Đường Tinh Khanh sợ hãi đi lên tầng, tính xem phải tìm chứng cứ như thế nào, kết quả vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Sở Lương Ngư đang đứng ở cầu thang nhìn cô.
Biểu cảm Sở Lương Ngư như cười thầm, giống như đang xem một vở kịch.
Đường Tinh Khanh hít thở thật sâu, kìm nén lại sự tức giận trong lòng, lạnh lùng lườm Sở Lương Ngư một cái, rồi định rời đi.
Nhưng Sở Lương Ngư lại cản bước chân của cô lại, cô ta cười rồi nói: ‘Đường Tinh Khanh, sao rồi, quan hệ bất chính của cậu bị bạo lộ rồi sao? Tôi thật không ngờ cô lại là người như vậy, thấy hôm đó cậu tức giận với tôi như vậy, chắc cũng chỉ là giả bộ! Nhưng tôi muốn xem xem cậu sẽ làm thế nào để chứng minh được lời nói dối của mình đây.”
Đường Tiểu Ngọc căm phẫn nhìn Sở Lương Ngư: “Sở Lương Ngư, tôi thực sự không ngờ cô lại lòng dạ độc ác đến vậy!”
Sở Lương Ngư cười phá lên, nhưng khuôn mặt lải ra vẻ nghi hoặc, nói: ‘Đường Tinh Khanh, cô đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu gì vậy. Cô đừng có vì chuyện của mình bị bạo lộ, mà đến vu oan giáng họa cho tôi chứ!”
Đường Tinh Khanh không muốn quan tâm đến cô ta, ngẩng đầu bước đi thật nhanh, nhưng mà Sở Lương Ngư vẫn không can tâm, lại nói thêm vào: “Nhưng mà, tôi chờ xem sau ba ngày cô còn nói được gì nữa!”
Đường Tinh Khanh ngơ người, rời đi mà không thèm nhìn lại, không để ý đến cô ta.
Sở Lương Ngư nghiến răng nghiến lợi, cũng không yên tâm, sau khi trở về phòng, vội vàng cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho người đàn ông chụp ảnh kia, để anh ta trong mấy ngày nữa chú ý hơn.
Sau khi nhận được lời hồi đáp của người đàn ông đó, Sở Lương Ngư mới yên lòng hơn.
Nhưng mà không thể ngờ rằng, ngay ngày đầu tiên, Đường Tinh Khanh lại tỏ ra hết sức thoải mái, không hề có một chút bất thường nào, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đông Phùng Lưu không hề để ý đến Đường Tinh Khanh, cũng không hỏi gì, điều này lại càng khiến cho Sở Lương Ngư cảm thấy bất an.
Đến ngày thứ hai, mới sáng sớm, sau khi ăn xong bữa sáng, Đông Phùng Lưu liền lái xe đến công ty.
Sở Lệnh Ngữ thấy sắc thái của Đường Tinh Khanh vẫn điềm đạm, trong lòng cảm thấy không vui, nói: “Yo, chẳng phải đã qua ngày thứ nhất rồi sao, sao cô vẫn còn thong thả vậy, lẽ nào Đường Tinh Khanh cô định bỏ cuộc sao?”
Không hề để ý đến Sở Lương Ngư, Đường Tinh Khanh định đi về phòng.
Chỉ là không ngờ rằng, chính vào lúc này, một người giúp việc lại chạy vội vã vào bên trong, cô ta nói to: “Không hay rồi, không hay rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
Đường Tinh Khanh và Sở Lương Ngư đều ngơ ngác, vẫn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì liền nghe thấy người giúp việc đó tiếp tục hét lên: “Bên ngoài có người đến phá rối!”
Cô ta vừa nói xong, người làm ầm bên ngoài kia đã xông vào tận phòng khách.
“Ra đây cho tôi!” Chỉ nhìn thấy người đó mặc một bộ đồ màu đen, vành mũ ép xuống thấp, không nhìn rõ tướng mạo: “Tất cả mọi người ra đây cho tôi! Mau tìm tên khốn Đông Phùng Lưu ra đây cho tôi!”
Đường Tinh Khanh vội tiến lên trước, chau mày nhìn họ phá rối, nói: “Các người muốn làm gì đây? Đông Phùng Lưu không có ở đây, muốn tìm thì đến công ty anh ta mà tìm, ở đây làm loạn cái gì!”
Nói xong, Sở Lương Ngư cũng đúng lúc đi đến.
Sau khi mấy người nhìn thấy Đường Tinh Khanh và Sở Lương Ngư, nhìn nhau một lát, dường như đang xác nhận là người nào có dụng hơn.
Lúc này, một người trong số đó mắng: “Nếu như tìm được, chúng tôi còn đến đây sao! Đừng phí lời nữa, hôm nay hoặc là nói rõ với chúng tôi, hoặc là tất cả cùng chết!”
Nói xong, người đó cầm thuốc nổ trên người, khiến cho Đường Tinh Khanh và Sở Lương Ngư sợ hãi.
Sau khi hỏi rõ, Đường Tinh Khanh lúc này mới biết bọn họ vì bị Đông Phùng Lưu làm phá sản công ty, nên mới tìm đến đây giở trò.
Đường Tinh Khanh bỗng nhiên xông lên mắng mấy người đó: “Có giỏi thì đi tìm Đông Phùng Lưu, không thì cút đi!”
Lúc này Sở Lương Ngư sợ hãi lùi lại về phía trong phòng, bỗng nhiên nói: “Đây là vợ của Đông Phùng Lưu, mấy người có thù thì báo thù, có oán thì báo oán.”
Đường Tinh Khanh ngơ ngác, quay đầu nhìn Sở Lương Ngư, trong lòng tức giận.
Những người bên đó nghe thấy lời của Sở Lương Ngư, liền xông đến bắt Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh chau mày, chỉ vào Sở Lương Ngư nói: “Mấy người bắt cô ta đi, cô ta mới chính là người hiện nay được Đông Phùng Lưu chiều chuộng, cũng đã lên giường với nhau rồi, còn có lợi hơn tôi nhiều!”
“Đường Tinh Khanh, cô!” Sở Lương Ngư lắp bắp, bỗng chốc bị dọa không nói nên lời, cô ta không ngờ rằng Đường Tinh Khanh cũng làm điều đó với cô ta.
“Đường Tinh Khanh, làm như thế có lợi gì cho cô? Cô đã không thích Đông Phùng Lưu, chi bằng hãy ủng hộ tôi? Bây giờ bất luận nói như nào, cô cũng là người của Đông Phùng Lưu, những người này đến để tìm cậu chủ Đông Phùng, cô thân là cô chủ, chẳng phải nên gánh vác sao?” Sở Lương Ngư nói.
Đường Tinh Khanh cười híp mắt, nhìn Sở Lương Ngư, mặc dù mấy ngày nay cũng đã thấy được trình độ không biết xấu hổ của Sở Linh Ngú, nhưng mà trong lòng vẫn không khỏi thấy khó chịu.
Đường Tinh Khanh cười nhạt: “Sở Lương Ngư, không phải cô nói rằng cô yêu cậu chủ Đông Phùng Lưu sao, nguyện dành cho anh ta tất cả những gì cô có sao? Bây giờ người ta đã tìm đến cửa rồi, cô đi đi? Hà tất phải lùi lại? Chắc không phải cô nói yêu, cũng chỉ là giả chứ?”
“Cô......” Sở Lương Ngư đỏ bừng mặt, bởi vì không có Đông Phùng Lưu, cô ta cũng không băn khoăn, đột nhiên hoàn toàn không để ý hình tượng mà mắng chửi Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh không muốn để ý đến cô ta, quay đầu nhìn mấy người kia, cười lạnh lùng nói: “Làm phiền lúc mấy người làm việc, hãy suy nghĩ cho kĩ, đừng để làm hỏng chuyện!”
Mấy người họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không hiểu ý của Đường Tinh Khanh, Đường Tinh Khanh giải thích: “Đông Phùng Lưu là người tài trong giới làm ăn, một mình dựng nghiệp, mấy người hãy nghĩ cho kĩ, Đông Phùng Lưu có thể làm cho công ty mấy người phá sản, chẳng lẽ không thể xử lí được mấy người sao?”
Đường Tinh Khanh nói xong, những người đó thẫn thờ ra, đây là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này, nhưng mà không thể không thừa nhận lời cô nói đều là sự thật, nghĩ lại một hồi, vội vàng hỏi: “Vậy cô nói xem, chúng tôi phải làm thế nào? Đừng có kiểu nói khoa trương như vậy, nhưng lại không có cách gì, vậy thì chúng tôi phải giết cô rồi chôn chung đấy!”
Đường Tinh Khanh chau mày, nhưng sau khi nghiêm túc nghĩ lại một hồi, bắt đầu nói: “Tôi góp ý là mấy người hãy thả tôi ra, nếu như mấy người không giết tôi, Đông Phùng Lưu có lẽ cũng sẽ không động đến mấy người đâu! Nhưng mà, nếu như mấy người giết tôi rồi, tôi dù gì cũng là vợ của Đông Phùng Lưu, mấy người nên biết Đông Phùng Lưu sẽ báo thù như nào rồi chứ? Mấy người nghĩ xem, mấy người còn đường sống không?”
Mấy người đó sau khi nghe lời này xông, liền bị lung lay, thương lượng lại một lúc rồi nói: “Nhưng mà, công ty chúng tôi đã bị Đông Phùng Lưu làm cho phá sản, cô nói xem chúng tôi phải làm sao!”
Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đó là do mấy người không có năng lực! Lập công ty ai mà không phải trải qua khó khăn? Nếu như mấy người là đàn ông, thì hãy lập lại công ty, không thì đừng có khóc than!”
Khí thế của Đường Tinh Khanh khiến cho mấy người đó sợ hãi, trong đó có một người lặng lẽ hồi lâu, bỗng nhiên nói với Đường Tinh Khanh: “Cô cảm thấy chúng tôi làm lại, liệu có thành công không?”
“Mấy người có thành công hay không tôi không biết, nhưng mà thấy phản ứng bây giờ của mấy người, vừa mới gặp chút chuyện đã biến thành bộ dạng này, chắn chắn làm gì cũng không thể thành công! Bây giờ mấy người như thế này, chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện của những kẻ hèn nhát mà thôi! Chi bằng hãy về nhà nghĩ cho kĩ, làm sao mới có thể phất cờ mà bắt đầu lại từ đầu đi!”
Mấy người đó thực sự bị làm cho lung lay, ngơ ngác một hồi: “Vậy được, chúng tôi thả cô ra, nhưng mà, cô phải đồng ý với chúng tôi không được để cho Đông Phùng Lưu đến tìm chúng tôi báo thù!”
Đường Tinh Khanh gật đầu.
Mấy người đó bỗng chốc thở dài nhẹ nhõm, vội vàng thả Đường Tinh Khanh và Sở Lương Ngư ra, sau đó sợ hãi rời đi.
Đúng lúc này, Đông Phùng Lưu ở một góc mới đi ra, ánh mắt của anh ta sâu xa, lặng lẽ nhìn Đường Tinh Khanh, giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Đường Tinh Khanh......”
Người phụ nữ này, lại có thể bình tĩnh đến như vậy, lại gan dạ như vậy, điều này khiến cho Đông Phùng Lưu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Vốn dĩ khi trở về nhìn thấy tình cảnh ấy, Đông Phùng Lưu muốn ra tay, kết quả lại chứng kiến Đường Tinh Khanh như vậy, liền dừng lại, lặng lẽ quan sát, trong lòng dao động, khó nói thành lời.
Biểu cảm Sở Lương Ngư như cười thầm, giống như đang xem một vở kịch.
Đường Tinh Khanh hít thở thật sâu, kìm nén lại sự tức giận trong lòng, lạnh lùng lườm Sở Lương Ngư một cái, rồi định rời đi.
Nhưng Sở Lương Ngư lại cản bước chân của cô lại, cô ta cười rồi nói: ‘Đường Tinh Khanh, sao rồi, quan hệ bất chính của cậu bị bạo lộ rồi sao? Tôi thật không ngờ cô lại là người như vậy, thấy hôm đó cậu tức giận với tôi như vậy, chắc cũng chỉ là giả bộ! Nhưng tôi muốn xem xem cậu sẽ làm thế nào để chứng minh được lời nói dối của mình đây.”
Đường Tiểu Ngọc căm phẫn nhìn Sở Lương Ngư: “Sở Lương Ngư, tôi thực sự không ngờ cô lại lòng dạ độc ác đến vậy!”
Sở Lương Ngư cười phá lên, nhưng khuôn mặt lải ra vẻ nghi hoặc, nói: ‘Đường Tinh Khanh, cô đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu gì vậy. Cô đừng có vì chuyện của mình bị bạo lộ, mà đến vu oan giáng họa cho tôi chứ!”
Đường Tinh Khanh không muốn quan tâm đến cô ta, ngẩng đầu bước đi thật nhanh, nhưng mà Sở Lương Ngư vẫn không can tâm, lại nói thêm vào: “Nhưng mà, tôi chờ xem sau ba ngày cô còn nói được gì nữa!”
Đường Tinh Khanh ngơ người, rời đi mà không thèm nhìn lại, không để ý đến cô ta.
Sở Lương Ngư nghiến răng nghiến lợi, cũng không yên tâm, sau khi trở về phòng, vội vàng cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho người đàn ông chụp ảnh kia, để anh ta trong mấy ngày nữa chú ý hơn.
Sau khi nhận được lời hồi đáp của người đàn ông đó, Sở Lương Ngư mới yên lòng hơn.
Nhưng mà không thể ngờ rằng, ngay ngày đầu tiên, Đường Tinh Khanh lại tỏ ra hết sức thoải mái, không hề có một chút bất thường nào, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đông Phùng Lưu không hề để ý đến Đường Tinh Khanh, cũng không hỏi gì, điều này lại càng khiến cho Sở Lương Ngư cảm thấy bất an.
Đến ngày thứ hai, mới sáng sớm, sau khi ăn xong bữa sáng, Đông Phùng Lưu liền lái xe đến công ty.
Sở Lệnh Ngữ thấy sắc thái của Đường Tinh Khanh vẫn điềm đạm, trong lòng cảm thấy không vui, nói: “Yo, chẳng phải đã qua ngày thứ nhất rồi sao, sao cô vẫn còn thong thả vậy, lẽ nào Đường Tinh Khanh cô định bỏ cuộc sao?”
Không hề để ý đến Sở Lương Ngư, Đường Tinh Khanh định đi về phòng.
Chỉ là không ngờ rằng, chính vào lúc này, một người giúp việc lại chạy vội vã vào bên trong, cô ta nói to: “Không hay rồi, không hay rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
Đường Tinh Khanh và Sở Lương Ngư đều ngơ ngác, vẫn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì liền nghe thấy người giúp việc đó tiếp tục hét lên: “Bên ngoài có người đến phá rối!”
Cô ta vừa nói xong, người làm ầm bên ngoài kia đã xông vào tận phòng khách.
“Ra đây cho tôi!” Chỉ nhìn thấy người đó mặc một bộ đồ màu đen, vành mũ ép xuống thấp, không nhìn rõ tướng mạo: “Tất cả mọi người ra đây cho tôi! Mau tìm tên khốn Đông Phùng Lưu ra đây cho tôi!”
Đường Tinh Khanh vội tiến lên trước, chau mày nhìn họ phá rối, nói: “Các người muốn làm gì đây? Đông Phùng Lưu không có ở đây, muốn tìm thì đến công ty anh ta mà tìm, ở đây làm loạn cái gì!”
Nói xong, Sở Lương Ngư cũng đúng lúc đi đến.
Sau khi mấy người nhìn thấy Đường Tinh Khanh và Sở Lương Ngư, nhìn nhau một lát, dường như đang xác nhận là người nào có dụng hơn.
Lúc này, một người trong số đó mắng: “Nếu như tìm được, chúng tôi còn đến đây sao! Đừng phí lời nữa, hôm nay hoặc là nói rõ với chúng tôi, hoặc là tất cả cùng chết!”
Nói xong, người đó cầm thuốc nổ trên người, khiến cho Đường Tinh Khanh và Sở Lương Ngư sợ hãi.
Sau khi hỏi rõ, Đường Tinh Khanh lúc này mới biết bọn họ vì bị Đông Phùng Lưu làm phá sản công ty, nên mới tìm đến đây giở trò.
Đường Tinh Khanh bỗng nhiên xông lên mắng mấy người đó: “Có giỏi thì đi tìm Đông Phùng Lưu, không thì cút đi!”
Lúc này Sở Lương Ngư sợ hãi lùi lại về phía trong phòng, bỗng nhiên nói: “Đây là vợ của Đông Phùng Lưu, mấy người có thù thì báo thù, có oán thì báo oán.”
Đường Tinh Khanh ngơ ngác, quay đầu nhìn Sở Lương Ngư, trong lòng tức giận.
Những người bên đó nghe thấy lời của Sở Lương Ngư, liền xông đến bắt Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh chau mày, chỉ vào Sở Lương Ngư nói: “Mấy người bắt cô ta đi, cô ta mới chính là người hiện nay được Đông Phùng Lưu chiều chuộng, cũng đã lên giường với nhau rồi, còn có lợi hơn tôi nhiều!”
“Đường Tinh Khanh, cô!” Sở Lương Ngư lắp bắp, bỗng chốc bị dọa không nói nên lời, cô ta không ngờ rằng Đường Tinh Khanh cũng làm điều đó với cô ta.
“Đường Tinh Khanh, làm như thế có lợi gì cho cô? Cô đã không thích Đông Phùng Lưu, chi bằng hãy ủng hộ tôi? Bây giờ bất luận nói như nào, cô cũng là người của Đông Phùng Lưu, những người này đến để tìm cậu chủ Đông Phùng, cô thân là cô chủ, chẳng phải nên gánh vác sao?” Sở Lương Ngư nói.
Đường Tinh Khanh cười híp mắt, nhìn Sở Lương Ngư, mặc dù mấy ngày nay cũng đã thấy được trình độ không biết xấu hổ của Sở Linh Ngú, nhưng mà trong lòng vẫn không khỏi thấy khó chịu.
Đường Tinh Khanh cười nhạt: “Sở Lương Ngư, không phải cô nói rằng cô yêu cậu chủ Đông Phùng Lưu sao, nguyện dành cho anh ta tất cả những gì cô có sao? Bây giờ người ta đã tìm đến cửa rồi, cô đi đi? Hà tất phải lùi lại? Chắc không phải cô nói yêu, cũng chỉ là giả chứ?”
“Cô......” Sở Lương Ngư đỏ bừng mặt, bởi vì không có Đông Phùng Lưu, cô ta cũng không băn khoăn, đột nhiên hoàn toàn không để ý hình tượng mà mắng chửi Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh không muốn để ý đến cô ta, quay đầu nhìn mấy người kia, cười lạnh lùng nói: “Làm phiền lúc mấy người làm việc, hãy suy nghĩ cho kĩ, đừng để làm hỏng chuyện!”
Mấy người họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không hiểu ý của Đường Tinh Khanh, Đường Tinh Khanh giải thích: “Đông Phùng Lưu là người tài trong giới làm ăn, một mình dựng nghiệp, mấy người hãy nghĩ cho kĩ, Đông Phùng Lưu có thể làm cho công ty mấy người phá sản, chẳng lẽ không thể xử lí được mấy người sao?”
Đường Tinh Khanh nói xong, những người đó thẫn thờ ra, đây là lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này, nhưng mà không thể không thừa nhận lời cô nói đều là sự thật, nghĩ lại một hồi, vội vàng hỏi: “Vậy cô nói xem, chúng tôi phải làm thế nào? Đừng có kiểu nói khoa trương như vậy, nhưng lại không có cách gì, vậy thì chúng tôi phải giết cô rồi chôn chung đấy!”
Đường Tinh Khanh chau mày, nhưng sau khi nghiêm túc nghĩ lại một hồi, bắt đầu nói: “Tôi góp ý là mấy người hãy thả tôi ra, nếu như mấy người không giết tôi, Đông Phùng Lưu có lẽ cũng sẽ không động đến mấy người đâu! Nhưng mà, nếu như mấy người giết tôi rồi, tôi dù gì cũng là vợ của Đông Phùng Lưu, mấy người nên biết Đông Phùng Lưu sẽ báo thù như nào rồi chứ? Mấy người nghĩ xem, mấy người còn đường sống không?”
Mấy người đó sau khi nghe lời này xông, liền bị lung lay, thương lượng lại một lúc rồi nói: “Nhưng mà, công ty chúng tôi đã bị Đông Phùng Lưu làm cho phá sản, cô nói xem chúng tôi phải làm sao!”
Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đó là do mấy người không có năng lực! Lập công ty ai mà không phải trải qua khó khăn? Nếu như mấy người là đàn ông, thì hãy lập lại công ty, không thì đừng có khóc than!”
Khí thế của Đường Tinh Khanh khiến cho mấy người đó sợ hãi, trong đó có một người lặng lẽ hồi lâu, bỗng nhiên nói với Đường Tinh Khanh: “Cô cảm thấy chúng tôi làm lại, liệu có thành công không?”
“Mấy người có thành công hay không tôi không biết, nhưng mà thấy phản ứng bây giờ của mấy người, vừa mới gặp chút chuyện đã biến thành bộ dạng này, chắn chắn làm gì cũng không thể thành công! Bây giờ mấy người như thế này, chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện của những kẻ hèn nhát mà thôi! Chi bằng hãy về nhà nghĩ cho kĩ, làm sao mới có thể phất cờ mà bắt đầu lại từ đầu đi!”
Mấy người đó thực sự bị làm cho lung lay, ngơ ngác một hồi: “Vậy được, chúng tôi thả cô ra, nhưng mà, cô phải đồng ý với chúng tôi không được để cho Đông Phùng Lưu đến tìm chúng tôi báo thù!”
Đường Tinh Khanh gật đầu.
Mấy người đó bỗng chốc thở dài nhẹ nhõm, vội vàng thả Đường Tinh Khanh và Sở Lương Ngư ra, sau đó sợ hãi rời đi.
Đúng lúc này, Đông Phùng Lưu ở một góc mới đi ra, ánh mắt của anh ta sâu xa, lặng lẽ nhìn Đường Tinh Khanh, giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Đường Tinh Khanh......”
Người phụ nữ này, lại có thể bình tĩnh đến như vậy, lại gan dạ như vậy, điều này khiến cho Đông Phùng Lưu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Vốn dĩ khi trở về nhìn thấy tình cảnh ấy, Đông Phùng Lưu muốn ra tay, kết quả lại chứng kiến Đường Tinh Khanh như vậy, liền dừng lại, lặng lẽ quan sát, trong lòng dao động, khó nói thành lời.
Danh sách chương