Chỉ trong chốc lát, Ngũ công tử chỉ mặc một chiếc áo đơn bằng lụa màu trắng đi ra cửa phòng. Loại áo tơ này tương đối mỏng, Tôn Nhạc có thể xuyên thấu qua áo đơn nhìn đến bộ ngực thon dài rắn chắc của Ngũ công tử, thậm chí hai điểmtrên bộ ngực kia!(Myu: *xịt máu mũi*)
Mặt của nàng đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu.
Ngũ công tử nhìn thấy nàng đỏ mặt , cước bộ có chút dừng lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn đảo qua trên mặt nàng, thản nhiên nói: “Thập bát cơ, ngươi theo ta vào đi.”
“Vâng.”
Ngũ công tử xoay người đi vào phía trong, Tôn Nhạc thả chậm cước bộ, lề mề một hồi lâu mới bước vào cửa phòng, quả nhiên, nàng mới vừa vào thiên điện, liền xuyên thấu qua màn trướng bằng lụa nhìn thấy một thị nữ đang giúp Ngũ công tử khoác thêm áo.
Tôn Nhạc cúi đầu, nhu thuận đứng ở ngoài thiên điện.
Sau Ngũ công tử phủ thêm áo khoác, thuận tay đem tóc dài bỏ ra sau. Hắn lập tức đi ra phía trước, lướt qua thiên điện hướng gian phòng phía sau đi đến, Tôn Nhạc theo sát sau hắn.
Phía sau Thiên điện là một gian thư phòng, trên tủ gỗ con bên trái bày biện cả ngàn cái thẻ tre, mà phía bên phải còn lại là một không gian ước chừng hơn trăm mét vuông. Ở cạnh tường bên kia bày biện một tràng chuông nhạc*, chuông nhạc kia rất lớn, ước chừng lấp đầy cả một mặt vách tường. Tôn Nhạc nhìn thứ đồ chơi cổ xưa này, trong lòng thực khát vọng có thể đi qua sờ một cái.
Bất quá ý niệm này chỉ là thoáng qua trong đầu, trên cơ bản có Ngũ công tử bên cạnh, nàng phải xuất ra năm thành tinh lực đến ứng phó trái tim mình đang bang bang nhảy loạn kia.
Ngũ công tử ngồi ở sạp thấp, hắn hướng tới cái sạp đối diện chính mình chỉ tay, ôn hòa nói: “Ngồi đi, hiện tại ngươi không phải là cơ thiếp của ta, mà là một cái sĩ.”(Myu: giải thích chỗ này một chút cho các bạn không coi phim cổ trang. Người thời xưa phân thành bốn giai cấp là “ sĩ, nông, công, thương”. Trong đó “sĩ” tức các bậc chí sĩ ví dụ như quân sư, các nhà nho có địa vị cao nhất có quyền ngồi ngang hang với chủ.)
Tôn Nhạc cúi đầu, chậm rãi đi đến sạp ngồi xổm xuống.
Ngũ công tử đánh giá nàng, thấy nàng tuy rằng vẫn cúi đầu biểu tình cũng là trấn định.
Hắn gật gật đầu nhấc bình rót một chén rượu đục vào trong bát. Hắn vươn tay thon dài trắng nõn đem bát sứ kia tự mình đưa đến trước mặt Tôn Nhạc “Đây là rượu cũng không biết ngươi uống được không.”
Tôn Nhạc thấp giọng đáp: “Đa tạ Ngũ công tử.” Dứt lời hai tay nàng cầm bát sứ nho nhỏ nhấp một ngụm.
Ngũ công tử cũng tự châm ình một chén rượu ôn hòa nói: “Ngươi nói đi.”
“Vâng.”
Tôn Nhạc thanh thanh nói nói : “Nàng kia muốn từ thiếp thành vợ nhưng nàng lại không có khả năng mượn thế lực nhà mẹ đẻ vậy đành phải mượn thế lực bên ngoài rồi!”
Ngũ công tử nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng.
Tôn Nhạc ngẩng đầu chống lại hai mắt của hắn, ngay lúc bốn mắt nhìn nhau kia trong nháy mắt, nàng liền lập tức cúi đầu, tiếp tục nói: “Mặc dù nói là mượn thế lực bên ngoài, nhưng cũng không phải là muốn nàng xuất đầu lộ diện.”
Tôn Nhạc lẳng lặng nói: “Chỉ cần một cái thuyết khách (người có tài thuyết phục) là xong việc!”
“Thuyết khách?”
Tinh quang trong mắt Ngũ công tử lóe lóe, “Nói rõ ràng một chút xem.”
Tôn Nhạc rủ rỉ nói: “Thuyết khách kia trước tiên có thể đến gặp một nam tử so với người kia càng cường thế, háo sắc lại cùng hắn có chút giao thiệp. Ở nơi đó, ca tụng người thiếp kia là tươi đẹp cao quý vô song, xứng đáng làm chính thê của vương hầu mà không phải chỉ là cơ thiếp của người thường!”
Ngũ công tử nhíu mày, “Nói tiếp.”
Tôn Nhạc giương mắt nhìn về phía Ngũ công tử, lúc này đây nàng không có hoảng sợ tránh tầm mắt đi, mà là lẳng lặng nói: “Nam nhân kia tất nhiên động tâm sau đó thuyết khách có thể trở về lại chỗ của người chồng, nói cho hắn biết bởi vì nàng thiếp kia xinh đẹp vô song, lần này mình đi chỗ nào cũng bị hỏi thăm!”
Tôn Nhạc cười nhẹ, “Nếu nữ tử thật sự là sủng thiếp của nam nhânkia, hắn tất nhiên sẽ không chịu để cho nữ nhân của mình dễ dàng rơi vào tay những nam nhân khác. Cho dù nam nhân kia không phải thực sự yêu thiếp thất của mình, hắn cũng sẽ không nguyện ý hai tay đem nữ nhân của mình đưa cho cừu địch, khiến cho người trong thiên hạ chê cười.
Nhưng mà hắn lại không có biện pháp tốt nào có thể tránh cho việc này phát sinh. Do đó, việc duy nhất hắn có thể làm chính là lập nàng này làm chính thê! Cho dù là quý tộc vương hầu, muôn thiếp của người khác chỉ là một câu, mà đoạt vợ người khác cũng là rất khó!”
Kỳ thật, khi Tôn Nhạc nói đến một nửa, lông mày cau chặt của Ngũ công tử đã thả lỏng, ngón tay thon dài của hắn ở trên mặt bàn không nhanh không chậm khẽ gõ, trong mắt tinh quang chớp động.
Sau khi Tôn Nhạc nói xong, lại cúi đầu xuống.
Ngón tay của Ngũ công tử, sau một lúc gõ rồi dừng lại, thanh thanh nói:“Biện pháp này cũng có thể sử dụng!”
Dứt lời, hắn đứng dậy nhìn Tôn Nhạc, “Ngươi quay về trước đi”
“Vâng.”
Tôn Nhạc lên tiếng trả lời đứng lên, mỉm cười vái chào sau đó quay đầu rồi đi ra ngoài cửa.
Ngũ công tử đứng ở trong thư phòng, nhìn bóng lưng của nàng mà xuất thần. Sau khi chờ Tôn Nhạc rời đi, A Phúc đi đến bên người Ngũ công tử, “Ngũ công tử, Thập bát cơ rất thông minh.”
Ngũ công tử gật gật đầu, thản nhiên nói:“Nàng ta khác hẳn với người thường.”
A Phúc thấp giọng nói: “Ngũ công tử, về thân thế lai lịch của Thập bát cơ thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, trách không được nàng chẳng những biết chữ, còn thông minh dị thường.”
Dứt lời, A Phúc xuất ra hai cây trúc phiến đưa cho Ngũ công tử. Ngũ công tử đưa tay tiếp nhận, lẳng lặng đọc.
Tôn Nhạc cũng vẫn không quay đầu lại. Thẳng đến khi đi ra chỗ sân của Ngũ công tử đi tới bên ngoài cổng vòm, nàng mới ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà quay đầu lại.
Nhìn một mảnh rừng trúc rậm rạp kia, Tôn Nhạc không khỏi lại duỗi tay đè lên ngực mình.
Khi Tôn Nhạc trở lại nhà gỗ của mình thì Nhược nhi đã sớm chờ nàng. Hắn đi đến trước mặt Tôn Nhạc, mắt to nháy nháy mắt chằm chằm nàng, một bộ dáng ‘ ta đang đợi ngươi mở miệng ’.
Tôn Nhạc dở khóc dở cười, nàng đem lời mình nói cùng Ngũ công tử lập lại một lần.
Sau khi Nhược nhi nghe xong một lúc lâu cũng không có hé răng. Qua một hồi lâu, hắn bỗng nhiên nói: “Tỷ tỷ, ta tại sao lại kém xa tỷ như vậy? Có phải những nữ tử xấu xí như tỷ đều thông minh như vậy hay không?”
Trên trán Tôn Nhạc chảy xuống càng nhiều mồ hôi!
Nếu bình thường, nàng nghe thấy những lời nói không tự tin này của Nhược nhi đều hảo hảo mà an ủi hắn, nhưng bây giờ trong nội tâm nàng buồn bực, liền trở mình ném cho hắn một cái nhìn xem thường đứng dậy không để ý tới hắn.
Nhược nhi tựa hồ không có nhận thấy được Tôn Nhạc giận mình, mắt hắn chớp chớp, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua một hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn lên, Tôn Nhạc đã đến trong bãi đất vội vàng rút quần áo.
Nhược nhi nhảy cà tưng đi đến phía sau nàng, hắn từ phía sau lén lút vươn đầu đưa mắt nhìn mặt của nàng, thấy nàng dẩu miệng, không khỏi cười ngây ngô một chút.
Hắn đứng ở nơi đó ngốc vù vù gãi đầu gãi tai, có ý muốn nói một câu xin lỗi với Tôn Nhạc, lại nói không nên lời. Hơn nữa hắn cũng không hiểu, xưa nay mình luôn gọi nàng là ma lem, nàng chưa bao giờ để ý, tại sao vừa rồi mình chỉ là hỏi một câu, nàng liền tức giận?
Tròng mắt Nhược nhi lại chuyển vòng vo, nhưng không nghĩ được nên làm như thế nào. Một lát sau, hắn bước xa một cái vọt tới phía sau Tôn Nhạc, duỗi cánh tay liền ôm lấy nàng.
Tôn Nhạc mặc hắn ôm, nàng biết đây là phương thức làm nũng của Nhược nhi.
Nhược nhi ôm nàng một hồi lâu, đột nhiên kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ, tỷ cao lên!”
Tôn Nhạc quay đầu lại nhìn, ha ha đúng thật rồi. Nhớ lần đó khi vừa gặp Nhược nhi, mình cùng hắn cao bằng nhau, hiện tại chính mình so với hắn cao hơn một lóng tay! Thật đúng là cao lên.
Tôn Nhạc lập tức mặt mày hớn hở. Bất quá nàng vừa mới cao hứng, lại đến phiên Nhược nhi mất hứng. Tôn Nhạc phải mất thật lớn võ mồm, mới khiến cho Nhược nhi tin tưởng nam hài tử là là lớn chậm hơn một chút.