Nước từ vòi hoa sen xối xuống đầu, Ôn Lệ vừa gội đầu vừa nghĩ lại lúc nãy Tống Nghiên nói cô phạm quy là ý gì.
Từ khi nào diễn thử cũng gọi là phạm quy? Hơn nữa cô cảm thấy lúc nãy giọng điệu của mình trừ bỏ hơi cứng ngắc thì nó không còn vấn đề gì nữa.
Vốn thời gian tắm đã dài cộng thêm trong lòng đang suy nghĩ chuyện linh tinh, đợi đến lúc Ôn Lệ ra ngoài đã là chuyện của một tiếng sau.
Tống Nghiên đã lên giường ngủ từ lâu, cô sợ ồn ào ảnh hưởng đến anh nên điều chỉnh chế độ máy sấy tóc ở mức thấp nhất, sấy được một lúc tay cứ phải giơ lên khá là mỏi, cô lười để luôn phần đuôi tóc còn ẩm ướt trèo lên giường.
Ôn Lệ không ngủ được, dựa vào đầu giường cầm điện thoại xem lại bộ phim mình đã diễn trước kia.
Mấy blogger chuyên về mảng phim ảnh thường hay sưu tập những video ngắn của một số cảnh giống nhau trong các bộ phim khác nhau gộp lại thành một video, Ôn Lệ tìm kiếm theo từ khóa, tìm được một video trong số đó.
“Những màn tỏ tỉnh tuyệt vời trong các bộ phim (phần nữ tỏ tình)”
Dưới khu bình luận có người cực kỳ có tâm viết đầy đủ các thông tin bộ phim trong video, tên phim và đoạn cắt trong phim đó bắt đầu từ giây bao nhiêu đến giây nào thì kết thúc, viết rất chi tiết rõ ràng.
Ôn Lệ kéo thanh đang phát đến phần của mình.
Chủ blogger chọn hai phân đoạn tỏ tình trong hai bộ phim ngắn của cô nhưng khiến người ta phải chán ghét vì trong hai bộ đó có một bộ phim cổ trang cô hợp tác đóng với Hứa Minh, lúc chủ blogger tổng hợp làm thành video này thì chuyện Hứa Minh ngoại tình chưa được thông báo ra bên ngoài, một số bình luận cả trước và sau khi xảy ra chuyện đó trộn lẫn vào nhau, muôn vàn lời nói.
[Yêu Danh Lợi! Tâm nguyện hai người đến với nhau khó quá qwq]
[Những ngày tháng ship Danh Lợi đó vui sướng và hạnh phúc biết bao, ai mà biết được sẽ có kết cục như bây giờ]
[Thuyền vỡ tan tành]
[Hứa Minh ngoại tình, đáng đời anh ta, bây giờ Muối mới là bgCP đứng đầu trong giới]
Trong video, Ôn Lệ diễn vai hiệp nữ mới xuất môn, có mối quan hệ không hòa thuận với quốc công phủ Tiểu Hầu Gia do Hứa Minh đóng, tích cách của hai người thẳng thắn thích cãi nhau, cả hai không hiểu mấy chuyện liên quan đến tình yêu, không khí trong lúc hai người ở cạnh nhau càng ngày càng trở nên mờ ám, cuối cùng vẫn do cô gái nhận ra cảm giác của mình đối với Tiểu Hầu Gia khác lạ, chẳng phân biệt được nó là sự yêu mến hay nảy sinh tình cảm khác.
Thế nên mới có đoạn tỏ tình này.
“Trước đây ta từng lập lời thề, tương lai nếu phải lấy chồng thì phải lấy được người giống như sư phụ của ta, trừng trị cái ác hướng tới cái thiện, không chú ý chuyện vặt vãnh linh tinh, như đại hiệp phóng khoáng tự do chứ không phải một người như Hầu Gia vô dụng, mắt cao hơn người, mặc áo gấm đeo ngọc bội, mở miệng ngậm miệng đều muốn người khác ‘hầu hạ’.
Tiểu Hầu Gia nghe thế trừng mắt nhìn quát: “To gan!!”
“Nhưng mà……Khi ta thấy ngài sẽ vui mừng, sẽ căng thẳng, sẽ sợ hãi, không thấy ngài sẽ đau buồn, sẽ muộn phiền, sẽ tủi thân, thậm chí ta còn mơ thấy mình thành thân với ngài, hại ta nửa đêm thường hay bị tỉnh giấc, từ mặt đến tai đỏ bừng, cảm thấy bản thân rất xấu hổ thẹn thùng.” Nữ hiệp nói đến người này, suy cho cùng không thể giấu được biểu cảm thẹn thùng, xoa xoa eo hung ác quát đối phương, “Có phải ngài dùng phù phép gì lên người ta không!!”
Tiểu Hầu Gia chỉ biết ngây người nhìn nàng thật lâu, nhìn đến mức nữ hiệp hận không thể chui đầu xuống đất hắn mới lấy lại phản ứng, ôm nữ hiệp, vừa đắc ý vừa ác liệt thấp giọng nói bên tai nữ hiệp: “Hừ đúng vậy, ta đã làm phép trên người ngươi đấy, bắt ngươi phải thích ta đến mức trong mơ cũng xuất hiện hình ảnh của bổn gia đây, có điều phù phép có chỗ không tốt, nó sẽ phản lại, nó bắt ta phải có tình cảm với đồ ngốc như người trước mới có tác dụng.”
[Tam Lực, vợ yêu, anh yêu em!!!]
[Tôi không chịu được a a a a a a a a]
[Năm đó Danh Lợi được ship rất mạnh]
[Hứa Minh ngoại tình, tên biss kia mày trả lại những tình cảm chân thật mà tao đã bỏ ra khi ship Danh Lợi năm đó đây]ư
Ôn Lệ khá thổn thức, ai mà ngờ được chứ.
Bây giờ Hứa Minh bị phong sát, từ đó nhưng fan CP “Danh Lợi” chia đôi mỗi người một ngả.
Trong phim nữ hiệp và Tiểu Hầu Gia nên duyên làm người yêu rồi sẽ thành thân, nhưng nếu léo CP ở trong phim ra đời thực, không phải chưa từng có trường hợp chờ đợi hai người họ sẽ có một kết quả tốt đẹp ở ngoài đời như fan ship mong muốn, nhưng tám chín phần mấy CP đó sẽ có kết cục bi thảm.
Đối với các nghệ sĩ, nó không phải tình cảm thật lòng hay gì hết, chỉ là một phương thức tuyên truyền trong quá trình đóng phim. Nó thuộc phạm vi công việc, đối phương lợi dụng nhau, một khi chấm dứt việc hợp tác thì cởi trói và ngược fan rồi khiến fan CP thất vọng là con đường nhất định phải đi. Nếu cởi trói không thuận lợi, các fan sẽ làm loạn ầm ĩ lên, điên cuồng nhất là sẽ khiến quan hệ giữa hai nghệ sĩ và cả hai bên ekip làm việc đi đến bước vỡ tan, cuối cùng ngay cả cơ hội làm bạn tốt của nhau cũng không có.
Đối với nghệ sĩ, việc luôn trói buộc CP suốt ngày sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển của họ, cho dù quan hệ có tốt đến đâu cũng không thể bằng sự nghiệp, mấy năm trở lại đây ở trong giới có rất nhiều CP từ lúc còn rất hot đến lúc trở thành người lạ, các fan CP không muốn nhìn nhận sự thật nên cứ nghĩ đó chỉ là quan hệ ngoài mặt để đối phó với bên ngoài, còn trên thực tế ở không gian riêng tư nhất định bọn họ là những người bạn/người yêu của nhau.
Nhưng Ôn Lệ là người trong giới nên biết rất rõ, thật ra không phức tạp đến vậy, nó chỉ đơn giản là thoát CP.
Trong khu bình luận có cả fan CP của cô và Hứa Minh trước kia.
[Tôi nói thế này để giải thích tại sao năm đó tôi làm fan CP Danh Lợi, tên cặn bã kia không cần phải nói, anh ta thích Tam Lực đó là điều chắc chắn. Ngay cả ra ngoài tìm người để ngoại tình còn tìm một bản sao khác của Tam Lực, ánh mắt dịu dàng khi diễn và cả giọng điệu khi nói đều xuất phát từ nội tâm, nó không chỉ dành riêng cho nữ chính mà nó dành cho cả Tam Lực. Từ lúc bắt đầu vào giới Tam Lực đã diễn mấy kịch bản phim thần tượng và mấy đoạn như này đến nỗi quá thành thạo, nét mặt thẹn thùng và bối rối của cô gái khi đối diện với người mình thích đều rất tuyệt và thật. Vậy nên khoảng thời gian đó đã có rất nhiều người nghĩ rằng bọn họ đóng phim giả nảy sinh tình cảm thật, có rất rất nhiều]
[Ai làm fan lâu năm đều biết khi Tam Lực diễn là lúc mà chị ấy có cảm xúc chân thật nhất ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Fan mới lọt vào hố cũng biết mà, anh mắt khi Tam Lực nhìn Mỹ Nhân còn chẳng thâm tình bằng lúc cô ấy nhìn diễn viên nam khi quay phim với mình [thở dài]]
[Hai chữ hợp tác này fan đã nói đến mệt]
[Hiện giờ Muối được mọi người ship vì họ kết hôn thật nhưng tôi vẫn thấy có một chút khả năng nào đó đôi này sẽ BE nên chậm chạp không dám nhập hố”
Chủ nhà trả lời: [Giờ còn đỡ hơn trước kia nhiều đấy, ít nhất có tương tác với nhau và cùng khung hình chứ không cần đến các fan phải P [giơ tay[1]]”
Ôn Lệ lướt xem mấy bình luận nữa, tuy rằng đã tìm ra được điểm mấu chốt nhưng cô không biết nên giải quyết thế nào.
Gửi tin nhắn WeChat hỏi người đại diện, hỏi chị ấy kịch bản phim kia thế nào rồi.
Lục Đan chắc đang bận nên chưa ngủ, trả lời lại rất nhanh.
“Tuy nó không phải vai diễn ở vị trí nhất phiên nhưng vì bộ phim có hai diễn viên nam là hai ảnh đế nên có rất nhiều nữ nghệ sĩ khác nhìn trúng vai đó, trừ em ra còn hai người nữa đang tiếp xúc với nó.”
Ý nói tỷ lệ Ôn Lệ dành được vai diễn này không cao lắm.
Lục Đan trả lời lại tiếp: “[Lau mồ hôi] Phiền phức nhất là có mấy người thanh y* đang tranh thủ, chị nghe nói gần đây lịch trình riêng tư Đường Giai Nhân về nước cũng vì chuyện này.”
(*) Thanh y chỉ nữ diễn viên hay đóng vai chính trong phim truyền hình thuộc thể loại chính kịch, có độ phổ biến cao, diễn xuất từ ổn trở lên.
Cái gọi là thanh y, nó khác hẳn với những kiểu hoa đán lưu lượng như Ôn Lệ, diễn được phim chính kịch, gánh vác được doanh thu phòng bán vé, có rất nhiều đạo diễn lớn chú ý đến danh tiếng nên sẽ tuyển chọn và cân nhắc đến bọn họ hơn. Mà Đường Giai Nhân là thanh y trẻ tuổi nhất, năm đó nữ chính trong << Máy Bay Giấy >> nổi tiếng cùng với sự đột phá của phòng bán vé, bộ diện ảnh đó không chỉ nâng nam chính là Tống Nghiên lên mức đầu mà còn đỡ luôn cả nữ chính Đường Giai Nhân.
Mấy năm nay Đường Giai Nhân có ý định phát triển ở thị trường Âu Mỹ nên luôn ở nước ngoài.
Ôn Lệ thở dài.
Xem ra muốn bắt được kịch bản này đúng là không dễ dàng.
“Hay em bảo thầy Tống giúp đỡ tìm đường khác?”
Ôn Lệ nhìn cái ót của Tống Nghiên đang ngủ, suy nghĩ thật lâu vẫn trả lời lại.
“Cho dù anh ấy giúp em đi đường khác dành được vai diễn này rồi cũng chưa chắc em sẽ diễn tốt, đến lúc đó không khéo lại kéo chân sau của anh ấy nữa. Sắp xếp để em và bên mấy người đạo diễn gặp mặt thử vai sẽ tốt hơn, phải khiến bọn họ cảm thấy em diễn ổn mới được.”
“Được, chị sẽ nói với sếp Trương một tiếng.”
“Sáng mai em còn phải quay chương trình đấy, mau ngủ đi.”
Lục Đan nói đến chuyện này, Ôn Lệ lại đau đầu rồi.
Trước hết cứ ráng chịu đựng đến hết buổi sáng ngày mai đã rồi nói sau.
Thoát khỏi giao diện WeChat, cô nhân tiện vào xem mấy video cắt các đoạn tỏ tình trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình của nam diễn viên mà chủ bloggger đã đăng, muốn xem thử Tống Nghiên diễn như thế nào.
Kết quả sau một tiếng tìm kiếm, không thấy của Tống Nghiên đâu.
Nhưng kỳ lạ là không thấy fan thể hiện sự không hài lòng đối với blogger mà chỉ có người qua đường đi qua để lại câu hỏi trong khu bình luận.
[Từ bài tổng hợp nữ tỏ tình đến, một mình Ôn Lệ cắt được tận hai bộ mà sao không thấy bộ nào của chồng cô ấy thế?]
Blogger trả lời: [Ừm thì tại vì không tìm được mấy đoạn video cắt thích hợp nên không cho vào đấy, diễn duy nhất một bộ phim điện ảnh văn nghệ tình yêu là << Máy Bay Giấy >> nhưng đến chết vẫn không thổ lộ tình cảm được giấu kín]
Vì có blogger trả lời, bình luận này nhanh chóng leo lên vị trí dẫn đầu.
Ở dưới có nhiều fan trả lời lại.
[Ha ha ha ha ha fan đến nói đây,, chính Tống Nghiên từng nói thiếu xót của mình trong nghề diễn viên là anh ấy không biết diễn cảnh tình cảm, diễn không giỏi nên anh ấy ít nhận, cho dù kịch bản đó có tuyến nội dung hay nhân vật xuất sắc đến mức nào đi nữa mà nó liên quan chủ yếu đến tỏ tình, tỉ mỉ, tinh tế thì gần như anh ấy sẽ không nhận]
[Lúc tớ còn đi học xem trộm phim điện ảnh của Tống Nghiên trong giờ học bị thầy giáo bắt được, thầy nói ngày nào cũng xem mấy bộ phim tình yêu gì gì đó sẽ không thi đỗ đại học, cười chết, cuối cùng tớ thi đỗ Thanh Hoa]
[Hãy tìm một thành ngữ để nói về việc tìm và tổng hợp mấy cảnh diễn tình cảm trong phim của Tống Nghiên]
[Mò trăng đáy nước]
[Trèo cây tìm cá]
[Mò kim đáy biển]
“Nói tôi phạm quy hóa ra do mình không có kinh nghiệm”
Ôn Lệ nhỏ giọng oán giận, bĩu môi, trọc nhẹ mấy cái lên ót của anh.
Kết quả chọc sao khiến người ta tỉnh giấc luôn, vì trong phòng vẫn bật đèn, vốn dĩ Tống Nghiên chỉ đang lim dim chuẩn bị ngủ, lúc này dù quay đầu lại nhìn cô nhưng vẻ mặt nhìn rõ anh đang buồn ngủ.
Ôn Lệ không ngờ anh dậy, chột dạ mấp máy miệng, giọng điệu nịnh nọt: “Sao anh chưa ngủ thế?”
Anh không trả lời hừ nhẹ một tiếng, để ý đến đuôi tóc còn ẩm ướt đang xõa đến eo của cô.
“Em không sấy tóc?”
“Sấy rồi, còn hơi ẩm”
“Muốn bị đau đầu?” Tống Nghiên không nói mấy lời vô ích với cô, ngồi dậy bước xuống giường, “Anh đi lấy máy sấy.”
Ôn Lệ không tình nguyện ngồi xuống nhưng sợ ngày mai bị đau đầu sẽ không quay hình được, đợi sau khi anh lấy mấy sấy mang lại đây, cô giơ tay nói: “Đưa tôi đi, tôi tự sấy tiếp.”
Anh coi như không nghe thấy, cắm phích cắm vào ổ điện xong lấy tay xuyên qua tóc cô giúp cô sấy tóc.
Ôn Lệ hơi ngốc.
Không phải cô chưa từng được người khác sấy tóc cho nhưng cô sẽ trả tiền lương cho nhà tạo mẫu tóc, không phải sấy không thôi.
Mà cô không đưa Tống Nghiên tiền……
Trong phòng, tiếng điều hòa thổi gió và tiếng vù vù của mấy sấy vang vọng ở bên tai, Ôn Lệ không có tâm trạng để hưởng thụ, ngược lại thấy hơi bồn chồn.
“Em vừa nói anh không có kinh nghiệm là ý gì?”
“Hả? Tỏ tình ấy.” Ôn Lệ cầm điện thoại giơ lên cho anh xem video, “Đây, video này này.”
Sau đó cô cho anh xem một đoạn ngắn cắt trong phim của mình, dáng vẻ khoe khoang đắc ý: “Xem tôi diễn tốt biết bao.”
Ở trong video, ánh mắt khi Ôn Lệ nhìn hai bạn diễn lấp lánh long lanh, bên trong có sự yêu thích, có e lệ, cũng có chờ mong và căng thẳng, cô cắn cắn môi và thực hiện mấy động tác rụt rụt vai mờ ám, tất cả giống như đang muốn mời đối phương tiến lại gần và trả lời.
Tống Nghiên mím môi, đột nhiên lấy điện thoại trong tay cô ra khóa màn hình xong vứt sang một bên.
“Anh làm gì đấy?” Ôn Lệ khó chịu nói, muốn rướn người với tay lấy lại điện thoại.
Tống Nghiên càng không để cô lấy được, lúc này quẳng nó ra xa hơn còn túm nhẹ phần dưới tóc dưới Ôn Lệ.
“Em cho anh xem cái này có phải muốn anh không vui không?”
Ôn Lệ a một tiếng, cô đang định bùng phát lửa giận nhưng khi nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, mờ mịt đảo quanh tròng mắt, bỗng nhiên nói mấy lời bao hàm nhiều ý sâu xa: “Không vui? À, tôi biết rồi, tại anh thấy tôi diễn tốt hơn anh nên anh thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục, vì thế mới không vui đúng không?”
“Không phải vì chuyện đó.” Tống Nghiên vuốt vuốt tóc cô, “Nghĩ lý do khác có tính khả thi hơn đi.”
“Vậy do anh nhìn thấy Hứa Minh nên không vui?” Ôn Lệ cảm thấy chắc là chuyện này không sai được, còn an ủi thêm: “Không sao đâu, tôi còn không để ý thì anh để ý cái gì, thả lỏng tâm trạng đi.”
Tống Nghiên thấy mình nói như đàn gảy tai trâu.
“…..Em là đồ ngốc.”
“Anh mắng ai đấy.” Ôn Lệ đáp trả lại ngay, “Anh mới là đồ ngốc, kẻ ngốc, anh còn vừa ngốc vừa ngơ.”
Người khác mắng cô một câu, cô có thể mắng trả mười câu.
Tống Nghiên thản nhiên gật đầu: “Anh cưới đồ ngốc, đương nhiên anh cũng là kẻ ngốc.”
“Ơ hay cái người này, tự mắng mình thì mắng mình thôi còn nhất định muốn kéo tôi vào, tôi lấy anh là một kẻ ngốc, vậy tôi là gì? Máy bay chiến đấu giữa một rừng kẻ ngốc?”
Từ trong cổ họng Tống Nghiên nghẹn ra một tiếng “Hừ” ồm ồm.
Cứ cãi tới cãi lui đến khi sấy tóc xong, Ôn Lệ thoải mái nằm trên giường. Tống Nghiên tắt đèn ngủ đầu giường đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy Ôn Lệ hỏi mình trong bóng tối: “Cánh tay anh cử động lâu thế có mỏi không?”
Hay để tôi xoa bóp cho anh nhé?
Cô chưa nói nốt nửa câu sau, định chờ Tống Nghiên nói mỏi xong cô sẽ biết thời biết thế nói ra.
Kết quả Tống Nghiên trả lời: “Không sao, em mau ngủ đi.”
Ôn Lệ ỉu xìu: “Ừm.”
Việc xoa bóp tay không thành, Ôn Lệ còn rất nhiều lời muốn nói, ví dụ anh muốn hợp tác với tôi không? Nếu anh muốn thì tôi sẽ nỗ lực cố gắng hơn, dùng hết khả năng mình để nhận được bộ phim điện ảnh đó.
Cô còn muốn nói, trong giới này kết cục của mấy nghệ sĩ sau khi xào CP xong sẽ không tốt lắm, chỉ có rất nhỏ rất nhỏ một số người tu thành chín quả, đợi đến lúc hợp đồng chấm dứt sẽ lại là một trận gió tanh mưa máu, cô không muốn trải qua tình cảnh đó lần nữa, nếu Tống Nghiên không có đối tượng để qua lại, cô sẽ không để ý tiếp tục duy trì hợp đồng.
Nhưng những lời này nghe có vẻ như mình rất muốn anh nên một người kiêu ngạo như cô không hề nói ra dù chỉ một câu.
—-
Ngày quay hình hôm sau, địa điểm vẫn là trường đại học nhưng phân đoạn tỏ tình kia đã bị loại bỏ.
Buổi tối ngày hôm trước biên tập cũng hiểu được nên đã bàn bạc với đạo diễn nói phần tỏ tình này giống kiểu cố ý sắp đặt, thật ra hoàn toàn có thể để nó ở trong tập cuối của chương trình làm một tập tổng kết cả mùa, bây giờ nếu để mấy đôi thể hiện tâm ý của mình dành cho nhau, anh yêu em em yêu anh vậy thì mấy tập cuộc sống hằng ngày phía sau có vẻ không được ngọt như thế.
Cho nên ngày hôm sau phần tỏ tình đó được thay đổi sẽ do mấy đôi trong trường được ekip chương trình mời đến để hoàn thành, bốn đôi của chương trình sẽ theo dõi qua màn hình ở một nơi khác và làm một đoạn ngắn reaction về phần đó.
Ôn Lệ không thích người khác xem cô tỏ tình nhưng lại rất thích xem người khác làm việc đó, cô luôn cười nói vui vẻ khi thấy mấy đôi yêu nhau trong trường xuất hiện trên màn hình.
“Thế mới nói nên xem những màn tỏ tình ngây thơ của mấy người trẻ tuổi này, nhìn thích bao nhiêu.” Khâu Hoằng tấm tắc hai tiếng, “Nếu mà để mấy người có tuổi như chúng tôi làm thì chỉ thấy ớn thôi.”
Ôn Lệ gật đầu đồng ý: “Đồng ý với anh Khâu.”
Tuổi của bốn đôi khách quý không lớn, người lớn nhất mới đầu ba mươi, nhân viên làm việc đứng bên ngoài nhìn nhìn nhau, âm thầm trao đổi suy nghĩ ở trong lòng.
Ngại thì nhận là ngại luôn đi còn dùng tuổi để làm cớ.
Sau khi quay hình ban ngày xong đến buổi tối bốn đôi khách quý tập hợp trên sân thượng của khách sạn, chấm một chấm tròn kết thúc công đoạn cuối cùng trong quá trình hoàn thành bức tranh hành trình tại Dung Thành.
Phân cảnh trên sân thượng, mọi người ngồi dưới bầu trời tâm sự những lời thật lòng.
Để tạo bầu không khí cho đoạn này, ekip chương trình đã cố ý trang trí sân thượng của khách sạn sao cho thật ấm áp và lãng mạn, trên bàn cơm không chỉ bày những món ngọt mà có cả rượu, bốn phía xung quanh điểm xuyết nhiều những đèn ngôi sao nhỏ tỏa ra ánh sáng màu vàng dịu dàng.
Ngày hôm nay chỉ quay ở trong trường học, nội dung liên quan đến thanh xuân, nó khiến mọi người nhớ đến thời đi học không lo không nghĩ, từ lúc bắt đầu quay đã liên tục thảo luận quanh chuyện này.
Cho dù yêu sớm là chuyện mà các bậc phụ huynh và thầy cô giáo nghiêm khắc phản đối khi còn là học sinh. Nhưng không phải không có, ở độ tuổi mới lớn có nhiều bạn đã có mối tình đầu thuộc về riêng mình.
Dù sao bây giờ mọi người đã trưởng thành và kết hôn hết rồi, quá khứ chỉ là quá khứ, không có gì không thể nói.
“Tôi không có bí mật gì.” Ôn Lệ cẩn thận nhớ lại, “Hồi đi học tôi học ở trường nghệ thuật, trong lớp tôi toàn là con gái, không có một bạn nam nào.”
Tề Tư Hàm rất thích thú với quá khứ của thần tượng mình, tò mò hỏi: “Vậy khác lớp thì sao ạ, cô Ôn không có quan hệ tốt với bạn khác giới nào sao?”
“Quan hệ tốt với bạn khác giới? Có chứ, nhưng mà không phải quen biết từ thời đi học, là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn của chị.”
Ngay lập tức có vị khách quý trêu ghẹo: “Chà, thanh mai trúc mã đây mà.”
“Ừm.” Ôn Lệ thấy không có gì để tránh hay kiêng kị, nói thẳng, “Nhưng mà bọn tôi không hòa hợp lắm, lúc nào cũng cãi nhau.”
“Sau đó hai người có phát triển gì không?”
Ôn Lệ nhíu mày, kháng cự lắc đầu: “Không, sao có thể được.”
“Ha ha ha ha ha vội vàng phủ nhận thế vì sợ Tống Nghiên ghen à?”
Ôn Lệ đưa mắt nhìn Tống Nghiên, trong lòng thầm nói anh cũng biết mà, có gì mà phải sợ.
Tề Tư Hàm cảm thấy cứ đi theo con đường thanh mai trúc mã này sẽ không thông, ngược lại hỏi cái khác: “Trừ người là thanh mai trúc mã của chị thì sao, chị còn có quan hệ tốt với bạn nam nào nữa không?”
Theo bản năng Ôn Lệ lại quay sang nhìn Tống Nghiên.
Thời cấp ba cô không có ấn tượng đặc biệt gì với Tống Nghiên, với cô anh chỉ là ‘bạn của anh Bách Sâm’, học lực tốt, còn làm gia sự dạy kèm cho em trai cô là Từ Lệ, cực kỳ ít nói, mấy bạn nam mười mấy tuổi khi ấy tính cách táo bạo ngây thơ, anh thì lạnh lùng lộ vẻ ‘Trung Hai’*, khiến người khác sinh ra cảm giác về anh như “Tôi mới chỉ mười tám tuổi nhưng trên thực tế đã tám mươi tuổi.”
(*) Một từ thông dụng trên Internet, chủ yếu đề cập đến một số nhận thức sai lầm về bản thân của thanh thiếu niên.
Hơn nữa khi đó anh….đối với cô rất lạnh lùng.
Tuyệt đối không tính là quan hệ tốt.
Ôn Lệ lắc đầu: “Không có, chỉ có mấy bạn nữ chơi rất thân.”
“Vậy ạ.” Hiển nhiên Tề Tư Hàm hơi thất vọng về câu trả lời này, tiện đà hỏi Tống Nghiên luôn, “Còn thầy Tống thì sao?”
“Không có ai. Lúc đó tuổi còn nhỏ nên không giao tiếp với mấy bạn nữ.” Tiếng nói của Tống Nghiên rất nhẹ, mang theo chút tự giễu, trong màn đêm nghe như một trận gió thổi qua, may mắn anh nói khá rõ nên các đôi khách quý đều nghe thấy, “Có đôi khi đối mặt với người nào đó sẽ không biết phải để chân tay ở đâu, sợ bị lộ tình cảm của mình nên chỉ có thể giả vờ lạnh lùng.”
Tề Tư Hàm mở to mắt: “Sau đó thì sao sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
Tề Tư Hàm không giấu được sự thất vọng: “Chỉ có vậy thôi ạ? Thầy Tống, lúc đó thầy nhát quá đi.”
Tống Nghiên mỉm cười, không ngờ lại thừa nhận: “Đúng vậy.”
Ôn Lệ có cảm giác trong câu nói của anh chứa hàm ý khác, cô nhìn Tống Nghiên tiếp.
Tống Nghiên cũng nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có sự trêu đùa và thăm dò, anh dùng đôi mắt và ánh mắt thâm thúy đó để nói chuyện, Ôn Lệ thấy mình hiểu một chút nhưng không hiểu hẳn hoàn toàn, mà cho dù có hiểu được hết hay không thì cô vẫn không chịu nổi, quay mặt ra chỗ khác, trái tim đang điên cuồng đập nhanh trong gió lạnh ban đêm.
Từ khi nào diễn thử cũng gọi là phạm quy? Hơn nữa cô cảm thấy lúc nãy giọng điệu của mình trừ bỏ hơi cứng ngắc thì nó không còn vấn đề gì nữa.
Vốn thời gian tắm đã dài cộng thêm trong lòng đang suy nghĩ chuyện linh tinh, đợi đến lúc Ôn Lệ ra ngoài đã là chuyện của một tiếng sau.
Tống Nghiên đã lên giường ngủ từ lâu, cô sợ ồn ào ảnh hưởng đến anh nên điều chỉnh chế độ máy sấy tóc ở mức thấp nhất, sấy được một lúc tay cứ phải giơ lên khá là mỏi, cô lười để luôn phần đuôi tóc còn ẩm ướt trèo lên giường.
Ôn Lệ không ngủ được, dựa vào đầu giường cầm điện thoại xem lại bộ phim mình đã diễn trước kia.
Mấy blogger chuyên về mảng phim ảnh thường hay sưu tập những video ngắn của một số cảnh giống nhau trong các bộ phim khác nhau gộp lại thành một video, Ôn Lệ tìm kiếm theo từ khóa, tìm được một video trong số đó.
“Những màn tỏ tỉnh tuyệt vời trong các bộ phim (phần nữ tỏ tình)”
Dưới khu bình luận có người cực kỳ có tâm viết đầy đủ các thông tin bộ phim trong video, tên phim và đoạn cắt trong phim đó bắt đầu từ giây bao nhiêu đến giây nào thì kết thúc, viết rất chi tiết rõ ràng.
Ôn Lệ kéo thanh đang phát đến phần của mình.
Chủ blogger chọn hai phân đoạn tỏ tình trong hai bộ phim ngắn của cô nhưng khiến người ta phải chán ghét vì trong hai bộ đó có một bộ phim cổ trang cô hợp tác đóng với Hứa Minh, lúc chủ blogger tổng hợp làm thành video này thì chuyện Hứa Minh ngoại tình chưa được thông báo ra bên ngoài, một số bình luận cả trước và sau khi xảy ra chuyện đó trộn lẫn vào nhau, muôn vàn lời nói.
[Yêu Danh Lợi! Tâm nguyện hai người đến với nhau khó quá qwq]
[Những ngày tháng ship Danh Lợi đó vui sướng và hạnh phúc biết bao, ai mà biết được sẽ có kết cục như bây giờ]
[Thuyền vỡ tan tành]
[Hứa Minh ngoại tình, đáng đời anh ta, bây giờ Muối mới là bgCP đứng đầu trong giới]
Trong video, Ôn Lệ diễn vai hiệp nữ mới xuất môn, có mối quan hệ không hòa thuận với quốc công phủ Tiểu Hầu Gia do Hứa Minh đóng, tích cách của hai người thẳng thắn thích cãi nhau, cả hai không hiểu mấy chuyện liên quan đến tình yêu, không khí trong lúc hai người ở cạnh nhau càng ngày càng trở nên mờ ám, cuối cùng vẫn do cô gái nhận ra cảm giác của mình đối với Tiểu Hầu Gia khác lạ, chẳng phân biệt được nó là sự yêu mến hay nảy sinh tình cảm khác.
Thế nên mới có đoạn tỏ tình này.
“Trước đây ta từng lập lời thề, tương lai nếu phải lấy chồng thì phải lấy được người giống như sư phụ của ta, trừng trị cái ác hướng tới cái thiện, không chú ý chuyện vặt vãnh linh tinh, như đại hiệp phóng khoáng tự do chứ không phải một người như Hầu Gia vô dụng, mắt cao hơn người, mặc áo gấm đeo ngọc bội, mở miệng ngậm miệng đều muốn người khác ‘hầu hạ’.
Tiểu Hầu Gia nghe thế trừng mắt nhìn quát: “To gan!!”
“Nhưng mà……Khi ta thấy ngài sẽ vui mừng, sẽ căng thẳng, sẽ sợ hãi, không thấy ngài sẽ đau buồn, sẽ muộn phiền, sẽ tủi thân, thậm chí ta còn mơ thấy mình thành thân với ngài, hại ta nửa đêm thường hay bị tỉnh giấc, từ mặt đến tai đỏ bừng, cảm thấy bản thân rất xấu hổ thẹn thùng.” Nữ hiệp nói đến người này, suy cho cùng không thể giấu được biểu cảm thẹn thùng, xoa xoa eo hung ác quát đối phương, “Có phải ngài dùng phù phép gì lên người ta không!!”
Tiểu Hầu Gia chỉ biết ngây người nhìn nàng thật lâu, nhìn đến mức nữ hiệp hận không thể chui đầu xuống đất hắn mới lấy lại phản ứng, ôm nữ hiệp, vừa đắc ý vừa ác liệt thấp giọng nói bên tai nữ hiệp: “Hừ đúng vậy, ta đã làm phép trên người ngươi đấy, bắt ngươi phải thích ta đến mức trong mơ cũng xuất hiện hình ảnh của bổn gia đây, có điều phù phép có chỗ không tốt, nó sẽ phản lại, nó bắt ta phải có tình cảm với đồ ngốc như người trước mới có tác dụng.”
[Tam Lực, vợ yêu, anh yêu em!!!]
[Tôi không chịu được a a a a a a a a]
[Năm đó Danh Lợi được ship rất mạnh]
[Hứa Minh ngoại tình, tên biss kia mày trả lại những tình cảm chân thật mà tao đã bỏ ra khi ship Danh Lợi năm đó đây]ư
Ôn Lệ khá thổn thức, ai mà ngờ được chứ.
Bây giờ Hứa Minh bị phong sát, từ đó nhưng fan CP “Danh Lợi” chia đôi mỗi người một ngả.
Trong phim nữ hiệp và Tiểu Hầu Gia nên duyên làm người yêu rồi sẽ thành thân, nhưng nếu léo CP ở trong phim ra đời thực, không phải chưa từng có trường hợp chờ đợi hai người họ sẽ có một kết quả tốt đẹp ở ngoài đời như fan ship mong muốn, nhưng tám chín phần mấy CP đó sẽ có kết cục bi thảm.
Đối với các nghệ sĩ, nó không phải tình cảm thật lòng hay gì hết, chỉ là một phương thức tuyên truyền trong quá trình đóng phim. Nó thuộc phạm vi công việc, đối phương lợi dụng nhau, một khi chấm dứt việc hợp tác thì cởi trói và ngược fan rồi khiến fan CP thất vọng là con đường nhất định phải đi. Nếu cởi trói không thuận lợi, các fan sẽ làm loạn ầm ĩ lên, điên cuồng nhất là sẽ khiến quan hệ giữa hai nghệ sĩ và cả hai bên ekip làm việc đi đến bước vỡ tan, cuối cùng ngay cả cơ hội làm bạn tốt của nhau cũng không có.
Đối với nghệ sĩ, việc luôn trói buộc CP suốt ngày sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển của họ, cho dù quan hệ có tốt đến đâu cũng không thể bằng sự nghiệp, mấy năm trở lại đây ở trong giới có rất nhiều CP từ lúc còn rất hot đến lúc trở thành người lạ, các fan CP không muốn nhìn nhận sự thật nên cứ nghĩ đó chỉ là quan hệ ngoài mặt để đối phó với bên ngoài, còn trên thực tế ở không gian riêng tư nhất định bọn họ là những người bạn/người yêu của nhau.
Nhưng Ôn Lệ là người trong giới nên biết rất rõ, thật ra không phức tạp đến vậy, nó chỉ đơn giản là thoát CP.
Trong khu bình luận có cả fan CP của cô và Hứa Minh trước kia.
[Tôi nói thế này để giải thích tại sao năm đó tôi làm fan CP Danh Lợi, tên cặn bã kia không cần phải nói, anh ta thích Tam Lực đó là điều chắc chắn. Ngay cả ra ngoài tìm người để ngoại tình còn tìm một bản sao khác của Tam Lực, ánh mắt dịu dàng khi diễn và cả giọng điệu khi nói đều xuất phát từ nội tâm, nó không chỉ dành riêng cho nữ chính mà nó dành cho cả Tam Lực. Từ lúc bắt đầu vào giới Tam Lực đã diễn mấy kịch bản phim thần tượng và mấy đoạn như này đến nỗi quá thành thạo, nét mặt thẹn thùng và bối rối của cô gái khi đối diện với người mình thích đều rất tuyệt và thật. Vậy nên khoảng thời gian đó đã có rất nhiều người nghĩ rằng bọn họ đóng phim giả nảy sinh tình cảm thật, có rất rất nhiều]
[Ai làm fan lâu năm đều biết khi Tam Lực diễn là lúc mà chị ấy có cảm xúc chân thật nhất ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Fan mới lọt vào hố cũng biết mà, anh mắt khi Tam Lực nhìn Mỹ Nhân còn chẳng thâm tình bằng lúc cô ấy nhìn diễn viên nam khi quay phim với mình [thở dài]]
[Hai chữ hợp tác này fan đã nói đến mệt]
[Hiện giờ Muối được mọi người ship vì họ kết hôn thật nhưng tôi vẫn thấy có một chút khả năng nào đó đôi này sẽ BE nên chậm chạp không dám nhập hố”
Chủ nhà trả lời: [Giờ còn đỡ hơn trước kia nhiều đấy, ít nhất có tương tác với nhau và cùng khung hình chứ không cần đến các fan phải P [giơ tay[1]]”
Ôn Lệ lướt xem mấy bình luận nữa, tuy rằng đã tìm ra được điểm mấu chốt nhưng cô không biết nên giải quyết thế nào.
Gửi tin nhắn WeChat hỏi người đại diện, hỏi chị ấy kịch bản phim kia thế nào rồi.
Lục Đan chắc đang bận nên chưa ngủ, trả lời lại rất nhanh.
“Tuy nó không phải vai diễn ở vị trí nhất phiên nhưng vì bộ phim có hai diễn viên nam là hai ảnh đế nên có rất nhiều nữ nghệ sĩ khác nhìn trúng vai đó, trừ em ra còn hai người nữa đang tiếp xúc với nó.”
Ý nói tỷ lệ Ôn Lệ dành được vai diễn này không cao lắm.
Lục Đan trả lời lại tiếp: “[Lau mồ hôi] Phiền phức nhất là có mấy người thanh y* đang tranh thủ, chị nghe nói gần đây lịch trình riêng tư Đường Giai Nhân về nước cũng vì chuyện này.”
(*) Thanh y chỉ nữ diễn viên hay đóng vai chính trong phim truyền hình thuộc thể loại chính kịch, có độ phổ biến cao, diễn xuất từ ổn trở lên.
Cái gọi là thanh y, nó khác hẳn với những kiểu hoa đán lưu lượng như Ôn Lệ, diễn được phim chính kịch, gánh vác được doanh thu phòng bán vé, có rất nhiều đạo diễn lớn chú ý đến danh tiếng nên sẽ tuyển chọn và cân nhắc đến bọn họ hơn. Mà Đường Giai Nhân là thanh y trẻ tuổi nhất, năm đó nữ chính trong << Máy Bay Giấy >> nổi tiếng cùng với sự đột phá của phòng bán vé, bộ diện ảnh đó không chỉ nâng nam chính là Tống Nghiên lên mức đầu mà còn đỡ luôn cả nữ chính Đường Giai Nhân.
Mấy năm nay Đường Giai Nhân có ý định phát triển ở thị trường Âu Mỹ nên luôn ở nước ngoài.
Ôn Lệ thở dài.
Xem ra muốn bắt được kịch bản này đúng là không dễ dàng.
“Hay em bảo thầy Tống giúp đỡ tìm đường khác?”
Ôn Lệ nhìn cái ót của Tống Nghiên đang ngủ, suy nghĩ thật lâu vẫn trả lời lại.
“Cho dù anh ấy giúp em đi đường khác dành được vai diễn này rồi cũng chưa chắc em sẽ diễn tốt, đến lúc đó không khéo lại kéo chân sau của anh ấy nữa. Sắp xếp để em và bên mấy người đạo diễn gặp mặt thử vai sẽ tốt hơn, phải khiến bọn họ cảm thấy em diễn ổn mới được.”
“Được, chị sẽ nói với sếp Trương một tiếng.”
“Sáng mai em còn phải quay chương trình đấy, mau ngủ đi.”
Lục Đan nói đến chuyện này, Ôn Lệ lại đau đầu rồi.
Trước hết cứ ráng chịu đựng đến hết buổi sáng ngày mai đã rồi nói sau.
Thoát khỏi giao diện WeChat, cô nhân tiện vào xem mấy video cắt các đoạn tỏ tình trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình của nam diễn viên mà chủ bloggger đã đăng, muốn xem thử Tống Nghiên diễn như thế nào.
Kết quả sau một tiếng tìm kiếm, không thấy của Tống Nghiên đâu.
Nhưng kỳ lạ là không thấy fan thể hiện sự không hài lòng đối với blogger mà chỉ có người qua đường đi qua để lại câu hỏi trong khu bình luận.
[Từ bài tổng hợp nữ tỏ tình đến, một mình Ôn Lệ cắt được tận hai bộ mà sao không thấy bộ nào của chồng cô ấy thế?]
Blogger trả lời: [Ừm thì tại vì không tìm được mấy đoạn video cắt thích hợp nên không cho vào đấy, diễn duy nhất một bộ phim điện ảnh văn nghệ tình yêu là << Máy Bay Giấy >> nhưng đến chết vẫn không thổ lộ tình cảm được giấu kín]
Vì có blogger trả lời, bình luận này nhanh chóng leo lên vị trí dẫn đầu.
Ở dưới có nhiều fan trả lời lại.
[Ha ha ha ha ha fan đến nói đây,, chính Tống Nghiên từng nói thiếu xót của mình trong nghề diễn viên là anh ấy không biết diễn cảnh tình cảm, diễn không giỏi nên anh ấy ít nhận, cho dù kịch bản đó có tuyến nội dung hay nhân vật xuất sắc đến mức nào đi nữa mà nó liên quan chủ yếu đến tỏ tình, tỉ mỉ, tinh tế thì gần như anh ấy sẽ không nhận]
[Lúc tớ còn đi học xem trộm phim điện ảnh của Tống Nghiên trong giờ học bị thầy giáo bắt được, thầy nói ngày nào cũng xem mấy bộ phim tình yêu gì gì đó sẽ không thi đỗ đại học, cười chết, cuối cùng tớ thi đỗ Thanh Hoa]
[Hãy tìm một thành ngữ để nói về việc tìm và tổng hợp mấy cảnh diễn tình cảm trong phim của Tống Nghiên]
[Mò trăng đáy nước]
[Trèo cây tìm cá]
[Mò kim đáy biển]
“Nói tôi phạm quy hóa ra do mình không có kinh nghiệm”
Ôn Lệ nhỏ giọng oán giận, bĩu môi, trọc nhẹ mấy cái lên ót của anh.
Kết quả chọc sao khiến người ta tỉnh giấc luôn, vì trong phòng vẫn bật đèn, vốn dĩ Tống Nghiên chỉ đang lim dim chuẩn bị ngủ, lúc này dù quay đầu lại nhìn cô nhưng vẻ mặt nhìn rõ anh đang buồn ngủ.
Ôn Lệ không ngờ anh dậy, chột dạ mấp máy miệng, giọng điệu nịnh nọt: “Sao anh chưa ngủ thế?”
Anh không trả lời hừ nhẹ một tiếng, để ý đến đuôi tóc còn ẩm ướt đang xõa đến eo của cô.
“Em không sấy tóc?”
“Sấy rồi, còn hơi ẩm”
“Muốn bị đau đầu?” Tống Nghiên không nói mấy lời vô ích với cô, ngồi dậy bước xuống giường, “Anh đi lấy máy sấy.”
Ôn Lệ không tình nguyện ngồi xuống nhưng sợ ngày mai bị đau đầu sẽ không quay hình được, đợi sau khi anh lấy mấy sấy mang lại đây, cô giơ tay nói: “Đưa tôi đi, tôi tự sấy tiếp.”
Anh coi như không nghe thấy, cắm phích cắm vào ổ điện xong lấy tay xuyên qua tóc cô giúp cô sấy tóc.
Ôn Lệ hơi ngốc.
Không phải cô chưa từng được người khác sấy tóc cho nhưng cô sẽ trả tiền lương cho nhà tạo mẫu tóc, không phải sấy không thôi.
Mà cô không đưa Tống Nghiên tiền……
Trong phòng, tiếng điều hòa thổi gió và tiếng vù vù của mấy sấy vang vọng ở bên tai, Ôn Lệ không có tâm trạng để hưởng thụ, ngược lại thấy hơi bồn chồn.
“Em vừa nói anh không có kinh nghiệm là ý gì?”
“Hả? Tỏ tình ấy.” Ôn Lệ cầm điện thoại giơ lên cho anh xem video, “Đây, video này này.”
Sau đó cô cho anh xem một đoạn ngắn cắt trong phim của mình, dáng vẻ khoe khoang đắc ý: “Xem tôi diễn tốt biết bao.”
Ở trong video, ánh mắt khi Ôn Lệ nhìn hai bạn diễn lấp lánh long lanh, bên trong có sự yêu thích, có e lệ, cũng có chờ mong và căng thẳng, cô cắn cắn môi và thực hiện mấy động tác rụt rụt vai mờ ám, tất cả giống như đang muốn mời đối phương tiến lại gần và trả lời.
Tống Nghiên mím môi, đột nhiên lấy điện thoại trong tay cô ra khóa màn hình xong vứt sang một bên.
“Anh làm gì đấy?” Ôn Lệ khó chịu nói, muốn rướn người với tay lấy lại điện thoại.
Tống Nghiên càng không để cô lấy được, lúc này quẳng nó ra xa hơn còn túm nhẹ phần dưới tóc dưới Ôn Lệ.
“Em cho anh xem cái này có phải muốn anh không vui không?”
Ôn Lệ a một tiếng, cô đang định bùng phát lửa giận nhưng khi nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, mờ mịt đảo quanh tròng mắt, bỗng nhiên nói mấy lời bao hàm nhiều ý sâu xa: “Không vui? À, tôi biết rồi, tại anh thấy tôi diễn tốt hơn anh nên anh thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục, vì thế mới không vui đúng không?”
“Không phải vì chuyện đó.” Tống Nghiên vuốt vuốt tóc cô, “Nghĩ lý do khác có tính khả thi hơn đi.”
“Vậy do anh nhìn thấy Hứa Minh nên không vui?” Ôn Lệ cảm thấy chắc là chuyện này không sai được, còn an ủi thêm: “Không sao đâu, tôi còn không để ý thì anh để ý cái gì, thả lỏng tâm trạng đi.”
Tống Nghiên thấy mình nói như đàn gảy tai trâu.
“…..Em là đồ ngốc.”
“Anh mắng ai đấy.” Ôn Lệ đáp trả lại ngay, “Anh mới là đồ ngốc, kẻ ngốc, anh còn vừa ngốc vừa ngơ.”
Người khác mắng cô một câu, cô có thể mắng trả mười câu.
Tống Nghiên thản nhiên gật đầu: “Anh cưới đồ ngốc, đương nhiên anh cũng là kẻ ngốc.”
“Ơ hay cái người này, tự mắng mình thì mắng mình thôi còn nhất định muốn kéo tôi vào, tôi lấy anh là một kẻ ngốc, vậy tôi là gì? Máy bay chiến đấu giữa một rừng kẻ ngốc?”
Từ trong cổ họng Tống Nghiên nghẹn ra một tiếng “Hừ” ồm ồm.
Cứ cãi tới cãi lui đến khi sấy tóc xong, Ôn Lệ thoải mái nằm trên giường. Tống Nghiên tắt đèn ngủ đầu giường đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy Ôn Lệ hỏi mình trong bóng tối: “Cánh tay anh cử động lâu thế có mỏi không?”
Hay để tôi xoa bóp cho anh nhé?
Cô chưa nói nốt nửa câu sau, định chờ Tống Nghiên nói mỏi xong cô sẽ biết thời biết thế nói ra.
Kết quả Tống Nghiên trả lời: “Không sao, em mau ngủ đi.”
Ôn Lệ ỉu xìu: “Ừm.”
Việc xoa bóp tay không thành, Ôn Lệ còn rất nhiều lời muốn nói, ví dụ anh muốn hợp tác với tôi không? Nếu anh muốn thì tôi sẽ nỗ lực cố gắng hơn, dùng hết khả năng mình để nhận được bộ phim điện ảnh đó.
Cô còn muốn nói, trong giới này kết cục của mấy nghệ sĩ sau khi xào CP xong sẽ không tốt lắm, chỉ có rất nhỏ rất nhỏ một số người tu thành chín quả, đợi đến lúc hợp đồng chấm dứt sẽ lại là một trận gió tanh mưa máu, cô không muốn trải qua tình cảnh đó lần nữa, nếu Tống Nghiên không có đối tượng để qua lại, cô sẽ không để ý tiếp tục duy trì hợp đồng.
Nhưng những lời này nghe có vẻ như mình rất muốn anh nên một người kiêu ngạo như cô không hề nói ra dù chỉ một câu.
—-
Ngày quay hình hôm sau, địa điểm vẫn là trường đại học nhưng phân đoạn tỏ tình kia đã bị loại bỏ.
Buổi tối ngày hôm trước biên tập cũng hiểu được nên đã bàn bạc với đạo diễn nói phần tỏ tình này giống kiểu cố ý sắp đặt, thật ra hoàn toàn có thể để nó ở trong tập cuối của chương trình làm một tập tổng kết cả mùa, bây giờ nếu để mấy đôi thể hiện tâm ý của mình dành cho nhau, anh yêu em em yêu anh vậy thì mấy tập cuộc sống hằng ngày phía sau có vẻ không được ngọt như thế.
Cho nên ngày hôm sau phần tỏ tình đó được thay đổi sẽ do mấy đôi trong trường được ekip chương trình mời đến để hoàn thành, bốn đôi của chương trình sẽ theo dõi qua màn hình ở một nơi khác và làm một đoạn ngắn reaction về phần đó.
Ôn Lệ không thích người khác xem cô tỏ tình nhưng lại rất thích xem người khác làm việc đó, cô luôn cười nói vui vẻ khi thấy mấy đôi yêu nhau trong trường xuất hiện trên màn hình.
“Thế mới nói nên xem những màn tỏ tình ngây thơ của mấy người trẻ tuổi này, nhìn thích bao nhiêu.” Khâu Hoằng tấm tắc hai tiếng, “Nếu mà để mấy người có tuổi như chúng tôi làm thì chỉ thấy ớn thôi.”
Ôn Lệ gật đầu đồng ý: “Đồng ý với anh Khâu.”
Tuổi của bốn đôi khách quý không lớn, người lớn nhất mới đầu ba mươi, nhân viên làm việc đứng bên ngoài nhìn nhìn nhau, âm thầm trao đổi suy nghĩ ở trong lòng.
Ngại thì nhận là ngại luôn đi còn dùng tuổi để làm cớ.
Sau khi quay hình ban ngày xong đến buổi tối bốn đôi khách quý tập hợp trên sân thượng của khách sạn, chấm một chấm tròn kết thúc công đoạn cuối cùng trong quá trình hoàn thành bức tranh hành trình tại Dung Thành.
Phân cảnh trên sân thượng, mọi người ngồi dưới bầu trời tâm sự những lời thật lòng.
Để tạo bầu không khí cho đoạn này, ekip chương trình đã cố ý trang trí sân thượng của khách sạn sao cho thật ấm áp và lãng mạn, trên bàn cơm không chỉ bày những món ngọt mà có cả rượu, bốn phía xung quanh điểm xuyết nhiều những đèn ngôi sao nhỏ tỏa ra ánh sáng màu vàng dịu dàng.
Ngày hôm nay chỉ quay ở trong trường học, nội dung liên quan đến thanh xuân, nó khiến mọi người nhớ đến thời đi học không lo không nghĩ, từ lúc bắt đầu quay đã liên tục thảo luận quanh chuyện này.
Cho dù yêu sớm là chuyện mà các bậc phụ huynh và thầy cô giáo nghiêm khắc phản đối khi còn là học sinh. Nhưng không phải không có, ở độ tuổi mới lớn có nhiều bạn đã có mối tình đầu thuộc về riêng mình.
Dù sao bây giờ mọi người đã trưởng thành và kết hôn hết rồi, quá khứ chỉ là quá khứ, không có gì không thể nói.
“Tôi không có bí mật gì.” Ôn Lệ cẩn thận nhớ lại, “Hồi đi học tôi học ở trường nghệ thuật, trong lớp tôi toàn là con gái, không có một bạn nam nào.”
Tề Tư Hàm rất thích thú với quá khứ của thần tượng mình, tò mò hỏi: “Vậy khác lớp thì sao ạ, cô Ôn không có quan hệ tốt với bạn khác giới nào sao?”
“Quan hệ tốt với bạn khác giới? Có chứ, nhưng mà không phải quen biết từ thời đi học, là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ đến lớn của chị.”
Ngay lập tức có vị khách quý trêu ghẹo: “Chà, thanh mai trúc mã đây mà.”
“Ừm.” Ôn Lệ thấy không có gì để tránh hay kiêng kị, nói thẳng, “Nhưng mà bọn tôi không hòa hợp lắm, lúc nào cũng cãi nhau.”
“Sau đó hai người có phát triển gì không?”
Ôn Lệ nhíu mày, kháng cự lắc đầu: “Không, sao có thể được.”
“Ha ha ha ha ha vội vàng phủ nhận thế vì sợ Tống Nghiên ghen à?”
Ôn Lệ đưa mắt nhìn Tống Nghiên, trong lòng thầm nói anh cũng biết mà, có gì mà phải sợ.
Tề Tư Hàm cảm thấy cứ đi theo con đường thanh mai trúc mã này sẽ không thông, ngược lại hỏi cái khác: “Trừ người là thanh mai trúc mã của chị thì sao, chị còn có quan hệ tốt với bạn nam nào nữa không?”
Theo bản năng Ôn Lệ lại quay sang nhìn Tống Nghiên.
Thời cấp ba cô không có ấn tượng đặc biệt gì với Tống Nghiên, với cô anh chỉ là ‘bạn của anh Bách Sâm’, học lực tốt, còn làm gia sự dạy kèm cho em trai cô là Từ Lệ, cực kỳ ít nói, mấy bạn nam mười mấy tuổi khi ấy tính cách táo bạo ngây thơ, anh thì lạnh lùng lộ vẻ ‘Trung Hai’*, khiến người khác sinh ra cảm giác về anh như “Tôi mới chỉ mười tám tuổi nhưng trên thực tế đã tám mươi tuổi.”
(*) Một từ thông dụng trên Internet, chủ yếu đề cập đến một số nhận thức sai lầm về bản thân của thanh thiếu niên.
Hơn nữa khi đó anh….đối với cô rất lạnh lùng.
Tuyệt đối không tính là quan hệ tốt.
Ôn Lệ lắc đầu: “Không có, chỉ có mấy bạn nữ chơi rất thân.”
“Vậy ạ.” Hiển nhiên Tề Tư Hàm hơi thất vọng về câu trả lời này, tiện đà hỏi Tống Nghiên luôn, “Còn thầy Tống thì sao?”
“Không có ai. Lúc đó tuổi còn nhỏ nên không giao tiếp với mấy bạn nữ.” Tiếng nói của Tống Nghiên rất nhẹ, mang theo chút tự giễu, trong màn đêm nghe như một trận gió thổi qua, may mắn anh nói khá rõ nên các đôi khách quý đều nghe thấy, “Có đôi khi đối mặt với người nào đó sẽ không biết phải để chân tay ở đâu, sợ bị lộ tình cảm của mình nên chỉ có thể giả vờ lạnh lùng.”
Tề Tư Hàm mở to mắt: “Sau đó thì sao sau đó thì sao?”
“Không có sau đó.”
Tề Tư Hàm không giấu được sự thất vọng: “Chỉ có vậy thôi ạ? Thầy Tống, lúc đó thầy nhát quá đi.”
Tống Nghiên mỉm cười, không ngờ lại thừa nhận: “Đúng vậy.”
Ôn Lệ có cảm giác trong câu nói của anh chứa hàm ý khác, cô nhìn Tống Nghiên tiếp.
Tống Nghiên cũng nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có sự trêu đùa và thăm dò, anh dùng đôi mắt và ánh mắt thâm thúy đó để nói chuyện, Ôn Lệ thấy mình hiểu một chút nhưng không hiểu hẳn hoàn toàn, mà cho dù có hiểu được hết hay không thì cô vẫn không chịu nổi, quay mặt ra chỗ khác, trái tim đang điên cuồng đập nhanh trong gió lạnh ban đêm.
Danh sách chương