Nàng vừa nghĩ, vừa ngồi xổm xuống đào củ từ lên.
Khi nàng đào củ từ ngày hôm qua đã đem bùn đất xung quanh làm tơi xốp không ít, lúc này đây đào liền dễ dàng hơn, chưa tới nửa giờ, một lùm củ từ đều bị nàng đào ra.
Nhìn củ từ bị xé đứt chảy ra chất lỏng trắng noãn, Tôn Nhạc nuốt từng ngụm nước miếng, nàng thật sự đói bụng, thực hận có thể rửa cũng không rửa đem nó nuốt sống vào bụng.
Tôn Nhạc chạy đến hơn hai trăm thước có một ao nước nhỏ, đem mấy cây củ từ cẩn thận gột rửa.
Khi nàng đem củ từ trực tiếp mà cắn thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Tôn Nhạc cũng không quay đầu lại liền cười nói: “Đến đây a, nhanh ăn đi ta ăn hai bữa cơm đều không có ăn muối rồi, trong miệng thật là lạt.”
Đi tới đúng là Nhược nhi, hắn cẩn thận liếc nhìn Tôn Nhạc, thấy nàng biểu tình tự nhiên, tựa hồ tuyệt không để ý trong lòng không khỏi vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa cảm thấy bất mãn một chút.
Nhược nhi bất mãn hừ nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt nàng nhặt củ từ lên gặm.
Sau khi gặm một hồi, Nhược nhi nghiêng đầu sang chỗ khác cũng không thèm nhìn tới Tôn Nhạc một cái, lập tức lầm bầm lầu bầu nói: “Nói đi đánh cá, cũng không biết có đi hay không đây.”
Tôn Nhạc nghiêng đầu nhìn hắn, vừa vặn Nhược nhi cũng lén lút quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Nhược nhi nhanh chóng xoay đầu đi, nghiêng đầu đi thì thôi, hắn từ lỗ mũi mà nặng nề “Hừ” một tiếng.
Tôn Nhạc vừa thấy biểu tình không được tự nhiên này của hắn, không khỏi buồn cười. Nàng bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, vẫn luôn là cô độc một người, Nhược nhi như thế này, lại luôn làm nàng cảm thấy thân thiết, nó nàng nghĩ đến, nếu như mình có một đệ đệ, nhất định chính là kiểu giống như Nhược nhi vậy.
Hôm nay một lùm củ từ này hai người chỉ ăn không đến một phần ba liền no rồi. Kỳ thật cũng không phải no rồi chủ yếu vẫn là hương vị rất nhạt rất chát làm cho người ta không muốn ăn.
Tôn Nhạc đem củ từ gom lại một chỗ cất xong cầm lấy lưới cá dùng dây leo làm thành ngày hôm qua đi vào ao nước.
Nhược nhi vọt lao ra vài bước nhảy đến phía sau nàng. Hắn duỗi tay phải ra liền cướp được lưới cá trong tay nàng. Nhìn lưới cá đầy lỗ nhỏ trong tay hắn tò mò lật qua lộn lại. Nhìn nhìn một hồi, hắn tự tay thả vào trong dòng nước.“Ào ào” tiếng nước chảy qua Nhược nhi không hiểu hỏi: “Cái này dung thế nào?”
Tôn Nhạc cười hắc hắc có chút ngượng ngùng nói: “Cái này rất dễ hư dùng cẩn thận một chút mới tốt”
Nàng tiếp nhận lưới cá trong tay Nhược nhi đi đến chỗ hạ lưu dòng nước đem lưới cá ném vào ao nước, vừa ném xuống nàng nghiêng về một bên lui lại kéo lưới lên
Nhược nhi vẫn theo sát ở phía sau nàng nhìn nàng một lần lại một lần đem lưới cá kéo ra.Đem bèo cùng bùn đất trong lưới ném ra ngoài rồi lại cho nó vào dòng nước lần nữa
Lần thứ tư Tôn Nhạc kéo lên thì trong lưới cá xuất hiện hai con cá chạch!
Tôn Nhạc cười hắc hắc, vươn tay đem hai con cá chạch này ném tới trên bờ, tiếp tục buông lưới.
Nhược nhi chạy đến bên bờ, cầm lấy này hai con cá chạch vô cùng bẩn , không hiểu hỏi: “Đây là cái gì nha?”
“Đây là Nê Thu(cá chạch), ăn ngon lắm” Tôn Nhạc cười híp mắt nói:“Ta vẫn lo lắng nơi này đánh không được cá, hiện tại tốt rồi, cá mặc dù không có nhưng có Nê Thu cũng không tồi đâu”
Nói tới đây, nàng nuốt một chút nước miếng, thở dài nói: “Nếu có thể có một chút muối thì tốt rồi”
Lúc nói chuyện, Tôn Nhạc lại ném hai con cá chạch đi lên, Nhược nhi nhặt lên mấy con cá chạch còn giãy đành đạch này, thật sự không tin thứ này sao có thể ăn.
Hắn nghe được Tôn Nhạc lần thứ hai nhắc tới không có muối, liền tiếp lời nói: “Nhà của ta có muối đó.”
Tôn Nhạc nghe vậy vội vàng xoay đầu lại nhìn về phía Nhược nhi, nàng cố gắng bày ra một cái khuôn mặt tươi cười thân thiện, “Nhược nhi ngoan, ngươi giúp ta lấy một chút muối đến đây đi, tốt nhất thì lấy thêm một cái nồi đất đến.”
Nồi đất trong nhà gỗ của nàng cũng có, bất quá Nhược nhi nếu chuẩn bị trở về, vậy không bằng đem cả hai tới luôn.
Nhược nhi nghe nàng kêu thân mật như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đến đỏ bừng hắn thẳng cổ, đề cao thanh âm kêu lên: “Đừng gọi ta Nhược nhi ngoan, khó nghe!” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Ma lem, ngươi cười lên khó coi chết đi được!”
Một câu phía sau có điểm nặng lời, Tôn Nhạc mặt trầm xuống, quay đầu không để ý tới hắn.
Nhược nhi vừa nói ra khỏi miệng, bản thân cũng có một chút hối hận, thấy nàng tức giận, môi giật giật, nhiều lần chuẩn bị nói chuyện, lại thu trở về. Hắn mím môi nhìn Tôn Nhạc, thấy nàng thật lâu cũng không nhìn lên mình một cái, thân mình vừa chuyển liền xông ra ngoài
Tôn Nhạc nghe cước bộ của hắn cách khá xa rồi, mới đem tay trái ở trong dòng nước bên cạnh rửa sạch sẽ sau đó xoa mặt mình, nước ao nông cũng không trong suốt, thấy không rõ mặt mũi. Tuy vậy Tôn Nhạc căn bản không cần nhìn cũng tinh tường nhớ rõ ảnh ngược hiện lên ở trong nước giếng sáng hôm đó, tinh tường nhớ rõ bản mặt này là xấu xí cỡ nào!
Nàng trước kia tuy rằng không phải mỹ nhân, may mà cũng thanh tú động lòng người, làm sao dự đoán được này sau khi xuyên việt cư nhiên rơi vào một thân thể xấu như vậy yếu như vậy?
Tôn Nhạc vươn tay vỗ về chỗ lồi lõm trên mặt, chua sót nói lầm bầm:“Thật sự là người cực kỳ xấu xí, gương mặt này cười rộ lên nhất định là khó coi! Tiểu hài tử đáng ghét, ngươi mắc gì nhất định phải nói ra chứ?”
Tay nàng trong nước nặng nề mà vỗ, ở bên trong dòng nước vẫn đục dập dờn, nàng giống như thấy được xem ra gương mặt giống như trăng sáng trong trẻo lạnh lùng mà tuấn mỹ. Ngơ ngác nhìn mặt nước, Tôn Nhạc nửa ngày mới chua sót nói nhỏ ra, “Làm sao ngươi lại nghĩ đến hắn? Tôn Nhạc a Tôn Nhạc, con người phải biết đủ mới có thể vui vẻ! Cái loại người xa không thể chạm này vẫn là không cần nhớ đến, đời người ngắn ngủi, không cần phải đem mình ném vào trong đau khổ a!”
Nàng cho tới bây giờ, vẫn là cho là hảo cảm của mình đối với Ngũ công tử tới quá nhanh, rất khó tưởng tượng nàng cho tới bây giờ cũng không tin tưởng cái loại nhất kiến chung tình này(vừa gặp đã yêu), nàng đối với cái này loại cảm tình bất khả tư nghị kia giải thích duy nhất đó là, loại cảm tình này là ý thức của thân thể này, nhất định là như thế!
Hồ nước rất nhỏ, cộng lại cũng bất quá là hơn hai mươi mét vuông. Ở thượng du có một đạo dòng suối nho nhỏ, nước đều là từ nơi đó chảy đến.
Hồ nước hai mươi mét vuông này, nàng ước chừng dùng một giờ mới kéo ra mấy con cá tuy rằng chỉ lớn bằng đầu ngón tay, cá chạch đã có hai mươi con.
Tôn Nhạc đem cá chạch từng con rửa sạch thì tiếng bước chân Nhược nhi lại truyền tới.
Tôn Nhạc cũng không quay đầu lại, chỉ chốc lát, Nhược nhi liền đi tới phía sau nàng, “Nè!” Hắn lớn tiếng đem một cái nồi đất đưa lại đây, Tôn Nhạc vươn tay tiếp nhận, mở ra nhìn vào, bên trong quả nhiên có một muỗng nhỏ muối hạt.
Đây thực là đồ tốt a!
Tôn Nhạc trong lòng vui vẻ, liền hướng Nhược nhi cười nói: “Nhóm lửa nhanh nào, ta chuẩn bị cho ngươi bát canh cá chạch uống, nhớ rõ ở thời điểm nước canh sôi trào đem muối bỏ vào, gần chin thì cho thêm củ từ”
Nàng vừa nói, vừa bận việc đứng lên Nhược nhi đứng ở tại chỗ thật lâu vẫn không nhúc nhích, Tôn Nhạc bận rộn nửa ngày thấy hắn chưa làm, liền quay đầu lại hỏi: “Nhược nhi, ngươi đang làm gì thế?”
Nhược nhi vừa nhấc đầu lên, hắn nghiêm túc nhìn Tôn Nhạc, nuốt từng ngụm nước miếng, lúng ta lúng túng nói: “Ngươi, lúc ngươi cười không xấu!”
Nguyên lai hắn vẫn còn nhớ kỹ chuyện này.
Tôn Nhạc trong lòng ấm áp, hướng về phía Nhược nhi thản nhiên cười,“Ta biết a, nụ cười từ trong tâm ra chắc là không xấu a”
Nhược nhi kinh ngạc nhìn nụ cười của nàng, thẳng đến Tôn Nhạc quay đầu đi một hồi lâu, hắn còn không có phục hồi tinh thần lại, ở bên trong nội tâm thiếu niên của hắn, một cái ý niệm trào ra trong đầu: nàng vừa rồi cười như vậy, tuyệt nhiên không xấu, còn rất dễ nhìn.