Khu vực 51 đã bị phá hủy, trong đó từ đĩa bay của người ngoài hành tinh cho tới tất cả thiết bị phòng không, phi cơ chiến đấu cho không quân, cùng cả những nhân viên nghiên cứu bên trong, mọi thứ đều đã biến thành tro bụi!
Nhận được tin tức này, người kinh hãi nhất không phải là những nhân vật trong phim mà ngược lại chính họ bị Trịnh Xá làm cho giật bắn cả người. Khác với những thành viên còn lại trong đội, do cân nhắc việc trong bộ phim kinh dị này còn có một đội ngũ khác nên lúc bình thường hắn đều dứt khoát ở lại cạnh tổng thống cùng mấy nhân vật trong phim, đề phòng họ có khả năng bị đội kia đột kích ám sát. Về phần Trung Châu đội thì thực lực những người còn lại cũng đủ mạnh mẽ, có mấy cường giả cỡ như Sở Hiên, Triệu Anh Không tồn tại tuyệt đối không phải lo chuyện Tây Hải đội tới đánh lén, ít nhất cũng có thể trì hoãn đến lúc hắn tới cứu viện.
Khi bộ trưởng quốc phòng thông báo khu vực 51 đã bị phá hủy, Trịnh Xá là người đầu tiên của Trung Châu đội nghe được. Vốn hắn còn có chút ngơ ngác, đến mấy giây sau hắn mới hiểu rõ ý nghĩa của việc này, lập tức nhảy dựng lên:
- Cái gì? Khu vực 51 bị phá hủy rồi! Đùa cái kiểu gì vậy? Ai phá hủy? Phá hủy như thế nào? Sao lại có thể như thế được!
Những nhân vật trong phim vốn cũng sững sờ nhưng so với phản ứng của Trịnh Xá thì thật sự không đáng nói. Dù nhìn kiểu gì cũng thấy phản ứng của Trịnh Xá là quá kịch liệt, hơn nữa còn giống như là hắn đã biết trước sự tồn tại của khu vực 51.
Bộ trưởng quốc phòng bộ dạng thất hồn lạc phách, cúi đầu ảo não nói:
- Khu vực 51 bị pháo đài ngoài hành tinh tấn công, hiện tại tất cả mọi thứ ở đó đều biến thành tro bụi… Không còn một cái gì… Không còn một cái gì!
Những lời này nói ra, tổng thống phản ứng kịch liệt nhất, vung tay túm lấy cổ ảo bộ trưởng quốc phòng, quát:
- Tại sao tôi không biết gì về khu vực 51? Rút cuộc thì tôi có phải là tổng tống của cái đất nước này không? Còn cả kinh phí cho khu vực 51 đó từ đầu mà có… Tôi thật sự hối hận đã để ông làm bộ trưởng bộ quốc phòng trong nhiệm kỳ của mình! Bây giờ đất nước gặp thảm kịch ông lại chẳng được cái tích sự gì hết. Được rồi! Bắt đầu từ bây giờ ông đã được cách chức!
Bộ trưởng quốc phòng vốn đã bị tin tức khu vực 51 bị hủy diệt hoàn toàn làm cho ngây ngốc, đến khi nghe những lời này, ông ta lại càng sững sờ, nhìn tổng thống, lắp bắp nói:
- Ngài… Ngài không thể làm như vậy!
- Ông ấy đã làm như vậy đấy.
Viên nữ thư ký của tổng thống đang đứng cạnh bộ trưởng quốc phòng mỉm cười nói, tiếp đó nàng quay sang phía tổng thống nói:
- Tiếp theo chúng ta nên bay đi đâu? Air Force 01 còn có thể tiếp tục bay mười một tiếng đồng hồ nữa. Theo ý của bộ tham mưu thì chúng ta nên bay tới bộ chỉ huy không quân tại New York, ở gàn hai thành phố bị phá hủy, tiện cho việc chỉ huy tiền tuyến, nhưng phía phó tổng thống thì hi vọng chúng ta có thể bay tới bờ biển phía tay, cách xa lửa đạn tiền tuyến…
Toognr thống khẽ trầm mặc, ngồi xuống ghế salon, hỏi:
- Mấy người phó tổng thống đều vô sự… Vợ tôi thì sao? Không cùng bọn họ lên máy bay sao? Nữ thư ký cũng trầm mặc, nàng mở miệng muốn nói gì đó nhưng chung quy lại không thốt lên được tiếng nào, chỉ lắc đầu ảm đạm.
Trong kịch bản phim gốc, phu nhân của tổng thống cùng một nhóm chính khách đang ở New York hội kiến với ai đó, đến khi chủ pháo của pháo đài vũ trụ tấn công, cô ta rút lui chậm nên bị cuốn vào trong vụ nổ. Sau đó tuy đã được người cứu nhưng do thời gian cứu quá muộn nên chữa trị thất bại, cuối cùng chỉ có thể ngậm cười mà chết, nhưng hiện tại uy lực pháo chủ của người ngoài hành tinh đã tăng mạnh, có lẽ phu nhân của tổng thống đã chết trong đợt công kích của chủ pháo rồi.
- ….Tới bộ chỉ huy không quân New York đi, bây giờ đã không còn là lúc để rút lui nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất là đánh bại hoàn toàn người ngoài hành tinh… Trịnh Xá, anh có ý kiến gì không?
Tổng thống ra quyết định xong đột nhiên nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Trịnh Xá, hắn liền thuận miệng hỏi.
Trịnh Xá lắc đầu mờ mịt, hắn đã không còn biết tiếp theo phải làm thế nào nữa rồi.Trong bộ phim kinh dị lần này, Sở Hiên giữ cái bộ Từ Thứ nhập doanh Tào (*), chẳng chịu nói câu nào, chỉ dựa vào trí tuệ hắn mô phỏng Tiêu Hoành Luật để suy tính bố cục chỉ có thể nghĩ đến bước lợi dùng đĩa bay trong khu vực 51 để tiến hành chiến đấu, phải biết rằng Tiêu Hoàh Luật vốn không sở trưởng về bố cục. Hơn nữa đây cũng không phải trí tuệ nguyên bản của Tiêu hoành Luật, có thể nghĩ đến tất cả những chuyện này cùng sắp xếp cho đoàn đội sau đó đã là cực hạn của hắn rồi. Ai mà biết kịch bản phim lần này lại biến đổi lớn như vậy, tất cả bố cục hắn đã sắp xếp ổn thỏa cho cả đội đều tan thành mây khói, giờ thật sự không biết tiếp theo nên làm thế nào cho tốt… Nếu Sở Hiên thật sự không nói thì chẳng lẽ bộ phim kinh dị lần này bọn hắn chỉ có thể trốn chạy mãi?
"Nếu đĩa bay khu vực 51 đã không thể trông cậy được… Vậy có thể thừa lúc đĩa bay tới tập kích, đoạt lấy một hai chiếc không?
Ai, cứ thương lượng cùng với mọi người một chút đã. Lần này kịch bản thay đổi hoàn toàn, lại có Tây Hải đội không biết đang lén lút ẩn nấp ở đâu… Tình huống đúng là phức tạp."
Trịnh Xá day day khoảng giữa hai đầu lông mày, cố gắng nhìn rõ tình hình phức tạp trước mắt, nhưng càng nghĩ hắn càng cảm thấy tất cả manh mối đều mơ hồ, mờ mịt. Vừa muốn tấn công, lại vừa cố kỵ các đồng đội đang hôn mê, vừa muốn bắt sống tinh thần lực khống chế giả của đối phương, lại vừa dự bị ổn thỏa phương pháp chạy trốn, tất cả mọi chuyện khó khăn đều dồn lại một chỗ thật sự khiến cho Trịnh Xá phải đau đầu.
Nhân lúc máy bay tiến về phía New York, Trịnh Xá rời khỏi phòng hội ngị đi về khoang Trung Châu đội đang ở. Vừa đến trước cửa, hắn đã nghe thấy bên trong vang lên từng tràng tiếng hoan hô, mơ hồ còn có tiếng một đưa bé trai. Trong lòng máy động, Trịnh Xá lập tức lao vào trong cabin, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Hoành Luật đang ngồi trên salon, cười cười nói nói với mấy người Trung Hằng.
- Ngươi tỉnh rồi?
Trịnh Xá bước tới, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói:
- Ngươi quả thực có thể dựa vào sức mạnh của chính đột phá chướng ngại trong lòng, cảm giác thế nào? Có phải là một loại cảm giác đại triệt đại ngộ không, ha ha ha...
Tiêu Hoành Luật đang muốn tiếp lời nhưng nghe Trịnh Xá nói vậy, thằng nhóc lập tức lộ vẻ cười khổ, ngắt ngắt tóc trán, đáp:
- Không phải ta tự mình tỉnh lại. Cơn ác mộng đó vẫn cứ cuốn lấy ta, kéo đi đẩy lại, khiến ta ở chỗ mông lung thống khổ rất lâu mà không cách nào thoát ra được. Nhiều lần ta đã nghĩ đến cái chết, có lẽ chỉ có chết mới là cách giải thoát tốt nhất cho sự khổ sở đó. Bất quá, chắc là khi ta ý chí suy sụp nghĩ đến cái chết thì cũng sẽ thật sự chết trong giấc mơ đó…
Ngoài hai tân nhân không biết chi tiết tình hình trong A Nightmare on Elm Street ra thì Trịnh Xá cùng các thành viên còn lại đều tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe. Đến khi Tiêu Hoành Luật nói xong, Trịnh Xá mới tò mò hỏi:
- Không phải ngươi tự mình tỉnh lại à? Chẳng lẽ có người trợ giúp? Là ai? Sở Hiên?
Tiêu Hoành Luật bỗng bật cười, nụ cười dần dần biến thành cười lạnh, cười đến mức mấy người Trịnh Xá đều chẳng thể hiểu nổi. Bấy giờ thằng nhóc này mới nói:
- Từ khi ta hồi sinh đã phát hiện ra… Ngươi quá sùng bái Sở Hiên. Không, không phải một mình người, cả Trung Châu đội này đều như vậy, quá tin tưởng vào một cá nhân…
Trịnh Xá liếc nhìn Sở Hiên đang yên lặng ngồi phía xa, hắn khẽ hắng giọng, xấu hổ nói:
- Chúng ta không phải là một đội sao? Tin tưởng một người dù sao cũng không đến mức….
- Đúng thế! Chúng ta là một đội!
Tiêu hoành Luật vỗ mạnh tay, cao giọng nói:
- Chính vì chúng ta là một đội nên sức mạnh của mọi người đều không quan trọng như vậy sao? Bắn tỉa tầm xa của Zero, công kích tầm xa cực mạnh của Trương Hằng, sức bộc phá của Vương Hiệp, trí tuệ của ta, sức mạnh của ngươi… Trung Châu đội chúng ta không phải chỉ có vỏn vẹn một mình Sở Hiên! Ta thừa nhận, trí tuệ của Sở Hiên cao hơn ta rất rất xa, nhưng khi đoàn đội cần tới, ta cũng có dũng khí gánh vác trách nhiệm của ta! Thế giới phịm kinh dị lần này, nhiệm vụ bố cục cứ giao cho ta đi…
Trịnh Xá thoáng ngẩn người, hắn cũng không nói nhiều, chỉ lập tức mở cơ nhân tỏa đến tầng thứ ba. Trong nhận thức của hắn, Tiêu Hoành Luật tuy là một đứa bé mới hơn mười tuổi, nhưng tính cách thật sự rất kiên định, mặc dù có hơi tự phụ về bản thân nhưng đó cũng là vì hắn có đủ trí tuệ để mà kiêu ngạo. Vừa đột ngột tỉnh lại lại bỗng dưng nói ra như vậy, hắn nhất định là muốn diễn đạt điều gì đó, mà trong cách diễn đạt lại có chút kiêng kị…
"…Muốn thoát khỏi thế giới trong mơ của cơn ác mộng chỉ có hai cách. Một là dựa vào sức mạnh của bản thân để tỉnh lại, ngộ thông được chướng ngại trong lòng, từ đó về sau không còn vướng mắc gì nữa. Hai là dựa vào ngoại lực, nhờ tinh thần lực khống chế giả hỗ trợ phá vỡ ác mộng, ngoài đó ra không còn biện pháp nào khác…"
- Là Chiêm Lam trợ giúp ngươi?
Trịnh Xá đột nhiên hỏi.
Tiêu hoành Luật rất thẳng thắn đáp:
- Đúng thế, cô ấy nói với ta, Sở Hiên đã dùng cách nào đó liên lạc với cô ấy ở thế giới trong mơ, nhưng nhất thời cô ấy không thể dựa vào sức mạnh của bản thân để tỉnh dậy. Chuyện duy nhất cô ấy có thể làm là giúp ta tỉnh lại, để cho đoàn đội vượt qua thời điểm nguy hiểm này… Thời điểm không có Sở Hiên.
Trịnh Xá loáng cái đã rút Hổ hồn đao ra, trước khi mọi người kịp phản ứng lại, Hổ hồn đã kề sát lên cổ Sở Hiên. Đến lúc này hắn mới hỏi Tiêu Hoành Luật:
- Sở Hiên bị tráo đổi rồi sao? Là đội đối phương làm ư? Từ lúc nào? Dùng cách gì?
Tiêu Hoành Luật nhất thời không nhịn được phải bật cười, nhìn Trịnh Xá cầm đao chỉ vào Sở Hiên, thằng nhóc này cười rất sung sướng, phảng phất như xả hết mọi uất ức trong Transformers. Đến khi Sở Hiên cũng không kiên nhân nữa, ngẩng đầu nhìn lên, hắn mới nói:
- Không, hắn vẫn là hắn, có điều, hắn cũng không phải là hắn… Nếu như những gì Chiêm Lam nói với ta trong mơ đều là thật thì Sở Hiên hiện tại hẳn là đã tiến vào trạng thái tâm ma của tầng thứ tư…
- Trạng thái tâm ma?
Những người xung quanh đều giật nảy mình. Mấy người Trương Hằng nhìn nhau lo lắng, ngờ vực, trong lòng thầm nhớ lại cảnh Trịnh Xá tiến vào trạng thái tâm ma rồi lại so với tên Sở Hiên đang an phận một cách quá mức này. Dù nhìn thế nào cũng không giống như đã rơi vào tâm ma, vì thế mọi người ngó đi ngó lại mấy lần rồi cùng quay sang phía Tiêu Hoành Luật.
- Đừng có nhìn ta.
Tiêu Hoành Luật từ trên ghế nhảy xuống. Thằng nhóc này hơi lùn hơn so với những đứa bé cùng tuổi, chỉ cao hơn thắt lưng Trịnh Xá một chút, hắn cười hì hì bước tới cạnh Sở hiên, nói:
- Suy đoán của ta cũng chỉ là nghe Chiêm Lam trong giấc mơ nói mà thôi, có điều trông hắn thật sự rất khác với bình thường đúng không? Hơn nữa vừa rồi ta cũng nghe mấy người Trương Hằng nói qua về tình hình hiện tại rồi. Trung Châu đội quả thật đã ở vào thời điểm nguy cấp nhưng Sở Hiên lại vẫn không chịu hé răng, khả năng hắn rơi vào tâm ma là rất lớn, chỉ là có thể hắn có biện pháp nào đó áp chế được tâm ma, làm cho hắn không cần phải điên cuồng phát tiết nhưng cũng không được như bình thường…
Trịnh Xá yên lặng thu hồi Hổ hồn đao, trong đầu đã bắt đầu thừa nhận giả thuyết của Tiêu Hoành Luật. Dù sao thì Sở Hiên trong trạng thái này thật sự quá mức kỳ quái, trong quá khứ tuy hắn cũng rất trầm mặc nhưng đó chỉ là tính cách cá nhân, ẩn sau sự trầm mặc đó chính là trí tuệ không phải con người của hắn, đấy mới là Sở Hiên mà mọi người quen thuộc…
- Mặc dù có chút khác thường…
Trịnh Xá bỗng kỳ quái hỏi:
- Nhưng trước mắt tình huống của chúng ta rất nguy cấp sao? Cho dù Sở Hiên thật sự rơi vào trạng thái tâm ma thì chúng ta vẫn có thể bỏ qua lần đoàn đội tác chiến này, theo cùng nhân viên chính phủ Mỹ ra ngoài ẩn nấp ba ngày, không hẳn là chỉ còn lại hai ngày thôi. Chỉ cần hoãn lại trận này, đợi Sở Hiên bình yên vượt qua chướng ngại tâm ma, chúng ta không phải càng có nhiều cơ hội hơn ư? Sao lại có cái gì nguy cấp?
Tiêu Hoành Luật thở dài, tiếp đó cười lạnh nói:
- Đã đến lúc nào rồi mà còn nói cái gì chỉ cần hoãn được trận này là sẽ có càng nhiều cơ hội… Không có Sở Hiên, các ngươi đến cả đi đường cũng không dám đi nữa à? Đúng là một lũ ngu ngốc, sao các ngươi không suy nghĩ thử xem? Nếu không phải Sở Hiên cố ý lựa chọn thế giới phim kinh dị lần này để vượt qua chướng ngại tâm ma thì hắn sẽ tiến vào trạng thái tâm ma đúng thời gian đoàn chiến như vậy sao? Nói cách khác, bộ phim kinh dị lần này chắc chắn là có thứ gì đó hắn cần hoặc là thứ gì đó có thể hỗ trợ hắn vượt qua trạng thái tâm ma, ta chỉ có thể giải thích một loạt hành động của hắn trong phim này là như vậy. Nếu đúng như thế thì chúng ta trốn tránh chỉ làm cho tên ác ma này ẩn giấu đi chứ không giải quyết được hoàn toàn trạng thái tâm ma của hắn, rất có khả năng người bị giải quyết sẽ chính là chúng ta… Đã hiểu chưa? Ngoài liều mạng ra, chúng ta không còn đường nào khác để đi!
- Hơn nữa… Muốn an toàn trống tránh qua ba ngày? Một bộ phim kinh dị độ khó mười chín người có thể để cho ngươi an toàn trốn qua ba ngày? Ha ha, nguy hiểm đang ở ngay trước mắt…
Tiêu Hoành Luật vừa mới dứt lời, tiếng còi báo động chói tai đột ngột rú vang khắp Air Force 01. Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì rầm một tiếng, cả phòng bị đẩy tung, một người đứng ngoài thò đầu vào, kêu lên:
- Đĩa bay của người ngoài hành tinh tới tập kích! Mọi người ngồi vững! Air Force 01 đang bị ép hạ xuống.
Do sự cố chấp cảu tổng thống Mỹ, Air Force 01 không bay về khu vực chưa bị tấn công tại miền tây nước Mỹ mà quay vòng về khu vực New York, tiến thẳng tới tiền tuyết quân sự ở đây, vì thế Air Force 01 thật sự ở rất gần pháo đài trên không của người ngoài hành tinh. Bất quá, mọi người không hề nghĩ tới khả năng sẽ bị đãi bay của người ngoài hành tinh truy kích, bởi vì nghe nói số đĩa bay này đều đã tới tấn công khu vực 51, sao còn có thể rảnh rỗi đi tấn công bọn họ nữa? Chính vì muốn tới được nơi đóng quân gần New Yorrk trước khi những đĩa bay này quay về nên Air Force 01 mới mạo hiểm mà đi, không ngờ vẫn bị đĩa bay công kích…
Cả Air Force 01 lập tức đại loạn, phần lớn những người trên máy bay đều là nhân viên chính phủ cùng chính khác, không hề có tố chất cùng kỷ luật của quân nhân, khi rất có thể sẽ phải đối mặt với cái chết, bọn họ gần như chẳng được tích sự gì, chỉ biết chạy lung tung, la hét ầm ĩ, nhìn qua tình hình của Air Force 01 đã tồi tệ hết mức. Có điều vẫn còn may, những người điều khiển chiếc phi cơ này đều thuộc hệ thống quân đội, họ vẫn chưa sụp đổ. Mà sau khi nhận được tin tức bị tập kích, Trịnh Xá, Vương Hiệp, Trương Hằng, mấy thành viên chiến đấu đều đã chạy tới khoang tác chiến, chỉ cần số lượng đĩa bay tới tấn công không quá khoa trương thì hẳn là họ vẫn có thể đối phó được.
"Chuyện bên đó tạm thời có thể bỏ qua, nếu đã đều ở trên Air Force 01 thì sống hay chết đều phải trông cậy vào mấy người Trịnh Xá rồi, những chuyện này không cần phải suy nghĩ nữa… Vẫn còn rất nhiều vấn đề. Xem ra không có Sở Hiên, Trung Châu đội thật sự đã trở nên rất yếu ớt, hoàn toàn không thể so sánh được với tiểu đội luân hồi Ác Ma hay tiểu đội luân hồi Thiên Thần. Ai, ngoài sức mạnh lớn nhất ra, quả nhiên là trí tuệ cũng cực kỳ quan trọng…"
Tiêu Hoành Luật nhìn mấy người Trịnh Xá vội vàng chạy ra ngoài, hắn lại thong thả bước tới chỗ ghế, ngồi xuống. Tiếp đó thằng nhóc nhẹ nhàng ngắt ngắt tóc trán, chậm rãi suy tính.
"Khu vực 51 đã bị phá hủy… Đúng là hoàn toàn khác với kịch bản gốc, có điều hẳn là vẫn chưa đến mức tuyệt vọng, dù sao thì người khu vực 51, chúng ta vẫn còn một đĩa bay khác có thể sử dụng. Tuy nhiên tình hình chiếc đĩa bay đó có thể rất không xong… Cho dù chiếc đĩa bay đó không thể sử dụng thì sự tồn tại của đoàn đội kia cũng hoàn toàn có thể giúp chúng ta tới được căn cứ của người ngoài hành tinh… Chuyện chính thức khiến ta lo lắng là Sở Hiên…"
Tiêu Hoành Luật đầy vẻ lo âu nhìn sang phía Sở Hiên đang ngồi xem máy tính xách tay ở cạnh hắn. Tuy lúc trước mọi người xung quanh đã thảo luận rất nhiều chuyện nhưng tên này vẫn giữ nguyên bản mặt lạnh lẽo ngồi đó, không hề có một chút biến hóa nào.
"Nếu như suy luận của ta không sai, Sở Hiên đang chuẩn bị lợi dùng Dẫn đạo giả đột phá tâm ma. Chỉ là làm như vậy thật sự sẽ có quá nhiều biến số, chỉ có một chút nằm ngoài ý muốn thôi là cả đội có thể sẽ đoàn diệt… Sở Hiên, ngươi đúng là quá coi trọng ta. Muốn phối hợp với kế hoạch của ngươi, với mức độ trí tuệ của ta… Thật sự có thể ư?"
Tiêu Hoành Luật yên lặng thở dài, giật mạnh một sợi tóc xuống, đặt nó ở trước mặt nhìn thật kỹ. Tiếp đó hắn thuận miệng thổi nhẹ, đẩy sợi tóc bay mất tăm…
Mấy người Trịnh Xá vừa mới chạy vào phòng chỉ huy của tổng thống trên Air Force 01, cả chiếc máy bay đã rung lắc kịch liệt. Không đợi họ kịp mở miệng, mấy viên sĩ quan đã từ ngoài xông vào, người đi đầu vội vã kêu lên:
- Đã có thể thấy được bằng mắt thường, số lượng khoảng hơn một trăm chiếc, đang đuổi rát ngay sau chúng ta…
Thanh âm vừa dứt, Air Force 01 đã rung động, ngoài nhóm Trịnh Xá, tất cả đều bị quật nhào xuống đất. Mấy người Trịnh Xá đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó cùng phối hợp chạy ra ngoài khoang, hướng về phía phần đuôi máy bay.
- Tình hình hoàn toàn giống như Tiêu Hoành Luật nói, căn bản không có cách nào an toàn trốn qua ba ngày. Đám ngoài hành tinh này thật sự không hề giống như trong phim gốc, thuần túy là đuổi cùng giết tận!
Trịnh Xá vừa chạy vừa gào lên, tuy do ở trong máy bay nên không thể sử dụng được Thế nhưng tốc độ của hắn vẫn nhanh nhất, chỉ sau vài giây đã tới được chỗ nứt ở phần đuôi máy bay. Đây là chỗ bị hắn xé rách ra lúc trước, vừa mới miễn cưỡng bịt lại không lâu thì đã lại bị tên thô lỗ này một cước đá tung.
Trịnh Xá phá vỡ chỗ nứt xong, lập tức quay lại phía Trương Hằng, nói:
- Trương Hằng, sử dụng Bạo liệt tiễn thử nghiệm sức phòng ngự của số đĩa bay này! Xem xem uy lực vòng bảo vệ của chúng rút cuộc là đến mức nào…
Trương Hằng lúc này cũng đã chạy tới chỗ vết nứt nhìn ra ngoài. Bất quá hắn chỉ liếc mắt mấy cái rồi lập tức khổ sở nói:
- Khoảnh cách quá xa, tuy Bạo liệt tiễn vẫn có thể bắn tới nơi nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu uy lực, dù là Bạo liệt tiễn ba mũi, bốn mũi thì cũng như vậy. Số đãi bay đó cách chúng ta tới cả chục cây số….
Trịnh Xá cũng không nói nhiều, trực tiếp quay sang phía Zero, mà Zero cũng rất dứt khoát, hắn quan sát vài lần rồi nói:
- Trịnh Xá, ngươi đưa ta lên trên máy bay, ở đó mới ngắm bắn rõ ràng được!
Trịnh Xá thoáng trầm mặc, liếc nhìn lên cổ Zero, ở đó vẫn đeo vòng cổ long tinh, đây là đạo cụ bảo vệ tốt nhất đối với vũ khí công nghệ cao, hơn nữa còn thuộc loại có thể bổ sung năng lượng, chỉ cần có năng lượng cung cấp không hạn chế, vòng cổ long tinh này sẽ có thể bỏ qua đại bộ phận vũ khí công nghệ cao.
- Vậy thì… Trông cậy vào ngươi đó!
Trịnh Xá hít sâu một hơi, rồi không chút chần chừ, mở cơ nhân tỏa thẳng đến tầng thứ tư. Dưới ánh mắt của mọi người, sau lưng hắn trồi ra hai cái cánh thịt lớn, hất ngã mấy viên sỹ quan bình thường đang đứng sau hắn. Trịnh Xá cũng chẳng thèm để ý, xốc lấy hai vai Zero, đạp mạnh chân, kéo hắn bay thẳng ra ngoài.
Vừa bay ra khỏi máy bay không xa, luồng khí lưu hỗn loạn bao quanh máy bay đã cuốn lấy hai người, làm cho Trịnh Xá quay cuồng giữa không trung mấy vòng rồi mới lấy lại được thăng bằng. Tiêp theo hắn nâng Zero bay lên trên nóc máy bay.
- Thế nào? Zero, khoảng cách xa như vậy có thể ngắm chuẩn được không?
Trịnh Xá vừa đặt Zero xuống là lập tức kêu lớn hỏi.
Bên ngoài máy bay gió mạnh gào thét, cũng may nhờ tố chất thân thể của hai người vượt xa người bình thường nếu không chỉ luồng gió này cũng đủ thổi tung họ đi. Có điều, dưới sức gió kịch liệt như vậy, Zero cũng gào lên mới trả lời được Trịnh Xá. Hắn nhìn về phía những đĩa bay ngoài hành tinh vẫn còn là những chấm đen ở đằng xa, tiếp đó nói:
- Không biết, chỉ có thể thử một phát.. Nhưng khoảng cách xa như vậy đã không còn chỉ là vấn đề ngắm bắn nữa. Sức gió, chênh lệch cực nhỏ sau khi vũ khí bắn đạn ra, thậm chí là cả chiều quay của trái đất, ta thật sự không thể nắm chắc nhắm bắn được xa như vậy...
Trịnh Xá thở dài, hắn cũng biết muốn Zero bắn trúng số đĩa bay này thật sự có chút gượng ép. Dù sao Zero cũng không phải là siêu nhân, thuộc tính đôi mắt hắn hoán đổi ngoài điểm tuyến ma nhãn thuộc loại hình công kích tiêu diệt trong nháy mắt thì thuộc tính còn lại chỉ là thuộc tính cấp thấp có khả năng đề cao thị lực, có thể bắn trúng mục tiêu ở cự ly xa như thế này hay không... hoàn toàn phải trông vào vận khí.
"Nếu có Chiêm Lam ở đây thì tốt rồi. Kỹ năng quét hình của tinh thần lực khống chế giả hoàn toàn có thể cảm ứng rõ ràng quỹ tích bay của đạn súng ngắm Gauss, như vậy Zero bắn thử mấy phát là hoàn toàn có thể bắn trúng mục tiêu... Ai, chỉ là so sánh tốc độ, rất có khả năng cũng chẳng bắn được mấy phát. Tối đa là một phút nữa sẽ tiến vào phạm vi công kích của đĩa bay... Nên làm thế nào đây? Ít nhất cũng có hơn trăm đĩa bay, chạy? Hay là chiến?
Trịnh Xá yên lặng nhìn Zero bóp cò, một tiếng nổ lớn vang lên, viên đạn đã bay ra ngoài vạn mét, thậm chí cả Trịnh Xá cũng không thể thấy rõ đường bay của đạn. Đến khi tiếng súng chìm xuống, những đĩa bay ở xa lại không phát nổ, thậm chí ánh sáng của vòng bảo vệ cũng không xuất hiện, phát súng vừa rồi chắc là bắn trượt.
Zero đột nhiên nâng súng ngắm Gauss lên, lấy trong người ra một viên đạn bắn tỉa dài nhọn. Viên đạn này không phải là đạn bắn tỉa thông thường mà là loại đạn đặc thù hắn hoán đổi lúc trước. Mắt thấy tình huống đã đến lúc khẩn cấp, Zero cũng chẳng để ý đến việc tiêu hao, lập tức lấy viên đạn này ra.
- Đây là loại đạn gì?
Trịnh Xá nhìn thấy rõ ràng, hắn liền vội vàng hỏi.
Zero lắp đạn vào trong súng ngắm Gauss, cũng không ngẩng đầu lên, đáp:
- Đạn bắn tỉa siêu nổ loại cải tạo, thuốc nổ bên trong đã được Sở Hiên đặc biệt cải tiến. Sau khi cải tiến xong mãi không có cơ hội sử dụng, cũng không biết uy lực như thế nào...
"Tên khốn Sở Hiên lại bước thêm một bước trên đường thành mèo máy rồi..."
Đến lúc này mà trong đầu Trịnh Xá vẫn nảy ra một ý nghĩ khiến người ta dở khóc dở cười như vậy. Có điều, hắn cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ nhiều, thấy Zero một lần nữa ngắm bắn ra xa, hắn cũng đồng thời nín thở. Theo một tiếng súng cực lớn vang lên, từ đằng xa đột nhiên bùng lên một quầng lửa kịch liệt, phạm vi vụ nổ bao trùm phạm vi hơn năm trăm mét, ngọn lửa bên trong tuyền một màu trắng sáng, uy lực tuyệt đối kinh người.
- Mẹ kiếp, đây là sức mạnh của một viên đạn sao? Ta còn tưởng là uy lực của tên lửa!
Trịnh Xá đã không nhịn được, vọt miệng chửi lớn, do sức mạnh của viên đạn bắn tỉa siêu nổ loại cải tạo này thật sự quá lớn. Phải biết rằng súng ngắm Gauss của Zero tuy có thể bắn tới phạm vi cực xa nhưng cự ly công kích của hắn chắc chắn không vượt quá hai nghìn mét, hơn nữa còn rất có khả năng bắn trúng vào đồng đội đang ở cạnh kẻ địch. Nếu như trong tình huống đó mà sử dụng đạn siêu nổ này thì không phải sẻ tiêu diệt cả đồng đội lẫn kẻ địch trong chớp mắt sao? Tên khốn Sở hiên này đơn giản là quá khốn nạn! Trịnh Xá điệu bộ hùng hùng hổ hổ, luôn miệng chửi bới.
Zero sau lưng cũng toát đầy mồ hôi lạnh, suy nghĩ của hắn cũng không khác Trịnh Xá là mấy, cũng cảm thấy Sở Hiên thật sự quá điên cuồng. Bất quá, hắn lại nghĩ lại, nếu như Sở Hiên không khi nào điên cuồng thì mới đúng là quái lạ, hơn nữa so với các thành viên trong đội thì hình như tỷ lệ Trịnh Xá bị Sở Hiên chơi đều cao hơn nhiều. Nghĩ tới đây, tâm lý hắn lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều, nhanh chóng nâng súng ngắm Gauss lên tiếp tục ngắm bắn.
- Trịnh Xá, đại khái đã phá hủy ba đến năm chiếc. Chỉ có những đĩa bay ở trung tâm vụ nổ mới bị phá hủy vòng bảo vệ còn những chiếc ở ngoài rìa thì hoàn toàn vô sự. Theo tốc độ thế này, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã rút ngắn hơn một nghìn mét, tuy độ xạ kích chính xác của ta sẽ tăng lên nhưng sợ rằng chỉ sau năm phát nữa là bọn chúng hoàn toàn có thể công kích tới chỗ chúng ta...
Zero vừa nói vừa nhắm bắn, tiếp theo hắn ngừng lại, súng trên tay một lần nữa bóp cò. Tiếng nổ cực lớn vang lên, đằng xa lại có một luồng lửa mãnh liệt xuất hiện. Ánh mắt Zero cực kỳ sắc bén, ảnh lửa vừa lùi xuống, hắn đã thốt lên mấy chữ số, chính là số lượng đĩa bay bị phá hủy.
Tổng cộng sáu lần bắn, chỉ có ba lần đầu là phá hủy được nhiền nhất, ba lần sau số lượng đĩa bay bị phá hủy lại giảm đi một chút. Đám người ngoài hành tinh cũng không phải lũ ngu, không thể thấy rõ đã bị tấn công mà còn giữ nguyên đội hình bay tới chịu chết. Đến khi Zero phá hủy tổng cộng gần ba mươi chiếc, số đĩa bay này chung quy cũng tới gần Air Force 01 trong cự li mấy nghìn mét, tiếp đó bắt đầu phát xạ vũ khí tia năng lượng.
Những tia năng lượng bắn ra này to khoảng bằng cánh tay người trưởng thành, dài khoàng nửa mét. Mỗi tia năng lượng bắn tới đều kéo theo tiếng rít chói tai, khi bay trông rất giống ánh sáng nhưng tốc độ lại có thể thấy được bằng mắt thường, có lẽ là sản phẩm của năng lượng tập trung với mật độ cực cao, giống như súng laser hoặc gươm ánh sáng trong phim khoa học viễn tưởng.
Trịnh Xá cũng không dám đi thử uy lực của loại vũ khí laser này, trong phim gốc, một phát bắn của nó có thể phá nổ một chiếc chiến đấu cơ. Tuy nói Air Force 01 vững chắc và to lớn hơn máy bay chiến đấu nhiều nhưng máy bay trên không trung một khi phát nổ thì chẳng ai chạy nổi nữa mà trong này lại đều là đồng đội của hắn. Mắt thấy vô số tia năng lượng bắn tới dày đặc, Trịnh Xá đạp chân nhảy vọt lên cao.
"Khi chiến đấu với Thần số hiệu 1, ma nhãn của Zero cũng không thể hoàn toàn phá vỡ vòng bảo vệ của nó, nguyên nhân mấu chốt là có năng lượng vô hạn duy trì còn kỳ thực lúc ban đầu vòng bảo vệ cũng đã bị phá vỡ… Chỉ hi vọng ta cũng có nhiều năng lượng như vậy để chống cự, thế nào cũng phải để mọi người sống sót… Con mẹ nó, liều mạng thôi!"
Air Force 01 đã tiến vào tầm bắn của đĩa bay, vô số tia năng lượng điên cuồng bắn tới, chỉ cần một phát là đủ chôn vùi tất cả mọi người. Bất đắc dĩ, Trịnh Xá chỉ có thể vỗ cánh bay về phía phần cánh máy bay, đầu cũng không quay lại, hét lớn với Zero:
- Zero, tiếp tục sử dụng đạn đặc biệt. Khi bọn chúng tới gần chúng ta một nghìn mét thì sử dụng đạn bình thường… Khốn kiếp, chẳng biết đạn thường có thể phá vỡ vòng bảo vệ của bọn chúng không nữa. Tóm lại cứ dốc toàn lực đi, tạm thời Air Force 01 do ta bảo vệ!
Zero hơi ngẩn người, đột nhiên Air Force 01 rung chuyển kịch liệt, thiếu chút nữa thì hất văng hắn khỏi nóc máy bay. Cứ như vậy, hắn căn bản không cách nào tiến hành ngắm bắn, thậm chí là mở miệng nói chuyện cũng không được, càng đừng nói đến việc để ý hành động của Trịnh Xá, chỉ biết liều mạng ép sát người vào máy bay. Cùng lúc ấy, Trịnh Xá đã gào lên:
- Vương Hiệp! Tới phòng điều khiển! Bảo bọn họ bay ổn định, không được làm động tác tránh né nào cả! Ta sẽ bảo vệ máy bay, Zero cùng Trương Hằng cần điều kiện ổn định để phản kích!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đĩa bay lại tới gần Air Force 01thêm một đoạn. Trịnh Xá không nói nữa, toàn bộ tâm thần tập trung tới mức độ chưa từng có, cơ nhân tỏa lập tức được hắn thúc đẩy tới cực hạn, mọi thứ xung quanh tựa hồ như đều bắt đầu chậm lại, cả những tia năng lượng bắn tới cũng bị hắn thu hết vào trong tầm mắt.
"Phát này sẽ không bắn trúng máy bay, phát này cũng vậy, phát này cũng vậy… Chính là phát này!"
Đầu óc Trịnh Xá giờ phút này hoàn toàn trống rỗng, trong ý thức chỉ còn lại có các tia năng lượng cùng quỹ đạo của chúng. Đến khi một tia năng lượng tiến vào trong tầm mắt, hắn lập tức sử dụng tốc độ mắt thường không thể theo kịp chặn lại ở ngay phía trước nó, tay nắm chặt vòng cổ long tinh. Trong khoảnh khắc lúc tia năng lượng bắn tới, giữa nó và thân thể hắn xuất hiện một tầng phòng hộ nửa trong suốt, bị tia năng lượng bắn trúng chính diện, vòng bảo vệ lập tức nổi lên một tầng gợn sóng như nước chảy. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả diễn ra trong chưa đầy một chớp mắt, tiếp đó tia năng lượng bùng nổ mạnh mẽ.
Vòng bảo vệ quanh người Trịnh Xá cũng lắc lư kịch liệt theo vụ nổ, nhưng vòng bảo vệ lần này lại mười phần dẻo dai, mặc cho vụ nổ mãnh liệt đến mức nào vẫn không hề có dấu hiệu nứt vỡ. Sau khi vụ nổ kết thức, Trịnh Xá bình yên vô sự xuất hiện ở trung tâm sóng nổ.
"Quả nhiên… Năng lượng vô hạn có thể ngăn cản thương tổn vô hạn, nhưng ta rút cuộc cũng không phải là có năng lương vô hạn…"
Trịnh Xá khẽ cười khổ, kiểm tra lại nội lực trong cơ thể. Vụ nổ vừa xong đã tiêu hao gần một phần hai mươi tổng số nội lực trong người hắn, nếu thêm mấy lần nữa thì chắc chắn là cả hắn cũng sẽ nổ tung cùng với vòng long tinh…
"Bây giờ chỉ có thể xem xem tốc độ của ai nhanh hơn mà thôi. Zero, Trương Hằng, tính mạng của ta cùng mọi người phải trong cậy vao hai ngươi đấy!"
Đồng thời, Trịnh Xá lại ngăn cản một tia năng lượng khác bắn tới…
"Đúng là mạnh đến mức khủng bố, tên quái vật này không ngờ lại có thể dùng thân thể ngăn cản tia laser? Tuy cảm giác được quanh người hắn có tồn tại vòng bảo vệ nhưng chắc là không có một loại đạo cụ phòng ngự dưới cấp A nào có thể ngăn cản liên tục nhiều đòn công kích phát nổ như vậy mới đúng. Theo tin tức từ chô tiểu đội Thiên Thần, Trung Châu đội cũng không phải là tiểu đội giàu có gì… Nói cách khác vòng bảo vệ đó là kỹ năng của bản thân hắn? Là thuộc tính hoán đổi gì? Hay là… Kỹ năng tự sáng tạo?"
Ở cách Trung Châu đội cực xa, một đĩa bay yên lặng lơ lửng trên không trung. Trong đĩa bay có ba người đang ngồi, một người cực kỳ anh tuấn, một người tướng mạo tuy có chút bình thường nhưng hai mắt luôn nhắm chặt khiến hắn có một loại khí chất trầm tĩnh, người còn lại là một người trung niên da trắng, cả dung mạo lẫn khí chất đều rất bình thường. Ba người hình tượng bất đồng nhưng đều trầm mặc không nói, có vẻ như lòng đầy tâm sự.
Gã thanh niên tóc vàng anh tuấn đột nhiên mở miệng nói:
- Đây là chuyện gì chứ? Kịch bản thay đổi đến mức quá phô trương rồi. Cả khu vực 51 cũng bị người ngoài hành tinh phá hủy, chúng ta đi đâu để tập kích Trung Châu đội đây? Bây giờ nên làm thế nào để tìm được vị trí của bọn chúng nữa? Julian, ngươi tìm ra được gì chưa?
Thanh niên nhắm mét hơi hơi nhếch mép, bất quá hắn lập tức khôi phục trầm tĩnh, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Theo lý thuyết, trước khi kịch bản triển khai khu vực 51 thật sự không có gì ảnh hưởng tới người ngoài hành tinh, hơn nữa bọn chúng cũng không thể biết sự tồn tại của nó mới đúng. Nhưng bây giờ khu vực 51 lại bị phá hủy, chuyện này căn bản không phù hợp với suy luận, nếu muốn cố gắng tìm ra một lý do thì… Ta cảm thấy có khả năng là chúng ta làm bại lộ sự tồn tại của khu vực 51.
- Chúng ta làm bại lộ? Tại sao? Là lúc nào?
Thanh niên tóc vàng nhất thời tò mò hỏi.
Thanh niên nhắm mắt lại khẽ giật giật khóe miệng, có điều hắn lập tức đưa tay vô thức xoa xoa miệng rồi mới nói:
- Việc suy luận chính là loại bỏ tất cả những tin tức không thể xảy ra, vậy thì khả năng còn lại dù có khó tưởng tượng đến mức nào cũng đều là sự thật… Nếu như mọi chuyện đều không thể khiến cho khu vực 51 bị phá hủy, vậy thì chúng ta ở trong căn cứ của người ngoài hành tinh là những người duy nhất biết được sự tồn tại của khu vực 51, cũng là sinh vật trái đất duy nhất tiếp xúc với bọn chúng. Vì thế, ta cho rằng rất có thể trong căn cứ người ngoài hành tinh có loại công cụ nào đó có thể trực tiếp đọc trộm tư tưởng của chúng ta, vì thế người ngoài hành tinh mới biết được sự tồn tại của khu vực 51, cũng biết được sự tồn tại của chiếc đĩa bay duy nhất có thể tạo thành uy hiếp với bọn chúng, thế nên mới sớm hủy diệt nó, suy luận của ta là như vậy… Đương nhiên, cũng có thể là Chủ Thần cố ý gia tăng độ khó với Trung Châu đội. Nếu là khả năng sau thì không cần phải ăn khớp với sự thực nữa, chỉ cần Chủ Thần muốn là có thể làm như vậy, chuyện này không cần phải suy luận nữa…
Vẻ mặt thanh niên tóc vàng rõ ràng là có chút lơ ngơ, khiến cho khóe miệng thanh niên nhắm mắt lại hơi hơi nhếch lên. Nhưng theo thanh niên tóc vàng bắt đầu nói, hắn lập tức lại điều chỉnh vẻ mặt mình.
Thanh niên tóc vàng cau mày nói:
- Chuyện này tạm thời bỏ qua, dù sao chúng ta cũng đã ra khỏi căn cứ người ngoài hành tinh, máy đọc tư duy hay không đó cũng không quan hệ gì tới chúng ta nữa, bây giờ việc quan trọng là tìm được Trung Châu đội… Ngươi bắt ta tiêu hao nhiều điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình như vậy, khó khăn lắm mới thể hiện được năng lực tinh thần lực của ngươi ra, sẽ không vô dụng như vậy chứ? Đến cả một người cũng không tìm được!
Hắn nói đến câu cuối cùng đã hơi có mùi nghiêm nghị.
Thanh niên nhắm mắt cười nhẹ, khoát tay nói:
- Trái đất lớn như vậy, cho dù hoán đổi kỹ năng tinh thần lực cấp A Tâm nhãn, bán kính thăm dò tinh thần lực của ta cũng chỉ được hơn trăm cây số, cự ly thăm dò hình tia tối đa là hơn một nghìn cây số. Ngươi nghĩ trái đất rộng đến mức nào, ta có cách loáng cái đã tìm được bọn chúng sao?
Thanh niên niên tóc vàng cười lạnh mấy tiếng, hơi cúi đầu chống cằm lên tay, đáp:
- Ta cho ngươi ba mươi sáu tiếng đồng hồ… Đó là mức nhẫn nại tối đa của ta, tự thu xếp đi.
Thanh niên nhắm mắt lại khẽ cười, ngậm miệng không nối gì nữa. Người trung niên kia thì giống như chẳng có chuyện gì liên quan đến hắn vậy, chỉ ngồi im như phỗng, nhất thời trong đia bay lại chìm vào yên lặng.
"…Tuy đã tìm ra được vị trí rồi, nhưng lúc này tới đột kích Trung Châu đội như vậy… Ta không cảm thấy đây là một mệnh lệnh tốt, hoặc ta tên khốn này đã không chờ được chỉ muốn đi tìm chết sao? Tuy khó chịu với gã ngu ngốc này lắm rồi nhưng kẻ ngốc sức chiến đấu cực mạnh chung quy vẫn có chỗ hữu dụng. Chưa đến lúc cần phải vứt bỏ, vậy cứ kéo hắn một chút đi…"
"Có điều, câu nói kia của Adam là có ý gì? "Trí lực của Trung Châu đội mới là mấu chốt thật sự của sức mạnh". Nghe có vẻ rất không phù hợp, một đội ngũ có thể dùng trí lực để hình dung sao? Hay là tách trí lực ra? Trí cùng lực? Phương diện "lực" ta đã chứng kiến rồi. Trịnh Xá không hổ là cường giả dám chính diện chiến đấu với tiểu đội thiên thần, nếu ta cùng Reinhard liên thủ, thắng bại cũng chỉ được năm năm…"
"Vậy thì trí của Trung Châu đội là có ý gì? Ít nhất theo tình hình trước mắt, Trung Châu đội ngoại trừ lúc ngay ban đầu lựa chọn đường tới Nhà Trắng thì những biểu hiện tiếp theo đều thật sự rất ấu trĩ, đội ngũ như vậy nếu không có Trịnh Xá thì cũng có gì đáng sợ nữa. Với trí tuệ không còn là con người của Adam, ta quả thật không dám tin Trung Châu đội lại có thể miễn cưỡng thắng được họ một lần… Trí của Trung Châu đội rút cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ không phải trí và lực chia ra, Adam chỉ muốn nói về "trí lực" của Trung Châu đội thôi sao? Không hiểu nổi…"
Nghĩ tới đây, thanh niên nhắm mắt thở ra một hơi, day day hai thái dương rồi mới tiếp tục suy nghĩ.
"Mặc kệ đi. Trung Châu đội hiện tại đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, biện pháp duy nhất có khả năng phản kích là tìm được "chiếc đĩa bay đó". Nhưng chúng ta cũng vừa khéo có thể lợi dụng cơ hội này tiến hành tập kích thật sự, ít nhất cũng có thể khiến Trung Châu đội mất đi phần lớn sức chiến đấu, đến sau đó sẽ càng nắm chắc cơ hội tiêu diệt Trịnh Xá… Nyos! Bộ phim kinh dị lần này, đội ta sẽ có thể giành được rất nhiểu điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình, hơn nữa còn đánh bại Trung Châu đội không ai sánh bằng, tên khốn kiếp nhà ngươi cứ chờ đấy cho ta! Lần sau gặp lại ta tuyệt đối không thua ngươi nữa đâu! Nếu như trí tuệ của ta thật sự không thắng được ngươi thì ít nhất cũng có thể dùng lực để san bằng… Chờ ta đấy!
Thanh niên nhắm mắt hơi hơi mở mắt ra. Đôi mắt hắn đã không còn màu đen trắng nữa, bên trong đó chỉ còn lại hình ảnh giống như một khoảng thiên hà. Đôi mắt hắn chỉ hơn hé ra một chút rồi lại lập tức nhắm chặt, thanh niên nhắm mắt lại một lần nữa chìm vào suy tư…
Nhận được tin tức này, người kinh hãi nhất không phải là những nhân vật trong phim mà ngược lại chính họ bị Trịnh Xá làm cho giật bắn cả người. Khác với những thành viên còn lại trong đội, do cân nhắc việc trong bộ phim kinh dị này còn có một đội ngũ khác nên lúc bình thường hắn đều dứt khoát ở lại cạnh tổng thống cùng mấy nhân vật trong phim, đề phòng họ có khả năng bị đội kia đột kích ám sát. Về phần Trung Châu đội thì thực lực những người còn lại cũng đủ mạnh mẽ, có mấy cường giả cỡ như Sở Hiên, Triệu Anh Không tồn tại tuyệt đối không phải lo chuyện Tây Hải đội tới đánh lén, ít nhất cũng có thể trì hoãn đến lúc hắn tới cứu viện.
Khi bộ trưởng quốc phòng thông báo khu vực 51 đã bị phá hủy, Trịnh Xá là người đầu tiên của Trung Châu đội nghe được. Vốn hắn còn có chút ngơ ngác, đến mấy giây sau hắn mới hiểu rõ ý nghĩa của việc này, lập tức nhảy dựng lên:
- Cái gì? Khu vực 51 bị phá hủy rồi! Đùa cái kiểu gì vậy? Ai phá hủy? Phá hủy như thế nào? Sao lại có thể như thế được!
Những nhân vật trong phim vốn cũng sững sờ nhưng so với phản ứng của Trịnh Xá thì thật sự không đáng nói. Dù nhìn kiểu gì cũng thấy phản ứng của Trịnh Xá là quá kịch liệt, hơn nữa còn giống như là hắn đã biết trước sự tồn tại của khu vực 51.
Bộ trưởng quốc phòng bộ dạng thất hồn lạc phách, cúi đầu ảo não nói:
- Khu vực 51 bị pháo đài ngoài hành tinh tấn công, hiện tại tất cả mọi thứ ở đó đều biến thành tro bụi… Không còn một cái gì… Không còn một cái gì!
Những lời này nói ra, tổng thống phản ứng kịch liệt nhất, vung tay túm lấy cổ ảo bộ trưởng quốc phòng, quát:
- Tại sao tôi không biết gì về khu vực 51? Rút cuộc thì tôi có phải là tổng tống của cái đất nước này không? Còn cả kinh phí cho khu vực 51 đó từ đầu mà có… Tôi thật sự hối hận đã để ông làm bộ trưởng bộ quốc phòng trong nhiệm kỳ của mình! Bây giờ đất nước gặp thảm kịch ông lại chẳng được cái tích sự gì hết. Được rồi! Bắt đầu từ bây giờ ông đã được cách chức!
Bộ trưởng quốc phòng vốn đã bị tin tức khu vực 51 bị hủy diệt hoàn toàn làm cho ngây ngốc, đến khi nghe những lời này, ông ta lại càng sững sờ, nhìn tổng thống, lắp bắp nói:
- Ngài… Ngài không thể làm như vậy!
- Ông ấy đã làm như vậy đấy.
Viên nữ thư ký của tổng thống đang đứng cạnh bộ trưởng quốc phòng mỉm cười nói, tiếp đó nàng quay sang phía tổng thống nói:
- Tiếp theo chúng ta nên bay đi đâu? Air Force 01 còn có thể tiếp tục bay mười một tiếng đồng hồ nữa. Theo ý của bộ tham mưu thì chúng ta nên bay tới bộ chỉ huy không quân tại New York, ở gàn hai thành phố bị phá hủy, tiện cho việc chỉ huy tiền tuyến, nhưng phía phó tổng thống thì hi vọng chúng ta có thể bay tới bờ biển phía tay, cách xa lửa đạn tiền tuyến…
Toognr thống khẽ trầm mặc, ngồi xuống ghế salon, hỏi:
- Mấy người phó tổng thống đều vô sự… Vợ tôi thì sao? Không cùng bọn họ lên máy bay sao? Nữ thư ký cũng trầm mặc, nàng mở miệng muốn nói gì đó nhưng chung quy lại không thốt lên được tiếng nào, chỉ lắc đầu ảm đạm.
Trong kịch bản phim gốc, phu nhân của tổng thống cùng một nhóm chính khách đang ở New York hội kiến với ai đó, đến khi chủ pháo của pháo đài vũ trụ tấn công, cô ta rút lui chậm nên bị cuốn vào trong vụ nổ. Sau đó tuy đã được người cứu nhưng do thời gian cứu quá muộn nên chữa trị thất bại, cuối cùng chỉ có thể ngậm cười mà chết, nhưng hiện tại uy lực pháo chủ của người ngoài hành tinh đã tăng mạnh, có lẽ phu nhân của tổng thống đã chết trong đợt công kích của chủ pháo rồi.
- ….Tới bộ chỉ huy không quân New York đi, bây giờ đã không còn là lúc để rút lui nữa, nhiệm vụ quan trọng nhất là đánh bại hoàn toàn người ngoài hành tinh… Trịnh Xá, anh có ý kiến gì không?
Tổng thống ra quyết định xong đột nhiên nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Trịnh Xá, hắn liền thuận miệng hỏi.
Trịnh Xá lắc đầu mờ mịt, hắn đã không còn biết tiếp theo phải làm thế nào nữa rồi.Trong bộ phim kinh dị lần này, Sở Hiên giữ cái bộ Từ Thứ nhập doanh Tào (*), chẳng chịu nói câu nào, chỉ dựa vào trí tuệ hắn mô phỏng Tiêu Hoành Luật để suy tính bố cục chỉ có thể nghĩ đến bước lợi dùng đĩa bay trong khu vực 51 để tiến hành chiến đấu, phải biết rằng Tiêu Hoàh Luật vốn không sở trưởng về bố cục. Hơn nữa đây cũng không phải trí tuệ nguyên bản của Tiêu hoành Luật, có thể nghĩ đến tất cả những chuyện này cùng sắp xếp cho đoàn đội sau đó đã là cực hạn của hắn rồi. Ai mà biết kịch bản phim lần này lại biến đổi lớn như vậy, tất cả bố cục hắn đã sắp xếp ổn thỏa cho cả đội đều tan thành mây khói, giờ thật sự không biết tiếp theo nên làm thế nào cho tốt… Nếu Sở Hiên thật sự không nói thì chẳng lẽ bộ phim kinh dị lần này bọn hắn chỉ có thể trốn chạy mãi?
"Nếu đĩa bay khu vực 51 đã không thể trông cậy được… Vậy có thể thừa lúc đĩa bay tới tập kích, đoạt lấy một hai chiếc không?
Ai, cứ thương lượng cùng với mọi người một chút đã. Lần này kịch bản thay đổi hoàn toàn, lại có Tây Hải đội không biết đang lén lút ẩn nấp ở đâu… Tình huống đúng là phức tạp."
Trịnh Xá day day khoảng giữa hai đầu lông mày, cố gắng nhìn rõ tình hình phức tạp trước mắt, nhưng càng nghĩ hắn càng cảm thấy tất cả manh mối đều mơ hồ, mờ mịt. Vừa muốn tấn công, lại vừa cố kỵ các đồng đội đang hôn mê, vừa muốn bắt sống tinh thần lực khống chế giả của đối phương, lại vừa dự bị ổn thỏa phương pháp chạy trốn, tất cả mọi chuyện khó khăn đều dồn lại một chỗ thật sự khiến cho Trịnh Xá phải đau đầu.
Nhân lúc máy bay tiến về phía New York, Trịnh Xá rời khỏi phòng hội ngị đi về khoang Trung Châu đội đang ở. Vừa đến trước cửa, hắn đã nghe thấy bên trong vang lên từng tràng tiếng hoan hô, mơ hồ còn có tiếng một đưa bé trai. Trong lòng máy động, Trịnh Xá lập tức lao vào trong cabin, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Hoành Luật đang ngồi trên salon, cười cười nói nói với mấy người Trung Hằng.
- Ngươi tỉnh rồi?
Trịnh Xá bước tới, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói:
- Ngươi quả thực có thể dựa vào sức mạnh của chính đột phá chướng ngại trong lòng, cảm giác thế nào? Có phải là một loại cảm giác đại triệt đại ngộ không, ha ha ha...
Tiêu Hoành Luật đang muốn tiếp lời nhưng nghe Trịnh Xá nói vậy, thằng nhóc lập tức lộ vẻ cười khổ, ngắt ngắt tóc trán, đáp:
- Không phải ta tự mình tỉnh lại. Cơn ác mộng đó vẫn cứ cuốn lấy ta, kéo đi đẩy lại, khiến ta ở chỗ mông lung thống khổ rất lâu mà không cách nào thoát ra được. Nhiều lần ta đã nghĩ đến cái chết, có lẽ chỉ có chết mới là cách giải thoát tốt nhất cho sự khổ sở đó. Bất quá, chắc là khi ta ý chí suy sụp nghĩ đến cái chết thì cũng sẽ thật sự chết trong giấc mơ đó…
Ngoài hai tân nhân không biết chi tiết tình hình trong A Nightmare on Elm Street ra thì Trịnh Xá cùng các thành viên còn lại đều tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe. Đến khi Tiêu Hoành Luật nói xong, Trịnh Xá mới tò mò hỏi:
- Không phải ngươi tự mình tỉnh lại à? Chẳng lẽ có người trợ giúp? Là ai? Sở Hiên?
Tiêu Hoành Luật bỗng bật cười, nụ cười dần dần biến thành cười lạnh, cười đến mức mấy người Trịnh Xá đều chẳng thể hiểu nổi. Bấy giờ thằng nhóc này mới nói:
- Từ khi ta hồi sinh đã phát hiện ra… Ngươi quá sùng bái Sở Hiên. Không, không phải một mình người, cả Trung Châu đội này đều như vậy, quá tin tưởng vào một cá nhân…
Trịnh Xá liếc nhìn Sở Hiên đang yên lặng ngồi phía xa, hắn khẽ hắng giọng, xấu hổ nói:
- Chúng ta không phải là một đội sao? Tin tưởng một người dù sao cũng không đến mức….
- Đúng thế! Chúng ta là một đội!
Tiêu hoành Luật vỗ mạnh tay, cao giọng nói:
- Chính vì chúng ta là một đội nên sức mạnh của mọi người đều không quan trọng như vậy sao? Bắn tỉa tầm xa của Zero, công kích tầm xa cực mạnh của Trương Hằng, sức bộc phá của Vương Hiệp, trí tuệ của ta, sức mạnh của ngươi… Trung Châu đội chúng ta không phải chỉ có vỏn vẹn một mình Sở Hiên! Ta thừa nhận, trí tuệ của Sở Hiên cao hơn ta rất rất xa, nhưng khi đoàn đội cần tới, ta cũng có dũng khí gánh vác trách nhiệm của ta! Thế giới phịm kinh dị lần này, nhiệm vụ bố cục cứ giao cho ta đi…
Trịnh Xá thoáng ngẩn người, hắn cũng không nói nhiều, chỉ lập tức mở cơ nhân tỏa đến tầng thứ ba. Trong nhận thức của hắn, Tiêu Hoành Luật tuy là một đứa bé mới hơn mười tuổi, nhưng tính cách thật sự rất kiên định, mặc dù có hơi tự phụ về bản thân nhưng đó cũng là vì hắn có đủ trí tuệ để mà kiêu ngạo. Vừa đột ngột tỉnh lại lại bỗng dưng nói ra như vậy, hắn nhất định là muốn diễn đạt điều gì đó, mà trong cách diễn đạt lại có chút kiêng kị…
"…Muốn thoát khỏi thế giới trong mơ của cơn ác mộng chỉ có hai cách. Một là dựa vào sức mạnh của bản thân để tỉnh lại, ngộ thông được chướng ngại trong lòng, từ đó về sau không còn vướng mắc gì nữa. Hai là dựa vào ngoại lực, nhờ tinh thần lực khống chế giả hỗ trợ phá vỡ ác mộng, ngoài đó ra không còn biện pháp nào khác…"
- Là Chiêm Lam trợ giúp ngươi?
Trịnh Xá đột nhiên hỏi.
Tiêu hoành Luật rất thẳng thắn đáp:
- Đúng thế, cô ấy nói với ta, Sở Hiên đã dùng cách nào đó liên lạc với cô ấy ở thế giới trong mơ, nhưng nhất thời cô ấy không thể dựa vào sức mạnh của bản thân để tỉnh dậy. Chuyện duy nhất cô ấy có thể làm là giúp ta tỉnh lại, để cho đoàn đội vượt qua thời điểm nguy hiểm này… Thời điểm không có Sở Hiên.
Trịnh Xá loáng cái đã rút Hổ hồn đao ra, trước khi mọi người kịp phản ứng lại, Hổ hồn đã kề sát lên cổ Sở Hiên. Đến lúc này hắn mới hỏi Tiêu Hoành Luật:
- Sở Hiên bị tráo đổi rồi sao? Là đội đối phương làm ư? Từ lúc nào? Dùng cách gì?
Tiêu Hoành Luật nhất thời không nhịn được phải bật cười, nhìn Trịnh Xá cầm đao chỉ vào Sở Hiên, thằng nhóc này cười rất sung sướng, phảng phất như xả hết mọi uất ức trong Transformers. Đến khi Sở Hiên cũng không kiên nhân nữa, ngẩng đầu nhìn lên, hắn mới nói:
- Không, hắn vẫn là hắn, có điều, hắn cũng không phải là hắn… Nếu như những gì Chiêm Lam nói với ta trong mơ đều là thật thì Sở Hiên hiện tại hẳn là đã tiến vào trạng thái tâm ma của tầng thứ tư…
- Trạng thái tâm ma?
Những người xung quanh đều giật nảy mình. Mấy người Trương Hằng nhìn nhau lo lắng, ngờ vực, trong lòng thầm nhớ lại cảnh Trịnh Xá tiến vào trạng thái tâm ma rồi lại so với tên Sở Hiên đang an phận một cách quá mức này. Dù nhìn thế nào cũng không giống như đã rơi vào tâm ma, vì thế mọi người ngó đi ngó lại mấy lần rồi cùng quay sang phía Tiêu Hoành Luật.
- Đừng có nhìn ta.
Tiêu Hoành Luật từ trên ghế nhảy xuống. Thằng nhóc này hơi lùn hơn so với những đứa bé cùng tuổi, chỉ cao hơn thắt lưng Trịnh Xá một chút, hắn cười hì hì bước tới cạnh Sở hiên, nói:
- Suy đoán của ta cũng chỉ là nghe Chiêm Lam trong giấc mơ nói mà thôi, có điều trông hắn thật sự rất khác với bình thường đúng không? Hơn nữa vừa rồi ta cũng nghe mấy người Trương Hằng nói qua về tình hình hiện tại rồi. Trung Châu đội quả thật đã ở vào thời điểm nguy cấp nhưng Sở Hiên lại vẫn không chịu hé răng, khả năng hắn rơi vào tâm ma là rất lớn, chỉ là có thể hắn có biện pháp nào đó áp chế được tâm ma, làm cho hắn không cần phải điên cuồng phát tiết nhưng cũng không được như bình thường…
Trịnh Xá yên lặng thu hồi Hổ hồn đao, trong đầu đã bắt đầu thừa nhận giả thuyết của Tiêu Hoành Luật. Dù sao thì Sở Hiên trong trạng thái này thật sự quá mức kỳ quái, trong quá khứ tuy hắn cũng rất trầm mặc nhưng đó chỉ là tính cách cá nhân, ẩn sau sự trầm mặc đó chính là trí tuệ không phải con người của hắn, đấy mới là Sở Hiên mà mọi người quen thuộc…
- Mặc dù có chút khác thường…
Trịnh Xá bỗng kỳ quái hỏi:
- Nhưng trước mắt tình huống của chúng ta rất nguy cấp sao? Cho dù Sở Hiên thật sự rơi vào trạng thái tâm ma thì chúng ta vẫn có thể bỏ qua lần đoàn đội tác chiến này, theo cùng nhân viên chính phủ Mỹ ra ngoài ẩn nấp ba ngày, không hẳn là chỉ còn lại hai ngày thôi. Chỉ cần hoãn lại trận này, đợi Sở Hiên bình yên vượt qua chướng ngại tâm ma, chúng ta không phải càng có nhiều cơ hội hơn ư? Sao lại có cái gì nguy cấp?
Tiêu Hoành Luật thở dài, tiếp đó cười lạnh nói:
- Đã đến lúc nào rồi mà còn nói cái gì chỉ cần hoãn được trận này là sẽ có càng nhiều cơ hội… Không có Sở Hiên, các ngươi đến cả đi đường cũng không dám đi nữa à? Đúng là một lũ ngu ngốc, sao các ngươi không suy nghĩ thử xem? Nếu không phải Sở Hiên cố ý lựa chọn thế giới phim kinh dị lần này để vượt qua chướng ngại tâm ma thì hắn sẽ tiến vào trạng thái tâm ma đúng thời gian đoàn chiến như vậy sao? Nói cách khác, bộ phim kinh dị lần này chắc chắn là có thứ gì đó hắn cần hoặc là thứ gì đó có thể hỗ trợ hắn vượt qua trạng thái tâm ma, ta chỉ có thể giải thích một loạt hành động của hắn trong phim này là như vậy. Nếu đúng như thế thì chúng ta trốn tránh chỉ làm cho tên ác ma này ẩn giấu đi chứ không giải quyết được hoàn toàn trạng thái tâm ma của hắn, rất có khả năng người bị giải quyết sẽ chính là chúng ta… Đã hiểu chưa? Ngoài liều mạng ra, chúng ta không còn đường nào khác để đi!
- Hơn nữa… Muốn an toàn trống tránh qua ba ngày? Một bộ phim kinh dị độ khó mười chín người có thể để cho ngươi an toàn trốn qua ba ngày? Ha ha, nguy hiểm đang ở ngay trước mắt…
Tiêu Hoành Luật vừa mới dứt lời, tiếng còi báo động chói tai đột ngột rú vang khắp Air Force 01. Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì rầm một tiếng, cả phòng bị đẩy tung, một người đứng ngoài thò đầu vào, kêu lên:
- Đĩa bay của người ngoài hành tinh tới tập kích! Mọi người ngồi vững! Air Force 01 đang bị ép hạ xuống.
Do sự cố chấp cảu tổng thống Mỹ, Air Force 01 không bay về khu vực chưa bị tấn công tại miền tây nước Mỹ mà quay vòng về khu vực New York, tiến thẳng tới tiền tuyết quân sự ở đây, vì thế Air Force 01 thật sự ở rất gần pháo đài trên không của người ngoài hành tinh. Bất quá, mọi người không hề nghĩ tới khả năng sẽ bị đãi bay của người ngoài hành tinh truy kích, bởi vì nghe nói số đĩa bay này đều đã tới tấn công khu vực 51, sao còn có thể rảnh rỗi đi tấn công bọn họ nữa? Chính vì muốn tới được nơi đóng quân gần New Yorrk trước khi những đĩa bay này quay về nên Air Force 01 mới mạo hiểm mà đi, không ngờ vẫn bị đĩa bay công kích…
Cả Air Force 01 lập tức đại loạn, phần lớn những người trên máy bay đều là nhân viên chính phủ cùng chính khác, không hề có tố chất cùng kỷ luật của quân nhân, khi rất có thể sẽ phải đối mặt với cái chết, bọn họ gần như chẳng được tích sự gì, chỉ biết chạy lung tung, la hét ầm ĩ, nhìn qua tình hình của Air Force 01 đã tồi tệ hết mức. Có điều vẫn còn may, những người điều khiển chiếc phi cơ này đều thuộc hệ thống quân đội, họ vẫn chưa sụp đổ. Mà sau khi nhận được tin tức bị tập kích, Trịnh Xá, Vương Hiệp, Trương Hằng, mấy thành viên chiến đấu đều đã chạy tới khoang tác chiến, chỉ cần số lượng đĩa bay tới tấn công không quá khoa trương thì hẳn là họ vẫn có thể đối phó được.
"Chuyện bên đó tạm thời có thể bỏ qua, nếu đã đều ở trên Air Force 01 thì sống hay chết đều phải trông cậy vào mấy người Trịnh Xá rồi, những chuyện này không cần phải suy nghĩ nữa… Vẫn còn rất nhiều vấn đề. Xem ra không có Sở Hiên, Trung Châu đội thật sự đã trở nên rất yếu ớt, hoàn toàn không thể so sánh được với tiểu đội luân hồi Ác Ma hay tiểu đội luân hồi Thiên Thần. Ai, ngoài sức mạnh lớn nhất ra, quả nhiên là trí tuệ cũng cực kỳ quan trọng…"
Tiêu Hoành Luật nhìn mấy người Trịnh Xá vội vàng chạy ra ngoài, hắn lại thong thả bước tới chỗ ghế, ngồi xuống. Tiếp đó thằng nhóc nhẹ nhàng ngắt ngắt tóc trán, chậm rãi suy tính.
"Khu vực 51 đã bị phá hủy… Đúng là hoàn toàn khác với kịch bản gốc, có điều hẳn là vẫn chưa đến mức tuyệt vọng, dù sao thì người khu vực 51, chúng ta vẫn còn một đĩa bay khác có thể sử dụng. Tuy nhiên tình hình chiếc đĩa bay đó có thể rất không xong… Cho dù chiếc đĩa bay đó không thể sử dụng thì sự tồn tại của đoàn đội kia cũng hoàn toàn có thể giúp chúng ta tới được căn cứ của người ngoài hành tinh… Chuyện chính thức khiến ta lo lắng là Sở Hiên…"
Tiêu Hoành Luật đầy vẻ lo âu nhìn sang phía Sở Hiên đang ngồi xem máy tính xách tay ở cạnh hắn. Tuy lúc trước mọi người xung quanh đã thảo luận rất nhiều chuyện nhưng tên này vẫn giữ nguyên bản mặt lạnh lẽo ngồi đó, không hề có một chút biến hóa nào.
"Nếu như suy luận của ta không sai, Sở Hiên đang chuẩn bị lợi dùng Dẫn đạo giả đột phá tâm ma. Chỉ là làm như vậy thật sự sẽ có quá nhiều biến số, chỉ có một chút nằm ngoài ý muốn thôi là cả đội có thể sẽ đoàn diệt… Sở Hiên, ngươi đúng là quá coi trọng ta. Muốn phối hợp với kế hoạch của ngươi, với mức độ trí tuệ của ta… Thật sự có thể ư?"
Tiêu Hoành Luật yên lặng thở dài, giật mạnh một sợi tóc xuống, đặt nó ở trước mặt nhìn thật kỹ. Tiếp đó hắn thuận miệng thổi nhẹ, đẩy sợi tóc bay mất tăm…
Mấy người Trịnh Xá vừa mới chạy vào phòng chỉ huy của tổng thống trên Air Force 01, cả chiếc máy bay đã rung lắc kịch liệt. Không đợi họ kịp mở miệng, mấy viên sĩ quan đã từ ngoài xông vào, người đi đầu vội vã kêu lên:
- Đã có thể thấy được bằng mắt thường, số lượng khoảng hơn một trăm chiếc, đang đuổi rát ngay sau chúng ta…
Thanh âm vừa dứt, Air Force 01 đã rung động, ngoài nhóm Trịnh Xá, tất cả đều bị quật nhào xuống đất. Mấy người Trịnh Xá đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó cùng phối hợp chạy ra ngoài khoang, hướng về phía phần đuôi máy bay.
- Tình hình hoàn toàn giống như Tiêu Hoành Luật nói, căn bản không có cách nào an toàn trốn qua ba ngày. Đám ngoài hành tinh này thật sự không hề giống như trong phim gốc, thuần túy là đuổi cùng giết tận!
Trịnh Xá vừa chạy vừa gào lên, tuy do ở trong máy bay nên không thể sử dụng được Thế nhưng tốc độ của hắn vẫn nhanh nhất, chỉ sau vài giây đã tới được chỗ nứt ở phần đuôi máy bay. Đây là chỗ bị hắn xé rách ra lúc trước, vừa mới miễn cưỡng bịt lại không lâu thì đã lại bị tên thô lỗ này một cước đá tung.
Trịnh Xá phá vỡ chỗ nứt xong, lập tức quay lại phía Trương Hằng, nói:
- Trương Hằng, sử dụng Bạo liệt tiễn thử nghiệm sức phòng ngự của số đĩa bay này! Xem xem uy lực vòng bảo vệ của chúng rút cuộc là đến mức nào…
Trương Hằng lúc này cũng đã chạy tới chỗ vết nứt nhìn ra ngoài. Bất quá hắn chỉ liếc mắt mấy cái rồi lập tức khổ sở nói:
- Khoảnh cách quá xa, tuy Bạo liệt tiễn vẫn có thể bắn tới nơi nhưng cũng chẳng còn bao nhiêu uy lực, dù là Bạo liệt tiễn ba mũi, bốn mũi thì cũng như vậy. Số đãi bay đó cách chúng ta tới cả chục cây số….
Trịnh Xá cũng không nói nhiều, trực tiếp quay sang phía Zero, mà Zero cũng rất dứt khoát, hắn quan sát vài lần rồi nói:
- Trịnh Xá, ngươi đưa ta lên trên máy bay, ở đó mới ngắm bắn rõ ràng được!
Trịnh Xá thoáng trầm mặc, liếc nhìn lên cổ Zero, ở đó vẫn đeo vòng cổ long tinh, đây là đạo cụ bảo vệ tốt nhất đối với vũ khí công nghệ cao, hơn nữa còn thuộc loại có thể bổ sung năng lượng, chỉ cần có năng lượng cung cấp không hạn chế, vòng cổ long tinh này sẽ có thể bỏ qua đại bộ phận vũ khí công nghệ cao.
- Vậy thì… Trông cậy vào ngươi đó!
Trịnh Xá hít sâu một hơi, rồi không chút chần chừ, mở cơ nhân tỏa thẳng đến tầng thứ tư. Dưới ánh mắt của mọi người, sau lưng hắn trồi ra hai cái cánh thịt lớn, hất ngã mấy viên sỹ quan bình thường đang đứng sau hắn. Trịnh Xá cũng chẳng thèm để ý, xốc lấy hai vai Zero, đạp mạnh chân, kéo hắn bay thẳng ra ngoài.
Vừa bay ra khỏi máy bay không xa, luồng khí lưu hỗn loạn bao quanh máy bay đã cuốn lấy hai người, làm cho Trịnh Xá quay cuồng giữa không trung mấy vòng rồi mới lấy lại được thăng bằng. Tiêp theo hắn nâng Zero bay lên trên nóc máy bay.
- Thế nào? Zero, khoảng cách xa như vậy có thể ngắm chuẩn được không?
Trịnh Xá vừa đặt Zero xuống là lập tức kêu lớn hỏi.
Bên ngoài máy bay gió mạnh gào thét, cũng may nhờ tố chất thân thể của hai người vượt xa người bình thường nếu không chỉ luồng gió này cũng đủ thổi tung họ đi. Có điều, dưới sức gió kịch liệt như vậy, Zero cũng gào lên mới trả lời được Trịnh Xá. Hắn nhìn về phía những đĩa bay ngoài hành tinh vẫn còn là những chấm đen ở đằng xa, tiếp đó nói:
- Không biết, chỉ có thể thử một phát.. Nhưng khoảng cách xa như vậy đã không còn chỉ là vấn đề ngắm bắn nữa. Sức gió, chênh lệch cực nhỏ sau khi vũ khí bắn đạn ra, thậm chí là cả chiều quay của trái đất, ta thật sự không thể nắm chắc nhắm bắn được xa như vậy...
Trịnh Xá thở dài, hắn cũng biết muốn Zero bắn trúng số đĩa bay này thật sự có chút gượng ép. Dù sao Zero cũng không phải là siêu nhân, thuộc tính đôi mắt hắn hoán đổi ngoài điểm tuyến ma nhãn thuộc loại hình công kích tiêu diệt trong nháy mắt thì thuộc tính còn lại chỉ là thuộc tính cấp thấp có khả năng đề cao thị lực, có thể bắn trúng mục tiêu ở cự ly xa như thế này hay không... hoàn toàn phải trông vào vận khí.
"Nếu có Chiêm Lam ở đây thì tốt rồi. Kỹ năng quét hình của tinh thần lực khống chế giả hoàn toàn có thể cảm ứng rõ ràng quỹ tích bay của đạn súng ngắm Gauss, như vậy Zero bắn thử mấy phát là hoàn toàn có thể bắn trúng mục tiêu... Ai, chỉ là so sánh tốc độ, rất có khả năng cũng chẳng bắn được mấy phát. Tối đa là một phút nữa sẽ tiến vào phạm vi công kích của đĩa bay... Nên làm thế nào đây? Ít nhất cũng có hơn trăm đĩa bay, chạy? Hay là chiến?
Trịnh Xá yên lặng nhìn Zero bóp cò, một tiếng nổ lớn vang lên, viên đạn đã bay ra ngoài vạn mét, thậm chí cả Trịnh Xá cũng không thể thấy rõ đường bay của đạn. Đến khi tiếng súng chìm xuống, những đĩa bay ở xa lại không phát nổ, thậm chí ánh sáng của vòng bảo vệ cũng không xuất hiện, phát súng vừa rồi chắc là bắn trượt.
Zero đột nhiên nâng súng ngắm Gauss lên, lấy trong người ra một viên đạn bắn tỉa dài nhọn. Viên đạn này không phải là đạn bắn tỉa thông thường mà là loại đạn đặc thù hắn hoán đổi lúc trước. Mắt thấy tình huống đã đến lúc khẩn cấp, Zero cũng chẳng để ý đến việc tiêu hao, lập tức lấy viên đạn này ra.
- Đây là loại đạn gì?
Trịnh Xá nhìn thấy rõ ràng, hắn liền vội vàng hỏi.
Zero lắp đạn vào trong súng ngắm Gauss, cũng không ngẩng đầu lên, đáp:
- Đạn bắn tỉa siêu nổ loại cải tạo, thuốc nổ bên trong đã được Sở Hiên đặc biệt cải tiến. Sau khi cải tiến xong mãi không có cơ hội sử dụng, cũng không biết uy lực như thế nào...
"Tên khốn Sở Hiên lại bước thêm một bước trên đường thành mèo máy rồi..."
Đến lúc này mà trong đầu Trịnh Xá vẫn nảy ra một ý nghĩ khiến người ta dở khóc dở cười như vậy. Có điều, hắn cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ nhiều, thấy Zero một lần nữa ngắm bắn ra xa, hắn cũng đồng thời nín thở. Theo một tiếng súng cực lớn vang lên, từ đằng xa đột nhiên bùng lên một quầng lửa kịch liệt, phạm vi vụ nổ bao trùm phạm vi hơn năm trăm mét, ngọn lửa bên trong tuyền một màu trắng sáng, uy lực tuyệt đối kinh người.
- Mẹ kiếp, đây là sức mạnh của một viên đạn sao? Ta còn tưởng là uy lực của tên lửa!
Trịnh Xá đã không nhịn được, vọt miệng chửi lớn, do sức mạnh của viên đạn bắn tỉa siêu nổ loại cải tạo này thật sự quá lớn. Phải biết rằng súng ngắm Gauss của Zero tuy có thể bắn tới phạm vi cực xa nhưng cự ly công kích của hắn chắc chắn không vượt quá hai nghìn mét, hơn nữa còn rất có khả năng bắn trúng vào đồng đội đang ở cạnh kẻ địch. Nếu như trong tình huống đó mà sử dụng đạn siêu nổ này thì không phải sẻ tiêu diệt cả đồng đội lẫn kẻ địch trong chớp mắt sao? Tên khốn Sở hiên này đơn giản là quá khốn nạn! Trịnh Xá điệu bộ hùng hùng hổ hổ, luôn miệng chửi bới.
Zero sau lưng cũng toát đầy mồ hôi lạnh, suy nghĩ của hắn cũng không khác Trịnh Xá là mấy, cũng cảm thấy Sở Hiên thật sự quá điên cuồng. Bất quá, hắn lại nghĩ lại, nếu như Sở Hiên không khi nào điên cuồng thì mới đúng là quái lạ, hơn nữa so với các thành viên trong đội thì hình như tỷ lệ Trịnh Xá bị Sở Hiên chơi đều cao hơn nhiều. Nghĩ tới đây, tâm lý hắn lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều, nhanh chóng nâng súng ngắm Gauss lên tiếp tục ngắm bắn.
- Trịnh Xá, đại khái đã phá hủy ba đến năm chiếc. Chỉ có những đĩa bay ở trung tâm vụ nổ mới bị phá hủy vòng bảo vệ còn những chiếc ở ngoài rìa thì hoàn toàn vô sự. Theo tốc độ thế này, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã rút ngắn hơn một nghìn mét, tuy độ xạ kích chính xác của ta sẽ tăng lên nhưng sợ rằng chỉ sau năm phát nữa là bọn chúng hoàn toàn có thể công kích tới chỗ chúng ta...
Zero vừa nói vừa nhắm bắn, tiếp theo hắn ngừng lại, súng trên tay một lần nữa bóp cò. Tiếng nổ cực lớn vang lên, đằng xa lại có một luồng lửa mãnh liệt xuất hiện. Ánh mắt Zero cực kỳ sắc bén, ảnh lửa vừa lùi xuống, hắn đã thốt lên mấy chữ số, chính là số lượng đĩa bay bị phá hủy.
Tổng cộng sáu lần bắn, chỉ có ba lần đầu là phá hủy được nhiền nhất, ba lần sau số lượng đĩa bay bị phá hủy lại giảm đi một chút. Đám người ngoài hành tinh cũng không phải lũ ngu, không thể thấy rõ đã bị tấn công mà còn giữ nguyên đội hình bay tới chịu chết. Đến khi Zero phá hủy tổng cộng gần ba mươi chiếc, số đĩa bay này chung quy cũng tới gần Air Force 01 trong cự li mấy nghìn mét, tiếp đó bắt đầu phát xạ vũ khí tia năng lượng.
Những tia năng lượng bắn ra này to khoảng bằng cánh tay người trưởng thành, dài khoàng nửa mét. Mỗi tia năng lượng bắn tới đều kéo theo tiếng rít chói tai, khi bay trông rất giống ánh sáng nhưng tốc độ lại có thể thấy được bằng mắt thường, có lẽ là sản phẩm của năng lượng tập trung với mật độ cực cao, giống như súng laser hoặc gươm ánh sáng trong phim khoa học viễn tưởng.
Trịnh Xá cũng không dám đi thử uy lực của loại vũ khí laser này, trong phim gốc, một phát bắn của nó có thể phá nổ một chiếc chiến đấu cơ. Tuy nói Air Force 01 vững chắc và to lớn hơn máy bay chiến đấu nhiều nhưng máy bay trên không trung một khi phát nổ thì chẳng ai chạy nổi nữa mà trong này lại đều là đồng đội của hắn. Mắt thấy vô số tia năng lượng bắn tới dày đặc, Trịnh Xá đạp chân nhảy vọt lên cao.
"Khi chiến đấu với Thần số hiệu 1, ma nhãn của Zero cũng không thể hoàn toàn phá vỡ vòng bảo vệ của nó, nguyên nhân mấu chốt là có năng lượng vô hạn duy trì còn kỳ thực lúc ban đầu vòng bảo vệ cũng đã bị phá vỡ… Chỉ hi vọng ta cũng có nhiều năng lượng như vậy để chống cự, thế nào cũng phải để mọi người sống sót… Con mẹ nó, liều mạng thôi!"
Air Force 01 đã tiến vào tầm bắn của đĩa bay, vô số tia năng lượng điên cuồng bắn tới, chỉ cần một phát là đủ chôn vùi tất cả mọi người. Bất đắc dĩ, Trịnh Xá chỉ có thể vỗ cánh bay về phía phần cánh máy bay, đầu cũng không quay lại, hét lớn với Zero:
- Zero, tiếp tục sử dụng đạn đặc biệt. Khi bọn chúng tới gần chúng ta một nghìn mét thì sử dụng đạn bình thường… Khốn kiếp, chẳng biết đạn thường có thể phá vỡ vòng bảo vệ của bọn chúng không nữa. Tóm lại cứ dốc toàn lực đi, tạm thời Air Force 01 do ta bảo vệ!
Zero hơi ngẩn người, đột nhiên Air Force 01 rung chuyển kịch liệt, thiếu chút nữa thì hất văng hắn khỏi nóc máy bay. Cứ như vậy, hắn căn bản không cách nào tiến hành ngắm bắn, thậm chí là mở miệng nói chuyện cũng không được, càng đừng nói đến việc để ý hành động của Trịnh Xá, chỉ biết liều mạng ép sát người vào máy bay. Cùng lúc ấy, Trịnh Xá đã gào lên:
- Vương Hiệp! Tới phòng điều khiển! Bảo bọn họ bay ổn định, không được làm động tác tránh né nào cả! Ta sẽ bảo vệ máy bay, Zero cùng Trương Hằng cần điều kiện ổn định để phản kích!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, đĩa bay lại tới gần Air Force 01thêm một đoạn. Trịnh Xá không nói nữa, toàn bộ tâm thần tập trung tới mức độ chưa từng có, cơ nhân tỏa lập tức được hắn thúc đẩy tới cực hạn, mọi thứ xung quanh tựa hồ như đều bắt đầu chậm lại, cả những tia năng lượng bắn tới cũng bị hắn thu hết vào trong tầm mắt.
"Phát này sẽ không bắn trúng máy bay, phát này cũng vậy, phát này cũng vậy… Chính là phát này!"
Đầu óc Trịnh Xá giờ phút này hoàn toàn trống rỗng, trong ý thức chỉ còn lại có các tia năng lượng cùng quỹ đạo của chúng. Đến khi một tia năng lượng tiến vào trong tầm mắt, hắn lập tức sử dụng tốc độ mắt thường không thể theo kịp chặn lại ở ngay phía trước nó, tay nắm chặt vòng cổ long tinh. Trong khoảnh khắc lúc tia năng lượng bắn tới, giữa nó và thân thể hắn xuất hiện một tầng phòng hộ nửa trong suốt, bị tia năng lượng bắn trúng chính diện, vòng bảo vệ lập tức nổi lên một tầng gợn sóng như nước chảy. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả diễn ra trong chưa đầy một chớp mắt, tiếp đó tia năng lượng bùng nổ mạnh mẽ.
Vòng bảo vệ quanh người Trịnh Xá cũng lắc lư kịch liệt theo vụ nổ, nhưng vòng bảo vệ lần này lại mười phần dẻo dai, mặc cho vụ nổ mãnh liệt đến mức nào vẫn không hề có dấu hiệu nứt vỡ. Sau khi vụ nổ kết thức, Trịnh Xá bình yên vô sự xuất hiện ở trung tâm sóng nổ.
"Quả nhiên… Năng lượng vô hạn có thể ngăn cản thương tổn vô hạn, nhưng ta rút cuộc cũng không phải là có năng lương vô hạn…"
Trịnh Xá khẽ cười khổ, kiểm tra lại nội lực trong cơ thể. Vụ nổ vừa xong đã tiêu hao gần một phần hai mươi tổng số nội lực trong người hắn, nếu thêm mấy lần nữa thì chắc chắn là cả hắn cũng sẽ nổ tung cùng với vòng long tinh…
"Bây giờ chỉ có thể xem xem tốc độ của ai nhanh hơn mà thôi. Zero, Trương Hằng, tính mạng của ta cùng mọi người phải trong cậy vao hai ngươi đấy!"
Đồng thời, Trịnh Xá lại ngăn cản một tia năng lượng khác bắn tới…
"Đúng là mạnh đến mức khủng bố, tên quái vật này không ngờ lại có thể dùng thân thể ngăn cản tia laser? Tuy cảm giác được quanh người hắn có tồn tại vòng bảo vệ nhưng chắc là không có một loại đạo cụ phòng ngự dưới cấp A nào có thể ngăn cản liên tục nhiều đòn công kích phát nổ như vậy mới đúng. Theo tin tức từ chô tiểu đội Thiên Thần, Trung Châu đội cũng không phải là tiểu đội giàu có gì… Nói cách khác vòng bảo vệ đó là kỹ năng của bản thân hắn? Là thuộc tính hoán đổi gì? Hay là… Kỹ năng tự sáng tạo?"
Ở cách Trung Châu đội cực xa, một đĩa bay yên lặng lơ lửng trên không trung. Trong đĩa bay có ba người đang ngồi, một người cực kỳ anh tuấn, một người tướng mạo tuy có chút bình thường nhưng hai mắt luôn nhắm chặt khiến hắn có một loại khí chất trầm tĩnh, người còn lại là một người trung niên da trắng, cả dung mạo lẫn khí chất đều rất bình thường. Ba người hình tượng bất đồng nhưng đều trầm mặc không nói, có vẻ như lòng đầy tâm sự.
Gã thanh niên tóc vàng anh tuấn đột nhiên mở miệng nói:
- Đây là chuyện gì chứ? Kịch bản thay đổi đến mức quá phô trương rồi. Cả khu vực 51 cũng bị người ngoài hành tinh phá hủy, chúng ta đi đâu để tập kích Trung Châu đội đây? Bây giờ nên làm thế nào để tìm được vị trí của bọn chúng nữa? Julian, ngươi tìm ra được gì chưa?
Thanh niên nhắm mét hơi hơi nhếch mép, bất quá hắn lập tức khôi phục trầm tĩnh, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Theo lý thuyết, trước khi kịch bản triển khai khu vực 51 thật sự không có gì ảnh hưởng tới người ngoài hành tinh, hơn nữa bọn chúng cũng không thể biết sự tồn tại của nó mới đúng. Nhưng bây giờ khu vực 51 lại bị phá hủy, chuyện này căn bản không phù hợp với suy luận, nếu muốn cố gắng tìm ra một lý do thì… Ta cảm thấy có khả năng là chúng ta làm bại lộ sự tồn tại của khu vực 51.
- Chúng ta làm bại lộ? Tại sao? Là lúc nào?
Thanh niên tóc vàng nhất thời tò mò hỏi.
Thanh niên nhắm mắt lại khẽ giật giật khóe miệng, có điều hắn lập tức đưa tay vô thức xoa xoa miệng rồi mới nói:
- Việc suy luận chính là loại bỏ tất cả những tin tức không thể xảy ra, vậy thì khả năng còn lại dù có khó tưởng tượng đến mức nào cũng đều là sự thật… Nếu như mọi chuyện đều không thể khiến cho khu vực 51 bị phá hủy, vậy thì chúng ta ở trong căn cứ của người ngoài hành tinh là những người duy nhất biết được sự tồn tại của khu vực 51, cũng là sinh vật trái đất duy nhất tiếp xúc với bọn chúng. Vì thế, ta cho rằng rất có thể trong căn cứ người ngoài hành tinh có loại công cụ nào đó có thể trực tiếp đọc trộm tư tưởng của chúng ta, vì thế người ngoài hành tinh mới biết được sự tồn tại của khu vực 51, cũng biết được sự tồn tại của chiếc đĩa bay duy nhất có thể tạo thành uy hiếp với bọn chúng, thế nên mới sớm hủy diệt nó, suy luận của ta là như vậy… Đương nhiên, cũng có thể là Chủ Thần cố ý gia tăng độ khó với Trung Châu đội. Nếu là khả năng sau thì không cần phải ăn khớp với sự thực nữa, chỉ cần Chủ Thần muốn là có thể làm như vậy, chuyện này không cần phải suy luận nữa…
Vẻ mặt thanh niên tóc vàng rõ ràng là có chút lơ ngơ, khiến cho khóe miệng thanh niên nhắm mắt lại hơi hơi nhếch lên. Nhưng theo thanh niên tóc vàng bắt đầu nói, hắn lập tức lại điều chỉnh vẻ mặt mình.
Thanh niên tóc vàng cau mày nói:
- Chuyện này tạm thời bỏ qua, dù sao chúng ta cũng đã ra khỏi căn cứ người ngoài hành tinh, máy đọc tư duy hay không đó cũng không quan hệ gì tới chúng ta nữa, bây giờ việc quan trọng là tìm được Trung Châu đội… Ngươi bắt ta tiêu hao nhiều điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình như vậy, khó khăn lắm mới thể hiện được năng lực tinh thần lực của ngươi ra, sẽ không vô dụng như vậy chứ? Đến cả một người cũng không tìm được!
Hắn nói đến câu cuối cùng đã hơi có mùi nghiêm nghị.
Thanh niên nhắm mắt cười nhẹ, khoát tay nói:
- Trái đất lớn như vậy, cho dù hoán đổi kỹ năng tinh thần lực cấp A Tâm nhãn, bán kính thăm dò tinh thần lực của ta cũng chỉ được hơn trăm cây số, cự ly thăm dò hình tia tối đa là hơn một nghìn cây số. Ngươi nghĩ trái đất rộng đến mức nào, ta có cách loáng cái đã tìm được bọn chúng sao?
Thanh niên niên tóc vàng cười lạnh mấy tiếng, hơi cúi đầu chống cằm lên tay, đáp:
- Ta cho ngươi ba mươi sáu tiếng đồng hồ… Đó là mức nhẫn nại tối đa của ta, tự thu xếp đi.
Thanh niên nhắm mắt lại khẽ cười, ngậm miệng không nối gì nữa. Người trung niên kia thì giống như chẳng có chuyện gì liên quan đến hắn vậy, chỉ ngồi im như phỗng, nhất thời trong đia bay lại chìm vào yên lặng.
"…Tuy đã tìm ra được vị trí rồi, nhưng lúc này tới đột kích Trung Châu đội như vậy… Ta không cảm thấy đây là một mệnh lệnh tốt, hoặc ta tên khốn này đã không chờ được chỉ muốn đi tìm chết sao? Tuy khó chịu với gã ngu ngốc này lắm rồi nhưng kẻ ngốc sức chiến đấu cực mạnh chung quy vẫn có chỗ hữu dụng. Chưa đến lúc cần phải vứt bỏ, vậy cứ kéo hắn một chút đi…"
"Có điều, câu nói kia của Adam là có ý gì? "Trí lực của Trung Châu đội mới là mấu chốt thật sự của sức mạnh". Nghe có vẻ rất không phù hợp, một đội ngũ có thể dùng trí lực để hình dung sao? Hay là tách trí lực ra? Trí cùng lực? Phương diện "lực" ta đã chứng kiến rồi. Trịnh Xá không hổ là cường giả dám chính diện chiến đấu với tiểu đội thiên thần, nếu ta cùng Reinhard liên thủ, thắng bại cũng chỉ được năm năm…"
"Vậy thì trí của Trung Châu đội là có ý gì? Ít nhất theo tình hình trước mắt, Trung Châu đội ngoại trừ lúc ngay ban đầu lựa chọn đường tới Nhà Trắng thì những biểu hiện tiếp theo đều thật sự rất ấu trĩ, đội ngũ như vậy nếu không có Trịnh Xá thì cũng có gì đáng sợ nữa. Với trí tuệ không còn là con người của Adam, ta quả thật không dám tin Trung Châu đội lại có thể miễn cưỡng thắng được họ một lần… Trí của Trung Châu đội rút cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ không phải trí và lực chia ra, Adam chỉ muốn nói về "trí lực" của Trung Châu đội thôi sao? Không hiểu nổi…"
Nghĩ tới đây, thanh niên nhắm mắt thở ra một hơi, day day hai thái dương rồi mới tiếp tục suy nghĩ.
"Mặc kệ đi. Trung Châu đội hiện tại đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, biện pháp duy nhất có khả năng phản kích là tìm được "chiếc đĩa bay đó". Nhưng chúng ta cũng vừa khéo có thể lợi dụng cơ hội này tiến hành tập kích thật sự, ít nhất cũng có thể khiến Trung Châu đội mất đi phần lớn sức chiến đấu, đến sau đó sẽ càng nắm chắc cơ hội tiêu diệt Trịnh Xá… Nyos! Bộ phim kinh dị lần này, đội ta sẽ có thể giành được rất nhiểu điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình, hơn nữa còn đánh bại Trung Châu đội không ai sánh bằng, tên khốn kiếp nhà ngươi cứ chờ đấy cho ta! Lần sau gặp lại ta tuyệt đối không thua ngươi nữa đâu! Nếu như trí tuệ của ta thật sự không thắng được ngươi thì ít nhất cũng có thể dùng lực để san bằng… Chờ ta đấy!
Thanh niên nhắm mắt hơi hơi mở mắt ra. Đôi mắt hắn đã không còn màu đen trắng nữa, bên trong đó chỉ còn lại hình ảnh giống như một khoảng thiên hà. Đôi mắt hắn chỉ hơn hé ra một chút rồi lại lập tức nhắm chặt, thanh niên nhắm mắt lại một lần nữa chìm vào suy tư…
Danh sách chương