Tôn Hiểu Hiểu đang định cầm bức ảnh lên thì tay cô ta đột nhiên dừng lại.
"Cảnh đằng sau bức ảnh có một chiếc gương, có thể nhìn thấy chân của bạn nhỏ đó."
Advertisement
Đạo diễn cầm bức ảnh xem xét kỹ hơn, camera cũng được đẩy đến gần hơn.
Đạo diễn vỗ trán!
"Mắt nhìn của cô Khương thật tốt!"
Thực sự không phục không được, chi tiết như vậy cũng có thể nhìn ra được. Khi chụp ảnh ekip chương trình chú ý đến điểm này, bạn nhỏ này bị khuyết tật bẩm sinh ở chân phải, là đứa trẻ đặc biệt nhất trong số 6 đứa trẻ đó.
Lúc này, Tôn Hiểu Hiểu là người khó chịu nhất. Vừa rồi, cô ta nói vô cùng chân thành là muốn chọn bạn nhỏ này.
(Tại sao Tôn Hiểu Hiểu không chọn nữa? Nghe nói đứa trẻ khuyết tật nên không hài lòng nữa à?)
(Ban đầu, Tôn Hiểu Hiểu chọn đứa trẻ này vì lớn tuổi nhất và muốn đỡ rắc rối? Ha, ngồi chờ cô ta tự tát vào mặt mình.)
(Mẹ kiếp, có phải Khương Mạn quá xấu xa rồi không? Lựa chọn thời điểm này để nói ra không phải là đang ép Hiểu Hiểu sao?)
(Công tâm mà nói, tính toán của Hiểu Hiểu khi chọn đứa trẻ này cũng không sai. Tôi không thích dỗ dành trẻ con chứ đừng nói đến việc chăm sóc chúng, nhìn đã thấy rất phiền phức rồi!)
(Fan của Tôn Hiểu Hiểu thực sự rất thú vị, quả nhiên là sao nào fan nấy.)
Bây giờ Tôn Hiểu Hiểu còn có thể hối hận sao? Nếu chọn, sẽ có vô số rắc rối, nếu không chọn hình tượng sẽ sụp đổ. Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, camera đều nhắm vào cô ta, không bỏ qua một chút thay đổi nào trên khuôn mặt của cô ta.
"Tôi sẽ chọn người khác."
Tôn Hiểu Hiểu cân nhắc và nhìn vào camera nói: "Vừa rồi tôi suy nghĩ không chu toàn. Vốn dĩ sức khỏe của tôi đã không tốt, chăm sóc bản thân còn rất khó, sức khỏe của bạn nhỏ này vốn cũng đã không tốt, sợ rằng đến lúc đó tôi sẽ làm liên luỵ đến cậu bé."
Cô ta nói xong, nhìn về phía Khương Mạn và cười: "Cảm ơn cô Khương đã nhắc nhở."
"Nhưng cô Khương là một người luyện võ, nếu chăm sóc bạn nhỏ này này, có lẽ sẽ thuận lợi hơn đúng không?"
Khương Mạn liếc cô ta một cái: "Tôi thì sao cũng được, sống với ai cũng giống nhau cả."
Tôn Hiểu Hiểu mỉm cười và ung dung chọn một đứa trẻ khác. Khương Mạn chọn cậu bé khuyết tật, cô nhìn lướt qua bức ảnh của đứa trẻ còn lại. Là một cô bé nhưng trông ốm yếu, xanh xao như có vẻ bị suy dinh dưỡng.
Vị khách bí ẩn vẫn đang trên đường đến, cô bé này sẽ là đối tượng chung sống với anh trong những ngày tiếp theo.
(Tôn Hiểu Hiểu cầm được buông được, đây là tính cách thực sự, từ chối có sách mách có chứng, không sợ lòng người nham hiểm.)
"Cảnh đằng sau bức ảnh có một chiếc gương, có thể nhìn thấy chân của bạn nhỏ đó."
Advertisement
Đạo diễn cầm bức ảnh xem xét kỹ hơn, camera cũng được đẩy đến gần hơn.
Đạo diễn vỗ trán!
"Mắt nhìn của cô Khương thật tốt!"
Thực sự không phục không được, chi tiết như vậy cũng có thể nhìn ra được. Khi chụp ảnh ekip chương trình chú ý đến điểm này, bạn nhỏ này bị khuyết tật bẩm sinh ở chân phải, là đứa trẻ đặc biệt nhất trong số 6 đứa trẻ đó.
Lúc này, Tôn Hiểu Hiểu là người khó chịu nhất. Vừa rồi, cô ta nói vô cùng chân thành là muốn chọn bạn nhỏ này.
(Tại sao Tôn Hiểu Hiểu không chọn nữa? Nghe nói đứa trẻ khuyết tật nên không hài lòng nữa à?)
(Ban đầu, Tôn Hiểu Hiểu chọn đứa trẻ này vì lớn tuổi nhất và muốn đỡ rắc rối? Ha, ngồi chờ cô ta tự tát vào mặt mình.)
(Mẹ kiếp, có phải Khương Mạn quá xấu xa rồi không? Lựa chọn thời điểm này để nói ra không phải là đang ép Hiểu Hiểu sao?)
(Công tâm mà nói, tính toán của Hiểu Hiểu khi chọn đứa trẻ này cũng không sai. Tôi không thích dỗ dành trẻ con chứ đừng nói đến việc chăm sóc chúng, nhìn đã thấy rất phiền phức rồi!)
(Fan của Tôn Hiểu Hiểu thực sự rất thú vị, quả nhiên là sao nào fan nấy.)
Bây giờ Tôn Hiểu Hiểu còn có thể hối hận sao? Nếu chọn, sẽ có vô số rắc rối, nếu không chọn hình tượng sẽ sụp đổ. Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, camera đều nhắm vào cô ta, không bỏ qua một chút thay đổi nào trên khuôn mặt của cô ta.
"Tôi sẽ chọn người khác."
Tôn Hiểu Hiểu cân nhắc và nhìn vào camera nói: "Vừa rồi tôi suy nghĩ không chu toàn. Vốn dĩ sức khỏe của tôi đã không tốt, chăm sóc bản thân còn rất khó, sức khỏe của bạn nhỏ này vốn cũng đã không tốt, sợ rằng đến lúc đó tôi sẽ làm liên luỵ đến cậu bé."
Cô ta nói xong, nhìn về phía Khương Mạn và cười: "Cảm ơn cô Khương đã nhắc nhở."
"Nhưng cô Khương là một người luyện võ, nếu chăm sóc bạn nhỏ này này, có lẽ sẽ thuận lợi hơn đúng không?"
Khương Mạn liếc cô ta một cái: "Tôi thì sao cũng được, sống với ai cũng giống nhau cả."
Tôn Hiểu Hiểu mỉm cười và ung dung chọn một đứa trẻ khác. Khương Mạn chọn cậu bé khuyết tật, cô nhìn lướt qua bức ảnh của đứa trẻ còn lại. Là một cô bé nhưng trông ốm yếu, xanh xao như có vẻ bị suy dinh dưỡng.
Vị khách bí ẩn vẫn đang trên đường đến, cô bé này sẽ là đối tượng chung sống với anh trong những ngày tiếp theo.
(Tôn Hiểu Hiểu cầm được buông được, đây là tính cách thực sự, từ chối có sách mách có chứng, không sợ lòng người nham hiểm.)
Danh sách chương