Bởi vì lần trước lúc gặp mặt Tịch Song bị Đường Tinh Khanh nhìn thấy được, vì vậy lần này Lưu Nhi Hân đổi sang một chỗ mới, vẫn ở trong một căn phòng riêng.

Tịch Song đã chờ ở trong phòng riêng, Lưu Nhi Hân trang điểm gợi cảm quyến rũ theo thường lệ, thế nhưng kết quả vẫn giống như trước, Tịch Song vẫn chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô ta, dụ dỗ thế nào cũng không được.

Lưu Nhi Hân tự dưng mất hết hứng thú, cô ta nhún vai một cái rồi nói toàn bộ chuyện ngọc bội cho hắn biết.

Tịch Song cả kinh, hắn không nghĩ đến lại còn có một câu chuyện ẩn sâu trong đó. Sau khi trầm ngâm một lát thì hắn đã có biện pháp, Tịch Song nói với Lưu Nhi Hân: “Tôi sẽ giúp cô điều tra rõ ràng chuyện này, lúc trước chuyện này là do Nam Cường Thịnh điều tra, nếu cô đã nói như vậy thì tôi sẽ ra tay từ chỗ của anh ta. Dù sao thì chuyện này vẫn đơn giản hơn việc điều tra từ chỗ của Đông Phùng Lưu, cô đừng có manh động biết không!”

“Ừ.” Lưu Nhi Hân khẽ gật đầu: “Vậy thì nhờ anh, việc mà anh muốn tôi làm, tôi đã tiến hành gần xong rồi. Tôi tin rằng ít lâu sau thì sẽ có kết quả!”

“Vậy là tốt nhất!”

Tịch Song khẽ cong khóe môi, trong đôi mắt của hắn lóe lên ánh sáng chiếm hữu. Tịch Song hắn muốn có được người phụ nữ tên Đường Tinh Khanh kia!

Lưu Nhi Hân trò chuyện thêm một chút với Tịch Song, sau đó liền rời khỏi đây. Cô ta quay về biệt thự trước khi Đông Phùng Lưu trở lại, thế nhưng Đông Phùng Lưu vừa liếc mắt một cái liền phát hiện ra trên cổ cô ta không hề đeo miếng ngọc bội kia?

“Đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ em lại làm rơi nó nữa sao?” Đông Phùng Lưu ôm Lưu Nhi Hân vào trong lồng ngực của mình, cùng nhau ngồi lên ghế sa lông.

Đông Phùng Lưu nhíu chặt mày, anh ta dùng ngón tay của mình phác họa xương quai xanh tinh xảo đang bị lộ ra của Lưu Nhi Hân.

Lưu Nhi Hân không chỉ không phản kháng, trái lại còn ưỡn người lên, sau đó thì cô ta cười nói: “Bởi vì em sợ lại làm mất thêm lần nữa. Lần trước may mà anh đã nhặt được, nếu như bị người khác nhặt thì không tìm lại được nữa đâu.”

Đông Phùng Lưu hơi nghi ngờ nhìn thoáng qua Lưu Nhi Hân, anh ta nghĩ miếng ngọc bội kia là một loại tín vật tổ truyền, không đeo mà trái lại còn cất đi thì hơi kỳ lạ.

Dường như Lưu Nhi Hân đã nhận ra được sự nghi hoặc trong ánh mắt của Đông Phùng Lưu, thế là cô ta cười nói: “Sau này em sẽ trao đổi miếng ngọc bội này với anh, anh trao nhẫn kết hôn cho em, em đưa cho anh miếng ngọc bội tổ truyền này. Vì vậy bây giờ em mới phải cố gắng giữ nó cho thật kỹ.”

Lúc này Đông Phùng Lưu mới đăm chiêu gật đầu.

Lưu Nhi Hân cảm thấy không thể tiếp tục đề tài này được nữa, cô ta đột nhiên chuyển chủ đề, nói: “Còn nữa, rốt cuộc thì anh có định lấy em hay không. Tuy rằng quả thực anh đã đối xử với em rất tốt, thế nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì em cũng chỉ giống như một người tình của anh thôi.”

“Anh phải cho em danh phận!” Lưu Nhi Hân nhấn mạnh nói.

Đông Phùng Lưu cảm thấy phiền nhất là khi Lưu Nhi Hân đề cập đến chuyện này, có điều anh ta cũng không biểu hiện điều đó ra ngoài. Đông Phùng Lưu chỉ nhìn đôi mắt mong chờ của Lưu Nhi Hân rồi nói: “Sớm muộn gì thì em cũng sẽ có, thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc.”

Lưu Nhi Hân làm nũng nói: “Tại sao Đường Tinh Khanh đã mang dáng vẻ như vậy rồi mà anh còn chưa chịu bỏ cô ta chứ, rốt cuộc thì em là gì với anh?”

Trong lòng Đông Phùng Lưu cũng hơi lay động, nhìn khuôn mặt tủi thân của Lưu Nhi Hân, anh ta nghĩ mình đã hành hạ Đường Tinh Khanh đủ rồi, nếu muốn kết hôn với Lưu Nhi Hân thì cũng nên cân nhắc đến chuyện bỏ Đường Tinh Khanh.

Chỉ là không biết tại sao, Đông Phùng Lưu lại cảm thấy không muốn cho lắm, không biết là do không nỡ bỏ qua một món đồ chơi tốt như vậy, hay là đã quen thuộc đến mức không muốn dứt bỏ rồi?

Bản thân Đông Phùng Lưu cũng không biết, thế là thứ đáp lại Lưu Nhi Hân cũng chỉ có sự trầm mặc thường thấy của anh ta.

Đương nhiên Lưu Nhi Hân hiểu rõ tính nết của Đông Phùng Lưu, thế nên cô ta cũng biết điều mà không dò hỏi đến cùng, cũng không chơi trò một khóc lóc hai làm loạn ba thắt cổ, dù sao thì cô ta cũng chỉ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Đông Phùng Lưu ra khỏi miếng ngọc bội mà thôi.

Còn vị trí cô chủ Đông Phùng sao, chỉ cần Tịch Song hoàn thành tốt chuyện đó thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ thành công.

Khóe miệng của Lưu Nhi Hân hiện ra ý cười mà ngay cả Đông Phùng Lưu cũng khó có thể phát hiện.

...

Bên phía Đường Tinh Khanh, sau khi cô đi thăm Phương Minh xong thì quay lại phòng ngủ của mình, sự mệt mỏi về thể xác kéo đến thành từng cơn, thậm chí cảm giác buồn nôn còn nhiều hơn lúc trước.

Đường Tinh Khanh cũng không biết rốt cuộc cơ thể của mình bị làm sao nữa.

Vừa đi vào nhà vệ sinh, Đường Tinh Khanh liền cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt của cô tối sầm lại, thân thể xụi lơ rồi ngã gục xuống đất ngay lập tức.

Điều càng bất hạnh hơn chính là lúc ngã xuống thì đầu của Đường Tinh Khanh đã va vào trong vách tường của nhà vệ sinh, đầu cô bị thương, máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ đó, thế nhưng cũng may là bây giờ cô đã mất hết cảm giác.

Nữ giúp việc đang đi ngang qua cửa thì nghe được tiếng động lớn phát ra từ trong phòng, thầm nghĩ chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó rồi?

Nữ giúp việc đó thấy mình đã gõ cửa rồi mà chẳng có động tĩnh gì, thế là đi vào, cô ta lập tức phát hiện ra Đường Tinh Khanh đang ở trong nhà vệ sinh.

Lúc đó Đường Tinh Khanh ngã vào trong vũng máu, khuôn mặt cũng bởi vì máu đã chảy ra mà bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Nữ giúp việc sợ hết hồn, cô ta lập tức gọi người đến đây, cùng nhau ôm Đường Tinh Khanh xuống lầu rồi báo mọi chuyện cho Đông Phùng Lưu biết.

Lưu Nhi Hân ở một bên lạnh lùng nói với nữ giúp việc: “Băng bó sơ qua là được rồi, cần gì phải kinh hãi hoảng hốt như thế chứ?”

Đông Phùng Lưu lại đi đến trước người của nữ giúp việc, nhìn vết thương trên đầu của Đường Tinh Khanh, anh ta nhận lấy cô từ trong tay của nữ giúp việc, cũng không quan tâm tới ánh mắt ghen tị của Lưu Nhi Hân đang ở phía sau mà đi thẳng ra cửa, trực tiếp lái xe đến bệnh viện.

Lần này Đường Tinh Khanh bị thương rất nghiêm trọng, nếu không chữa trị kịp thời thì có lẽ cô đã mất mạng luôn rồi.

Dù là như vậy nhưng cuộc phẫu thuật cũng không tiến hành lâu lắm. Trong cả quá trình cấp cứu, Đông Phùng Lưu vẫn luôn chờ ở bên ngoài, mãi đến lúc Đường Tinh Khanh đã thoát ly tình trạng nguy hiểm rồi trở về trên giường bệnh, anh ta mới thả lỏng.

Đông Phùng Lưu không hiểu tại sao mình sẽ lo lắng cho Đường Tinh Khanh, chẳng lẽ anh ta thật sự là một tên bệnh tâm thần như lời mà Đường Tinh Khanh đã nói ư? Tại sao anh ta lại lo lắng cho cô chứ?

Sau khi kết thúc việc chữa trị cho Đường Tinh Khanh, bác sĩ tìm Đông Phùng Lưu để nói chuyện, chủ yếu là nói về tỉnh hình cụ thể liên quan đến việc chữa trị lần này.

Bởi vì sức khỏe của Đường Tinh Khanh vốn đã yếu ớt, gần đây trong lòng lại mệt mỏi, cho dù là tinh thần hay thể xác đều đã bị hành hạ quá nhiều, hơn nữa còn không nhận được đầy đủ dinh dưỡng nên mới xảy ra hiện tượng ngất xỉu thế này.

Bởi vì đầu đụng vào tường nên mới dẫn đến việc mất máu quá nhiều, gần như là cô đã đối diện với tử vong.

Thế nhưng sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc thì tình huống này đã không còn quan trọng nữa rồi, ngoài ra, bác sĩ còn nói cho Đông Phùng Lưu một tin tức mà anh ta khó có thể nào tin được.

“Vợ của anh đã mang thai!”

Bây giờ Đông Phùng Lưu đang ngồi bên cạnh giường bệnh của Đường Tinh Khanh, trong đầu anh ta vẫn còn hiện ra câu nói kia của bác sĩ.

Đợi đến lúc Đường Tinh Khanh tỉnh lại, Đông Phùng Lưu vô thức cong khóe môi, thế nhưng anh ta vẫn mang sự trào phúng mà nói: “Cô quả thực là ngu ngốc đến mức khó tin mà, ở trong nhà vệ sinh còn có thể té ngã nữa đấy, cô có biết không? Suýt chút nữa thì cô đã chết rồi đấy!”

Đường Tinh Khanh nhíu mày, yếu ớt nói: “Gần đây không biết tại sao cơ thể của tôi rất yếu, hơn nữa còn luôn muốn nôn mửa, tôi nghĩ chắc là tôi sắp chết rồi!”

Đông Phùng Lưu lại giận dữ, anh ta lập tức ra lệnh, nói với vẻ không cho cãi lại: “Ngu ngốc, từ hôm nay trở đi, cô cần phải cố gắng sống một cách khỏe mạnh cho tôi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện