Edit: Vivi
Beta: nhóm
Thương Tu đưa tới một ánh mắt kinh ngạc. Bí mật này bây giờ lão mới biết, thì ra quan hệ giữa Tử Đế và Châm Kim lại chặt chẽ như vậy.
“Đại nhân Châm Kim, ngài là một vị kỵ sĩ chân chính.”
Vị học giả già nua thốt lên lời tán thưởng từ tận đáy lòng: “Từ lúc được đồng hành cùng ngài tới nay, phẩm hạnh cao quý của ngài luôn là ngọn cờ tinh thần của chúng tôi.
Có lẽ chúng ta còn hi vọng.
Những chiếc đuôi bọ cạp này cực kỳ sắc bén, bằng thực lực của đại nhân, công kích tầm xa vào đuôi bọ cạp rất có thể sẽ gây ra vết thương trí mạng cho bọ cạp vàng.
Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào hang động, thỉnh thoảng mới tấn công. Khi bọ cạp tấn công, chúng ta lại trốn vào.”
Thương Tu đưa ra một chiến thuật rất hay.
Châm Kim khôi phục được một đoạn ký ức, giúp cho khả năng ném vũ khí của cậu cực kì lợi hại.
Thương Tu có ấn tượng sâu đậm về năng lực này khi bọn họ đi săn sóc bay.
Nhưng Châm Kim lại lắc đầu, nói thẳng: “Khó lắm.”
Không có đấu khí hỗ trợ, lúc trước cậu giết con sóc bay là bởi vì phát động biến dị, làm cánh tay phồng lên, bộc phá ra lực lượng vượt xa giới hạn của thân thể Châm Kim lúc này.
Nhưng bây giờ, dường như chàng kỵ sĩ trẻ đã mất đi năng lực biến dị.
Dù là trước kia khi khiêu khích bầy bọ cạp, hay lúc phá vòng vây ở sào huyệt thằn lằn, cũng như những lần kịch chiến với con bọ cạp cấp Bạc kia, đều phải đối mặt với nguy cơ sống chết cả.
Châm Kim toàn dựa vào tố chất được rèn luyện trong chiến đấu mà tránh né những nguy cơ này.
Từ đầu chí cuối biến dị đều không xảy ra.
Giữa lằn ranh sống chết, năng lực biến dị đều không được kích phát.
Có lẽ ma lực trong ma tinh quá ít.”Thực ra, có biện pháp để bổ sung ma lực.
Ví dụ như ăn thịt và uống máu ma thú. Nhưng máu của gấu ngựa đuôi khi được Tử Đế xử lý, giữ lại được vài ống đưa cả cho Châm Kim lại bị mất trong đợt bão cát kia rồi.
Hiện giờ, trong túi da nhỏ của Tử Đế chẳng còn lại thuốc gì tương tự thế cả.
Chỉ sợ tình hình này ta không tài nào biến dị nữa rồi.”Không có biến dị, chàng kỵ sĩ trẻ mà dùng sức người tấn công từ xa mấy cái đuôi bọ cạp này thì hiệu quả sẽ rất kém. Không có tốc độ lẫn sức lực tăng cường thì căn bản không thể uy hiếp bọ cạp.
“Thế mà cũng không được ư?” Thương Tu thở dài một tiếng đầy thất vọng.
Châm Kim đưa túi nước cho Tử Đế, cô gái dần nín khóc, nuốt từng ngụm nhỏ, cảm xúc cũng dần ổn định.
Hang động tĩnh mịch như chết.
Thực sự đã rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận rồi.
Một hồi lâu.
“Đại nhân, ngài cũng uống miếng nước đi.” Cô gái trong lòng đưa túi nước cho Châm Kim. Châm Kim uống một ngụm, dịu đi cổ họng đã khô khốc như sa mạc.
Không khí trong hang không còn gay mũi như trước nữa, khả năng thích nghi của con người đôi khi còn vượt qua dự kiến của chính bản thân họ.
Vả lại, đến nước này, không thích nghi thì cũng làm gì được đâu? “Đại nhân, ngài đi đi.” Tử Đế nhỏ giọng khuyên lơn.
Châm Kim hạ quyết tâm, gật đầu đáp lại: “Ta sẽ đi, ngay lúc hừng đông. Ta lao ra rồi, sẽ gắng thu hút sự chú ý của bầy bọ cạp, em và Thương Tu cũng thừa cơ rời khỏi đây. Tách nhau ra.”
Mặc dù rất muốn bảo vệ bên cạnh Tử Đế, nhưng Châm Kim rất rõ ràng trong ba người chỉ có mình cậu có thể gánh vác được trách nhiệm đánh lạc hướng bầy bọ cạp.
Đây là cơ hội cuối cùng.
Chọn chạy trốn vào ban ngày là vì địa hình nơi này gập ghềnh nhiều hố sâu, thành những cái bẫy dung nham. Ban ngày, mỗi khi sắp phun dung nham, trên mặt hố sẽ có khói xám tỏa ra. Nhưng ban đêm, khó mà nhìn rõ khói bằng mắt thường, cực kì nguy hiểm.
“Vâng.” Tử Đế run rẩy, thầm đồng ý đề nghị chạy trốn của Châm Kim.
Thương Tu cũng gật đầu, không nói gì.
Ai cũng biết, biện pháp này quá đơn giản, hi vọng thoát ra cũng cực kì nhỏ bé, nhưng còn cách nào nữa đâu?
Chẳng khác nào chịu chết cả. Nhưng còn cách nào đâu?
Đây đã là phương án cuối cùng.
Trong lòng Châm Kim, Tử Đế mơ màng thiếp đi.
Em uống một chút nước, bụng kêu ục ục vì đói, nhưng em vẫn ngủ rất say.
Đây là giấc ngủ an yên nhất từ lúc em vào sa mạc đến giờ.
Mà có lẽ cũng là cảm giác an yên cuối cùng của cuộc đời.
Châm Kim không ngủ.
Câu nhìn cô gái co ro trong lòng mình, cảm xúc yêu thương càng nồng. Cậu cảm thấy em giống như một chú mèo con gầy nhom đã lang thang biết bao lâu.
Bạch Nha vẫn hôn mê bất tỉnh.
Thành viên đội thăm dò đều chết cả, cậu ta lại còn sống.
Nhưng nếu không tỉnh, chắn chắn cậu ta cũng phải chôn thân ở đây.
Thời gian chầm chậm trôi, đã qua nửa đêm, khoảng ba bốn giờ sáng, Thương Tu Chậm rãi mở mắt.
Vị học giả già này thở dài trầm trọng: “Đại nhân, ngài quá đói.”
Chậm Kim vừa chợp mắt, lúc này hơi mở hờ mắt.
Đúng là như vậy.
Người tu hành đấu khí có thực lực càng mạnh thì lượng dinh dưỡng cần hấp thu cũng càng nhiều. Đại công tước Giáp Thép miền Bắc đế quốc mỗi ngày phải ăn ba bữa thịt rồng lai. Vương tử Phượng Hoàng Lửa mỗi ngày phải ăn hai cân nhung hươu sương trắng.
Châm Kim bây giờ đang ngồi tựa vào vách hang, không dám động đậy. Cậu sợ lãng phí sức lực. Dù tiết kiệm được một chút sức cho trận kịch chiến sáng mai cũng là đáng quý, nên cậu phải chú ý hết sức.
“Đại nhân Châm Kim, bây giờ ngày cực kì cần đồ ăn,” Giọng Thương Tu truyền đến, trầm trọng hơn trước mấy phần.
Châm Kim mở choàng hai mắt, nhìn tròng mắt màu xám của Thương Tu tỏa ra vẻ lạnh lẽo và bi thống.
Châm Kim hừ lạnh.
Cậu hiểu ý Thương Tu, đồ ăn mà lão ám chỉ chính là Bạch Nha.
Nhưng để cho một kỵ sĩ Thánh Điện đi ăn thịt người sao? Đây là chuyện bất khả thi! Quả là một đề nghị ghê tởm.
“Đại nhân, ngài quá đói, không có sức thì làm sao chiến đấu chứ? Thịt Bạch Nha là đồ ăn duy nhất của chúng ta mà máu hắn cũng có thể thay nước.”
“Im miệng!” Châm Kim quát khẽ khiển trách, lửa giận bùng lên trong mắt: “Ta tuyệt đối không tàn sát người vô tội vì mình. Nếu ông là Bạch Nha, ông muốn người khác coi mình là đồ ăn sao?”
Thương Tu trầm mặc một lát, đột nhiên cười, tiếng cười đắng chát lại đầy cảm xúc như được giải thoát.
Thương Tu ngửa đầu hít sâu một hơi, lời nói ra lại kinh người: “Vậy thì mời đại nhân hãy ăn tôi.”
Châm Kim kinh ngạc.
Thấy trên mặt Châm Kim nổi lên vẻ nghi hoặc, Thương Tu cười: “Đại nhân Châm Kim có vẻ hiểu lầm tôi rồi. Tôi không sợ chết, sống đến tuổi này như tôi còn gì chưa nhìn thấu đâu? Tôi chỉ sợ mộng tưởng và lý tưởng của mình hóa dở dang. Nên tôi trân quý tính mạng mình hơn những người trẻ tuổi kia nhiều lắm. Bởi vì tôi biết thời gian còn lại của tôi không còn nhiều, cũng rất quý giá.
Nhưng vận mệnh nếu đã ban kết cục cho tôi rồi, thì tôi còn cách nào nữa đâu. Tôi đã dốc hết sức chống cự, lấy tính mạng của mình ra tranh đấu, quá trình giãy dụa này có đáng cười, đáng thương, đáng buồn, nhưng tôi không hối hận. Đại nhân Châm Kim.”
Thương Tu nhìn Châm Kim chăm chú và hết sức nghiêm túc: “Mặc dù thời gian đồng hành với ngài không hề dài, nhưng tôi hiểu rất rõ ngài là một vị kỵ sĩ Thánh Điện chân chính có phẩm chất cao quý. Ngài dũng cảm, kiên cường, vượt khó tiến lên. Bất cứ cường địch nào đều không đánh tan được lá cờ trong tim ngài. Mặc dù ngài có thực lực vượt xa người thường, có thiên phú hơn người, nhưng ngài luôn một mực khiêm tốn, cũng cực kì ham học hỏi. Ngài còn trẻ, nhưng khả năng thích ứng lại phi thường, sự trưởng thành của ngài trong khoảng thời gian này làm người ta kinh ngạc. Ngài có xuất thân cao quý, nhưng lại luôn giữ thái độ bình đẳng với những người có thân phận thấp hơn, điều này đáng ngưỡng mộ nhất.
Đại nhân, sáng sớm ngày mai khi phá vòng vây, cả tôi và tiểu thư Tử Đế về cơ bản là không có hi vọng gì. Bầy bọ cạp sẽ không bỏ qua chúng tôi, bất cứ con bọ cạp bình thường nào cũng có thể lấy mạng chúng tôi.
Người có hi vọng sống sót nhất, chỉ có đại nhân ngài.
Nhưng đại nhân ơi, bằng tình trạng của ngài bây giờ, có thể chạy trốn không?”
Thương Tu lắc đầu: “Chính ngài cũng không có lòng tin, đúng không?
Mà trước đó, bất cứ đồ ăn gì đều có thể tăng khả năng sống sót của ngài.
Nếu bỏ qua đạo đức và tình cảm, ăn Bạch Nha là quyết định sáng suốt nhất. Đại nhân có đồng ý với tôi không?”
Châm Kim không nói gì.
Thương Tu tiếp tục nói: “Tôi đã từng đọc qua bút ký về thực nhân ma, nếu xét trên tiêu chuẩn về thức ăn, thịt của Bạch Nha trẻ tuổi có tươi ngon hơn tôi, đồng thời có dinh dưỡng phong phú hơn. Nhưng tôi vẫn đủ tiêu chuẩn làm đồ ăn.
Quan trọng nhất là tôi khác với Bạch Nha, tôi cam tâm tình nguyên kính dâng bản thân. Cho nên đại nhân, ngài không phải ma quỷ tàn sát người vô tội mà là một vị cứu tinh. Nhưng ngài không cứu mạng nhỏ của một kẻ yếu, mà là cứu một nguyện vọng nhỏ nhoi của kẻ yếu trước khi lâm chung. Trước khi chết, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, hi vọng đại nhân đồng ý.”
Thương Tu nhận thức rất rõ tình cảnh của mình.
Lão già quá rồi, kết cục của cuộc phá vây sáng mai gần như chắc chắn là cái chết, hơn nữa lão cũng có nguyên vọng, nên lão hi sinh bản thân, nhờ Châm Kim cứu vớt, để nguyện vọng ấy thành hiện thực.
Châm Kim thở dài một tiếng lắc đầu: “Có chết ta cũng không ăn thịt người, kể cả là ông hay Bạch Nha. Bởi vì ta là một kỵ sĩ, một kỵ sĩ Thánh Điện. Vận mệnh ưu ái kẻ mạnh, nhưng không bao giờ chiếu cố kẻ chịu chết. Thương Tu nếu như ông tin mình chắc chắn phải chết, thì ông sẽ chết chắc.
Có điều, ông có nguyện vọng gì có thể nói ra. Ta đồng ý với ông, nếu không vi phạm nguyên tắc của ta, ta sẽ dốc hết sức giúp ông đạt thành.”
Beta: nhóm
Thương Tu đưa tới một ánh mắt kinh ngạc. Bí mật này bây giờ lão mới biết, thì ra quan hệ giữa Tử Đế và Châm Kim lại chặt chẽ như vậy.
“Đại nhân Châm Kim, ngài là một vị kỵ sĩ chân chính.”
Vị học giả già nua thốt lên lời tán thưởng từ tận đáy lòng: “Từ lúc được đồng hành cùng ngài tới nay, phẩm hạnh cao quý của ngài luôn là ngọn cờ tinh thần của chúng tôi.
Có lẽ chúng ta còn hi vọng.
Những chiếc đuôi bọ cạp này cực kỳ sắc bén, bằng thực lực của đại nhân, công kích tầm xa vào đuôi bọ cạp rất có thể sẽ gây ra vết thương trí mạng cho bọ cạp vàng.
Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào hang động, thỉnh thoảng mới tấn công. Khi bọ cạp tấn công, chúng ta lại trốn vào.”
Thương Tu đưa ra một chiến thuật rất hay.
Châm Kim khôi phục được một đoạn ký ức, giúp cho khả năng ném vũ khí của cậu cực kì lợi hại.
Thương Tu có ấn tượng sâu đậm về năng lực này khi bọn họ đi săn sóc bay.
Nhưng Châm Kim lại lắc đầu, nói thẳng: “Khó lắm.”
Không có đấu khí hỗ trợ, lúc trước cậu giết con sóc bay là bởi vì phát động biến dị, làm cánh tay phồng lên, bộc phá ra lực lượng vượt xa giới hạn của thân thể Châm Kim lúc này.
Nhưng bây giờ, dường như chàng kỵ sĩ trẻ đã mất đi năng lực biến dị.
Dù là trước kia khi khiêu khích bầy bọ cạp, hay lúc phá vòng vây ở sào huyệt thằn lằn, cũng như những lần kịch chiến với con bọ cạp cấp Bạc kia, đều phải đối mặt với nguy cơ sống chết cả.
Châm Kim toàn dựa vào tố chất được rèn luyện trong chiến đấu mà tránh né những nguy cơ này.
Từ đầu chí cuối biến dị đều không xảy ra.
Giữa lằn ranh sống chết, năng lực biến dị đều không được kích phát.
Có lẽ ma lực trong ma tinh quá ít.”Thực ra, có biện pháp để bổ sung ma lực.
Ví dụ như ăn thịt và uống máu ma thú. Nhưng máu của gấu ngựa đuôi khi được Tử Đế xử lý, giữ lại được vài ống đưa cả cho Châm Kim lại bị mất trong đợt bão cát kia rồi.
Hiện giờ, trong túi da nhỏ của Tử Đế chẳng còn lại thuốc gì tương tự thế cả.
Chỉ sợ tình hình này ta không tài nào biến dị nữa rồi.”Không có biến dị, chàng kỵ sĩ trẻ mà dùng sức người tấn công từ xa mấy cái đuôi bọ cạp này thì hiệu quả sẽ rất kém. Không có tốc độ lẫn sức lực tăng cường thì căn bản không thể uy hiếp bọ cạp.
“Thế mà cũng không được ư?” Thương Tu thở dài một tiếng đầy thất vọng.
Châm Kim đưa túi nước cho Tử Đế, cô gái dần nín khóc, nuốt từng ngụm nhỏ, cảm xúc cũng dần ổn định.
Hang động tĩnh mịch như chết.
Thực sự đã rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận rồi.
Một hồi lâu.
“Đại nhân, ngài cũng uống miếng nước đi.” Cô gái trong lòng đưa túi nước cho Châm Kim. Châm Kim uống một ngụm, dịu đi cổ họng đã khô khốc như sa mạc.
Không khí trong hang không còn gay mũi như trước nữa, khả năng thích nghi của con người đôi khi còn vượt qua dự kiến của chính bản thân họ.
Vả lại, đến nước này, không thích nghi thì cũng làm gì được đâu? “Đại nhân, ngài đi đi.” Tử Đế nhỏ giọng khuyên lơn.
Châm Kim hạ quyết tâm, gật đầu đáp lại: “Ta sẽ đi, ngay lúc hừng đông. Ta lao ra rồi, sẽ gắng thu hút sự chú ý của bầy bọ cạp, em và Thương Tu cũng thừa cơ rời khỏi đây. Tách nhau ra.”
Mặc dù rất muốn bảo vệ bên cạnh Tử Đế, nhưng Châm Kim rất rõ ràng trong ba người chỉ có mình cậu có thể gánh vác được trách nhiệm đánh lạc hướng bầy bọ cạp.
Đây là cơ hội cuối cùng.
Chọn chạy trốn vào ban ngày là vì địa hình nơi này gập ghềnh nhiều hố sâu, thành những cái bẫy dung nham. Ban ngày, mỗi khi sắp phun dung nham, trên mặt hố sẽ có khói xám tỏa ra. Nhưng ban đêm, khó mà nhìn rõ khói bằng mắt thường, cực kì nguy hiểm.
“Vâng.” Tử Đế run rẩy, thầm đồng ý đề nghị chạy trốn của Châm Kim.
Thương Tu cũng gật đầu, không nói gì.
Ai cũng biết, biện pháp này quá đơn giản, hi vọng thoát ra cũng cực kì nhỏ bé, nhưng còn cách nào nữa đâu?
Chẳng khác nào chịu chết cả. Nhưng còn cách nào đâu?
Đây đã là phương án cuối cùng.
Trong lòng Châm Kim, Tử Đế mơ màng thiếp đi.
Em uống một chút nước, bụng kêu ục ục vì đói, nhưng em vẫn ngủ rất say.
Đây là giấc ngủ an yên nhất từ lúc em vào sa mạc đến giờ.
Mà có lẽ cũng là cảm giác an yên cuối cùng của cuộc đời.
Châm Kim không ngủ.
Câu nhìn cô gái co ro trong lòng mình, cảm xúc yêu thương càng nồng. Cậu cảm thấy em giống như một chú mèo con gầy nhom đã lang thang biết bao lâu.
Bạch Nha vẫn hôn mê bất tỉnh.
Thành viên đội thăm dò đều chết cả, cậu ta lại còn sống.
Nhưng nếu không tỉnh, chắn chắn cậu ta cũng phải chôn thân ở đây.
Thời gian chầm chậm trôi, đã qua nửa đêm, khoảng ba bốn giờ sáng, Thương Tu Chậm rãi mở mắt.
Vị học giả già này thở dài trầm trọng: “Đại nhân, ngài quá đói.”
Chậm Kim vừa chợp mắt, lúc này hơi mở hờ mắt.
Đúng là như vậy.
Người tu hành đấu khí có thực lực càng mạnh thì lượng dinh dưỡng cần hấp thu cũng càng nhiều. Đại công tước Giáp Thép miền Bắc đế quốc mỗi ngày phải ăn ba bữa thịt rồng lai. Vương tử Phượng Hoàng Lửa mỗi ngày phải ăn hai cân nhung hươu sương trắng.
Châm Kim bây giờ đang ngồi tựa vào vách hang, không dám động đậy. Cậu sợ lãng phí sức lực. Dù tiết kiệm được một chút sức cho trận kịch chiến sáng mai cũng là đáng quý, nên cậu phải chú ý hết sức.
“Đại nhân Châm Kim, bây giờ ngày cực kì cần đồ ăn,” Giọng Thương Tu truyền đến, trầm trọng hơn trước mấy phần.
Châm Kim mở choàng hai mắt, nhìn tròng mắt màu xám của Thương Tu tỏa ra vẻ lạnh lẽo và bi thống.
Châm Kim hừ lạnh.
Cậu hiểu ý Thương Tu, đồ ăn mà lão ám chỉ chính là Bạch Nha.
Nhưng để cho một kỵ sĩ Thánh Điện đi ăn thịt người sao? Đây là chuyện bất khả thi! Quả là một đề nghị ghê tởm.
“Đại nhân, ngài quá đói, không có sức thì làm sao chiến đấu chứ? Thịt Bạch Nha là đồ ăn duy nhất của chúng ta mà máu hắn cũng có thể thay nước.”
“Im miệng!” Châm Kim quát khẽ khiển trách, lửa giận bùng lên trong mắt: “Ta tuyệt đối không tàn sát người vô tội vì mình. Nếu ông là Bạch Nha, ông muốn người khác coi mình là đồ ăn sao?”
Thương Tu trầm mặc một lát, đột nhiên cười, tiếng cười đắng chát lại đầy cảm xúc như được giải thoát.
Thương Tu ngửa đầu hít sâu một hơi, lời nói ra lại kinh người: “Vậy thì mời đại nhân hãy ăn tôi.”
Châm Kim kinh ngạc.
Thấy trên mặt Châm Kim nổi lên vẻ nghi hoặc, Thương Tu cười: “Đại nhân Châm Kim có vẻ hiểu lầm tôi rồi. Tôi không sợ chết, sống đến tuổi này như tôi còn gì chưa nhìn thấu đâu? Tôi chỉ sợ mộng tưởng và lý tưởng của mình hóa dở dang. Nên tôi trân quý tính mạng mình hơn những người trẻ tuổi kia nhiều lắm. Bởi vì tôi biết thời gian còn lại của tôi không còn nhiều, cũng rất quý giá.
Nhưng vận mệnh nếu đã ban kết cục cho tôi rồi, thì tôi còn cách nào nữa đâu. Tôi đã dốc hết sức chống cự, lấy tính mạng của mình ra tranh đấu, quá trình giãy dụa này có đáng cười, đáng thương, đáng buồn, nhưng tôi không hối hận. Đại nhân Châm Kim.”
Thương Tu nhìn Châm Kim chăm chú và hết sức nghiêm túc: “Mặc dù thời gian đồng hành với ngài không hề dài, nhưng tôi hiểu rất rõ ngài là một vị kỵ sĩ Thánh Điện chân chính có phẩm chất cao quý. Ngài dũng cảm, kiên cường, vượt khó tiến lên. Bất cứ cường địch nào đều không đánh tan được lá cờ trong tim ngài. Mặc dù ngài có thực lực vượt xa người thường, có thiên phú hơn người, nhưng ngài luôn một mực khiêm tốn, cũng cực kì ham học hỏi. Ngài còn trẻ, nhưng khả năng thích ứng lại phi thường, sự trưởng thành của ngài trong khoảng thời gian này làm người ta kinh ngạc. Ngài có xuất thân cao quý, nhưng lại luôn giữ thái độ bình đẳng với những người có thân phận thấp hơn, điều này đáng ngưỡng mộ nhất.
Đại nhân, sáng sớm ngày mai khi phá vòng vây, cả tôi và tiểu thư Tử Đế về cơ bản là không có hi vọng gì. Bầy bọ cạp sẽ không bỏ qua chúng tôi, bất cứ con bọ cạp bình thường nào cũng có thể lấy mạng chúng tôi.
Người có hi vọng sống sót nhất, chỉ có đại nhân ngài.
Nhưng đại nhân ơi, bằng tình trạng của ngài bây giờ, có thể chạy trốn không?”
Thương Tu lắc đầu: “Chính ngài cũng không có lòng tin, đúng không?
Mà trước đó, bất cứ đồ ăn gì đều có thể tăng khả năng sống sót của ngài.
Nếu bỏ qua đạo đức và tình cảm, ăn Bạch Nha là quyết định sáng suốt nhất. Đại nhân có đồng ý với tôi không?”
Châm Kim không nói gì.
Thương Tu tiếp tục nói: “Tôi đã từng đọc qua bút ký về thực nhân ma, nếu xét trên tiêu chuẩn về thức ăn, thịt của Bạch Nha trẻ tuổi có tươi ngon hơn tôi, đồng thời có dinh dưỡng phong phú hơn. Nhưng tôi vẫn đủ tiêu chuẩn làm đồ ăn.
Quan trọng nhất là tôi khác với Bạch Nha, tôi cam tâm tình nguyên kính dâng bản thân. Cho nên đại nhân, ngài không phải ma quỷ tàn sát người vô tội mà là một vị cứu tinh. Nhưng ngài không cứu mạng nhỏ của một kẻ yếu, mà là cứu một nguyện vọng nhỏ nhoi của kẻ yếu trước khi lâm chung. Trước khi chết, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, hi vọng đại nhân đồng ý.”
Thương Tu nhận thức rất rõ tình cảnh của mình.
Lão già quá rồi, kết cục của cuộc phá vây sáng mai gần như chắc chắn là cái chết, hơn nữa lão cũng có nguyên vọng, nên lão hi sinh bản thân, nhờ Châm Kim cứu vớt, để nguyện vọng ấy thành hiện thực.
Châm Kim thở dài một tiếng lắc đầu: “Có chết ta cũng không ăn thịt người, kể cả là ông hay Bạch Nha. Bởi vì ta là một kỵ sĩ, một kỵ sĩ Thánh Điện. Vận mệnh ưu ái kẻ mạnh, nhưng không bao giờ chiếu cố kẻ chịu chết. Thương Tu nếu như ông tin mình chắc chắn phải chết, thì ông sẽ chết chắc.
Có điều, ông có nguyện vọng gì có thể nói ra. Ta đồng ý với ông, nếu không vi phạm nguyên tắc của ta, ta sẽ dốc hết sức giúp ông đạt thành.”
Danh sách chương