Chương 107: Điều tra.
Ùng ục ục!
Sau một khắc, đầu lâu Chu Dật Tử trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất, sau khi nhấp nhô hai cái liền bất động, đến chết, hắn vẫn còn trừng lớn hai mắt kinh sợ, chết không nhắm mắt.
Hô!
Lâm Tiêu thở phào một hơi, tay cầm chiến đao, lại hồn nhiên không liếc qua thi thể Chu Dật Tử trước mặt, ngược lại như đang suy tư điều gì đó.
- Một đao vừa rồi. . . Đây mới thực sự là Tà Nguyệt Trảm trên ý nghĩa, rốt cục bị ta hoàn toàn thi triển ra rồi.
Lâm Tiêu cả người hoàn toàn lâm vào trong một đao trước kia, loại cảm giác xuất đao nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa kia khiến hắn không khỏi khắc thật sâu trong óc.
- Căn cứ theo như trên bí tích, Tà Nguyệt Trảm một khi thi triển ra hoàn mỹ có thể lập tức bộc phát ra gấp ba lần lực lượng bản thân, một đao vừa rồi dưới chấn phúc từ nguyên lực đã triệt để vượt qua 4000 cân khí lực, đoán chừng cũng tiếp cận 5000 cân, khó trách lại đáng sợ như thế, ngược lại còn khiến mình giật cả mình!
Lâm Tiêu phục hồi tinh thần lại, nhìn qua thi thể Chu Dật Tử nhịn không được lắc đầu.
Hắn trước kia căn bản không có ý nghĩ đánh chết đối phương, chỉ ôm lòng ngăn trở Chu Dật Tử, không nghĩ tới vào lúc khẩn yếu nhất, Nghênh Phong Nhất Đao Trảm thức thứ nhất Tà Nguyệt Trảm mà Lâm Tiêu một mực không triệt để nắm giữ rốt cục lại bị hắn luyện thành, lập tức bộc phát ra gần 5000 cần lực lượng, một đao lập tức chém giết Chu Dật Tử cũng là chuyện hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Lâm Tiêu.
- Bất quá tên này đến cùng là ai, sao lại ra tay với Vu Dịch Văn vào lúc khảo hạch? Đồng thời trong lòng Lâm Tiêu cũng vô cùng nghi hoặc.
- Đúng rồi, còn có Vu Dịch Văn, không biết hắn ra sao rồi, có chết không!
Lâm Tiêu vội vàng lướt tới chỗ Vu Dịch Văn.
Vèo!
Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ đằng xa nhanh chóng lướt đến, trong nháy mắt đã đi đến phụ cận.
- Lâm Tiêu, ngươi phóng ra đạn tín hiệu sao? Ân?
Người đến chính là một gã chấp sự của Võ Giả Liên Minh, sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu lập tức hỏi thăm, nhưng sau một khắc, hắn liền thấy được Vu Dịch Văn và thi thể đầu thân cách biệt của Chu Dật Tử cách đó không xa.
- Chuyện gì xảy ra?
Gã chấp sự kia sắc mặt lập tức đại biến, nhịn không được quát chói tai, đồng thời cũng rất nhanh cầm vũ khí trong tay.
- Vị chấp sự đại nhân này, chuyện này thế này. . .
Lâm Tiêu lúc này nói ra mọi chuyện từ đầu đến cuối
- Ta nhìn thấy Vu Dịch Văn bị hắn chém một đao, hiện giờ cũng không biết sống hay chết.
Lâm Tiêu vội vàng nói.
- Binh sĩ này muốn giết các ngươi?
Chấp sự kia thần sắc kinh nghi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, bất quá cảnh giác trong ánh mắt đã giảm bớt đi nhiều, hiển nhiên trong lòng đã tin tưởng lời Lâm Tiêu nói.
Hắn lập tức từ trên người lấy ra một đạn tín hiệu màu xanh lá, trực tiếp kéo một phát.
XÍU... UU!!
Một đạo lưu quang thất thải kéo lấy cái đuôi hỏa diễm thật dài xông về phía chân trời, rồi sau đó nổ tung ra thất thải hoa vũ đầy trời, ở trong đêm đen lộ ra đặc biệt rõ ràng.
Loại đạn tín hiệu màu xanh lá này khác với loại màu đỏ mà bọn người Lâm Tiêu mang theo, chỉ có chấp sự Võ Giả Liên Minh tham dự dã ngoại khảo thí mới có, phải vào tình huống đột phát nghiêm trọng mới có thể sử dụng.
Chấp sự kia phóng ra đạn tín hiệu, liền vội vàng đi đến trước t người Vu Dịch Văn, dùng nhẹ tay nhẹ đặt lên mặt Vu Dịch Văn.
- Vẫn còn khí tức, trên mặt chấp sự lộ ra thần sắc kinh hỉ, vội vàng từ trên người lấy ra một hạt chữa thương đan dược đưa vào trong miệng Vu Dịch Văn, rồi sau đó đắp lên vết đao cực lớn trên bộ ngực hắn đại lượng thuốc chữa thương.
Làm xong tất cả, chấp sự kia vừa muốn nói chuyện --
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, trong núi rừng xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét to, chợt tiếng xé gió kịch liệt vang lên, đúng là bọn người tổng khảo quan Chúc Sơn chứng kiến đạn tín hiệu vội vàng chạy đến. . .
. . .
Giờ phút này đêm đã khuya.
Trong doanh địa tạm thời dựng lên ở chân núi đèn đuốc sáng trưng.
- Vệ giáo úy, vì sao binh sĩ trực phiên của các ngươi lại tiến vào khu vực khảo hạch của những Chuẩn Võ giả, hơn nữa còn muốn giết chết đệ tử tham gia khảo hạch, ngươi có thể nói cho chúng ta biết vì sao không?
Đám chấp sự Võ Giả Liên Minh Chúc Sơn ngồi vây một chỗ, sắc mặt âm trầm. Ở đối diện bọn hắn là vài tên cường giả quân đội mặc áo giáp, mỗi người khí thế bất phàm, mà trung niên nam tử đầu lĩnh trong bọn họ càng hình thể khôi ngô, chỉ đứng đấy đã có một cổ khí tức cường đại tỏ khắp.
Người này chính là một gã giáo úy của quân đội đế quốc ở nam thành Tân Vệ Thành, trong thiết trí quân đội của Võ Linh Đế Quốc, mười người lập một đội trưởng, đội trưởng phải đạt tới Chân Võ giả nhị chuyển, trăm người lập một Bách phu trưởng, Bách phu trưởng phải đạt tới Chân Võ giả tam chuyển, ngàn người lập một giáo úy, giáo úy phải là cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ.
Vệ Linh này là một gã giáo uy của quân đội Nam Thành, những binh sĩ bảo vệ Chuẩn Võ giả dã ngoại khảo thí lần này đều là binh sĩ thủ hạ của hắn, do hắn đến an bài.
Xảy ra chuyện như vậy, bọn người Chúc Sơn không còn tâm tình để ý đến chuyện khảo hạch nữa, ngoại trừ một bộ phận chấp sự vẫn còn trong núi rừng giám sát khảo hạch ra, mấy người Chúc Sơn lập tức phái người thông tri bọn người Vệ Linh, giằng co với nhau trong doanh trướng.
Phải biết rằng, mỗi một Chuẩn Võ giả đều là tương lai của Tân Vệ Thành, tuy rằng thực lực của bọn hắn không cao, thậm chí có thể tấn cấp nhất chuyển hay không còn không thể xác định. Nhưng Chuẩn Võ giả khi tham gia dã ngoài khảo hạch thậm chí lại bị người ám sát, chuyện như vậy bản thân đã vô cùng ác liệt, là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
- Chúc Sơn chấp sự, chư vị, kính xin an tâm một chút chớ vội.
Vệ Linh biểu lộ lạnh lùng, chân mày hơi nhíu lại:
- Chu Dật Tử là binh sĩ dưới trướng tam tuy rằng ta không rõ ràng lắm hắn tại sao lại tự động rời khỏi cương vị chạy đến trong vùng núi rừng khảo hạch Chuẩn Võ giả, nhưng trước khi chân tướng mọi chuyện còn chưa rõ ràng, ta hi vọng các vị không nên chỉ nghe lời của một học viên Chuẩn Võ giả đã vội vã kết luận.
- Cái gì? Vệ giáo úy, ngươi đây là ý gì?
Bọn người Chúc Sơn nghe xong, từng cái sắc mặt đại biến, trong nội tâm giận tím mặt:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng là học viên của chúng ta đang nói xạo, hiện giờ chúng ta có một học viên sinh tử chưa biết, ngươi lại còn nói lời như vậy?!
- Ta cũng không nói vậy!
Vệ Linh nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Chư vị, ta cũng muốn biết rõ ràng chân tướng mọi chuyển, thủ hạ của ta hiện giờ đang điều tra tất cả vật phẩm tư nhân của Chu Dật Tử, hy vọng có thể tìm được một ít manh mối, nếu như là trách nhiệm của ta, ta tuyệt sẽ không từ chối. Cũng vậy, trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, các ngươi cũng đừng nóng vội hạ quyết định, a. . .
Ùng ục ục!
Sau một khắc, đầu lâu Chu Dật Tử trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất, sau khi nhấp nhô hai cái liền bất động, đến chết, hắn vẫn còn trừng lớn hai mắt kinh sợ, chết không nhắm mắt.
Hô!
Lâm Tiêu thở phào một hơi, tay cầm chiến đao, lại hồn nhiên không liếc qua thi thể Chu Dật Tử trước mặt, ngược lại như đang suy tư điều gì đó.
- Một đao vừa rồi. . . Đây mới thực sự là Tà Nguyệt Trảm trên ý nghĩa, rốt cục bị ta hoàn toàn thi triển ra rồi.
Lâm Tiêu cả người hoàn toàn lâm vào trong một đao trước kia, loại cảm giác xuất đao nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa kia khiến hắn không khỏi khắc thật sâu trong óc.
- Căn cứ theo như trên bí tích, Tà Nguyệt Trảm một khi thi triển ra hoàn mỹ có thể lập tức bộc phát ra gấp ba lần lực lượng bản thân, một đao vừa rồi dưới chấn phúc từ nguyên lực đã triệt để vượt qua 4000 cân khí lực, đoán chừng cũng tiếp cận 5000 cân, khó trách lại đáng sợ như thế, ngược lại còn khiến mình giật cả mình!
Lâm Tiêu phục hồi tinh thần lại, nhìn qua thi thể Chu Dật Tử nhịn không được lắc đầu.
Hắn trước kia căn bản không có ý nghĩ đánh chết đối phương, chỉ ôm lòng ngăn trở Chu Dật Tử, không nghĩ tới vào lúc khẩn yếu nhất, Nghênh Phong Nhất Đao Trảm thức thứ nhất Tà Nguyệt Trảm mà Lâm Tiêu một mực không triệt để nắm giữ rốt cục lại bị hắn luyện thành, lập tức bộc phát ra gần 5000 cần lực lượng, một đao lập tức chém giết Chu Dật Tử cũng là chuyện hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Lâm Tiêu.
- Bất quá tên này đến cùng là ai, sao lại ra tay với Vu Dịch Văn vào lúc khảo hạch? Đồng thời trong lòng Lâm Tiêu cũng vô cùng nghi hoặc.
- Đúng rồi, còn có Vu Dịch Văn, không biết hắn ra sao rồi, có chết không!
Lâm Tiêu vội vàng lướt tới chỗ Vu Dịch Văn.
Vèo!
Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh từ đằng xa nhanh chóng lướt đến, trong nháy mắt đã đi đến phụ cận.
- Lâm Tiêu, ngươi phóng ra đạn tín hiệu sao? Ân?
Người đến chính là một gã chấp sự của Võ Giả Liên Minh, sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu lập tức hỏi thăm, nhưng sau một khắc, hắn liền thấy được Vu Dịch Văn và thi thể đầu thân cách biệt của Chu Dật Tử cách đó không xa.
- Chuyện gì xảy ra?
Gã chấp sự kia sắc mặt lập tức đại biến, nhịn không được quát chói tai, đồng thời cũng rất nhanh cầm vũ khí trong tay.
- Vị chấp sự đại nhân này, chuyện này thế này. . .
Lâm Tiêu lúc này nói ra mọi chuyện từ đầu đến cuối
- Ta nhìn thấy Vu Dịch Văn bị hắn chém một đao, hiện giờ cũng không biết sống hay chết.
Lâm Tiêu vội vàng nói.
- Binh sĩ này muốn giết các ngươi?
Chấp sự kia thần sắc kinh nghi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, bất quá cảnh giác trong ánh mắt đã giảm bớt đi nhiều, hiển nhiên trong lòng đã tin tưởng lời Lâm Tiêu nói.
Hắn lập tức từ trên người lấy ra một đạn tín hiệu màu xanh lá, trực tiếp kéo một phát.
XÍU... UU!!
Một đạo lưu quang thất thải kéo lấy cái đuôi hỏa diễm thật dài xông về phía chân trời, rồi sau đó nổ tung ra thất thải hoa vũ đầy trời, ở trong đêm đen lộ ra đặc biệt rõ ràng.
Loại đạn tín hiệu màu xanh lá này khác với loại màu đỏ mà bọn người Lâm Tiêu mang theo, chỉ có chấp sự Võ Giả Liên Minh tham dự dã ngoại khảo thí mới có, phải vào tình huống đột phát nghiêm trọng mới có thể sử dụng.
Chấp sự kia phóng ra đạn tín hiệu, liền vội vàng đi đến trước t người Vu Dịch Văn, dùng nhẹ tay nhẹ đặt lên mặt Vu Dịch Văn.
- Vẫn còn khí tức, trên mặt chấp sự lộ ra thần sắc kinh hỉ, vội vàng từ trên người lấy ra một hạt chữa thương đan dược đưa vào trong miệng Vu Dịch Văn, rồi sau đó đắp lên vết đao cực lớn trên bộ ngực hắn đại lượng thuốc chữa thương.
Làm xong tất cả, chấp sự kia vừa muốn nói chuyện --
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, trong núi rừng xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét to, chợt tiếng xé gió kịch liệt vang lên, đúng là bọn người tổng khảo quan Chúc Sơn chứng kiến đạn tín hiệu vội vàng chạy đến. . .
. . .
Giờ phút này đêm đã khuya.
Trong doanh địa tạm thời dựng lên ở chân núi đèn đuốc sáng trưng.
- Vệ giáo úy, vì sao binh sĩ trực phiên của các ngươi lại tiến vào khu vực khảo hạch của những Chuẩn Võ giả, hơn nữa còn muốn giết chết đệ tử tham gia khảo hạch, ngươi có thể nói cho chúng ta biết vì sao không?
Đám chấp sự Võ Giả Liên Minh Chúc Sơn ngồi vây một chỗ, sắc mặt âm trầm. Ở đối diện bọn hắn là vài tên cường giả quân đội mặc áo giáp, mỗi người khí thế bất phàm, mà trung niên nam tử đầu lĩnh trong bọn họ càng hình thể khôi ngô, chỉ đứng đấy đã có một cổ khí tức cường đại tỏ khắp.
Người này chính là một gã giáo úy của quân đội đế quốc ở nam thành Tân Vệ Thành, trong thiết trí quân đội của Võ Linh Đế Quốc, mười người lập một đội trưởng, đội trưởng phải đạt tới Chân Võ giả nhị chuyển, trăm người lập một Bách phu trưởng, Bách phu trưởng phải đạt tới Chân Võ giả tam chuyển, ngàn người lập một giáo úy, giáo úy phải là cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ.
Vệ Linh này là một gã giáo uy của quân đội Nam Thành, những binh sĩ bảo vệ Chuẩn Võ giả dã ngoại khảo thí lần này đều là binh sĩ thủ hạ của hắn, do hắn đến an bài.
Xảy ra chuyện như vậy, bọn người Chúc Sơn không còn tâm tình để ý đến chuyện khảo hạch nữa, ngoại trừ một bộ phận chấp sự vẫn còn trong núi rừng giám sát khảo hạch ra, mấy người Chúc Sơn lập tức phái người thông tri bọn người Vệ Linh, giằng co với nhau trong doanh trướng.
Phải biết rằng, mỗi một Chuẩn Võ giả đều là tương lai của Tân Vệ Thành, tuy rằng thực lực của bọn hắn không cao, thậm chí có thể tấn cấp nhất chuyển hay không còn không thể xác định. Nhưng Chuẩn Võ giả khi tham gia dã ngoài khảo hạch thậm chí lại bị người ám sát, chuyện như vậy bản thân đã vô cùng ác liệt, là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
- Chúc Sơn chấp sự, chư vị, kính xin an tâm một chút chớ vội.
Vệ Linh biểu lộ lạnh lùng, chân mày hơi nhíu lại:
- Chu Dật Tử là binh sĩ dưới trướng tam tuy rằng ta không rõ ràng lắm hắn tại sao lại tự động rời khỏi cương vị chạy đến trong vùng núi rừng khảo hạch Chuẩn Võ giả, nhưng trước khi chân tướng mọi chuyện còn chưa rõ ràng, ta hi vọng các vị không nên chỉ nghe lời của một học viên Chuẩn Võ giả đã vội vã kết luận.
- Cái gì? Vệ giáo úy, ngươi đây là ý gì?
Bọn người Chúc Sơn nghe xong, từng cái sắc mặt đại biến, trong nội tâm giận tím mặt:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng là học viên của chúng ta đang nói xạo, hiện giờ chúng ta có một học viên sinh tử chưa biết, ngươi lại còn nói lời như vậy?!
- Ta cũng không nói vậy!
Vệ Linh nhướng mày, lạnh lùng nói:
- Chư vị, ta cũng muốn biết rõ ràng chân tướng mọi chuyển, thủ hạ của ta hiện giờ đang điều tra tất cả vật phẩm tư nhân của Chu Dật Tử, hy vọng có thể tìm được một ít manh mối, nếu như là trách nhiệm của ta, ta tuyệt sẽ không từ chối. Cũng vậy, trước khi chuyện còn chưa rõ ràng, các ngươi cũng đừng nóng vội hạ quyết định, a. . .
Danh sách chương