“Đông Phùng Lưu, không phải như thế đâu, anh nghe tôi giải thích!” Đường Tinh Khanh thấy gương mặt âm u lạnh lùng của Đông Phùng Lưu, cô lập tức nói, lại thấy mấy tên lưu manh kia định ra tay với anh ta, vội vàng hét lên: “Cẩn thận!!!”
Sau đó, mấy tên lưu manh đó đang cầm chai rượu định đánh Đông Phùng Lưu, nhưng sau khi nghe thấy Đường Tinh Khanh gọi cái tên đó, lập tức dừng phắt hành động ấy lại, sau đó nháo nhác vứt lại chai rượu, sợ hãi xoay người chạy mất!
Đông Phùng Lưu, người đàn ông đó chính là Đông Phùng Lưu? Đông Phùng Lưu-ở Tokyo có biệt danh là địa ngục Rakshasa, vua máu lạnh?
Trời ạ, nếu không chạy mau mà bị anh ta nhắm vào thì chỉ sợ còn chẳng giữ nổi mạng cơ!
Đường Tinh Khanh lập tức trợn tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn đám vô lại đó sợ hãi thất thần mà bỏ chạy, suýt nữa còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi cơ.
Sau đó, chính vào lúc này, Đông Phùng Lưu lại đi lên trước, giơ mạnh tay ra nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô đi ra hướng khác!
Đường Tinh Khanh đứng không vững, lập tức ngã vào lòng Đông Phùng Lưu, nhưng đỡ lấy cô không phải là bờ ngực săn chắc mà lại là lưng anh ta, mũi cô va vào lưng anh ta lập tức cay cay, nước mắt nước mắt suýt chút thì trào hết ra.
“Đường Tinh Khanh, cô cũng giỏi thật đấy, về nhà mẹ đẻ rồi lại chui vào quán bar hả? Lại còn ăn chơi trác tang với đám đàn ông lưu manh côn đồ nữa hả?”
Đông Phùng Lưu đi vào một gian phòng, sau khi quăng Đường Tinh Khanh vào trong liền đóng mạnh cửa lại, nói một cách vừa lạnh lùng vừa chế giễu.
Đường Tinh Khanh không biết sao lại cảm thấy sợ hãi, cô mở miệng vừa định giải thích thì liền nghe thấy giọng nói tiếp tục khinh bỉ của anh ta: “Tôi đúng là xem thường người phụ nữ là cô rồi, không ngờ tâm tư cô lại thâm sâu đến vậy, cũng đúng thôi, mẹ nào con nấy thôi, con gái của người đàn bà dâm đãng thì cũng là kẻ dâm đãng thôi, tất nhiên sẽ đi khắp nơi để dụ dỗ đàn ông rồi.”
Giọng nói anh ta vừa lạnh lùng, vừa khát máu, Đường Tinh Khanh nghe vậy chỉ cảm thấy thật không thoải mái: “Không phải như vậy đâu, anh nghe tôi nói…”
Nhưng cô còn chưa nói hết, Đông Phùng Lưu liền không chút nể tình mà cắt ngang: “Sao, không phải như vậy? vậy là như thế nào? Cô coi tôi là kẻ mù à? Vừa mới trước mặt tôi còn tỏ ra là liệt nữ trong trắng, sau lưng lại trực tiếp viện cớ, chạy đến quán bar này chơi bời với đàn ông? Sao, lẽ nào tôi còn chưa làm cô thỏa mãn được sao?”
Đông Phùng Lưu nói rồi, mắt đỏ ngàu lên, điên tiết giơ tay ra bóp chặt lấy cằm Đường Tinh Khanh, ép cô phải ngẩng đầu nhìn anh ta.
Dưới cằm truyền đến từng cơn đau nhói, ngược lại lại khiến Đường Tinh Khanh tỉnh táo ra bao nhiêu, nhìn ánh mắt u sầu của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh vội vàng nói: “Anh nghe tôi giải thích, sự việc không phải như anh nghĩ đâu, tôi nhìn thấy một người rất giống với bố tôi, vậy nên mới theo đến đây, nhưng vẫn chưa tìm thấy bố tôi, đã không cẩn thận đụng phải đám lưu manh đó…”
“Ha!” Đường Tinh Khanh còn định tiếp tục giải thích, nhưng Đông Phùng Lưu lại không nhịn nổi nữa, cười khẩy một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị, giọng điệu lạnh lùng khác thường: “Đường Tinh Khanh, tôi nên nói là cô thật biết làm ra vẻ đấy, còn chưa đủ hèn hạ sao? Cô tưởng rằng tôi vẫn sẽ tin những lời nói dối của cô sao? Cô xem tôi là kẻ mù sao?”
Nói rồi anh ta liền phẩy tay ra, hất Đường Tinh Khanh xuống sofa.
Đường Tinh Khanh bị hất ngã, cả người đau nhức, vết thương trên đỉnh đầu cũng bị ảnh hưởng, khiến cô không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh ngắt.
“Đường Tinh Khanh, lần này cho dù cô có đâm vào cột cũng đừng mong tôi tin cô nữa!” Nói rồi, Đông Phùng Lưu liền đè mạnh lại chỗ cô không chút thương tiếc.
Động tác của Đông Phùng Lưu rất thô lỗ, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại sẽ muốn cô ở đây.
Anh ta không tin cô? Lại còn đối xử với cô như vậy?
Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ra sức định phản kháng lại Đông Phùng Lưu, nhưng dù cô có cự tuyệt thế nào thì ang ta cũng không để ý.
Chỉ cần nghĩ đến việc Đường Tinh Khanh không phải là cô gái trong sạch, chỉ cần nghĩ đến cảnh vừa rồi cô ở trong quán bar dụ dỗ đàn ông, Đông Phùng Lưu liền tức giận không chịu nổi.
Người phụ nữ của anh ta, sao có thể để người khác động chạm đến chứ?!
Sau đó, mấy tên lưu manh đó đang cầm chai rượu định đánh Đông Phùng Lưu, nhưng sau khi nghe thấy Đường Tinh Khanh gọi cái tên đó, lập tức dừng phắt hành động ấy lại, sau đó nháo nhác vứt lại chai rượu, sợ hãi xoay người chạy mất!
Đông Phùng Lưu, người đàn ông đó chính là Đông Phùng Lưu? Đông Phùng Lưu-ở Tokyo có biệt danh là địa ngục Rakshasa, vua máu lạnh?
Trời ạ, nếu không chạy mau mà bị anh ta nhắm vào thì chỉ sợ còn chẳng giữ nổi mạng cơ!
Đường Tinh Khanh lập tức trợn tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn đám vô lại đó sợ hãi thất thần mà bỏ chạy, suýt nữa còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi cơ.
Sau đó, chính vào lúc này, Đông Phùng Lưu lại đi lên trước, giơ mạnh tay ra nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô đi ra hướng khác!
Đường Tinh Khanh đứng không vững, lập tức ngã vào lòng Đông Phùng Lưu, nhưng đỡ lấy cô không phải là bờ ngực săn chắc mà lại là lưng anh ta, mũi cô va vào lưng anh ta lập tức cay cay, nước mắt nước mắt suýt chút thì trào hết ra.
“Đường Tinh Khanh, cô cũng giỏi thật đấy, về nhà mẹ đẻ rồi lại chui vào quán bar hả? Lại còn ăn chơi trác tang với đám đàn ông lưu manh côn đồ nữa hả?”
Đông Phùng Lưu đi vào một gian phòng, sau khi quăng Đường Tinh Khanh vào trong liền đóng mạnh cửa lại, nói một cách vừa lạnh lùng vừa chế giễu.
Đường Tinh Khanh không biết sao lại cảm thấy sợ hãi, cô mở miệng vừa định giải thích thì liền nghe thấy giọng nói tiếp tục khinh bỉ của anh ta: “Tôi đúng là xem thường người phụ nữ là cô rồi, không ngờ tâm tư cô lại thâm sâu đến vậy, cũng đúng thôi, mẹ nào con nấy thôi, con gái của người đàn bà dâm đãng thì cũng là kẻ dâm đãng thôi, tất nhiên sẽ đi khắp nơi để dụ dỗ đàn ông rồi.”
Giọng nói anh ta vừa lạnh lùng, vừa khát máu, Đường Tinh Khanh nghe vậy chỉ cảm thấy thật không thoải mái: “Không phải như vậy đâu, anh nghe tôi nói…”
Nhưng cô còn chưa nói hết, Đông Phùng Lưu liền không chút nể tình mà cắt ngang: “Sao, không phải như vậy? vậy là như thế nào? Cô coi tôi là kẻ mù à? Vừa mới trước mặt tôi còn tỏ ra là liệt nữ trong trắng, sau lưng lại trực tiếp viện cớ, chạy đến quán bar này chơi bời với đàn ông? Sao, lẽ nào tôi còn chưa làm cô thỏa mãn được sao?”
Đông Phùng Lưu nói rồi, mắt đỏ ngàu lên, điên tiết giơ tay ra bóp chặt lấy cằm Đường Tinh Khanh, ép cô phải ngẩng đầu nhìn anh ta.
Dưới cằm truyền đến từng cơn đau nhói, ngược lại lại khiến Đường Tinh Khanh tỉnh táo ra bao nhiêu, nhìn ánh mắt u sầu của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh vội vàng nói: “Anh nghe tôi giải thích, sự việc không phải như anh nghĩ đâu, tôi nhìn thấy một người rất giống với bố tôi, vậy nên mới theo đến đây, nhưng vẫn chưa tìm thấy bố tôi, đã không cẩn thận đụng phải đám lưu manh đó…”
“Ha!” Đường Tinh Khanh còn định tiếp tục giải thích, nhưng Đông Phùng Lưu lại không nhịn nổi nữa, cười khẩy một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ dị, giọng điệu lạnh lùng khác thường: “Đường Tinh Khanh, tôi nên nói là cô thật biết làm ra vẻ đấy, còn chưa đủ hèn hạ sao? Cô tưởng rằng tôi vẫn sẽ tin những lời nói dối của cô sao? Cô xem tôi là kẻ mù sao?”
Nói rồi anh ta liền phẩy tay ra, hất Đường Tinh Khanh xuống sofa.
Đường Tinh Khanh bị hất ngã, cả người đau nhức, vết thương trên đỉnh đầu cũng bị ảnh hưởng, khiến cô không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh ngắt.
“Đường Tinh Khanh, lần này cho dù cô có đâm vào cột cũng đừng mong tôi tin cô nữa!” Nói rồi, Đông Phùng Lưu liền đè mạnh lại chỗ cô không chút thương tiếc.
Động tác của Đông Phùng Lưu rất thô lỗ, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại sẽ muốn cô ở đây.
Anh ta không tin cô? Lại còn đối xử với cô như vậy?
Đường Tinh Khanh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ra sức định phản kháng lại Đông Phùng Lưu, nhưng dù cô có cự tuyệt thế nào thì ang ta cũng không để ý.
Chỉ cần nghĩ đến việc Đường Tinh Khanh không phải là cô gái trong sạch, chỉ cần nghĩ đến cảnh vừa rồi cô ở trong quán bar dụ dỗ đàn ông, Đông Phùng Lưu liền tức giận không chịu nổi.
Người phụ nữ của anh ta, sao có thể để người khác động chạm đến chứ?!
Danh sách chương