Chương 11: Người nhà. (1)

Cho dù không hiểu rõ kẻ ngấp nghé huân chương trong nhà mình là ai, nhưng căn cứ đủ loại biểu hiện, trong lòng Lâm Tiêu khẳng định nhất định có La Hạo bên trong.

- La Hạo!

Trước kia nguyên chủ sợ hắn như sợ cọp, mà Lâm Tiêu hiện tại thì không để trong lòng.

- Sau này tính sổ với hắn.

Lâm Tiêu nghĩ thầm, đi qua đám người trở về nhà.

Trên người hắn còn mang theo Toản Địa Giáp, dù hắn không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng không muốn gây thêm chuyện, bại lộ sẽ không tốt.

- Hạo ca!

Lâm Tiêu đi rồi, bốn người Vương Vân vẻ mặt xấu hổ đi tới bên người La Hạo, bị người nhát gan Lâm Tiêu trách mắng, trong lòng bốn người cảm thấy thật sỉ nhục.

- Tiểu tử Lâm Tiêu tựa hồ thay đổi.

Nhìn bóng lưng Lâm Tiêu đi xa, La Hạo nhíu mày, đáy mắt hiện lên lãnh mang, toát ra một tia khinh thường:

- Nhưng thay đổi thì thế nào, không có đại ca hắn bao che, Lâm gia chẳng khác gì một đầu chó chết, bây giờ còn gượng chống lên, sớm muộn gì huân chương võ giả tứ cấp sẽ bị ta lấy tới tay.

- Đi, chúng ta đi Hương Yên Các chơi đùa một chút!

Trên mặt La Hạo lộ vẻ tươi cười, đoàn người biến mất nơi đầu phố.

- Cha mẹ cùng tam muội vẫn chưa về!

Lâm Tiêu về tới nhà, trong nhà không có ai.

Đem Toản Địa Giáp vào phòng mình, Lâm Tiêu khẩn cấp đem ý thức truyền vào.

- Năng lực khôi phục của Toản Địa Giáp thật kinh người!

Trải qua một lát tu dưỡng, Lâm Tiêu rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau đớn sau đầu giảm bớt rất nhiều, mà vùng đầu bị thương cũng đã khép lại.

Bình thường năng lực khôi phục của yêu thú mạnh hơn nhân loại thật nhiều, nhưng khủng bố như Toản Địa Giáp hắn vẫn chưa từng nghe nói qua.

- Thật đói!

Từng đợt cảm giác đói khát mãnh liệt từ trong ý chí Lâm Tiêu truyền đến, loại cảm giác này đương nhiên không phải từ bản thân hắn, mà là trong bụng Toản Địa Giáp truyền đến.

- Không biết nó đã không ăn bao lâu rồi, đói bụng cũng phải, nhưng bây giờ ta đi đâu mà tìm thực vật? Lâm Tiêu có chút đau đầu, khống chế Toản Địa Giáp chậm rãi bò tới, nhất thời mấy khối thịt yêu thú cách đó không xa hấp dẫn ánh mắt của hắn.

- Cô đông!

Nhìn thấy thịt yêu thú, Lâm Tiêu lại không tự chủ được nuốt nước bọt.

- Không phải đâu, chẳng lẽ muốn cho ta ăn thịt sống sao?

Lâm Tiêu tự nhiên biết yêu thú ăn sống con mồi, nhưng hiện tại hắn chiếm cứ thân thể của nó, muốn hắn ăn thịt sống, hắn thật sự khó làm.

Hắn thật muốn nấu chín, nhưng muốn làm chín thịt yêu thú phải mất hơn nửa giờ, mà muội muội sắp về nhà, nhưng cảm giác đói khát trên người Toản Địa Giáp làm hắn vô cùng khó chịu.

Trong lòng không ngừng giao chiến, cuối cùng cảm giác đói khát mãnh liệt chiếm thượng phong.

- Mặc kệ, xem như ăn thịt bò sống đi, ăn không được thì tính sau.

Cắn chặt răng, Lâm Tiêu đi tới chỗ mấy khối thịt yêu thú, nhắm mắt cắn một khối nuốt vào miệng, cắn xé rất nhanh.

Dưới răng nanh của Toản Địa Giáp, thật dễ dàng xé mở khối thịt, hắn không dám chậm rãi thưởng thức mà nhanh chóng nhai nuốt thật nhanh vào bụng.

- Di? Hương vị tựa hồ không tệ lắm.

Cho dù không muốn cảm thụ, nhưng mùi vị tuyệt vời truyền từ trong miệng vẫn truyền vào ý thức của Lâm Tiêu, theo bản năng, chiếc lưỡi của Toản Địa Giáp liếm liếm răng, một chút thịt vụn dừng trên đầu lưỡi.

- Thật sự là ngon ah!

Mãi cho tới bây giờ Lâm Tiêu thật sự không nghĩ tới thịt sống còn ăn ngon như vậy.

Hắn cố nén cảm giác ghê tởm bản năng của nhân loại, đem toàn bộ thịt yêu thú nuốt hết vào trong bụng.

Chỉ chốc lát sau hắn đã hoàn toàn khắc phục bóng ma tâm lý, thậm chí còn nhai nuốt thưởng thức khác hẳn lúc ban đầu.

Lâm Tiêu chợt cảm giác từng luồng chân khí ấm áp lan tràn khắp toàn thân, trong thịt yêu thú ẩn chứa năng lượng thật lớn, tuy rằng ăn không nhiều lắm nhưng cũng đã đủ cho Toản Địa Giáp no được vài ngày.

Ăn no bụng, bộ dạng Toản Địa Giáp uể oải nằm úp sấp trên mặt đất.

Ý thức không quay về thân thể, Lâm Tiêu nằm ở đó, toàn thân ấm áp, ý nghĩ dần dần chậm chạp, cả người vô cùng thích ý, có cảm giác buồn ngủ.

Ánh mắt khép lại, Lâm Tiêu thế nhưng lại ngủ say.

- Thật thoải mái.

Lâm Tiêu rơi vào giấc ngủ, lờ mờ cảm ứng được một tia chân khí xuyên thấu qua lân giáp, dùng tốc độ cực kỳ thong thả dần dần chảy vào trong thân thể của mình, xoa dịu khắp thân thể mình.

- Đây là cái gì?

Lâm Tiêu nửa mê nửa tỉnh.

- Là thiên địa nguyên khí!

Lâm Tiêu đột nhiên giật mình tỉnh lại, bởi vì hắn không nhớ ý thức của mình còn trên người Toản Địa Giáp, thân hình nhảy bật lên, nhất thời cảm giác trước đó đã hoàn toàn biến mất.

- Đúng rồi, là thiên địa nguyên khí!

Hồi tưởng lại cảm giác trước đó, Lâm Tiêu vô cùng khẳng định, đồng thời trong lòng vui mừng.

Sở dĩ được xưng là yêu thú, là bởi vì có thể tự chủ hấp thu thiên địa nguyên khí, có được lực lượng cùng thân hình cường đại hơn dã thú gấp mấy lần, yêu thú không thể tu luyện, nhưng thân thể đã tự chủ hấp thu được năng lượng thiên địa nguyên khí, chậm rãi cường hóa thân thể.

Nhưng nhân loại thì khác, nhân loại muốn hấp thu thiên địa nguyên khí phải chờ sau khi đạt tới luyện tủy kỳ, hơn nữa ban đầu chỉ là vô ý thức thong thả hấp thu, chỉ sau khi trở thành chân võ giả mới có thể tu luyện công pháp chân chính, tự chủ đi hấp thu thiên địa nguyên khí.

Quá trình này thật ra vô cùng gian nan, đại đa số đệ tử luyện tủy kỳ sau khi trở thành chuẩn võ giả đều phải thử cảm ứng thiên địa nguyên khí, chỉ khi nào cảm ứng được mới có thể tiếp tục tu luyện công pháp, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm, cho nên vô cùng khó khăn, ngoại trừ một ít yêu nghiệt có khả năng cảm ứng được trong một ngày, đại đa số nhân vật thiên tài đều phải dùng ba năm ngày, mà một ít chuẩn võ giả thiên phú yếu hơn chỉ riêng cảm ứng cũng phải hao phí một năm nửa năm.

- Chính là loại cảm giác này.

Lâm Tiêu vui mừng, nếu mình có thể nhớ kỹ loại cảm giác này, đến lúc đó khi bản thể tu luyện có lẽ không cần cảm ứng, trực tiếp liền có thể thành công.

- Đúng rồi, yêu thú không có trí tuệ không thể tu luyện công pháp, nhưng nếu ta lợi dụng thân thể Toản Địa Giáp tu luyện, chẳng phải trở thành yêu thú đầu tiên có thể tu luyện sao? Nhưng không biết thân thể yêu thú có gì khác với nhân loại, có thể tu luyện được hay không!

Ý nghĩ này hiện lên trong lòng hắn, nhưng hắn chỉ là một luyện cốt kỳ đệ tử, không có công pháp cho nên không thể thực hành.

- Nhị ca!

Ngay lúc Lâm Tiêu còn đang kích động suy tư, ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng hô của Lâm Nhu.

Lâm Tiêu hoảng sợ.

Kỳ thật thính lực của Toản Địa Giáp rất tốt, dưới tình huống bình thường chỉ cần Lâm Nhu mở cửa ngoài đã cảm giác được, nhưng vừa rồi Lâm Tiêu đang đắm chìm trong quá trình cảm ứng thiên địa nguyên khí, nên không kịp thời phát hiện Lâm Nhu trở về.

Trong lúc vội vã hắn vội vàng chui vào gầm giường, đồng thời chuyển ý thức trở về.

- Chi nha…

Cửa phòng mở ra, Lâm Nhu đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện