Phiền não trong lòng công tử vơi đi hơn nửa, liền đi lại trong phòng. Hắn vừa lắc lắc cùi chỏ, đá đá chân, cảm giác như mình nhẹ nhàng đến có thể tung bay.

Tôn Nhạc mỉm cười nhìn Ngũ công tử ở đó đi tới đi lui, trong lòng lại nghĩ: đến lúc này, chuyện Ngũ công tử gặp nạn đã truyền đến trong tai sứ giả các quốc gia và Triệu hầu, tại sao tới bây giờ bọn họ còn chưa có động tĩnh gì?

Theo Tôn Nhạc suy đoán, vương hầu các quốc gia nếu muốn lấy lòng phải hành động trong hai ngày này.

Dưới ánh sáng đèn lồng đỏ sậm, khuôn mặt tuấn tú toả sáng của Ngũ công tử là động lòng người như vậy, thân ảnh cao to kia là tuyệt đẹp như vậy. Tôn Nhạc nhìn nhìn, phát hiện tim mình lại bắt đầu đập nhanh lên, nàng vội vàng cúi đầu, nín thở ngưng thần, làm cho tim mình bình tĩnh lại.

Hai người trong thư phòng, một người ngồi yên, một người đi lòng vòng, một người tâm như chỉ thủy, một người thường thường ngây ngô cười hai tiếng, nhưng thật ra cực kỳ hòa thuận.

Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân từ ngoài sân truyền tới, tiếng bước chân kia hỗn độn khác nhau, hiển nhiên người tới không chỉ có một. Ngũ công tử ngẩn ra, dừng bước nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôn Nhạc chậm rãi đứng dậy, lui về phía sau, đi thẳng tới góc phía sau Ngũ công tử mới đứng lại. Nàng cúi đầu nhìn dưới đất, thầm nghĩ: rốt cuộc đã tới!

Trong tiếng ồn ào náo động, tiếng bước chân ở trong sân đột nhiên ngừng lại, sau đó, tiếng một nam tử kêu lên: “Cơ Ngũ công tử, Triệu hầu biết công tử hôm nay suýt nữa bị tiểu nhân ám sát, đặc biệt bảo chúng tôi tiến đến tương trợ!”

Người tới thanh âm lanh lảnh, mười phần trung khí. Bởi vì đây là phủ đệ Triệu vương hậu ban tặng, người hầu trong phủ đều là người của vương thất, những người này ra vào cực kỳ tự do, thế nên không cần người Cơ phủ thông báo một tiếng liền trực tiếp đi tới trong sân Ngũ công tử.

Ngũ công tử liếc mắt nhìn Tôn Nhạc một cái, trong ánh mắt không phải không có kinh ngạc: Tôn Nhạc vừa rồi mới nói, vương hầu các quốc gia sẽ đến lấy lòng ta, thật không ngờ đêm nay Triệu hầu đã phái người đến đây.

Hắn vừa cất bước đi ra phía cửa. Một nam tử khác lanh lảnh kêu lên:“Cơ Ngũ công tử. Triệu hầu biết công tử tình cảnh gian nan. Đặc biệt ban thưởng trăm lượng vàng ròng.”

Thanh âm người này càng vang dội hơn người trước. Nhưng ba chữ ‘ trăm lượng vàng ’ kia mới vừa ra khỏi miệng. Tôn Nhạc liền nghe được bốn phía truyền đến ẩn ẩn tiếng hô nhỏ. Xem ra, có không ít người đến giúp vui.

‘ Chi nha ’ một tiếng. Ngũ công tử mở cửa phòng , đi ra.

Thân ảnh tuấn mỹ cao to của hắn vừa xuất hiện. Hai mươi người Triệu vương thất phái tới liền nhất tề nhất chắp tay trước ngực. Cao giọng kêu lên: “Bái kiến Cơ Ngũ công tử!”

Loại chào này, cũng là một loại lễ ngộ đặc thù.

Ngũ công đứng dưới đèn lồng trên mái hiên nhìn về phía trong viện. Trong sân, chỉnh tề bày biện năm sáu cái rương, toàn bộ mấy cái rương đều mở rộng. Trong đó một cái đầy hoàng kim ánh vàng rực rỡ, hào quang kia làm cho người ta hoa cả mắt.

Mà bên trong mấy cái hòm gỗ lớn khác, lại là một ít gấm vải tơ lụa, xanh tím lam đỏ các màu. Vải tơ dưới ánh sáng của cây đuốc, phát ra màu sắc rực rỡ, lấp lánh như ngọc lưu ly.

Mà ở phía sau mấy cái hòm gỗ lớn, đứng mười người kiếm khách. Những kiếm khách đó mang một màuáo tang , người người cao lớn uy vũ, lưng đeo trường kiếm, trên người tản ra một cỗ sát khí nghiêm nghị.

Bên cạnh đám kiếm khách, mười mấy hán tử đứng hỗn độn, những hán tử đó mặc gấm đẹp, quần áo trang sức khác nhau, xem ra thân phận cũng khác nhau.

Mấy hán tử này, người đứng bên cạnh đám kiếm khách, kẻ đứng bên cạnh mấy cái thùng.

Hán tử đứng bên cạnh chúng kiếm khách thấy Ngũ công tử nhìn về phía mình, liền chắp tay trước ngực, chỉ vào mười người kiếm khách kia nói với Ngũ công tử: “Ngũ công tử, mười người này đều là kiếm khách hạng nhất của Đại Triệu ta, trong đó có ba người đã đến tiêu chuẩn Kiếm Sư.” Hắn chỉ vào ba cái kiếm khách đứng ở giữa, tiếp tục nói:“Triệu hầu sau khi biết công tử gặp chuyện, lòng như lửa đốt, cố ý đem những kiếm khách này ban cho công tử.”

Là ban thưởng mà không phải ượn, nguyên lai mười người đều là Triệu hầu tặng cho Ngũ công tử. Tôn Nhạc đã sớm đi ra, tránh phía sau Ngũ công tử tinh tế đánh giá mười người kia, thầm suy nghĩ: lại còn có ba người là Kiếm Sư! Xem ra Triệu hầu hẳn là phải bỏ cả tiền vốn ra a!

Ngũ công tử đột nhiên được cái lễ vật lớn thế này, không khỏi ngây ngẩn cả người, hắn từ trước đến nay không giỏi ứng đối trường hợp như vậy, đứng đấy nửa ngày, mới chắp tay trước ngực đáp: “Đa tạ ý tốt của Triệu hầu.” Hắn lại nhìn về phía mười vị kiếm khách, chắp tay trước ngực, cao giọng nói: “Đa tạ chư vị đến tương trợ Cơ Ngũ! Cơ ngũ tất không dám bạc đãi!”

Thái độ này của hắn, khiến cho chúng kiếm khách thực vừa lòng. Mười người cười cười, đồng thời hướng hắn chắp tay trước ngực hoàn lễ.

Lúc này, hán tử đứng trước rương gỗ chắp tay trước ngực nói: “Cơ Ngũ công tử, nơi này có trăm lượng vàng, hai mươi trượng gấm, hai mươi trượng tơ, mười trượng lụa, thỉnh công tử tiếp nhận.”

Ngũ công tử lúng ta lúng túng nói lời cảm tạ, cũng lấy ra mười lượng vàng tạ ơn mười người kia thì bên ngoài lại là một trận ồn ào náo động truyền đến. Trong tiếng ồn ào náo động, một thanh âm lanh lảnh xướng lên, “Cơ Ngũ công tử, Tề Thất vương tử biết được Ngũ công tử hôm nay gặp nạn, đặc biệt đến tương trợ!”

Trong tiếng xướng, một trận tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến.

Tiếng bước chân kia mới đi đến cửa sân, bên ngoài lại truyền tới một tiếng xướng, “Cơ Ngũ công tử, Yến hầu biết Ngũ công tử gặp nạn, đặc biệt đến tương trợ!”

Trong nháy mắt, tiếng xướng đã càng ngày càng nhiều. Trong tiếng xướng, Cơ thành chủ cùng đám người Mộc công đã nghe tiếng mà đuổi tới. Ngũ công tử nhìn thấy bọn họ đến, không khỏi thở ra một hơi, lén lút lau đi mồ hôi trên trán.

Trong lúc mọi người ồn ào, Tôn Nhạc lặng yên không một tiếng động đi ra sân của Ngũ công tử, nàng vừa rồi chỉ đưa mắt nhìn, liền phát hiện lễ vật vương hầu các quốc gia đưa tới cơ bản là giống nhau, cơ hồ đều là đưa tới kiếm khách cùng hoàng kim.

Vương hầu các quốc gia đồng thời phái người đến, làm cho sân Ngũ công tử phi thường náo nhiệt.

Cơ thành chủ vừa tới, liền tiếp nhận công tác tiếp đãi giúp Ngũ công tử, trong toàn bộ sân có thể nghe được tiếng cười to hào sảng mang theo đắc ý của hắn.

Ánh trăng trải dài ngàn dặm, Tôn Nhạc lẳng lặng đi trở về phòng gỗ của mình.

Dần dần, tiếng cười vui cùng ồn ào náo động đều đã ném ra phía sau, trước mắt Tôn Nhạc, chỉ có chỗ nàng ở cái gian phòng nhỏ cô tịch kia.

Trải qua một hồi náo loạn như vậy, Tôn Nhạc có điểm buồn ngủ, mỏi mệt tới cực điểm rồi, thân thể cũng có điểm cạn kiệt tinh lực. Nàng đơn giản đứng ở bãi đất đánh Thái Cực quyền .

Trăng sáng cao cao trên bầu trời, bóng người nhẹ múa. Luyện tập một lúc lâu sau, Tôn Nhạc liền về tới trong phòng.

Ngày hôm sau, trời còn mờ tối Tôn Nhạc đã tỉnh. Nàng xoay người nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo vừa nghĩ: không biết hôm nay hội nghị năm nước ra đề gì?

Vừa nghĩ như vậy, nàng liền nhớ lại tối hôm qua chính mình mới cùng Ngũ công tử nói qua, hội nghị năm nước hôm nay có thể không tham gia.

Tôn Nhạc lắc đầu bật cười, ở trong giếng nước rửa mặt xong, đi vào bãi đất hoang, liền thản nhiên đối diện với ánh sáng rạng đông, với gió phương nam nhẹ thổi cuốn tro bụi lên, lại luyện tập Thái Cực quyền.

Lúc này, nàng luyện đã có điểm thất thần, Tôn Nhạc dừng động tác lại, kinh ngạc mà nghĩ. Một màn trên xe ngựa ngày hôm qua, lúc ba kiếm kia đâm đến, chính mình thật sự có cảm giác có thể ứng phó được.

Nghĩ một lát, nàng lắc đầu, tiếp tục luyện tậpAbout these ad

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện