Nghĩ đến đây, ánh mắt Đông Phùng Lưu trong phút chốc lại âm u lạnh lẽo trở lại, anh ta thả cái tay đang bóp chặt cằm Đường Tinh Khanh ra, nhưng không đợi cô kịp thở phào nhẹ nhõm, anh ta ngay lập tức đã ghì chặt hai tay cô lại, giơ lên đỉnh đầu, trói buộc lại.

“Đừng!”

Trong mắt Đường Tinh Khanh xoẹt qua tia hoảng loạn, sự áp bức và lăng nhục như vậy, động tác đó là thứ cô hoàn toàn không thể nghĩ đến.

“Sao, không muốn? Cô cũng đâu phải lần đầu tiên nữa, ra vẻ trong trắng gì cơ chứ!” Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh trước mặt, chỉ thấy vô cùng sảng khoái, nụ cười khát máu.

“Thả tôi ra!” Đường Tinh Khanh hét lên, giọng nói khàn khàn mang theo sự cầu xin.

Đông Phùng Lưu không chút động đậy: “Ừm? Sao vậy, không chịu nổi nữa à? Cầu xin tôi đi, tôi sẽ tha cho cô.”

Đường Tinh Khanh chỉ thấy đau như bị xe gan xé thịt, nghe thấy Đông Phùng Lưu nói như vậy, nhưng vẫn quật cường bặm chặt môi.

Muốn cô cầu xin anh ta? Không đời nào!

Dù người này là chồng cô nhưng anh ta lại là một người đàn ông tàn bạo, sao cô phải cầu xin anh ta chứ?

Đông Phùng Lưu thấy Đường Tinh Khanh không có chút phản ứng nào, cười khẩy tiếp tục, trút hết sự căm phẫn trong lòng anh ta ra.

Cả đêm đó, Đường Tinh Khanh mệt đến mức mất nước, chỉ đến khi trời sắp sáng, Đông Phùng Lưu mới buông tha cho cô, để cô cuối cùng cũng được ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại, Đường Tinh Khanh cảm thấy cả người đau nhức không thôi, rên lên một tiếng rồi mới mở mắt ra, giây phút nhìn lên trần nhà cô mới đột nhiên nhớ ra đây đã không còn là phòng của cô nữa rồi, đây là nhà mới, cô đã lấy chồng rồi.

Lấy chồng......

Nghĩ đến người đàn ông không ngừng giày vò mình đêm qua, Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy có chút không cam lòng, nước mắt cứ lởn vởn trong mắt nhưng lại bị cô cố nuốt lại.

Đường Tinh Khanh quay người định xuống giường nhưng cô vừa xoay người liền trực tiếp va vào một lồng ngực vững trãi, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt, Đường Tinh Khanh có hơi giật mình.

Tên Đông Phùng Lưu này trông cũng thật đẹp trai, gương mặt giống như tạc tượng trong thần thoại Hy Lạp vậy, ngũ quan như được điêu khắc rất tuấn tú, đôi mắt âm u sâu thẳm, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khóe miệng cong lên một nụ cười, lộ ra vẻ không ngông cuồng không câu nệ, sức quyến rũ ma mị.

Cả người anh ta có khí chất của một vị vua uy phong chấn động thiên hạ, gian ác nhưng lại tuấn tú, khiến người ta không nhịn được mà cả người phải run lên.

Người đàn ông này khiến cô thấy sợ!

Nhìn Đông Phùng Lưu một cách kinh ngạc, không đợi Đường Tinh Khanh kịp phản ứng, bên tai cô liền truyền đến giọng nói mang chút châm biếm: “Vợ à, sao vậy? Vừa sáng sớm đã không thể chờ được ôm ấp thế này rồi à?”

Vừa nghĩ đến người đàn ông này hôm qua đã giày vò cô thế nào, cả người Đường Tinh Khanh lập tức cứng đờ ra, nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, lạnh lùng đáp: “Tôi không có.”

Đông Phùng Lưu cười khấy, nhìn Đường Tinh Khanh trước mặt, cả người cô lúc này đều là vết tím bầm và vết hôn.

Tuy là con gái của người đó, nhưng mùi vị cũng rất được đó.

Cảm thấy sự thay đổi trong ánh mắt Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh lúc này mới nhớ ra cô lúc này đang chẳng mặc gì hết, vội vàng kéo chiếc chăn qua che cơ thể lại, không muốn bị Đông Phùng Lưu nhìn thấy.

Thấy bộ dạng hoảng loạn của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu chỉ thấy buồn cười, không nhịn được mà mỉa mai giễu cợt cô: “Sao thế, cũng đã ngủ với nhau ròi, còn ngại cái gì chứ?”

“Anh... Anh im miệng lại!” Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi nói.

Tối hôm qua dù không phải là lần đầu của cô nhưng cô căn bản cũng chẳng có kinh nghiệm gì mấy, bị người đàn ông này giày vò cả một đêm, sao cô có thể không tức giận cho được cơ chứ? Cho dù anh ta là chồng mới cưới của mình cũng không thể đối xử với mình như vậy được!

“Cũng không phải lần đầu, ra vẻ trinh tiết trong sạch cái nỗi gì?” Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh, châm biếm: “Loại chuyện này, cô cũng thấy sảng khoái còn gì? Không biết kĩ thuật của tôi thế nào?”

Nhìn hai má Đường Tinh Khanh có hơi nhọt nhạt, ánh mắt Đông Phùng Lưu vô cùng sảng khoái: “So với người đàn ông ngủ với cô trước kia, thấy thế nào?”

“Kém hơn rất nhiều!” Khóe miệng Đường Tinh Khanh nở một nụ cười châm biếm, nói: “Kĩ thuật của anh nát không chịu được!”

Tuy hai lần thực ra chẳng khác nhau là mấy, đều đau đớn như vậy, nhưng so với nhau thì loại dày vò của Đông Phùng Lưu lại là loại khiến người ta đau khổ.

Đông Phùng Lưu không ngờ rằng Đường Tinh Khanh sẽ nói thẳng với anh ta như thế, sắc mặt tối sầm lại, cười khẩy đáp: “Sao nào, vợ à, cô muốn tôi lại lần nữa để cô có thể thỏa thích thể nghiệm sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện