Nghĩ thôi Đường Tinh Khanh cũng đủ bi thảm lắm rồi, gả cho Đông Phùng Lưu, không có đám cưới, không có sự tự do, thậm chí đến sự tôn trọng cũng không có.

Nhưng lúc Đường Tinh Khanh đi ra đến cửa, cô lại đột nhiên cảm thấy đây là một giấc mơ, vì cô nhìn thấy sắc mặt của Đông Phùng Lưu hơi quở trách đứng ở cửa, mà trên tay anh, lại đột nhiên cầm một tủ thuốc dùng cho gia đình.

“Trở về giường ngồi đi.” Đông Phùng Lưu có chút lạnh lùng nói với Đường Tinh Khanh, sau đó nói thêm: “Tôi bôi thuốc cho cô.”

Đường Tinh Khanh đó vô cùng ngạc nhiên vì sự lạ lẫm đó của anh, ngây người ra. Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đông Phùng Lưu, cô vẫn phụng phịu ngồi xuống giường.

Đông Phùng Lưu đi đến trước mặt cô, ngồi thấp xuống, mở hộp thuốc gia đình ra, cầm bông và kẹp một cách thần thục, cho lên chút cồn để khử trùng cho cô, sau đó dùng bông tẩm thuốc mỡ bôi ngoài da màu da, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên vết thương trên tay cô.

Đường Tinh Khanh ngoài cảm thấy kinh ngạc ra, thì không hề cảm thấy đau như trong tưởng tượng, cô cứ nghĩ đàn ông làm những chuyện này thì đều hết sức vụng về, không ngờ Đông Phùng Lưu thoa thuốc lại vô cùng thành thục như việc cơm bữa thường ngày.

Bây giờ Đường Tinh Khanh đã nghi ngờ người đàn ông này có phải tốt nghiệp ở khoa y không.

Đông Phùng Lưu dường như cảm thấy sự khác thường và kinh ngạc của Đường Tinh Khanh, anh điềm tĩnh nói: “Như những gì hôm nay mà cô thấy, đao kiếm là điều khó tránh được, thế nên những kĩ năng tự bảo vệ mình vẫn phải có.”

Đường Tinh Khanh “ồ” một tiếng, vừa nhắc đến thân phận khiến cô không được thoải mái của Đông Phùng Lưu, thì cô không biết phải làm như thế nào mới được.

Li hôn hiển nhiên là điều không thể được.

Đông Phùng Lưu nói tiếp: “Cô đã nợ tôi hai lần rồi…”

“Cái gì? Đường Tinh Khanh không hiểu ý của Đông Phùng Lưu.

“Hai lần.”

Đông Phùng Lưu đáp: “Hai lần không thỏa mãn tôi, lần thứ nhất trên giường, lần 2 ở nhà tắm, còn cần tôi phải nói rõ ràng như thế nào? Sau khi vết thường lành, cô phải bù đắp cho tôi. Tôi tin cô có thể chủ động hơn tôi.”

Đường Tinh Khanh nhớ lại lúc trước đã từng thể hiện ra can tâm tình nguyện dâng hiến cho anh ta, không ngờ rằng điều này lại trở thành cái cớ để anh ta châm biếm cô, vừa nhớ đến, khuôn mặt của Đường Tinh Khanh liền trầm xuống.

Đông Phùng Lưu lạnh lùng ném ra câu đó, cũng không đợi câu trả lời hay sự phản bác của Đường Tinh Khanh.

Anh ta nói với Đường Tinh Khanh: “Tôi bây giờ muốn đi ngủ rồi, cô nên rời khỏi đây đi.”

Đường Tinh Khanh bị tính tình lúc nóng lúc lạnh của Đông Phùng Lưu làm cho tức điên, căm hận nhìn anh ta một cái, rồi trở về phòng của mình.

Buổi trưa ngủ nhiều quá, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không có tâm trí để ngủ. Cô nằm trên giường, trong lòng luôn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, hoặc có thể nói, còn có những chuyện xảy ra trước nữa.

“Sớm biết thế này thì đã để nhát đao ấy cứ trực tiếp giết hắn đi, thế là xong hết mọi chuyện.”

Đường Tinh Khanh bất lực đạp chăn, thế nhưng lúc này không có cách nào đảo ngược được, bằng không cô đã trực tiếp chọn cả đời này đều không nhìn thấy Đông Phùng Lưu rồi.



Ngày hôm sau, Đường Tinh Khanh dường như là bị đánh thức, đó không phải là do gặp ác mộng bị người khác truy sát, cũng không phải mơ thấy bản thân bị Đông Phùng Lưu ức hiếp.

Cô mơ thấy bản thân mình đi học muộn.

Điều này đối với Đường Tinh Khanh- một người thích học âm nhạc mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là ác mộng.

Vẫn còn may sau khi tỉnh dậy vừa nhìn đồng hồ, cố gắng dụi mắt mình, Đường Tinh Khanh phát hiện vẫn còn thời gian, vội vàng vệ sinh qua một lúc, liền vội vã chạy ra khỏi cửa.

“Đứng lại!”

Vừa mới bước đến cửa, chạy qua phòng khách, giọng nói lạnh lùng của Đông Phùng Lưu đột nhiên vang lên.

Đường Tinh Khanh thầm nghĩ cái người đàn ông này lại điên gì nữa đây, cô quay đầu, bực dọc nhìn Đông Phùng Lưu, nhưng lại không nói gì.

Đông Phùng Lưu vốn định giáo huấn Đường Tinh Khanh một chút, thế nhưng sáng sớm mới tỉnh dậy cũng không có mấy tâm trạng để nói, liền cũng chỉ lạnh lùng hỏi một câu: “Cô làm cái gì vậy?”

Đường Tinh Khanh mếu máo nói: “Đi học, sắp muộn rồi.” nói xong định chạy ra ngoài.

“Tôi bảo cô đứng lại!” Đông Phùng Lưu tức giận hét lên, Đường Tinh Khanh bất đắc dĩ quay người lại sắp nổi giận, Đông Phùng Lưu bình thản nói: “Hôm nay cô bị thương, không cần đến trường.”

“Thế nhưng mới khai giảng không lâu, tôi…” Đường Tinh Khanh đang chuẩn bị rời đi, có chút sốt ruột nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.

“Tôi cái gì mà tôi, tôi đã đã gọi điện cho hiệu trưởng trường cô xin phép cho cô nghỉ học rồi.” Đông Phùng Lưu nói.

“Thế thì tôi cũng phải đi, gần đây đều là môn âm nhạc, cho dù tay bị thương cũng không ảnh hưởng đến việc học.” Đường Tinh Khanh lắc đầu cự tuyệt anh ta.

Đôi mắt Đông Phùng Lưu lạnh lùng nói: “Phận làm vợ, để chồng cô một mình ăn sáng thì còn ra thể thống gì?”

Đường Tinh Khanh không nói gì, kéo ghế ra ngồi xuống, dùng dĩa cắt bánh mì trong đĩa, ăn như hổ đói.

Giống như đang thể hiện sự bất mãn với Đông Phùng Lưu, lại giống như muốn nhanh chóng ăn xong trước để kịp lên lớp.

Thế nhưng Đông Phùng Lưu dường như mới bắt đầu ăn sáng chưa được bao lâu, Đường Tinh Khanh liền bỏ dĩa xuống nói: “Tôi phải đi rồi.”

Lần này Đông Phùng Lưu không hề ngăn cản.



Trên đường đi, Đường Tinh Khanh nhớ lại cảnh tượng hôm qua, liền cảm thấy rùng mình.

Nhìn vết thương dài hẹp đó, Đường Tinh Khanh liền cảm thấy bản thân lỗ nặng rồi. Sau đó cô lại nghĩ đến thân phận xã hội đen của Đông Phùng Lưu, đột nhiên trong lòng hơi ớn lạnh.

Trong ấn tượng của cô, xã hội đen, đều là những kẻ máu lạnh vô tình không từ thủ đoạn.

Cô là vợ của Đông Phùng Lưu, nếu có người bắt cô uy hiếp Đông Phùng Lưu, vậy hậu quả chắc chắn là….

Trong lòng Đường Tinh Khanh đột nhiên hoảng loạn.

Nhưng đột nhiên có tiếng “xoẹt”…

Đường Tinh Khanh nghe thấy tiếng bánh xe ma sát trên đường, quay đầu lại nhìn, một chiếc xe đang hướng về mình, hơn nữa còn bóp còi inh ỏi.

Hóa ra vừa nãy lúc cô đang mải mê suy nghĩ, thì không cẩn thận đi xuống lòng đường.

Cô vội vàng xin lỗi những người đi đường rồi đi, nhưng không cẩn thận trẹo chân rồi, ngã xuống đường, cơn đau nhức từng hồi truyền đến.

Đường Tinh Khanh ứa nước mắt ra, cựa quậy đứng dậy định ngăn mấy xe lại, nhưng không một ai để ý đến mình.

Làm thế nào? Đường Tinh Khanh nghiến răng.

Với tình hình hiện tại bây giờ của mình chắc chắn không thể lên lớp được, nếu như không có xe nào chịu chở cô…

Lúc Đường Tinh Khanh sốt ruột, một chiếc xe Porsche màu trắng dừng ngay trước mặt cô.

Đường Tinh Khanh nghĩ bụng, lẽ nào có người tốt đến rồi?

Cánh cửa được mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt Đường Tinh Khanh là đôi chân gợi cảm nhã nhặn, sau đó là bộ đồ màu hồng phấn, ngước lên trên là khuôn mặt đang mỉm cười, và mái tóc đen dài như thác nước.

Người phụ nữ đó xuống xe, tao nhã bước đến trước Đường Tinh Khanh nói: “Có cần tôi giúp gì không?”

Đường Tinh Khanh không có ý định phô trương ra, liền gật đầu, trong lòng thầm nghĩ cô gái này không chỉ đẹp người mà trái tim càng đẹp hơn, trên đời này vẫn còn có nhiều người tốt.

“Tôi đưa cô đến bệnh viện nhé.” Bàn tay của người phụ nữ ấy dịu dạng đỡ Đường Tinh Khanh, dìu cô vào trong xe của mình.

Dọc đường đi, Đường Tinh Khanh cũng không nói gì nhiều với người phụ nữ này, có điều thông tin mà cô có được chỉ là tên cô ấy.

Cô ấy tên Lưu Nhi Hân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện