Cô vợ nhỏ của Hạc Hiên: (Thấy bảo họ quay ngoại cảnh, muốn xem clip quá.)
Trong nhóm nhỏ này có khoảng bốn năm người, đều là các fan bự có độ uy tín cao, Song Song mới gửi clip vào đây.
Chưa tới một phút.
Advertisement
Cô vợ nhỏ của Hạc Hiên: (Mẹ kiếp, tê cả da đầu, Bạc thần đã ác rồi, Khương võ sư cũng không kém!)
Đại camera nhà họ Bạc: ( Khương Mạn to gan thật, cả người tôi run lên rồi, còn không dùng thế thân, thảo nào phim của Trần đầu trọc không có nữ diễn viên nào dám nhận.)
Lý Song Song và mấy chị em trong nhóm bắt đầu bàn luận, vừa bật đoạn clip lên thì nghe thấy tiếng hét của đồng nghiệp.
“A A A!!”
“Rơi xuống rồi, Khương Mạn rơi rồi!!”
Cô ấy ngẩng đầu lên, thì vừa hay nhìn thấy một màn hãi hùng. Trên sân thượng lộ thiên Bạc Hạc Hiên đang ngồi nhìn Khương Mạn được kéo lên.
Đột nhiên anh ấy nhìn chằm chằm vào sợi cáp bảo hộ của Khương Mạn. Khương Mạn cũng cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử co rút lại.
Sợi cáp bảo hộ phát ra một tiếng đứt, cả người Khương Mạn rơi xuống. Lúc dây cáp đứt, Bạc Hạc Hiên cũng nhảy xuống theo.
“A A A!!”
“Khương Mạn!!”
“Bạc Hạc Hiên!!”
Tiếng thét ầm ĩ cả lên, người của đoàn làm phim sợ muốn phát điên luôn. Trần Minh đứng bật dậy chạy nhanh xuống sân thượng: “Cứu người! mau cứu người!”
Độ cao từ tầng 30, gió thì đang gào rít, một tay Bạc Hạc Hiên nắm lấy giá đỡ cục nóng của điều hoà ở bên ngoài bức tường, tay còn lại nắm chắc cổ tay của Khương Mạn. Hai người như bị treo lơ lửng trên không trung.
Ở toà nhà đối diện, Lý Song Song nhìn thấy một màn này, tim như muốn rớt ra ngoài, quên luôn quay hình lại. Những người đứng xem ở bên dưới cũng sợ hãi tột độ.
Nhân viên ở phía dưới cũng bị doạ sợ rồi, mặc dù có đệm hơi ở dưới nhưng bây giờ hai người cách đệm 4 tầng nữa. Nếu ngã xuống thì cũng bị thương nặng!
Vậy mà hai nhân vật chính lại rất bình tĩnh.
“Nắm chặt!”
Khương Mạn nghe xong ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ anh ta không do dự mà nhảy xuống. Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, còn chưa kịp nói lời cảm ơn, cô đã nhanh chóng đưa ra phán đoán tình hình xung quanh.
“Cái khung sắt này không thể đỡ được cả hai chúng ta.”
“Hai mét về bên phải còn có một cái ban công, anh ném tôi qua đó đi.”
Bạc Hạc Hiên ước lượng bằng mắt thường: “Chắc chứ?”
Đây là một toà nhà thương mại, ban công bên phải là của hộ gia đình, ban công không vây kín lại, vẫn có đoạn hở ra, có thể nhảy được qua.
Đối với người thường thì nhảy từ độ cao này đúng là tự đi tìm đường chết.
“Tôi không có vấn đề gì cả.” Khương Mạn trầm mặc.
Nếu có rơi xuống thật, cô cũng có cách để bản thân không bị thương, nhưng Bạc Hạc Hiên lại nhảy xuống theo, tự nhiên gây thêm rắc rối cho cô. Cái khung sắt này sắp không chịu nổi nữa, mấy con ốc vít đã bắt đầu bung ra. Bạc Hạc Hiên không chần chừ thêm nữa, tay phải dùng sức ném Khương Mạn lên chỗ ban công bên phải.
Khương Mạn mượn lực nhẹ nhàng nhảy được vào trong ban công, sau đó nhanh chóng chìa tay ra ngoài ban công.
“Nhanh lên, nhảy qua đây, tôi sẽ bắt được anh!”
Giọng của Khương Mạn cực kỳ kiên định, thần thái có chút khẩn trương. Bạc Hạc Hiên nhìn cô rồi mỉm cười.
Danh sách chương