang chỗ này. Có thể dùng rất nhiều cách, ví dụ hủy diệt Trân Châu cảng, dựa vào internet phát tán tin tức giả, hoặc dứt khoát dùng vũ khí uy lực mạnh hủy diệt một quốc gia nhỏ hay một bộ phận của nước lớn. Làm như vậy sẽ khiến một lượng lớn quân đội gia nhập vào khu vực này, đến lúc đó các ngươi ở trong vùng kiểm soát cũng sẽ bị quân đội chặn lại. Nếu như ta đoán không sai, tàu cá của các ngươi chắc là cướp về đúng không?
Miyata Kuraki gật đầu, thanh âm mang chút khổ sở, nói:
- Đúng vậy, còn giết chết mấy người phản kháng, nếu quả bị hải quân chặn lại, kiểm tra thì mấy người chúng ta chắc chắn sẽ bị công kích.
- Đó là đương nhiên, năng lực của Sở Hiên ta cực kỳ rõ ràng. Hiện tại hắn nhất định đã nắm giữ tin tức liên lạc của hải quân các nước, một khi phát hiện sự tồn tại của các ngươi, tàu chiến Trung Châu đội cướp được sẽ lập tức chạy tới tấn công. Tóm lại, bây giờ các ngươi đã ở cảnh tiến thoái lưỡng nan, trước mặt có ngăn chặn, sau lưng có truy binh, nếu không nghĩ được biện pháp thì khoảng một đến hai ngày nữa sẽ có biến cố lớn.
Tất cả thành viên Đông Hải đội đều trầm mặc, chỉ có gã đầu trọc kia chợt mở miệng:
- Tất cả chẳng qua đều chỉ là suy đoán của ngươi đúng không? Cũng có thể Trung Châu đội không nghĩ được tới những chuyện này mà?
- Không thể nào, nếu như đối phương là Sở Hiên, căn bản không thể không nghĩ tới những chuyện đó, hoặc có thể nói, nếu thật sự không nghĩ tới những chuyện đó, vậy thì hắn đã không phải là Sở Hiên nữa mà là một kẻ bình thường khoác cái tên Sở Hiên… 
Miyata cùng những còn lại của Đông Hải đội đưa mắt nhìn nhau, hắn gật đầu với họ rồi hỏi tiếp:
- Bọn ta nên làm thế nào? Adam, hỗ trợ bọn ta, chúng ta không phải minh hữu sao?
- Hỗ trợ là chuyện chắc chắn, nhưng hành động tiếp theo sẽ đầy nguy hiểm. Bây giờ các ngươi còn có thể tự do lựa chọn, một khi bắt đầu hành động sẽ không thể dừng lại nữa, nếu không chỉ có thể đoàn diệt, lát nữa hãy cho ta biết, quyết định của các ngươi là thế nào. Hơn nữa còn có một điểm, đó là lần liên lạc tiếp theo cũng cần phải sử dụng luôn, trận chiến cuối cùng các ngươi sẽ không thể liên lạc được với bọn ta nữa.
Adam cười nhẹ, đáp.
Miyata Kuraki khẽ cắn môi rồi gật đầu nói:
- Ngươi nói đi! Hành động tiếp theo!
- Tốt, cơ hội giữ mạng duy nhất của các ngươi chỉ có một, hữu tâm đánh vô tâm, bước bào chỗ chết rồi mới sống…
- Sở Hiên, đây là lần thứ hai ta ở trong bóng tối tính kế ngươi, có lại xuất hiện tình huống như lần trước tiểu đội Thiên Thần dưới công kích của tiểu đội Ác Ma, nguyên vẹn trở về hay không? Ta rửa mắt chờ xem đây…
- Tiêu Hoành Luật, nếu ngươi là trí giả của Đông Hải đội, vậy ngươi sẽ làm gì?
Trong tàu khu trục mà Trung Châu đội đang ở, do còn cách quần dảo Điếu Ngư Đài rất xa, hoặc có thể nói là còn cách Đông Hải đội rất xa, hơn nữa con bão kịch liệt cũng chưa từng có dấu hiệu dừng lại nên bất đắc dĩ các thành viên Trung Châu đội chỉ có thể ở lại trong khoang thuyền, có gắng bảo tồn thể lực hoàn hảo, chờ đến lúc đối mặt với đối thủ sẽ toàn lực chiến đấu.
Chỉ có Sở Hiên và Tiêu Hoành Luật là ở trên boong tàu, bọn họ đang kiểm tra máy thu phát tín hiệu thăm dò. Đây là máy liên quan đến việc chặn tín hiệu điện tử mà Sở Hiên ngẫu nhiên chế tạo ra lúc trước, giờ vừa khéo có thể sử dụng trong bộ phim kinh dị lần này. Chỉ có điều, trong cơn bão kịch liệt như hiện tại, máy tiếp nhận tín hiệu rất dễ gặp trục trặc nên hai người cứ bốn tiếng đồng hồ lại phải kiểm tra một lần.
Nghe câu hỏi của Sở Hiên, Tiêu Hoành Luật hơi ngẩn người, rồi trả lời:
- Nếu như ta là trí giả của Đông Hải đội, đầu tiên là sẽ phân tích vị trí xuất hiện địa khái của hai bên, sau đó lợi dụng "thế" Chủ Thần tạo cho để tiến hành bố cục. Cơ bản sẽ làm giống như cách chúng ta đang làm hiện giờ, cũng tức là cướp tàu chiến tốc độ cao, có thể bình yên vô sự trong cơn bão này… Sao ngươi hỏi vậy? Ngươi nghĩ Đông Hải đội có thể vượt ra khỏi dự tính của chúng ta?
- Về cơ bản là khó có khả năng. Lúc trước Đông Hải đội không hề làm gì vượt ra khỏi tính toán của chúng ta, bọn họ không lợi dụng "thế" Chủ Thần tạo cho, cũng không có bất kỳ phản ứng nào sau khi chúng ta bày bố cục xong vì thế bọn họ căn bản không thể vượt ra khỏi dự tính của chúng ta, ít nhất là có 90% không thể vượt ra. Vậy thì hoàn toàn có thể tiến hành theo kế hoạch trước mắt.
Sở Hiên lấy ra một quả táo, vừa ăn vừa nói.
- Bước tiếp theo… thắt cổ!
- Bước tiếp theo của Trung Châu đội hẳn sẽ là… thắt cổ!
- Sơ hở lớn nhất, cũng là duy nhất của Sở Hiên, nếu nói hắn là tồn tại siêu việt trí tuệ của người phàm, vậy thì sơ hở này chính là khả năng duy nhất để người bình thường có thể đánh bại hăn, tỷ lệ xác suất… Giống như một chiếc máy tính cực kỳ cao cấp vượt xa thời đại này vô số năm, trí tuệ của hắn gần như người thường không thể ngăn cản nổi, nhưng chỉ cần hắn vẫn kiên trì theo tỷ lệ xác suất, vậy thì khi đối diện với những khả năng thấp hơn 20%, xác suất đánh bại hắn là cực lớn. Điểm này lúc trước khi chúng ta đối mặt với tiểu đội luân hồi Ác Ma đã từng thử qua, chỉ cần ta nấp trong bóng tối, trong bố cục của hắn không có ta thì khả năng đánh bại hắn là trên 70%.
Lúc này, trong thế giới phim kinh dị của tiểu đội Thiên Thần, Adam đang trao đổi với mấy thành viên cấp cao trong tiểu đội Thiên Thần.
- ….Ai, điểm đáng tiếc duy nhất là mặc dù chúng ta lấy được di sản của Thánh nhân và ma pháp sư phương Tây (người tu chân phương Tây) nhưng di sản đó lại không trọn vẹn. Đám Thánh nhân và người tu chân phương Đông chết tiệt, không ngờ lại bày ra một cạm bẫy lớn như vậy, nế như có thể lấy được đầy đủ di sản thì bay giờ chúng ta đã chẳng phải sợ tiểu đội Ác Ma và Trung Châu đội nữa, đáng ghét!
Một thiếu nữ tóc vàng ngồi bên cạnh nói.
- Không có gì đáng ghét hay không đáng ghét cả, so với tạm thời không thể lấy được toàn bộ di sản, ở ngoài rìa tìm thấy cơ hội hồi sinh lần thứ hai cùng những tin tức cổ đại đã là quý giá hơn tất cả những thứ khác rồi…. Được rồi, bộ phim kinh dị này đã không còn gì quan trọng nữa, tiếp theo phải xem xem chúng ta có thể khiến Trung Châu đội trọng thương hay không!
Adam cười cười, đáp.
La Ứng Long ngồi bên cạnh đột nhiên trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói có 70% có thể đánh bại Sở Hiên, vậy còn 30% còn lại?
- ….Là bị hắn quật ngược lại hủy diệt hoàn toàn, dù sao thì hắn cũng là Sở Hiên chứ không phải ai khác, quyết đán cùng bá lực chính là đặc tính của hắn. Lại cộng thêm Trịnh Xá đội trưởng Trung Châu đội cũng có sức tụ hội cùng thực lực cực kỳ mạnh mẽ, 70% đã là tỷ lệ cao nhất mà ta có thể tính toán được. Có điều, như vậy cũng rất không tồi, việc Đông Hải đội diệt vong ảnh hưởng tới chúng ta cực kỳ nhỏ, vì thế dùng vận mệnh của đội ngũ này đánh cuộc một ván, làm Trung Châu đội trọng thương đi.
- Bước tiếp theo, để Đông Hải đội phản khách vi chủ!
Cùng lúc ấy, tàu cá của Đông Hải đội cũng đã đổi hướng đi, chạy lệch khỏi hướng quần đảo Điếu Ngư Đài.
- Đội trưởng, chung quy tôi vẫn có cảm giác không thích hợp. Hành động theo sắp xếp của tiểu đội Thiên Thần, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm cực lớn, một khi thất bại tuyệt đối là đoàn diệt, chuyện như vậy anh ngàn vạn lần không thể đồng ý.
Cô gái mặc kimono nhìn Miyata Kuraki, cao giọng nói.
Bị cô gái mặc kimono ngăn cản, Miyata cười khổ, đáp:
- Chúng ta còn có thể lựa chọn sao? Mặc dù cô có trí tuệ cao hơn người bình thường nhưng so với đám quái vật đó thì chênh lệch không thể tính toán nổi. Chúng ta đã không đủ sức ngăn cản mọi chuyện nữa rồi, huống hồ phải đối mặt với bọn chúng! Chúng ta lùi bước một lần đã đủ lắm rồi, sao có thể lại lùi một lần nữa!
- Là người Trung Quốc phải không?
Cô gái mặc kimono hạ giọng lẩm bẩm, đến khi thấy sắc mặt Miyata đầy phiền muộn, nàng liền vội vàng nói:
- Cũng chỉ là một cách xưng hồ thôi mà, đâu cần phải giống như kẻ thù truyền kiếp vậy. Hơn nữa cũng đều là thù hận của thế hệ trước, không bằng chúng ta đàm phán với Trung Châu đội, chưa biết chừng…
- Không cần nói nữa! Ý ta đã quyết! Những kẻ đó cứ mãi thù hận chúng ta, vậy chúng ta sao phải tiếp tục chịu đựng?
Miyata Kuraki, tức giận nhìn cô gái, tiếp đó hét lớn:
- Tới đi, bão tố, tới càng mãnh liệt đi!
The Perfect Storm là một bộ phim thảm họa tự nhiên, Trung Châu đội và Đông Hải đội giao chiến trong hoàn cảnh một cơn bão kịch liệt, hơn nữa còn có vẻ mạnh hơn cơn bão trong phim gốc rất nhiều, ít nhất là cơn bão trong phim không kịch liệt đến mức lôi điện giăng bủa khắp chốn như thế này.
- Không hiểu sao, ta bỗng có dự cảm không hay.
Trong phòng họp chính của tàu khu trục, những thành viên Trung Châu đội đang nhàn nhã tự do hoạt động. Vương Hiệp đang đọc tiểu thuyết huyền ảo Vô Hạn Khủng Bố, Triệu Anh Không đang đọc tiểu thuyết ngôn tình, Trương Hằng và Trình Khiếu đang chơi điện tửm những người khác cũng đều tự có trò tiêu khiển riêng, nhìn cả căn phòng đầy vẻ thong dong, chỉ có Tiêu Hoành Luật ngồi ngắt tóc liên tục, suy nghĩ miên man.
- Ồ? Nói thử xem.
Sở Hiên cũng không ngẩng đầu lên, cứ tiếp tục nhìn tập tài liệu trên tay, hắn chỉ khẽ hỏi.
- Không có dự báo gì, cũng không có suy luận hợp lý.
Tiêu Hoành Luật khoát tay, đáp:
- Chỉ là dự cảm của ta thôi. Lúc trước ta đã nói qua phải không? Ta có thể nhìn thấy trên người những ai sắp tử vong một dấu hiệu dự báo. Mặc dù trong thế giới phim kinh dị, phàm là thành viên tiểu đội luân hồi thì đều có dấu hiệu này, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ nên không thích hợp để làm điều kiện suy luận, nhưng mà… Khí tức tử vong trên người ta, Vương Hiệp, Lưu Úc lại vô cùng nặng nề, đã vượt xa mức độ bình thường, ta có chút dự cảm không tốt.
- Ừm, mười ba phần trăm... Tiếp tục, khả năng quá nhỏ.
Sở Hiên vẫn như cũ, không ngẩng đầu lên, nói.
- Mười ba phần trăm? Cái gì vậy?
Tiêu Hoành Luật ngơ ngác hỏi lại.
- Tỷ lệ biến số…
Chỉ dựa vào bốn chữ nào, với trí tuệ của Tiêu Hoành Luật cũng lập tức hiểu được ý của Sở Hiên, chính là nói về tỷ lệ biến số đối mặt với Đông Hải đội. Nếu dựa theo những tin tức và suy luận mà bọn họ đang nắm giữ thì mười ba phần trăm cũng là quá cao, khả năng Đông Hải đội xuất hiện biến số chỉ khoảng năm phần trăm mới đúng.
"Ta đã quá nhạy cảm chăng?"
Tiêu Hoành Luật bật cười tự giễu, từ từ ổn định lại cảm xúc, nhưng cũng không phải tuyệt đối, hắn vẫn lưu lại một phần tâm trí không ngừng tính toán. Nếu Đông Hải đội thật sự xuất hiện biến số, vậy thì sẽ là một biến số như thế nào?
Đến chiều ngày hôm đó, dự cảm trong lòng Tiêu hoành Luật càng lúc càng mãnh liệt, hắn cuối cùng cũng không nhịn được phải tìm tới Sở Hiên, tiếp tục trao đổi về vấn đề này.
- Nếu như Đông Hải đội thật sự xuất hiện biến số, biến số đó chỉ có thể là bọn chúng ẩn giấu sức mạnh bản thân, hơn nữa sức mạnh ấy còn đạt tới mức độ chúng ta không thể không coi trọng, hoặc đủ để khiến cho chúng ta trọng thương. Sức mạnh này có thể là lực, cũng có thể là trí, nhưng với tình hình trước mắt mà nói, cho dù thật sự xuất hiện 13% biến số thì khả năng duy nhất cũng chỉ có thể là lực mà thôi. Nếu như vậy, biến số về lực cũng không chắc có thể gây khó khăn quá lớn cho bố cục của chúng ta, nói về lực, Trịnh Xá là đủ để ứng phó rồi. Nếu như thật sự xuất hiện biến số, chúng ta chỉ cần phòng ngừa bị đánh lén là được, mọi người không cần phân binh, không cho Đông Hải đội bất kỳ một cơ hội nào cả, tình huống cơ bản là như vậy.
Sở Hiên đẩy đẩy mắt kính, nói.
- Đúng là như vậy, cho dù suy luận thế nào thì Đông Hải đội nhất định diệt vong, kể cả bọn chúng vận khí cực tốt, trốn được đến quần đảo Điếu Ngư Đài thì cũng không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì tới chúng ta mới đúng. Nếu thật sự có gì có thể gây thương hại thì chỉ có khả năng là kẻ có sức mạnh cực lớn đánh lén. Được rồi, ta tán thành đề nghị của ngươi, tuyệt đối không thể chia quân, cả đội tập hợp lại một chỗ, mở thòng lọng đón bắt Đông Hải đội sẽ bắt đầu từ bước này.
"Nhưng mà... Cho dù chỉ có xác suất một phần trăm, điều mà Đông Hải đội có thể uy hiếp tới chúng ta là trí chứ không phải lực thì sẽ thế nào?"
- ….Như đã nói ở trên, Trung Châu Đội, hoặc có thể nói là Sở Hiên, về cơ bản có thể khẳng định thứ Đông Hải đội có được là lực, chứ không phải là trí. Đây là ấn tượng mà hành động lỗ mãng lúc trước của Đông Hải đội tạo ra, bất quá, hành động lỗ mãng ấy lại vừa khéo tạo điều kiện để ta có được bố cục này. Lấy đó làm cơ sở, hành động tiếp theo của Trung Châu đội nhất định là đoàn kết toàn đội, tuyệt đối không để cho bất kỳ ai chia ra, cứ như vậy, bố cục tiếp theo mới có thể diễn ra thuận lợi.
Sau khi Đông Hải đội liên lạc với tiểu đội Thiên Thần, toàn bộ hoạt động của tiểu đội Thiên Thần trong phim kinh dị đã hoàn toàn đình chỉ, vì thế Adam có đủ thời gian và sức lực để tính toán, lên kế hoạch tỉ mỉ cho một thế giới khác.
- Nhưng theo như kế hoạch của ngươi, tối đa chỉ có thể giết được vài người trong Trung Châu đội.
Một thành niên tóc vàng vừa cao vừa gầy đang ngồi cạnh Adam, trên tay hắn cầm một thanh phi đao nhỏ, trong suốt như là bằng thủy tinh, nhìn qua giống một món đồ chơi. Thời gian này tạm thời do hắn bảo vệ Adam.
- Mấy người là đủ rồi.
Adam mỉm cười ôn hòa, đáp:
- Ngươi nghĩ bọn chúng là ai? Là Trung Châu đội, là tiểu đội luân hồi mạnh mẽ nhất ngoài chúng ta và tiểu đội Ác Ma ra. Không, nếu là giai đoạn hiện tại thì không biết chừng bọn chúng còn hơi vượt qua chúng ta. Không nên tự hạ thấp mình, nhưng cũng không thể mù quáng tự đại, nếu như muốn đối phó với cả Trung Châu đội, hoặc là muốn tiêu diệt mấy nhân vật đầu não như Trịnh Xá, trong thời đại như The Perfect Storm, chỉ có thể phát xạ đầu đạn hạt nhân hoặc là phái ra mười hạm đội trở lên mới có khả năng thành công. Do đó, như vậy đã là đủ rồi, có thể giết được ba người trở lên trong bọn chúng, sử dụng đội ngũ nhỏ bé như Đông Hải đội để đạt được mục tiêu này là hoàn toàn đủ.

Thanh niên tóc vàng cười lạnh, thoáng chút trào phúng, nói:
- Đúng là nực cười, một đội ngũ chẳng có đồng minh gì thật sự đáng để ngươi coi trọng như vậy sao? Không phải ngươi đã nói, trận chiến cuối cùng sẽ có ba khả năng tác chiến, thứ nhất là Vương đối vương, binh đối binh, bất quá đó chỉ thích hợp với đội ngũ có cá nhân siêu mạnh, ví dụ như tiểu đội luân hồi Ác Ma, chúng ta, Trung Châu đội. Hai là tác chiến bí mật, dựa vào khu vực rộng lớn đáng lén ám sát, hoặc là phương thức tác chiến đặc biệt, chủ yếu là dựa vào cá nhân mạnh mẽ cường hóa thuộc tính hoặc kỹ năng đặc thù, thích hợp với đội ngũ chăn nuôi. Còn phương thức tác chiến cuối cùng là đoàn đội liên hợp, lấy sức mạnh lực lượng là chủ thể, tất cả thành viên cùng đồng minh phối hợp tầng tầng lớp lớp, dùng phương thức tiêu hao đánh bại tất cả các cường giả siêu cấp, chỉ có ba phương thức tác chiến này đúng không? Ta không cảm thấy Trung Châu đội có thể là đối thủ của Liên minh Thiên sứ chúng ta.
- A a, đó là vì kiến thức của ngươi quá nông cạn.
Adam vẫn giữ vẻ mặt cùng ngữ điệu ôn hòa, điềm đạm, chỉ là lợi nói lại vô cùng cay nghiệt:
- Với kiến thức và trí tuệ của ngươi, chỉ có thể vỏn vẹn lặp lại những gì ta đã nói, muốn đánh giá đội ngũ mạnh mẽ như Trung Châu đội, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Sắc mặt thanh niên tóc vàng nhất thời đại biến, ngón tay nắm phi đao vụt căng cứng, nhưng từ sau lưng hắn đột ngột ập tới một luồng sát khí, khiến cho hắn lập tức ngồi ngây tại chỗ bất động, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
- Tống Thiên, quay lại sớm vậy?
Adam vẻ mặt không đổi, nhìn ra sau lưng thanh niên tóc vàng, một nam tử lưng mang trường đao cổ phác đứng đó.
Tống Thiên yên lặng gật đầu:
- May mà ta về sớm, nếu không tiểu đội chúng ta lại thiếu mất một người. Đối với tiểu đội vốn đã có số lượng cực ít như chúng ta, không thể để đội viên tổn thất vì những chuyện vô vị như thế này.
Sau khi Tống Thiên ngồi xuống, thanh niên tóc vàng mới như hư thoát, cả người nhũn ra, có điều hắn lập tức nhảy dựng dậy, liên tục thụt lùi, đến khi lùi ra cách Tống Thiên hơn mười mét mới cẩn thận ngồi xuống, đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tống Thiên.
Hắn là đội trưởng của một đội ngũ khác gần đây nhất mới gia nhập tiểu đội Thiên Thần, do đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, hơn nữa thuộc tính cường hóa và kỹ năng tự sáng tạo đều là phi đao, sức công kích cực mạnh nên với thực lực bản thân cũng cực kỳ kiêu ngạo. Hắn thậm chí từng có lúc nghĩ rằng mình là một trong những cường giả hàng đầu của tiểu đội Thiên Thần, trong mấy thế giới phim kinh dị trước cũng bỏ công sức lớn nên đối với đội trưởng tiểu đội Thiên Thần Adam, khó tránh khỏi có chút khinh thường, dù sao thì hắn cũng từng là đội trưởng của mội đội ngũ.
Nhưng ai mà biết, cái gã trầm mặc bình thường không lộ chút tung tích kia lại chỉ bằng sát ý đã có thể khiến hắn trong nháy mắt không dám động đậy chút nào. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy sau lưng phảng phất như có một thanh đao cực kỳ sắc bén đang chĩa thẳng vào cổ mình, nếu có chút xíu cử động nào, thành đao đó sẽ không hề lưu tình mà chém chết hắn. Đến sau khi Tống Thiên ngồi xuống, hắn mới dám rút lui, cùng chú ý tới Tống Thiên. Nhưng cho dù như vậy, tay đã cầm sẵn phi đao, hắn vẫn không dám ra tay tấn công, Tống Thiên chỉ tùy ý ngồi xuống mà vẫn phảng phất như một ngọn núi nguy nga đè nặng xuống, ép cho hắn không có một chút cơ hội để xuất thủ.
- Tân nhân, ta cảnh cáo người, đừng thử ra tay với những người khác trong tiểu đội Thiên Thần, kẻ có thể tiến vào đội ngũ này tuyệt không thể là loại kém cỏi. Nếu như ngươi muốn sống sót qua trận chiến cuối cùng thì cố gắng bảo vệ cho tốt trí giả của đội ta đi, nếu không nhờ hắn thì tiểu đội Thiên Thần đã sớm đoàn diệt vài lần rồi.
Tống Thiên đưa mắt nhìn thanh niên tóc vàng một cái rồi chậm rãi nói.
Thanh niên tóc vàng dưới áp lực bức ép không thể không gật đầu. Sau khi hắn gật đầu, thu hồi phi đao lại, áp lực của Tống Thiên mới từ từ giảm bớt, cho đến khi hoàn toàn biến mất, lại biến thành một nam tử đeo đao vô cùng bình thường.
Thanh niên tóc vàng thở hắt ra một hơi, ngôi yên trầm mặc tới hơn mười phút rồi mới chợt kinh ngạc, nhảy dựng lên, nói:
- Không thể nào, ngươi mạnh như vậy, cộng thêm trí tuệ của Adam mà cũng từng bại dưới tay Trung Châu đội sao?
Tống Thiên cùng Adam đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó Adam mới mìm cười bình thản, nói:
- Thua tức là thua, có gì mà đáng ngạc nhiên, dù sao thì cũng chẳng ai có thể bảo đảm mình vô địch tuyệt đối. Cái gọi là vô địch đều chỉ là tương đối, ví dụ như ngươi đối với người bình thường chính là vô địch tuyệt đối, clone của Trịnh Xá đối với chúng ta chính là vô địch tuyệt đối, đương nhiên, Tống Thiên, La Ứng Long đối với ngươi cũng là vô địch tuyệt đối.
- Không thể nào!
Thanh niên tóc vàng nhất thời kêu ầm lên:
- Cái gã thích làm trò, viêm khí quản ấy á? Đừng đùa chứ, ta dù kém cỏi đến thế nào, sức sát thương trong nháy mắt cũng chắc chắn…
- Cảm phiền một chút, muốn nói xấu thì tốt nhất cũng nên nói lúc người khác không có mặt nhé.
Lúc thanh niên tóc vàng đang làm loạn lên thì La Ứng Long cùng cô gái mang dòng máu Âu Mỹ từ cách đó không xa đã quay lại. Sắc mặt hắn xanh lè, tựa hồ đặc biệt mẫn cảm với ba chữ viêm khí quản, còn cô gái đi cạnh hắn thì lại đầy vẻ tươi cười, hình như đang cực kỳ vui vẻ.
- Thực lực không phải là cái vỏ huyền diệu bên ngoài mà là sự chân thật bên trong.
Adam vừa cười vừa đáp:
- Khi ngươi hiểu rõ được điểm này thì ngươi sẽ hiểu được sự mạnh mẽ của bọn họ. Yên tâm đi, chúng ta không phải tiểu đội luân hòi Ác Ma, sẽ không dùng luật lễ của rừng rậm tàn khốc đối xử với đội viên, nhưng cũng đừng dùng cái kiểu của ngươi để đối đãi với bọn ta, nếu không ta thật sự rất tiếc nuối.
Adam vẫn mang nụ cười ôn hòa, nhưng thanh niên tóc vàng lại có cảm giác không rét mà run. Đây không phải cảm giác nguy hiểm theo bản năng của sinh vật sống, mức độ cường liệt thậm chí còn vượt qua cả áp lực của Tống Thiên đối với hắn lúc trước, chĩa thẳng tới tận bản tâm. Trong giây phút đó, hắn cuối cùng cũng hiểu ra, gã ngồi trước mắt tuyệt đối không đơn giản, kẻ này chắc chắn không phải chỉ có mỗi "trí"
……
- Vậy thì ta sẽ giải đáp câu hỏi của ngươi lúc trước. Đầu tiên, Trung Châu đội quả thật không nắm giữ liên minh, bọn chúng không có máy móc liên lạc tới thế giới khác như chúng ta, cũng không có năng lực như tiểu đội Ác Ma, tóm lại bọn chúng chỉ có một đối ngũ. Về phương diện này ngươi nói cũng không có vấn đề gì, nhưng ngươi mắc phải hai sai lầm, thứ nhất là quan hệ giữa Trung Châu đội, chúng ta và tiểu đội luân hồi Ác Ma, là kẻ địch, nhưng không hẳn là tử địch. Tử địch lớn nhất của tất cả các tiểu đội luân hồi là tiểu đội luân hồi Ác Ma, điểm này trong trận chiến cuối cùng không thể thay đổi. Thứ hai, suy đoán của ngươi đối với thực lực Trung Châu đội là… Cực kỳ sai!
- Trung Châu đội quả thật không có đồng minh, nhưng… Bọn chúng so với liên minh bình thương còn mạnh hơn. Nếu như Liên minh Thiên sứ không có tiểu đội Thiên Thần chúng ta tồn tại, bọn chúng so với các tiểu đội khác cộng lại còn mạnh hơn nhiều.
- Vì thế, cho dù là chỉ giết được hai, ba người trong bọn chúng thì đối với một đội ngũ đã cực kỳ ăn như vậy đã là đả kích vô cùng nặng nề rồi. Mỗi người trong bọn chúng đều có vị trí riêng của mình, gần như không thể thay thế, do đó, đem cả Đông Hải đội đổi lấy cái chết của hai ba người trong bọn chúng chuyến mua bán này cực kỳ có lời!
- Nói nghe thật dễ dàng!
La Ứng Long cười lạnh nói:
- Nhưng đối phương là Sở Hiên. Nghe nói trong thế giới hiện thực hắn còn hơn ngươi một bậc, ngươi thật sự tự tin tính kế được hắn ư?
- Có thể!
Adam mỉm cười khẳng định, đáp:
- Chỉ cần không xuất hiện biến số khác, theo những tin tức ta có được trước mắt, chắc chắn có thể tính kế được hắn! Trí giả tuyệt không phải không gì không làm được, sở dĩ vượt trội hơn những người khác là vì phương thức suy luận của bọn ta từ căn bản đã không giống người thường, nhưng cũng cần có đủ tin tức để suy luận và phán đoán. Nếu như từ không có gì mà bố cục, hơn nữa còn thắng lợi, vậy đó không còn là trí giả nữa, mà là tiên tri hoặc là …. "Thần"!
- Vì thế, lần này Sở Hiên tất bại!
Cùng lúc ấy, Trong một thế giới khác…
- Khả năng kẻ kia của ta thất bại là từ 30% trở xuống…
Một thanh niên đeo kính, sắc mặt lạnh lung ngồi trên một tảng đá, hắn đang cầm một tập tài liệu vừa xem, vừa nói.
- Vậy à? Xác suất vẫn tới 30%...
Ở bên cạnh hắn còn có mười người khác, tổng cộng mười một người ngồi một chỗ, đứng đầu là một thanh niên trên mặt có vết sẹo dài… Trịnh Xá, đúng thế, hình dạng của người này chính là Trịnh Xám chỉ là có thêm chút trầm ổn cùng sát khí.
- Ừ, kể cả đã được ngươi xuất hiện nhắc nhở nhưng theo tình hình của bọn chúng trước mắt, khả năng bị mê hoặc vẫn khoảng 30%. Dù sao thì hành động lỗ mãng của Đông Hải đội lúc trước cũng đúng là vừa khéo, mà sự xuất hiện của Adam cũng gần như không chút sơ hở, nếu như ngươi không xuất hiện, lần chiến đấu này Trung châu đội ít nhất phải chết mất ba người trở lên, xác suất là trên 90%.
Thanh niên đeo kính ngẩng đầu lên, bộ dạng hắn chính là Sở Hiên!
Trịnh Xá bỗng bật cười ha hả, quanh người hắn loáng thoáng xuất hiện khí tức màu đen, tuy chỉ thoáng qua một chút rồi lập tức biến mất nhưng vẫn khiến cho những người xung quanh mơ hồ phải tránh né.
- Trung Châu đội nếu như cả gợi ý của ta cũng không nắm được thì bọn chúng thất bại cũng là xứng đáng, cũng căn bản không có tư cách làm đối thủ của chúng ta. Mà nếu bản chính của ngươi cũng thất bại, vậy chứng tỏ hắn ở trong Trung Châu đội đã sớm bị ô nhiễm, bị những tư tưởng yếu đối đó làm ô nhiễm, tối đa cũng chỉ là một kẻ tầm thường, có giết hắn cũng chẳng có gì đáng tiếc cả…
Nói đoạn, hắn chẳng để ý tới ai khác, nhảy vọt lên cao, mở rộng cánh bay lên bầu trời.
Những người còn lại cũng chẳng chút kinh ngạc, vẫn như cũ ngồi yên dưới đất. Một lúc lâu sau, một cô gái bỗng lên tiếng:
- Sở Hiên! Sử dụng hết điểm nhân quả rồi, ta không thể tiếp tục giám sát bọn chúng nữa!
Nói xong, cô gái khẽ rung một tờ giấy cầm trên tay.
- Vậy là đủ rồi, có thể giám sát đến bước này, ngươi tiêu tốn hai chi tiết kịch tình cấp S để hoán đổi là hoàn toàn hợp lý, đây rất có thể là mấu chốt để chúng ta chiến thắng trận chiến cuối cùng, giữ gìn "nó" cẩn thận.
Sở Hiên sắc mặt lạnh lùng nói, tiếp đó lại cúi đầu đọc tài liệu.
Cô gái kia khẽ ừ một tiếng rồi cũng cúi đầu im lặng, chỉ có một người ngồi cạnh đột nhiên nói:
- Sở Hiên, hành động của đội trưởng thật khó hiểu, hắn không phải căm hận Trung Châu đội nhất sao? Tại sao lại còn phải trợ giúp Trung Châu đội bảo tồn lực lượng chứ? Hơn nữa cả ngươi không ngờ cũng nghĩ cách giúp đỡ hắn, còn tiêu hao hết điểm nhân quả Trương Tiểu Tuyết khó khăn lắm mới tích lũy được, thật đúng là thiệt đơn thiệt kép…
- Ngu xuẩn…
Sở Hiên còn chưa trả lời, một thành niên ngồi cạnh hắn đột nhiên cười lạnh, khi kẻ này ngẩng đầu lên, không ngờ lại chính là người từng là đội viên của Trung Châu đội, La Cam Đạo. Hắn cười lạnh nói:
- Đây là tâm thái của cường giả, chính vì ngươi không hiểu nên ngươi từ đó tới nay vẫn không phải là cường giả. Đến bao giờ ngươi hiểu được thì khoảng cách với bọn ta mới từ từ rút ngắn được, thằng ngu.
Sắc mặt người kia lập tức xanh lè, môi khẽ mấp máy, tựa hồ muốn phát tác, cô gái tên là Trương Tiểu Tuyết kia lập tức kéo hắn một cái, gã này mới hậm hực ngồi xuống, cũng không nói gì nữa.
La Cam Đạo từ từ dưới đất yên lặng bay lên, sau lưng hắn không có cánh nhưng thực tế lại lơ lửng trên không trung, không hề sử dụng bất kỳ đạo cụ nào khác.
- Đâu phải chỉ có đội trưởng, cả ta cũng không hy vọng Trung Châu đội bây giờ lại có người chết, bởi vì… Ta cũng muốn báo thù bọn chúng trong trận chiến cuối cùng! Ha ha ha…
Khi dứt lời, La Cam Đạo cũng đã bay lên trên cao, tiếng cười của hắn truyền đi rất xa, rất xa…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện