Edit + Beta: Súp Lơ

Như cũ trailer chỉ dài ba mươi giây.

Ngay từ đầu video đã xuất hiện lời tự thuật của chương trình.

“Chương trình muốn tạo bất ngờ làm một bữa tiệc sinh nhật dành cho cô Ôn nên đã cố ý trốn trong phòng khách sạn.”

Một đoàn người trang trí phòng xong rồi tắt đèn, đạo diễn cố ý hạ thấp giọng xuống bảo với mọi người.

“Tất cả đừng lên tiếng.”

Màn hình chuyển sang tối đen, thanh tiến độ thời gian đang trôi qua nhanh.

“Cạch —-”

Tiếng cửa phòng được mở sau khi quét thẻ, tất cả người trong sóng comment cũng giống như các nhân viên chương trình ở trong màn ảnh, nín thở chờ đợi.

Đoạn này không có hình ảnh vì người cầm máy quay không đoán trước được bọn họ vào phòng xong sẽ không bật đèn trước, nên không kịp quay.

“Quà tới cửa có thích không?”

“Hỏi thừa, không thích thì em đang làm gì đây?”

“Bóc quà?”

[Có ý gì có ý gì có ý gì!!!!]

[Tặng quà gì cơ? Tại sao bóc quà lại không bật đèn?]

Đợi sau khi chế độ quay đêm được bật, trong màn ảnh xuất hiện hình ảnh hai người đứng cạnh tường trán chạm trán nói chuyện.

Giọng Tống Nghiên: “Muốn không chịu được.”

Sau đó cúi đầu mổ lên môi Ôn Lệ.

Giây tiếp theo hình ảnh xoay chuyển trăm tám mươi đô, đèn đã được bật, mọi người đi ra hát bài hát chúc mừng sinh nhật Ôn Lệ.

Nhưng tất cả người ở trên sóng comment vẫn đang đắm chìm trong hình ảnh cúi đầu mổ môi khi nãy.

[? Chị em ơi không phải mị đang nằm mơ chứ, bọn họ làm hành động miệng đối miệng à?]

[Muốn! Không! Chịu! Được]

[Hay, chỉ một cái hôn nhẹ đã khiến tôi bò loanh quanh vừa ngoi ra hố lại lọt vào lần nữa, tình cảm chị em thương yêu có gì tốt, vợ chồng mới là nhất nhất!]

[Mọi người ơi tui nhìn thấy cái gì vậy! Bọn họ hôn!! Muối hôn!! Tui không tin được]

[Tôi đã hồi tưởng đi hồi tưởng lại nụ hôn đó đến tám trăm lần trong đầu mình!!! Có chết cũng không hối tiếc!!!]

[Đến chết tôi cũng không tin mình lại như thế, chỉ vì được xem một đôi vợ chồng thật hôn nhau mà kích động đến mức nước mắt rơi đầy mặt]

Trailer ba mươi giây kết thúc, cùng xem lại khu bình luận.

Sửa lại nói lời giới thiệu chuyên lừa người [Xin lỗi, là do kinh nghiệm sống của tôi quá ngắn], nói không có chuyện quay đầu đã sửa [Mẹ nó tôi đã quay đầu lại sắp bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ rồi], ồn ào mắng chương trình là cặn bã, [Rất xin lỗi, chương trình không phải cặn bã mà tôi mới là rác rưởi]

Mà dòng bình luận tuyên bố rõ ràng dõng dạc của người chị em nói sẽ livestream trống cây chuối trước đây đã bị xóa trong im lặng.

Tiếc là xóa cũng vô dụng, bị mọi người nhớ kỹ ID, gửi thư đến tận cửa nhà khiến chủ nhà phải lên bài thông báo.

“Không giả mù nữa, ngả bài, một cái hôn nhẹ thôi khiến tôi phải quay về hố, tôi là loại nhu nhược hèn nhát vậy đó…. Nhưng mà việc livestream trồng cây chuối thật tình nó rất khiêu chiến giới hạn con người! Tôi sửa lại mình chép phạt quy định Tân Hoa Xã được không! Anh chị em Bút Ký Tên trên thế giới này đều là người một nhà!”

Vì để lại mặt mũi cho khách mời, ekip chương trình cực kỳ thông minh khi làm đoạn trailer này biết nên cắt chỗ nào lấy chỗ nào. Cắt bỏ những hình ảnh không tốt không thích hợp để gia đình cùng xem nhưng sẽ giữ lại những phân đoạn thân mật không dính phải xét duyệt của cục.

Đạo diễn Nghiêm rất tự tin, đạt đến trình độ này là quá đủ rồi.

Nhưng cho dù chỉ có một đoạn rất ngắn nhưng vẫn có người phát hiện ra dấu vết để lại.

Nick Weibo,Cuộc Sống Hằng Ngày Của Muối’ lại xuất trận.

‘‘Hãy nghĩ đến lời nói như đường ‘Muốn không chịu được’ chói lọi này đi, chúng ta chú ý đến trọng điểm bóc quà chút nhé! Có ai để ý sau khi đèn được bật, hai cúc áo sơ mi trên cùng của Mỹ Nhân cởi bỏ rồi không, còn hơi nhăn nữa, thế có nghĩa là gì? Nó chứng minh quà họ đang nói đến là chính anh ấy, Tam Lực bóc quà là bóc CHỒNG! CHỊ! ẤY!.

Còn nữa mọi người có phát hiện ra xung quanh chỗ miệng Mỹ Nhân đỏ ửng cả một mảng lớn không? Chỉ mổ nhẹ có cái mà đến mức son môi trên miệng Tam Lực lan ra dính trên miệng Mỹ Nhân à? Chắc nó phải mãnh liệt điên cuồng dùng đầu lưỡi cuốn nhau, chạm môi nhiều kề sát nhiều khi hôn nên mới thành vậy đó a a a a a a!’’

[Trời má trâu quá người anh em]

[Cảm ơn cảm ơn, đứa nhỏ này cười đến choáng váng luôn rồi]

[Học được, sau này sẽ không bao giờ nói mua quà nữa, muốn bóc quà đi tìm người đàn ông nào đó để thực hành]

Đạo diễn Nghiêm đọc những bình luận đó mà bội phục.

Mấy cô gái trẻ bây giờ giỏi và siêu thật đấy, không ngờ có thể dựa vào những dấu vết còn lại trên người Tống Nghiên sau khi bật đèn, dựa vào năng lực trinh thám của mình để phân tích và biết họ đã làm gì trước đó.

Nhưng nó không bao giờ bằng việc được tận mắt chứng kiến.

Đạo diễn Nghiêm cười đắc ý mãi không ngừng.

— 

Trailer được tung ra chậm hai ngày so với mọi khi, lùi lại đến thứ bảy, tung ra trước giờ phát sóng mấy tiếng. Đúng lúc fan không cần phải đợi thêm hai ngày sau khi xem trailer mới được xem tập chính thức. Buổi chiều xem giới thiệu ngắn xong buổi tối có thể xem chương trình luôn.

Sở dĩ Ôn Lệ dám yên tâm lớn mật về nhà chính để tránh kết nối mạng và tránh đầu ngọn gió là vì chiếc TV lớn được lắp trong phòng khách ở dưới tầng một của nhà bọn họ chẳng khác gì một vật trang trí. Trừ những lúc dì giúp việc quét dọn vệ sinh rồi nhân lúc mở ra xem trong chốc lát thì những người đàn ông còn lại trong nhà rất ít khi đụng đến.

Gần đây mấy bệnh lặt vặt của ông ngoại Ôn Hưng Dật tái phát trở lại nên ở bệnh viện dưỡng bệnh; cậu lớn Ôn Diễn là một chiếc máy làm việc không có tình cảm, hận không thể ở công ty mỗi ngày; gần đây cậu nhỏ Ôn Chinh đang quen bạn gái, mỗi ngày không ở nhà mà đi ra ngoài chơi hẹn hò.

Khó có dịp ba người đàn ông vì nghênh đón cô gái duy nhất về nhà ăn cơm nên mới sắp xếp có mặt ở nhà.

Vốn Ôn Hưng Dật rất vui mừng vì cháu gái về nhà nhưng vừa thấy con bé dắt theo thằng cháu rể đến, nụ cười trên mặt biến mất, khuôn mặt nhăn nhó khó nhìn.

Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt này của Tống Nghiên, nó khiến ông nghĩ đến tên nhóc hai mươi năm trước lúc mà ba mẹ anh vẫn chưa bị phá sản, đúng kiểu dáng vẻ cậu chủ nhỏ kiêu căng ngạo mạn.

Hôm nay cả hai chị em sẽ ngủ lại đây, dì giúp việc đã dọn dẹp phòng của hai người sạch sẽ.

Ăn cơm tối xong, tất cả người trong nhà ra ngoài phòng khách ngồi.

Tâm trạng ông ngoại không tốt nên chỉ có thể trút hết lửa giận phát tiết lên người Từ Lệ, mắng cậu là tên nhóc nhỏ không có lương tâm, chỉ vì giấc mơ làm ngôi sao mà hơn nửa năm không chịu về nhà.

Từ Lệ không dám nói năng gì, mặc kệ để cho ông nói.

Bình thường chị em trong nhà có sở thích đặc biệt, sẽ cực kỳ vui sướng khi thấy người còn lại gặp chuyện. Ôn Lệ đi theo mọi người ra ngồi trên ghế sô pha phòng khách, Tống Nghiên ngồi bên cạnh cô, anh mắt đang xem điện thoại, không biết lỗ tai có dựng lên nghe cậu em vợ bị ông ngoại dạy dỗ không nữa.

Đợi ông ngoại nói xong một tràng dài và đang nghỉ giữa hiệp, bớt chút thời gian uống ngụm trà, Ôn Lệ học giọng điệu giáo huấn của ông, nhanh chóng chộp được một câu: “Thằng nhóc không có lương tâm!”

Từ Lệ hung hăng trừng mắt nhìn lại cô.

Ôn Lệ không chút khách khí trừng lại, mãi đến lúc cậu Ôn Diễn đi đến vỗ vỗ vào đằng sau ghế chỗ cô ngồi.

“Cháu đừng vội mừng khi người khác gặp họa.” Ngữ khí Ôn Diễn không tốt, “Cậu hỏi hai đứa, video hai đứa nhảy kia là thế nào? Chị em ruột đứng kề sát nhau nhảy mấy kiểu nhảy đó, nhìn xem có ra thể thống gì không?”

Dạo gần đây quan hệ của hai chị em là vấn đề nổi và đáng được quan tâm nhất trên mạng, Ôn Diễn nghe qua phong phanh nên có hứng lên mạng tìm, thế là tìm được cái video nhảy có nhiều lượt xem và hot nhất kia.

Cái kiểu nhảy đó, nói không quá thì chính là phá hủy thuần phong mỹ tục.

Trong lòng hai chị em đồng thời oán thầm, Ôn Diễn cổ hủ.

Nhưng bên ngoài không dám cãi lại, Ôn Lệ cúi đầu bắt đầu ném nồi sang ụp lên đầu Từ Lệ: “Đấy là vì cháu muốn kéo thêm nhiệt cho nó, kết quả thì sao, cọ nhiệt của cháu xong mà vẫn không được debut, Từ Lệ vô dụng.”

Từ Lệ cười thẳng vào mặt, không nể nang gì chế nhạo lại: “À? Thế không phải heo nói không muốn nhảy cùng các thực tập sinh khác vì sợ chồng mình thấy sẽ ghen à, uy hiếp một hai bắt em phải nhảy cùng mới được.”

Tống Nghiên chẳng hiểu sao bị cue đến ngẩng đầu lên.

Ôn Lệ không ngờ Từ Lệ sẽ vạch trần mình trước mặt mọi người, bấy giờ hai người lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ.

“Được rồi, cãi cái gì.” Giọng Ôn Diễn nghe như sắp mất hết kiên nhẫn, “Người hơn hai mươi tuổi đầu suốt ngày líu ra lí ríu là thế nào.”

Hai chị em lườm nguýt nhau nhưng không ai dám mở miệng nữa.

“Lười so đo với chị.” Tư Lệ giơ tay với điều khiển từ xa ở trên bàn, “Em xem TV.”

Mở TV lên, phòng khách to như vậy mới thấy náo nhiệt hơn chút.

“Vừa hay trình thực tế của chị và anh A Nghiên phát sóng vào tối nay phải không?”

Bỗng nhiên Từ Lệ nhớ đến cái này nên đổi kênh.

Ôn Lệ ngớ người trong giây lát, chạy hai ba bước đến trước mặt Từ Lệ, dứt khoát cướp điều khiển từ trong tay cậu, tắt TV cái bụp.

Ngoại trừ Tống Nghiên biết rõ mím môi, vẻ mặt những người khác đều hiện rõ sự nghi hoặc.

Từ Lệ khó chịu hơn nữa: “Cái gì đấy? Xem TV chị cũng muốn quản?”

“Hai đứa bao nhiêu tuổi rồi, người khác nhìn vào còn tưởng mấy đứa trẻ mầm non chơi với nhau đấy, còn muốn tranh nhau cái điều khiển.” Ôn Hưng Dật lên tiếng, “Mở ra để nhân dịp này ông xem dáng vẻ trên TV của cháu thế nào.”

“Cháu không ăn hình, cháu ở bên ngoài nhìn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần trên TV.” Ôn Lệ lập tức đi đến đứng trước mặt ông ngoại, “Ông nhìn khuôn mặt chân thực này của cháu là được.”

Ôn Hưng Dật: “……..”

Ôn Diễn không thèm nói gì rút điều khiển trong tay cô, Ôn Lệ đang muốn cản lại nhưng không dám đến cản, chỉ có thể nhìn TV được mở lên lần nữa.

Ôn Chinh gọi điện thoại nấu cháo với bạn gái xong quay lại phòng khách thấy TV được bật, ngạc nhiên không thôi: “Ô, hôm nay TV nhà chúng ta bắt đầu làm việc rồi à?”

Chuyển sang kênh phát sóng chương trình << Thế Gian Có Người >>, lúc này tập mười một đã chiếu khoảng mười phút, đúng lúc nó đang chiếu đến đoạn kịch tính nhất, là đoạn chương trình muốn tạo bất ngờ chúc mừng sinh nhật Ôn Lệ.

Cứ coi như bây giờ mọi người trong nhà đang xem cô diễn phim truyền hình, xem đến đoạn có tình tiết nam nữ chính vờn trêu đùa nhau. Dù kịch bản là giả đi nữa thì bọn họ vẫn sẽ cảm thấy sởn người chứ đừng nói đến chương trình thực tế gần như không có nét diễn nào.

Thật ra đã cắt đi kha khá và còn lại chút ít nhưng phản ứng của mọi người vẫn cực kỳ kiểu lạy ông tôi ở bụi này.

Ôn Hưng Dật: “Tiểu Vương đâu? Đến thời gian uống thuốc rồi đúng không? Người làm điều dưỡng còn phải để tôi tự mình đi gọi.”

Từ Lệ: “Cháu đi vệ sinh.”

Ôn Chinh: “Con đi gọi điện thoại.”

Phòng khách vừa rồi còn rất náo nhiệt mà giờ đây chỉ còn lại ba người.

Chỉ có Ôn Diễn với vẻ mặt bình tĩnh ngồi xem hết đoạn Ôn Lệ đón sinh nhật bởi vì một phần cổ hủ trong người đã thay anh ta tự động lọc bỏ đoạn hai vợ chồng nói mấy lời sến súa thể hiện tình cảm trước đó.

Anh ta quay sang nhìn Ôn Lệ, hừ cười: “Thà rằng ở bên ngoài đón sinh nhật trong cảnh xấu hổ như vậy cũng không chịu đồng ý về nhà để mọi người tổ chức cho, cháu hay thật đấy.”

Ôn Lệ: “……..”

Xem xong đoạn của cháu gái và cháu rể, Ôn Diễn không còn hứng thú tiếp tục xem các phần khác của ba đôi còn lại, đứng dậy rời phòng khách.

Ôn Lệ quay sang thè lưỡi với cái lưng đằng sau Ôn Diễn, rồi nhích lại gần bên người Tống Nghiên, dán sát vào anh.

“Tại sao lúc nãy anh không lấy cớ rời đi?”

“Anh đi rồi không phải em sẽ càng xấu hổ hơn ư?” Tống Nghiên bình tĩnh nói, “Có anh ở đây sẽ  chia sẻ giúp em được phần nào.”

Ôn Lệ vô cùng cảm động nhìn anh: “Anh tốt quá đi, nếu vừa rồi lúc cậu nói em, anh có thể nói mấy câu giúp em thì còn tốt hơn nữa.”

Tống Nghiên cười: “Sự không hài lòng của cậu em về anh còn ít à.”

Ôn Lệ biết trừ ba và em trai của mình thì hình như ba người đàn ông còn lại của nhà họ Ôn không thích Tống Nghiên lắm, cô không biết nguyên nhân của chuyện này là gì.

Giờ đây cô giống như thằng con trai bị kẹt giữa vợ và mẹ đẻ mình, bất kể có hòa giải thế nào đi nữa nhưng một chén nước rất khó để có thể giữ được thăng bằng.

“Yên tâm, anh có sống cùng cậu ấy đâu, anh sống với em mà.” Ôn Lệ kéo cánh tay anh ôm, “Em không có ý kiến là được.”

Tống Nghiên nhéo nhéo cằm cô: “Cô Ôn biết ghê ha, miệng ngọt quá.”

“Đấy là lời thật lòng đó hiểu không?” Ôn Lệ còn nói, “Đúng rồi, mấy ngày hôm trước đạo diễn Nghiêm nói với em tập cuối cùng của Thế Gian có khả năng sẽ đến Úc Thành quay.”

Tống Nghiên nghe thấy tên thành phố quê của mình, nhíu mày theo bản năng.

“Từ Lệ không biết tình trạng của chúng ta, trước kia còn nói với em bảo hai người kết hôn được hơn hai năm rồi mà vẫn không thấy đến nhà chồng chào hỏi.” Cuối cùng Ôn Lệ nói đến trọng điểm, “Em nghĩ với tình trạng bây giờ của chúng ta, việc em không đến gặp ba mẹ anh thì đúng là không thể nào chấp nhận được, hay là nhân cơ hội tập cuối đến Úc Thành quay, em đến chào hỏi ba mẹ anh được không?”

Tống Nghiên ngơ người, dường như không ngờ cô sẽ chủ động nói ra.

“Em nói thật không?”

“Thật mà, lừa anh làm gì.” Ôn Lệ nói, “Ba mẹ anh thích cách ăn mặc thế nào? Em sẽ chuẩn bị nhiều thêm mấy bộ quần áo mang đi Úc Thành.”

Tống Nghiên vừa hé miệng định nói gì đó thì Ôn Lệ lại cắt ngang mấy lời anh chưa kịp nói, tự tin với bản thân: “Thôi nhìn em đẹp như này cho dù mặc gì đi nữa thì chắc chắn ba mẹ anh sẽ thích.”

Rồi không đến mấy giây sau cô lại bắt đầu do dự: “Nhưng mà như thế thì có vẻ em không có thành ý gì hết, không chú ý cẩn thận trong cách ăn mặc. Vậy đi, anh được ba mẹ anh sinh, có lẽ gu thưởng thức của cả nhà không khác nhau lắm đâu nhỉ, thầy Tống anh thích em mặc cái gì?”

“Em mặc gì anh cũng thích.” Tống Nghiên kề sát vào tai cô nói nhỏ, “Không mặc gì càng thích.”

Ôn Lệ đấm một đấm vào ngực anh.

Trong phòng khách không có ai, hai người kề sát bả vai vào nhau thì thầm nói chuyện, đến khi Ôn Diễn không biết đi từ chỗ nào ra xuất hiện ở đây nói Ôn Hưng Dật tìm Tống Nghiên đến phòng mình nói chuyện.

Đợi Tống Nghiên đi rồi, Ôn Diễn mới liếc Ôn Lệ trách mắng: “Ở nhà chú ý chút.”

Ôn Lệ quan sát Ôn Diễn thật lâu thật lâu, bỗng nhiên cười: “Cậu, cậu ghen tỵ.”

Ôn Diễn thấy khó hiểu: “Cậu ghen tỵ cháu cái gì?”

“Không phải cậu ghen tỵ với cháu mà cậu ghen với Tống Nghiên.” Ôn Lệ ngẩng đầu, đắc ý nói, “Cậu ghen với Tống Nghiên vì có một cô vợ xinh đẹp như cháu có thể thì thầm nói chuyện.”

Ôn Diễn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh: “…..Tự luyến là bệnh, có rảnh thì đi tìm chuyên gia nào đó chữa cho tốt.”

— 

Ôn Hưng Dật tìm Tống Nghiên nói chuyện, điều này khiến Tống Nghiên không hiểu nổi.

Dù sao từ hai năm trước sau khi anh kết hôn với Ôn Lệ, Ôn Hưng Dật luôn coi như không thấy anh, đừng nói đến việc nói chuyện riêng, ngay cả vừa rồi trong phòng khách trước mặt tất cả mọi người cũng không thấy ông nói với anh câu nào.

Nhưng ông ngoại muốn gặp cháu rể, đương nhiên cháu rể phải đi gặp ông ngoại.

Ôn Hưng Dật không mở miệng, anh càng lười nói.

“Hôm nay đúng lúc cậu và Lệ Lệ về đây ăn cơm, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng.”

Ôn Hưng Dật vẫn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu để đánh giá Tống Nghiên, cuối cùng không nhìn ra được gì mới bắt đầu nói chuyện.

“Từ trước đến nay chúng tôi chưa bao giờ nói cho Lệ Lệ biết chuyện trước kia hai người từng có hôn ước. Lệ Lệ đã rất giận cậu mình khi tự ý xen vào chuyện của hai người khi học cấp ba, giận vì đã tự ý xử lý giải quyết mọi thứ mà không thèm hỏi qua ý của con bé, hai cậu cháu còn cãi nhau ầm ĩ. Nhưng nếu đổi lại là người khác, tôi sẽ không để Ôn Diễn đến gặp người kia nói chuyện riêng, chỉ vì người có liên quan đến Lệ Lệ là cậu nên tôi mới không vui.”

Ôn Hưng Dật nói chuyện không lựa lời, chẳng cần biết Tống Nghiên có nghe không, sắc mặt luôn lạnh nhạt không nhìn ra cảm xúc.

“Nghe nói năm ngoái cậu đã nhận được bằng cử nhân về ngành kinh tế?”

“Ừ.”

Ôn Hưng Dật híp mắt, hỏi thẳng: “Vậy nên cậu vẫn không muốn buông tha cho Lệ Lệ, mấy năm nay làm nhiều thứ vì con bé như thế, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Do không phục? Hay muốn trả thù tôi?”

Tống Nghiên nhíu mày, cuối cùng anh đã biết tại sao mình luôn bị đề phòng.

Cái gì mà trả thù với không trả thù.

Việc làm ăn, thắng làm vua thua làm giặc là chuyện hết sức bình thường. Năm đó ở Úc Thành ngành sòng bạc đang phát triển mạnh mẽ, ba mẹ anh đã thất bại và lâm vào cảnh sa sút, không thể lấy được giấy phép, hơn mười triều tiền đầu tư trở thành hư vô. Ôn Hưng Dật nhìn tình thế trước mắt thấy không ổn lập tức rời đi rút vốn đầu tư và chuyển hướng gió khác, không đủ tốt, nhưng chẳng có gì đáng trách.

Vốn hợp tác với nhau vì tiền, không có tiền đương nhiên không nói đến chuyện hợp tác nữa.

Cũng bởi vậy mà cuộc sống của anh đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, từ sống xa xỉ đến lúc phải biết tiết kiệm. Là con người, đa số khó ai có thể chấp nhận được sự chênh lệch cao như lòng sông với mặt biển đó, quả thực lúc còn trẻ anh đã từng oán giận vì thế.

Nếu lúc trước Ôn Hưng Dật bằng lòng chịu giúp một tay, chứ không phải lập tức rút vốn, hủy hôn, phân rõ quan hệ.

Nếu đàn em vẫn là vợ chưa cưới của anh.

Thì anh cần gì phải lãng phí mười năm trời, trên con đường theo đuổi tình yêu dần trở nên mẫn cảm tự ti, vốn tính cách không thích thể hiện ra bên ngoài càng thay đổi trở nên nặng nề hơn, đến tận bây giờ anh và cô mới thật sự ở bên nhau.

Nhưng bây giờ đã tốt lắm rồi, may mà cô giúp anh biến đoạn ký ức kia thành quãng thời gian đẹp, khiến anh nhận đủ cảm giác an toàn.

Nhưng lúc nào cô cũng cảm thấy mình làm chưa đủ, còn muốn làm thêm nhiều thứ cho anh hơn nữa.

Thật ra mọi thứ đã quá đủ.

“Ba mẹ tôi đang ở Úc Thành sống rất ổn.” Tống Nghiên bình tĩnh, “Tôi không rảnh rỗi đến vậy.”

Ôn Hưng Dật ngẩn ra, vẫn muốn hỏi đến cùng: “Vậy cậu vì cái gì ——”

Ánh mắt Tống Nghiên thản nhiên, trấn tĩnh nói: “Tôi làm nhiều thứ như vậy, không thể vì tôi yêu cô ấy ư.”

————— 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện