Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Ký ức tan biến, nhưng phẫn nộ vẫn còn ngập tràn.
Cậu cảm giác như mình sắp nổ tung vì thứ cảm xúc này!
“Aaaaaaa!” Cậu gầm lên giận dữ.
“Mình không thể chết được!
Sao mình có thể ngã ở đây?
Mình còn phải bảo vệ hôn thê, phải rời khỏi nơi này giành lấy thành Bạch Sa, chấn hưng tộc Bách Châm!
Con đường kỵ sĩ… Con đường kỵ sĩ của mình sao có thể kết thúc ở đây được?”
Cậu gào thét trong lòng.
Giờ khắc này, cậu như sôi trào.
Máu trong người như dòng lũ gào thét, sau đó hóa thành thác nước đổ xuống hai tay cậu.
Chính tại thời khắc này, biến dị xảy ra!
Hai bàn tay cậu phồng to lên. Móng tay dài ra, chuyển sang màu đen nhánh, những chiếc vuốt này cứng như thép, bén nhọn như dao găm.
Châm Kim thử vung nhẹ thì mạng nhện đứt ngọt.
Bộ vuốt này không những sắc bén mà còn nóng như thép tinh luyệnl
Châm Kim theo bản năng dùng vuốt đâm con nhện đầu đàn chẳng hề suy nghĩ.
Con nhện đầu đàn vốn cách Châm Kim rất gần, chỉ một gang tay. Khi tay Châm Kim đột biến còn bị tơ che phủ nên lúc Châm Kim đâm tới nó hoàn toàn không kịp né.
“Phập! Phập!”
Cặp vuốt dài đến hơn một thước đỏ rực cắm ngập vào đầu nhện.
Châm Kim lại gào lên, tiếp tục dùng sức, dường như cả bàn tay cũng cắm vào trong miệng vết thương.
Nhện chúa bị phản kích bất ngờ thì hóa đá như vừa bị sét đánh.
Sau một giây, máu nhện cùng với dịch óc màu ngà tuôn ra ồng ộc từ vết cắm.
Nhện chúa cấp Bạc chết ngay tại chỗ!
Con đầu đàn chết, đàn nhện lập tức chạy tán loạn.
Thiếu niên và thiếu nữ đã được an toàn.
Châm Kim mặt hoảng hôt chậm rãi rút tay mình ra khỏi cái xác nóng hổi của nhện đầu đàn.
Gọi là rút vuốt mới đúng.
Thật không thể tin nổi!
Tay cậu đã hoàn toàn biến đổi thành bàn tay của tinh tinh, chúng to gấp mấy lần, còn mọc chi chít lông đen, làm cho cánh tay của cậu trở nên vô cùng nhỏ bé.
Mười đầu ngón tay mọc ra móng vuốt dài, sắc bén và cứng rắn, còn tỏa ra hơi nóng hừng hực, giống như sắt mới ra lò.
“Chuyện này… chuyện này là sao?”
Ngay khi Châm Kim còn đang khiếp sợ không thôi, biến dị lại phát sinh một lần nữa.
Đầu tiên, cặp vuốt như sắt nung nhanh chóng hạ nhiệt, sau đó hóa thành than tro, vỡ vụn rồi tan biến, lớp lông đen cũng rụng sach, hai bàn tay cũng nhanh chóng thu nhỏ, trở về hình dạng ban đầu.
Châm Kim đột nhiên rùng mình.
Suy yếu, cảm giác suy yếu rất khó tả.
Không chỉ là sự cạn kiệt về thể lực mà còn là sự uể oải của tinh thần, giống như một phần cơ thể đột nhiên bị móc đi rỗng vậy.
Lửa vẫn thiêu đốt bốn xung quanh, tiếng bụi cây cháy nổ tanh tách.
Nhện tám chân rời khỏi cặp vuốt thì không còn điểm tựa, chỉ có thể nằm dài trên mặt đất.
Tất cả cứ như một giấc mơ.
“Đại nhân! Đại nhân Châm Kim!” Tiếng Tử Đế gọi, như từ một nơi rất xa nào đó vọng về, càng lúc càng rõ, càng vang.
Nhờ có tiếng nói ấy thúc giục, Châm Kim mới kịp phản ứng lại.
“A…” Cậu hít một hơi khí lạnh, sau lưng cậu còn cắm hai cái chân nhện.
Nghiến chặt răng, cậu rút hai cái chân đó ra, máu tươi lập tức bắn ra.
Lấy thuốc cầm máu ra rắc lung tung vào vết thương xong, Châm Kim chạy vội tới chỗ Tử Đế.
Không có dao găm, nhưng đã có chân nhện sắc hơn.
Dùng chân nhện, Châm Kim cắt đứt tơ kén cứu Tử Đế.
“Đại nhân! Ngài thức tỉnh đấu khí rồi ạ?” Tử Đế vui mừng khôn xiết.
Châm Kim ngẩn ra.
“Vừa rồi Tử Đế nằm trên mặt đất, mình lại đưa lưng về phía em ấy nên em không nhìn thấy biến dị ở hai tay mình.”
“Chưa đâu. Là ta dùng mâu đâm xuyên mạng nhện đấy.” Châm Kim không nghĩ nhiều, theo phản xạ giấu diếm bí mật kia.
Biến dị vừa nãy rất khác thường, trong tiềm thức, cậu không muốn nói ra để vị hôn thê của mình lo lắng.
“Tên Hoàng Tảo đáng ghê tởm kia chạy mất rồi! Chúng ta nhất định phải tìm ra hắn, tính sổ với hắn!” Tử Đế nói với biểu cảm hung tợn.
Nếu như Hoàng Tảo không lâm trận rồi bỏ chạy, hai cô cậu cũng không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Châm Kim gật đầu, đang định nói gì thì đúng lúc này lại nghe “Uỳnh!” một tiếng, thì ra là một gốc cây to chìm trong biển lửa đã ngã xuống.
Tia lửa tung tóe làm đám cháy lan rộng thêm.
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!” Tử Đế muốn băng bó cho Châm Kim nhưng lại bị cậu ngăn cản.
Vết thương sâu nhưng đã cầm máu rồi.
Bằng vào sinh lực của cậu bây giờ thì chạy khỏi khu vực cháy là quan trọng nhất.
“Đợi chút, đây toàn là đồ tốt này, không thể lãng phí được!” Tử Đế chỉ cái xác của con nhện đầu đàn, mắt tỏa sáng, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả ngọn lửa.
Thế là hai cô cậu hợp sức kéo con nhện đầu đàn, cấp tốc rút lui khỏi phạm vi đám cháy.
Vừa mới chạy ra đến một phạm vi an toàn, hai người liền nghe thấy tiếng ong kêu vù vù.
Sau đó, một bầy ong với quy mô khủng khiếp nhào vào biển lửa, số lượng quả thực có thể che trời.
Số lượng bầy ong lửa quá lớn, đám cháy có quy mô vài dặm đã được ngăn chặn rất nhanh, sau đó tắt dần.
Châm Kim và Tử Đế hiểu rất rõ sự đáng sợ của ong lửa, thấy cảnh này, hai cô cậu nào dám dừng chân ở quanh đây, chỉ có thể chạy tiếp mấy dặm đường núi mới dừng lại nghỉ ngơi.
Rất may mắn, hai người phát hiện ra một nơi ở lý tưởng dưới đáy vực.
Ba ngày sau đó, Châm Kim và Tử Đế đều nghỉ ngơi ở đây.
Lấy chỗ dịch thể ít ỏi còn lại trên người con nhện đầu đàn, Tử Đế điều chế ra thuốc ngụy trang giúp nơi này có mùi của ma thú cấp Bạc, tăng độ an toàn của khu vực này.
Sức sống thần kỳ trong người Châm Kim lại bộc lộ rõ một lần nữa, những vết đâm trên người Châm Kim hồi phục với một tốc độ kinh người, lại có thêm thuốc của Tử Đế nên miệng vết thương đã lên da non.
Độc ăn mòn trên chân nhện mà Châm Kim lo lắng lúc trước cũng không tồn tại.
Tử Đế nhân dịp này mổ xẻ con nhện ra, điều kiện vật chất đơn sơ đến cực điểm nhưng cô vẫn dốc toàn lực lấy ra nhưng phần có thể dùng.
Bằng những vật liệu này, cô điều chế ra mấy bình chất ăn mòn và keo siêu dính.
Đây đều là những hợp chất cơ bản, nhưng vì sử dụng vật liệu khá cao cấp nên công hiệu của chúng rất đáng chờ mong.
Đối với điều này, Tử Đế cảm thấy cực kì tiếc nuối, suốt ba ngày cô thỉnh thoảng lại than thở: “Nếu mà điều kiện tốt hơn chút nữa, em hoàn toàn có thể chế ra thuốc tăng tốc. Thật đáng tiếc, nhưng vật liệu này cao cấp như vậy mà chỉ có thể chế ra mấy món lặt vặt này thôi…”
Châm Kim cười an ủi cô, khen ngợi giá trị của mấy “món lặt vặt” trong miệng cô.
Chất dẫn lửa và chất dập lửa mà Tử Đế chế ra bằng vật liệu lấy được từ con gấu khỉ và khoáng thạch trong hang lần trước đều tỏ ra hữu dụng..
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Ký ức tan biến, nhưng phẫn nộ vẫn còn ngập tràn.
Cậu cảm giác như mình sắp nổ tung vì thứ cảm xúc này!
“Aaaaaaa!” Cậu gầm lên giận dữ.
“Mình không thể chết được!
Sao mình có thể ngã ở đây?
Mình còn phải bảo vệ hôn thê, phải rời khỏi nơi này giành lấy thành Bạch Sa, chấn hưng tộc Bách Châm!
Con đường kỵ sĩ… Con đường kỵ sĩ của mình sao có thể kết thúc ở đây được?”
Cậu gào thét trong lòng.
Giờ khắc này, cậu như sôi trào.
Máu trong người như dòng lũ gào thét, sau đó hóa thành thác nước đổ xuống hai tay cậu.
Chính tại thời khắc này, biến dị xảy ra!
Hai bàn tay cậu phồng to lên. Móng tay dài ra, chuyển sang màu đen nhánh, những chiếc vuốt này cứng như thép, bén nhọn như dao găm.
Châm Kim thử vung nhẹ thì mạng nhện đứt ngọt.
Bộ vuốt này không những sắc bén mà còn nóng như thép tinh luyệnl
Châm Kim theo bản năng dùng vuốt đâm con nhện đầu đàn chẳng hề suy nghĩ.
Con nhện đầu đàn vốn cách Châm Kim rất gần, chỉ một gang tay. Khi tay Châm Kim đột biến còn bị tơ che phủ nên lúc Châm Kim đâm tới nó hoàn toàn không kịp né.
“Phập! Phập!”
Cặp vuốt dài đến hơn một thước đỏ rực cắm ngập vào đầu nhện.
Châm Kim lại gào lên, tiếp tục dùng sức, dường như cả bàn tay cũng cắm vào trong miệng vết thương.
Nhện chúa bị phản kích bất ngờ thì hóa đá như vừa bị sét đánh.
Sau một giây, máu nhện cùng với dịch óc màu ngà tuôn ra ồng ộc từ vết cắm.
Nhện chúa cấp Bạc chết ngay tại chỗ!
Con đầu đàn chết, đàn nhện lập tức chạy tán loạn.
Thiếu niên và thiếu nữ đã được an toàn.
Châm Kim mặt hoảng hôt chậm rãi rút tay mình ra khỏi cái xác nóng hổi của nhện đầu đàn.
Gọi là rút vuốt mới đúng.
Thật không thể tin nổi!
Tay cậu đã hoàn toàn biến đổi thành bàn tay của tinh tinh, chúng to gấp mấy lần, còn mọc chi chít lông đen, làm cho cánh tay của cậu trở nên vô cùng nhỏ bé.
Mười đầu ngón tay mọc ra móng vuốt dài, sắc bén và cứng rắn, còn tỏa ra hơi nóng hừng hực, giống như sắt mới ra lò.
“Chuyện này… chuyện này là sao?”
Ngay khi Châm Kim còn đang khiếp sợ không thôi, biến dị lại phát sinh một lần nữa.
Đầu tiên, cặp vuốt như sắt nung nhanh chóng hạ nhiệt, sau đó hóa thành than tro, vỡ vụn rồi tan biến, lớp lông đen cũng rụng sach, hai bàn tay cũng nhanh chóng thu nhỏ, trở về hình dạng ban đầu.
Châm Kim đột nhiên rùng mình.
Suy yếu, cảm giác suy yếu rất khó tả.
Không chỉ là sự cạn kiệt về thể lực mà còn là sự uể oải của tinh thần, giống như một phần cơ thể đột nhiên bị móc đi rỗng vậy.
Lửa vẫn thiêu đốt bốn xung quanh, tiếng bụi cây cháy nổ tanh tách.
Nhện tám chân rời khỏi cặp vuốt thì không còn điểm tựa, chỉ có thể nằm dài trên mặt đất.
Tất cả cứ như một giấc mơ.
“Đại nhân! Đại nhân Châm Kim!” Tiếng Tử Đế gọi, như từ một nơi rất xa nào đó vọng về, càng lúc càng rõ, càng vang.
Nhờ có tiếng nói ấy thúc giục, Châm Kim mới kịp phản ứng lại.
“A…” Cậu hít một hơi khí lạnh, sau lưng cậu còn cắm hai cái chân nhện.
Nghiến chặt răng, cậu rút hai cái chân đó ra, máu tươi lập tức bắn ra.
Lấy thuốc cầm máu ra rắc lung tung vào vết thương xong, Châm Kim chạy vội tới chỗ Tử Đế.
Không có dao găm, nhưng đã có chân nhện sắc hơn.
Dùng chân nhện, Châm Kim cắt đứt tơ kén cứu Tử Đế.
“Đại nhân! Ngài thức tỉnh đấu khí rồi ạ?” Tử Đế vui mừng khôn xiết.
Châm Kim ngẩn ra.
“Vừa rồi Tử Đế nằm trên mặt đất, mình lại đưa lưng về phía em ấy nên em không nhìn thấy biến dị ở hai tay mình.”
“Chưa đâu. Là ta dùng mâu đâm xuyên mạng nhện đấy.” Châm Kim không nghĩ nhiều, theo phản xạ giấu diếm bí mật kia.
Biến dị vừa nãy rất khác thường, trong tiềm thức, cậu không muốn nói ra để vị hôn thê của mình lo lắng.
“Tên Hoàng Tảo đáng ghê tởm kia chạy mất rồi! Chúng ta nhất định phải tìm ra hắn, tính sổ với hắn!” Tử Đế nói với biểu cảm hung tợn.
Nếu như Hoàng Tảo không lâm trận rồi bỏ chạy, hai cô cậu cũng không rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Châm Kim gật đầu, đang định nói gì thì đúng lúc này lại nghe “Uỳnh!” một tiếng, thì ra là một gốc cây to chìm trong biển lửa đã ngã xuống.
Tia lửa tung tóe làm đám cháy lan rộng thêm.
“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!” Tử Đế muốn băng bó cho Châm Kim nhưng lại bị cậu ngăn cản.
Vết thương sâu nhưng đã cầm máu rồi.
Bằng vào sinh lực của cậu bây giờ thì chạy khỏi khu vực cháy là quan trọng nhất.
“Đợi chút, đây toàn là đồ tốt này, không thể lãng phí được!” Tử Đế chỉ cái xác của con nhện đầu đàn, mắt tỏa sáng, ánh mắt còn nóng bỏng hơn cả ngọn lửa.
Thế là hai cô cậu hợp sức kéo con nhện đầu đàn, cấp tốc rút lui khỏi phạm vi đám cháy.
Vừa mới chạy ra đến một phạm vi an toàn, hai người liền nghe thấy tiếng ong kêu vù vù.
Sau đó, một bầy ong với quy mô khủng khiếp nhào vào biển lửa, số lượng quả thực có thể che trời.
Số lượng bầy ong lửa quá lớn, đám cháy có quy mô vài dặm đã được ngăn chặn rất nhanh, sau đó tắt dần.
Châm Kim và Tử Đế hiểu rất rõ sự đáng sợ của ong lửa, thấy cảnh này, hai cô cậu nào dám dừng chân ở quanh đây, chỉ có thể chạy tiếp mấy dặm đường núi mới dừng lại nghỉ ngơi.
Rất may mắn, hai người phát hiện ra một nơi ở lý tưởng dưới đáy vực.
Ba ngày sau đó, Châm Kim và Tử Đế đều nghỉ ngơi ở đây.
Lấy chỗ dịch thể ít ỏi còn lại trên người con nhện đầu đàn, Tử Đế điều chế ra thuốc ngụy trang giúp nơi này có mùi của ma thú cấp Bạc, tăng độ an toàn của khu vực này.
Sức sống thần kỳ trong người Châm Kim lại bộc lộ rõ một lần nữa, những vết đâm trên người Châm Kim hồi phục với một tốc độ kinh người, lại có thêm thuốc của Tử Đế nên miệng vết thương đã lên da non.
Độc ăn mòn trên chân nhện mà Châm Kim lo lắng lúc trước cũng không tồn tại.
Tử Đế nhân dịp này mổ xẻ con nhện ra, điều kiện vật chất đơn sơ đến cực điểm nhưng cô vẫn dốc toàn lực lấy ra nhưng phần có thể dùng.
Bằng những vật liệu này, cô điều chế ra mấy bình chất ăn mòn và keo siêu dính.
Đây đều là những hợp chất cơ bản, nhưng vì sử dụng vật liệu khá cao cấp nên công hiệu của chúng rất đáng chờ mong.
Đối với điều này, Tử Đế cảm thấy cực kì tiếc nuối, suốt ba ngày cô thỉnh thoảng lại than thở: “Nếu mà điều kiện tốt hơn chút nữa, em hoàn toàn có thể chế ra thuốc tăng tốc. Thật đáng tiếc, nhưng vật liệu này cao cấp như vậy mà chỉ có thể chế ra mấy món lặt vặt này thôi…”
Châm Kim cười an ủi cô, khen ngợi giá trị của mấy “món lặt vặt” trong miệng cô.
Chất dẫn lửa và chất dập lửa mà Tử Đế chế ra bằng vật liệu lấy được từ con gấu khỉ và khoáng thạch trong hang lần trước đều tỏ ra hữu dụng..
Danh sách chương