Súng Cơ bỗng nhiên mở miệng nói: “Tốc độ của Vincent là bao nhiêu?”

Deadstomach giật mình, nói: “Vincent sử dụng hệ thống động lực hơi nước cao cấp cùng tinh nguyên trung cấp, tốc độ nhỏ nhất là 20 hải lý/giờ, lớn nhất là 32 hải lý/giờ!”

Súng Cơ tính sơ sơ, thầm cảm thấy khiếp sợ. 1 hải lý tương đương 1.85km, nghĩa là tốc độ chậm nhất của con tàu này là 37 km/h, nhanh nhất là gần 60 km/h. Ở trên biển, tốc độ như vậy có thể coi là rất nghịch thiên. Ngay cả tốc độ nhanh nhất của U Linh cũng chỉ tương đương với tốc độ chậm nhất của nó. Quân hạm chính là quân hạm, hiện đại hóa luôn mạnh mẽ như vậy.

Súng Cơ bỗng nói: “Hiện tại các người phải quay về điểm xuất phát?”

Alice cười nói: “Đừng lo, chúng tôi đi về miền Nam nước Mỹ. Tuy mọi người sẽ không được hệ thống cho phép ở lại quá lâu, nhưng mọi người chỉ cần giao 5 tín dụng/người để làm thủ tục là có thể an toàn trở về Trung Quốc. Yên tâm, tôi sẽ giúp mọi người lo tiền vé máy bay.”

Cô nàng thật là hào phóng, bản thân đã nghèo như vậy nhưng vẫn mua vé giúp mọi người.

Súng Cơ lạnh lùng nói: “Các người có muốn phát tài không? Ta có một cơ hội cho các người!”

Dead cùng Alice đồng thời ngẩn ra, không biết hắn có ý gì. Súng Cơ nhìn Giáo Chủ Du Ma cùng Ta Là Tiểu Tam chằm chằm. Hai người hiểu ý, lập tức dỡ ra hai cái rương. Sau khi Cờ Lê mở ra, quang mang chói mắt tỏa ra từ bên trong làm cho đám người Mỹ đỏ mắt. Hai rương trang bị tinh anh, không dưới năm, sáu mươi kiện, không thiếu các loại bảo thạch chúc phúc cùng bảo thạch năng lượng linh tinh. Có lẽ trước giờ Alice chưa từng thấy nhiều trang bị cùng một chỗ như vậy, chưa nói đến là trang bị cấp tinh anh. Cô bị hào quang chói mắt làm cho nói không nên lời, khuôn mặt kích động đỏ bừng lên.

Súng Cơ thản nhiên nói: “Chỉ cần các người cho quân hạm chạy về hướng hải vực Trung Hoa, hai rương đồ này sẽ là của các người!”

Hắn biết bây giờ mình phải đi cầu người ta, không thể không cho người ta chút lợi. Chuẩn mà nói là phải hạ vốn gốc.

“Chỉ đơn giản như vậy?” – Dead không tin có chuyện tốt như vậy.

Hai mắt Súng Cơ hiện ra sát khí: “Chúng ta phải đuổi hạm đội Phi Ngư của Đức ở phía trước!”

Dead biết Súng Cơ muốn làm gì, đoán chừng là sau khi đuổi kịp sẽ xảy ra một trận huyết chiến kinh thiên động địa chưa từng có. Hắn không phải không tin tưởng vào quân hạm của mình, nhưng hắn lo nhỡ quân hạm không may bị đánh chìm thì đa số người của công hội bọn họ sẽ phải quay về con số 0. Để tạo ra con tàu này, bọn họ đã mắc nợ vô số công hội. Ở trong game, anh không có cách nào để tuyên bố phá sản, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trốn nợ. Chuyện đó thực sự không vẻ vang gì.

Súng Cơ thấy biểu tình khó xử của hắn liền biết hắn đang lo lắng cái gì: “Cậu yên tâm, một khi chuyện này thành công, ta cam đoan thứ cậu đạt được trị giá gấp mười lần hai rương trang bị này, thậm chí đủ để cậu tái tạo lại một chiếc quân hạm, trả hết nợ cũng vẫn dư giả.”

Lần này Diệp Sảng biết mục đích thật sự của Súng Cơ là gì. Súng Cơ muốn cướp chiếc bảo rương kia trở về.

Diệp Sảng nghi ngờ nói: “Tàu trưởng, chẳng lẽ Kính Vạn Hoa không mở chiếc rương kia ra để xem?”

Ta Là Tiểu Tam cười nhạt: “Không có giám định sư tam giai, chiếc rương đó sẽ mãi mãi không thuộc về hắn. Cả đời hắn cũng đừng mơ mở được rương!”

Hải Dương Cầm Sư nói: “Tiểu Hà, cậu không cần lo. Tôi có thể cược với cậu một kiện trang bị cấp thần thánh. Trong đội quân Đức tuyệt đối không có cao thủ như thế. Không phải nhà nào cũng có một nhân tài theo ra khơi như Ta Là Tiểu Tam.”

Cờ Lê đã cúi đầu mở bản đồ, đồng thời cầm máy tính bắt đầu nghiên cứu: “Gác chuyện đó lại. Căn cứ theo tốc độ bây giờ, cứ cho là bọn họ không đánh nhau với Mina, lấy tốc độ nhanh nhất thì dự tính giờ này tối mai chúng ta có thể đuổi kịp họ. Nơi giao nhau không nằm trên vùng biển quốc tế.”

Diệp Sảng chần chờ nói: “Chậm nhất sẽ gặp nhau ở đâu?”

Cờ Lê mạnh mẽ ngẩng đầu, nói từng chữ: “Tất cả các con tàu muốn trở về phải đi qua con đường giữa hai bãi đá ngầm trên U Linh hải, chính là con đường nơi chúng ta đã nhấn chìm Hải Thần!”

Diệp Sảng thở hắt ra, cho dù chưa đuổi tới, hắn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trận huyết chiến đó sẽ như thế nào. Lúc này Alice cùng toàn bộ tàu viên đều tròn mắt nhìn Deadstomach, chỉ đợi quyết định của hắn. Dead trầm mặc, nội tâm đấu tranh kịch liệt.

Súng Cơ hững hờ nói: “Đệ Nhị Thế Giới cũng giống như thế giới thực. Nếu cậu không liều mạng, không mạo hiểm thì sẽ được an toàn trở về. Nhưng nếu muốn phát tài thì cậu không thể không liều mạng, không thể không mạo hiểm!”

Súng Cơ nói rất thẳng thắn. Deadstomach gật gật đầu: “OK. Tôi thừa nhận tôi đã bị anh thuyết phục. Khiêng hai rương đồ này xuống đi, chia cho mọi người mặc vào.”

“Yeaaaaaaa…”

Toàn bộ tàu viên tung hô nhảy nhót. Tất cả đều cao hứng tột đỉnh. Khoảng cứ 5 người lại có một kiện tinh anh nha, đối với bọn họ mà nói thì như vậy đã rất đầy đủ rồi.

Súng Cơ cười nhạt: “Đợi đến lúc chúng ta đại công cáo thành, mấy vật nhỏ này tính là gì.”

Dead gật đầu thật mạnh. Hải Dương Cầm Sư cười nói: “Xem ra hải quân Mỹ không có cậu là một tổn thất lớn của bọn họ. Điều quan trọng nhất đối với một tàu trưởng là khả năng ra quyết định thật nhanh, thật quyết đoán.”

Diệp Sảng cùng Tinh Tinh liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được cũng nhe răng cười. E là Kính Vạn Hoa có chết cũng không nghĩ tới tên gia hỏa Diệp Sảng này sẽ hồi mã thương nhanh thôi.

[hồi mã thương: hay hồi mã thế, là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến bằng thương thời cổ, một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa, thuật ngữ này không chỉ dùng trong võ thuật mà được sử dụng ở nhiều lĩnh vực khác như kinh doanh, thể thao… tóm lại thì nó chỉ tới đòn phản kích, phản công ngoạn mục.]

Thế giới này thật sự là tràn ngập biến hóa kịch tính.

Đêm vẫn đen như trước, tinh quang trên không đã biến mất. Đây đã là đêm thứ hai. Mặt biển bắt đầu giăng đầy sương, tầm nhìn trở nên rất thấp. Sương mù khiến cho vùng biển như một cái lồng hấp. Nhiệt độ cũng hạ xuống, đoán chừng là sắp mưa to.

Vincent không hổ là một quân hạm tiên tiến, dùng máy sonar để định vị, dò tìm và theo dõi tình hình, phạm vi thu sóng đạt tới vài kilomet. CH54 dù chưa mang ra sử dụng nhưng sau này có thể dùng để tuần tra trên không và báo động trong những phi vụ tầm cỡ. Có nghĩa là, Vincent có thể biết chuẩn xác bất cứ một động tĩnh nào xung quanh trong phạm vi 15km, từ đó tiến hành chuẩn bị ứng phó. Đó không phải là chuyện triệu hoán sư có thể làm được. Đây cũng chính là ưu thế của công nghệ hiện đại.

[sonar: giống như radar nhưng được dùng trong hàng hải thay cho radar vì sóng radio không truyền được xa trong môi trường nước. Sonar dùng sóng siêu âm… đi gặp bác Gúc nhé]

Trên thực tế, ngày nay trong thế giới thực, hệ thống vũ khí của mấy sản phẩm cỡ như hàng không mẫu hạm (tàu sân bay) có thể khống chế tình hình trong phạm vi trên dưới 300 dặm. Nếu được trang bị thêm phi cơ có hệ thống báo động tân tiến, phạm vi sẽ đạt tới 1100 – 1300km, đồng thời xuất động chiến cơ, hệ thống vũ khí cùng thiết bị chống tàu ngầm phản hạch. Nếu một hạm đội có đẩy đủ tàu bảo vệ, khu trục hạm, cung cấp hạm, tàu ngầm, đơn vị tình báo trên không thì phạm vi khống chế tình hình sẽ khiến người ta kinh sợ. Nói cách khác, bất cứ một kẻ địch không quân, lục quân hay hải quân nào muốn tiếp cận cũng đều khó như lên trời. Nếu mấy thứ như đạn hạt nhân, ngư lôi, tàu ngầm không có hậu thuẫn duy trì vững chắc thì khi đứng trước tàu sân bay đều chỉ là mây bay cát bụi. Nếu một hoặc mấy chiếc tàu ngầm có thể đánh gục tàu sân bay thì chắc chắn tàu sân bay trên vùng biển quốc tế của Nga đã sớm bị vô số kẻ thù đánh chìm rồi.

Bởi vậy, Diệp Sảng mới cồn cào nhớ tới mỗi lần mình login thì giao diện login lúc nào cũng là mỹ nữ thương thủ chuẩn theo khuôn tiêu chuẩn tiếp đãi mình. Thực ra đó chính là hướng phát triển của game thủ. Ít nhất thì đám Alice đã tìm đúng phương hướng rồi.

Tuy rằng tạm thời Vincent còn rất yếu, nhưng tại thời điểm trong Đệ Nhị Thế Giới vẫn là một nhà tư bản đáng được cao ngạo. Cho nên, Súng Cơ cùng Cờ Lê nhất quyết tới phòng điều khiển cùng trao đổi với tổ trưởng tổ kỹ thuật, Little Dany, của Vincent. Cờ Lê muốn biết cấu tạo cùng thông số kỹ thuật của quân hạm các loại.

Phòng điều khiển không phải do một kỹ thuật sư thao túng mà là một đội ngũ được phân công từng công việc, các loại máy móc lóe hào quang. Dany không nhịn được ngáp một cái: “Cờ Lê thân ái, anh đã hỏi một ngày một đêm, chẳng lẽ không thấy mệt à?”

Cờ Lê dường như không có ý dừng lại, vẫn thao thao bất tuyệt hỏi không dứt. Chỉ cần lần này có thể sống sót trở về, hắn thề nhất định phải làm ra một chiếc quân hạm. Việc này không liên quan gì đến lòng tự tôn của hắn, cũng không phải bởi hắn là hải tặc mà bởi hắn là một con dân Trung Quốc. Hắn biết rõ ở phương diện này game thủ Mỹ đã dẫn trước Trung Quốc. Nghĩa là tình hình trong thế giới thực lại sắp tái diễn trong game. Lạc hậu sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, trong game cũng như vậy. Có đôi khi lạc hậu không chỉ ở phương diện thực lực mà còn ở phương diện quan trọng hơn – tri thức! Deadstomach nói: “Chúng ta sắp tới bãi đá ngầm U Linh!”

Lúc này trên màn ảnh thu sóng đã xuất hiện một điểm sáng rõ lập lòe.

“Cả tàu chú ý, vị trí cách 1.3 km về phía trước phát hiện một đơn vị máy móc cỡ lớn của địch. Toàn bộ tàu viên vào vị trí chuẩn bị chiến đấu!” – Tiếng Dead vang lên qua loa phát thanh.

Tất cả mọi người trên Vincent lập tức khẩn trương. Trải qua một ngày truy đuổi, cuối cùng cũng theo kịp kẻ địch. Tuy nhiên điểm sáng đó có phải là hạm đội Phi Ngư hay không thì chưa rõ.

Súng Cơ tràn đầy niềm tin, đi lên trước boong tàu, nhìn xoáy vào màn mưa phùn mờ mờ, giọng căm hận: “Cuối cùng cũng đuổi kịp thằng oắt con Kính Vạn Hoa này. Đừng mơ cướp được đồ của ông, nếu không cứ ông đây tới chôn sống!”

Giáo Chủ Du Ma cùng mọi người xếp một hàng đi tới. Qua một ngày nghỉ ngơi, mỗi người đều đã khôi phục trạng thái căng tràn sức lực, đang ở thế lợi kiếm đòi ra khỏi vỏ.

Diệp Sảng trầm giọng: “Chúng ta không thể cứ thế xông lên được!”

Hiện giờ Súng Cơ vô cùng coi trọng ý kiến của Diệp Sảng: “Tiểu Hà, cậu có ý kiến gì không?”

Diệp Sảng nói: “Anh đừng quên lúc bọn chúng ra khỏi Long đảo có 4 con tàu, trong đó có 3 chiếc là Phi Ngư, cái còn lại là của Mina. Hạm đội Phi Ngư còn tương đối nhiều người, hơn nữa phần lớn đều có sức chiến đấu tương đối mạnh. Quân của Mina đấu với bọn chúng ở ven biển đều chết gần hết!”

Súng Cơ gật đầu: “Xét theo góc độ toàn cục, lần này Mina không phải là đối thủ của Kính Vạn Hoa!”

Hải Dương Cầm Sư nói: “Nhưng hiện tại phía trước chỉ có một con tàu. Ngoài ý muốn là tàu Mina đã bị toàn diệt, chỉ còn lại một con tàu duy nhất của Kính Vạn Hoa!”

Súng Cơ thở hắt ra: “Cô gái này quả thực rất lợi hại. Một mình có thể hạ được hai chiếc tàu. Bây giờ chúng ta không thể cận chiến được. Hỏi đại tàu trưởng một chút xem hắn có biện pháp gì không.”

Diệp Sảng nhìn hạm pháo trước boong tàu, cười: “Biện pháp chính là thứ đại gia hỏa này rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện