Cô và Sở Lương Ngư có xuất thân giống nhau, luôn thông cảm cho nhau, vì vậy trước giờ cô vẫn luôn chăm sóc cô ta, không ngờ rằng lại bị rơi vào tình huống như này, Đông Phùng Lưu nói không sai, cô nhìn không đúng người.
Cảm giác trước giờ chưa từng có này làm cho Đường Tinh Khanh cảm thấy người bạn thân hơn 20 năm đang đứng trước mặt, lại xa lạ đến như vậy.
“Tinh Khanh, cậu nghe tớ giải thích, không phải như những gì cậu nghĩ đâu!” Sở Lương Ngư cắn môi, vẫn muốn cố sảo biện.
Đường Tinh Khanh thực sự tức giận, thẳng thừng ngắt lời cô ta: “Giải thích? Cô còn giải thích gì nữa, cô nghĩ rằng vừa nãy tôi không hề nghe và nhìn thấy gì hết sao? Sở Lương Ngư, tôi xem cô là bạn thân nhất của tôi, bạn thân thật sự, chuyện gì tôi cũng muốn chia sẻ với cô, không ngờ cô lại...... Bao nhiêu năm, cô vẫn luôn cảm thấy Đường Tinh Khanh tôi rất ngu ngốc, rất đơn thuần, rất dễ gạt đúng không? Cô nói gì đi chứ?”
Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi nói, không thể cố nhẫn nhịn thêm nữa, nước mắt tuôn ra như mưa.
Sở Linh Ngôn vốn dĩ vẫn đang tìm cớ giải thích, hoặc là nói bất kì điều gì để lừa Đường Tinh Khanh, không ngờ rằng cô lại biết hết mọi chuyện, còn nghe thấy mọi chuyện nữa, cô ta lập tức lật mặt, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn cô, đột nhiên cười phá lên: “Không sai, Đường Tinh Khanh, đúng như những gì cô nghĩ đó, trong mắt tôi, cô chính là một đứa ngu ngốc!”
Sau câu nói này, Sở Lương Ngư càng không kiêng nể gì nữa, cô ta không quan tâm, chỉ thẳng mặt Đường Tinh Khanh, bắt đầu la mắng: “Đường Tinh Khanh, cô thật sự không phát hiện ra bao năm qua cô vẫn luôn xem cô là giỏi nhất, chúng tôi phải vây xung quanh cô sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ như vậy!!!” Đường Tinh Khanh trầm lặng nói, cô vốn dĩ không ngờ được rằng, trong mắt Sở Lương Ngư, cô lại là người như vậy.
Cô vẫn luôn xem Sở Lương Ngư là người bạn tốt nhất, giống như lần này Sở Lương Ngư muốn ở lại, cô cũng chẳng sợ bản thân mất đi lòng tự tôn, bị Đông Phùng Lưu sỉ nhục khinh bỉ, cô đều có thể nhẫn nhịn, nhưng không ngờ rằng......
“Đó chỉ là cô nghĩ thôi, cô trước giờ vẫn không biết chúng tôi nghĩ cô như thế nào, tại sao một người không có gì như cô, lại có được sự quan tâm, chăm sóc, say mê của La Vũ Hạo, cuối cùng vẫn lấy một người có tiền như Đông Phùng Lưu? Đường Tinh Khanh cô nói xem, tại sao? Cô có biết bao nhiêu năm qua tôi đố kị với cô biết nhường nào, tôi ghét và hận cô đến nhường nào không?” Sở Lương Ngư vừa khóc, vừa gào thét.
“Cô hận tôi? Cô dựa vào cái gì mà hận tôi?” Đường Tinh Khanh cười, cảm giác chế nhạo, còn thấy đáng mỉa mai hơn so với việc cô nhìn thấy Sở Lương Ngư và Đông Phùng Lưu ở bên nhau.
“Tôi dựa vào cái gì mà hận cô? Đường Tinh Khanh, cô đừng ngốc nữa, bao nhiêu năm làm bạn với cô, chẳng qua chỉ là vì cô có thể giúp đỡ được cho tôi mà thôi, cô nghĩ rằng tôi thật lòng sao? Thật nực cười!”
Trong lòng Đường Tinh Khanh như bị dao đâm: “Được, là tôi ngu ngốc...... là tôi quá ngốc...... là tôi nhìn lầm người......”
“Nhìn lầm người?” Sở Lương Ngư cười: “Đường Tinh Khanh, đừng nói tốt về cô như vậy, Sở Lương Ngư tôi tính ra cũng trẻ trung xinh đẹp, dựa vào cái gì mà cô lại có những thứ mà tôi không có được? Tôi thua cô ở điểm nào?”
“Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe nữa......” Đường Tinh Khanh buồn bã vô cùng, bịt tai lại, không muốn nghe thêm bất kì điều gì nữa.
Nhưng mà Sở Lương Ngư không hề dừng lại, đường hoàng nói: “Sao tôi lại không thể nói? Đường Tinh Khanh, tôi đố kị với cô, cô có La Vũ Hạo, lại có Đông Phùng Lưu, nhưng tôi lại không có gì hết!”
“Cô biết tại sao tôi lại ở lại không? Muốn đến cướp chồng của cô sao? Huống hồ, đó vốn dĩ không tính là cướp, là cô không có năng lực giữ chồng, đã vậy còn quay lại trách tôi?”
Lời nói của Sở Lương Ngư càng lúc càng khó nghe, trong đó còn có câu cuối, làm cho Đường Tinh Khanh lập tức bùng nổ, tức giận trừng mắt nói: “Sở Lương Ngư, cô còn biết thế nào là xấu hổ không?!”
“Cái gì mà xấu hổ hay không, không có năng lực còn đi trách người khác cướp, Đường Tinh Khanh, cô không cảm thấy những câu nói này bị thừa sao? Những năm qua cô ra vẻ làm Thánh Mẫu, lẽ nào không thấy mệt sao?” Sở Lương Ngư cười nhạo.
“Tại sao? Sở Lương Ngư, cô thực sự là Sở Lương Ngư sao?” Đường Tinh Khanh không dám tin.
“Ha, Đường Tinh Khanh, cô không biết suy nghĩ sao? Sao cô vẫn chưa hiểu, tôi đã thấy cô không thuận mắt từ lâu lắm rồi!” Sở Lương Ngư cười nhạt nói: “Đường Tinh Khanh, tôi nói cho cô biết, nếu như cô thực sự xem tôi là chị em tốt, thì hãy li hôn với Đông Phùng Lưu đi, ủng hộ tôi, để tôi lấy Đông Phùng Lưu, như vậy cô mới là chị em tốt của tôi, nếu không, sau này tình bạn của chúng ta coi như chấm dứt.”
“Cô...... Sở Lương Ngư, sao cô lại có thể như vậy...... sao lại không biết xấu hổ như vậy!” Đường Tinh Khanh thở gấp.
“Sao, cô không đồng ý nhường Đông Phùng Lưu lại cho tôi sao?” Sở Lương Ngư chau mày, liền nghĩ, cười híp cả mắt lại, nói với Đường Tinh Khanh: “Tinh Khanh, tôi biết cô quan tâm nhất là tình chị em. Cô nghĩ xem, cô nhường Đông Phùng Lưu cho tôi, chẳng phải cô vẫn có La Vũ Hạo sao? Anh ta yêu cô như vậy, huống hồ, sau khi cô li hôn, vẫn có thể đến đây ở, tôi vẫn sẽ rất hoan nghênh cô!”
Đường Tinh Khanh ngơ ngác một hồi lâu mới trấn tĩnh lại được, cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sở Lương Ngư, đối với cô ta, cô đã hoàn toàn từ bỏ rồi!
“Việc của tôi không cần cô quan tâm, còn về tôi và La Vũ Hạo, cũng không liên quan đến cô!” Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi, lạnh nhạt nói.
Sở Lương Ngư ngơ ngác, không ngờ Đường Tinh Khanh sẽ nói với cô ta như vậy, lập tức thở gấp, căm phẫn nói: “Đường Tinh Khanh, thứ đàn bà vô liêm sỉ, cô đợi đi, sẽ có một ngày tôi sẽ giành được Đông Phùng Lưu!”
Nói xong, cô ta mở cánh cửa phòng ra, quay người rời đi.
Đường Tinh Khanh cắn môi dưới, không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, cô đứng trong căn phòng rất lâu, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, lạnh đến mức muốn run lên.
Đường Tinh Khanh ở đó rất lâu, mới có một người giúp việc đi vào, nói: “Cô chủ, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Ừm?” Đường Tinh Khanh ngơ ngác, liền gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ xuống ngay.”
Chấn chỉnh lại cảm xúc, Đường Tinh Khanh lúc này mới trấn tĩnh lại, đi xuống dưới tầng, phòng ăn ở tầng dưới, có hai dáng người, chính là Đông Phùng Lưu và Sở Lương Ngư, Đường Tinh Khanh vừa nhìn thấy, liền muốn quay người rời đi.
Nhưnglại nghĩ, ở đây ít nhất cũng là nhà của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh cô mới là nữ chủ nhân của căn nhà này, Sở Lương Ngư...... cô là cái thá gì chứ?
Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh nắm chặt tay, đi thẳng xuống dưới nhà.
Nhưng mà, không thể ngờ rằng, Sở Lương Ngư vừa nhìn thấy Đường Tinh Khanh đi xuống, liền cười nói: “A, Tinh Khanh, cậu xuống rồi, tớ còn đang định đi lên gọi cậu xuống ăn cơm.”
Nói xong, cô ta lại gọi Đường Tinh Khanh lại ngồi, giống hệt như hai người bạn thân vậy, cứ như thể những chuyện lúc trước đều chưa từng xảy ra.
Cảm giác trước giờ chưa từng có này làm cho Đường Tinh Khanh cảm thấy người bạn thân hơn 20 năm đang đứng trước mặt, lại xa lạ đến như vậy.
“Tinh Khanh, cậu nghe tớ giải thích, không phải như những gì cậu nghĩ đâu!” Sở Lương Ngư cắn môi, vẫn muốn cố sảo biện.
Đường Tinh Khanh thực sự tức giận, thẳng thừng ngắt lời cô ta: “Giải thích? Cô còn giải thích gì nữa, cô nghĩ rằng vừa nãy tôi không hề nghe và nhìn thấy gì hết sao? Sở Lương Ngư, tôi xem cô là bạn thân nhất của tôi, bạn thân thật sự, chuyện gì tôi cũng muốn chia sẻ với cô, không ngờ cô lại...... Bao nhiêu năm, cô vẫn luôn cảm thấy Đường Tinh Khanh tôi rất ngu ngốc, rất đơn thuần, rất dễ gạt đúng không? Cô nói gì đi chứ?”
Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi nói, không thể cố nhẫn nhịn thêm nữa, nước mắt tuôn ra như mưa.
Sở Linh Ngôn vốn dĩ vẫn đang tìm cớ giải thích, hoặc là nói bất kì điều gì để lừa Đường Tinh Khanh, không ngờ rằng cô lại biết hết mọi chuyện, còn nghe thấy mọi chuyện nữa, cô ta lập tức lật mặt, lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn cô, đột nhiên cười phá lên: “Không sai, Đường Tinh Khanh, đúng như những gì cô nghĩ đó, trong mắt tôi, cô chính là một đứa ngu ngốc!”
Sau câu nói này, Sở Lương Ngư càng không kiêng nể gì nữa, cô ta không quan tâm, chỉ thẳng mặt Đường Tinh Khanh, bắt đầu la mắng: “Đường Tinh Khanh, cô thật sự không phát hiện ra bao năm qua cô vẫn luôn xem cô là giỏi nhất, chúng tôi phải vây xung quanh cô sao?”
“Tôi chưa từng nghĩ như vậy!!!” Đường Tinh Khanh trầm lặng nói, cô vốn dĩ không ngờ được rằng, trong mắt Sở Lương Ngư, cô lại là người như vậy.
Cô vẫn luôn xem Sở Lương Ngư là người bạn tốt nhất, giống như lần này Sở Lương Ngư muốn ở lại, cô cũng chẳng sợ bản thân mất đi lòng tự tôn, bị Đông Phùng Lưu sỉ nhục khinh bỉ, cô đều có thể nhẫn nhịn, nhưng không ngờ rằng......
“Đó chỉ là cô nghĩ thôi, cô trước giờ vẫn không biết chúng tôi nghĩ cô như thế nào, tại sao một người không có gì như cô, lại có được sự quan tâm, chăm sóc, say mê của La Vũ Hạo, cuối cùng vẫn lấy một người có tiền như Đông Phùng Lưu? Đường Tinh Khanh cô nói xem, tại sao? Cô có biết bao nhiêu năm qua tôi đố kị với cô biết nhường nào, tôi ghét và hận cô đến nhường nào không?” Sở Lương Ngư vừa khóc, vừa gào thét.
“Cô hận tôi? Cô dựa vào cái gì mà hận tôi?” Đường Tinh Khanh cười, cảm giác chế nhạo, còn thấy đáng mỉa mai hơn so với việc cô nhìn thấy Sở Lương Ngư và Đông Phùng Lưu ở bên nhau.
“Tôi dựa vào cái gì mà hận cô? Đường Tinh Khanh, cô đừng ngốc nữa, bao nhiêu năm làm bạn với cô, chẳng qua chỉ là vì cô có thể giúp đỡ được cho tôi mà thôi, cô nghĩ rằng tôi thật lòng sao? Thật nực cười!”
Trong lòng Đường Tinh Khanh như bị dao đâm: “Được, là tôi ngu ngốc...... là tôi quá ngốc...... là tôi nhìn lầm người......”
“Nhìn lầm người?” Sở Lương Ngư cười: “Đường Tinh Khanh, đừng nói tốt về cô như vậy, Sở Lương Ngư tôi tính ra cũng trẻ trung xinh đẹp, dựa vào cái gì mà cô lại có những thứ mà tôi không có được? Tôi thua cô ở điểm nào?”
“Cô đừng nói nữa, tôi không muốn nghe nữa......” Đường Tinh Khanh buồn bã vô cùng, bịt tai lại, không muốn nghe thêm bất kì điều gì nữa.
Nhưng mà Sở Lương Ngư không hề dừng lại, đường hoàng nói: “Sao tôi lại không thể nói? Đường Tinh Khanh, tôi đố kị với cô, cô có La Vũ Hạo, lại có Đông Phùng Lưu, nhưng tôi lại không có gì hết!”
“Cô biết tại sao tôi lại ở lại không? Muốn đến cướp chồng của cô sao? Huống hồ, đó vốn dĩ không tính là cướp, là cô không có năng lực giữ chồng, đã vậy còn quay lại trách tôi?”
Lời nói của Sở Lương Ngư càng lúc càng khó nghe, trong đó còn có câu cuối, làm cho Đường Tinh Khanh lập tức bùng nổ, tức giận trừng mắt nói: “Sở Lương Ngư, cô còn biết thế nào là xấu hổ không?!”
“Cái gì mà xấu hổ hay không, không có năng lực còn đi trách người khác cướp, Đường Tinh Khanh, cô không cảm thấy những câu nói này bị thừa sao? Những năm qua cô ra vẻ làm Thánh Mẫu, lẽ nào không thấy mệt sao?” Sở Lương Ngư cười nhạo.
“Tại sao? Sở Lương Ngư, cô thực sự là Sở Lương Ngư sao?” Đường Tinh Khanh không dám tin.
“Ha, Đường Tinh Khanh, cô không biết suy nghĩ sao? Sao cô vẫn chưa hiểu, tôi đã thấy cô không thuận mắt từ lâu lắm rồi!” Sở Lương Ngư cười nhạt nói: “Đường Tinh Khanh, tôi nói cho cô biết, nếu như cô thực sự xem tôi là chị em tốt, thì hãy li hôn với Đông Phùng Lưu đi, ủng hộ tôi, để tôi lấy Đông Phùng Lưu, như vậy cô mới là chị em tốt của tôi, nếu không, sau này tình bạn của chúng ta coi như chấm dứt.”
“Cô...... Sở Lương Ngư, sao cô lại có thể như vậy...... sao lại không biết xấu hổ như vậy!” Đường Tinh Khanh thở gấp.
“Sao, cô không đồng ý nhường Đông Phùng Lưu lại cho tôi sao?” Sở Lương Ngư chau mày, liền nghĩ, cười híp cả mắt lại, nói với Đường Tinh Khanh: “Tinh Khanh, tôi biết cô quan tâm nhất là tình chị em. Cô nghĩ xem, cô nhường Đông Phùng Lưu cho tôi, chẳng phải cô vẫn có La Vũ Hạo sao? Anh ta yêu cô như vậy, huống hồ, sau khi cô li hôn, vẫn có thể đến đây ở, tôi vẫn sẽ rất hoan nghênh cô!”
Đường Tinh Khanh ngơ ngác một hồi lâu mới trấn tĩnh lại được, cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sở Lương Ngư, đối với cô ta, cô đã hoàn toàn từ bỏ rồi!
“Việc của tôi không cần cô quan tâm, còn về tôi và La Vũ Hạo, cũng không liên quan đến cô!” Đường Tinh Khanh nghiến răng nghiến lợi, lạnh nhạt nói.
Sở Lương Ngư ngơ ngác, không ngờ Đường Tinh Khanh sẽ nói với cô ta như vậy, lập tức thở gấp, căm phẫn nói: “Đường Tinh Khanh, thứ đàn bà vô liêm sỉ, cô đợi đi, sẽ có một ngày tôi sẽ giành được Đông Phùng Lưu!”
Nói xong, cô ta mở cánh cửa phòng ra, quay người rời đi.
Đường Tinh Khanh cắn môi dưới, không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, cô đứng trong căn phòng rất lâu, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, lạnh đến mức muốn run lên.
Đường Tinh Khanh ở đó rất lâu, mới có một người giúp việc đi vào, nói: “Cô chủ, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Ừm?” Đường Tinh Khanh ngơ ngác, liền gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ xuống ngay.”
Chấn chỉnh lại cảm xúc, Đường Tinh Khanh lúc này mới trấn tĩnh lại, đi xuống dưới tầng, phòng ăn ở tầng dưới, có hai dáng người, chính là Đông Phùng Lưu và Sở Lương Ngư, Đường Tinh Khanh vừa nhìn thấy, liền muốn quay người rời đi.
Nhưnglại nghĩ, ở đây ít nhất cũng là nhà của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh cô mới là nữ chủ nhân của căn nhà này, Sở Lương Ngư...... cô là cái thá gì chứ?
Nghĩ vậy, Đường Tinh Khanh nắm chặt tay, đi thẳng xuống dưới nhà.
Nhưng mà, không thể ngờ rằng, Sở Lương Ngư vừa nhìn thấy Đường Tinh Khanh đi xuống, liền cười nói: “A, Tinh Khanh, cậu xuống rồi, tớ còn đang định đi lên gọi cậu xuống ăn cơm.”
Nói xong, cô ta lại gọi Đường Tinh Khanh lại ngồi, giống hệt như hai người bạn thân vậy, cứ như thể những chuyện lúc trước đều chưa từng xảy ra.
Danh sách chương