Người xem náo nhiệt vây thành một vòng, bà cụ càng nói càng hăng say. Bà muốn tạo địa vị cho Lý Hà, muốn cô chống đỡ cái nhà này, muốn sau khi mình chết, cô có thể danh chính ngôn thuận sống ở đây.
Ăn sáng xong vội vàng dẫn cô đến Cục Dân chính, giữa các cặp nam nữ, hai người phụ nữ già trẻ trông thật kỳ lạ. Nhân viên công tác tiến lên dò hỏi, sau khi biết được tình hình thì báo với họ, chuyện này không thể được.
“Kết hôn cần hai bên nam nữ tự nguyện, đều phải là người có năng lực hành vi dân sự. Bà à, con trai bà đã thành người thực vật rồi, là người không có điều kiện kết hôn.”
Bà cụ không hiểu mấy việc này, kiếp trước Lý Hà sống ở địa phương nhỏ, rất nhiều kiến thức đều là từ TV phim ảnh mà có, đối với việc này cũng không hiểu lắm. Hai người cơ bản đều mù luật. Cho rằng kết hôn thì tự nguyện là được, bà cụ lập tức nắm tay Lý Hà, hỏi.
“Con bé đồng ý rồi, con bé đồng ý cũng không được sao? Phía con trai tôi thì có tôi đồng ý, tôi đồng ý.”
“Không được. Kết hôn cần hai bên nam nữ tự nguyện, nhớ kỹ là hai bên nam nữ. Phải đích thân trình diện, tự mình ký tên mới được.”
Nhân viên công tác không chê phiền, lại giải thích một lần, lúc này bà cụ ủ rũ, giống như chịu đả kích lớn. Tốn công tìm về người nối nghiệp mà bà cảm thấy đáng tin cậy, kết quả được báo là không thể.
Lý Hà đỡ bà đến một bên ngồi xuống, bà cụ dịu lại một lát, một lần nữa đứng lên, tìm nhân viên công tác hỏi lại lần nữa: “Nếu tự chúng tôi đãi tiệc rượu ở nhà thì sao?”
“Tổ chức hôn lễ sao?” Thấy bà cụ gật đầu, nữ đồng chí tiếp tục nói: “Tổ chức hôn lễ thì chúng cháu không quản được, xem như hôn nhân thực tế. Nhưng con trai bác…”
“Vậy được.”
Bà cụ không đợi cô ấy nói xong mà dắt Lý Hà đi mất, chỉ cần được tính là hôn nhân thật sự, không đăng ký cũng không sao. Vừa rồi Lý Hà vừa rồi còn muốn ký thỏa thuận gì đó coi có được không, không ngờ đảo mắt bà cụ cứ vậy mà đi.
Hình như đời sau đã hủy cách nói hôn nhân thực tế này, thời gian cụ thể thì cô không chắc, nhưng có thể khẳng định gần mười mấy năm là thừa nhận. Còn về tình huống của bọn họ, pháp luật có bảo vệ hay không, cô cảm thấy không quan trọng, chỉ cần có thể cho mẹ con cô có hộ khẩu, cô sẽ đồng ý nuôi hai cha con kia. Nếu như người đàn ông kia tỉnh dậy, hồi phục, không chịu sống cùng cô, vậy cô đi là được.
Hai người lập tức đi mua nguyên liệu, mua sạch sẽ rau dầu trứng trên kệ thức ăn về. Về nhà, Lý Hà xuống bếp nấu cơm, bà cụ đi thông báo cho họ hàng bạn bè.
Buổi tối chuẩn bị một bàn phong phú, một cặp hoa cài áo của cô dâu chú rể chia nhau gài trên vạt áo của cô và người đàn ông trên giường. Giá để chậu rửa mặt ở góc tường đặt một chậu rửa mặt tráng men màu đỏ mới mua, mắc một cái khăn lông mới tinh. Bà cụ còn tay chân nhanh nhẹn cắt chữ hỷ lớn màu đỏ, trên bề mặt tủ quần áo này kia đều dán, vừa vào cửa là thấy có không khí cưới hỏi.
Bà cụ theo thứ tự giới thiệu cho cô. Hai vợ chồng chú họ, còn có một người đàn ông là bạn tốt của Thẩm Hải Dương, mấy người còn lại là hàng xóm qua lại thân thiết. Mọi người đều nén sự tò mò, không hỏi ngay mặt, mỉm cười chào hỏi cô. Bạn tốt của Thẩm Hải Dương làm việc ở đồn công an, đã trao đổi riêng tình hình nhập hộ khẩu với bà cụ.
Nông chuyển phi rất khó, có điều Thẩm Hải Dương bị thương vì công việc. Vì để anh hùng có thể có người chăm sóc, hai mẹ con Lý Hà nhập hộ khẩu bản địa, còn nói có thể sắp xếp công việc cho Lý Hà. Hôn nhân thực tế thì mọi người mở một mắt nhắm một mắt, nếu không thì tình huống của Thẩm Hải Dương không cách nào dàn xếp.
Lý Hà gật đầu đồng ý việc này, hộ khẩu - vấn đề khó nhất - được giải quyết là cô đã hài lòng. Đã đặt chân vào thành phố, sau này cô làm con dâu cho người ta, làm mẹ đứa nhỏ, sau này phải thật cố gắng, gánh nặng không nhẹ.
Ánh mắt của bạn học Thẩm Hải Dương nhìn cô ôn hòa, kiên định, anh ấy đã gặp vô số người, cảm thấy mắt nhìn của bà cụ vẫn tốt, trông người này là người có thể phó thác. Ít nhất lúc bạn học còn thở, tim còn đập sẽ được chăm sóc tốt, không chịu khổ.
“Cô, tên gì nhỉ?”
Chú họ vừa mở miệng, giọng điệu không có ý tốt, Lý Hà đứng dậy, mặt vẫn nở nụ cười. “Cháu tên Lý Hà, chú họ, chú gọi cháu là Tiểu Lý hoặc là Hà đều được.”
Chú họ hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ người đàn ông trên giường. “Người thực vật, bác sĩ nói không tỉnh lại, cô thật sự đồng ý gả cho nó?”
“Đồng ý.”
Ăn sáng xong vội vàng dẫn cô đến Cục Dân chính, giữa các cặp nam nữ, hai người phụ nữ già trẻ trông thật kỳ lạ. Nhân viên công tác tiến lên dò hỏi, sau khi biết được tình hình thì báo với họ, chuyện này không thể được.
“Kết hôn cần hai bên nam nữ tự nguyện, đều phải là người có năng lực hành vi dân sự. Bà à, con trai bà đã thành người thực vật rồi, là người không có điều kiện kết hôn.”
Bà cụ không hiểu mấy việc này, kiếp trước Lý Hà sống ở địa phương nhỏ, rất nhiều kiến thức đều là từ TV phim ảnh mà có, đối với việc này cũng không hiểu lắm. Hai người cơ bản đều mù luật. Cho rằng kết hôn thì tự nguyện là được, bà cụ lập tức nắm tay Lý Hà, hỏi.
“Con bé đồng ý rồi, con bé đồng ý cũng không được sao? Phía con trai tôi thì có tôi đồng ý, tôi đồng ý.”
“Không được. Kết hôn cần hai bên nam nữ tự nguyện, nhớ kỹ là hai bên nam nữ. Phải đích thân trình diện, tự mình ký tên mới được.”
Nhân viên công tác không chê phiền, lại giải thích một lần, lúc này bà cụ ủ rũ, giống như chịu đả kích lớn. Tốn công tìm về người nối nghiệp mà bà cảm thấy đáng tin cậy, kết quả được báo là không thể.
Lý Hà đỡ bà đến một bên ngồi xuống, bà cụ dịu lại một lát, một lần nữa đứng lên, tìm nhân viên công tác hỏi lại lần nữa: “Nếu tự chúng tôi đãi tiệc rượu ở nhà thì sao?”
“Tổ chức hôn lễ sao?” Thấy bà cụ gật đầu, nữ đồng chí tiếp tục nói: “Tổ chức hôn lễ thì chúng cháu không quản được, xem như hôn nhân thực tế. Nhưng con trai bác…”
“Vậy được.”
Bà cụ không đợi cô ấy nói xong mà dắt Lý Hà đi mất, chỉ cần được tính là hôn nhân thật sự, không đăng ký cũng không sao. Vừa rồi Lý Hà vừa rồi còn muốn ký thỏa thuận gì đó coi có được không, không ngờ đảo mắt bà cụ cứ vậy mà đi.
Hình như đời sau đã hủy cách nói hôn nhân thực tế này, thời gian cụ thể thì cô không chắc, nhưng có thể khẳng định gần mười mấy năm là thừa nhận. Còn về tình huống của bọn họ, pháp luật có bảo vệ hay không, cô cảm thấy không quan trọng, chỉ cần có thể cho mẹ con cô có hộ khẩu, cô sẽ đồng ý nuôi hai cha con kia. Nếu như người đàn ông kia tỉnh dậy, hồi phục, không chịu sống cùng cô, vậy cô đi là được.
Hai người lập tức đi mua nguyên liệu, mua sạch sẽ rau dầu trứng trên kệ thức ăn về. Về nhà, Lý Hà xuống bếp nấu cơm, bà cụ đi thông báo cho họ hàng bạn bè.
Buổi tối chuẩn bị một bàn phong phú, một cặp hoa cài áo của cô dâu chú rể chia nhau gài trên vạt áo của cô và người đàn ông trên giường. Giá để chậu rửa mặt ở góc tường đặt một chậu rửa mặt tráng men màu đỏ mới mua, mắc một cái khăn lông mới tinh. Bà cụ còn tay chân nhanh nhẹn cắt chữ hỷ lớn màu đỏ, trên bề mặt tủ quần áo này kia đều dán, vừa vào cửa là thấy có không khí cưới hỏi.
Bà cụ theo thứ tự giới thiệu cho cô. Hai vợ chồng chú họ, còn có một người đàn ông là bạn tốt của Thẩm Hải Dương, mấy người còn lại là hàng xóm qua lại thân thiết. Mọi người đều nén sự tò mò, không hỏi ngay mặt, mỉm cười chào hỏi cô. Bạn tốt của Thẩm Hải Dương làm việc ở đồn công an, đã trao đổi riêng tình hình nhập hộ khẩu với bà cụ.
Nông chuyển phi rất khó, có điều Thẩm Hải Dương bị thương vì công việc. Vì để anh hùng có thể có người chăm sóc, hai mẹ con Lý Hà nhập hộ khẩu bản địa, còn nói có thể sắp xếp công việc cho Lý Hà. Hôn nhân thực tế thì mọi người mở một mắt nhắm một mắt, nếu không thì tình huống của Thẩm Hải Dương không cách nào dàn xếp.
Lý Hà gật đầu đồng ý việc này, hộ khẩu - vấn đề khó nhất - được giải quyết là cô đã hài lòng. Đã đặt chân vào thành phố, sau này cô làm con dâu cho người ta, làm mẹ đứa nhỏ, sau này phải thật cố gắng, gánh nặng không nhẹ.
Ánh mắt của bạn học Thẩm Hải Dương nhìn cô ôn hòa, kiên định, anh ấy đã gặp vô số người, cảm thấy mắt nhìn của bà cụ vẫn tốt, trông người này là người có thể phó thác. Ít nhất lúc bạn học còn thở, tim còn đập sẽ được chăm sóc tốt, không chịu khổ.
“Cô, tên gì nhỉ?”
Chú họ vừa mở miệng, giọng điệu không có ý tốt, Lý Hà đứng dậy, mặt vẫn nở nụ cười. “Cháu tên Lý Hà, chú họ, chú gọi cháu là Tiểu Lý hoặc là Hà đều được.”
Chú họ hừ lạnh một tiếng, chỉ chỉ người đàn ông trên giường. “Người thực vật, bác sĩ nói không tỉnh lại, cô thật sự đồng ý gả cho nó?”
“Đồng ý.”
Danh sách chương