Từ lâu Ôn Lệ đã hình thành thói quen với những trường hợp như này, nhưng phải nói thật rằng đây là lần đầu tiên cô khoác tay Tống Nghiên tham dự mấy cái này.
Cánh truyền thông đứng hai bên xung quanh thảm đỏ đang chờ sức để phát động, đợi hai người vừa xuống xe lập tức cầm máy ảnh chụp quay lia lịa.
Trước khi bắt đầu đêm hội, các công ty quản lý của các nghệ sĩ đã tung ra bộ ảnh tạo hình của nghệ sĩ nhà mình sẽ dùng để tham dự buổi lễ từ thiện đêm nay lên mạng, hình ảnh Ôn Lê đang mặc bộ váy xuân hè cao cấp trên người đã được mua hotsearch khoảng hai tiếng trước, trong ảnh chụp mà phòng làm việc đăng từ các góc độ đến ánh sáng đều được chỉnh sửa cẩn thận đến mức không thể soi mói được, đến lúc này chính thức xuất hiện trực tiếp, các bức ảnh thật không qua chỉnh sửa sẽ được đăng lên và phát tán rộng rãi trên mạng xã hội thông qua các bên truyền thông đang có mặt tại đây.
Mọi người đều biết Weibo như một nơi tập trung của tất cả các fandom đông đảo người hâm mộ, vào những lúc này fan sẽ để lại rất nhiều bình luận khen thổi phồng thần tượng của mình ở khắp nơi, rồi khu bình luận trên các trang công cộng là nơi tương đối có tính chủ quan vì lượng người qua đường bình luận ở đó nhiều, họ sẽ không quá mù quáng khen lấy khen để, cũng sẽ không chỉ trích hay mắng một cách vô tội vạ.
“Trực tiếp từ buổi lễ từ thiện của Parisly LiLi, đã đến vợ chồng Muối lên thảm đỏ, mọi người thấy hôm nay bọn họ thế nào [hình ảnh]”.
So với những bức ảnh được chỉnh sửa đôi khi không được chân thật lắm, thật ra kiểu như dưới ánh sáng bình thường này, ở trước máy ảnh lộ ra màu da như bình thường và cách trang điểm ổn sẽ càng hấp dẫn người qua đường xem hơn.
Nói chung bình thường một bức ảnh của một ngôi sao sẽ đẹp hơn một bức ảnh của một người bình thường hơn rất nhiều, từ khuôn mặt đến khí chất hay thần thái, luôn luôn mang lại cho người khác cái cảm giác ‘Đó là người nổi tiếng’.
Hai vị minh tinh đang được vây quanh bởi vô số ánh đèn flash nhấp nháy có độ sáng cao nhưng không hề chớp mắt tý, thỉnh thoảng còn chủ động thay đổi ánh mắt hay góc độ để cho mọi người ở đó quay chụp.
Từ góc độ này của ống kính, người nhìn ngắm bọn họ từ phía đó, mí mắt hai người hơi cụp xuống, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng tiêu chuẩn khi làm việc, nhìn vào thấy không phải quá vui vẻ, đã từng tham gia rất nhiều sự kiện đi thảm đỏ nên vừa bình tĩnh vừa tự tin.
[Thật tình phải cám thán rằng đất nước của chúng ta đất rộng của nhiều, ngay cả người đẹp cũng đẹp hơn bình thường nữa]
[Ảnh phòng làm việc đăng đã đẹp, ảnh không qua chỉnh sửa còn đẹp hơn gấp ngàn lần, ảnh nhìn càng chân thật càng đẹp hơn]
[Thấy cực kỳ đẹp]
[Không ngờ hôm nay hai người bọn họ sẽ bước trên thảm đỏ cùng nhau? Xem ra chương trình vợ chồng đã giúp bọn họ ăn tiền lãi xong còn rất tích cực phối hợp lăng xê.”
[Hai năm trước là Ánh trăng sáng × Thiên nga đen, năm nay là gì? Có tay viết văn nào đến cho một từ ghép đôi nào mới không?]
[Kỵ sĩ đen × Bông lan tử la?]
[Tôi tuyên bố có thể viết câu chuyện thay thế khác về điện hạ Bông lan tử la và Kỵ sĩ đen của vương tử điện hạ.]
Cái tên ‘Bông lan tử la của nhân gian’ này của Ôn Lệ được ra đời từ chương trình tuyển chọn kia, nguyên nhân bởi vì bức ảnh mái tóc màu tím của cô được truyền đi rộng rãi, lúc ấy có rất nhiều người ở trên mạng nói màu tím rất hợp với cô, sau đó Ôn Lệ về lại với màu đen, có nhiều người hy vọng không cần phải trong thời gian cô quay hay làm việc, cuộc sống bên ngoài lớn mật thử thêm nhiều kiểu màu mới cũng được.
Trên mạng lấy cô và màu tím buộc chặt lại một chỗ và được thảo luận trong một khoảng thời gian khá dài, lần này cô lại mặc một bộ lễ phục màu tím, đương nhiên khiến người dẫn chương trình thấy quá tốt.
Nhưng người chủ trì không hỏi trực tiếp Ôn Lê trước mà quay sang hỏi Tống Nghiên: “Hôm nay lần đầu thấy Ôn Lệ mặc bộ lễ phục nổi bật như vậy, Tống Nghiên cảm thấy phong cách ăn mặc hôm nay của vợ mình thế nào?”
Tống Nghiên trả lời: “Rất đẹp.”
“Ừm không biết có phải đẹp đến mức khiến anh ngơ ngẩn cả người rồi không?”
“Bình thường cô Ôn mặc gì cũng đẹp.” Tống Nghiên cười nói, “Đã ngây ngẩn cả người rất nhiều lần.”
Nữ MC trẻ tuổi che miệng cười khẽ.
Mặc dù Ôn Lệ biết đây là những bước cơ bản cần thiết theo quy trình của người dẫn chương trình, nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe được những lời khen thổi phồng phô trương như này.
Đợi đến khi MC hỏi cô, đương nhiên cô khiêm tốn khen ngược lại: “Đẹp trai đến mức tôi không phân biệt rõ phương hướng, cho nên hôm nay chỉ có thể khoác tay thầy Tống mong anh ấy dẫn đường.”
Mấy lời khen này có trình độ cao hơn nhiều so với mấy lời khen của Tống Nghiên, hiện trường lập tức xuất hiện nhiều âm thanh ồn ào.
Cô nghiêng đầu, ra vẻ nghịch ngợm cười cười.
Tuy hai người dắt tay nhau nhưng biểu cảm trên khuôn mặt luôn bình tĩnh, ở trước mặt công chúng thể hiện đúng mực nhưng lại khiến người khác có cảm giác khoảng cách giữa hai người như gần như xa, không vì một chương trình truyền hình nổi tiếng mà thay đổi bất cứ thứ gì, bên trong chương trình như thế nào thì bên ngoài vẫn là thế đấy.
Phía ngoài xa xa nơi tổ chức, nhưng fan đang xem phát trực tiếp qua màn hình đã tiếp ứng để comment liên tục trôi dạt trên màn hình.
[Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân]
[Tam Lực tái hiện Bông lan tử la nhân gian]
[Hôm nay Mỹ Nhân là Kỵ sĩ đen a a a a a a a a a a ]
[Hu hu hu chắc chỉ có mình tôi thích kiểu không quá gần gũi không quá thân mậ và có một chút khoảng cách giữa họ như này, sao không thử kiêng chút đồ ngọt xem thế nào!!!]
Sau khi ký tên lên trên tấm bảng phía sau, hai người xoay người tiến vào bên trong hội trường.
Hội trường của năm nay không khác những năm trước là bao nhưng số lượng người xem trực tiếp của năm nay đã phá kỷ lục của những năm trước đây, có hàng nghìn các thiết bị và nhiều đèn trong hội trường, các thiết bị trên sân khấu vẫn đang được hoàn thiện, ánh đèn có hơi tối, nhóm nghệ sĩ đang đi lại xung quanh nói chuyện liên tục, ồn ào lạ thường, màn hình lớn ở giữa trung tâm đang chiếu các bức ảnh của các nghệ sĩ có mặt đến tham dự hôm nay theo vòng lặp, gần một trăm nghệ sĩ có mặt tại buổi lễ, bất kể họ dựa vào tác phẩm hay họ là lưu lượng, nhưng không thể nghi ngờ, tất cả những nghệ sĩ có mặt vào hôm nay đều là những người có độ nổi tiếng và độ thảo luận cao, là người đang rất nổi trong giới.
Nơi này tập trung rất nhiều ngôi sao khác nhau, mà tiêu điểm lớn nhất hôm nay không thể nghi ngờ chắc chắn là hai nghệ sĩ gạo cội được mời đến tham dự, hai người đã càn quét tất cả các giải thưởng trong nước, cấp bậc ở ảnh đế, là nghệ sĩ có thâm niên.
Tống Nghiên thuộc loại thế hệ trẻ có năng lực và sự trẻ trung, mấy năm trước từng hợp tác với bọn họ, đã học được nhiều điều khi ở phiên vị thứ ba hoặc thứ tư.
Anh vừa mới đi vào trong, không bao lâu sau đã bị người đại diện kéo đi chào hỏi khắp nơi.
Hai vị tiền bối này không hề tỏ vẻ kiêu căng, thấy Tống Nghiên dẫn Ôn Lệ qua đây, còn điềm đạm khen một câu: “A Nghiên, hôm nay vợ cậu rất đẹp.”
“Em chào hai thầy.”
Ôn Lệ lễ phép đưa tay ra.
Hai người lần lượt bắt tay cô.
“Vợ của A Nghiên tính khi nào hợp tác với cậu ấy? Trong tay A Nghiên có khá nhiều kịch bản hay, cậu đừng có giấu kỹ, mang ra cho vợ cậu xem cùng, hai vợ chồng cùng nhau phát triển.”
“Giờ em vẫn chưa đủ khả năng để nhận phim điện ảnh.” Ôn Lệ nói thật, “Vẫn nên rèn luyện, rèn luyện trước, em sợ tham gia rồi sẽ kéo chân anh ấy.”
Hai người họ haha: “Lúc mới ra mắt, kỹ thuật diễn của A Nghiên còn không bằng em đấy, hơn nữa xuất hiện trước màn ảnh lớn không phải cái gì đó quá lớn lao, diễn nhiều sẽ tốt lên thôi.”
Bề ngoài thì Ôn Lệ cười cười, còn trong lòng lại nhớ đến bộ điện ảnh thể loại hài kịch nhẹ nhàng cô tham gia hai năm trước, đến giờ nó vẫn còn bị mang ra để chế giễu.
Cứ nên từ từ thì hơn. Kỹ thuật diễn của cô thế nào chính cô là người hiểu rõ nhất, không quá tốt cũng không quá kém. Nhưng nếu muốn nhận đóng phim điện ảnh, muốn diễn chung với các diễn viên ở tầm ảnh đế thì sẽ gặp nhiều khó khăn.
Cô và hai người họ không thân, hàn huyên vài câu xong đề tài trò chuyện chuyển sang Tống Nghiên.
Quê gốc của Tống Nghiên là ở Đại Lục, nhưng thời thơ ấu vẫn luôn ở Úc Thành, một thành phố ven biển ở phía Nam, mãi đến năm hơn mười mấy tuổi mới một mình chuyển đến Yến Thành để sinh sống, thông thạo tiếng bạch thoại* là điều hiển nhiên. Ôn Lệ nghe anh và hai người kia nói chuyện bằng tiếng bạch thoại với nhau. Tuy cô nghe hiểu sơ sơ, nhưng vì tự ti với trình độ của bản thân nên chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe.
(*) Bạch thoại là thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên các tiếng địa phương khác nhau được nói trên khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20.
Để tiện trò chuyện, Tống Nghiên quyết định dẫn Ôn Lệ ngồi xuống bàn của hai người họ.
Được ngồi cùng bàn với ba người nghệ sĩ là ảnh đế, lòng hư vinh của Ôn Lệ vô thức tăng lên.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, mấy nhà sản xuất đã cầm chén rượu nô nức kéo nhau qua đây để chào hỏi, hỏi cô sau này có muốn tham gia chương trình của bọn họ không.
Chị Đan không có ở đây, cô không lập tức đồng ý hoặc từ chối, chỉ lễ phép đưa cho họ số liên lạc của quản lí nhà mình.
Nhà sản xuất nói với cô một hai câu, rồi nhìn sang Tống Nghiên ngồi bên cạnh.
“Không biết trong hai năm tới, thầy Tống có định tham gia diễn phim truyền hình không?”
Tống Nghiên mỉm cười: “Cái đó còn phải xem duyên phận nữa.”
Lời này vừa nghe là biết anh đang từ chối uyển chuyển. Nhà sản xuất cũng hiểu “con mắt” của nhóm diễn viên vốn đã cao hơn bình thường, huống chi đây còn là diễn viên thuộc tầm phim điện ảnh. Nếu không phải kịch bản hay hoặc đội ngũ sản xuất tốt, thì dù có nhận được thù lao hậu hĩnh, họ vẫn không muốn lấy danh tiếng của mình ra để đánh cược.
Nhà sản xuất không thấy quá khó xử, chỉ nói để lại phương thức liên lạc, có duyên sẽ hợp tác.
Có không ít người đến đây để chào hỏi, có người Ôn Lệ nhận ra, có người thì không nhưng nét mặt của cô vẫn luôn tươi cười. Cho đến tận khi có một người xuất hiện khiến cô không thể cười nổi.
Trịnh Tuyết.
Từ sau chuyện đó, Trịnh Tuyết không kiếm chuyện để tìm cảm giác tồn tại nữa. Có lẽ biết nếu xuất hiện tiếp sẽ bị cô chế giễu nên mới quyết định ẩn thân.
Cô ta và Ôn Lệ đi cùng một con đường, bốn bộ phim mở đầu năm đều cực hot. Ekip phía sau luôn làm việc chăm chỉ, tính toán đường đi trong giới.
Nếu nói cái tầm của Hứa Tinh Duyệt không đủ tư cách để tranh đồ cao cấp của nhãn hiệu C với cô, thì hành động chọn Trịnh Tuyết của nhãn hiệu C sẽ không đắc tội với cả hai.
Khuôn mặt Trịnh Tuyết vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, mặc lễ phục màu trắng càng để lộ ra khí chất thần tiên lay động theo gió của cô ta.
Ôn Lệ chẳng hề nể nang gì, quay mặt đi luôn.
Trịnh Tuyết chào hỏi từng người lớp trước, rồi tiếp tục nâng chén với Tống Nghiên: “Thầy Tống, đã lâu không gặp.”
Hàn huyên được vài câu, cô ta vòng qua chỗ Ôn Lệ ở bên này, hơi cúi người, thì thầm vào tai Ôn Lệ: “Tôi nói này, sao cô có mặt mũi để ngồi đây thế?”
Ôn Lệ nghiêng đầu đối mặt với cô ta, Trịnh Tuyết nở nụ cười châm biếm với cô.
Ngữ khí cô bình tĩnh, vô tư hưởng ké quan hệ rộng của chồng: “Chỉ vì chồng tôi là Tống Nghiên.”
“Ngoài việc dựa vào chồng mình thì cô còn dựa vào gì được nữa?”
“Đến chồng mình còn không dựa vào được, thế không phải cô còn thảm hơn tôi à?”
Sắc mặt Trịnh Tuyết thoáng thay đổi.
Ôn Lệ nhướn mày, hất cằm sang bên kia: “Trên bàn vẫn còn chỗ trống kìa, có bản lĩnh thì cô ngồi đi, cô có dám không? Đã có gan ngồi đấy thì cũng không cần phải sợ việc tôi đi tìm một vài blogger nói cô mặt dày mày dạn tự nâng tầm bản thân mình lên.”
Trịnh Tuyết không đáp gì, đúng là cô ta không có gan đấy.
Ôn Lệ có thể ngồi đây vì cô là vợ của Tống Nghiên. Dù nhiều người trong giới biết rõ bọn họ chỉ kết hôn hợp đồng nhưng kết hôn chính là kết hôn, theo lẽ thường người vợ cũng được hưởng tài nguyên và quan hệ của chồng mình.
Siết chặt hàm dưới, Trịnh Tuyết thấp giọng nói: “Đểtôi xem cô và Tống Nghiên có thể diễn đến bao giờ.”
“Ngại quá, tất nhiên là diễn đến lúc tôi về hưu rồi.” Ôn Lệ nở một nụ cười thật tươi với cô ta, giọng điệu từ tốn, nhưng từ ngữ thì tỏa ra sự chán ghét lại còn không nói đạo lý, “Chuyện kịch bản mà cô vừa nói với hai người tiền bối hẳn là quản lý của cô phải rất vất vả lắm mới lấy được nhỉ? Chắc cô không sợ việc tôi quay qua nũng nịu với chồng một chút là có thể lấy được tài nguyên trong tay cô đúng không?”
“Có bản lĩnh thì cô cứ thử xem.”
“Là cô bảo tôi thử đấy nhé, đến lúc đó đừng có lên Weibo tỏ ra mình là người bị hại đáng thương, nói tôi cướp tài nguyên của cô.”
Vẻ mặt Trịnh Tuyết hơi hoảng, thấy dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược của Ôn Lệ, cô ta lo rằng Ôn Lệ sẽ tranh mất, tạm biệt mội người ngồi trên bàn rồi nhấc làn váy vội vàng rời đi.
So với những người ngấm ngầm như Hứa Tinh Duyệt, thì tính cách thích tranh cãi tay đôi của Trịnh Tuyết không gây quá nhiều khó khăn cho cô, cô ta chẳng bao giờ cãi lại được Ôn Lệ.
Hai nghễ sĩ nữ lưu lượng đứng đầu, họ luôn phải giả vờ trước mặt người khác, nếu gây hấn trước nhiều người như này thì sẽ rất mất mặt. Chỗ tiệc tối khá náo nhiệt, vừa nãy cô và Trịnh Tuyết “đối đáp” rất nhỏ, ngay cả những người ngồi bên cạnh còn không nghe được bọn cô đang nói gì. Nhưng Tống Nghiên có thể đoán được nó không phải mấy câu khách sáo.
“Lúc nãy em nói gì với cô ta?”
“Hả? Không có gì.”
Tống Nghiên quan sát thấy vẻ mặt cô thản nhiên, buồn cười nói: “Không chọc tức em chứ?”
“Không hề, cô ta lại đến ầm ĩ với tôi, không quen thấy tôi được ngồi ở bàn này với mọi người nên tìm đến đấy.” Ôn Lệ nghiêng người ghé sát vào anh nói thì thầm, giọng điệu đắc ý, “Tôi cọ hào quang của anh sướng đến ngây người.”
Tống Nghiên nhướn mày, dáng vẻ cam tâm tình nguyện khi được cọ: “Rất vui khi anh có thể giúp.”
Cô thả lỏng thở phào, đứng lên, nhìn trái nhìn phải muốn tìm Hứa Tinh Duyệt, muốn nhìn xem hôm nay đàn em của mình mặc lễ phục gì.
Đợi đến khi nhìn thấy người, cô ta đang ngồi cùng bàn với một số ca sĩ thần tượng khác, trên người mặc bộ váy thu đông của một thương hiệu cao cấp khác nhưng nó của của năm ngoái, một chút chênh lệch này được kéo ra rõ ràng.
Dường như Hứa Tinh Duyệt đã thấy cô xuyên qua một đống người, giả mù mưa sa cười cười.
Ôn Lệ coi như không nhìn thấy, chậm rì rì quay đầu lại.
Sắc mặt của Hứa Tinh Duyệt hơi không vui nhưng bàn chỗ Ôn Lệ ngồi kia cô ta không dám đi qua, sự nghiệp của cô ta vừa mới khởi sắc, ngay cả Ôn Lệ đang ngồi ở đó cũng đủ cách xa cô ta mấy dặm rồi chứ đừng nói đến Tống Nghiên và một số các tiền bối lớn khác ở trong giới đang ngồi cùng bàn.
Nếu cô ta đi qua mà Ôn Lệ không cho mặt mũi, trực tiếp làm lơ không nhìn mình thì đến lúc đó người xấu hổ là cô ta.
Đạo diễn Quách không muốn vì cô ta mà đắc tội với Tống Nghiên, còn mắng cô ta ngang ngược, không biết tốt xấu.
Lúc này Hứa Tinh Duyệt mới phát hiện, cô ta tự cho là mình đã đứng trên đỉnh núi trong vòng một năm ngắn ngủi, nhưng hóa ra ở trong mắt đàn chị lại không đáng giá để nhắc đến.
Bàn tay giấu ở dưới bàn không tự chủ được xiết chặt làn váy, mãi đến khi có người bạn trong nhóm nhận thấy tình trạng cô ta có gì đó không thích hợp, hỏi cô ta làm sao vậy, lúc này Hứa Tinh Duyệt mới thu lại tâm trạng, miễn cưỡng lắc lắc đầu.
——-
Máy quay đang quay để phát trực tiếp hiện trường buổi lễ từ thiện tối nay trên các nền tảng.
Số lượng người xem của buổi lễ thông qua phát sóng trực tiếp đã phá kỷ lục, vì đêm liên hoan còn chưa bắt đầu nên các cameras đang quay ngẫu nhiên một số nghệ sĩ ở dưới sân khấu, khán giả vừa chờ ở bên cạnh vừa nói chuyện phiếm với nhau qua sóng comment, nếu quay đến nghệ sĩ nào không đủ độ nóng hay độ hot, trong sóng comment có người hỏi một câu “Đây là ai?”, những người xem đằng sau bắt đầu thay nhau tranh trả lời???? Để cho người ta phổ cập thêm kiến thức mới, nếu có mấy nghệ sĩ đồng thời xuất hiện trong màn hình, ở trong sóng comment lại bắt đầu bổ sung thêm kiến thức trước đó ai với ai từng xé nhau tan tác, cướp tài nguyên, có dưa để mà hít.
Tóm lại vô cùng náo nhiệt.
Vừa nãy máy quay quay đến Ôn Lệ và Trịnh Tuyết, sóng comment lập tức sôi nổi khác thường.
[Này tâm lý tố chất phải nói là mạnh ghê ấy, xé nhau đến mức thế mà khi thấy đối phương vẫn có thể tươi cười]
[Chẳng lẽ thím nghĩ người trong giới này toàn trắng đen thật giả trộn lẫn à]
[Thật giả đến mức cả một đường đều cho rằng người ta là cái gì bạch liên hoa?]
[Ha ha ha ha ai lại ngốc nghếch xé ngay trước mặt, giờ mấy người ra Weibo xem đi, bài viết đăng lên đè đầu Ôn Lệ, bắt đầu bôi đen Ôn Lệ theo mọi hướng khác nhau, nói đến thâm thì phải nói đoàn đội của cô Trịnh Tuyết hiểm mới đúng]
Ôn Lệ ở nơi đó không tiện xem di động, không biết mấy chuyện này.
Càng không biết việc cô ngồi ở vị trí này đã bị mấyblogger lên bài rồi, nói rằng cô cọ nhiệt của chồng để nâng địa vị mình lên.
Nội Ngu Bái Tỷ: “Chuyện kể rằng Trịnh Tuyết và Ôn Lệ đi con đường phát triển giống nhau nhưng vị trí hai người ngồi trong tiệc tối nay có thể nói là kém xa nhau cách cả bầu trời, con người Trịnh Tuyết xưa nay khiếm tốn không tranh không đoạt, so sánh với Ôn Lệ không biết viết hai chữ khiêm tốn lên mặt như thế nào mà nâng giá trị bản thân lên sẽ khiến người qua đường có cảm nhận tốt nhiều hơn. Ôn Lệ muốn nâng bản thân lên mà không thấy mặt mũi mình quá khó coi mà.”
Tất cả nghệ sĩ đều đang có mặt trong nơi tổ chức buổi lễ, cái này là do đoàn đội này có ân oán với đoàn đội khác làm, Lục Đan gửi thẳng tin nhắn WeChat cho Ôn Lệ, bảo cô chụp một bức ảnh selfie với toàn bộ các nghệ sĩ ngồi ở bàn đó rồi đăng lên Weibo, còn những cái khác cô không cần quan tâm.
Ôn Lệ làm theo như lời người đại diện nói, ngỏ lời với các vị tiền bối đang ngồi ở đây muốn chụp một bức ảnh chung.
Mọi người vui vẻ đồng ý.
Không bao lâu sau, Weibo Ôn Lệ đăng bức ảnh mới nhất tại hiện trường trong buổi tiệc tối nay.
Ôn Lệ Litchi: “Ngoan ngoãn như mình [hình ảnh]”
Trong ảnh chụp, bởi vì bố trí theo kiểu bàn tròn, Ôn Lệ cầm máy ở trên tay, dùng camera trước của điện thoại chụp, một tay đang đỡ mặt, mỉm cười có phần ngoan ngoãn lém lỉnh, Tống Nghiên ở đằng sau nghé ra một nửa đầu, nhìn về phía máy chụp cười cười, mà hiển nhiên biểu cảm của mấy tiền bối trong giới điện ảnh tinh nghịch quái lạ hơn bọn họ nhiều, nhe rằng cười vô cùng đáng yêu, còn cố ý dùng tay ái muội chỉ vào Tống Nghiên và Ôn Lệ trong màn ảnh.
Có vẻ không khí trên bàn này rất hòa hợp.
[Tam Lực, con có tiền đồ!!!! Mẹ mừng như điên!!!]
[Hôm nay Tam Lực đang giả bộ dịu dàng khéo léo trước mặt các tiền bối [awsl]]
[Tam Lực của chúng ta có tương lai]
Trong khu bình luận phát sóng trực tiếp, có người thả ảnh tổng hợp tất cả các thực tích của Ôn Lệ từ sau khi ra mắt, các loại tạp chí và các đại ngôn thương hiệu, cùng với đó là các giải thưởng đã được đề cử và đã nhận được trong mảng phim truyền hình, từ phiên ba đến phiên một trong các bộ phim, cộng rating của các bộ phim đã chiếu, các lượt bình chọn và nhấp tìm kiếm trên các nền tảng đều được đánh dấu rõ ràng.
“Người nhà chúng tôi vẫn là người mới trong giới, sẽ cố gắng tiến về phía trước học hỏi các tiền bối để phát triển, càng ngày càng tốt, nhân tiện Ôn Tam Lực đi theo con đường tiểu hoa, nữ hoàng rating, chồng là Tống Nghiên, diễn viên nam nhận được tam kim*.”
(*) Tam kim Trung Quốc (Kim Mã, Kim Tượng, Kim Kê)
————–
Cánh truyền thông đứng hai bên xung quanh thảm đỏ đang chờ sức để phát động, đợi hai người vừa xuống xe lập tức cầm máy ảnh chụp quay lia lịa.
Trước khi bắt đầu đêm hội, các công ty quản lý của các nghệ sĩ đã tung ra bộ ảnh tạo hình của nghệ sĩ nhà mình sẽ dùng để tham dự buổi lễ từ thiện đêm nay lên mạng, hình ảnh Ôn Lê đang mặc bộ váy xuân hè cao cấp trên người đã được mua hotsearch khoảng hai tiếng trước, trong ảnh chụp mà phòng làm việc đăng từ các góc độ đến ánh sáng đều được chỉnh sửa cẩn thận đến mức không thể soi mói được, đến lúc này chính thức xuất hiện trực tiếp, các bức ảnh thật không qua chỉnh sửa sẽ được đăng lên và phát tán rộng rãi trên mạng xã hội thông qua các bên truyền thông đang có mặt tại đây.
Mọi người đều biết Weibo như một nơi tập trung của tất cả các fandom đông đảo người hâm mộ, vào những lúc này fan sẽ để lại rất nhiều bình luận khen thổi phồng thần tượng của mình ở khắp nơi, rồi khu bình luận trên các trang công cộng là nơi tương đối có tính chủ quan vì lượng người qua đường bình luận ở đó nhiều, họ sẽ không quá mù quáng khen lấy khen để, cũng sẽ không chỉ trích hay mắng một cách vô tội vạ.
“Trực tiếp từ buổi lễ từ thiện của Parisly LiLi, đã đến vợ chồng Muối lên thảm đỏ, mọi người thấy hôm nay bọn họ thế nào [hình ảnh]”.
So với những bức ảnh được chỉnh sửa đôi khi không được chân thật lắm, thật ra kiểu như dưới ánh sáng bình thường này, ở trước máy ảnh lộ ra màu da như bình thường và cách trang điểm ổn sẽ càng hấp dẫn người qua đường xem hơn.
Nói chung bình thường một bức ảnh của một ngôi sao sẽ đẹp hơn một bức ảnh của một người bình thường hơn rất nhiều, từ khuôn mặt đến khí chất hay thần thái, luôn luôn mang lại cho người khác cái cảm giác ‘Đó là người nổi tiếng’.
Hai vị minh tinh đang được vây quanh bởi vô số ánh đèn flash nhấp nháy có độ sáng cao nhưng không hề chớp mắt tý, thỉnh thoảng còn chủ động thay đổi ánh mắt hay góc độ để cho mọi người ở đó quay chụp.
Từ góc độ này của ống kính, người nhìn ngắm bọn họ từ phía đó, mí mắt hai người hơi cụp xuống, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng tiêu chuẩn khi làm việc, nhìn vào thấy không phải quá vui vẻ, đã từng tham gia rất nhiều sự kiện đi thảm đỏ nên vừa bình tĩnh vừa tự tin.
[Thật tình phải cám thán rằng đất nước của chúng ta đất rộng của nhiều, ngay cả người đẹp cũng đẹp hơn bình thường nữa]
[Ảnh phòng làm việc đăng đã đẹp, ảnh không qua chỉnh sửa còn đẹp hơn gấp ngàn lần, ảnh nhìn càng chân thật càng đẹp hơn]
[Thấy cực kỳ đẹp]
[Không ngờ hôm nay hai người bọn họ sẽ bước trên thảm đỏ cùng nhau? Xem ra chương trình vợ chồng đã giúp bọn họ ăn tiền lãi xong còn rất tích cực phối hợp lăng xê.”
[Hai năm trước là Ánh trăng sáng × Thiên nga đen, năm nay là gì? Có tay viết văn nào đến cho một từ ghép đôi nào mới không?]
[Kỵ sĩ đen × Bông lan tử la?]
[Tôi tuyên bố có thể viết câu chuyện thay thế khác về điện hạ Bông lan tử la và Kỵ sĩ đen của vương tử điện hạ.]
Cái tên ‘Bông lan tử la của nhân gian’ này của Ôn Lệ được ra đời từ chương trình tuyển chọn kia, nguyên nhân bởi vì bức ảnh mái tóc màu tím của cô được truyền đi rộng rãi, lúc ấy có rất nhiều người ở trên mạng nói màu tím rất hợp với cô, sau đó Ôn Lệ về lại với màu đen, có nhiều người hy vọng không cần phải trong thời gian cô quay hay làm việc, cuộc sống bên ngoài lớn mật thử thêm nhiều kiểu màu mới cũng được.
Trên mạng lấy cô và màu tím buộc chặt lại một chỗ và được thảo luận trong một khoảng thời gian khá dài, lần này cô lại mặc một bộ lễ phục màu tím, đương nhiên khiến người dẫn chương trình thấy quá tốt.
Nhưng người chủ trì không hỏi trực tiếp Ôn Lê trước mà quay sang hỏi Tống Nghiên: “Hôm nay lần đầu thấy Ôn Lệ mặc bộ lễ phục nổi bật như vậy, Tống Nghiên cảm thấy phong cách ăn mặc hôm nay của vợ mình thế nào?”
Tống Nghiên trả lời: “Rất đẹp.”
“Ừm không biết có phải đẹp đến mức khiến anh ngơ ngẩn cả người rồi không?”
“Bình thường cô Ôn mặc gì cũng đẹp.” Tống Nghiên cười nói, “Đã ngây ngẩn cả người rất nhiều lần.”
Nữ MC trẻ tuổi che miệng cười khẽ.
Mặc dù Ôn Lệ biết đây là những bước cơ bản cần thiết theo quy trình của người dẫn chương trình, nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi nghe được những lời khen thổi phồng phô trương như này.
Đợi đến khi MC hỏi cô, đương nhiên cô khiêm tốn khen ngược lại: “Đẹp trai đến mức tôi không phân biệt rõ phương hướng, cho nên hôm nay chỉ có thể khoác tay thầy Tống mong anh ấy dẫn đường.”
Mấy lời khen này có trình độ cao hơn nhiều so với mấy lời khen của Tống Nghiên, hiện trường lập tức xuất hiện nhiều âm thanh ồn ào.
Cô nghiêng đầu, ra vẻ nghịch ngợm cười cười.
Tuy hai người dắt tay nhau nhưng biểu cảm trên khuôn mặt luôn bình tĩnh, ở trước mặt công chúng thể hiện đúng mực nhưng lại khiến người khác có cảm giác khoảng cách giữa hai người như gần như xa, không vì một chương trình truyền hình nổi tiếng mà thay đổi bất cứ thứ gì, bên trong chương trình như thế nào thì bên ngoài vẫn là thế đấy.
Phía ngoài xa xa nơi tổ chức, nhưng fan đang xem phát trực tiếp qua màn hình đã tiếp ứng để comment liên tục trôi dạt trên màn hình.
[Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân Tam Lực Mỹ Nhân]
[Tam Lực tái hiện Bông lan tử la nhân gian]
[Hôm nay Mỹ Nhân là Kỵ sĩ đen a a a a a a a a a a ]
[Hu hu hu chắc chỉ có mình tôi thích kiểu không quá gần gũi không quá thân mậ và có một chút khoảng cách giữa họ như này, sao không thử kiêng chút đồ ngọt xem thế nào!!!]
Sau khi ký tên lên trên tấm bảng phía sau, hai người xoay người tiến vào bên trong hội trường.
Hội trường của năm nay không khác những năm trước là bao nhưng số lượng người xem trực tiếp của năm nay đã phá kỷ lục của những năm trước đây, có hàng nghìn các thiết bị và nhiều đèn trong hội trường, các thiết bị trên sân khấu vẫn đang được hoàn thiện, ánh đèn có hơi tối, nhóm nghệ sĩ đang đi lại xung quanh nói chuyện liên tục, ồn ào lạ thường, màn hình lớn ở giữa trung tâm đang chiếu các bức ảnh của các nghệ sĩ có mặt đến tham dự hôm nay theo vòng lặp, gần một trăm nghệ sĩ có mặt tại buổi lễ, bất kể họ dựa vào tác phẩm hay họ là lưu lượng, nhưng không thể nghi ngờ, tất cả những nghệ sĩ có mặt vào hôm nay đều là những người có độ nổi tiếng và độ thảo luận cao, là người đang rất nổi trong giới.
Nơi này tập trung rất nhiều ngôi sao khác nhau, mà tiêu điểm lớn nhất hôm nay không thể nghi ngờ chắc chắn là hai nghệ sĩ gạo cội được mời đến tham dự, hai người đã càn quét tất cả các giải thưởng trong nước, cấp bậc ở ảnh đế, là nghệ sĩ có thâm niên.
Tống Nghiên thuộc loại thế hệ trẻ có năng lực và sự trẻ trung, mấy năm trước từng hợp tác với bọn họ, đã học được nhiều điều khi ở phiên vị thứ ba hoặc thứ tư.
Anh vừa mới đi vào trong, không bao lâu sau đã bị người đại diện kéo đi chào hỏi khắp nơi.
Hai vị tiền bối này không hề tỏ vẻ kiêu căng, thấy Tống Nghiên dẫn Ôn Lệ qua đây, còn điềm đạm khen một câu: “A Nghiên, hôm nay vợ cậu rất đẹp.”
“Em chào hai thầy.”
Ôn Lệ lễ phép đưa tay ra.
Hai người lần lượt bắt tay cô.
“Vợ của A Nghiên tính khi nào hợp tác với cậu ấy? Trong tay A Nghiên có khá nhiều kịch bản hay, cậu đừng có giấu kỹ, mang ra cho vợ cậu xem cùng, hai vợ chồng cùng nhau phát triển.”
“Giờ em vẫn chưa đủ khả năng để nhận phim điện ảnh.” Ôn Lệ nói thật, “Vẫn nên rèn luyện, rèn luyện trước, em sợ tham gia rồi sẽ kéo chân anh ấy.”
Hai người họ haha: “Lúc mới ra mắt, kỹ thuật diễn của A Nghiên còn không bằng em đấy, hơn nữa xuất hiện trước màn ảnh lớn không phải cái gì đó quá lớn lao, diễn nhiều sẽ tốt lên thôi.”
Bề ngoài thì Ôn Lệ cười cười, còn trong lòng lại nhớ đến bộ điện ảnh thể loại hài kịch nhẹ nhàng cô tham gia hai năm trước, đến giờ nó vẫn còn bị mang ra để chế giễu.
Cứ nên từ từ thì hơn. Kỹ thuật diễn của cô thế nào chính cô là người hiểu rõ nhất, không quá tốt cũng không quá kém. Nhưng nếu muốn nhận đóng phim điện ảnh, muốn diễn chung với các diễn viên ở tầm ảnh đế thì sẽ gặp nhiều khó khăn.
Cô và hai người họ không thân, hàn huyên vài câu xong đề tài trò chuyện chuyển sang Tống Nghiên.
Quê gốc của Tống Nghiên là ở Đại Lục, nhưng thời thơ ấu vẫn luôn ở Úc Thành, một thành phố ven biển ở phía Nam, mãi đến năm hơn mười mấy tuổi mới một mình chuyển đến Yến Thành để sinh sống, thông thạo tiếng bạch thoại* là điều hiển nhiên. Ôn Lệ nghe anh và hai người kia nói chuyện bằng tiếng bạch thoại với nhau. Tuy cô nghe hiểu sơ sơ, nhưng vì tự ti với trình độ của bản thân nên chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe.
(*) Bạch thoại là thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên các tiếng địa phương khác nhau được nói trên khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20.
Để tiện trò chuyện, Tống Nghiên quyết định dẫn Ôn Lệ ngồi xuống bàn của hai người họ.
Được ngồi cùng bàn với ba người nghệ sĩ là ảnh đế, lòng hư vinh của Ôn Lệ vô thức tăng lên.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, mấy nhà sản xuất đã cầm chén rượu nô nức kéo nhau qua đây để chào hỏi, hỏi cô sau này có muốn tham gia chương trình của bọn họ không.
Chị Đan không có ở đây, cô không lập tức đồng ý hoặc từ chối, chỉ lễ phép đưa cho họ số liên lạc của quản lí nhà mình.
Nhà sản xuất nói với cô một hai câu, rồi nhìn sang Tống Nghiên ngồi bên cạnh.
“Không biết trong hai năm tới, thầy Tống có định tham gia diễn phim truyền hình không?”
Tống Nghiên mỉm cười: “Cái đó còn phải xem duyên phận nữa.”
Lời này vừa nghe là biết anh đang từ chối uyển chuyển. Nhà sản xuất cũng hiểu “con mắt” của nhóm diễn viên vốn đã cao hơn bình thường, huống chi đây còn là diễn viên thuộc tầm phim điện ảnh. Nếu không phải kịch bản hay hoặc đội ngũ sản xuất tốt, thì dù có nhận được thù lao hậu hĩnh, họ vẫn không muốn lấy danh tiếng của mình ra để đánh cược.
Nhà sản xuất không thấy quá khó xử, chỉ nói để lại phương thức liên lạc, có duyên sẽ hợp tác.
Có không ít người đến đây để chào hỏi, có người Ôn Lệ nhận ra, có người thì không nhưng nét mặt của cô vẫn luôn tươi cười. Cho đến tận khi có một người xuất hiện khiến cô không thể cười nổi.
Trịnh Tuyết.
Từ sau chuyện đó, Trịnh Tuyết không kiếm chuyện để tìm cảm giác tồn tại nữa. Có lẽ biết nếu xuất hiện tiếp sẽ bị cô chế giễu nên mới quyết định ẩn thân.
Cô ta và Ôn Lệ đi cùng một con đường, bốn bộ phim mở đầu năm đều cực hot. Ekip phía sau luôn làm việc chăm chỉ, tính toán đường đi trong giới.
Nếu nói cái tầm của Hứa Tinh Duyệt không đủ tư cách để tranh đồ cao cấp của nhãn hiệu C với cô, thì hành động chọn Trịnh Tuyết của nhãn hiệu C sẽ không đắc tội với cả hai.
Khuôn mặt Trịnh Tuyết vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, mặc lễ phục màu trắng càng để lộ ra khí chất thần tiên lay động theo gió của cô ta.
Ôn Lệ chẳng hề nể nang gì, quay mặt đi luôn.
Trịnh Tuyết chào hỏi từng người lớp trước, rồi tiếp tục nâng chén với Tống Nghiên: “Thầy Tống, đã lâu không gặp.”
Hàn huyên được vài câu, cô ta vòng qua chỗ Ôn Lệ ở bên này, hơi cúi người, thì thầm vào tai Ôn Lệ: “Tôi nói này, sao cô có mặt mũi để ngồi đây thế?”
Ôn Lệ nghiêng đầu đối mặt với cô ta, Trịnh Tuyết nở nụ cười châm biếm với cô.
Ngữ khí cô bình tĩnh, vô tư hưởng ké quan hệ rộng của chồng: “Chỉ vì chồng tôi là Tống Nghiên.”
“Ngoài việc dựa vào chồng mình thì cô còn dựa vào gì được nữa?”
“Đến chồng mình còn không dựa vào được, thế không phải cô còn thảm hơn tôi à?”
Sắc mặt Trịnh Tuyết thoáng thay đổi.
Ôn Lệ nhướn mày, hất cằm sang bên kia: “Trên bàn vẫn còn chỗ trống kìa, có bản lĩnh thì cô ngồi đi, cô có dám không? Đã có gan ngồi đấy thì cũng không cần phải sợ việc tôi đi tìm một vài blogger nói cô mặt dày mày dạn tự nâng tầm bản thân mình lên.”
Trịnh Tuyết không đáp gì, đúng là cô ta không có gan đấy.
Ôn Lệ có thể ngồi đây vì cô là vợ của Tống Nghiên. Dù nhiều người trong giới biết rõ bọn họ chỉ kết hôn hợp đồng nhưng kết hôn chính là kết hôn, theo lẽ thường người vợ cũng được hưởng tài nguyên và quan hệ của chồng mình.
Siết chặt hàm dưới, Trịnh Tuyết thấp giọng nói: “Đểtôi xem cô và Tống Nghiên có thể diễn đến bao giờ.”
“Ngại quá, tất nhiên là diễn đến lúc tôi về hưu rồi.” Ôn Lệ nở một nụ cười thật tươi với cô ta, giọng điệu từ tốn, nhưng từ ngữ thì tỏa ra sự chán ghét lại còn không nói đạo lý, “Chuyện kịch bản mà cô vừa nói với hai người tiền bối hẳn là quản lý của cô phải rất vất vả lắm mới lấy được nhỉ? Chắc cô không sợ việc tôi quay qua nũng nịu với chồng một chút là có thể lấy được tài nguyên trong tay cô đúng không?”
“Có bản lĩnh thì cô cứ thử xem.”
“Là cô bảo tôi thử đấy nhé, đến lúc đó đừng có lên Weibo tỏ ra mình là người bị hại đáng thương, nói tôi cướp tài nguyên của cô.”
Vẻ mặt Trịnh Tuyết hơi hoảng, thấy dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa ngang ngược của Ôn Lệ, cô ta lo rằng Ôn Lệ sẽ tranh mất, tạm biệt mội người ngồi trên bàn rồi nhấc làn váy vội vàng rời đi.
So với những người ngấm ngầm như Hứa Tinh Duyệt, thì tính cách thích tranh cãi tay đôi của Trịnh Tuyết không gây quá nhiều khó khăn cho cô, cô ta chẳng bao giờ cãi lại được Ôn Lệ.
Hai nghễ sĩ nữ lưu lượng đứng đầu, họ luôn phải giả vờ trước mặt người khác, nếu gây hấn trước nhiều người như này thì sẽ rất mất mặt. Chỗ tiệc tối khá náo nhiệt, vừa nãy cô và Trịnh Tuyết “đối đáp” rất nhỏ, ngay cả những người ngồi bên cạnh còn không nghe được bọn cô đang nói gì. Nhưng Tống Nghiên có thể đoán được nó không phải mấy câu khách sáo.
“Lúc nãy em nói gì với cô ta?”
“Hả? Không có gì.”
Tống Nghiên quan sát thấy vẻ mặt cô thản nhiên, buồn cười nói: “Không chọc tức em chứ?”
“Không hề, cô ta lại đến ầm ĩ với tôi, không quen thấy tôi được ngồi ở bàn này với mọi người nên tìm đến đấy.” Ôn Lệ nghiêng người ghé sát vào anh nói thì thầm, giọng điệu đắc ý, “Tôi cọ hào quang của anh sướng đến ngây người.”
Tống Nghiên nhướn mày, dáng vẻ cam tâm tình nguyện khi được cọ: “Rất vui khi anh có thể giúp.”
Cô thả lỏng thở phào, đứng lên, nhìn trái nhìn phải muốn tìm Hứa Tinh Duyệt, muốn nhìn xem hôm nay đàn em của mình mặc lễ phục gì.
Đợi đến khi nhìn thấy người, cô ta đang ngồi cùng bàn với một số ca sĩ thần tượng khác, trên người mặc bộ váy thu đông của một thương hiệu cao cấp khác nhưng nó của của năm ngoái, một chút chênh lệch này được kéo ra rõ ràng.
Dường như Hứa Tinh Duyệt đã thấy cô xuyên qua một đống người, giả mù mưa sa cười cười.
Ôn Lệ coi như không nhìn thấy, chậm rì rì quay đầu lại.
Sắc mặt của Hứa Tinh Duyệt hơi không vui nhưng bàn chỗ Ôn Lệ ngồi kia cô ta không dám đi qua, sự nghiệp của cô ta vừa mới khởi sắc, ngay cả Ôn Lệ đang ngồi ở đó cũng đủ cách xa cô ta mấy dặm rồi chứ đừng nói đến Tống Nghiên và một số các tiền bối lớn khác ở trong giới đang ngồi cùng bàn.
Nếu cô ta đi qua mà Ôn Lệ không cho mặt mũi, trực tiếp làm lơ không nhìn mình thì đến lúc đó người xấu hổ là cô ta.
Đạo diễn Quách không muốn vì cô ta mà đắc tội với Tống Nghiên, còn mắng cô ta ngang ngược, không biết tốt xấu.
Lúc này Hứa Tinh Duyệt mới phát hiện, cô ta tự cho là mình đã đứng trên đỉnh núi trong vòng một năm ngắn ngủi, nhưng hóa ra ở trong mắt đàn chị lại không đáng giá để nhắc đến.
Bàn tay giấu ở dưới bàn không tự chủ được xiết chặt làn váy, mãi đến khi có người bạn trong nhóm nhận thấy tình trạng cô ta có gì đó không thích hợp, hỏi cô ta làm sao vậy, lúc này Hứa Tinh Duyệt mới thu lại tâm trạng, miễn cưỡng lắc lắc đầu.
——-
Máy quay đang quay để phát trực tiếp hiện trường buổi lễ từ thiện tối nay trên các nền tảng.
Số lượng người xem của buổi lễ thông qua phát sóng trực tiếp đã phá kỷ lục, vì đêm liên hoan còn chưa bắt đầu nên các cameras đang quay ngẫu nhiên một số nghệ sĩ ở dưới sân khấu, khán giả vừa chờ ở bên cạnh vừa nói chuyện phiếm với nhau qua sóng comment, nếu quay đến nghệ sĩ nào không đủ độ nóng hay độ hot, trong sóng comment có người hỏi một câu “Đây là ai?”, những người xem đằng sau bắt đầu thay nhau tranh trả lời???? Để cho người ta phổ cập thêm kiến thức mới, nếu có mấy nghệ sĩ đồng thời xuất hiện trong màn hình, ở trong sóng comment lại bắt đầu bổ sung thêm kiến thức trước đó ai với ai từng xé nhau tan tác, cướp tài nguyên, có dưa để mà hít.
Tóm lại vô cùng náo nhiệt.
Vừa nãy máy quay quay đến Ôn Lệ và Trịnh Tuyết, sóng comment lập tức sôi nổi khác thường.
[Này tâm lý tố chất phải nói là mạnh ghê ấy, xé nhau đến mức thế mà khi thấy đối phương vẫn có thể tươi cười]
[Chẳng lẽ thím nghĩ người trong giới này toàn trắng đen thật giả trộn lẫn à]
[Thật giả đến mức cả một đường đều cho rằng người ta là cái gì bạch liên hoa?]
[Ha ha ha ha ai lại ngốc nghếch xé ngay trước mặt, giờ mấy người ra Weibo xem đi, bài viết đăng lên đè đầu Ôn Lệ, bắt đầu bôi đen Ôn Lệ theo mọi hướng khác nhau, nói đến thâm thì phải nói đoàn đội của cô Trịnh Tuyết hiểm mới đúng]
Ôn Lệ ở nơi đó không tiện xem di động, không biết mấy chuyện này.
Càng không biết việc cô ngồi ở vị trí này đã bị mấyblogger lên bài rồi, nói rằng cô cọ nhiệt của chồng để nâng địa vị mình lên.
Nội Ngu Bái Tỷ: “Chuyện kể rằng Trịnh Tuyết và Ôn Lệ đi con đường phát triển giống nhau nhưng vị trí hai người ngồi trong tiệc tối nay có thể nói là kém xa nhau cách cả bầu trời, con người Trịnh Tuyết xưa nay khiếm tốn không tranh không đoạt, so sánh với Ôn Lệ không biết viết hai chữ khiêm tốn lên mặt như thế nào mà nâng giá trị bản thân lên sẽ khiến người qua đường có cảm nhận tốt nhiều hơn. Ôn Lệ muốn nâng bản thân lên mà không thấy mặt mũi mình quá khó coi mà.”
Tất cả nghệ sĩ đều đang có mặt trong nơi tổ chức buổi lễ, cái này là do đoàn đội này có ân oán với đoàn đội khác làm, Lục Đan gửi thẳng tin nhắn WeChat cho Ôn Lệ, bảo cô chụp một bức ảnh selfie với toàn bộ các nghệ sĩ ngồi ở bàn đó rồi đăng lên Weibo, còn những cái khác cô không cần quan tâm.
Ôn Lệ làm theo như lời người đại diện nói, ngỏ lời với các vị tiền bối đang ngồi ở đây muốn chụp một bức ảnh chung.
Mọi người vui vẻ đồng ý.
Không bao lâu sau, Weibo Ôn Lệ đăng bức ảnh mới nhất tại hiện trường trong buổi tiệc tối nay.
Ôn Lệ Litchi: “Ngoan ngoãn như mình [hình ảnh]”
Trong ảnh chụp, bởi vì bố trí theo kiểu bàn tròn, Ôn Lệ cầm máy ở trên tay, dùng camera trước của điện thoại chụp, một tay đang đỡ mặt, mỉm cười có phần ngoan ngoãn lém lỉnh, Tống Nghiên ở đằng sau nghé ra một nửa đầu, nhìn về phía máy chụp cười cười, mà hiển nhiên biểu cảm của mấy tiền bối trong giới điện ảnh tinh nghịch quái lạ hơn bọn họ nhiều, nhe rằng cười vô cùng đáng yêu, còn cố ý dùng tay ái muội chỉ vào Tống Nghiên và Ôn Lệ trong màn ảnh.
Có vẻ không khí trên bàn này rất hòa hợp.
[Tam Lực, con có tiền đồ!!!! Mẹ mừng như điên!!!]
[Hôm nay Tam Lực đang giả bộ dịu dàng khéo léo trước mặt các tiền bối [awsl]]
[Tam Lực của chúng ta có tương lai]
Trong khu bình luận phát sóng trực tiếp, có người thả ảnh tổng hợp tất cả các thực tích của Ôn Lệ từ sau khi ra mắt, các loại tạp chí và các đại ngôn thương hiệu, cùng với đó là các giải thưởng đã được đề cử và đã nhận được trong mảng phim truyền hình, từ phiên ba đến phiên một trong các bộ phim, cộng rating của các bộ phim đã chiếu, các lượt bình chọn và nhấp tìm kiếm trên các nền tảng đều được đánh dấu rõ ràng.
“Người nhà chúng tôi vẫn là người mới trong giới, sẽ cố gắng tiến về phía trước học hỏi các tiền bối để phát triển, càng ngày càng tốt, nhân tiện Ôn Tam Lực đi theo con đường tiểu hoa, nữ hoàng rating, chồng là Tống Nghiên, diễn viên nam nhận được tam kim*.”
(*) Tam kim Trung Quốc (Kim Mã, Kim Tượng, Kim Kê)
————–
Danh sách chương