Mãi một lúc sau thì đám người giúp việc mới thay xong quần áo cho Đường Tinh Khanh rồi đưa cô xuống nhà.
Đường Tinh Khanh mặc trên mình một bộ váy dài máu trắng cúp ngực, bộ váy được cắt may rất vừa người, rất là tôn lên dáng vẻ thon thả và cao gầy của cô. Trước ngực váy là những hoa văn được thiết kế tỉ mỉ, đường may tinh tế được làm thủ công hoàn toàn, điều đó càng tôn lên bộ ngực cao ngất của cô.
Thân hình của Đường Tinh Khanh vốn đã rất đẹp, mà bộ quần áo này lại còn được may riêng cho cô, mỗi một chi tiết đều làm rất tinh xảo.
Cô hầu còn búi tóc Đường Tinh Khanh lại, hai lọn tóc đen như tùy ý rủ ra hai bên trán, lại càng xinh đẹp quyến rũ hơn, búi tóc đằng sau cũng vô cùng đoan trang khéo léo, tự nhiên mà hào phóng.
Mà Đường Tinh Khanh vốn đã rất xinh đẹp, nay còn tô điểm thêm một lớp trang điểm nhẹ, cũng đã đẹp đến độ khiến người ta không thể rời được ánh nhìn rồi!
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh đứng trước mặt anh cũng có chút giật mình, trong mắt lại không thể che giấu nổi sự rung động trước cái đẹp ấy, người con gái này... ngày thường không hề trang điểm, giờ chỉ hơi trang điểm một chút đã xinh đẹp đến thế này rồi, đẹp đến nỗi hớp mất hồn người ta mà!
Nhìn thấy ánh mắt ngắm nghía của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh khẽ cười, mở miệng hỏi: “Tôi mặc thế này có được không? Đẹp không? Mà hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
Chẳng thể ngờ cô ấy lại đẹp đến thế, nhưng vừa nghĩ một người con gái hớp hồn thế này lại ở dưới một người một thằng đàn ông khác, lại nghĩ đến lần đầu tiên của cô ấy không phải là mình, thì Đông Phùng Lưu lại nhíu chặt mày lại, sắc mặt đột nhiên trầm hẳn xuống, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi niềm chua sót, nên anh chẳng hề để ý đến Đường Tinh Khanh, mà chỉ hừ một tiếng rồi quay đi.
Thấy Đông Phùng Lưu phản ứng như vậy, Đường Tinh Khanh chỉ đành lè lưỡi, rồi đuổi theo anh ta trên chiếc giày cao gót cao tận 10 cm.
Người hầu ở bên thấy sắc trời có chút âm u liền vội đem một chiếc áo khoác cho Đường Tinh Khanh.
Nhưng vì Đường Tinh Khanh rất vội nên đã không kịp nhận lấy.
Vừa đi đến chỗ xe ô tô liền có người mở cửa cho Đường Tinh Khanh, cô liền nhìn vào trong xe thì thấy Đông Phùng Lưu đang nhắm mắt, hình như đang chợp mắt nghỉ ngơi, hay có khi là đang ngủ cũng nên.
Ngập ngừng một chút, Đường Tinh Khanh thấy sắc trời thật sự không tốt, ngẫm nghĩ một hồi lại quay vào biệt thự lấy cái áo khoác vừa nãy người giúp việc định đưa cho cô, định bụng mang ra đắp cho Đông Phùng Lưu.
Lúc quay lại xe, Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu một lúc, rồi thật cẩn thận mà định đắp áo cho anh ta, nhưng lúc này anh ta đột nhiên mở choàng đôi mắt ra, tay thì nắm chặt lấy cổ tay cô, lạnh lùng hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Đường Tinh Khanh bị động tác của Đông Phùng Lưu dọa cho hết cả hồn, liền vội lắc đầu giải thích: “Không có, tôi không có định làm gì, tôi chỉ thấy sắc trời rất âm u, chắc là sắp mưa rồi nên sợ anh ngủ vầy sẽ thấy lạnh thôi!”
Giọng nói của Đường Tinh Khanh rất là vô tội, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Đông Phùng Lưu nhíu mày: “Tôi không cần biết cô định làm gì, nhưng những chuyện cô không nên làm, thì đừng có xen vào.”
Giọng nói của Đông Phùng Lưu trùng hẳn xuống, anh ta nhìn Đường Tinh Khanh, trong lòng không ngừng tự nhủ “cô ta là con gái của kẻ đó”, cô ta là một kẻ dâm phụ không còn trinh.
Lời nói của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh nghẹn họng, nghe anh ta cảnh cáo một cách thẳng thừng như thế, cô chỉ biết bĩu môi rồi ngồi yên không nói chuyện.
Lòng tốt mà bị xem thành có mưu đồ, tên đàn ông đáng ghét này, cô cũng chỉ là thật lòng muốn chăm sóc anh ta một chút thôi, ai mà ngờ anh ta lại đáng ghét thế chứ, thật là buồn cười mà, cho anh ta lạnh chết đi, hứ!
Xe bắt đầu lăn bánh, áo khoác mà Đường Tinh Khanh mang ra vẫn bị Đông Phùng Lưu cầm lấy, nhưng qua một lúc thì Đường Tinh Khanh lại cảm thấy hơi lạnh.
Đường Tinh Khanh đột nhiên hắt xì một cái, Đông Phùng Lưu nhíu mày, rồi mới nhìn sang cô.
Sau đó đưa lại cái áo khoác cho cô, Đông Phùng Lưu mỉa mai bảo: “Chăm sóc tốt cho bản thân mình đi đã, rồi hãy nghĩ đến việc làm sao để chăm sóc người khác!”
Đường Tinh Khanh hơi nhếch môi, nhưng lại không nói gì, cả đoạn đường đi đến buổi tiệc, cả hai đều không nói với nhau câu nào.
Cách trang trí của khách sạn liên tỏa lớn này vô cùng xa xỉ, đại sảnh rực rỡ trong màu vàng xanh, kết hợp với cánh cửa màu vàng lại càng tăng thêm sự hào nhoáng, mà trong đại sảnh thì đều trải một lớp thảm màu đỏ, sự mềm mại của cái thảm ấy cũng không thua gì thảm trải trong biệt thự nhà họ Đường.
Đường Tinh Khanh khẽ quan sát bài trí xung quanh, thì thấy mọi thứ trong này đều có giá trị rất xa xỉ.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại tỏ ra vô cùng khinh thường trước hành động của Đường Tinh Khanh, anh ta lạnh lùng nói: “Đi thôi, chúng ta đến muộn rồi, mau vào trong thôi!”
Nói xong, liền bảo Đường Tinh Khanh khoác tay mình rồi cả hai cùng đi vào hội trường.
Trong buổi tiệc người qua kẻ lại, những người quen biết chào hỏi với Đông Phùng Lưu có rất là nhiều, anh ta đều chỉ thản nhiên gật đầu, nhưng Đường Tinh Khanh bên cạnh thì có vẻ hơi gò bó.
Đông Phùng Lưu ngập ngừng một lúc, liền bảo cô: “Cô cứ đi dạo xung quanh đây đi, lát nữa tôi đến tìm cô.” Nói xong liền buông tay Đường Tinh Khanh ra.
Đường Tinh Khanh chỉ đành một mình đi đi lại lại trong bữa tiệc, ngoại trừ ăn ra thì chẳng biết làm gì.
Nhìn người xung quanh truyện trò vui vẻ, cô thì do đeo giày cao gót quá lâu mà cảm thấy có chút khó chịu, thế nên liền định tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ một lúc. Nhưng xung quanh đều là nơi trưng bày rượu. Đường Tinh Khanh tìm một hồi lâu cũng không tìm được chỗ có thể nghỉ ngơi.
Khẽ thở dài, Đường Tinh Khanh chỉ đành lùi vào trong góc, rồi dựa vào tường cho đỡ mỏi hơn.
Đúng vào lúc này thì đột nhiên có một người phụ nữ gần đấy đi lại.
Cô ta mặc một cái váy dài màu đỏ, trên người đeo châu báu ngọc ngà, nhìn như thể một người giàu mới nổi, cách trang điểm cũng có vẻ khá tầm thường.
Người đó thấy Đường Tinh Khanh liền nhìn cô từ trên xuống dưới, nhận ra là một cô gái đẹp đến hớp hồn người khác, mà còn đẹp hơn cô ta, thế là liền có chút đố kị, thế nên không vui nói: “Cô có hiểu quy tắc của yến tiệc không thế, chỗ này là chỗ cho cô dựa à?”
Đường Tinh Khanh có chút ngẩn người, sau đó liền cảm thấy rất kì quái, cô chỉ là ở trong góc nghỉ ngơi một chút mà thôi, thế thì làm sao chứ?!
Tính cách của Đường Tinh Khanh luôn có chút hay thỏa hiệp với người khác, cô nhìn về phía người phụ nữ kia cười rồi nói xin lỗi, liền quay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng người phụ nữ kia lại không chịu thôi, cô ta chậm rãi tiến lên một bước chặn đường đi của Đường Tinh Khanh: “Sao nào? Mới nói một câu đã đi rồi, nghe không được nữa à? Con người tôi nói chuyện rất thẳng thắn, còn cô đúng là cái kiểu tiểu thư đỏng đảnh mà!”
Đường Tinh Khanh không biết phải nói gì, trong lòng cũng rất buồn bực, vì thế chỉ đành xin lỗi thêm lần nữa, rồi định rời khỏi.
“Tôi còn chưa hết lời đây, sao cô cứ muốn đi thế? Thật chẳng có tí lịch sự nào, cái loại đàn bà như cô chắc chắn là cái loại suốt ngày đi quyến rũ đàn ông đây mà? Nói xem, hôm nay mặc thế này là định câu bao nhiêu người đây?” Người phụ nữ đó trợn mắt nhìn Đường Tinh Khanh, nói chuyện một cách khinh thường.
Lời của cô ta vô cùng chói ta, giọng cũng rất lớn, thế là lập tức liền thu hút ánh mắt mấy người gần đó lại.
Đường Tinh Khanh mặc trên mình một bộ váy dài máu trắng cúp ngực, bộ váy được cắt may rất vừa người, rất là tôn lên dáng vẻ thon thả và cao gầy của cô. Trước ngực váy là những hoa văn được thiết kế tỉ mỉ, đường may tinh tế được làm thủ công hoàn toàn, điều đó càng tôn lên bộ ngực cao ngất của cô.
Thân hình của Đường Tinh Khanh vốn đã rất đẹp, mà bộ quần áo này lại còn được may riêng cho cô, mỗi một chi tiết đều làm rất tinh xảo.
Cô hầu còn búi tóc Đường Tinh Khanh lại, hai lọn tóc đen như tùy ý rủ ra hai bên trán, lại càng xinh đẹp quyến rũ hơn, búi tóc đằng sau cũng vô cùng đoan trang khéo léo, tự nhiên mà hào phóng.
Mà Đường Tinh Khanh vốn đã rất xinh đẹp, nay còn tô điểm thêm một lớp trang điểm nhẹ, cũng đã đẹp đến độ khiến người ta không thể rời được ánh nhìn rồi!
Đông Phùng Lưu nhìn Đường Tinh Khanh đứng trước mặt anh cũng có chút giật mình, trong mắt lại không thể che giấu nổi sự rung động trước cái đẹp ấy, người con gái này... ngày thường không hề trang điểm, giờ chỉ hơi trang điểm một chút đã xinh đẹp đến thế này rồi, đẹp đến nỗi hớp mất hồn người ta mà!
Nhìn thấy ánh mắt ngắm nghía của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh khẽ cười, mở miệng hỏi: “Tôi mặc thế này có được không? Đẹp không? Mà hôm nay chúng ta đi đâu vậy?”
Chẳng thể ngờ cô ấy lại đẹp đến thế, nhưng vừa nghĩ một người con gái hớp hồn thế này lại ở dưới một người một thằng đàn ông khác, lại nghĩ đến lần đầu tiên của cô ấy không phải là mình, thì Đông Phùng Lưu lại nhíu chặt mày lại, sắc mặt đột nhiên trầm hẳn xuống, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi niềm chua sót, nên anh chẳng hề để ý đến Đường Tinh Khanh, mà chỉ hừ một tiếng rồi quay đi.
Thấy Đông Phùng Lưu phản ứng như vậy, Đường Tinh Khanh chỉ đành lè lưỡi, rồi đuổi theo anh ta trên chiếc giày cao gót cao tận 10 cm.
Người hầu ở bên thấy sắc trời có chút âm u liền vội đem một chiếc áo khoác cho Đường Tinh Khanh.
Nhưng vì Đường Tinh Khanh rất vội nên đã không kịp nhận lấy.
Vừa đi đến chỗ xe ô tô liền có người mở cửa cho Đường Tinh Khanh, cô liền nhìn vào trong xe thì thấy Đông Phùng Lưu đang nhắm mắt, hình như đang chợp mắt nghỉ ngơi, hay có khi là đang ngủ cũng nên.
Ngập ngừng một chút, Đường Tinh Khanh thấy sắc trời thật sự không tốt, ngẫm nghĩ một hồi lại quay vào biệt thự lấy cái áo khoác vừa nãy người giúp việc định đưa cho cô, định bụng mang ra đắp cho Đông Phùng Lưu.
Lúc quay lại xe, Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu một lúc, rồi thật cẩn thận mà định đắp áo cho anh ta, nhưng lúc này anh ta đột nhiên mở choàng đôi mắt ra, tay thì nắm chặt lấy cổ tay cô, lạnh lùng hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Đường Tinh Khanh bị động tác của Đông Phùng Lưu dọa cho hết cả hồn, liền vội lắc đầu giải thích: “Không có, tôi không có định làm gì, tôi chỉ thấy sắc trời rất âm u, chắc là sắp mưa rồi nên sợ anh ngủ vầy sẽ thấy lạnh thôi!”
Giọng nói của Đường Tinh Khanh rất là vô tội, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Đông Phùng Lưu nhíu mày: “Tôi không cần biết cô định làm gì, nhưng những chuyện cô không nên làm, thì đừng có xen vào.”
Giọng nói của Đông Phùng Lưu trùng hẳn xuống, anh ta nhìn Đường Tinh Khanh, trong lòng không ngừng tự nhủ “cô ta là con gái của kẻ đó”, cô ta là một kẻ dâm phụ không còn trinh.
Lời nói của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh nghẹn họng, nghe anh ta cảnh cáo một cách thẳng thừng như thế, cô chỉ biết bĩu môi rồi ngồi yên không nói chuyện.
Lòng tốt mà bị xem thành có mưu đồ, tên đàn ông đáng ghét này, cô cũng chỉ là thật lòng muốn chăm sóc anh ta một chút thôi, ai mà ngờ anh ta lại đáng ghét thế chứ, thật là buồn cười mà, cho anh ta lạnh chết đi, hứ!
Xe bắt đầu lăn bánh, áo khoác mà Đường Tinh Khanh mang ra vẫn bị Đông Phùng Lưu cầm lấy, nhưng qua một lúc thì Đường Tinh Khanh lại cảm thấy hơi lạnh.
Đường Tinh Khanh đột nhiên hắt xì một cái, Đông Phùng Lưu nhíu mày, rồi mới nhìn sang cô.
Sau đó đưa lại cái áo khoác cho cô, Đông Phùng Lưu mỉa mai bảo: “Chăm sóc tốt cho bản thân mình đi đã, rồi hãy nghĩ đến việc làm sao để chăm sóc người khác!”
Đường Tinh Khanh hơi nhếch môi, nhưng lại không nói gì, cả đoạn đường đi đến buổi tiệc, cả hai đều không nói với nhau câu nào.
Cách trang trí của khách sạn liên tỏa lớn này vô cùng xa xỉ, đại sảnh rực rỡ trong màu vàng xanh, kết hợp với cánh cửa màu vàng lại càng tăng thêm sự hào nhoáng, mà trong đại sảnh thì đều trải một lớp thảm màu đỏ, sự mềm mại của cái thảm ấy cũng không thua gì thảm trải trong biệt thự nhà họ Đường.
Đường Tinh Khanh khẽ quan sát bài trí xung quanh, thì thấy mọi thứ trong này đều có giá trị rất xa xỉ.
Nhưng Đông Phùng Lưu lại tỏ ra vô cùng khinh thường trước hành động của Đường Tinh Khanh, anh ta lạnh lùng nói: “Đi thôi, chúng ta đến muộn rồi, mau vào trong thôi!”
Nói xong, liền bảo Đường Tinh Khanh khoác tay mình rồi cả hai cùng đi vào hội trường.
Trong buổi tiệc người qua kẻ lại, những người quen biết chào hỏi với Đông Phùng Lưu có rất là nhiều, anh ta đều chỉ thản nhiên gật đầu, nhưng Đường Tinh Khanh bên cạnh thì có vẻ hơi gò bó.
Đông Phùng Lưu ngập ngừng một lúc, liền bảo cô: “Cô cứ đi dạo xung quanh đây đi, lát nữa tôi đến tìm cô.” Nói xong liền buông tay Đường Tinh Khanh ra.
Đường Tinh Khanh chỉ đành một mình đi đi lại lại trong bữa tiệc, ngoại trừ ăn ra thì chẳng biết làm gì.
Nhìn người xung quanh truyện trò vui vẻ, cô thì do đeo giày cao gót quá lâu mà cảm thấy có chút khó chịu, thế nên liền định tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ một lúc. Nhưng xung quanh đều là nơi trưng bày rượu. Đường Tinh Khanh tìm một hồi lâu cũng không tìm được chỗ có thể nghỉ ngơi.
Khẽ thở dài, Đường Tinh Khanh chỉ đành lùi vào trong góc, rồi dựa vào tường cho đỡ mỏi hơn.
Đúng vào lúc này thì đột nhiên có một người phụ nữ gần đấy đi lại.
Cô ta mặc một cái váy dài màu đỏ, trên người đeo châu báu ngọc ngà, nhìn như thể một người giàu mới nổi, cách trang điểm cũng có vẻ khá tầm thường.
Người đó thấy Đường Tinh Khanh liền nhìn cô từ trên xuống dưới, nhận ra là một cô gái đẹp đến hớp hồn người khác, mà còn đẹp hơn cô ta, thế là liền có chút đố kị, thế nên không vui nói: “Cô có hiểu quy tắc của yến tiệc không thế, chỗ này là chỗ cho cô dựa à?”
Đường Tinh Khanh có chút ngẩn người, sau đó liền cảm thấy rất kì quái, cô chỉ là ở trong góc nghỉ ngơi một chút mà thôi, thế thì làm sao chứ?!
Tính cách của Đường Tinh Khanh luôn có chút hay thỏa hiệp với người khác, cô nhìn về phía người phụ nữ kia cười rồi nói xin lỗi, liền quay người chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng người phụ nữ kia lại không chịu thôi, cô ta chậm rãi tiến lên một bước chặn đường đi của Đường Tinh Khanh: “Sao nào? Mới nói một câu đã đi rồi, nghe không được nữa à? Con người tôi nói chuyện rất thẳng thắn, còn cô đúng là cái kiểu tiểu thư đỏng đảnh mà!”
Đường Tinh Khanh không biết phải nói gì, trong lòng cũng rất buồn bực, vì thế chỉ đành xin lỗi thêm lần nữa, rồi định rời khỏi.
“Tôi còn chưa hết lời đây, sao cô cứ muốn đi thế? Thật chẳng có tí lịch sự nào, cái loại đàn bà như cô chắc chắn là cái loại suốt ngày đi quyến rũ đàn ông đây mà? Nói xem, hôm nay mặc thế này là định câu bao nhiêu người đây?” Người phụ nữ đó trợn mắt nhìn Đường Tinh Khanh, nói chuyện một cách khinh thường.
Lời của cô ta vô cùng chói ta, giọng cũng rất lớn, thế là lập tức liền thu hút ánh mắt mấy người gần đó lại.
Danh sách chương