Cô bé cũng biết không được lãng phí, thế nhưng bữa cơm tối nay thật sự quá phong phú……
Mắt cô gái nhỏ bỗng đỏ lên, không biết phải giải thích như thế nào.
Advertisement
“Cô Tôn, là chúng tôi giữ bé Vương Hinh ở lại ăn cơm, đều là các bé trong cùng một thôn, cùng ăn cơm cũng không có vấn đề gì chứ.”
Tang Điềm nhịn không được mà nói, không ngờ câu nói này tới tai Tôn Hiểu Hiểu lại hiểu thành một ý khác.
Chỉ giữ đứa trẻ, không gọi cô ta, đây rõ ràng là xa lánh cô ta, chẳng phải sao?
“Tôi nói chuyện với đứa trẻ nhà tôi, cô xen vào làm gì!” Tôn Hiểu Hiểu lập tức nạt nộ lại.
Sắc mặt Tang Điềm bỗng chốc khó coi.
Bé Vương Hinh khóc òa lên, Tôn Hiểu Hiểu cũng bị tiếng khóc kích thích: “Em khóc cái gì? Chị cũng có nói em đâu.”
“Tôn Hiểu Hiểu cô bị điên à, ăn nói với đứa trẻ kiểu gì vậy? ”
Tang Điềm tiến lên kéo đứa bé Vương Hinh, Tôn Hiểu Hiểu lại nhất quyết không chịu buông tay.
Bé Vương Hinh bị kẹp ở giữa, lại càng khóc to hơn.
Khương Mạn tiến lên túm lấy tay Tôn Hiểu Hiểu, “Buông tay ra.”
“Liên quan gì tới……”Tôn Hiểu Hiểu còn chưa gào xong.
Khương Mạn lạnh lùng trừng mắt với cô ta: “Cần tôi cho cô một cái tát để tỉnh táo lại không? ”
Tôn Hiểu Hiểu buông tay, nhưng vẫn không cam tâm, hét lên với Khương Mạn: “Cô đánh đi! Cô có giỏi thì cô đánh đi!”
Lời cô ta vừa phát ra, đột nhiên ôm lấy cổ tay đang bị Khương Mạn nắm, nước mắt nói rơi là rơi: “Đau quá……”
Khương Mạn nhăn mày hơn, cô vốn dĩ không dùng sức, trừ khi dây thần kinh của Tôn Hiểu Hiểu nhạy cảm gấp trăm lần người thường, còn không thì cô ta đau cái quái gì!
“Các người đều bắt nạt tôi! Tất cả các người đều cùng nhau bắt nạt tôi!”
Tôn Hiểu Hiểu hét lớn, khóc lóc thảm thiết, cứ như là cổ tay bị Khương Mạn bẻ gãy vậy.
Tang Điềm ở bên cạnh tức không chịu nổi: “chị Khương Mạn vốn dĩ không dùng sức, cô khóc cái gì mà khóc, ai bắt nạt cô chứ!”
“Đạo diễn Khương, anh dẫn các bé vào trong phòng trước đi.”
Giọng nói của Khương Mạn bình tĩnh, Khương Vân Sênh gật đầu, dẫn mấy đứa trẻ rời khỏi, trước lúc đi còn nhìn Tôn Hiểu Hiểu với vẻ chán ghét.
Danh sách chương