Thế công của Mặc Kính không ngừng nhanh hơn, quyền cước tung ra như mưa rền gió dữ mà mặt không biến sắc, hiển nhiên là các thuộc tính lực lượng, nhanh nhẹn, tinh thần được duy trì ở thế cân bằng rất tốt. Bản thân Diệp Sảng cũng có điểm ngạc nhiên. Nói về nhanh nhẹn, trong hệ thương thủ không ai có thể so sánh với hắn. Nhưng thuộc tính tinh thần của Mặc Kính khẳng định là cao hơn, thuộc tính lực lượng cũng ước chừng khoảng hơn 120 điểm, ít hơn hắn một chút, nếu không khi lưỡi kiếm trên giày của tên này cắt vào tay chắc chắn không phải chỉ đơn giản là bị mất 20HP. Đây chỉ là một gã thương thủ bình thường trên U Linh mà lại có thực lực như thế, thật sự là làm cho người ta bất ngờ.
“Đánh! Đánh! Đánh!”
“Giết!!! Giết chết hắn!”
“Nhanh lên, con mẹ nó nhanh lên!”
“Khán giả” bốn phía thực sự hưng phấn, dùng hết sức hoa tay múa chân trợ uy cho Mặc Kính. Đột nhiên, tiếng reo hò của mọi người chợt dừng lại. Toàn bộ con tàu lặng ngắt như tờ.
“Rầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên. Mặc Kính cư nhiên ngã xuống, thân mình ở tư thế “chó đói ăn phân” nằm trên sàn, trông bộ dáng thực sự rất “lịch sự”. Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Ta Là Tiểu Tam cũng hơi kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên. Diệp Sảng đứng tại chỗ giơ tay trái, dường như vừa đánh vào chỗ nào đó trên thân Mặc Kính. Từ trên đầu Mặc Kính bay ra con số “-38”.
Diệp Sảng mỉm cười: “Cước pháp cũng tạm ổn, đáng tiếc lực lượng chưa đủ!”
“Nhiều lời!” – Mặc Kính khẽ chống hai tay, lập tức nhổm dậy, xông lên tung một cước về phía Diệp Sảng.
Lần này mỗi người ai cũng thấy rõ Diệp Sảng khẽ nhảy sang bên cạnh, đồng thời hai tay đánh về phía háng của Mặc Kính. “Crắc”. Có lẽ là khớp xương nào đó đã bị đánh trúng.
Hồng thương trị số: “-38!”
Lần này Mặc Kính không còn ở tư thế “chó đói ăn phân” nữa mà là tư thế chết trôi, nằm thẳng cẳng trên sàn tàu, vô cùng chật vật.
Diệp Sảng cười nói: “Lực lượng đã có, đáng tiếc tốc độ quá kém.”
Mặc Kính hoàn toàn bị loại thái độ tươi cười đùa bỡn của Diệp Sảng làm cho nhục nhã ê chề.
“Mẹ mày!” – Hắn hét lớn một tiếng, thân tạo tư thế “cá chép hóa rồng” nhảy lên, lại vọt lên lần nữa.
Đến lúc này, song phương đã hoàn toàn thể hiện công phu của mình. Mặc Kính sau khi nhảy dựng lên liền liên tục đá ra năm, sáu cước kiểu “liên hoàn uyên ương cước” trên không, chiêu nào cũng là sát chiêu, hoàn toàn đạp về hướng hạ thể của Diệp Sảng. Ngạc nhiên là thân mình của hắn cũng không hề rơi xuống, trên giày còn mơ hồ có hồng quang, hiển nhiên là dùng kỹ năng.
Tuy nhiên Diệp Sảng lại càng khiến cho người ta bất khả tư nghị. Song chưởng của hắn tỏa ra hắc quang nồng đậm. Trước mỗi một cước đối phương đá tới, hắn không né tránh mà ngược lại sử dụng thủ pháp “thái đao” chân chính đón đỡ, chuẩn xác cắt vào mắt cá chân. Đến lúc này rất nhiều chiến sĩ mới cảm thấy bội phục. Thủ pháp này tuy rằng là loại thường, nhưng mà dưới bàn tay Diệp Sảng lại hóa phi thường, phán đoán vô cùng chuẩn xác, tốc độ ra tay cực nhanh, nắm bắt thời cơ thực tốt. Diệp Sảng thực sự là một thương thủ có kỹ thuật chiến đấu cao. Đương nhiên, Diệp Sảng đã sử dụng Hắc Long Chi Lực, lực lượng nháy mắt vọt lên cấp độ vô địch thủ.
“Bịch bịch...”
Tiếng dập gối vang lên, Mặc Kính đột nhiên quỳ gối trước mặt Diệp Sảng, trên đầu toàn là mồ hôi.
Diệp Sảng mỉm cười nói: “Lực lượng có, tốc độ cũng có, độ chuẩn cũng không tệ, nhưng ngươi cũng không cần phải khách khí quá như vậy, hơi một tí đã quỳ lạy ta. Ha ha… có ngộ tính! Đồ đệ, ngươi rốt cục cũng ngộ ra rồi!”
Giáo Chủ Du Ma bỗng nhiên nói: “Muội tử, lão công của muội biết võ à?”
Tinh Tinh bị hỏi đến kỳ lạ: “Không! Không biết a!”
Giáo Chủ Du Ma cau mày nói: “Nhưng chiêu “thái đao” của hắn là được học ở đâu? Đừng nói đây là kỹ năng…”
Tinh Tinh nói: “Có ý gì?”
Giáo Chủ Du Ma thản nhiên nói: “Không phải hắn thật sự khiến cho Mặc Kính quỳ xuống mà là mắt cá chân của Mặc Kính liên tục bị lão công của cô công kích. Tuy rằng thương tổn không nặng, nhưng nhược điểm bị đánh trúng, chân hắn liền bị yếu đi, không đứng lên nổi.”
“Ồ?” – Tinh Tinh kinh ngạc. Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ Diệp Sảng lại thật sự có bản lĩnh lớn như vậy.
Đúng là Mặc Kính bị đánh trúng nhược điểm, lại thêm liên tục bị xấu mặt. Hắn cắn răng một cái, mạnh mẽ lộn một vòng về phía trước, tung ra hai quyền, hai tia hàn quang vụt qua. Diệp Sảng hoảng sợ, nhanh chóng lui về sau, trên đầu không ngừng bay lên trị số thương tổn “-5”.
“Mặc Kính!” – Ta Là Tiểu Tam cau mày lại – “Ngươi con mẹ nó phá luật!”
“Luật lệ cái mẹ gì!” – Mặc Kính lại đứng lên, kịch liệt công kích về phía trước như chó săn nổi điên.
Lúc này Tinh Tinh nhìn rõ trên hai tay của hắn có gắn chủy thủ mang hình dáng răng nanh, hàn quang ẩn ẩn. Đao phong lòe ra thành một mảnh không kẽ hở. Trên đầu Diệp Sảng vẫn còn không ngừng bay lên trị số thương tổn. Rõ ràng là trên lưỡi chủy thủ có độc. Dựa theo luật trên tàu, hai bên không ai được sử dụng thủ đoạn âm độc này. Nhưng rõ ràng Mặc Kính bị cấp giận công tâm, mặc kệ luật lệ quy củ gì đó, một lòng muốn đẩy Diệp Sảng vào chỗ chết.
Diệp Sảng liên tục thoái lui. Đối phương đã có chủy thủ trên tay, nếu chỉ dựa vào Hắc Long Chi Lực cùng kỹ thuật chiến đấu thì không thể chế trụ nổi hắn.
“Phốc…”
Đùi Diệp Sảng bị cắt một nhát, trên đầu bay lên con số “-231”, sau đó lại bay thêm “-20” do tác dụng của độc. Diệp Sảng cảm thấy lần này thực sự rơi vào nguy hiểm. Chủy thủ đã sắc, độc còn lợi hại hơn. Mặc Kính lại đâm thêm một nhát. Diệp Sảng không thể nhịn được nữa, dứt khoát cầm M1 trên tay, nghênh diện đâm tới.
Lúc này tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt. M1 vừa ngắn vừa nhỏ trên tay Diệp Sảng giống như biến thành một con độc xà linh hoạt quấn lên lưỡi chủy thủ của Mặc Kính. Sau đó, cổ tay Diệp Sảng xoáy vài cái. “Phốc”. Cổ tay phải của Mặc Kính bị rạch một đường, chủy thủ lập tức rơi xuống đất. HP của Mặc Kính nhất thời mất đi 280 điểm.
Lúc này hai người giao thủ đã tới hồi gay cấn. Tay trái Mặc Kính nhanh chóng xiên tới. Nhưng Diệp Sảng nhanh hơn, đã một lần đánh trúng cổ tay đối phương, hơn nữa cũng nắm chắc tốc độ ra tay của đối phương, không dùng M1 chặn lại mà thuận thế đưa khuỷu tay lên phía trước. Khuỷu tay huých trúng má trái của Mặc Kính. Mặc Kính lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
“Cẩn thận!” – Ta Là Tiểu Tam kêu lên.
Mặc Kính trừng lớn con mắt. Chủy thủ của đối phương cư nhiên rời khỏi tay, lao thẳng đến mặt hắn. Đến lúc này hắn mới biết hôm nay đã đụng phải cao thủ. Phải biết rằng nếu hai người đổi vị trí cho nhau, hắn tuyệt đối sẽ không thể vừa huých khuỷu tay vừa dùng được Bối Thứ chỉ trong 3 giây.
Trong nguy cấp, Mặc Kính nhanh chóng ngửa người ra đằng sau. Không ngờ tên này lại có thể thực hiện được động tác né tránh “thiết bản kiều” có độ khó khăn cao như vậy. Có thể thấy độ dẻo dai của cơ thể của hắn cũng rất tốt. Nhưng mà, ngay lúc hắn bật người trở lại thì…
“Xì…”
Con mắt của hắn giống như mắt cá chết trương lên, toàn thân rốt cục lại không thể động đậy.
Hắn trừng mắt nhìn Diệp Sảng, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi, kinh ngạc cùng khó tin.
Đây không phải chỉ là một kích Bối Thứ mà là một kích Phản Thủ Bối Thứ. Đã có biết bao nhiêu cao thủ từng bại dưới tay Diệp Sảng cũng chỉ bởi một chiêu này của hắn.
Lục thương trị số: “-840”
“Phịch!”
Mặc Kính ngã người vào mạn thuyền. Thương thế cao như thế, hắn không chết không được.
Toàn thuyền không một ai nói chuyện. Diệp Sảng cũng phá luật, giết người của mình.
Lúc này Diệp Sảng đi lên phía trước, rút chủy thủ còn đang cắm trên ót của Mặc Kính ra. Trong nháy mắt đó, máu tươi phụt ra như suối phun, cao tới bốn, năm mét. Nhưng mà, trước cảnh tượng ấy, Diệp Sảng ngay cả con mắt cũng không chớp lấy nửa cái.
Chủy thủ M1 quay mấy vòng trên tay Diệp Sảng, sau đó biến mất, phỏng chừng là đã bị cất đi thần không biết quỷ không hay. Lúc này Diệp Sảng mới xoay người mỉm cười với Ta Là Tiểu Tam: “Bây giờ ta đã có thể vượt qua khảo sát chưa?”
Ta Là Tiểu Tam còn có thể nói được gì nữa? Cô đã hoàn toàn bị Diệp Sảng khiến chết trân tại chỗ. Không phải là cô thấy Diệp Sảng có thân thủ tốt, mà vấn đề là ở cái thái độ giết người không chớp mắt của Diệp Sảng. Tư thái đó tự nhiên gây ra một cỗ uy lực cùng khí tức chấn nhiếp lòng người. Mà mỗi người ở đây ai cùng thấy lạnh toát từ tận tâm can, đã gặp qua người tàn nhẫn, những cũng chưa thấy qua ai bằng được như vậy, dường như việc giết người đối với hắn mà nói đã trở nên như cơm bữa.
Giáo Chủ Du Ma không nói hai lời, xông lên mở ra bảng giao dịch, chuyển cho Tinh Tinh 1000 tín dụng.
Tinh Tinh ngạc nhiên: “Ngươi có ý gì? Phải đưa thêm 600 nữa!”
Giáo Chủ Du Ma cười nhẹ: “Muội tử, tuổi của ta chắc chắn nhiều hơn muội. Nếu muội nhận ta là ca ca thì nhận tiền. Về sau ở trên thuyền này muội cần gì cứ nói, ca tuyệt đối sẽ không để muội thiệt thòi!”
Xem ra người này muốn nịnh bợ, Tinh Tinh cười: “OK, ta đây gọi ngươi một tiếng Giáo ca cũng không vấn đề gì chứ?”
Giáo Chủ Du Ma nói: “Tùy muội, gọi sao cũng được, muội thích là được!”
Tinh Tinh cười thầm. Tên này thật đầu đất, cư nhiên cho thêm 400 tín dụng nữa. Có tiền không lấy là kẻ ngu. Cô nàng sung sướng nghĩ thầm.
Bỗng nhiên đám người tự động tách ra. Súng Máy cùng Hải Dương Cầm Sư bỗng nhiên xuất hiện trên thuyền. Súng Máy nhìn thi thể trên sàn, lại nhìn qua Diệp Sảng, lạnh lùng nói: “Là ngươi làm?”
Diệp Sảng biết chuyện này không thể trốn được: “Là ta.”
Súng Máy nhìn thấy trên đầu Diệp Sảng vẫn bay lên thương tổn do độc, quay đầu nói: “Thuốc giải!”
Trên thuyền này, hắn thực sự rất có uy tín. Ta Là Tiểu Tam đi đến bên người Diệp Sảng, cầm trên tay một tấm thiệp vỗ lên đầu Diệp Sảng một cái, trị số thương tổn không còn bay lên nữa.
“Cám ơn Tiểu Tam tỷ!” – Diệp Sảng khách khí nói.
“Không dám, không dám!” – Ta Là Tiểu Tam cuống quýt đáp lại.
Hải Dương Cầm Sư nhìn thi thể Mặc Kính, lạnh lùng nói: “Có phải hắn phá luật trước?”
Mọi người không dám nói, nhưng không ít người vẫn yên lặng gật đầu. Sắc mặt Súng Máy trầm xuống: “Ném xác tên cẩu vật này xuống biển!”
Hắn vừa ra lệnh lập tức có mấy chiến sĩ đi tới, ba chân bốn cẳng khiêng thi thể Mặc Kính lên.
“Tùm!”
Dưới ánh trăng, thi thể Mặc Kính bị sóng biển cuốn đi. Diệp Sảng cùng Tinh Tinh đều cảm thấy lạnh toát cả người. Thuyền U Linh có cách xử lý người thật ngoan độc, bất kể là người một nhà đi chăng nữa cũng không nương tình.
Ta Là Tiểu Tam nhỏ giọng nói: “Ca, đối xử với Mặc Kính như vậy, có…”
Súng Máy trừng mắt nhìn cô một cái: “Sao? Còn chưa đủ mất mặt sao? Ha ha, còn dùng độc? Tưởng dùng độc là có thể diệt được người mạnh hơn mình? Chẳng lẽ muốn để cho một người như thế vượt biển, cập bến rồi bị cao thủ ngoại quốc giết chết sau đó ném vào mặt chúng ta?”
Ta Là Tiểu Tam không dám nói nhiều: “Không dám!”
Súng Máy lại nhìn mọi người: “Nghe cho kỹ đây, bị người một nhà giáo huấn một trận còn tốt hơn bị người ngoại quốc giết chết rất nhiều. Lần sau con mẹ nó mở to con mắt ra, đừng vì mình có chút quyền mà lộng hành!”
Tất cả mọi người không dám lên tiếng.
Hải Dương Cầm Sư đi đến trước mặt Diệp Sảng, ánh mắt rất phức tạp: “Đừng gây chuyện nữa!”
“Ừm!” – Diệp Sảng không yên lòng.
Hải Dương Cầm Sư lại trở về gương mặt vô cảm, nói: “Ta nợ Hàn đại tỷ một cái nhân tình cho nên mới để ngươi cùng lão bà của ngươi lên thuyền. Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, các ngươi tốt nhất biết điều mà tự giải quyết!”
Diệp Sảng thầm nghĩ Thời Thượng Thiếu Gia đề cử mình, hóa ra là trong đó một phần lớn là nhờ Hàn đại tỷ. Tinh Tinh cũng cảm thấy hai vị lão đại này đều là mãnh nhân tràn đầy sát khí, không dám phát tác tính khí tiểu thư nữa, chỉ không phục bĩu môi.
Súng Máy vô cảm nói: “Giải tán cho ta, hết chuyện rồi!”
Đám người liền nhanh chóng giải tán.
“Đánh! Đánh! Đánh!”
“Giết!!! Giết chết hắn!”
“Nhanh lên, con mẹ nó nhanh lên!”
“Khán giả” bốn phía thực sự hưng phấn, dùng hết sức hoa tay múa chân trợ uy cho Mặc Kính. Đột nhiên, tiếng reo hò của mọi người chợt dừng lại. Toàn bộ con tàu lặng ngắt như tờ.
“Rầm!”
Một tiếng động trầm đục vang lên. Mặc Kính cư nhiên ngã xuống, thân mình ở tư thế “chó đói ăn phân” nằm trên sàn, trông bộ dáng thực sự rất “lịch sự”. Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Ta Là Tiểu Tam cũng hơi kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên. Diệp Sảng đứng tại chỗ giơ tay trái, dường như vừa đánh vào chỗ nào đó trên thân Mặc Kính. Từ trên đầu Mặc Kính bay ra con số “-38”.
Diệp Sảng mỉm cười: “Cước pháp cũng tạm ổn, đáng tiếc lực lượng chưa đủ!”
“Nhiều lời!” – Mặc Kính khẽ chống hai tay, lập tức nhổm dậy, xông lên tung một cước về phía Diệp Sảng.
Lần này mỗi người ai cũng thấy rõ Diệp Sảng khẽ nhảy sang bên cạnh, đồng thời hai tay đánh về phía háng của Mặc Kính. “Crắc”. Có lẽ là khớp xương nào đó đã bị đánh trúng.
Hồng thương trị số: “-38!”
Lần này Mặc Kính không còn ở tư thế “chó đói ăn phân” nữa mà là tư thế chết trôi, nằm thẳng cẳng trên sàn tàu, vô cùng chật vật.
Diệp Sảng cười nói: “Lực lượng đã có, đáng tiếc tốc độ quá kém.”
Mặc Kính hoàn toàn bị loại thái độ tươi cười đùa bỡn của Diệp Sảng làm cho nhục nhã ê chề.
“Mẹ mày!” – Hắn hét lớn một tiếng, thân tạo tư thế “cá chép hóa rồng” nhảy lên, lại vọt lên lần nữa.
Đến lúc này, song phương đã hoàn toàn thể hiện công phu của mình. Mặc Kính sau khi nhảy dựng lên liền liên tục đá ra năm, sáu cước kiểu “liên hoàn uyên ương cước” trên không, chiêu nào cũng là sát chiêu, hoàn toàn đạp về hướng hạ thể của Diệp Sảng. Ngạc nhiên là thân mình của hắn cũng không hề rơi xuống, trên giày còn mơ hồ có hồng quang, hiển nhiên là dùng kỹ năng.
Tuy nhiên Diệp Sảng lại càng khiến cho người ta bất khả tư nghị. Song chưởng của hắn tỏa ra hắc quang nồng đậm. Trước mỗi một cước đối phương đá tới, hắn không né tránh mà ngược lại sử dụng thủ pháp “thái đao” chân chính đón đỡ, chuẩn xác cắt vào mắt cá chân. Đến lúc này rất nhiều chiến sĩ mới cảm thấy bội phục. Thủ pháp này tuy rằng là loại thường, nhưng mà dưới bàn tay Diệp Sảng lại hóa phi thường, phán đoán vô cùng chuẩn xác, tốc độ ra tay cực nhanh, nắm bắt thời cơ thực tốt. Diệp Sảng thực sự là một thương thủ có kỹ thuật chiến đấu cao. Đương nhiên, Diệp Sảng đã sử dụng Hắc Long Chi Lực, lực lượng nháy mắt vọt lên cấp độ vô địch thủ.
“Bịch bịch...”
Tiếng dập gối vang lên, Mặc Kính đột nhiên quỳ gối trước mặt Diệp Sảng, trên đầu toàn là mồ hôi.
Diệp Sảng mỉm cười nói: “Lực lượng có, tốc độ cũng có, độ chuẩn cũng không tệ, nhưng ngươi cũng không cần phải khách khí quá như vậy, hơi một tí đã quỳ lạy ta. Ha ha… có ngộ tính! Đồ đệ, ngươi rốt cục cũng ngộ ra rồi!”
Giáo Chủ Du Ma bỗng nhiên nói: “Muội tử, lão công của muội biết võ à?”
Tinh Tinh bị hỏi đến kỳ lạ: “Không! Không biết a!”
Giáo Chủ Du Ma cau mày nói: “Nhưng chiêu “thái đao” của hắn là được học ở đâu? Đừng nói đây là kỹ năng…”
Tinh Tinh nói: “Có ý gì?”
Giáo Chủ Du Ma thản nhiên nói: “Không phải hắn thật sự khiến cho Mặc Kính quỳ xuống mà là mắt cá chân của Mặc Kính liên tục bị lão công của cô công kích. Tuy rằng thương tổn không nặng, nhưng nhược điểm bị đánh trúng, chân hắn liền bị yếu đi, không đứng lên nổi.”
“Ồ?” – Tinh Tinh kinh ngạc. Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ Diệp Sảng lại thật sự có bản lĩnh lớn như vậy.
Đúng là Mặc Kính bị đánh trúng nhược điểm, lại thêm liên tục bị xấu mặt. Hắn cắn răng một cái, mạnh mẽ lộn một vòng về phía trước, tung ra hai quyền, hai tia hàn quang vụt qua. Diệp Sảng hoảng sợ, nhanh chóng lui về sau, trên đầu không ngừng bay lên trị số thương tổn “-5”.
“Mặc Kính!” – Ta Là Tiểu Tam cau mày lại – “Ngươi con mẹ nó phá luật!”
“Luật lệ cái mẹ gì!” – Mặc Kính lại đứng lên, kịch liệt công kích về phía trước như chó săn nổi điên.
Lúc này Tinh Tinh nhìn rõ trên hai tay của hắn có gắn chủy thủ mang hình dáng răng nanh, hàn quang ẩn ẩn. Đao phong lòe ra thành một mảnh không kẽ hở. Trên đầu Diệp Sảng vẫn còn không ngừng bay lên trị số thương tổn. Rõ ràng là trên lưỡi chủy thủ có độc. Dựa theo luật trên tàu, hai bên không ai được sử dụng thủ đoạn âm độc này. Nhưng rõ ràng Mặc Kính bị cấp giận công tâm, mặc kệ luật lệ quy củ gì đó, một lòng muốn đẩy Diệp Sảng vào chỗ chết.
Diệp Sảng liên tục thoái lui. Đối phương đã có chủy thủ trên tay, nếu chỉ dựa vào Hắc Long Chi Lực cùng kỹ thuật chiến đấu thì không thể chế trụ nổi hắn.
“Phốc…”
Đùi Diệp Sảng bị cắt một nhát, trên đầu bay lên con số “-231”, sau đó lại bay thêm “-20” do tác dụng của độc. Diệp Sảng cảm thấy lần này thực sự rơi vào nguy hiểm. Chủy thủ đã sắc, độc còn lợi hại hơn. Mặc Kính lại đâm thêm một nhát. Diệp Sảng không thể nhịn được nữa, dứt khoát cầm M1 trên tay, nghênh diện đâm tới.
Lúc này tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt. M1 vừa ngắn vừa nhỏ trên tay Diệp Sảng giống như biến thành một con độc xà linh hoạt quấn lên lưỡi chủy thủ của Mặc Kính. Sau đó, cổ tay Diệp Sảng xoáy vài cái. “Phốc”. Cổ tay phải của Mặc Kính bị rạch một đường, chủy thủ lập tức rơi xuống đất. HP của Mặc Kính nhất thời mất đi 280 điểm.
Lúc này hai người giao thủ đã tới hồi gay cấn. Tay trái Mặc Kính nhanh chóng xiên tới. Nhưng Diệp Sảng nhanh hơn, đã một lần đánh trúng cổ tay đối phương, hơn nữa cũng nắm chắc tốc độ ra tay của đối phương, không dùng M1 chặn lại mà thuận thế đưa khuỷu tay lên phía trước. Khuỷu tay huých trúng má trái của Mặc Kính. Mặc Kính lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
“Cẩn thận!” – Ta Là Tiểu Tam kêu lên.
Mặc Kính trừng lớn con mắt. Chủy thủ của đối phương cư nhiên rời khỏi tay, lao thẳng đến mặt hắn. Đến lúc này hắn mới biết hôm nay đã đụng phải cao thủ. Phải biết rằng nếu hai người đổi vị trí cho nhau, hắn tuyệt đối sẽ không thể vừa huých khuỷu tay vừa dùng được Bối Thứ chỉ trong 3 giây.
Trong nguy cấp, Mặc Kính nhanh chóng ngửa người ra đằng sau. Không ngờ tên này lại có thể thực hiện được động tác né tránh “thiết bản kiều” có độ khó khăn cao như vậy. Có thể thấy độ dẻo dai của cơ thể của hắn cũng rất tốt. Nhưng mà, ngay lúc hắn bật người trở lại thì…
“Xì…”
Con mắt của hắn giống như mắt cá chết trương lên, toàn thân rốt cục lại không thể động đậy.
Hắn trừng mắt nhìn Diệp Sảng, trong ánh mắt tràn đầy hoài nghi, kinh ngạc cùng khó tin.
Đây không phải chỉ là một kích Bối Thứ mà là một kích Phản Thủ Bối Thứ. Đã có biết bao nhiêu cao thủ từng bại dưới tay Diệp Sảng cũng chỉ bởi một chiêu này của hắn.
Lục thương trị số: “-840”
“Phịch!”
Mặc Kính ngã người vào mạn thuyền. Thương thế cao như thế, hắn không chết không được.
Toàn thuyền không một ai nói chuyện. Diệp Sảng cũng phá luật, giết người của mình.
Lúc này Diệp Sảng đi lên phía trước, rút chủy thủ còn đang cắm trên ót của Mặc Kính ra. Trong nháy mắt đó, máu tươi phụt ra như suối phun, cao tới bốn, năm mét. Nhưng mà, trước cảnh tượng ấy, Diệp Sảng ngay cả con mắt cũng không chớp lấy nửa cái.
Chủy thủ M1 quay mấy vòng trên tay Diệp Sảng, sau đó biến mất, phỏng chừng là đã bị cất đi thần không biết quỷ không hay. Lúc này Diệp Sảng mới xoay người mỉm cười với Ta Là Tiểu Tam: “Bây giờ ta đã có thể vượt qua khảo sát chưa?”
Ta Là Tiểu Tam còn có thể nói được gì nữa? Cô đã hoàn toàn bị Diệp Sảng khiến chết trân tại chỗ. Không phải là cô thấy Diệp Sảng có thân thủ tốt, mà vấn đề là ở cái thái độ giết người không chớp mắt của Diệp Sảng. Tư thái đó tự nhiên gây ra một cỗ uy lực cùng khí tức chấn nhiếp lòng người. Mà mỗi người ở đây ai cùng thấy lạnh toát từ tận tâm can, đã gặp qua người tàn nhẫn, những cũng chưa thấy qua ai bằng được như vậy, dường như việc giết người đối với hắn mà nói đã trở nên như cơm bữa.
Giáo Chủ Du Ma không nói hai lời, xông lên mở ra bảng giao dịch, chuyển cho Tinh Tinh 1000 tín dụng.
Tinh Tinh ngạc nhiên: “Ngươi có ý gì? Phải đưa thêm 600 nữa!”
Giáo Chủ Du Ma cười nhẹ: “Muội tử, tuổi của ta chắc chắn nhiều hơn muội. Nếu muội nhận ta là ca ca thì nhận tiền. Về sau ở trên thuyền này muội cần gì cứ nói, ca tuyệt đối sẽ không để muội thiệt thòi!”
Xem ra người này muốn nịnh bợ, Tinh Tinh cười: “OK, ta đây gọi ngươi một tiếng Giáo ca cũng không vấn đề gì chứ?”
Giáo Chủ Du Ma nói: “Tùy muội, gọi sao cũng được, muội thích là được!”
Tinh Tinh cười thầm. Tên này thật đầu đất, cư nhiên cho thêm 400 tín dụng nữa. Có tiền không lấy là kẻ ngu. Cô nàng sung sướng nghĩ thầm.
Bỗng nhiên đám người tự động tách ra. Súng Máy cùng Hải Dương Cầm Sư bỗng nhiên xuất hiện trên thuyền. Súng Máy nhìn thi thể trên sàn, lại nhìn qua Diệp Sảng, lạnh lùng nói: “Là ngươi làm?”
Diệp Sảng biết chuyện này không thể trốn được: “Là ta.”
Súng Máy nhìn thấy trên đầu Diệp Sảng vẫn bay lên thương tổn do độc, quay đầu nói: “Thuốc giải!”
Trên thuyền này, hắn thực sự rất có uy tín. Ta Là Tiểu Tam đi đến bên người Diệp Sảng, cầm trên tay một tấm thiệp vỗ lên đầu Diệp Sảng một cái, trị số thương tổn không còn bay lên nữa.
“Cám ơn Tiểu Tam tỷ!” – Diệp Sảng khách khí nói.
“Không dám, không dám!” – Ta Là Tiểu Tam cuống quýt đáp lại.
Hải Dương Cầm Sư nhìn thi thể Mặc Kính, lạnh lùng nói: “Có phải hắn phá luật trước?”
Mọi người không dám nói, nhưng không ít người vẫn yên lặng gật đầu. Sắc mặt Súng Máy trầm xuống: “Ném xác tên cẩu vật này xuống biển!”
Hắn vừa ra lệnh lập tức có mấy chiến sĩ đi tới, ba chân bốn cẳng khiêng thi thể Mặc Kính lên.
“Tùm!”
Dưới ánh trăng, thi thể Mặc Kính bị sóng biển cuốn đi. Diệp Sảng cùng Tinh Tinh đều cảm thấy lạnh toát cả người. Thuyền U Linh có cách xử lý người thật ngoan độc, bất kể là người một nhà đi chăng nữa cũng không nương tình.
Ta Là Tiểu Tam nhỏ giọng nói: “Ca, đối xử với Mặc Kính như vậy, có…”
Súng Máy trừng mắt nhìn cô một cái: “Sao? Còn chưa đủ mất mặt sao? Ha ha, còn dùng độc? Tưởng dùng độc là có thể diệt được người mạnh hơn mình? Chẳng lẽ muốn để cho một người như thế vượt biển, cập bến rồi bị cao thủ ngoại quốc giết chết sau đó ném vào mặt chúng ta?”
Ta Là Tiểu Tam không dám nói nhiều: “Không dám!”
Súng Máy lại nhìn mọi người: “Nghe cho kỹ đây, bị người một nhà giáo huấn một trận còn tốt hơn bị người ngoại quốc giết chết rất nhiều. Lần sau con mẹ nó mở to con mắt ra, đừng vì mình có chút quyền mà lộng hành!”
Tất cả mọi người không dám lên tiếng.
Hải Dương Cầm Sư đi đến trước mặt Diệp Sảng, ánh mắt rất phức tạp: “Đừng gây chuyện nữa!”
“Ừm!” – Diệp Sảng không yên lòng.
Hải Dương Cầm Sư lại trở về gương mặt vô cảm, nói: “Ta nợ Hàn đại tỷ một cái nhân tình cho nên mới để ngươi cùng lão bà của ngươi lên thuyền. Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, các ngươi tốt nhất biết điều mà tự giải quyết!”
Diệp Sảng thầm nghĩ Thời Thượng Thiếu Gia đề cử mình, hóa ra là trong đó một phần lớn là nhờ Hàn đại tỷ. Tinh Tinh cũng cảm thấy hai vị lão đại này đều là mãnh nhân tràn đầy sát khí, không dám phát tác tính khí tiểu thư nữa, chỉ không phục bĩu môi.
Súng Máy vô cảm nói: “Giải tán cho ta, hết chuyện rồi!”
Đám người liền nhanh chóng giải tán.
Danh sách chương