Đường Tinh Khanh sững người rồi liền thẹn quá hóa giận: “Anh là đồ tiểu nhân hèn hạ!”
“Tôi hèn hạ? Ha!” Tên béo cười lạnh rồi đột nhiên nhìn Đường Tinh Khanh từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt háo sắc mà nhìn chằm chằm cô: “Để tôi xem tí nữa cô còn mạnh miệng được đến đâu!”
Đường Tinh Khanh cảm nhận được ánh mắt của tên béo kia, liền rùng cả mình, tuy rằng cô biết anh ta không phải loại tốt đẹp gì, nhưng lại không ngờ rằng anh ta có thế xấu xa đến thế này.
Đường Tinh Khanh mạnh mẽ mà trừng mắt với anh ta, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột, cô cũng biết Đông Phùng Lưu sẽ không đến cứu mình, thế nên bây giờ cô phải làm gì đây?
Chạy trốn?!
Đường Tinh Khanh nghĩ thế liền bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh lần nữa, để nghĩ ra kế hoạch.
Thế nhưng có vẻ tên kia cũng biết trong lòng Đường Tinh Khanh đang nghĩ gì, thế là liền cười nhạo mà nói rằng: “Cô đừng có hòng đòi chạy trốn nữa, xung quanh đây đều là người của tôi, cô đừng có mơ nữa!”
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh liền có chút không biết phải làm sao nữa.
Tên béo nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, mở miệng mỉa mai cô: “Nhưng tôi đúng là xót xa thay cho cô mà, rõ ràng là vợ của Đông Phùng Lưu, ấy thế mà anh ta không thèm đến cứu cô, bản thân cô cũng không thấy chua xót hay sao?”
Giọng điệu của anh ta hoàn toàn là kiểu cười trên nỗi đau của người khác, dù sao thì chuyện thế cũng rất hiếm thấy mà.
Dù Đường Tinh Khanh hiểu được ý nghĩ của Đông Phùng Lưu, nhưng khi nghe anh ta nói những điều này thì tận sâu trong lòng cô vẫn không tránh được sự thất vọng.
Đường Tinh Khanh chỉ hơi nhíu mày chứ không hề trả lời anh ta, rồi cứ thế ngồi xuống ghế, cúi đầu suy nghĩ.
Thế nhưng chỉ một lúc sau, Đường Tinh Khanh lại cảm thấy điều gì đó là lạ, liền vội ngẩng đầu lên, thì đột nhiên nhìn thấy một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô một cách rất đáng khinh, ánh mắt đó…
“Anh…” Trong lòng Đường Tinh Khanh lúc này trở nên vô cùng hoảng hốt.
Tên béo liền mở miệng nói một cách rất dâm dê: “Ài, Đường Tinh Khanh, dù tôi thật sự thấy xót xa thay cho cô, nhưng mà ngắm nghía kĩ thì thân hình của cô đúng là tuyệt đấy, ngực nở mông cong, còn gương mặt cũng thật là mỹ miều làm sao…”
Anh ta vừa nói vừa tiến lại gần để quan sát cái thân hình điện nước đầy đủ của Đường Tinh Khanh, rồi nuốt nước miếng, nói: “Tôi bảo này, nếu mà cô chịu theo tôi, thì cần gì phải chịu mấy thứ đau khổ này nữa, hay là thế này đi, nếu hôm nay cô hầu hạ tôi cho thật tốt, thì tôi cũng sẽ không giết cô, cô thấy sao?”
“Anh….đồ không biết xấu hổ!!!” Đường Tinh Khanh vô cùng tức giận, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, rồi cô gào lên: “Không đời nào có chuyện đó, nếu bảo tôi làm mấy chuyện xấu xa hạ lưu đó với anh thì là không bao giờ đâu, trừ phi tôi chết!”
Tên béo kia nghe vậy liền nở một nụ cười bỉ ổi: “Tôi cũng đâu muốn thế đâu, nhưng mà cô cũng nói rồi đấy, Đông Phùng Lưu sẽ chẳng đến cứu cô đâu, thế thì tôi vất vả khổ sở bắt cô đến đây để làm cái gì cơ chứ? Tôi cũng phải kiếm chút hời từ cô thì mới đúng chứ!”
Anh ta nói xong cũng chẳng chần chừ nữa mà lao vào Đường Tinh Khanh, một tay thì túm lấy vạt áo trước ngực cô, tay kia thì mạnh bạo mà xé rách quần áo cô.
Đường Tinh Khanh sợ hãi không thôi, cứ thế hét toáng lên, rồi cô vẫy vùng chống trả.
Đúng vào lúc này, cánh cửa sắt của nhà xưởng bỏ hoang này bị người ta đạp tung ra.
Tên béo đó đột nhiên có chút tức giận liền quay người lại chửi: “Thằng nào, là thằng nào phá chuyện tốt của ông đây, có tin ông giết hết bọn mày không!”
Kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy Đông Phùng Lưu!
Tên béo liền lập tức đứng dậy, cười bảo: “Hóa ra là cậu chủ Đông Phùng, tôi biết là cậu sẽ đến mà, chứ không cô vợ xinh đẹp thế này thì phải làm sao đây, chà chà!”
Nhưng anh ta vừa nói xong thì Đông Phùng Lưu đã cười ra thành tiếng, mỉa mai bảo: “Xem ra tôi còn đến sớm ấy chứ, còn chưa đợi hai người làm xong mà đã đến rồi.”
Trái tim lo lắng của Đường Tinh Khanh sau khi nhìn thấy Đông Phùng Lưu đến thì cũng yên tâm phần nào, nhưng sự mong đợi trong lòng cô chỉ vừa dâng lên thôi, chỉ là không ngờ rằng anh ta lại có thể nói ra những lời vô tình đến vậy.
Mà anh ta nói xong liền cứ thế mà quay người chuẩn bị rời đi.
Đường Tinh Khanh cắn chặt răng, cô không hề muốn hạ mình cầu xin anh ta, thế nên liền quở trách, hỏi: “Đông Phùng Lưu! Sao anh lại có thể vô tình đến thế! Sao anh có thể trơ mắt nhìn tôi bị người ta bắt nạt chứ?”
Nhưng Đông Phùng Lưu lại vờ như chẳng nghe thấy gì mà còn trông như thể sắp cất bước đi rồi ấy.
Đường Tinh Khanh không thể nhịn nổi mà chỉ đành dịu giọng nói với anh ta: “Đông Phùng Lưu, cứu tôi có được hay không, xin anh đấy, coi như tôi cầu xin anh…”
Đường Tinh Khanh vừa nói xong thì Đông Phùng Lưu liền nhanh chóng quay lại, vì thứ anh ta đang đợi chính là câu nói này của cô, anh ta cười có vẻ rất hài lòng.
Đường Tinh Khanh thấy anh ta quay lại mới thấy nhẹ lòng hơn.
Ngay sau đó, khi mà cô còn chưa kịp định thần thì đã thấy tên béo kia ngã xuống trước mặt mình, mà còn là một súng toi mạng.
Đường Tinh Khanh ngẩng phắt đầu lên liền thấy Đông Phùng Lưu cầm trên tay một khẩu súng, lúc này liền giật mình nghĩ, người đàn ông này máu lạnh tàn nhẫn, nhìn đã thấy đáng sợ, cực kì đáng sợ!
Đông Phùng Lưu nhìn về phía Đường Tinh Khanh, rồi chẳng thèm để ý việc cô đang sợ hãi mà nói một cách lạnh lùng: “Cái tật mạnh miệng này của cô, sớm muộn gì cũng phải sửa, chứ không thì chỉ có chịu thiệt mà thôi!”
Nói xong, Đông Phùng Lưu liền tiến đến chỗ cô, đang lúc cô vẫn chưa trấn tĩnh lại được, liền cởi áo khoác ra khoác lên người cô, rồi bế thốc cô lên rồi rời đi.
Vào lúc này, chẳng biết tại sao mà Đường Tinh Khanh lại cảm thấy vòng ôm của Đông Phùng Lưu vô cùng ấm áp, và khiến cô thấy yên tâm vô cùng.
Hai người liền cứ thế đi ra ngoài, lúc này Đường Tinh Khanh mới phát hiện bên ngoài nằm la liệt những thi thể, họ đều mất mạng bởi một phát súng, vết súng giống y hệt Đông Phùng Lưu làm lúc nãy.
E là những người đó đều là do Đông Phùng Lưu tự mình dạy dỗ!
Đường Tinh Khanh chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này, bị cái mùi máu tươi nồng nặc ở đây khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm và buồn nôn.
Đường Tinh Khanh khó chịu mà nhắm chặt mắt lại, trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì có người đi đến báo cáo gì đó với Đông Phùng Lưu.
Thế là Đường Tinh Khanh hơi tò mò mà mở mắt ra, ngó đầu từ trong lòng Đông Phùng Lưu ra để xem là ai.
Thì liền nhìn thấy đứng trước mặt mình là những người đàn ông mặc những bộ tây trang màu đen đang xếp thành hai hàng, vẻ mặt của ai cũng đều vô cùng nghiêm túc, mà nhất là lúc đứng trước mặt Đông Phùng Lưu lại càng tỏ ra cung kính vô cùng.
Một người mặc quần áo đen đứng đầu nói: “Báo cáo sếp, tất cả những người ở đây đều đã bị tiêu diệt, cũng đã kiểm tra khắp mọi nơi, không hề phát hiện ra một con cá lọt lưới nào!”
“Được rồi, thu dọn cho sạch sẽ vào!” Đông Phùng Lưu nói xong liền ôm Đường Tinh Khanh đi thẳng lên xe.
Tài xế bắt đầu cho xe chạy, Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh ngồi ở đằng sau, lúc này Đường Tinh Khanh lại không kìm được mà nghĩ đến chuyện vừa nãy liền bất giác mà lén quan sát Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu thấy thể liền hỏi một cách khó hiểu: “Sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Đường Tinh Khanh hơi cắn môi, có chút bất an hỏi: “Đông Phùng Lưu, rốt cuộc anh là người thế nào?”
“Tôi hèn hạ? Ha!” Tên béo cười lạnh rồi đột nhiên nhìn Đường Tinh Khanh từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt háo sắc mà nhìn chằm chằm cô: “Để tôi xem tí nữa cô còn mạnh miệng được đến đâu!”
Đường Tinh Khanh cảm nhận được ánh mắt của tên béo kia, liền rùng cả mình, tuy rằng cô biết anh ta không phải loại tốt đẹp gì, nhưng lại không ngờ rằng anh ta có thế xấu xa đến thế này.
Đường Tinh Khanh mạnh mẽ mà trừng mắt với anh ta, nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột, cô cũng biết Đông Phùng Lưu sẽ không đến cứu mình, thế nên bây giờ cô phải làm gì đây?
Chạy trốn?!
Đường Tinh Khanh nghĩ thế liền bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh lần nữa, để nghĩ ra kế hoạch.
Thế nhưng có vẻ tên kia cũng biết trong lòng Đường Tinh Khanh đang nghĩ gì, thế là liền cười nhạo mà nói rằng: “Cô đừng có hòng đòi chạy trốn nữa, xung quanh đây đều là người của tôi, cô đừng có mơ nữa!”
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh liền có chút không biết phải làm sao nữa.
Tên béo nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, mở miệng mỉa mai cô: “Nhưng tôi đúng là xót xa thay cho cô mà, rõ ràng là vợ của Đông Phùng Lưu, ấy thế mà anh ta không thèm đến cứu cô, bản thân cô cũng không thấy chua xót hay sao?”
Giọng điệu của anh ta hoàn toàn là kiểu cười trên nỗi đau của người khác, dù sao thì chuyện thế cũng rất hiếm thấy mà.
Dù Đường Tinh Khanh hiểu được ý nghĩ của Đông Phùng Lưu, nhưng khi nghe anh ta nói những điều này thì tận sâu trong lòng cô vẫn không tránh được sự thất vọng.
Đường Tinh Khanh chỉ hơi nhíu mày chứ không hề trả lời anh ta, rồi cứ thế ngồi xuống ghế, cúi đầu suy nghĩ.
Thế nhưng chỉ một lúc sau, Đường Tinh Khanh lại cảm thấy điều gì đó là lạ, liền vội ngẩng đầu lên, thì đột nhiên nhìn thấy một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô một cách rất đáng khinh, ánh mắt đó…
“Anh…” Trong lòng Đường Tinh Khanh lúc này trở nên vô cùng hoảng hốt.
Tên béo liền mở miệng nói một cách rất dâm dê: “Ài, Đường Tinh Khanh, dù tôi thật sự thấy xót xa thay cho cô, nhưng mà ngắm nghía kĩ thì thân hình của cô đúng là tuyệt đấy, ngực nở mông cong, còn gương mặt cũng thật là mỹ miều làm sao…”
Anh ta vừa nói vừa tiến lại gần để quan sát cái thân hình điện nước đầy đủ của Đường Tinh Khanh, rồi nuốt nước miếng, nói: “Tôi bảo này, nếu mà cô chịu theo tôi, thì cần gì phải chịu mấy thứ đau khổ này nữa, hay là thế này đi, nếu hôm nay cô hầu hạ tôi cho thật tốt, thì tôi cũng sẽ không giết cô, cô thấy sao?”
“Anh….đồ không biết xấu hổ!!!” Đường Tinh Khanh vô cùng tức giận, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, rồi cô gào lên: “Không đời nào có chuyện đó, nếu bảo tôi làm mấy chuyện xấu xa hạ lưu đó với anh thì là không bao giờ đâu, trừ phi tôi chết!”
Tên béo kia nghe vậy liền nở một nụ cười bỉ ổi: “Tôi cũng đâu muốn thế đâu, nhưng mà cô cũng nói rồi đấy, Đông Phùng Lưu sẽ chẳng đến cứu cô đâu, thế thì tôi vất vả khổ sở bắt cô đến đây để làm cái gì cơ chứ? Tôi cũng phải kiếm chút hời từ cô thì mới đúng chứ!”
Anh ta nói xong cũng chẳng chần chừ nữa mà lao vào Đường Tinh Khanh, một tay thì túm lấy vạt áo trước ngực cô, tay kia thì mạnh bạo mà xé rách quần áo cô.
Đường Tinh Khanh sợ hãi không thôi, cứ thế hét toáng lên, rồi cô vẫy vùng chống trả.
Đúng vào lúc này, cánh cửa sắt của nhà xưởng bỏ hoang này bị người ta đạp tung ra.
Tên béo đó đột nhiên có chút tức giận liền quay người lại chửi: “Thằng nào, là thằng nào phá chuyện tốt của ông đây, có tin ông giết hết bọn mày không!”
Kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy Đông Phùng Lưu!
Tên béo liền lập tức đứng dậy, cười bảo: “Hóa ra là cậu chủ Đông Phùng, tôi biết là cậu sẽ đến mà, chứ không cô vợ xinh đẹp thế này thì phải làm sao đây, chà chà!”
Nhưng anh ta vừa nói xong thì Đông Phùng Lưu đã cười ra thành tiếng, mỉa mai bảo: “Xem ra tôi còn đến sớm ấy chứ, còn chưa đợi hai người làm xong mà đã đến rồi.”
Trái tim lo lắng của Đường Tinh Khanh sau khi nhìn thấy Đông Phùng Lưu đến thì cũng yên tâm phần nào, nhưng sự mong đợi trong lòng cô chỉ vừa dâng lên thôi, chỉ là không ngờ rằng anh ta lại có thể nói ra những lời vô tình đến vậy.
Mà anh ta nói xong liền cứ thế mà quay người chuẩn bị rời đi.
Đường Tinh Khanh cắn chặt răng, cô không hề muốn hạ mình cầu xin anh ta, thế nên liền quở trách, hỏi: “Đông Phùng Lưu! Sao anh lại có thể vô tình đến thế! Sao anh có thể trơ mắt nhìn tôi bị người ta bắt nạt chứ?”
Nhưng Đông Phùng Lưu lại vờ như chẳng nghe thấy gì mà còn trông như thể sắp cất bước đi rồi ấy.
Đường Tinh Khanh không thể nhịn nổi mà chỉ đành dịu giọng nói với anh ta: “Đông Phùng Lưu, cứu tôi có được hay không, xin anh đấy, coi như tôi cầu xin anh…”
Đường Tinh Khanh vừa nói xong thì Đông Phùng Lưu liền nhanh chóng quay lại, vì thứ anh ta đang đợi chính là câu nói này của cô, anh ta cười có vẻ rất hài lòng.
Đường Tinh Khanh thấy anh ta quay lại mới thấy nhẹ lòng hơn.
Ngay sau đó, khi mà cô còn chưa kịp định thần thì đã thấy tên béo kia ngã xuống trước mặt mình, mà còn là một súng toi mạng.
Đường Tinh Khanh ngẩng phắt đầu lên liền thấy Đông Phùng Lưu cầm trên tay một khẩu súng, lúc này liền giật mình nghĩ, người đàn ông này máu lạnh tàn nhẫn, nhìn đã thấy đáng sợ, cực kì đáng sợ!
Đông Phùng Lưu nhìn về phía Đường Tinh Khanh, rồi chẳng thèm để ý việc cô đang sợ hãi mà nói một cách lạnh lùng: “Cái tật mạnh miệng này của cô, sớm muộn gì cũng phải sửa, chứ không thì chỉ có chịu thiệt mà thôi!”
Nói xong, Đông Phùng Lưu liền tiến đến chỗ cô, đang lúc cô vẫn chưa trấn tĩnh lại được, liền cởi áo khoác ra khoác lên người cô, rồi bế thốc cô lên rồi rời đi.
Vào lúc này, chẳng biết tại sao mà Đường Tinh Khanh lại cảm thấy vòng ôm của Đông Phùng Lưu vô cùng ấm áp, và khiến cô thấy yên tâm vô cùng.
Hai người liền cứ thế đi ra ngoài, lúc này Đường Tinh Khanh mới phát hiện bên ngoài nằm la liệt những thi thể, họ đều mất mạng bởi một phát súng, vết súng giống y hệt Đông Phùng Lưu làm lúc nãy.
E là những người đó đều là do Đông Phùng Lưu tự mình dạy dỗ!
Đường Tinh Khanh chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này, bị cái mùi máu tươi nồng nặc ở đây khiến cô cảm thấy vô cùng ghê tởm và buồn nôn.
Đường Tinh Khanh khó chịu mà nhắm chặt mắt lại, trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì có người đi đến báo cáo gì đó với Đông Phùng Lưu.
Thế là Đường Tinh Khanh hơi tò mò mà mở mắt ra, ngó đầu từ trong lòng Đông Phùng Lưu ra để xem là ai.
Thì liền nhìn thấy đứng trước mặt mình là những người đàn ông mặc những bộ tây trang màu đen đang xếp thành hai hàng, vẻ mặt của ai cũng đều vô cùng nghiêm túc, mà nhất là lúc đứng trước mặt Đông Phùng Lưu lại càng tỏ ra cung kính vô cùng.
Một người mặc quần áo đen đứng đầu nói: “Báo cáo sếp, tất cả những người ở đây đều đã bị tiêu diệt, cũng đã kiểm tra khắp mọi nơi, không hề phát hiện ra một con cá lọt lưới nào!”
“Được rồi, thu dọn cho sạch sẽ vào!” Đông Phùng Lưu nói xong liền ôm Đường Tinh Khanh đi thẳng lên xe.
Tài xế bắt đầu cho xe chạy, Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh ngồi ở đằng sau, lúc này Đường Tinh Khanh lại không kìm được mà nghĩ đến chuyện vừa nãy liền bất giác mà lén quan sát Đông Phùng Lưu.
Đông Phùng Lưu thấy thể liền hỏi một cách khó hiểu: “Sao cô lại nhìn tôi như vậy?”
Đường Tinh Khanh hơi cắn môi, có chút bất an hỏi: “Đông Phùng Lưu, rốt cuộc anh là người thế nào?”
Danh sách chương