Lại login lần nữa đã là tối hôm sau. Đêm nay Diệp Sảng tràn đầy tự tin. Hôm nay là cuối tuần, hắn có thể vung tay mà xõa. Kim đồng hồ chỉ vào 7h tối. U Linh vẫn trên biển theo gió vượt sóng. Tối nay không có bão táp mưa sa, bầu trời đêm trong vắt đem lại cảnh tượng biển thanh trăng sáng, cảnh đẹp nên thơ.
Diệp Sảng đứng trên boong tàu hít hà không khí mới mẻ. Tinh Tinh cô nương sớm đã hết giận, đứng bên Diệp Sảng bồi chàng ngắm biển. Tuy nhiên cô nàng vẫn vô cùng bất mãn với Diệp Sảng. Bởi vì, vô luận là ai nhìn thấy bộ dạng đắc ý, dồi dào sức lực của hắn bây giờ cũng đều hận không thể đạp cho hắn một cái.
“Mi có biết là…” – Diệp Sảng lại bắt đầu trêu ghẹo Tinh Tinh cô nương.
“Biết cái gì?” – Tinh Tinh tức giận trả lời.
Diệp Sảng đắc ý nói: “Ám hiệu của Túy Ngân hội chúng ta có thể soạn thành bách khoa toàn thư ấy. Trong đó có rất nhiều kiến thức tinh thâm khó hiểu đó nhá.”
“Phi!” – Tinh Tinh phun phì phì – “Với chỉ số IQ mẫu giáo của mi với A Ngưu thì có thể phát minh ra cái ám hiệu cao cấp gì chứ? Lão đại sớm đã nói hết cái mớ bách khoa toàn thư ấy cho ta rồi. Ta đây không ngán!”
Diệp Sảng cười khà khà: “Hay là chúng ta cược hai chai nước khoáng. Ta sẽ đưa ra mấy ám hiệu độ khó cao thử mi?”
Tinh Tinh hừ mũi nói: “Được thôi. Đến lúc đó ta sẽ cho mi chết khát, đồ tiểu vương bát đản.”
Diệp Sảng nghĩ nghĩ, nói: “Nghe kỹ đây. Xuân tiền nguyệt quang rạng!”
Tinh Tinh cười nhạt: “Đầy đất cúc hoa tàn!”
“Ố?” – Diệp Sảng kinh ngạc – “Ám hiệu này mà mi cũng biết? Xem ra lão đại thật sự đã dạy mi không ít rồi!”
Tinh Tinh hơi ngượng. Ám hiệu này có chút hàm súc a. [:))]
Diệp Sảng cười nói: “Mỹ nhân ba ngàn vạn!”
Tinh Tinh mặt nóng lên: “Chày sắt cũng mài xong!” [=))]
“Waoh! Ngưu a! Thế mà cũng đối được!” – Diệp Sảng thực sự kinh ngạc – “Thú thú trương nhã như!”
Ám hiệu này, đổi lại là người khác chắc chắn không hiểu nổi, ai ngờ Tinh Tinh cười càng nguy hiểm hơn: “Toàn tại cái chi đồ!”
“A nha!” – Diệp Sảng triệt để kinh ngạc – “Mi quá mạnh mẽ. Ta lại tiếp: Hoa xưa chưa từng nở vì ai!”
Tinh Tinh gật gật đầu: “Hậu đình nay thủy vì quân khai!”
“Oa ha ha ha ha. Hay, thơ hay, thơ hay. Thật lợi hại!” – Diệp Sảng ngửa mặt lên trời cười sảng khoái. [:3]
Tinh Tinh cô nương chợt nghĩ tới gì, mặt đỏ lên, đột nhiên giận dữ: “Mi… tên hỗn đản này, dám lừa ta. Tỷ đâu đánh chết mi. Trong người có bao nhiêu nước khoáng giao hết ra đây!”
Diệp Sảng sớm đã nhấc chân chạy biến. Tinh Tinh lập tức đuổi theo. Hai người ở trên tàu hi hi ha ha đùa giỡn.
“A Ngân, mau nhìn này. Hình như nước biển đổi màu!” – Tinh Tinh hô lên.
Diệp Sảng dừng bước lại. Quả nhiên nước biển đã biến thành màu đen. Dưới tình huống trên biển ban đêm không có quá nhiều ánh đèn, nhìn qua thì nước biển sẽ có màu đen. Điều này là bình thường. Nhưng lúc này nước biển đen một cách bất thường, hoàn toàn là một màu đen như hũ nút, trên mặt nước không có một gợn bóng trăng nào.
Loa phát thanh bỗng nhiên phát ra tiếng Hải Dương Cầm Sư: “Tất cả chú ý! Tất cả chú ý! Chúng ta đã tiến vào vùng U Linh Hải!”
“U Linh Hải?” – Diệp Sảng nhớ rõ nơi này đã từng được Hải Dương Cầm Sư đề cập tới. Hai người nhanh chóng chạy đến bên buồng lái.
Tại đây đã hiện ra một tấm bản đồ mô phỏng 3D. Súng Cơ đang quan sát tỉ mỉ.
“U Linh Hải là nơi nào?” – Tinh Tinh tò mò.
Giáo Chủ Du Ma ở bên cạnh thuận miệng giải thích: “Từ nơi này trở đi, chỉ cần chết sẽ rớt luôn 10 level. Tỉ lệ rớt đồ dựa theo mức độ thương tổn dẫn đến chết.”
“A?” – Tinh Tinh hoảng sợ. Rớt luôn 10 level, quá kinh khủng. Điều này không phải một người bình thường có thể chấp nhận nổi.
Giáo Chủ Du Ma cười cười: “Đương nhiên, tỉ lệ rơi đồ của quái cũng rất cao. Tùy tiện một con quái nhỏ cũng có thể rơi ra trang bị cấp tinh anh.”
Diệp Sảng quan sát thao tác của Súng Cơ. Súng Cơ tựa như đang xác định tuyến đường chạy trên bản đồ. Có thể nói, đây là tuyến đường cố định của tàu U Linh. Hơn nữa, tuyến đường này rất có thể là do Súng Cơ và đồng bọn đã từng bước vạch tìm ra. Nhưng về phần vì sao phải đi như vậy thì Diệp Sảng đoán chừng trong đó có ẩn giấu nguy hiểm.
Thứ mà toàn bộ mọi người trên tàu không thích nghe nhất chính là tiếng Cờ Lê bởi vì mỗi lần hắn báo cáo đều đem đến tin tức xấu. Nhưng lúc này tiếng Cờ Lê lại cố tình vang lên: “Phát hiện phía sau có tàu địch. Có ba chiếc, khoảng cách 4600 mét!”
Tất cả mọi người đều cả kinh. Lại có tàu địch, lần này lại còn có những ba chiếc. Thế này… thế này thì phải làm sao?? Súng Cơ lạnh nhạt nói: “Tắt tất cả thiết bị chiếu sáng lại, chỉ đề đèn pha phía trước.”
Cờ Lê đứng trên cái chòi trên cột buồm, giơ kính viễn vọng lên quan sát: “Tốc độ của bọn họ rất nhanh, còn hơn cả Thần Tiễn. Dự tính 20 phút sau sẽ đuổi kịp chúng ta!”
Lúc này tất cả mọi người đều bị kinh động. Tất cả mọi người đều chạy về phía sau nhìn ngó.
Súng Cơ nói: “Xem cờ hiệu!”
Đêm nay trời quang mây tạnh, không khí trong lành, vì thế tầm nhìn rất xa. Diệp Sảng phát hiện phía sau có ba chiếc tàu lớn, cũng là loại chạy bằng máy hơi nước, kích thước cũng không lệch với U Linh là bao, vẻ ngoài cũng giống như Thần Tiễn lúc trước. Trước boong tàu mỗi con tàu cũng đều dựng hai súng máy hạng nặng MG42. Trên đỉnh cái chòi trên cột buồm có khắc một ký hiệu hình con cá.
Hải Dương Cầm Sư trầm giọng nói: “Lần này thì phiền phức lớn rồi. Đây chính là hạm đội Phi Ngư của công ty Billax bên Đức. Đoán chừng đây là đội tiên phong, chủ lực còn ở phía sau. Chúng ta nhất định phải cắt đuôi được bọn chúng!”
Cờ Lê nói vọng xuống: “Vậy cũng không được. 10 km phía trước chính là hai bãi đá ngầm của U Linh Hải. Nếu chúng ta tăng tốc sẽ đâm phải đá ngầm!”
Diệp Sảng hiện tại cũng biết không ít kiến thức về hàng hải. Trong Đệ Nhị Thế Giới, vô luận tàu của anh có kiên cố thế nào, nếu đâm vào đá ngầm thì hậu quả trước nhất chính là tất chìm. Hệ thống đầu não sẽ căn cứ theo cường độ vụ đâm để xác định độ tổn hại của anh. Nếu tốc độ quá nhanh, va chạm xong chắc chắn sẽ chìm.
Súng Cơ lạnh lùng nói: “Chúng ta đã đi qua bãi đá ngầm rồi. Kéo tất cả buồm lên, tiến về phía trước hết tốc độ. Đi vào!”
Ngoại trừ Hải Dương Cầm Sư, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. TM nhà nó, đây không phải là muốn tự sát sao?
Súng Cơ như biết bọn họ đang nghĩ cái gì, thờ ơ nói: “Đứng ngây ra đấy làm cái gì? Còn không mau đi làm việc đi! Muốn bọn người Đức giết hết cả lũ à?”
Mọi người không tiếp tục ngờ vực gì nữa. Các tổ người nhanh chóng hành động. Buồm rất nhanh đã được các chiến sĩ kéo lên. Nhưng tối nay sức gió không lớn, tàu không nhanh như trong tưởng tượng. Nhược điểm của U Linh chính là ở chỗ này, tốc độ hoàn toàn dựa vào sức gió, không thể khống chế theo ý mình. Tóm lại là hoàn toàn dựa vào thiên ý.
Ba con tàu của Đức dần dần đuổi tới gần. Diệp Sảng đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy chúng. Ba con tàu này có tạo hình uy vũ, dựa vào đó cũng có biết ba chiến tàu này lợi hại hơn Thần Tiễn hôm qua. Tàu viên bên người ta ai cũng đang sẵn sàng chờ xuất kích, trong tay cầm chắc vũ khí, bộ dạng như là muốn liều mạng cùng anh.
Chiếc tàu cầm đầu phát loa, dexiben rất lớn. Thanh âm dọc theo mặt biển xa xa truyền đến. May là Tinh Tinh cô nương cũng là cường nhân tinh thông nhiều thứ tiếng, Diệp Sảng mới có thể biết bọn họ nói cái gì: “Tàu buồm phía trước nghe rõ, ta là tàu trưởng Octopus Peter Pan, tàu Hải Thần 1, hạm đội Phi Ngư, công ty Billax, nước Đức của tổng khu Châu Âu…”
Cờ Lê cũng vặn to volumn bên mình. Súng Cơ nói một câu: “Chó không đổi được thói quen ăn ứt, vẫn thích giở giọng nói nhiều như trước!”
Hai tàu trưởng trực tiếp đối thoại. Song phương đều khẩn trương. Bên U Linh lại càng hồi hộp hơn. Bây giờ người ta đã cường đại hơn anh, vạn nhất người ta thực muốn một trận sống mái thì phải làm thế nào? Súng Cơ không nói được câu nào tốt đẹp, mở mồm ra là đã mắng chửi người ta.
Ai ngờ Octopus Peter Pan căn bản là không tức giận, khẩu khí vẫn cứ bình thản: “Súng Cơ, đã lâu không gặp. Mày nên biết, người Đức không phải là kẻ địch của Trung Quốc. Chúng ta có thể hữu hảo hợp tác, chung sống hòa bình. Kẻ thù thực sự của chúng ta là công ty Cakart của Anh quốc. Người sáng mắt không nói láo. Lần này bọn chúng cho cả hạm đội ra khơi, muốn chiếm Thiên Long Bảo, cắt đứt con đường tài vận của Súng Cơ mày. Ta không cho rằng hai nhà chúng ta đánh nhau là chuyện tốt!”
Súng Cơ cười nói: “Đồ phế nhân nói xong chưa? Mày con mẹ nó còn không biết xấu hổ, muốn chung sống hòa bình với ta? Lần trước lão đại nhà ngươi bắn nổ tàu của lão tử, làm lão tử đi tong mất 6 vạn tín dụng. Lúc đó con bà mày sao không nói muốn chung sống hòa bình?”
Octopus Peter Pan bị hắn mắng đến á khẩu, không nói lời nào, hồi lâu sau mới mở miệng: “Lần trước ta thực sự có lỗi. Mày cũng biết có rất nhiều chuyện ta không có quyền làm chủ. Bây giờ mày dừng tàu lại, ta lấy danh nghĩa hạm đội Phi Ngư cam đoan, ta sẽ một mình đi lên đàm đạo với mày!”
“Mày phắn ra xa lão tử hộ cái! Mày con mụ nó có cái danh nghĩa gì? Một đám lợn ôn dịch. Ta cao bà mẹ mày hắc làm hắc!” – Câu cuối cùng của Súng Cơ chắc phiên dịch bên kia cũng không cách nào hiểu được. [mị cũng không hiểu --__--]
Súng Cơ mắng càng hăng hơn: “Con mẹ nó chứ quân chính quy. Lão tử là hải tặc thì sao? Hải tặc không phải là người à? Mày là quân chính quy cũng chẳng thấy có cái oai phong cóc ghẻ gì. Có giỏi thì đừng đi cướp tàu người ta. Ta móc mả lão tổ tông nhà mày. Mày có ngon thì để lại mật mã thử xem. Lão tử đây ngược xuôi trên biển hơn nửa năm, mày tưởng chỉ bằng ba con tàu hỏng là có thể đấu được tàu buồm bảo bối của lão tử à?”
Diệp Sảng không thể không bội phục Súng Cơ. Đừng tưởng Súng Cơ ngoài mặt thô tục táo bạo, trên thực tế ai cho rằng hắn như vậy thì kẻ đó phải chịu đau khổ. Súng Cơ mới là người trong thô có mềm chân chính, khôn khéo thật sự. Bởi vì, mặc dù Peter Pan có vẻ đang uy hiếp nhưng trên thực tế ba con tàu đã không còn xông đến nhanh như vừa nãy. Hắn chắc chắn cũng biết rõ Súng Cơ là một tên đầu lĩnh lợi hại. Người ta chỉ có một cái tàu buồm rách nát mà dám lông bông trên biển nhất định là có nguyên nhân. Lần trước ở trong U Linh Hải, công ty Billax cũng không chiếm được lợi lộc gì. Song phương tổng cộng mấy trăm người đều đồng thời táng thân dưới đáy biển. Tất cả đều rớt mất 8 level. Tính đến nay mới bao lâu? Người ta đã lại tái luyện, một lần nữa làm một con tàu mới ra khơi. Người như vậy há lại dễ đối phó?
Vì thế, Peter Pan liền bắt đầu mắng to lên: “Đánh, đánh cho ta. Đánh chết bọn hải tặc vô pháp này!”
Hắn hét vào cái loa rất hăng, nhưng ba con tàu lại không hề đuổi theo.
Súng Cơ nói: “Tên này vô cùng giảo hoạt. Hù hắn cũng không được bao lâu. Cờ Lê, tình hình!”
Cờ Lê nói: “Chiếu theo tốc độ này, cần 20 phút nữa để tiến vào bãi đá ngầm. Với tốc độ đuổi theo chúng ta vừa rồi thì bọn họ chỉ cần 15 phút.”
Súng Cơ trầm ngâm, nói: “Nhất định phải vào trước bọn họ. Tất cả nguyên tố sư đi ra sau boong tàu chờ mệnh lệnh của ta. Chúng ta đi với tốc độ này. Chỉ cần bọn họ tăng tốc thì phải thông báo ngay!”
“Được!” – Cờ Lê mang theo thùng dụng cụ cùng một đội kỹ thuật sư đi xuống khoang đáy.
Diệp Sảng đứng trên boong tàu hít hà không khí mới mẻ. Tinh Tinh cô nương sớm đã hết giận, đứng bên Diệp Sảng bồi chàng ngắm biển. Tuy nhiên cô nàng vẫn vô cùng bất mãn với Diệp Sảng. Bởi vì, vô luận là ai nhìn thấy bộ dạng đắc ý, dồi dào sức lực của hắn bây giờ cũng đều hận không thể đạp cho hắn một cái.
“Mi có biết là…” – Diệp Sảng lại bắt đầu trêu ghẹo Tinh Tinh cô nương.
“Biết cái gì?” – Tinh Tinh tức giận trả lời.
Diệp Sảng đắc ý nói: “Ám hiệu của Túy Ngân hội chúng ta có thể soạn thành bách khoa toàn thư ấy. Trong đó có rất nhiều kiến thức tinh thâm khó hiểu đó nhá.”
“Phi!” – Tinh Tinh phun phì phì – “Với chỉ số IQ mẫu giáo của mi với A Ngưu thì có thể phát minh ra cái ám hiệu cao cấp gì chứ? Lão đại sớm đã nói hết cái mớ bách khoa toàn thư ấy cho ta rồi. Ta đây không ngán!”
Diệp Sảng cười khà khà: “Hay là chúng ta cược hai chai nước khoáng. Ta sẽ đưa ra mấy ám hiệu độ khó cao thử mi?”
Tinh Tinh hừ mũi nói: “Được thôi. Đến lúc đó ta sẽ cho mi chết khát, đồ tiểu vương bát đản.”
Diệp Sảng nghĩ nghĩ, nói: “Nghe kỹ đây. Xuân tiền nguyệt quang rạng!”
Tinh Tinh cười nhạt: “Đầy đất cúc hoa tàn!”
“Ố?” – Diệp Sảng kinh ngạc – “Ám hiệu này mà mi cũng biết? Xem ra lão đại thật sự đã dạy mi không ít rồi!”
Tinh Tinh hơi ngượng. Ám hiệu này có chút hàm súc a. [:))]
Diệp Sảng cười nói: “Mỹ nhân ba ngàn vạn!”
Tinh Tinh mặt nóng lên: “Chày sắt cũng mài xong!” [=))]
“Waoh! Ngưu a! Thế mà cũng đối được!” – Diệp Sảng thực sự kinh ngạc – “Thú thú trương nhã như!”
Ám hiệu này, đổi lại là người khác chắc chắn không hiểu nổi, ai ngờ Tinh Tinh cười càng nguy hiểm hơn: “Toàn tại cái chi đồ!”
“A nha!” – Diệp Sảng triệt để kinh ngạc – “Mi quá mạnh mẽ. Ta lại tiếp: Hoa xưa chưa từng nở vì ai!”
Tinh Tinh gật gật đầu: “Hậu đình nay thủy vì quân khai!”
“Oa ha ha ha ha. Hay, thơ hay, thơ hay. Thật lợi hại!” – Diệp Sảng ngửa mặt lên trời cười sảng khoái. [:3]
Tinh Tinh cô nương chợt nghĩ tới gì, mặt đỏ lên, đột nhiên giận dữ: “Mi… tên hỗn đản này, dám lừa ta. Tỷ đâu đánh chết mi. Trong người có bao nhiêu nước khoáng giao hết ra đây!”
Diệp Sảng sớm đã nhấc chân chạy biến. Tinh Tinh lập tức đuổi theo. Hai người ở trên tàu hi hi ha ha đùa giỡn.
“A Ngân, mau nhìn này. Hình như nước biển đổi màu!” – Tinh Tinh hô lên.
Diệp Sảng dừng bước lại. Quả nhiên nước biển đã biến thành màu đen. Dưới tình huống trên biển ban đêm không có quá nhiều ánh đèn, nhìn qua thì nước biển sẽ có màu đen. Điều này là bình thường. Nhưng lúc này nước biển đen một cách bất thường, hoàn toàn là một màu đen như hũ nút, trên mặt nước không có một gợn bóng trăng nào.
Loa phát thanh bỗng nhiên phát ra tiếng Hải Dương Cầm Sư: “Tất cả chú ý! Tất cả chú ý! Chúng ta đã tiến vào vùng U Linh Hải!”
“U Linh Hải?” – Diệp Sảng nhớ rõ nơi này đã từng được Hải Dương Cầm Sư đề cập tới. Hai người nhanh chóng chạy đến bên buồng lái.
Tại đây đã hiện ra một tấm bản đồ mô phỏng 3D. Súng Cơ đang quan sát tỉ mỉ.
“U Linh Hải là nơi nào?” – Tinh Tinh tò mò.
Giáo Chủ Du Ma ở bên cạnh thuận miệng giải thích: “Từ nơi này trở đi, chỉ cần chết sẽ rớt luôn 10 level. Tỉ lệ rớt đồ dựa theo mức độ thương tổn dẫn đến chết.”
“A?” – Tinh Tinh hoảng sợ. Rớt luôn 10 level, quá kinh khủng. Điều này không phải một người bình thường có thể chấp nhận nổi.
Giáo Chủ Du Ma cười cười: “Đương nhiên, tỉ lệ rơi đồ của quái cũng rất cao. Tùy tiện một con quái nhỏ cũng có thể rơi ra trang bị cấp tinh anh.”
Diệp Sảng quan sát thao tác của Súng Cơ. Súng Cơ tựa như đang xác định tuyến đường chạy trên bản đồ. Có thể nói, đây là tuyến đường cố định của tàu U Linh. Hơn nữa, tuyến đường này rất có thể là do Súng Cơ và đồng bọn đã từng bước vạch tìm ra. Nhưng về phần vì sao phải đi như vậy thì Diệp Sảng đoán chừng trong đó có ẩn giấu nguy hiểm.
Thứ mà toàn bộ mọi người trên tàu không thích nghe nhất chính là tiếng Cờ Lê bởi vì mỗi lần hắn báo cáo đều đem đến tin tức xấu. Nhưng lúc này tiếng Cờ Lê lại cố tình vang lên: “Phát hiện phía sau có tàu địch. Có ba chiếc, khoảng cách 4600 mét!”
Tất cả mọi người đều cả kinh. Lại có tàu địch, lần này lại còn có những ba chiếc. Thế này… thế này thì phải làm sao?? Súng Cơ lạnh nhạt nói: “Tắt tất cả thiết bị chiếu sáng lại, chỉ đề đèn pha phía trước.”
Cờ Lê đứng trên cái chòi trên cột buồm, giơ kính viễn vọng lên quan sát: “Tốc độ của bọn họ rất nhanh, còn hơn cả Thần Tiễn. Dự tính 20 phút sau sẽ đuổi kịp chúng ta!”
Lúc này tất cả mọi người đều bị kinh động. Tất cả mọi người đều chạy về phía sau nhìn ngó.
Súng Cơ nói: “Xem cờ hiệu!”
Đêm nay trời quang mây tạnh, không khí trong lành, vì thế tầm nhìn rất xa. Diệp Sảng phát hiện phía sau có ba chiếc tàu lớn, cũng là loại chạy bằng máy hơi nước, kích thước cũng không lệch với U Linh là bao, vẻ ngoài cũng giống như Thần Tiễn lúc trước. Trước boong tàu mỗi con tàu cũng đều dựng hai súng máy hạng nặng MG42. Trên đỉnh cái chòi trên cột buồm có khắc một ký hiệu hình con cá.
Hải Dương Cầm Sư trầm giọng nói: “Lần này thì phiền phức lớn rồi. Đây chính là hạm đội Phi Ngư của công ty Billax bên Đức. Đoán chừng đây là đội tiên phong, chủ lực còn ở phía sau. Chúng ta nhất định phải cắt đuôi được bọn chúng!”
Cờ Lê nói vọng xuống: “Vậy cũng không được. 10 km phía trước chính là hai bãi đá ngầm của U Linh Hải. Nếu chúng ta tăng tốc sẽ đâm phải đá ngầm!”
Diệp Sảng hiện tại cũng biết không ít kiến thức về hàng hải. Trong Đệ Nhị Thế Giới, vô luận tàu của anh có kiên cố thế nào, nếu đâm vào đá ngầm thì hậu quả trước nhất chính là tất chìm. Hệ thống đầu não sẽ căn cứ theo cường độ vụ đâm để xác định độ tổn hại của anh. Nếu tốc độ quá nhanh, va chạm xong chắc chắn sẽ chìm.
Súng Cơ lạnh lùng nói: “Chúng ta đã đi qua bãi đá ngầm rồi. Kéo tất cả buồm lên, tiến về phía trước hết tốc độ. Đi vào!”
Ngoại trừ Hải Dương Cầm Sư, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. TM nhà nó, đây không phải là muốn tự sát sao?
Súng Cơ như biết bọn họ đang nghĩ cái gì, thờ ơ nói: “Đứng ngây ra đấy làm cái gì? Còn không mau đi làm việc đi! Muốn bọn người Đức giết hết cả lũ à?”
Mọi người không tiếp tục ngờ vực gì nữa. Các tổ người nhanh chóng hành động. Buồm rất nhanh đã được các chiến sĩ kéo lên. Nhưng tối nay sức gió không lớn, tàu không nhanh như trong tưởng tượng. Nhược điểm của U Linh chính là ở chỗ này, tốc độ hoàn toàn dựa vào sức gió, không thể khống chế theo ý mình. Tóm lại là hoàn toàn dựa vào thiên ý.
Ba con tàu của Đức dần dần đuổi tới gần. Diệp Sảng đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy chúng. Ba con tàu này có tạo hình uy vũ, dựa vào đó cũng có biết ba chiến tàu này lợi hại hơn Thần Tiễn hôm qua. Tàu viên bên người ta ai cũng đang sẵn sàng chờ xuất kích, trong tay cầm chắc vũ khí, bộ dạng như là muốn liều mạng cùng anh.
Chiếc tàu cầm đầu phát loa, dexiben rất lớn. Thanh âm dọc theo mặt biển xa xa truyền đến. May là Tinh Tinh cô nương cũng là cường nhân tinh thông nhiều thứ tiếng, Diệp Sảng mới có thể biết bọn họ nói cái gì: “Tàu buồm phía trước nghe rõ, ta là tàu trưởng Octopus Peter Pan, tàu Hải Thần 1, hạm đội Phi Ngư, công ty Billax, nước Đức của tổng khu Châu Âu…”
Cờ Lê cũng vặn to volumn bên mình. Súng Cơ nói một câu: “Chó không đổi được thói quen ăn ứt, vẫn thích giở giọng nói nhiều như trước!”
Hai tàu trưởng trực tiếp đối thoại. Song phương đều khẩn trương. Bên U Linh lại càng hồi hộp hơn. Bây giờ người ta đã cường đại hơn anh, vạn nhất người ta thực muốn một trận sống mái thì phải làm thế nào? Súng Cơ không nói được câu nào tốt đẹp, mở mồm ra là đã mắng chửi người ta.
Ai ngờ Octopus Peter Pan căn bản là không tức giận, khẩu khí vẫn cứ bình thản: “Súng Cơ, đã lâu không gặp. Mày nên biết, người Đức không phải là kẻ địch của Trung Quốc. Chúng ta có thể hữu hảo hợp tác, chung sống hòa bình. Kẻ thù thực sự của chúng ta là công ty Cakart của Anh quốc. Người sáng mắt không nói láo. Lần này bọn chúng cho cả hạm đội ra khơi, muốn chiếm Thiên Long Bảo, cắt đứt con đường tài vận của Súng Cơ mày. Ta không cho rằng hai nhà chúng ta đánh nhau là chuyện tốt!”
Súng Cơ cười nói: “Đồ phế nhân nói xong chưa? Mày con mẹ nó còn không biết xấu hổ, muốn chung sống hòa bình với ta? Lần trước lão đại nhà ngươi bắn nổ tàu của lão tử, làm lão tử đi tong mất 6 vạn tín dụng. Lúc đó con bà mày sao không nói muốn chung sống hòa bình?”
Octopus Peter Pan bị hắn mắng đến á khẩu, không nói lời nào, hồi lâu sau mới mở miệng: “Lần trước ta thực sự có lỗi. Mày cũng biết có rất nhiều chuyện ta không có quyền làm chủ. Bây giờ mày dừng tàu lại, ta lấy danh nghĩa hạm đội Phi Ngư cam đoan, ta sẽ một mình đi lên đàm đạo với mày!”
“Mày phắn ra xa lão tử hộ cái! Mày con mụ nó có cái danh nghĩa gì? Một đám lợn ôn dịch. Ta cao bà mẹ mày hắc làm hắc!” – Câu cuối cùng của Súng Cơ chắc phiên dịch bên kia cũng không cách nào hiểu được. [mị cũng không hiểu --__--]
Súng Cơ mắng càng hăng hơn: “Con mẹ nó chứ quân chính quy. Lão tử là hải tặc thì sao? Hải tặc không phải là người à? Mày là quân chính quy cũng chẳng thấy có cái oai phong cóc ghẻ gì. Có giỏi thì đừng đi cướp tàu người ta. Ta móc mả lão tổ tông nhà mày. Mày có ngon thì để lại mật mã thử xem. Lão tử đây ngược xuôi trên biển hơn nửa năm, mày tưởng chỉ bằng ba con tàu hỏng là có thể đấu được tàu buồm bảo bối của lão tử à?”
Diệp Sảng không thể không bội phục Súng Cơ. Đừng tưởng Súng Cơ ngoài mặt thô tục táo bạo, trên thực tế ai cho rằng hắn như vậy thì kẻ đó phải chịu đau khổ. Súng Cơ mới là người trong thô có mềm chân chính, khôn khéo thật sự. Bởi vì, mặc dù Peter Pan có vẻ đang uy hiếp nhưng trên thực tế ba con tàu đã không còn xông đến nhanh như vừa nãy. Hắn chắc chắn cũng biết rõ Súng Cơ là một tên đầu lĩnh lợi hại. Người ta chỉ có một cái tàu buồm rách nát mà dám lông bông trên biển nhất định là có nguyên nhân. Lần trước ở trong U Linh Hải, công ty Billax cũng không chiếm được lợi lộc gì. Song phương tổng cộng mấy trăm người đều đồng thời táng thân dưới đáy biển. Tất cả đều rớt mất 8 level. Tính đến nay mới bao lâu? Người ta đã lại tái luyện, một lần nữa làm một con tàu mới ra khơi. Người như vậy há lại dễ đối phó?
Vì thế, Peter Pan liền bắt đầu mắng to lên: “Đánh, đánh cho ta. Đánh chết bọn hải tặc vô pháp này!”
Hắn hét vào cái loa rất hăng, nhưng ba con tàu lại không hề đuổi theo.
Súng Cơ nói: “Tên này vô cùng giảo hoạt. Hù hắn cũng không được bao lâu. Cờ Lê, tình hình!”
Cờ Lê nói: “Chiếu theo tốc độ này, cần 20 phút nữa để tiến vào bãi đá ngầm. Với tốc độ đuổi theo chúng ta vừa rồi thì bọn họ chỉ cần 15 phút.”
Súng Cơ trầm ngâm, nói: “Nhất định phải vào trước bọn họ. Tất cả nguyên tố sư đi ra sau boong tàu chờ mệnh lệnh của ta. Chúng ta đi với tốc độ này. Chỉ cần bọn họ tăng tốc thì phải thông báo ngay!”
“Được!” – Cờ Lê mang theo thùng dụng cụ cùng một đội kỹ thuật sư đi xuống khoang đáy.
Danh sách chương