Sau khi kết thúc Hỗn Loạn Đạo Đài, nhóm Dương Tử cũng trở về hư khônggiới vác theo đó là Đạo Cổ đi cùng. Sau hai tháng ăn trôi ngủ nổi họ đãtrở lại được hư không giới. Vừa đáp được xuống đất người đầu tiên laokhỏi Phi Hành Châu là Thiên Tôn, hắn lao xuống rồi nôn thốc nôn tháo.Hắn vừa nôn vừa gào lên:
- Ta…oẹ…ta sẽ không bao giờ đi…oẹ…cái thứ đó nữa đâu!
Nói xong hắn cũng lăn ra bất tỉnh, lúc sau ai nấy khi bước từ trên phi hành chấu xuống cũng xây xẩm mặt mày. Dương Tử khụy gối xuống đất quay đầulại gào lên:
- Đạo Cổ tiền bối! Ngài lái còn tệ hơn cả ta nữa đấy!
Đạo Cổ cười ngượng rồi nói:
- Ta hơi hiếu kì về thứ đó nên mới có ý định lái thứ chút mà thôi, ai ngờ tay lái của ta kém như vậy. Hahaha.
Nhẫn Dạ trực tiếp lăn ra đất rồi nói:
- Trước giờ ngài là người đâu tiên lái phi hành châu tệ hơn cả Vô Cực đấy!
Dương Tử nghe vậy liền quay sang phía Nhẫn Dạ gào lên:
- Người có ý gì vậy? Nhẫn Dạ đứng dậy quát lớn:
- Ý trên mặt chữ! Thằng nhóc nào lái phi hành châu của lão tử đâm 12 lần phải sửa lại 17 lần hả?
Dương Tử bị ăn chửi xong cũng e dè đáp:
- Hì…hình như không phải con.
Nhẫn Dạ liền gào lên:
- Con mẹ nó! Chính là thằng nhóc thối nhà ngươi đấy!
Hằng Thiên thấy vậy liền bịt mồm Nhẫn Dạ lại rồi nói với mọi người:
- Chúng ta vẫn cần tranh thủ thời gian thì hơn, cũng là phổ biến lại kếhoạch cùng thực lực của mọi người đã. Trước hết cứ nghỉ ngơi vài hôm đi, sau đó bàn đến cũng hẵng kịp.
Mọi người nghe vậy liền nhất trírồi ai về nhà nấy, Dương Tử cùng với Dạ Hy, Bắc Phi, Yên Nhi và LôiTuyết trở về nhà. Hắn vừa đi vừa vươn vai mà nói:
- Cuối cùng cũng trở về nhà rồi! Ta muốn ngủ một giấc thật đã.
Tần Lãnh sau khi nghe xong cũng không nghỉ ngơi mà đi tu luyện ngay, trước khi bay đi Hoàng Tuyền liền nói với Tần Lãnh:
- Tần huynh có gì cứ tìm ta sau, ta còn có chút chuyện trên người hiện không thể cùng huynh giải quyết được.
Tần Lãnh cũng gật đầu đáp lại:
- Vậy có gì thì làm phiền huynh.
Sau khi Hoàng Tuyền nói xong bay đi rất vội vàng, tuy rằng Tần Lãnh chưaquen hắn được bao lâu nhưng khá hiếm khi hắn thấy Hoàng Tuyền vội vàngnhư thế. Khi về tu luyện hắn vẫn hơi tò mò và khó hiểu nên đã quyết định theo dõi Hoàng Tuyền. Khi tới nới hắn thấy Hoàng Tuyền đang ngồi nóichuyện và uống trà với Phong Vân, hắn tức giận bóp cái cây mà âm trầmnói:
- Ta tin tưởng huynh mà huynh tán tỉnh sư phụ ta!
Hôm sau Tần Lãnh vác vẻ mặt như muốn giết người tìm gặp Dương Tử, hắn đứng ngoài gọi lớn:
- Vô Cực huynh có rảnh không, ta có chút chuyện cần tìm huynh.
Chốc lát sau Dương Tử mở cửa ra, hắn ngáp dài một cái, dụi mắt hắn hỏi Tần Lãnh:
- Tần huynh đến đấy có việc gì tìm ta vậy?
Tần Lãnh âm trầm đáp:
- Có thể đến đình viện đằng sau không? Ta có một số chuyện muốn nói rõ.
Dương Tử cũng gật đầu mà đáp:
- Huynh cứ đi ra trước, ta vào lấy chút trà.
Tần Lãnh cũng vẫn bộ dạng kia mà đi vào đình viện đằng sau, Dương Tử vừa bê trà ra vừa nói:
- Trà đạo ta pha không được ngon lắm mong Tần huynh lượng thứ.
Rót ra hai ly trà Dương Tử lên tiếng:
- Mời Tần huynh.
Tần Lãnh gật đầu rồi uống một hụm, hắn thở ra một hơi dài. Dương Tử thấy vậy liền hỏi:
- Trông Tần huynh có vẻ như đang có chuyện phiền lòng?
Tần Lãnh nghe vậy cũng thở dài mà nói:
- Ta cũng không biết nên nói hay không, nhưng sư phụ Phong Vân của ta đang bị Hoàng Tuyền tán tỉnh đấy!
Dương Tử nghe xong cũng phụt ra hùm trà mà cười trừ đáp:
- Haha! Huynh chờ ta một chút, ta quay lại ngay.
Dương Tử lập tức lao ra truyền tin cho nhóm người còn lại, chỉ một lúc sau Thiên Tôn là kẻ lao vào đầu tiên mà nói:
- Ngươi nói Hoàng Tuyền huynh đang yêu thầm ai đó à?
Tần Lãnh tức giận gào lên:
- Ai không chắc chứ ta không thể nhìn nhầm cái đôi mắt ngập tràn tình ý đấy dành cho sư phụ của ta được!
Lăng Lịch súc động lau nước mắt nói:
- Trước giờ ta tưởng huynh ấy thích đàn ông, may quá không phải.
Sau một hồi bàn bạc họ cũng lập ra một kế hoạch đầy đủ để theo dõi và khiến hai người đó thành đôi. Ở hậu viện của Phong Vân, cô nàng vẫn đangthưởng trà và cũng có nhận thêm vài đệ tử. Lúc sau có tiếng nói nho nhãcất lên:
- Ta có thể vào đây thưởng trà do Phong Vân cô nương pha được chứ?
Phong Vân liền vui vẻ cười rồi đáp:
- Ta cũng đã mấy trăm mấy ngàn tuổi rồi, công tử đây cũng không cần gọi ta như vậy.
Hoàng Tuyền thấy vậy liền nhẹ nhàng ngồi xuống đáp:
- Đối với những người tu luyện như chúng ta thì mấy ngàn tuổi cúng chỉ là đôi mươi. Cũng có thể nói Phong Vân cô nương đang ở độ tuổi xuân xanhđấy.
Phong Vân cũng vui vẻ đáp lại:
- Hoàng Tuyền công tử có vẻ khen ta hơi quá rồi.
Hoàng Tuyền có chút ngạc nhiên mà nhẹ nhàng hỏi:
- Cô nương biết tên của ta?
Phong Vân cũng nhẹ nhàng đáp lại:
- Trước đây ta cũng từng làm tông chủ của một tông môn nên nhớ tên nhiều người chút cũng không có gì khó khăn với ta.
Hai người họ cứ vậy trò chuyện đến đêm muộn Hoàng Tuyền mới ngại ngùng đứng dậy nói:
- Xin lỗi vì đã làm phiền Phong Vân muội như thế này.
Phong Vân cũng có vẻ hơi đỏ mặt mà đáp:
- Vậy Hoàng Tuyền huynh đi về thong thả.
Vừa đi ra ngoài Hoàng Tuyền vừa nhảy lên rồi nói:
- Cuối cùng cũng có thể nói chuyện với nàng ấy lâu hơn chút rồi!
Tần Lãnh từ trong bụi cây đi ra, hắn bẻ tay răng rắc rồi âm trầm nói:
- Huynh đang nói đến vị mĩ nữ Phong Vân kia sao?
Hoàng Tuyền quen mồm liền đáp:
- Đúng vậy!
Chợt cảm thấy có gì sai sai, Hoàng Tuyền quay lại thì thấy Tần Lãnh đứngđằng sau, sau lưng Tần Lãnh là đông đủ mọi người. Sau một hồi bị TầnLãnh chửi bới, Hoàng Tuyền cũng thừa nhận với mọi người rằng hắn đã rơivào lưới tình với Phong Vân. Mọi người cũng bày cách cho Hoàng Tuyền cưa đổ cô nàng Phong Vân. Tần Lãnh nghe xong liền ngáp dài một tiếng rồinói:
- Ta đi kích thích sư phụ chút là được ấy mà!
Hắn đứng ngoài gọi lớn:
- Đồ nhi bái kiến vi sư!
Phong Vân liền nói vọng ra ngoài:
- Vào đi.
Vào bên trong Tần Lãnh đã nhanh chóng gối ngay đầu lên đùi của Phong Vân. Cô nàng liền hỏi hắn:
- Giờ này đến tìm vi sư có chuyện gì sao?
Tần Lãnh lúc này cũng hỏi ngược lại cô nàng:
- Sao hôm nay sư phụ lạ thế? Hình như người có gì vui trong lòng phải không?
Phong Vân liền giật mình cốc vào đầu Tần Lãnh rồi luống cuống đáp:
- Ta…ta vẫn như vậy thôi.
Tần Lãnh liền liếc Phong Vân rồi hỏi:
- Do Hoàng Tuyền công tử sao?
Phong Vân vẫn cố chối cãi, sau một hồi Tần Lãnh cũng bị đuổi ra ngoài. Đi ra với vẻ mặt i chang con mèo, Tần Lãnh liền nói:
- Thành công mĩ mãn!
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Tuyền lúc này cũng rất vui mừng.
- Ta…oẹ…ta sẽ không bao giờ đi…oẹ…cái thứ đó nữa đâu!
Nói xong hắn cũng lăn ra bất tỉnh, lúc sau ai nấy khi bước từ trên phi hành chấu xuống cũng xây xẩm mặt mày. Dương Tử khụy gối xuống đất quay đầulại gào lên:
- Đạo Cổ tiền bối! Ngài lái còn tệ hơn cả ta nữa đấy!
Đạo Cổ cười ngượng rồi nói:
- Ta hơi hiếu kì về thứ đó nên mới có ý định lái thứ chút mà thôi, ai ngờ tay lái của ta kém như vậy. Hahaha.
Nhẫn Dạ trực tiếp lăn ra đất rồi nói:
- Trước giờ ngài là người đâu tiên lái phi hành châu tệ hơn cả Vô Cực đấy!
Dương Tử nghe vậy liền quay sang phía Nhẫn Dạ gào lên:
- Người có ý gì vậy? Nhẫn Dạ đứng dậy quát lớn:
- Ý trên mặt chữ! Thằng nhóc nào lái phi hành châu của lão tử đâm 12 lần phải sửa lại 17 lần hả?
Dương Tử bị ăn chửi xong cũng e dè đáp:
- Hì…hình như không phải con.
Nhẫn Dạ liền gào lên:
- Con mẹ nó! Chính là thằng nhóc thối nhà ngươi đấy!
Hằng Thiên thấy vậy liền bịt mồm Nhẫn Dạ lại rồi nói với mọi người:
- Chúng ta vẫn cần tranh thủ thời gian thì hơn, cũng là phổ biến lại kếhoạch cùng thực lực của mọi người đã. Trước hết cứ nghỉ ngơi vài hôm đi, sau đó bàn đến cũng hẵng kịp.
Mọi người nghe vậy liền nhất trírồi ai về nhà nấy, Dương Tử cùng với Dạ Hy, Bắc Phi, Yên Nhi và LôiTuyết trở về nhà. Hắn vừa đi vừa vươn vai mà nói:
- Cuối cùng cũng trở về nhà rồi! Ta muốn ngủ một giấc thật đã.
Tần Lãnh sau khi nghe xong cũng không nghỉ ngơi mà đi tu luyện ngay, trước khi bay đi Hoàng Tuyền liền nói với Tần Lãnh:
- Tần huynh có gì cứ tìm ta sau, ta còn có chút chuyện trên người hiện không thể cùng huynh giải quyết được.
Tần Lãnh cũng gật đầu đáp lại:
- Vậy có gì thì làm phiền huynh.
Sau khi Hoàng Tuyền nói xong bay đi rất vội vàng, tuy rằng Tần Lãnh chưaquen hắn được bao lâu nhưng khá hiếm khi hắn thấy Hoàng Tuyền vội vàngnhư thế. Khi về tu luyện hắn vẫn hơi tò mò và khó hiểu nên đã quyết định theo dõi Hoàng Tuyền. Khi tới nới hắn thấy Hoàng Tuyền đang ngồi nóichuyện và uống trà với Phong Vân, hắn tức giận bóp cái cây mà âm trầmnói:
- Ta tin tưởng huynh mà huynh tán tỉnh sư phụ ta!
Hôm sau Tần Lãnh vác vẻ mặt như muốn giết người tìm gặp Dương Tử, hắn đứng ngoài gọi lớn:
- Vô Cực huynh có rảnh không, ta có chút chuyện cần tìm huynh.
Chốc lát sau Dương Tử mở cửa ra, hắn ngáp dài một cái, dụi mắt hắn hỏi Tần Lãnh:
- Tần huynh đến đấy có việc gì tìm ta vậy?
Tần Lãnh âm trầm đáp:
- Có thể đến đình viện đằng sau không? Ta có một số chuyện muốn nói rõ.
Dương Tử cũng gật đầu mà đáp:
- Huynh cứ đi ra trước, ta vào lấy chút trà.
Tần Lãnh cũng vẫn bộ dạng kia mà đi vào đình viện đằng sau, Dương Tử vừa bê trà ra vừa nói:
- Trà đạo ta pha không được ngon lắm mong Tần huynh lượng thứ.
Rót ra hai ly trà Dương Tử lên tiếng:
- Mời Tần huynh.
Tần Lãnh gật đầu rồi uống một hụm, hắn thở ra một hơi dài. Dương Tử thấy vậy liền hỏi:
- Trông Tần huynh có vẻ như đang có chuyện phiền lòng?
Tần Lãnh nghe vậy cũng thở dài mà nói:
- Ta cũng không biết nên nói hay không, nhưng sư phụ Phong Vân của ta đang bị Hoàng Tuyền tán tỉnh đấy!
Dương Tử nghe xong cũng phụt ra hùm trà mà cười trừ đáp:
- Haha! Huynh chờ ta một chút, ta quay lại ngay.
Dương Tử lập tức lao ra truyền tin cho nhóm người còn lại, chỉ một lúc sau Thiên Tôn là kẻ lao vào đầu tiên mà nói:
- Ngươi nói Hoàng Tuyền huynh đang yêu thầm ai đó à?
Tần Lãnh tức giận gào lên:
- Ai không chắc chứ ta không thể nhìn nhầm cái đôi mắt ngập tràn tình ý đấy dành cho sư phụ của ta được!
Lăng Lịch súc động lau nước mắt nói:
- Trước giờ ta tưởng huynh ấy thích đàn ông, may quá không phải.
Sau một hồi bàn bạc họ cũng lập ra một kế hoạch đầy đủ để theo dõi và khiến hai người đó thành đôi. Ở hậu viện của Phong Vân, cô nàng vẫn đangthưởng trà và cũng có nhận thêm vài đệ tử. Lúc sau có tiếng nói nho nhãcất lên:
- Ta có thể vào đây thưởng trà do Phong Vân cô nương pha được chứ?
Phong Vân liền vui vẻ cười rồi đáp:
- Ta cũng đã mấy trăm mấy ngàn tuổi rồi, công tử đây cũng không cần gọi ta như vậy.
Hoàng Tuyền thấy vậy liền nhẹ nhàng ngồi xuống đáp:
- Đối với những người tu luyện như chúng ta thì mấy ngàn tuổi cúng chỉ là đôi mươi. Cũng có thể nói Phong Vân cô nương đang ở độ tuổi xuân xanhđấy.
Phong Vân cũng vui vẻ đáp lại:
- Hoàng Tuyền công tử có vẻ khen ta hơi quá rồi.
Hoàng Tuyền có chút ngạc nhiên mà nhẹ nhàng hỏi:
- Cô nương biết tên của ta?
Phong Vân cũng nhẹ nhàng đáp lại:
- Trước đây ta cũng từng làm tông chủ của một tông môn nên nhớ tên nhiều người chút cũng không có gì khó khăn với ta.
Hai người họ cứ vậy trò chuyện đến đêm muộn Hoàng Tuyền mới ngại ngùng đứng dậy nói:
- Xin lỗi vì đã làm phiền Phong Vân muội như thế này.
Phong Vân cũng có vẻ hơi đỏ mặt mà đáp:
- Vậy Hoàng Tuyền huynh đi về thong thả.
Vừa đi ra ngoài Hoàng Tuyền vừa nhảy lên rồi nói:
- Cuối cùng cũng có thể nói chuyện với nàng ấy lâu hơn chút rồi!
Tần Lãnh từ trong bụi cây đi ra, hắn bẻ tay răng rắc rồi âm trầm nói:
- Huynh đang nói đến vị mĩ nữ Phong Vân kia sao?
Hoàng Tuyền quen mồm liền đáp:
- Đúng vậy!
Chợt cảm thấy có gì sai sai, Hoàng Tuyền quay lại thì thấy Tần Lãnh đứngđằng sau, sau lưng Tần Lãnh là đông đủ mọi người. Sau một hồi bị TầnLãnh chửi bới, Hoàng Tuyền cũng thừa nhận với mọi người rằng hắn đã rơivào lưới tình với Phong Vân. Mọi người cũng bày cách cho Hoàng Tuyền cưa đổ cô nàng Phong Vân. Tần Lãnh nghe xong liền ngáp dài một tiếng rồinói:
- Ta đi kích thích sư phụ chút là được ấy mà!
Hắn đứng ngoài gọi lớn:
- Đồ nhi bái kiến vi sư!
Phong Vân liền nói vọng ra ngoài:
- Vào đi.
Vào bên trong Tần Lãnh đã nhanh chóng gối ngay đầu lên đùi của Phong Vân. Cô nàng liền hỏi hắn:
- Giờ này đến tìm vi sư có chuyện gì sao?
Tần Lãnh lúc này cũng hỏi ngược lại cô nàng:
- Sao hôm nay sư phụ lạ thế? Hình như người có gì vui trong lòng phải không?
Phong Vân liền giật mình cốc vào đầu Tần Lãnh rồi luống cuống đáp:
- Ta…ta vẫn như vậy thôi.
Tần Lãnh liền liếc Phong Vân rồi hỏi:
- Do Hoàng Tuyền công tử sao?
Phong Vân vẫn cố chối cãi, sau một hồi Tần Lãnh cũng bị đuổi ra ngoài. Đi ra với vẻ mặt i chang con mèo, Tần Lãnh liền nói:
- Thành công mĩ mãn!
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Tuyền lúc này cũng rất vui mừng.
Danh sách chương