#38

"Xin em..... Đừng đi" đôi mắt Âu Vũ tràn đầy tuyệt vọng đưa tay níu lấy Mộc Nhi với hy vọng cô sẽ ở lại.

"Âu Vũ, anh yêu em chứ?"

"Dĩ nhiên anh yêu em, anh có thể vì em làm mọi chuyện, anh sẽ tìm cách ngăn cản hôn nhân của anh và Ân Đình em yên tâm"

"Em không cần anh phải làm vậy, em cần anh phải quên em đi và lấy Ân Đình đừng lưu luyến em nữa nếu như anh nói thương em thì hãy làm vậy đi!!!!"

Cô kéo tay hắn ra cùng Triết Vương rời đi, đôi chân của hắn nặng trĩu không thể bước tiếp không thể níu kéo cô lại không thể làm gì được nhìn cô cùng người đàn ông khác không phải là mình.

Hắn hận gia đình hắn và hận cả cô, ai cũng vậy, ai rồi cũng rời bỏ hắn không ai là thực sự yêu thương hắn thật lòng Âu Vũ đạt tới ngưỡng cửa đau khổ nhất mà hắn từng chịu đựng.

Mộc Nhi trên đường về không nói một câu nào, Triết Vương chỉ biết im lặng không dám lên tiếng nhìn cô lúc này anh đau lòng vô cùng dù biết cô đã kết thúc với người kia nhưng bản thân anh vẫn còn buồn bã.

Mỗi người một suy nghĩ, cuộc tình của họ nhiều sóng gió như vậy Mộc Nhi ước ngày đó không gặp hắn để giờ đây phải chịu cảnh chia ly mà cô không hề muốn.

"Cám ơn cậu đưa tớ đến đây"

"Mộc Nhi.... sao lại đến nhà lao này? Cậu thăm người ở đây?"

"Ừm, cậu về đi!!"

Cô bước vào bên trong, một lúc sau Tiểu Minh cũng mừng rỡ bước ra ngồi đối diện cô, nụ cười trên môi cậu ngừng lại nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô lo lắng hỏi.

"Chị.... chị sao vậy? Ai ức hiếp chị?"

"Không có gì đâu chị mang cơm cho em đây ăn đi!!! Xem có ngon không?"

"Chị đừng đánh trống lãng, nói cho em biết chuyện gì đi"

"Chị.... và Âu Vũ ly hôn rồi"

"Sao? Sao lại ly hôn?" Tiểu Minh bất ngờ đứng bật dậy bàn hoàng nhìn Mộc Nhi.

"Có lẽ chị chưa nói với em chuyện này, chị và Âu Vũ chỉ là quan hệ trên hợp đồng giờ đã hết hạn chị và anh ấy buộc phải ly hôn"

"Không thể nào, xin chị.... em là người hiểu anh ấy nhất, anh ấy thiếu thốn tình cảm từ nhỏ giờ chị tạo cái áp lực này lên người anh ấy nữa, Âu Vũ sẽ không thể chịu nổi đâu. Xin chị hãy quay lại đi anh ấy cần chị!!!"

Tiểu Minh đi đến chỗ cô quỳ xuống trước mặt Mộc Nhi nắm lấy hai tay cô, chỉ có cậu là người hiểu Âu Vũ nhất. Cũng vì thiếu thốn tình cảm nên hắn đã nhầm lẫn cảm xúc của mình với Tiểu Minh.

Người thân thương của hắn đều ra đi bỏ hắn, lúc nhỏ thì sống xa vòng tay mẹ, ba hắn mất do một vụ tai nạn giao thông. Đừng nghĩ hắn là một thiếu gia nhà giàu thì sẽ hạnh phúc.

Không đâu, hắn đã từng ước mình sống trong một gia đình nghèo cũng được nhưng chỉ cần sống trong vòng tay ba mẹ là được.

"Chị biết vậy nhưng chị không thể làm gì được"Cô ôm đầu đau khổ.

Chào Tiểu Minh, cô trở về nhà cũ của mình và suy nghĩ cô đã thức một đêm dài suy nghĩ về việc đó và cô đã quyết định sẽ đến tìm phu nhân.

"Phu nhân tôi có chuyện muốn nói"

#wattpad: laclac8662

Đã trở lại và ăn hại hơn xưa,bệnh sml mà cũng gáng viết huhu nhớ độc giả của ta quá mà
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện