Ăn xong còn có chút dư vị nên liếm liếm môi.
Tiểu Lý Quân có chút không biết phải làm thế nào. Nghe nói chị này là người từ thành phố tới, người thành phố mà cũng bị đói à? Trông chị ấy như thể đã mấy hôm không được ăn cơm.
Advertisement
Nhưng cô ấy vừa khen cậu bé nấu ăn ngon, còn nói rằng mấy ngày sau việc nấu cơm sẽ nhờ cả vào cậu bé, Tiểu Lý Quân có cảm giác hài lòng khi bản thân đã được công nhận.
Đột nhiên, cả người cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Còn có quả dại, chị có muốn ăn không?” Cậu bé trầm giọng hỏi.
“Ngày mai hãy ăn.” Khương Mạn cười rồi đưa viên sô cô la ra: “Em mời chị ăn cơm, chị mời em ăn kẹo, em là người bạn đầu tiên của chị ở thôn Hổ Khẩu.”
Bạn bè? Đôi mắt của Tiểu Lý Quân sáng lên.
Cậu bé không nhận lấy ngay: "Kẹo này... trông có vẻ đắt tiền."
"Không đắt đâu. Bát cơm vừa rồi có thể mua được mười hộp kẹo này."
Tiểu Lý Quân nghe xong liền nhận lấy viên socola vừa mới lạ vừa trân quý trong tay mà không nỡ ăn ngay.
"Em ăn thử đi, loại kẹo này sau này rất dễ bị chảy, đến lúc đó sẽ không ngon nữa."
Tiểu Lý Quân bóc viên socola bỏ vào miệng, khoảnh khắc vị ngọt tan trong miệng, mắt cậu bé sáng lên.
Trong ánh nến mờ mờ, người phụ nữ ngồi xếp bằng, hai tay ôm má nhìn cậu bé phía đối diện, khí chất anh hùng lạnh lùng giữa hai lông mày bị nụ cười giữa hai lông mày làm tan chảy. Cậu bé cúi đầu, làm phẳng gói kẹo bị dúm dó, cẩn thận đặt lại vào trong hộp sô cô la.
"Có ngọt không?"
Cậu bé gật đầu lia lịa, rất ngọt!
Trong livestream.
(Tôi rút lại những lời vừa mắng Khương Mạn…)
(Không biết tại sao, nhưng tôi đã rơi nước mắt rồi.)
(Bây giờ nhìn lại, hình như ngay từ đầu tôi đã hiểu lầm Khương Mạn, Tiểu Lý Quân quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta bỏ qua sự tự ti của cậu bé, nhưng Khương Mạn thì không! Cô ấy dường như đã chú ý tới ngay từ đầu!)
(Giống như trên, các bạn có để ý câu đầu tiên Khương Mạn và Tiểu Lý Quân nói không? Cách đối xử của bốn khách mời kia ít nhiều giống như người lớn với trẻ con, hết sức dịu dàng, nhưng Khương Mạn thì không, cô ấy như đang nói chuyện với bạn bè đồng trang lứa.)
(Tiểu Lý Quân là một trẻ mồ côi lại còn khuyết tật, ngôi nhà này tuy dột nát nhưng không hề bẩn hay lộn xộn, điều đó chứng tỏ đứa trẻ này có lòng tự tôn rất cao. Tất cả mọi người đều chỉ trích Khương Mạn không dìu hay đỡ cậu bé, nhưng tôi lại nghĩ nếu Khương Mạn thực sự giúp đỡ, có lẽ mới khiến Tiểu Lý Quân lúng túng. Cậu bé mượn cơm, mượn thịt để tiếp đãi khách, ngoài ý muốn chiêu đãi còn có một phần là không muốn bị coi thường.)
(Ủng hộ phía trên, có quá nhiều chi tiết hai người tiếp xúc với nhau. Lúc mới gặp thì chào hỏi, lúc vào cửa, sau đó khi Khương Mạn trực tiếp cởi giày ngồi trên chăn bông, khi cô ấy ăn cơm, lúc đầu Tiểu Lý Quân còn khá lo lắng, nhưng sau đó đã dần dần trở nên thoải mái!)
Tiểu Lý Quân có chút không biết phải làm thế nào. Nghe nói chị này là người từ thành phố tới, người thành phố mà cũng bị đói à? Trông chị ấy như thể đã mấy hôm không được ăn cơm.
Advertisement
Nhưng cô ấy vừa khen cậu bé nấu ăn ngon, còn nói rằng mấy ngày sau việc nấu cơm sẽ nhờ cả vào cậu bé, Tiểu Lý Quân có cảm giác hài lòng khi bản thân đã được công nhận.
Đột nhiên, cả người cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Còn có quả dại, chị có muốn ăn không?” Cậu bé trầm giọng hỏi.
“Ngày mai hãy ăn.” Khương Mạn cười rồi đưa viên sô cô la ra: “Em mời chị ăn cơm, chị mời em ăn kẹo, em là người bạn đầu tiên của chị ở thôn Hổ Khẩu.”
Bạn bè? Đôi mắt của Tiểu Lý Quân sáng lên.
Cậu bé không nhận lấy ngay: "Kẹo này... trông có vẻ đắt tiền."
"Không đắt đâu. Bát cơm vừa rồi có thể mua được mười hộp kẹo này."
Tiểu Lý Quân nghe xong liền nhận lấy viên socola vừa mới lạ vừa trân quý trong tay mà không nỡ ăn ngay.
"Em ăn thử đi, loại kẹo này sau này rất dễ bị chảy, đến lúc đó sẽ không ngon nữa."
Tiểu Lý Quân bóc viên socola bỏ vào miệng, khoảnh khắc vị ngọt tan trong miệng, mắt cậu bé sáng lên.
Trong ánh nến mờ mờ, người phụ nữ ngồi xếp bằng, hai tay ôm má nhìn cậu bé phía đối diện, khí chất anh hùng lạnh lùng giữa hai lông mày bị nụ cười giữa hai lông mày làm tan chảy. Cậu bé cúi đầu, làm phẳng gói kẹo bị dúm dó, cẩn thận đặt lại vào trong hộp sô cô la.
"Có ngọt không?"
Cậu bé gật đầu lia lịa, rất ngọt!
Trong livestream.
(Tôi rút lại những lời vừa mắng Khương Mạn…)
(Không biết tại sao, nhưng tôi đã rơi nước mắt rồi.)
(Bây giờ nhìn lại, hình như ngay từ đầu tôi đã hiểu lầm Khương Mạn, Tiểu Lý Quân quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta bỏ qua sự tự ti của cậu bé, nhưng Khương Mạn thì không! Cô ấy dường như đã chú ý tới ngay từ đầu!)
(Giống như trên, các bạn có để ý câu đầu tiên Khương Mạn và Tiểu Lý Quân nói không? Cách đối xử của bốn khách mời kia ít nhiều giống như người lớn với trẻ con, hết sức dịu dàng, nhưng Khương Mạn thì không, cô ấy như đang nói chuyện với bạn bè đồng trang lứa.)
(Tiểu Lý Quân là một trẻ mồ côi lại còn khuyết tật, ngôi nhà này tuy dột nát nhưng không hề bẩn hay lộn xộn, điều đó chứng tỏ đứa trẻ này có lòng tự tôn rất cao. Tất cả mọi người đều chỉ trích Khương Mạn không dìu hay đỡ cậu bé, nhưng tôi lại nghĩ nếu Khương Mạn thực sự giúp đỡ, có lẽ mới khiến Tiểu Lý Quân lúng túng. Cậu bé mượn cơm, mượn thịt để tiếp đãi khách, ngoài ý muốn chiêu đãi còn có một phần là không muốn bị coi thường.)
(Ủng hộ phía trên, có quá nhiều chi tiết hai người tiếp xúc với nhau. Lúc mới gặp thì chào hỏi, lúc vào cửa, sau đó khi Khương Mạn trực tiếp cởi giày ngồi trên chăn bông, khi cô ấy ăn cơm, lúc đầu Tiểu Lý Quân còn khá lo lắng, nhưng sau đó đã dần dần trở nên thoải mái!)
Danh sách chương