Edit + Beta: Súp Lơ

Tống Nghiên nhíu mày, tắt loa ngoài điện thoại.

“Giải thích đi.”

Thật tình Ôn Lệ không có ý đó, cô chỉ nói mấy lời tức giận để mắng người, không ngờ Tống Nghiên sẽ đặt trọng tâm chú ý trên câu đó.

Cô nói muốn giải thích là nói theo mấy bước như trong kịch bản, như bình thường sau khi người kia nói “Anh/em nghe em/anh giải thích”, người còn lại sẽ quay đầu bỏ đi ngay lập tức, hoàn toàn không muốn nghe gì hết.

Cho nên bây giờ cô rất hoang mang, Tống Nghiên bảo cô nói đi, cô lại không biết nên nói gì.

Sự chú ý của Tống Nghiên lệch hẳn về một bên khác, người xấu hổ không chỉ có Ôn Lệ mà có cả Hứa Tinh Duyệt.

Lúc này Hứa Tinh Duyệt đang bị coi như không tồn tại, cô ta mấp máy môi muốn nói, cả giọng nói và sắc mặt đều tái nhợt như nhau: “…..Thầy Tống?”

Đây là lần đầu tiên trong một dịp cô ta lén đi gặp Tống Nghiên, trước kia đạo diễn Quách từng đưa cô ta đến tham gia mấy bữa tiệc khác nhau nhưng mỗi lần không phải anh đã rời đi trước thì do anh bận công việc khác nên không đến được.

Cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp được anh, không có máy quay, không phải dưới ánh đèn, bữa cơm này giống như một buổi liên hoan với bạn bè bình thường, Tống Nghiên ăn mặc  thoải mái, khi nói chuyện với những người khác, trên mặt luôn biểu hiện bình tĩnh và nở một nụ cười nhã nhặn.

Lúc nãy đạo diễn Quách đưa cô ta đến chào hỏi anh, anh nhìn vào mặt mũi của ông ta nên nhận ly rượu mời đó, còn cười với cô ta.

Tuy nụ cười lễ độ mà xa cách nhưng không hề đối xử với cô ta như người vô hình.

“Cô không nghe thấy những lời vừa rồi vợ tôi đã nói?” Ánh mắt Tống Nghiên lạnh lùng, lạnh nhạt nói, “Cả tôi và đạo diễn Quách không phải kẻ ngốc, đừng tự khiến bản thân mất mặt.”

Mấy lời anh nói không tính là quá thẳng thắn và rõ ràng nhưng nó như kim châm vào người, khiến Hứa Tinh Duyệt cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu. Trên mặt càng lúc càng nóng rát, hệt như vừa bị tát một cái thật mạnh, mặt mũi mất sạch.

Không có đạo diễn Quách, đây mới là thái độ thật sự của Tống Nghiên khi đối mặt với cô ta.

Tống Nghiên nói xong, tiếp tục đi ra xa gọi điện thoại.

Anh nhắc đến đạo diễn Quách làm Hứa Tinh Duyệt nhận ra đưc hành động mình tùy tiện đi ra ngoài nó lỗ mãng đến mức nào, đứng tại chỗ do dự một lát, nhắm mắt cắn răng, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý thật tốt mới run run quay về phòng.

Đạo diễn Quách đang uống rượu cùng người khác, thấy cô ta đã quay lại thì vẫy vẫy tay gọi.

“Tinh Duyệt về rồi à? Đến đây uống giúp mấy chén.”  

Hứa Tinh Duyệt vừa ngồi xuống đã bị bắt uống mấy chén rượu liên tiếp, nồng độ cồn của rượu rất cao, vị cay khiến người dễ sặc, vị cay xè làm cổ họng cô ta rát đau. Đạo diễn Quách dồn ép cô ta nâng cốc uống vào, mãi đến khi cô ta thật sự không chịu nổi, uống đến nỗi sặc ra nước mặt, đẩy chén rượu ra nghiêng đầu ho khan thì lúc đó mới được buông tha.

Người mời rượu trêu chọc nói: “Ây, đỏ mặt? Lão Quách, tửu lượng của con gái ông không được nhé, ngày thường phải luyện uống thêm vào.”

“Luyện thêm luyện thêm, nếu lần sau có cơ hội được uống với ông, tôi sẽ để con bé uống chung với mấy người.”

Mấy người nghe thế cười ha ha.

Hứa Tinh Duyệt không nói lời nào, yên lặng rót cho mình chén nước trà.

“Tại sao quay về phòng?” Đột nhiên đạo diễn Quách ghé sát lại đây nói nhỏ bên tai cô ta, “Không ở ngoài tâm sự thêm cùng Tống nghiên?”

Cô ta hoảng sợ mở to mắt, lập tập phủ nhận: “Không phải, em vừa đi vệ sinh.”

“Phải không?” Đạo diễn Quách không cho là đúng, thay cô vén tóc mai ra sau, nhẹ nhàng nói, “Tinh Duyệt, tôi biết cô không có tình cảm với lão già này nhưng làm người phải biết điểm dừng, tôi cho cô nhiều như thế nếu đổi lại Tống Nghiên, cậu ta sẽ cho cô không? Cho dù cô có đi theo cậu ta thật đi nữa, được cậu ta nâng đỡ thì cô nghĩ cậu ta sẽ đưa cho cô nhiều hơn vợ cậu ta ư?”

Hứa Tinh Duyệt nghe mấy lời của đạo diễn Quách mà chết lặng, cả người lạnh như băng.

Đạo diễn Quách nhìn biểu cảm của cô ta cũng biết mấy lời mình nói có tác dụng, ông ta thả thêm liều thuốc mạnh: “Nhìn thấy đạo diễn Cừu và biên kịch Chu đang ngồi đối diện tôi không? Không có tôi, chỉ bằng một mình cô, dù có liều mạng bò lên đi nữa thì cả đời này chưa chắc có thể bắt kịp người ta.”

Bỗng nhiên Hứa Tinh Duyệt như bị ma xui quỷ khiến hỏi câu: “Nhưng nếu vợ anh ấy là người phản bội thì sao?”

Tống Nghiên là người đàn ông kiểu ngạo, Hứa Tinh Duyệt chỉ cần nhớ lại ánh mắt lạnh như băng của anh khi nhìn cô vừa nãy mà trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

Cho dù tình cảm của anh và vợ mình tốt đến mấy cũng không thể trụ nổi qua thử thách bị phản bội.

Đến lúc đó anh sẽ ly hôn mà những tài nguyên này của Ôn Lệ có được nhờ vào anh cũng tự nhiên bay đi mất.

Đạo diễn Quách không đủ kiên nhẫn để trả lời mấy vấn đề giả thiết trong câu hỏi không liên quan đến mình này của cô ta, lạnh mặt nói: “Có thế cũng là việc của nhà người ta, không phải việc của cô.”

— 

Mọi người trong phòng đang tiếp tục uống rượu, Tống Nghiên ở bên ngoài đang nói chuyện điện thoại, tạm thời không còn tâm trạng đâu mà tiếp tục uống.

Giờ này Ôn Lệ vẫn đang giải thích vòng vèo như có lệ cho anh nghe, về mấy lời cô vừa nói, nửa ngày trôi qua vẫn không nói rõ được nguyên nhân dẫn đến.

“Không có ý đó thật mà.” Ôn Lệ bất lực vô cùng, “Nói cho người khác nghe, không phải nói cho anh nghe.”

“Nhưng anh nghe được.”

“Ai bảo anh nghe làm gì? Lúc nãy anh bịt hai lỗ tai lại không phải sẽ xong chuyện ư?”

Một lúc lâu sau Tống Nghiên không nói chuyện.

Ôn Lệ không dám tắt điện thoại, thật cẩn thận hỏi: “Anh còn nghe không?”

Tống Nghiên nói chuyện như thường, không phập phồng cảm xúc: “Anh nghe cái gì? Không phải vừa bảo anh bịt hai lỗ tai lại à?”

“…..Nhưng mà không phải bảo anh bịt lúc này.”

“Xin lỗi.” Tống Nghiên nói, “Bởi vì anh không biết liệu một giây ngay sau đó cô Ôn có nói mấy lời giống như vừa rồi nữa hay không.”

Ôn Lệ tiếp tục giải thích: “Em sẽ không nói mấy lời kiểu đó cho anh nghe, lúc nãy em nói thế vì muốn chọc tức Hứa Tinh Duyệt.”

Tống Nghiên tiếp tục hỏi lại: “Em chọc cô ta hay muốn anh tức chết?”

“Chọc tức cô ta, chọc tức cô ta, em thề.” Ôn Lệ không suy nghĩ nói, hơi nổi giận, “Này, chúng ta có thể nhất trí một lòng đối ngoại trước được không? Rõ ràng Hứa Tinh Duyệt có suy nghĩ vớ vẩn với anh, anh không đi nói cô ta thì thôi còn ở đây trách em là sao?”

Về mặt tình cảm, người đàn ông này không hề qua loa, bây giờ Tống Nghiên mặn nhạt  không ăn, cứng mềm không được, chỉ thản nhiên nói: “Anh không quan tâm người khác có suy nghĩ gì với anh, anh chỉ quan tâm tâm ý của em với anh.”

“……”

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Ôn Lệ nhỏ giọng nói: “Em đối với anh thế nào anh còn không rõ à.”

“Vốn biết rất rõ.” Tống Nghiên nói khác, “Nhưng em vừa nói xong câu kia khiến anh không chắc chắn lắm.”

“Đấy là em nói khoa trương lên nó thế! Nó không có nghĩa là em thực sự nghĩ như vậy.”

Tống Nghiên để cô đổi lại vị trí tự hỏi: “Vậy nếu anh cũng nói như vậy để chọc tức Bách Sâm, em nghe xong sẽ phản ứng thế nào?”

Ôn Lệ hỏi lại: “Nhưng anh sẽ nói mấy lời nói đó thật sao?”

Cô không tin lắm.

“Sẽ không.” Dừng một chút, Tống Nghiên bình tĩnh lên án, “Nhưng em sẽ nói.”

“Nhất định không có lần sau.” Ôn Lệ bĩu bĩu môi ở chỗ anh không nhìn thấy, bổ sung thêm, “Chắc chắn mấy tình huống như chơi chán anh xong sẽ không cần anh nữa là không bao giờ có thật.”

“Vậy thì không chắc, dù sao trong giới này có rất nhiều thứ hấp dẫn khác.”

“Ê, lời này phải để em nói mới đúng?” Ôn Lệ khóc không ra nước mắt, “Mặc dù em rất tự tin về sức hấp dẫn của mình nhưng nó không thể đảm bảo việc  anh có ý định thay lòng đổi dạ không?”

“Nếu anh có ý định đó thì đã có từ lâu rồi.” Tống Nghiên thở dài, “Tội gì lãng phí nhiều năm để chờ một đứa ngốc từ từ hiểu ra.”

“Này anh mắng ai ngốc đấy?”

Cuối cùng Tống Nghiên cúi đầu bật cười: “Em, nghe không hiểu?”

“Hừ, em không thèm tính toán với anh.” Ôn Lệ nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi, “Anh vừa cười xong nên không tức giận nữa nhỉ? Mấy lời vừa nãy em nói không phải mấy lời thật lòng, em thề, anh đừng cố tình gây chuyện vì vấn đề này nữa được không, em không biết phải dỗ anh như thế nào.”

“Anh biết.” Một tay Tống Nghiên cầm điện thoại, một tay khác đang rảnh  chống lên lan can ở sau lưng, hơi ngửa đầu. Anh nhìn nguồn sáng chói mắt trên đỉnh đầu, hơi nheo mắt lại, tiếng nói nhẹ bẫng, “Nhưng anh rất nhát gan, không chịu được mấy kiểu dọa đó.”

Chắc cô  không hiểu được, càng không thể cảm nhận được, Tống Nghiên không bắt buộc.

Nhưng anh hy vọng cô từ nay về sau không được nói mấy lời như thế nữa, kể cả khi muốn đùa đi nữa, nó sẽ dọa anh sợ không chịu được.

Người trong điện thoại im lặng đã lâu, đột nhiên lấy hết dũng khí mười nghìn lần sức mạnh hô lớn: “Em yêu anh!”

Tuy cô không hiểu rõ, không thể nào cảm nhận nhưng cô sẽ để ý đến cảm nhận của anh,  nên khi anh nói anh nhát gan, cô nói lại một tiếng yêu thật to, nói cho anh nghe để anh đừng nhát gan nữa.

Nhất thời Tống Nghiên không kịp phản ứng lại: “Hử?”

“Em nói tháng sau sinh nhật em.” Một giây trước Ôn Lệ còn lớn mật tuyên bố lời yêu dõng dạc, ngay giây sau đã biến về đồ quỷ khó chiều kiêu ngạo như mọi ngày, “Anh hiểu chứ?”

Tống Nghiên cụp mắt, yêu cầu: “Câu trước đó, lặp lại lần nữa.”

“……” Ôn Lệ bắt đầu từ chối, “Chờ anh xong việc quay về Yến Thành nói sau.”

“Hôm nay anh —–”

Bị cắt ngang ngay tức thì, Ôn Lệ hung dữ nói: “Mong anh làm việc cho tốt! Đừng để em xem thường anh!”

Tống Nghiên cười, đồng ý: “Được, vậy anh sẽ làm tốt công việc trước.”

Ôn Lệ kiêu ngạo hừ một tiếng bằng giọng mũi: “Ừm.”

Tống Nghiên hỏi cô: “Em muốn quà sinh nhật gì?”

Ôn Lệ: “Anh.”

Sắc mặt người đàn ông kiềm chế, đáy lòng mới tạm yên ắng chút xíu chỉ vì một chữ của cô mà dễ dàng nổi lên gợn sóng.

Anh nuốt nước bọt, bỗng dưng giọng trầm xuống: “Được, chờ.”

Ôn Lệ nghe giọng điệu của anh, dường như thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng sợ do mình suy nghĩ quá đen tối, lập tức làm sáng tỏ: “Ý của em là muốn anh bình an quay về, anh nghĩ đi đâu đấy?”

Tống Nghiên cười hai tiếng, không nói rõ, chỉ nói lấp lửng: “Đợi anh về sẽ biết thôi.”

“……”

Ôn Lệ đỏ từ mặt đến tai, bắt đầu hối hận tại sao đầu óc nghĩ ra mấy lời đấy, nói mấy lời thoại buồn nôn này để trêu anh.

Cô nhàn rỗi nhưng tạm thời Tống Nghiên không có thời gian để tiếp tục nói về chuyện vừa rồi cùng cô, anh quay về phòng tiếp tục xã giao.

Trong phòng đang ồn ào, vừa rồi lòng Tống Nghiên còn đang dậy sóng vì bị trêu chọc mà giờ đã bình tĩnh lại rất nhanh.

Đạo diễn Quách uống nhiều, là người rêu rao bảo mọi người xem con gái nuôi mình nhảy.

Có mấy người dùng đôi đũa đập lên bàn, ầm ĩ: “Nào, đến đây xem.”

Hứa Tinh Duyệt bị giỡn cợt dù cô ta không tình nguyện nhưng không có cách nào để từ chối. Thấy đúng lúc này Tống Nghiên quay về phòng, trên mặt xuất hiện thêm mấy trạng thái xấu hổ và ngại ngùng.

Dĩ nhiên người này không có hứng thú xem cô ta nhảy, anh không hùa theo một hai câu như mọi người. Khi những người khác đều chuyển ánh mắt tụ lại trên người Hứa Tinh Duyệt đang chuẩn bị  biểu diễn nhảy thì anh cúi đầu nghĩ gì đó, nhân lúc bây giờ không ai uống rượu, anh giơ tay ra hiệu nhân viên lấy cho mình bát cơm, thản nhiên ăn cơm tối. 

Sau khi nhảy xong, người trên bàn uống rượu tiếp, bữa ăn bày kéo dài đến tận khuya, đoàn người chào tạm biệt nhau chuẩn bị quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Gần đấy có một khách sạn cao cấp mấy sao, mấy người tiện đường đi. Nhân viên của đoàn làm phim đang ở nơi chuyên dùng để đóng phim gọi điện đến nói xảy ra chút chuyện nhỏ, sau khi Cừu Bình nhận điện thoại xong thì ngồi xe khác chạy qua luôn, để lão Chu và Tống Nghiên về khách sạn trước.

Tối nay lão Chu uống khá nhiều rượu, linh cảm vượt trội, ở trên xe viết soàn soạt liên tục mấy trang trên cuốn số nhỏ luôn mang theo bên người, xe vừa dừng đã ném Tống Nghiên ở đấy, chỉ lo nhân lúc linh cảm đang ở trong đầu chạy nhanh về phòng lấy mấy tính xách tay gõ chữ.

Tống Nghiên xoa xoa mi tâm, trợ lý A Khang ở bên cạnh quan tâm hỏi anh có cần đỡ không.

Chính tại lúc này Hứa Tinh Duyệt tìm đến đây, nói có chuyện muốn nói với anh.

“Chuyện liên quan đến chị Ôn Lệ.” Hứa Tinh Duyệt nhìn trợ lý của anh nói, “Thêm một người biết chuyện này sẽ không tốt cho chị Lệ, thầy Tống có thể bảo trợ lý của mình về trước để tránh mặt không?”

Vừa về phòng đạo diễn Quách đã lăn ra nằm gục xuống giường, không rảnh để ý đến cô ta. Cô ta rất không cam tâm về thái độ mà Tống Nghiên cư xử với mình tối nay, nồng độ rượu trong người nhiều dẫn đến cảm giác say, cứ như vậy xúc động chạy đến đây.

A Khang nhìn Tống Nghiên lúc này đang vẫn rất tỉnh táo mặc dù uống rất nhiều rượu, rồi đưa mắt nhìn Hứa Tinh Duyệt trước mặt anh cũng đã uống nhiều. Cô gái này không chỉ tránh hay kiêng kỵ người đàn ông đã kết hôn, ngược lại còn đến tận cửa đưa ra yêu cầu muốn ở riêng một chỗ.

Trong lòng cậu đổ mô hôi thay cho cả hai người là anh Tống Nghiên và chị Ôn Lệ.

Quả nhiên lý do này của Hứa Tinh Duyệt dùng rất tốt, Tống Nghiên bảo A Khang về phòng trước sau đó dựa vào tường trên hành lang khách sạn, không muốn nhiều lời: “Nói.”

Hứa Tinh Duyệt ngạc nhiên: “Chúng ta không vào phòng nói sao?”

Tống Nghiên thản nhiên hỏi lại: “Vào phòng nào? Phòng đạo diễn Quách?”

Hứa Tinh Duyệt cúi đầu, cắn môi: “Vậy nói ở đây đi.”

Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn camera theo dõi gắn trên nóc hành lang, anh không rõ camera của khách sạn này chức năng ghi âm không, để phòng ngừa trường hợp người trước mặt này sắp xếp người đứng đằng xa chụp ảnh, cho dù anh và người này chỉ đứng trên hành lang khách sạn nói chuyện cũng sẽ gây ra một số chuyện linh tinh không thể giải thích.

Nên đề phòng thì hơn.

Tống Nghiên lấy điện thoại mở ứng dụng ghi âm.

Người đàn ông đứng đối diện cô ta bắt đầu dùng điện thoại, từ chỗ của Hứa Tinh Duyệt chỉ nhìn thấy mặt sau của nó, cô ta cho là anh không kiên nhẫn nghe mình nói chuyện nên muốn chơi điện thoại.

“Chị Ôn ngoại tình…..” Vì muốn tăng thêm tính thuyết phục cho lời mình nói, Hứa Tinh Duyệt còn nói cho anh biết tên của gian phu, “Ngoại tình với một thực tập sinh trong << Vi Thành Đoàn >>, tên là Từ Lệ.”

Tống Nghiên: “?”

Không đúng lắm.

————— 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện