Lý Hà nhất thời không biết nên giải thích với con như thế nào. Bệnh của bà nội đã chuyển khắp toàn thân, bác sĩ nói lúc nào cũng có khả năng buông tay người tan. Có lẽ một phút trước còn cùng con cháu nói chuyện, sau một phút liền trợn trắng mắt tắt thở.

Lúc đó lỡ như xảy ra vào ban đêm, cô sợ là dọa con, nhưng lúc này lại không cách nào giải thích thẳng thắn. Trong lúc nhất thời có chút khó xử.

“Huy Huy, nghe lời mẹ. Cháu và em qua bên kia ngủ, để mẹ cháu ngủ cùng bà.”

Bà cụ hiển nhiên biết sao cô lại làm vậy nên mở miệng dặn dò cháu trai. Cậu bé biết bà nội bệnh nặng, người thân nhất nên cậu không nỡ rời khỏi. Nghe vậy chạy đến bên mép giường, kéo tay bà nội, nhỏ giọng hỏi vì sao.

“Cháu cũng có thể giúp bà rót nước, lấy đồ, cháu muốn ở cùng bà.”

Cậu bé vừa sinh ra là một tay bà trông, cháu trai chính là mạng bà. Bà đau lòng sờ sờ đầu cháu, mỉm cười dỗ cháu.

“Bà nội buổi tối có chuyện dặn dò mẹ cháu, hai mẹ con bà muốn lặng lẽ nói chuyện. Cho nên cháu ngoan ngoãn ở cùng em, đừng ở đây vướng víu.”

“Dạ, vậy thì được.”

Đứa nhỏ này thật sự rất ngoan, tiếp xúc mấy ngày nay, Lý Hà rút ra kết luận vậy, hơn nữa hàng xóm cũng nói như vậy. Nhưng Lý Hà chăm sóc Thẩm Hải Dương mỗi ngày, càng nhìn càng cảm thấy kiếp trước kẻ tình nghi không được làm mờ kia có chút giống cậu.

Tất cả đều là trùng hợp sao?


Ôm nghi vấn này, cô trải chăn đệm, sắp xếp chỗ ngủ cho hai đứa con rồi đến nhĩ phòng nói chuyện phiếm với bà cụ, trò chuyện một hồi bèn nhắc tới mẹ ruột Thẩm Huy. Nhắc tới việc này, bà cụ liền thở dài.

“Lúc trước hai đứa tự do yêu đương, chị em trong nhà cô ta đa số là về nông thôn, là Hải Dương tìm công việc, cô ta mới ở lại. Sau khi kết hôn, rất nhanh đã có Huy Huy, cô ta đối xử với con rất không kiên nhẫn, lúc trước mẹ tưởng vì tuổi còn trẻ, nhưng sau đó Hải Dương xảy ra chuyện, cô ta ly hôn bỏ đi…

Kết hôn nhiều năm là mẹ nấu cơm trông con. Vốn tưởng coi như có thêm đứa con gái, mẹ đối xử tốt với nó, sau này nó sẽ đối xử tốt với mẹ. Ai ngờ Hải Dương của chúng ta vừa xảy ra chuyện, cô ta lại nhanh chóng ly hôn đi mất, đến Huy Huy cũng mặc kệ.”

“Cô ta tên là gì?”

“Mộ Dung Đan Linh.”

Trời ạ, khớp. Trong tin tức không nói tên cụ thể, nhưng cái họ kép này thì lại có nói. Sự việc không thể nào trùng hợp như vậy, mỗi việc đều trùng khớp.

“Sao vậy, sao bỗng nhiên không nói nữa?”

“Không có gì ạ.” Cô nhanh chóng ổn tinh thần, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp. “Cô ta, hiện tại cô ta ở đâu, sao chưa từng gặp vậy ạ?”

“Chắc vẫn còn đi làm ở công hội?” Bà cụ thở dài: “Bỏ đi hơn một năm rồi, mẹ cũng chưa gặp lại. Lúc trước Huy Huy còn hỏi, giờ cũng không nhắc tới.”

Lý Hà trầm mặc, con mình mà cô cũng cảm thấy nuôi không tốt, hiện giờ có thêm đứa con riêng nhưng lại có khả năng sẽ như vậy, sau này nên nuôi đứa nhỏ này như thế nào? Cô đang rầu, bà cụ lại nghĩ tới một điểm khác.

“Nhớ con trai con sao? Nhớ thì đi thăm đi, hoặc là bảo thằng bé tới đây cũng được. Có hận người đàn ông kia thì cũng đừng giận chó đánh mèo lên con mình.”



“Không.”

Cô mơ màng hồ đồ nói một chữ như vậy, không biết là nói không nhớ con trai hay là không hận người đàn ông kia. Bà cụ nói với cô nhiều về đừng suy bụng ta ra bụng người, mọi việc đừng trách con cái, con cái còn nhỏ, là vô tội.

Bà cụ mơ mơ màng màng ngủ mất, cô nhìn cửa sổ thật lâu mới nhắm mắt lại. Ban đêm nghe thấy tiếng rên, mà bừng tỉnh, là bà cụ đau chịu không nổi. Cô nhanh chóng xuống giường lấy thuốc giảm đau cho bà, uống xong mới chậm rãi ngủ tiếp.

Mấy ngày nay bà cụ đã không thể xuống giường, hàng xóm trong viện đều biết tình trạng này. Hôm sau Lý Hà phát hiện hàng xóm phía đông lại dùng xe đẩy chuyển gạch vào trong, từng viên gạch ngay ngắn, mới tinh.

“Mấy người, anh chuyển gạch làm gì vậy, sao đều chất ở dưới nền cửa sổ nhà tôi?”

“Xây phòng, tôi sắp kết hôn rồi, nhà không đủ chứa. Đơn vị vốn dĩ nói có thể phân, tới giờ cũng không tin tức, tôi chỉ có thể tự mình động thủ cơm no áo ấm.”

Nhà hàng xóm ở phía đông có hai con trai, người đàn ông này tên Lưu Bưu, là con thứ hai. Anh cả đã kết hôn, cùng cha mẹ em gái ở sương phòng phía đông. Lý Hà nhìn tình hình, cảm thấy không đúng, không lẽ cái tên này muốn xây một căn phòng ở ngoài đông phòng để bản thân ở? Quả nhiên đoán trúng, người này đúng là định xây phòng ở đây.

“Phòng này anh không thể xây.”

“Vì sao không thể xây? Nền dưới cửa sổ nhà tôi, tôi muốn xây thì xây. Không thấy trong viện có bao nhiêu người xây sao, chuyện này cô không được.”

Người đàn ông cao to lực lưỡng, mắt trừng to vô cùng hung dữ. Họa Họa sợ mẹ bị đánh nên chạy tới kéo tay mẹ. Lý Hà cười cười an ủi con, nháy mắt Thẩm Huy bảo cậu kéo em gái ra. Thằng bé vô cùng hiểu chuyện, dỗ em gái tránh ra, hai đứa đứng ở cửa nhà chính nhà mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện