Sau khi trở lại phòng ở, nàng tiếp tục luyện Thái Cực quyền.

Trên đường mấy tháng này không có luyện tập, nàng cảm thấy mình giống như đang mắc nợ cái gì. Dần dần, theo mặt trời lên cao, không khí cũng hơi nóng lên.

Ngũ công tử ra khỏi cửa lần này, ước chừng là một ngày, Tôn Nhạc cũng luyện Thái Cực quyền một ngày, nàng cũng muốn ra cửa tham quan thành Hàm Đan, bất quá Ngũ công tử không ở đây, nàng chưa được phê chuẩn, liền không nghĩ tự ý chạy ra.

Triệu vương hậu ban cho bọn họ ở tạm phủ đệ này, đồng thời an bài mười mấy nha hoàn đến hầu hạ. Người những nha hoàn này hầu hạ tự nhiên là Ngũ công tử cùng đám chủ tử.

Tới gần chạng vạng, Tôn Nhạc luyện Thái Cực quyền một ngày có chút mệt mỏi, liền chậm rãi dạo chơi trong sân.

Hiện tại mùa xuân đã gần qua, đã là thời điểm xuân hạ tương giao, cây cối ngày thường cực kỳ sum xuê, các loại hoa dại đều nở ra. Tôn Nhạc mới vừa đi tới sương phòng Ngũ công tử, liền nghe được trong rừng liễu phía sau phát ra một trận tiếng nữ tử cười nhẹ. Trong tiếng cười, bốn năm nữ tử ăn vận kiểu thị nữ ở trong bóng liễu như ẩn như hiện.

Những cô gái này không nhận thấy được Tôn Nhạc tới gần, các nàng cứ thế đùa giỡn, “Nghe nói Cơ Ngũ công tử này chính là Tề quốc đệ nhất mỹ nam! Tối hôm qua ta vội vàng nhìn thoáng qua, lập tức ngay cả mắt cũng quên chớp.”

“Hì hì, thật sự dễ coi như vậy sao. Triệu quốc chúng ta tuynhiều mỹ nữ , nhưng mỹ nam tử tựa hồ so ra cũng còn kém hắn.”

Tôn Nhạc nghe đến đó, không khỏi cười khổ lắc lắc đầu, nàng xoay người bước đi.

Trong phủ đệ này khắp nơi đều đủ loại liễu. Liễu rủ khắp nơi theo gió phiêu lãng làm cho người ta có một loại cảm giác mềm mại.

Nàng mới đi ra không đến một trăm bước, tiếng một nữ tử kêu khẽ truyền đến “Này, tiểu nha đầu phía trước dừng một chút.” Nàng ta quát một tiếng thấy Tôn Nhạc không thèm quan tâm liền vội vàng hô: “Chính là ngươi! Dừng lại một chút!”

Ngay sau đó phía sau Tôn Nhạc truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân, nàng kia vừa chạy vừa thở “Ngươi là nha đầu phòng nào? Tại sao vô lễ như vậy? Hừ ngươi coi chừng ta gọi người đến bán ngươi!”

Chờ nàng ta chạy đến phía sau, Tôn Nhạc chầm chậm dừng bước quay đầu nhìn lại.

Đuổi theo là một nữ tử mười mấy tuổi diện mạo đoan chính. Mà ở sương phòng Ngũ công tử cũng đứng bốncô gái diện mạo đoan chính. Các nàng đúng là mấy người trong rừng liễu lúc nãy, đang nhìn qua bên này.

Những cô gái này vừa nhìn thấy Tôn Nhạc nghiêm nghị đều nhất tề ngẩn ra. Bỗng dưng chúng nữ hi hi ha ha cười thành một đoàn

Nữ tử mau chóng đuổi đến kia cũng là một trận buồn cười, nàng ngừng cước bộ một chút, đưa tay chỉ vào Tôn Nhạc, ôm bụng cười đến thập phần vang dội, “Ôi ha ha, đây là nha đầu trong phòng nào? Làm thế nào xấu như vậy a? Ta nói, ngươi không phải là người Cơ phủ mang đến chứ?”

Trong tiếng cười, Tôn Nhạc lẳng lặng đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn chằm chằm các nàng, không nói một lời.

Nữ tử đuổi theo này sau một lúc cười cợt, thấy Tôn Nhạc biểu tình lạng lùng, trong ánh mắt không hề gợn sóng, không khỏi thu nụ cười lại. Tuy rằng nàng thu nụ cười lại, mấy nữ nhân phía sau nàng kia vẫn chưa chịu im miệng, các nàng vừa cười hì hì vừa chạy tới. Một cô gái diện mạo thanh tú trong đó hô to gọi nhỏ nói: “Thổ muội, thì ra ngươi không phải nữ tử có bộ dạng xấu nhất, nha đầu này so với ngươi còn xấu hơn chục lần khúc khích .”

Thiếu nữ tên Thổ muội, đúng là cô gái gầy yếu đen đúa chạy ở cuối hàng kia, cô gái kia lỗ mũi có điểm hướng lên trời, hai lỗ tai cũng to, thoạt nhìn có điểm không vừa mắt.

Chúng nữ hi hi ha ha chạy đến phía sau nàng kia, thấy nàng ta không nói lời nào, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?” “Nhan tỷ, ngươi không phải là bị nha đầu xấu xí này dọa sợ đến choáng váng chứ?”“Đúng vậy đúng vậy, tại sao ngươi không nói?”

Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm nhóm nữ tử này, thẳng đến giọng nói, tiếng cười giỡn của các nàng ngừng lại, mới đề cao thanh âm lạnh giọng quát: “Nguyên lai thị tỳ trong phủ Triệu hầu vô lễ như vậy!”

Thanh âm của nàng lại lạnh vừa trầm, cứng rắn phá đi tiếng cười hì hì khó chịu của chúng nữ, bị nàng vừa nói như thế, nhất thời toàn bộ tươi cười cứng lại trên mặt!

Trong lời nói Tôn Nhạc có vài phần uy nghiêm, biểu tình kia lại như từ trên cao nhìn xuống!

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, Tôn Nhạc lạnh lùng lướt qua mặt của cô gái thứ nhất, lại chuyển tới mặt của cô gái thứ hai, ánh mắt của nàng bình tĩnh vô ba, , làm cho chúng nữ đều cảm giác được sự không tầm thường của nàng. Nhất thời, các nàng đều có điểm không được tự nhiên.

Tôn Nhạc lạnh lùng nhìn chằm chằm chúng nữ, từ từ nói: “Tùy ý cười hì hì, chửi bới khách! Ngôn ngữ vô phép, hành vi vô lễ! Các ngươi thật đúng là không biết trời cao đất rộng!”

Tôn Nhạc nói tới đây thì chúng nữ đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh các nàng đều biết, Tôn Nhạc thốt ra lời này, liền nghe ra nàng thuộc loại người được dạy dỗ cẩn thận địa vị vô cùng inh, bình thường lai lịch bất phàm, cho dù là thực khách cũng được chủ phủ rất kính trọng. Nếu nói với chủ phủ một lời, muốn nắm bắt các nàng thật đúng là tiện tay mà thôi!

Tôn Nhạc thấy các nàng biết sợ rồi, thản nhiên nói: “Lần này vô lễ cho qua, không thể có thêm lần nữa!”

Thanh âm của nàng thản nhiên mà đến, chúng nữ trong lòng còn kính sợ nàng không hẹn mà cùng đồng thời khẽ chào, đáp: “Dạ.”

Tôn Nhạc phất áo tang một cái, xoay người nhanh chóng rời đi.

Thẳng đến nàng khi đi xa, chúng nữ mới lau mồ hôi lạnh, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi chậm rãi tán đi.

Tôn Nhạc tiếp tục đi về phía trước, khi nàng đi qua một đạo hành lang gấp khúc thật dài, đi về trên đường lớn phía chủ viện thì liền nghe được phía trước truyền đến giọng nói đắc ý của mỹ nhân bên người Tam công tử kia,“Triệu vương hậu lưu phu quân nhà ta tham gia yến hội rồi! Ta đã nói rồi, chỉ có phu quân nhà ta mới có thể xử lý tốt chuyện như vậy, hắn đi chưa đến một ngày, tin tức tốt đã không ngừng truyền đến rồi. Phu quân còn nói, Triệu vương hậu đã đồng ý, chuyện của chúng ta chính là chuyện của nàng rồi, nàng còn nói, hội thi tài trí năm nướclúc này đây, nhất định phải tìm cách để cho phu quân ta tạo lập danh tiếng!”

Thanh âm của mỹ nhân kia thập phần vênh váo tự đắc, giống nhự vị trí người thừa kế bổn gia đã là vật trong bàn tay Tam công tử. Tôn Nhạc cười lắc lắc đầu, thầm nghĩ: cũng không biết Tam công tử lòng dạ thâm sâu đem nữ nhân nông cạn này theo bên người làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn dối gạt người khác, khiến ọi người cho rằng hắn thật sự là một kẻ tửu sắc ngu xuẩn mà khinh thường?

Một câu của mỹ nhân kia vừa dứt, bên người truyền tới thanh âm một nữ tử có điểm sắc nhọn, bất mãn, “Triệu vương hậu sở dĩ trở thành Vương Hậu, vốn chính là công lao của phủ ta, nàng hẳn là nên nhớ ơn báo đáp, đem hết toàn lực tương trợ cho việc của phủ ta. Hiện tại chúng ta bỏ ra nhiều như vậy, nếu không có một chút hiệu quả, đó mới là nghĩ không thông!”

Câu nói này lập tức dập tắt dáng vẻ bệ vệ vừa rồi của mỹ nhân kia , nàng nửa ngày mới hô lên hai chữ “Ngươi, ngươi”.

Tôn Nhạc nghe đến đó, đã hiểu được, đêm qua ngũ công tử tuy rằng làm như không hoàn toàn tin tưởng theo lời mình, nhưng vẫn đem ý tưởng của mình hành động. Xem ra hôm nay Tam công tử thực hiện kế sách nịnh bợ đã có tác dụng.

Tôn Nhạc vừa nghĩ, vừa rẽ vào một chỗ ngoặt, hướng chỗ hẻo lánh im lặng đi đến.

Theo mặt trời dần dần chìm về phía tây, trong rừng cây chim kêu chiêm chiếp, rất là náo nhiệt. Dưới chân Tôn Nhạc hoa cỏ màu xanh rơi thật dày, ngẩng đầu nhìn đàn chim vui gáy, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện