Diệp Sảng sau khi mạo hiểm tung một kích liền hạ xuống từ không trung, một tay bắt lấy khối băng bên vách núi. Ngay sau đó Tinh Tinh cũng hỏa tốc chạy tới kéo Diệp Sảng. Nếu chỉ chậm một giây nữa, Diệp Sảng liền táng thân nơi biển rộng.

Tình hình của Nhất Chưởng Sát Nhân lại càng thêm tồi tệ. Tay phải của hắn trúng bạo đạn tức thời, HP đã còn không tới 300, sẽ không thể chịu thêm viên thứ hai nữa. Thêm nữa, toàn bộ cánh tay phải đã không thể cử động, nhấc tay cũng không nổi. Mà điểm chết người là năm ngón tay chỉ cần hơi co lại lập tức sẽ đau nhói tận xương tủy, căn bản không thể nắm tay lại nữa. Hắn lập tức biết súng của đối phương tuyệt đối là lợi khí cường đại, sau khi trúng đạn nhất thời rất khó có thể hồi phục lại, kể cả là một nửa.

Nhất lưu cao thủ so chiêu, thắng bại chỉ quyết định trong nháy mắt. Hiện tại uống thuốc tu dược bổ huyết là hành vi ngu xuẩn nhất. Nhất Chưởng Sát Nhân nắm chặt quyền trái, tự mình dóng lên một tiếng trống trong đầu làm tăng tinh thần hăng hái, quyết định lập tức xông lên xử đẹp Diệp Sảng cùng Tinh Tinh.

Lúc này sau lưng đột nhiên có một tiếng hét lớn cất lên: “Fuck, nghĩ đã tê cái JJ!”

Thanh âm này chẳng những lớn mà cách mắng lại rất không có kỹ thuật, cộng thêm hàm lượng thô tục cũng rất cao. Nhất Chưởng Sát Nhân không quay đầu lại mà nghe thanh biện vị, mạnh mẽ nhấc hai tay lên hợp lại. Một tiếng “ba” giòn vang vang lên. Một thanh đại quan đao lơ lửng trên đầu hắn, cách đỉnh đầu không đến một thước. Đại quan đao được hai tay hắn kẹp lấy, chỉ cần buông tay một cái, đại quan đao có thể sẽ bổ đầu hắn thành hai nửa dưa hấu.

“Nga… đ*ch mợ!!!”

Người này đánh lén sau lưng mà còn mắng chửi phi thường ác độc giống như đang nói chuyện vô cùng chính trực. Quá trực tiếp.

Nhất Chưởng Sát Nhân đang bị trọng thương tay phải, lực lượng căn bản không đủ mạnh, nếu là bình thường thì đâu có thể nào bị người ta đánh thành như vậy.

Diệp Sảng đứng lên, vừa thấy liền vui vẻ. Đám người đến sau không ngờ lại là Tam Đao Kiến Huyết. Tam Đao Kiến Huyết cả người là máu đen, xem ra là đã trải qua một trận huyết chiến thảm khốc tới nơi này.

“Ta moi phổi ngươi, ta xẻ dạ dày ngươi, ta giết ngươi, cái cúc hoa nở ra là phú quý lại đến…” – Tên này vừa chém người vừa mắng chửi người, ngôn từ phong phú làm cho người ta không thể không bội phục – “Ai nha, không có nữ nhân ở đây, không thể cho người một chút an ủi. Chậc, giết ngươi thế này, ta một chút cũng… không hối hận!”

Diệp Sảng cùng Tinh Tinh đều suýt thì cười lên thành tiếng. Nhưng Nhất Chưởng Sát Nhân lại chẳng những cười không nổi mà còn đỏ bừng hết cả mặt mày. Đại quan đao càng ngày càng tụt thấp xuống. Người mới tới này rõ ràng là trọng giáp chiến sĩ có lực lượng cao khác thường. Hắn đỡ đao trên tay cảm thấy càng lúc càng cố sức.

Diệp Sảng tận dụng thời cơ, mau chóng cúi đầu, cầm Thunder trên tay. Súng này muốn thay đạn cần ít nhất là 5 giây.

Nhất Chưởng Sát Nhân ngẩng đầu nhìn lên. Sắc mặt rốt cục cũng thay đổi. Để Diệp Sảng thay đạn xong thì chính mình hôm nay sẽ thật sự thua trên tay hai con gà non này, để chúng chơi đùa mất hết uy nghiêm.

“Aaaa…” – Nhất Chưởng Sát Nhân bạo phát, gầm lên giận dữ. Cương nha hộ thủ biến thành màu đỏ bừng. Song chưởng mạnh mẽ hướng lên trên. Tam Đao Kiến Huyết lảo đảo ngã trên mặt đất. Hắn không thể tin được một đấu sĩ lại có thể dùng lực lượng ăn sống một trọng giáp chiến sĩ. Vì thế hắn lại mắng.

“Shit!” – Nhất Chưởng Sát Nhân không thể hất bay đại quan đao đi. Vì thế đại quan đao quá dài lập tức từ bên cạnh cắt ngang tới. Song chưởng của Nhất Chưởng Sát Nhân lại hợp cùng một chỗ bên eo, kẹp lấy đao phong.

“Crắc!” – Diệp Sảng đã lắp đạn xong.

“Phập!” - Rốt cục lần này Nhất Chưởng Sát Nhân cũng được Tam Đao Kiến Huyết cho nhìn thấy máu của mình. Nhất Chưởng Sát Nhân cúi người tung một quyền vào mũi Tam Đao Kiến Huyết, máu mũi bay tứ tung.

Đương nhiên, lúc này Diệp Sảng như tia chớp bắn ra một thương. Hỏa long tái hiện. Tiếng súng lại vang lên. Nhất Chưởng Sát Nhân lại đứng bất động. Đạn xuyên giáp trực tiếp xuyên qua vai hắn.

Hồng thương trị số: “-831!”

Nhất Chưởng Sát Nhân thân mình lắc lư, “bịch” một cái ngã xuống mặt đất, chết. Lúc này Tam Đao Kiến Huyết mới bò lên hướng thi thể người ta nằm, miệng nhổ nước miếng phì phì: “Fuck ngươi, này thì “gửi lời mời lão đại chúng ta đến đàm đạo”. Hiện tại lão tử ở đây đàm đạo với ngươi. Mẹ mày giả tạo, con mẹ nó cái gì mà Phong Bão Quân Đoàn…”

Tên này vừa nói vừa dùng quan đao đi bới thi. Tùy tiện chém một đao cũng thật không hổ là Tam Đao Kiến Huyết. Diệp Sảng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhớ tới lúc trước lên núi, lão đại của Nồi Đất nồi sành gì đó đã qua walkie-talkie mắng cái gì mà “công hội rác rưởi… gọi lão đại bọn họ đến đàm đạo với ta…” Chính một câu nói này đã khiến Tam Đao Kiến Huyết cảm thấy mình bị nhục mạ nặng nề. Tên này phỏng chừng chưa thấy qua Dữ Dội Tướng Quân, tưởng lầm Nhất Chưởng Sát Nhân chính là lão đại Phong Bão cho nên mới đến đây trả thù. Đúng là hương đốt một nơi người sống một chỗ. Cơ hồ tất cả lão đại công hội đều là những tên ngang ngược càn rỡ đã quen, kết quả thường thường lại bị những vô danh tiểu tốt ám toán mà chết.

Diệp Sảng linh cơ vừa động, nhanh chóng chạy lên trước: “Huynh đài ới huynh đài. Ngươi không ngờ lại lấy lực lượng một người vung đao chém lão đại Dữ Dội Tướng Quân của Phong Bão Quân Đoàn, tạo nên kỳ công. Khi trở về ngươi tất sẽ được lão đại của công hội ngươi trọng thưởng. Ta đối với huynh đài kính ngưỡng tựa như thủy triều biển rộng. Lợi hại lợi hại! Bội phục bội phục! Khửa khửa, đao pháp của huynh đài có thể so với Quan Vũ, à không, so với Hoàng Trung còn mạnh hơn…”

Tam Đao Kiến Huyết giật mình: “Có gì đâu, kỳ thật vẫn là nhờ có sự hỗ trợ rất lớn của huynh đài…”

“Không không không!” – Sảng Sảng lại bắt đầu vô sỉ - “Tất cả đều là do công lao một mình huynh đài. Chúng ta tận mắt nhìn thấy huynh đài một mình lấy đi mạng sống của tên đầu lĩnh tà ác này. Mi nói xem có đúng không?”

Tinh Tinh lập tức gạt lương tâm phối hợp với Diệp Sảng: “Đúng đúng, chính là nhờ có đao pháp thật lợi hại của huynh đài. Khửa khửa!”

Tam Đao Kiến Huyết mặt mày hớn hở, thầm nghĩ hai vị này thực hiểu chuyện, lần này có thể lớn mặt rồi. Tam Đao Kiến Huyết mặt mày rạng rỡ: “Xin hỏi phải xưng hô thế nào với hai vị đây?”

Diệp Sảng nghiêm mặt nói: “Ta là Trương Đại Mãnh, cô ấy là lão bà của ta, Nhuế Thúy Hoa.”

Tinh Tinh nín cười. Tam Đao Kiến Huyết chắp tay nói: “Đa tạ Trương ca cùng Nhuế tỷ tương trợ.”

Diệp Sảng: “Chúng ta hôm nay lên núi làm nhiệm vụ, bị tên này đuổi giết. Hôm nay chúng ta đã có duyên, ngày sau tái kiến. Chúng ta có việc đi trước.”

Nói xong, hắn kéo tay Tinh Tinh chuẩn bị đi.

“Đứng lại!” – Tam Đao Kiến Huyết quát.

Diệp Sảng cùng Tinh Tinh thầm kêu không tốt, mỗi người lặng lẽ nắm chặt vũ khí. Nếu bị tên này phát hiện ra thì lại phải đánh liều rồi. Phải biết rằng Vô Hạ Vương Triều cùng Phong Bão Quân Đoàn đánh nhau tơi tả dưới chân núi khi nãy đều do hai người bọn họ mà ra. Nếu người ta mà biết là do họ, không liều mạng với bọn họ mới là lạ. Với tình trạng hiện tại, Diệp Sảng cùng Tinh Tinh liên thủ cũng chưa chắc đã có thể đánh thắng Tam Đao Kiến Huyết.

Ai ngờ, Tam Đao Kiến Huyết đi tới với vẻ mặt thân thiết: “Huynh đài, hai người các ngươi có đại ân với ta, không thể không báo đáp. Thấy hai người bị thương không nhẹ, ở đây ta có mấy hộp Huyết Sinh Tề, các người cầm dùng đi. Coi như chúng ta đã kết giao bằng hữu.”

Diệp Sảng nhẹ nhàng thở ra, mau chóng xua tay: “Không cần không cần. Huynh đài giúp chúng ta, chúng ta cảm kích còn không kịp. Huynh đài cứ cầm lấy, nhớ phải cẩn thận. Phong Bão Quân Đoàn còn rất nhiều người.”

Đương nhiên hắn không dám mở bảng giao dịch. Chỉ cần vừa mở ra, hai bên sẽ nhìn thấy tên của nhau, việc bọn họ nói dối sẽ bị lộ.

“Không sợ, Vô Hạ Vương Triểu chúng ta đã cùng bọn họ đánh nhau rồi. Hắc hắc, đợi lát nữa lão đại của chúng ta tới, mọi người sẽ đồng thanh hát Chinh Phục Ca.” – Xem ra Tam Đao Kiến Huyết vô cùng yêu thương hành hội của mình. [chỗ này cứ kiểu gì ấy, đánh bừa thôi hị hị]

Vì thế Diệp Sảng lại vỗ mông ngựa: “Vô Hạ Vương Triều có người như huynh đài, phát triển lớn mạnh chỉ còn là chuyện sớm hay muộn. Vậy chúng ta tạm biệt tại đây.”

Lần này Tam Đao Kiến Huyết không cản hai người bọn họ nữa, chỉ lầm bầm: “Không ngờ dạo này trong game còn có người thích làm chuyện tốt như vậy a.”

Hắn ở chỗ này cảm thán, Diệp Sảng cùng Tinh Tinh lại giống như con chuột chũi, lén lén lút lút chạy xuống núi. Giữa sườn núi, đám tôm tép của mấy đại công hội hòa vào một đám, đao quang kiếm ảnh loe lóe. Nhưng mà hai người Diệp Sảng đã an toàn thoát hiểm, sau đó sử dụng chiêu cường đại nhất – logout.

“Chị An, chị An, chị về chưa. Em nói này, lần này chúng ta phát tài rồi!” – Tiếng rú quái dị của Diệp Sảng quanh quẩn qua mấy gian phòng.

An Hi sớm đã thành thói quen cái cảnh Diệp Sảng điên điên khùng khùng, lúc này đang ngồi trong phòng khách nghịch laptop. Trên màn hình laptop là diễn đàn game Đệ Nhị Thế Giới.

Bách Độc Đại Năng đã bắt đầu tung tin nóng: “[Tịch Tĩnh][Tiên Tung Lâm] Đại sự phát sinh: tục truyền bát đại cao thủ của công ty Thắng Lợi, Phong Bão Quân Đoàn, Quân Viễn Chinh Ác Ma, Lạc Hoa Lưu Thủy, Cái Bang, Tiểu Đao Hội vang danh một cõi bị cao thủ thần bí tái xuất giang hồ giết chết. Trước mắt các đại công hội này đã phái ra tổng cộng gần 1 vạn 500 ngàn người chuẩn bị tiễu trừ vị cao thủ thần bí này. Phàm là người nào cung cấp được manh mối hữu hiệu sẽ được lĩnh 2000 tín dụng tiền thưởng của bát đại cao thủ. Nếu tru diệt được vị cao thủ này sau đó lột được trang bị (có kèm video) sẽ lĩnh được 5000 tín dụng. Tiền thưởng siêu cấp kếch xù!”

Nhìn tới tin tức kinh thiên động địa này, An Hi tâm nảy tưng tưng: “He he, 5000 tín dụng đó. Những kẻ này cũng thật có tiền nha. Diệp tử, tẹo nữa chúng ta login đi xem náo nhiệt chút đi.”

Diệp Sảng thở mạnh một cái: “Em vừa out, giờ mà lên chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.”

An Hi: “…”

Diệp Sảng: “Em vừa mới logout tại chân đỉnh Tuyết Sơn ở Tiên Tung Lâm.”

Sắc mặt An Hi đại biến: “Là cậu làm?”

Diệp Sảng gật đầu: “Rất nhiều lần em đã suýt thì chết, xác còn suýt thì nổi lềnh bềnh trên biển rồi.”

An Hi ngây ra như phỗng: “Diệp tử, cậu lại đi gây đại họa rồi.”

Diệp Sảng thở hổn hển: “Không, chúng ta phát tài rồi!”

An Hi hỏi: “Vì sao?”

“Khi nãy em cùng Tinh Tinh đã bị hồng danh vì giết bát đại cao thủ chủ lực của các công hội đó. Chắc chắn trong vòng mấy ngày tới bọn họ sẽ không bỏ qua em với Kim Nguyệt Ngân.”

An Hi giật mình, kinh hãi tột đỉnh: “Ôi trời ơi, chị nghe đồng nghiệp nói nếu có thứ đó thì tùy tiền cũng bán được mấy vạn tín dụng.”

Cô vừa nói vừa vươn 5 đầu ngón tay.

Diệp Sảng trợn tròn mắt: “5 vạn?”

An Hi gật đầu thật mạnh. Diệp Sảng kích động, hai chân lập tức nhũn ra, ngã xuống nền nhà: “Ai u, trời ơi. Lần này chúng ta thật sự đại phát tài rồi.”

An Hi cũng kích động: “Bây giờ cậu vẫn còn ở Tuyết Sơn?”

Diệp Sảng: “Muốn login cũng phải đợi tới ngày mai. Bây giờ mà lên chỉ sợ bọn kia sẽ giết em 1000 lần.”

An Hi ngẩng đầu: “Không sao, ngày mai chị sẽ login bảo vệ cậu.”

Diệp Sảng kích động, nói năng lộn xộn: “Em yêu An tỷ. An tỷ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện