Lý Hà sớm đã đi xa, căn bản không muốn nhiều lời. Vì biết dựa núi núi sập, dựa người người đi, tôi mới muốn nỗ lực kiếm tiền, sự lo lắng của anh đều là dư thừa. Cho dù kiếp trước hay kiếp này tôi đều có thể nuôi sống bản thân, không cần anh lo chuyện bao đồng.

Anh thật sự có lòng thì phải nuôi dạy con đàng hoàng, đừng nghĩ tôi mệt gần chết mà đến trách nhiệm của anh cũng phải lo, chờ con trưởng thành là anh được nhờ. Còn về bán chỉ tiêu gì đó, xảy ra phiền phức sẽ liên lụy Thẩm Hải Dương. Lỡ sau này anh ấy tỉnh lại thì vẫn cần làm việc, vì mấy đồng tiền đó, không đáng, tiền tôi tự mình kiếm, không ham cái lợi này.

Không đến mấy ngày, Phương Trung Thành đã tìm được nhà giữ trẻ cho con trai đi học, tối thì đón về ký túc xá mình ở. Lý Hà không thể mỗi ngày gặp con trai, nhưng việc không thể gặp này khiến cô yên tâm hơn so với việc cô có thể gặp lúc trước, khi cậu bé còn ở chỗ ông bà nội.

Con được Phương Trung Thành đón đi, cô nghĩ thầm người đàn ông này cũng xem như có trách nhiệm với con trai. Về nhà nấu cơm gọi bọn nhỏ ra ăn, cô mở miệng hỏi tình hình ở trường học của hai con.

“Thầy cô ở trường dạy gì vậy?”

Thẩm Huy trả lời cô: “Hôm nay dạy chúng con đọc thuộc “Xa ngắm thác núi Lư”. Là của nhà thơ Lý Bạch thời Đường.”

Vừa nghe việc này, Họa Họa có hơi căng thẳng, cho rằng mẹ sẽ hỏi nội dung, vì cô bé đọc không thuộc. Kết quả cô chỉ quan tâm chuyện xảy ra ở trường học. Hỏi bọn chúng tan học chơi trò gì, có ai bắt nạt bọn chúng không.

“Không, chúng con chơi trò bỏ khăn, vui lắm ạ. Ai thua thì hát, con hát điệu hát dân gian mà dạy, các bạn học thích lắm.”

“Điệu hát dân gian nào?”

“Đom đóm, đỏ trong đêm, bà em uốn tre dán đèn lồng…”

“Được, vui vẻ là được.”

Ba mẹ con ăn cơm xong, Họa Họa đi rửa chén, Thẩm Huy cho cha ăn qua đường mũi, Lý Hà đến lấy đồ, bị con đưa tay túm chặt góc áo. Do dự một chút mở miệng hỏi cô.

“Hôm nay bà ấy có tới tìm mẹ không?”

“Không.” Chưa qua bao lâu, có lẽ thấy Thẩm Huy không dao động nên trực tiếp thưa kiện? Cô cũng không chắc chuyện này, không biết bước tiếp theo Mộ Dung Đan Linh sẽ đi như thế nào.

***



Trong lòng lo lắng, liên tiếp mấy ngày cũng không nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay cô bán bánh bao xong thì chạy tới đồn công an tìm Hàn Quân, dò hỏi chuyện quyền nuôi con.

“Hải Dương hiện giờ như vậy, nếu Mộ Dung Đan Linh thật sự kiện, tám chín phần là phán cho cô ta.”

Hàn Quân nói xong cũng thở dài, anh ấy và Thẩm Hải Dương là bạn tốt từ tiểu học tới bây giờ, mấy năm nay không có tiếp xúc gì Mộ Dung Đan Linh nên không hiểu biết, nhưng người phụ nữ này vào lúc Thẩm Hải Dương vừa xảy ra chuyện liền ly hôn, hơn nữa không dẫn con theo là đã có thể nhìn ra nhân cách, giao Thẩm Huy cho cô ta thì sao có thể yên tâm.

“Vậy không có cách gì khác sao? Số tiền của Thẩm Huy là định kỳ, nếu cô ta thành người giám hộ, có thể nghĩ cách lấy ra không?”

“Chắc là vậy. Suy cho cùng Thẩm Huy còn nhỏ, nếu Hải Dương không tỉnh, chuyện này khó giải quyết lắm. Nhưng cô cũng đừng gấp quá, chúng tôi sẽ nghĩ cách.”

“Được.”

Thẩm Hải Dương hiện là người không có năng lực hành vi dân sự, cô là người giám hộ của anh nên có thể giám sát phần của anh. Bây giờ chú họ như vậy, cô lo lắng vẫn còn kế hoạch khác, cộng thêm Mộ Dung Đan Linh, hai người này cùng nhau tính kế hai cha con họ.

“Nghĩ cách liên lạc với cha Thẩm Hải Dương. Số tiền này là ông cụ cho. Chỉ cần liên lạc được với ông ấy, ông ấy là trực hệ của cha con họ, tuyệt đối có đủ tư cách. Ai cũng đừng mơ có ý giành tiền nữa, đến lúc đó bọn họ sẽ lộ nguyên hình.

Nếu không, nếu chú họ của Hải Dương kiện cô không có tư cách giám hộ, hoặc là Mộ Dung Đan Linh có được quyền nuôi dưỡng Thẩm Huy, sau đó lại tính toán nhằm vào Thẩm Hải Dương, vậy thì rất phiền phức.”

“Phải, bây giờ bưu điện thành phố không thể gọi điện thoại đường dài, muốn gọi thì phải đến Bắc Kinh, hình như còn phải xin. Hơn nữa lỡ như tôi đi nhưng gọi không được thì làm sao? Nếu tôi rời khỏi, ba cha con họ làm sao?”

Lần trước đến chỗ chú họ hò hét với ông ta, cuối cùng tình hình cũng là cô tìm Hàn Quân và người bưu điện mới biết rõ. Hiện giờ muốn gọi điện thoại còn phải đi xa nhà, thật sự là không tiện.

“Có địa chỉ không, viết thư đi.”

“Được.” Lý Hà biết thời đại này lạc hậu, nói xong thở dài: “Cũng không biết khi nào mới có thể nhận được thư?”

Hàn Quân trầm ngâm một chút, nói: “Tôi thấy có người đang bán nhà, cô biến số tiền này thành hiện vật, giao dịch dưới tên cô. Quyền nuôi dưỡng Huy Huy thì chúng tôi không có cách, ít nhất phải nghĩ cách giữ lại phần của Hải Dương…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện