Diệp Sảng chạy lên boong tàu. Súng Cơ đang chỉ lộng họa cước: “Cờ Lê bỏ hết thuyền da ra. 5 người một tổ, 3 chiến sĩ 2 thương thủ. Hà Kim Ngân dẫn đội chỉ huy. Những người khác lưu thủ. Động tác nhanh lên!”

“Tôi cũng muốn đi!” – Tinh Tinh đứng lên xung phong nhận việc.

“Cô ở lại vẫn hơn!” – Súng Cơ nhìn cô một cái – “Chúng ta đi giết người cướp bóc, không phải đi làm việc thiện cứu người!”

Lần này Tinh Tinh không cãi cọ, chỉ không phục bĩu môi, chạy lên boong tàu xem náo nhiệt.

Hơn 10 chiếc thuyền da được thả xuống. Lúc này phong độ của đám người Đức biến mất tăm mất tích. Ba chiếc chiến tàu cùng chìm nghỉm, rất nhiều người lặn ngụp trong nước hô cứu mạng.

Mỗi người trên U Linh đều là hồng danh vương tử, làm sao có thể ra tay hiệp nghĩa đi cứu người đây? Diệp Sảng vô cùng tiêu sái đứng trên thuyền da, tay bưng M4, miệng ngậm điếu thuốc lá, bùm bùm khai hỏa về phía mặt nước. Đám người Đức từng người một bị súng tỉa chết. Sau đó đám chiến sĩ trên thuyền lập tức động thủ đi bới trang bị. Chợt có một, hai tên ngụy cao thủ muốn lặn xuống nước rồi bất ngờ nhảy lên phản kích. Nhưng đám chiến sĩ trên thuyền cũng đâu phải là đám cu li đi theo làm cảnh, cũng điên cuồng tung cước đạp hải cẩu, loạn đao chém chết ngươi.

Trên mặt nước, thương hỏa cùng ánh đèn đan vào nhau, tiếng súng binh binh bang bang loạn hưởng nơi nơi. Cờ Lê lại điều khiển đèn pha đảo qua quét lại trên mặt nước. Bọn người Đức có mơ cũng không thể sót một tên, sau khi bị soi phải liền bị đám Diệp Sảng loạn thương bắn tung sọ.

Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Giáo ca, chúng ta cứ giết người lung tung như vậy, có phải… có phải… trên biển…”

Giáo Chủ Du Ma cười cười: “Có phải muốn nói chúng ta sẽ kết thù rất nhiều không?”

Tinh Tinh sợ hãi gật đầu.

Súng Cơ ở bên cạnh cười ha ha: “Đâu chỉ là rất nhiều! Chúng ta căn bản là công địch trên biển của toàn thế giới, bất cứ một hạm đội quốc gia nào cũng đều muốn diệt chúng ta!”

Tinh Tinh nhìn đám người của Súng Cơ, từng tên đều hồng danh đến đáng sợ. Qua lời giải thích của Du Ma, bây giờ cô mới biết chuyện gì vừa xảy ra. Nghe thì rất phức tạp, nhưng trên thực tế lại rất đơn giản. Bình thường thì lũ boss nơi này sẽ không tự dưng công kích tàu. Nhưng nếu phát hiện có người ở trên tàu, hoặc là bị lộ ở trong bóng đêm thì đàn boss sẽ húc tàu. Về phần tại sao đàn boss lại húc Hải Thần mà không phải U Linh, cũng là bởi vì giá trị tà ác của Súng Cơ rất cao, boss trung cấp sẽ không chủ động công kích hắn. Mà đám Peter Pan lại cả một tàu toàn là lũ hô vang khẩu hiệu chính nghĩa. Hỏi xem boss sẽ chọn ai?

Nguyên nhân vì sao Súng Cơ lại để tất cả chạy xuống đáy thuyền chính là: tuy rằng bình thường quái sẽ không công kích một tàu hồng danh, nhưng ở đây có rất nhiều người level không cao, tà ác cũng thấp, boss cấp 30 tất sẽ công kích. Vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Súng Cơ chỉ để lưu lại mình hắn trên boong tàu. Hắn tuyệt đối tin rằng boss sẽ không tấn công U Linh bởi vì hắn cả level lẫn tà ác đều rất cao.

Nhưng nước cờ này hiểm và hay ở chỗ cách hắn phân tích tâm lý và tính kế Peter Pan. Hắn biết sau khi đối phương liên tục trúng ám chiêu, khó tránh khỏi sẽ nghi thần ngờ quỷ. Dù Peter Pan có thông minh, bình tĩnh cỡ nào cũng không thể ra lệnh tất cả mọi người lui vào đáy ràu. Bởi hắn sẽ nghĩ rằng làm như vậy sẽ tạo cơ hội cho U Linh thoát đi.

Nói cho cùng, Súng Cơ đã dùng chỉ số IQ cùng kinh nghiệm lâu năm của hắn để đối phó với hậu sinh tiểu bối. Dù sao hắn cũng chính là lão lạt a.

Tinh Tinh hiếu kỳ hỏi: “Tàu trưởng, rốt cục ngươi có bao nhiều điểm tà ác?”

Lần này Giáo Chủ Du Ma trả lời hộ hắn, vươn 1 ngón tay.

Tinh Tinh kinh ngạc: “100?”

Cô biết Súng Cơ đã level 45, nhưng cũng rất không có khả năng đi giết cửu đại cao thủ đứng trước hắn trong bảng xếp hạng. Khẳng định là hắn đã đi giết rất nhiều người có cấp bậc thấp hơn. Cũng có nghĩa là, ít nhất Súng Cơ đã giết qua 200 người trở lên.

Súng Cơ mỉm cười. Giáo Chủ Du Ma lắc đầu.

Tinh Tinh chấn động: “1000?”

Giáo Chủ Du Ma nói: “Chính xác là hơn 1200!”

“Ai nha! Trời ơi!” – Tinh Tinh đơ người. Hiện tại, rốt cục cô cũng biết tại sao U Linh lại là công địch trên biển của toàn thế giới. Đây mới thực sự là vua hải tặc a~.

Ít nhất là đã giết hơn 2400 người, không biết Súng Cơ đã gây ra bao nhiêu kinh thiên đại án trên biển đây? Cũng không biết hắn đã kết thù sống mái với bao nhiêu quốc gia?

“Cả đời này chỉ e ngươi không thể lên bờ. Hồng danh này đến bao giờ mới có thể rửa sạch?” – Tinh Tinh có cảm giác mơ mơ hồ hồ. Nếu như là trong hiện thực, người như Súng Cơ đã đủ tiêu chuẩn được đi dạo đủ 18 tầng địa ngục rồi. Quả thực là tội nghiệt vượt thiên!

Súng Cơ cười lạnh: “Đừng nói là lên bờ, ngay cả chết cũng không thể! Nếu chết thì xong đời, một phát quay về điểm ban đầu, sau đó thực hiện một quá trình hoàn toàn mới!”

Tinh Tinh thở dài: “Khó trách sao ngươi lại lợi hại như vậy. Ngay cả khu Trung Hoa cũng có rất ít người biết ngươi. Ít nhất thì trước kia ta không biết ngươi là ai!”

Súng Cơ thản nhiên nói: “Nhóm chúng ta, vốn không nổi danh trên đất liền, mà nói đúng ra là không thể nổi danh!”

Trong khi đang luận đàm, người chơi toàn tàu lại tung hô vui vẻ. Đám Diệp Sảng đã dọn dẹp sạch sẽ. Từng chiếc thuyền da như bông hoa nổi trên mặt nước quay trở lại, trên từng chiếc thuyền đều chất đầy trang bị phát sáng lấp lánh, tưởng chừng như xếp thành núi nhỏ. Từ xa xa nhìn lại có thể nhận ra thứ kém nhất cũng là đồ tinh anh. Tiền của phi nghĩa cứ thế mà ào ào tới.

“Ai cống hiến cao sẽ được quà hối báo cao!” – Súng Cơ cười, vung tay hô to.

Diệp Sảng cười ha ha: “Tinh Tinh, lần này rốt cuộc chúng ta cũng phát tài rồi!”

Lần này đúng là phát tài, hơn nữa còn lại siêu cấp đại phát. Trên sàn tàu U Linh chất 5 đống trang bị sáng lấp lánh. Ít nhất có khoảng 100 kiện tinh anh. Tất cả đều là đại lễ của đám game thủ Đức tặng cho. Dựa theo quy củ cũ trên tàu, mỗi người đều có thể chọn hai kiện mình thích, còn lại sẽ được Ta Là Tiểu Tam đưa vào kho.

Mỗi người đều chọn cho mình món trang bị vừa ý. Thực ra trang bị cấp tinh anh đối với đám người ở đây mà nói đều không có lực hấp dẫn gì, nhưng thứ này cũng không quá kém. Dù sao siêu cấp cao thủ cũng không dễ chết, không thể rơi ra trang bị tuyệt thế gì cho anh cả. Octopus Peter Pan chẳng qua cũng chỉ là một chú gà con mà thôi.

Đương nhiên, nhiều trang bị như vậy sẽ họa hoằn có một hai kiện cực phẩm. Hiện tại Hải Dương Cầm Sư cầm trên tay một đôi giày. Người này lúc nào cũng trưng ra một bộ dạng lạnh lạnh lùng lùng, nhưng lần này lại không nói hai lời ném cho Diệp Sảng: “Đỡ!”

Diệp Sảng đưa tay ra đón, vừa nhìn liền vui vẻ. Thật đúng là thiếu cái gì, cái đó liền đến. Vì sao nhân phẩm của ca ca đây lúc nào cũng tốt như vậy ta???

Phi Tiễn Chiến Ngoa (tinh anh).

Yêu cầu cấp bậc: 30.

Yêu cầu chức nghiệp: thương thủ.

Thuộc tính: nhanh nhẹn +50; lực lượng +50.

Đôi giày này có thể nói là cực phẩm trong tinh anh, không thể tin nổi là lại đề cao điểm thuộc tính nhiều như vậy. Chắc là do yêu cầu level 30. Diệp Sảng tháo giày cũ ra, đi vào đôi Chiến Ngoa, cảm giác vô cùng thoải mái. Không biết là tên nào xui xẻo rơi mất đồ tốt như vậy. Hiện tại thuộc tính nhanh nhẹn của Diệp Sảng đã đột phá đại quan 500 điểm. Cho dù là Súng Cơ nhưng nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.

“Lấy tốc độ của cậu bây giờ, phỏng chừng trong đám cao thủ trên toàn thế giới có thể vượt qua 30 tên. Đây là tư bản, hiểu chưa?” – Súng Cơ nói.

Diệp Sảng ha ha cười: “Hoàn toàn là nhờ có Cơ ca chiếu cố!”

Lúc này trên U Linh lại bắt đầu một đại hội cuồng hoan nữa. Mọi người lại ăn, lại uống, lại náo. Giáo Chủ Du Ma cười hắc hắc vừa uống rượu vừa lái tàu. Bây giờ đã không còn chướng ngại, hắn nhắm mắt cũng không thể đâm vào đá ngầm. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương chém gió đến bốc lửa. Hai người ngồi lẫn trong đám người cười cười nói nói tưng bừng.

Súng Cơ gật gật đầu: “Tiểu Hà, theo ta xuống dưới. Ta có việc cần thương lượng với cậu.”

Diệp Sảng không chậm trễ, nhanh chóng theo mông Ta Là Tiểu Tam. Ta Là Tiểu Tam không ngừng quay đầu lại tung mị nhãn với Diệp Sảng. Diệp Sảng nhịn cười không được, âm thầm làm thơ bậy bạ.

Cuối khoang đáy của U Linh có một cái cửa sắt. Sau khi mở cửa sắt ra, Súng Cơ, Diệp Sảng, Tiểu Tam, Cờ Lê, Cầm Sư, cả thảy 5 người cùng nhau tiến vào.

Nơi này hiển nhiên là căn phòng bí mật, là cấm địa của U Linh. Căn phòng này chắc chính là kim khố trong truyền thuyết. Bốn phía căn phòng đều do tấm thép chế thành. Diệp Sảng có thể nhìn ra gian phòng này chẳng những không thể bị tràn nước mà còn hoàn toàn dày đặc, nằm tại nơi trung tâm con tàu, là nơi khó xâm phạm nhất. Trong phòng, từng rương hàng kim loại to nhỏ chất thành từng đống. Nơi này nhất định là căn cứ bí mật trong U Linh.

“Mở rương!” – Súng Cơ hạ lệnh.

Cờ Lê đẩy ra một cái thùng hàng, sau đó lấy ra một thẻ điện tử quét qua khóa mật mã của chiếc rương. Lúc này Súng Cơ cùng Hải Dương Cầm Sư đồng thời đi lên trước, ấn đầu ngón tay vào bảng quét vân tay. Nắp rương từ từ mở ra. Bốn người bọn họ lúc này mới đem những trang bị vừa thu được cất vào trong.

Cờ Lê đắc ý nói: “Sao? Cái rương này lợi hại không?”

Diệp Sảng buồn bực: “Không thể tin nổi!”

Cờ Lê bất mãn: “Loại rương này chính là bảo vật, là phát minh độc quyền độc nhất vô nhị của game thủ cao cấp khu Thiên Vương. Chúng ta phải bỏ một món tiền vô cùng lớn mới mua được. Tất cả trang bị đều để trong này, sẽ không bị hệ thống đầu não thu về. Chọn dùng hệ thống phản hấp lực, cho dù có đầy tràn cũng sẽ không có trọng lượng quá lớn. Đã trải qua nghiệm chứng của hệ thống đầu não, phòng cháy, không thấm nước, bất cứ công kích nào cũng không làm nổ được. Chúng có hấp lực lẫn nhau, trôi trên mặt nước sẽ tự động tập chung lại cùng một chỗ. Có thể chịu được gió to cấp 8.”

Cờ Lê thao thao bất tuyệt giới thiệu. Diệp Sảng đại khái hiểu đây chính là bảo rương của hải tặc. Súng Cơ bọn họ đốt tàu, giết người cướp của trên biển, không biết là có bao nhiêu cái rương nữa. Nhìn sơ sơ căn phòng này, xem ra cũng có ít nhất mấy chục cái.

Súng Cơ bỗng nhiên nói: “Những trang bị này đều có thể bán cho cửa hàng!”

“Đương nhiên!” – Diệp Sảng gật gật đầu. Hắn tin chắc những trang bị này kém nhất cũng là hàng tinh anh. Dựa vào đồng tín dụng của Đệ Nhị Thế Giới càng ngày càng mất giá, trang bị cấp tinh anh cũng không quá đắt như trước đây nữa. Nghĩ lại hơn một tháng trước, Trình Tiếu Phong mất hơn 3000 RMB để mua lại một khẩu M40 tinh anh của mình, hiện tại một khẩu súng như vậy chỉ bán được 100 RMB. Nhưng mà một đống lớn trang bị như vậy thì bán đi cũng được một khoản tiền lớn khủng khiếp.

Súng Cơ thản nhiên nói: “Đây chính là nguyên nhân ta muốn cậu xuống dưới đây.”

Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn Hải Dương Cầm Sư: “Nói chuyện làm ăn là sở trường của em, đi nói chuyện với tiểu Hà đi!”

Hải Dương Cầm Sư gật gật đầu, nói: “Ta tin Hà huynh trong lòng đã đoán được 8, 9 phần rồi!”

Diệp Sảng cười nói: “Vẫn phải nhờ Sư tỷ chỉ giáo!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện