Dù trong lòng mấy nhân viên tổ quay phim tràn đầy sự nghi hoặc, nhưng thân thể thì vẫn rất thành thật lưu lại đoạn này để dùng làm tư liệu này.
Vẫn luôn có nhiều fan muốn biết, nghệ sĩ mình thích lúc nhàn hạ ở nhà thì sẽ làm những gì.
Người nghệ sĩ nhìn thì ngoài lạnh trong nóng nhưng lúc rảnh rỗi lại ngồi xem bản focus cam của mình, vừa xem vừa cười một mình. Còn người nghệ sĩ nhìn thì hờ hững với vợ nhưng mặt và lòng lại bất hòa, lúc rảnh rỗi ở nhà sẽ xem bản focus cam của vợ mình, còn like các bình luận khen vợ mình.
“Thế Gian Có Người” quay đến tập ba, các nhân viên để cho nhóm khách quý tự do hơn nhiều. Chỉ khi nào có việc quay chụp ở ngoài thì mới phái người đi cùng, còn lúc ở nhà thì họ rất ít khi vào làm phiền, làm vậy để các khách mời buông bỏ chú ý với camera, cố gắng thể hiện cho khán giả thấy được khía cạnh chân thực và bình dị nhất khi ở nhà của mình.
Công việc của người nghệ sĩ đã luôn phải đối mặt với ống kính, vậy nên họ thích ứng khá tốt.
Tổ quay phim cho rằng cả hai người bọn họ đã quên mất chuyện trên đầu họ có máy quay.
Mấy người họ quyết định sẽ không nói gì, để tránh cho nó giống như tập một, đoạn video quay được tuyệt vời như vậy lại bị yêu cầu cắt hết đi chỉ để lại ba mươi giây, mấy đoạn tiếp xúc chân tay chỉ để cái màn hình đen xì.
Nhưng tổ quay phim đã đoán sai rồi.
Tuy là có thả lỏng nhưng nơi nào trong nhà cũng đặt camera, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhắc nhở bọn họ đang quay show truyền hình.
Chỉ là, bọn họ cảm thấy so với mấy cái camera lớn được dựng giá đỡ thì mấy camera nhỏ được gắn ở góc tường sẽ không nét bằng, có thể sẽ không quay được nội dung hiện trong điện thoại.
Đã có tư liệu, tổ quay phim thở phào nhẹ nhõm. Gần đây bởi chuyện của buổi lễ từ thiện nên dù trong khoảng thời gian này Tống Nghiên và Ôn Lệ không có công việc thương mại nào thì cũng sẽ thường xuyên đến công ty để họp. Thời gian họ ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thoạt nhìn buổi lễ chỉ tổ chức trong một đêm, nhưng lịch trình của nghệ sĩ đã phải sắp xếp ít nhất một tuần trước đó. Vì buổi lễ lần này có sếp lớn tài trợ, nên khi chưa được phép thì không được mời truyền thông đến quay chụp. Tổ quay phim đương nhiên cũng không thể vào quay cùng, vậy nên hôm đó cả bốn đôi khách quý đều sẽ xin nghỉ.
Do vậy biên tập đang vò đầu bứt tóc để sửa lại kịch bản, dẫn đến việc thời gian quay hình của tập ba được thu gọn lại.
Cuộc đời còn chưa rảnh rang được nửa ngày thì Ôn Lệ và Tống Nghiên nhận được thông báo của ekip chương trình. Vì hai ngày sau sẽ ra ngoài quay nên gọi bọn họ xuống thảo luận trước.
Ôn Lệ đi ra từ phòng ngủ đụng phải Tống Nghiên đi ra từ thư phòng.
“Ơ?” Ôn Lệ chớp mắt, “Anh về từ lúc nào đấy?”
“Hai tiếng trước.” Tống Nghiên nói, “Tưởng em đang ngủ nên không muốn làm phiền em.”
“Ờ…” Ôn Lệ lờ mờ gật đầu.
Đạo diễn ở trước máy quay đỡ trán, thở dài một cách nặng nề. Hai cái người này, một người thì ở phòng ngủ, người thì ở thư phòng, một người thì tưởng người kia không ở nhà, một người thì cho rằng người kia đang ngủ. Chẳng trách họ không hề giao lưu với nhau, đúng là lãng phí điện năng thiết bị của bọn họ.
Cũng may biên tập đã thức trắng đêm để sửa và cho ra kịch bản mới, chương trình của bọn họ vẫn còn cứu chữa được.
Hai người ra khỏi cửa, trong lúc đợi thang máy đi lên, thấy xung quanh không có camera, Ôn Lệ suy nghĩ một hồi lâu, giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh vẫn luôn ở trong thư phòng à?”
Tống Nghiên: “Ừ.”
“Anh làm gì trong thư phòng đấy?”
“Đọc kịch bản.” Tống Nghiên nói: “Hôm nay anh Bân đưa anh mấy kịch bản, anh ấy thấy cũng được nên mang sang cho anh xem.”
“À.” Ôn Lệ mím môi, lại hỏi: “Vậy anh có xem Weibo không? Có thấy hotsearch không?”
“Hotsearch gì cơ?”
Hotsearch bản focuscam thần sầu của tôi đó!
Ôn Lệ gãi cổ: “…..Không có gì, không nhìn thấy thì thôi.”
Không gian trong thang máy lại rơi vào trạng thái im ắng, may mà chỉ có một tầng, không gian bí bách rất nhanh được mở ra, sự yên tĩnh đó không tra tấn họ quá lâu.
Trong phòng phỏng vấn được dựng tạm trong nhà, nhân viên phụ trách cầm phiếu câu hỏi lên tiếng: “Xin hỏi hai người đã từng xem phim của đối phương chưa?”
Ôn Lệ thành thực: “Đã xem rồi.”
Tống Nghiên: “Từng xem rồi.”
Đúng là vậy, hai người họ trong giới ai cũng có bộ phim tiêu biểu riêng, ngày thường dù ít giao lưu với nhau nhưng ít nhất cũng là đối tác trong công việc, chắc chắn ít nhiều cũng đã từng xem phim của đối phương.
“Vậy hai người ấn tượng nhất với bộ nào của người kia? Không được nói bộ phim hai người từng hợp tác với nhau đâu đấy.”
Câu nói sau với nghĩa, vì bọn họ đã hợp tác với nhau bao giờ đâu.
Do lên kịch bản của bốn đôi khách quý giống nhau, thực ra câu sau dùng để nói cho ba đôi còn lại kia nghe.
Ôn Lệ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bộ <<Con Đường Cuối Điên Cuồng>>”
<<Con Đường Cuối Điên Cuồng>> là một bộ phim tội phạm, do hai bờ eo biển Đài Loan hợp tác với nhau, dàn diễn viên hùng hậu, từ vai chính đến vai phụ, hầu hết là những diễn viên thuộc phái thực lực của hai bên thủ vai. Ba năm trước nó đã được Liên hoan phim quốc tế chọn để công chiếu, lúc chuẩn bị cho công chiếu trong Đại Lục thì bị hoãn lại một thời gian do vấn đề thẩm tra. Vào thời điểm đó, trên mạng đã tràn lan tư liệu, may mắn nhờ vào sức hút phòng vé của Tống Nghiên, ngày công chiếu đầu coi như thuận lợi, cho đến tận ngày cuối cùng, danh tiếng và doanh thu phòng vé không quá tệ.
Trong phim, Tống Nghiên thủ vai Từ Gia An – thanh tra cấp cao của sở cảnh sát, chính trực kiệm lời, thanh liêm. Mặc cảnh phục trắng trên người, cấp hiệu hoa màu bạc và có sọc thẳng, trông rất lẫm liệt và nghiêm túc. Cuối cùng vì cứu người mà anh dũng hy sinh, khi đó còn có không ít fans trên mạng viết truyện đồng nhân về anh.
Nhân viên phụ trách gật đầu, rồi hỏi Tống Nghiên: “Vậy thầy Tống thì sao?”
“<<Chín Đèn Ngọc Vỡ>>”
Ôn Lệ không ngờ anh đã từng xem qua bộ phim này.
Đây là bộ phim tiên hiệp bốn năm trước của cô, nổi cực kỳ nổi, nổi nhất là nam chính, bởi hình tượng nam chính quá tốt nên vai nữ chính bị lấn át mất, về sau tác phẩm nổi kéo tên cô lên trong giới là bộ phim cổ trang mà cô đóng cùng Lục Minh kia.
Đều là những tác phẩm quay trước khi kết hôn ha…
Nhân viên phụ trách không ngờ cả hai người họ chọn những tác phẩm đời đầu của nhau.
“Vậy nên, nhiệm vụ ngoài trời hai ngày sau của chúng ta đó là đến địa điểm mà ekip chương trình đã sắp xếp trước cho hai người. Hai người sẽ dùng tác phẩm khi nãy mà hai người chọn làm nội dung, cùng nhau diễn lại một phân đoạn trong bộ phim đó. Thứ nhất là để gia tăng sự hiểu biết về tình trạng công việc của đối phương, tự mình trải nghiệm một chút để hiểu rõ hơn về tác phẩm, không phải dùng góc độ của khán giả, mà lấy thân phận của vai diễn để tương tác cùng đối phương, có thể sẽ có một cảm giác hoàn toàn khác.”
Ôn Lệ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy chúng tôi phải diễn đoạn nào?”
Người nhân viên cười một tiếng: “Cái này là do hai người quyết định, thích đoạn nào thì diễn đoạn đó, còn nguyên một đêm để suy nghĩ, không vội.”
Không phải là Ôn Lệ gấp gáp, mà do bộ phim kia cô xem cũng lâu rồi, phần lớn các tình tiết đã quên hết sạch.
Về đến nhà, cô lập tức mở TV, tìm kiếm <<Con Đường Cuối Điên Cuồng>> ở thanh tìm kiếm, dự định tối nay sẽ xem lại một lần.
Bộ phim điện ảnh này nói về một nhóm đàn ông, nhân vật nữ chiếm tỷ lệ cực kỳ ít. Tống Nghiên vào vai một cảnh sát hơn ba mươi tuổi bị góa vợ, mở đầu người vợ chỉ xuất hiện qua tấm ảnh chụp. Nghe nói vị nữ diễn viên còn không muốn nhận tiền thù lao vì cô ấy chỉ xuất hiện qua một tấm ảnh chân dung.
Xem xong cả bộ, số lượng vai diễn phối hợp với Tống Nghiên rất nhiều, ngoại trừ mấy đồng nghiệp là cảnh sát, thì còn mấy tội phạm điên rồ, tất cả là đàn ông.
Tống Nghiên hỏi cô: “Em định diễn đoạn nào?”
Ôn Lệ thấy hơi hối hận khi chọn bộ này, bởi vì cô chỉ có thể chọn vai diễn là đàn ông.
Dù sao thì cũng không thể diễn vai ảnh chân dung kia được.
Cô lâm vào trầm tư: “Anh đợi tôi suy nghĩ một chút.”
“Em muốn xem bộ tiên hiệp của em không?”
Đột nhiên sắc mặt Ôn Lệ trở nên phức tạp: “Tôi có nhiều bộ phim thế sao anh lại cố tình chọn bộ này hả?”
Tống Nghiên chớp mắt, cười một tiếng: “Ấn tượng sâu sắc.”
Ôn Lệ dùng ánh mắt “Vậy ánh mắt anh cũng chẳng ra sao” để nhìn anh.
Bộ tiên hiệp này của cô, không phải quay không tốt, cũng không phải do kịch bản không ổn, chỉ tự cô không chịu được kiểu thiết lập nhân vật của mình trong bộ phim này, cho đến tận bây giờ chưa bao giờ muốn xem lại.
Nhưng Tống Nghiên đã tìm được bộ phim này của cô, bắt đầu bật tập đầu tiên.
Bộ này vẻ ngoài là tiên hiệp, nhưng thực ra nó là bộ phim ngọt ngào về tình yêu nam nữ. Nam chính là tiên tôn được tam giới kính trọng, trời sinh là Jack Sue, còn nữ chính là con chồn tuyết nhỏ vừa mới tu luyện thành người.
Ở tập đầu, con chồn tuyết nhỏ vừa mới tu thành hình người do Ôn Lệ thủ vai tỉnh dậy ở sâu trong núi, lười biếng vươn vai.
Do vừa mới biến thành người, nó đi lại còn khó khăn, cũng không nói được tiếng người, vậy nên vẻ mặt và động tác cực kỳ buồn cười.
“Khanh khách – khanh khách –”
Ôn Lệ không thèm nhìn, giành lấy điều khiển, dứt khoát ấn nút tạm dừng.
Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Ôn Lệ cười miễn cưỡng: “…Anh có thể nói với đạo diễn đổi bộ khác được không?”
Tống Nghiên nhướng mày, khó xử nói: “Như vậy sẽ khiến hiệu quả công việc của họ bị chậm lại.”
“…” Ôn Lệ cũng thấy ngượng bởi sự tùy hứng của mình, lẩm bẩm nói, “Thật ra tôi không diễn được, năm đó để diễn bộ này, tôi đã phải xây dựng tâm lý rất lâu.”
“Nếu năm đó có thể vượt qua, sao bây giờ lại không thể?” Ngữ khí Tống Nghiên bình tĩnh, giống như khuyên răn, “Hay bản thân cô Ôn không tự tin?”
Ôn Lệ á khẩu không trả lời được.
Cái cô gặp trở ngại không phải là diễn xuất, mà là hình tượng.
Tống Nghiên lập tức tìm đoạn có cảnh phối hợp của nam nữ chính, rồi bảo: “Nếu em cảm thấy lo lắng thì mình diễn thử trước xem sao?”
Ôn Lệ thấy cách này cũng được.
Diễn thử trước xem thế nào, để tránh hai ngày nữa lúc quay chính thức lại bị mất mặt.
Cô đưa mắt nhìn camera trong phòng khách, đứng dậy nói: “Chúng ta về phòng ngủ diễn, tắt luôn camera đi, không cho bọn họ xem.”
Nhóm nhân viên ngồi trước máy quay: “?”
Diễn thử thôi mà, có gì mà không thể cho chúng tôi xem? Không phải lại muốn lên giường nghỉ ngơi chứ! Sao lại muốn tắt camera!
Hai người có thể suy xét đến rating một chút được không!
Nhóm nhân viên ngầm phản đối, nhưng họ không thể làm trái nguyện vọng của khách quý. Dù sao trong hợp đồng cũng đã nói rõ rồi, ekip cần tôn trọng sự riêng tư của khách quý.
Tống Nghiên đồng ý, đi theo Ôn Lệ vào phòng ngủ, tiện thể tắt luôn camera trong phòng.
Sở dĩ bốn năm trước Ôn Lệ chọn diễn bộ này vì khi đó không có nhiều phim để cô chọn, dẫu sao con người ta cũng phải kiếm sống, nên dù không phù hợp với hình tượng của mình nhưng cô vẫn quyết định diễn.
Trong khoảng thời gian hóa thành đạo trưởng người phàm, tiên tôn đã gặp được một con chồn tuyết nhỏ vừa mới tu luyện thành người ở sâu trong núi. Con chồn tuyết kia mới biến thành người nên đi lại rất khó khăn, trong lúc bước đi đã vô tình đạp trúng bẫy của thợ săn, tiên tôn tiện tay cứu nàng ra. Chồn tuyết thấy vị đạo trưởng này cốt cách thanh cao, dung mạo tuấn tú, khí chất lạnh lùng, lập tức quyết định sẽ học khí chất này, đi theo chàng.
Ban ngày thì mang hình dáng thiếu nữ, một thân lụa trắng, hai búi tóc được vấn thành búi tròn.
Khi đó Ôn Lệ còn chưa tìm được phong cách trang điểm hợp với mình, cũng không có ekip trang điểm hàng đầu theo sau. Vậy nên phong cách trang điểm trong phim lúc bấy giờ vẫn thiên về vẻ thanh thuần đáng yêu.
Ôn Lệ của bốn năm trước yêu kiều, mỏng manh trong từng cử chỉ.
Buổi tối biến về nguyên hình, toàn thân trắng như tuyết, chỉ lớn bằng một đứa trẻ sơ sinh, vừa nhẹ vừa nhỏ, nép vào lòng tiên tôn không hề mang lại chút cảm giác tồn tại.
Ngay từ đầu tiên tôn chỉ coi như nuôi sủng vật, vào lúc hoạn nạn chỉ có một mình, mỗi ngày nhìn Cửu Trùng Thiên rộng lớn như thế, có sủng vật bên người cũng khá tốt.
Cho đến một ngày nọ, chồn tuyết nhỏ bình thường hoạt bát đột nhiên xìu xuống, quỳ rạp trên mặt đất, chân sau cứ đạp mãi không ngừng, cái đuôi lông xù vểnh cao lên, tiên tôn không biết nàng bị làm sao, ngồi xổm bên cạnh nàng, sờ lông nàng.
“Mi bị làm sao đấy?”
Ngay sau đó, chồn tuyết hóa lại hình người, tiên tôn – người không hiểu tập tính của động vật sau khi nhìn thấy hình người của chồn tuyết, cuối cùng đã hiểu ra.
Cả người thiếu nữ đỏ bừng, tản ra một mùi hương nồng nàn. Cô nằm dưới đất, hai chân kẹp chặt, hơi cắn môi, nước mắt lưng tròng khiến cho người ta thấy thương xót.
Nàng động tình.
“Đạo trưởng.” Chồn tuyết nhỏ giọng nói, “Ngài giúp ta một chút đi.”
Nàng đi theo chàng lâu như vậy, đã sớm rời xa đồng loại. Nơi này không thể so với nhà nàng, khắp nơi đều là núi hoang hoa dại, đâu đâu cũng là tiếng chim hót, ếch kêu, ngay cả gió thổi cũng là làn gió ấm áp.
Chồn tuyết vịn vào bả vai chàng, từ từ cuốn lấy cơ thể tiên tôn, nhưng tiên tôn vẫn không có bất cứ hành động gì, chỉ nói nàng cố chịu đựng một chút.
Mắt nàng đỏ hoe hét lên: “Ta không chịu được! Ta sẽ chết mất!”
Chồn tuyết – loại động vật này, nếu không giao phối với giống đực trong thời kỳ động dục sẽ bị thổ huyết, khí không lưu thông được, rất dễ mất mạng.
“Đạo trưởng, đạo trưởng…” Nàng không ngừng gọi chàng, “Ngài giúp ta một chút đi, học giả mấy người không phải nói, cứu người là tích đức sao, ta đây đang giúp ngài tích đức đó.”
Hơi thở thiếu nữ tựa hoa lan, từng hơi thở của nàng đánh thẳng vào tâm trạng căng như dây đàn của tiên tôn, từ từ khơi ngợi làn sóng ngầm trong lòng chàng.
Hành động của nàng xuất phát từ bản năng, cầu hoan cũng không có bất kỳ mục đích hay tính toán gì, chỉ là vì mạng sống, ánh mắt đơn thuần lại xen lẫn chút dục vọng không thể che dấu. Hai loại cảm xúc đan vào nhau, đối với đàn ông chính là sự cám dỗ chí mạng.
Nhưng tiên tôn không giống với đàn ông phàm trần khác, chàng một lòng vì đạo, lần này độ kiếp, cũng vì thiên hạ chúng sinh. Cho dù lý trí đang trên bờ vực nhưng vẫn tuân thủ ý niệm ban đầu của mình, nhắm mắt lạnh lùng nói: “Nếu như hôm nay mệnh ngươi tận tại đây, thì nó là số mệnh của ngươi.”
Đây là lần đầu tiên đạo trưởng từ chối chồn tuyết, nhưng may chồn tuyết mạng lớn vẫn chưa chết. Sau đó bọn họ chiến tranh lạnh, khi lên núi thì một trước một sau đi lên, tiên tôn gọi nàng, nàng cũng không trả lời, nhưng vẫn luôn theo sau chàng. Chỉ cần tiên tôn quay lại nhìn nàng là nàng lập tức quay đi, hai người cứ như thế cả một tháng trời. Chàng giống như một vị cha già dẫn đứa con đi xa nhưng không biết quan tâm, chăm sóc nó như nào, nàng thì giống một đứa bé không chịu nói chuyện nhưng sẽ không đi lạc.
Đến lần thứ hai động dục, nàng biết đạo trưởng sẽ không giúp mình nên lén trốn vào trong hang động, tủi thân chờ chết.
Tiên tôn tìm nàng rất lâu, cuối cùng tìm được nàng ở trong hang động.
Nhưng chồn tuyết không cho phép chàng đến gần, chỉ nói: “Hoặc là giúp ta, không thì cách xa ta ra một chút, nếu không sau khi ta chết, cái mạng này của ta tính lên đầu ngài!”
Vị tiên tôn lạnh lùng, ít nói nổi giận kia nổi giận, kéo nàng ôm vào lòng.
“Chỉ lần này thôi!”
Sau này cũng không biết người động tình là chồn tuyết hay là tiên tôn.
Tiên tôn nói chỉ giúp nàng lần này thôi. Vì mạng sống của mình, chồn tuyết bắt đầu tìm kiếm đồng loại của mình ở khắp nơi, cuối cùng sau nửa tháng nàng đã tìm được người giống nàng, là chồn tuyết đực, cả người trắng như tuyết.
Hình người của chồn tuyết này là một thiếu niên trẻ tuổi khoảng 17-18 tuổi, xinh đẹp, mảnh khảnh, chồn tuyết thích xem mặt chồn tuyết, nàng khá hài lòng với người bạn đồng loại này.
Cuối cùng, nàng không cần vì mạng sống mà phải đau khổ cầu xin đạo trưởng giúp đỡ mỗi khi động dục nữa rồi.
Kết quả đạo trưởng lại không vui.
Suốt ngày trưng ra bộ mặt khó ở, ngăn khoảng cách giữa nàng với bạn đồng loại của nàng. Chồn tuyết rất tức giận, chỉ thẳng mặt đạo trưởng chửi: “Uổng công cho ngài là một người học đạo, không ngờ tâm địa lại độc ác như vậy! Ta chỉ “chiếm tiện nghi” của ngài một lần, vậy mà ngài lại muốn mạng của ta!”
Tiên tôn tức giận mắng nàng là chồn tuyết ngốc.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Đạo sĩ thối!”
“Chồn tuyết ngốc.”
“Đạo sĩ thối!”
“Chồn tuyết ngốc.”
Cứ mắng qua mắng lại như thế vài lần, mặt chồn tuyết đỏ tía tai, mặt mũi tiên tôn cũng đỏ bừng.
Mà vị “tiên tôn” trước mặt này còn chưa kịp diễn đến đoạn cãi nhau, lúc diễn đến đoạn lần đầu anh nên từ chối thì anh đã tự sửa kịch bản, tước vũ khí.
Ôn Lệ rất vất vả mới có thể gạt nỗi xấu hổ để nhập diễn, bây giờ đột nhiên không kịp phòng ngừa lại diễn ra, cảm xúc vừa về tới thực tại, rồi nghĩ đến những hành động vừa nãy của mình, tai ửng đỏ, tiếng tim đập thình thịch thình thịch.
Cô được người đàn ông ôm chặt trong lòng, nhỏ giọng oán trách: “Thầy Tống anh diễn sai rồi.”
“Ừm, xin lỗi.” Tống Nghiên thừa nhận sai lầm, thở dài rồi nói, “Anh nghĩ anh không thích hợp diễn vai đạo sĩ.”
Cô cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm nói: “Không đâu, diễn khá tốt mà.”
Cái biểu cảm ẩn nhẫn lại cấm dục kia, nhìn thật sự rất thật.
Cô định hỏi còn muốn tiếp tục hay không, nhưng mà người trước mắt không buông tay, cô cũng không giãy ra, mặc cho người kia ôm một hồi lâu, đến lúc thắt lưng cô bắt đầu đau mới đành chịu hỏi: “Rốt cuộc anh làm sao vậy?”
“Hả?” Giọng Tống Nghiên khàn khàn, mơ hồ nói, “Động tình thì phải.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mà lúc này, nhân viên tổ quay phim ở dưới lầu do hôm nay kết thúc giờ làm việc sớm, nên họ quyết định chỉnh sửa tư liệu quay được chiều nay cắt thành trailer.
Sau đó cho ra lò một đoạn preview ba mươi giây, ép khô giá trị con người của thầy Tống và cô Ôn.
—————
Vẫn luôn có nhiều fan muốn biết, nghệ sĩ mình thích lúc nhàn hạ ở nhà thì sẽ làm những gì.
Người nghệ sĩ nhìn thì ngoài lạnh trong nóng nhưng lúc rảnh rỗi lại ngồi xem bản focus cam của mình, vừa xem vừa cười một mình. Còn người nghệ sĩ nhìn thì hờ hững với vợ nhưng mặt và lòng lại bất hòa, lúc rảnh rỗi ở nhà sẽ xem bản focus cam của vợ mình, còn like các bình luận khen vợ mình.
“Thế Gian Có Người” quay đến tập ba, các nhân viên để cho nhóm khách quý tự do hơn nhiều. Chỉ khi nào có việc quay chụp ở ngoài thì mới phái người đi cùng, còn lúc ở nhà thì họ rất ít khi vào làm phiền, làm vậy để các khách mời buông bỏ chú ý với camera, cố gắng thể hiện cho khán giả thấy được khía cạnh chân thực và bình dị nhất khi ở nhà của mình.
Công việc của người nghệ sĩ đã luôn phải đối mặt với ống kính, vậy nên họ thích ứng khá tốt.
Tổ quay phim cho rằng cả hai người bọn họ đã quên mất chuyện trên đầu họ có máy quay.
Mấy người họ quyết định sẽ không nói gì, để tránh cho nó giống như tập một, đoạn video quay được tuyệt vời như vậy lại bị yêu cầu cắt hết đi chỉ để lại ba mươi giây, mấy đoạn tiếp xúc chân tay chỉ để cái màn hình đen xì.
Nhưng tổ quay phim đã đoán sai rồi.
Tuy là có thả lỏng nhưng nơi nào trong nhà cũng đặt camera, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhắc nhở bọn họ đang quay show truyền hình.
Chỉ là, bọn họ cảm thấy so với mấy cái camera lớn được dựng giá đỡ thì mấy camera nhỏ được gắn ở góc tường sẽ không nét bằng, có thể sẽ không quay được nội dung hiện trong điện thoại.
Đã có tư liệu, tổ quay phim thở phào nhẹ nhõm. Gần đây bởi chuyện của buổi lễ từ thiện nên dù trong khoảng thời gian này Tống Nghiên và Ôn Lệ không có công việc thương mại nào thì cũng sẽ thường xuyên đến công ty để họp. Thời gian họ ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thoạt nhìn buổi lễ chỉ tổ chức trong một đêm, nhưng lịch trình của nghệ sĩ đã phải sắp xếp ít nhất một tuần trước đó. Vì buổi lễ lần này có sếp lớn tài trợ, nên khi chưa được phép thì không được mời truyền thông đến quay chụp. Tổ quay phim đương nhiên cũng không thể vào quay cùng, vậy nên hôm đó cả bốn đôi khách quý đều sẽ xin nghỉ.
Do vậy biên tập đang vò đầu bứt tóc để sửa lại kịch bản, dẫn đến việc thời gian quay hình của tập ba được thu gọn lại.
Cuộc đời còn chưa rảnh rang được nửa ngày thì Ôn Lệ và Tống Nghiên nhận được thông báo của ekip chương trình. Vì hai ngày sau sẽ ra ngoài quay nên gọi bọn họ xuống thảo luận trước.
Ôn Lệ đi ra từ phòng ngủ đụng phải Tống Nghiên đi ra từ thư phòng.
“Ơ?” Ôn Lệ chớp mắt, “Anh về từ lúc nào đấy?”
“Hai tiếng trước.” Tống Nghiên nói, “Tưởng em đang ngủ nên không muốn làm phiền em.”
“Ờ…” Ôn Lệ lờ mờ gật đầu.
Đạo diễn ở trước máy quay đỡ trán, thở dài một cách nặng nề. Hai cái người này, một người thì ở phòng ngủ, người thì ở thư phòng, một người thì tưởng người kia không ở nhà, một người thì cho rằng người kia đang ngủ. Chẳng trách họ không hề giao lưu với nhau, đúng là lãng phí điện năng thiết bị của bọn họ.
Cũng may biên tập đã thức trắng đêm để sửa và cho ra kịch bản mới, chương trình của bọn họ vẫn còn cứu chữa được.
Hai người ra khỏi cửa, trong lúc đợi thang máy đi lên, thấy xung quanh không có camera, Ôn Lệ suy nghĩ một hồi lâu, giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh vẫn luôn ở trong thư phòng à?”
Tống Nghiên: “Ừ.”
“Anh làm gì trong thư phòng đấy?”
“Đọc kịch bản.” Tống Nghiên nói: “Hôm nay anh Bân đưa anh mấy kịch bản, anh ấy thấy cũng được nên mang sang cho anh xem.”
“À.” Ôn Lệ mím môi, lại hỏi: “Vậy anh có xem Weibo không? Có thấy hotsearch không?”
“Hotsearch gì cơ?”
Hotsearch bản focuscam thần sầu của tôi đó!
Ôn Lệ gãi cổ: “…..Không có gì, không nhìn thấy thì thôi.”
Không gian trong thang máy lại rơi vào trạng thái im ắng, may mà chỉ có một tầng, không gian bí bách rất nhanh được mở ra, sự yên tĩnh đó không tra tấn họ quá lâu.
Trong phòng phỏng vấn được dựng tạm trong nhà, nhân viên phụ trách cầm phiếu câu hỏi lên tiếng: “Xin hỏi hai người đã từng xem phim của đối phương chưa?”
Ôn Lệ thành thực: “Đã xem rồi.”
Tống Nghiên: “Từng xem rồi.”
Đúng là vậy, hai người họ trong giới ai cũng có bộ phim tiêu biểu riêng, ngày thường dù ít giao lưu với nhau nhưng ít nhất cũng là đối tác trong công việc, chắc chắn ít nhiều cũng đã từng xem phim của đối phương.
“Vậy hai người ấn tượng nhất với bộ nào của người kia? Không được nói bộ phim hai người từng hợp tác với nhau đâu đấy.”
Câu nói sau với nghĩa, vì bọn họ đã hợp tác với nhau bao giờ đâu.
Do lên kịch bản của bốn đôi khách quý giống nhau, thực ra câu sau dùng để nói cho ba đôi còn lại kia nghe.
Ôn Lệ nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bộ <<Con Đường Cuối Điên Cuồng>>”
<<Con Đường Cuối Điên Cuồng>> là một bộ phim tội phạm, do hai bờ eo biển Đài Loan hợp tác với nhau, dàn diễn viên hùng hậu, từ vai chính đến vai phụ, hầu hết là những diễn viên thuộc phái thực lực của hai bên thủ vai. Ba năm trước nó đã được Liên hoan phim quốc tế chọn để công chiếu, lúc chuẩn bị cho công chiếu trong Đại Lục thì bị hoãn lại một thời gian do vấn đề thẩm tra. Vào thời điểm đó, trên mạng đã tràn lan tư liệu, may mắn nhờ vào sức hút phòng vé của Tống Nghiên, ngày công chiếu đầu coi như thuận lợi, cho đến tận ngày cuối cùng, danh tiếng và doanh thu phòng vé không quá tệ.
Trong phim, Tống Nghiên thủ vai Từ Gia An – thanh tra cấp cao của sở cảnh sát, chính trực kiệm lời, thanh liêm. Mặc cảnh phục trắng trên người, cấp hiệu hoa màu bạc và có sọc thẳng, trông rất lẫm liệt và nghiêm túc. Cuối cùng vì cứu người mà anh dũng hy sinh, khi đó còn có không ít fans trên mạng viết truyện đồng nhân về anh.
Nhân viên phụ trách gật đầu, rồi hỏi Tống Nghiên: “Vậy thầy Tống thì sao?”
“<<Chín Đèn Ngọc Vỡ>>”
Ôn Lệ không ngờ anh đã từng xem qua bộ phim này.
Đây là bộ phim tiên hiệp bốn năm trước của cô, nổi cực kỳ nổi, nổi nhất là nam chính, bởi hình tượng nam chính quá tốt nên vai nữ chính bị lấn át mất, về sau tác phẩm nổi kéo tên cô lên trong giới là bộ phim cổ trang mà cô đóng cùng Lục Minh kia.
Đều là những tác phẩm quay trước khi kết hôn ha…
Nhân viên phụ trách không ngờ cả hai người họ chọn những tác phẩm đời đầu của nhau.
“Vậy nên, nhiệm vụ ngoài trời hai ngày sau của chúng ta đó là đến địa điểm mà ekip chương trình đã sắp xếp trước cho hai người. Hai người sẽ dùng tác phẩm khi nãy mà hai người chọn làm nội dung, cùng nhau diễn lại một phân đoạn trong bộ phim đó. Thứ nhất là để gia tăng sự hiểu biết về tình trạng công việc của đối phương, tự mình trải nghiệm một chút để hiểu rõ hơn về tác phẩm, không phải dùng góc độ của khán giả, mà lấy thân phận của vai diễn để tương tác cùng đối phương, có thể sẽ có một cảm giác hoàn toàn khác.”
Ôn Lệ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Vậy chúng tôi phải diễn đoạn nào?”
Người nhân viên cười một tiếng: “Cái này là do hai người quyết định, thích đoạn nào thì diễn đoạn đó, còn nguyên một đêm để suy nghĩ, không vội.”
Không phải là Ôn Lệ gấp gáp, mà do bộ phim kia cô xem cũng lâu rồi, phần lớn các tình tiết đã quên hết sạch.
Về đến nhà, cô lập tức mở TV, tìm kiếm <<Con Đường Cuối Điên Cuồng>> ở thanh tìm kiếm, dự định tối nay sẽ xem lại một lần.
Bộ phim điện ảnh này nói về một nhóm đàn ông, nhân vật nữ chiếm tỷ lệ cực kỳ ít. Tống Nghiên vào vai một cảnh sát hơn ba mươi tuổi bị góa vợ, mở đầu người vợ chỉ xuất hiện qua tấm ảnh chụp. Nghe nói vị nữ diễn viên còn không muốn nhận tiền thù lao vì cô ấy chỉ xuất hiện qua một tấm ảnh chân dung.
Xem xong cả bộ, số lượng vai diễn phối hợp với Tống Nghiên rất nhiều, ngoại trừ mấy đồng nghiệp là cảnh sát, thì còn mấy tội phạm điên rồ, tất cả là đàn ông.
Tống Nghiên hỏi cô: “Em định diễn đoạn nào?”
Ôn Lệ thấy hơi hối hận khi chọn bộ này, bởi vì cô chỉ có thể chọn vai diễn là đàn ông.
Dù sao thì cũng không thể diễn vai ảnh chân dung kia được.
Cô lâm vào trầm tư: “Anh đợi tôi suy nghĩ một chút.”
“Em muốn xem bộ tiên hiệp của em không?”
Đột nhiên sắc mặt Ôn Lệ trở nên phức tạp: “Tôi có nhiều bộ phim thế sao anh lại cố tình chọn bộ này hả?”
Tống Nghiên chớp mắt, cười một tiếng: “Ấn tượng sâu sắc.”
Ôn Lệ dùng ánh mắt “Vậy ánh mắt anh cũng chẳng ra sao” để nhìn anh.
Bộ tiên hiệp này của cô, không phải quay không tốt, cũng không phải do kịch bản không ổn, chỉ tự cô không chịu được kiểu thiết lập nhân vật của mình trong bộ phim này, cho đến tận bây giờ chưa bao giờ muốn xem lại.
Nhưng Tống Nghiên đã tìm được bộ phim này của cô, bắt đầu bật tập đầu tiên.
Bộ này vẻ ngoài là tiên hiệp, nhưng thực ra nó là bộ phim ngọt ngào về tình yêu nam nữ. Nam chính là tiên tôn được tam giới kính trọng, trời sinh là Jack Sue, còn nữ chính là con chồn tuyết nhỏ vừa mới tu luyện thành người.
Ở tập đầu, con chồn tuyết nhỏ vừa mới tu thành hình người do Ôn Lệ thủ vai tỉnh dậy ở sâu trong núi, lười biếng vươn vai.
Do vừa mới biến thành người, nó đi lại còn khó khăn, cũng không nói được tiếng người, vậy nên vẻ mặt và động tác cực kỳ buồn cười.
“Khanh khách – khanh khách –”
Ôn Lệ không thèm nhìn, giành lấy điều khiển, dứt khoát ấn nút tạm dừng.
Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Ôn Lệ cười miễn cưỡng: “…Anh có thể nói với đạo diễn đổi bộ khác được không?”
Tống Nghiên nhướng mày, khó xử nói: “Như vậy sẽ khiến hiệu quả công việc của họ bị chậm lại.”
“…” Ôn Lệ cũng thấy ngượng bởi sự tùy hứng của mình, lẩm bẩm nói, “Thật ra tôi không diễn được, năm đó để diễn bộ này, tôi đã phải xây dựng tâm lý rất lâu.”
“Nếu năm đó có thể vượt qua, sao bây giờ lại không thể?” Ngữ khí Tống Nghiên bình tĩnh, giống như khuyên răn, “Hay bản thân cô Ôn không tự tin?”
Ôn Lệ á khẩu không trả lời được.
Cái cô gặp trở ngại không phải là diễn xuất, mà là hình tượng.
Tống Nghiên lập tức tìm đoạn có cảnh phối hợp của nam nữ chính, rồi bảo: “Nếu em cảm thấy lo lắng thì mình diễn thử trước xem sao?”
Ôn Lệ thấy cách này cũng được.
Diễn thử trước xem thế nào, để tránh hai ngày nữa lúc quay chính thức lại bị mất mặt.
Cô đưa mắt nhìn camera trong phòng khách, đứng dậy nói: “Chúng ta về phòng ngủ diễn, tắt luôn camera đi, không cho bọn họ xem.”
Nhóm nhân viên ngồi trước máy quay: “?”
Diễn thử thôi mà, có gì mà không thể cho chúng tôi xem? Không phải lại muốn lên giường nghỉ ngơi chứ! Sao lại muốn tắt camera!
Hai người có thể suy xét đến rating một chút được không!
Nhóm nhân viên ngầm phản đối, nhưng họ không thể làm trái nguyện vọng của khách quý. Dù sao trong hợp đồng cũng đã nói rõ rồi, ekip cần tôn trọng sự riêng tư của khách quý.
Tống Nghiên đồng ý, đi theo Ôn Lệ vào phòng ngủ, tiện thể tắt luôn camera trong phòng.
Sở dĩ bốn năm trước Ôn Lệ chọn diễn bộ này vì khi đó không có nhiều phim để cô chọn, dẫu sao con người ta cũng phải kiếm sống, nên dù không phù hợp với hình tượng của mình nhưng cô vẫn quyết định diễn.
Trong khoảng thời gian hóa thành đạo trưởng người phàm, tiên tôn đã gặp được một con chồn tuyết nhỏ vừa mới tu luyện thành người ở sâu trong núi. Con chồn tuyết kia mới biến thành người nên đi lại rất khó khăn, trong lúc bước đi đã vô tình đạp trúng bẫy của thợ săn, tiên tôn tiện tay cứu nàng ra. Chồn tuyết thấy vị đạo trưởng này cốt cách thanh cao, dung mạo tuấn tú, khí chất lạnh lùng, lập tức quyết định sẽ học khí chất này, đi theo chàng.
Ban ngày thì mang hình dáng thiếu nữ, một thân lụa trắng, hai búi tóc được vấn thành búi tròn.
Khi đó Ôn Lệ còn chưa tìm được phong cách trang điểm hợp với mình, cũng không có ekip trang điểm hàng đầu theo sau. Vậy nên phong cách trang điểm trong phim lúc bấy giờ vẫn thiên về vẻ thanh thuần đáng yêu.
Ôn Lệ của bốn năm trước yêu kiều, mỏng manh trong từng cử chỉ.
Buổi tối biến về nguyên hình, toàn thân trắng như tuyết, chỉ lớn bằng một đứa trẻ sơ sinh, vừa nhẹ vừa nhỏ, nép vào lòng tiên tôn không hề mang lại chút cảm giác tồn tại.
Ngay từ đầu tiên tôn chỉ coi như nuôi sủng vật, vào lúc hoạn nạn chỉ có một mình, mỗi ngày nhìn Cửu Trùng Thiên rộng lớn như thế, có sủng vật bên người cũng khá tốt.
Cho đến một ngày nọ, chồn tuyết nhỏ bình thường hoạt bát đột nhiên xìu xuống, quỳ rạp trên mặt đất, chân sau cứ đạp mãi không ngừng, cái đuôi lông xù vểnh cao lên, tiên tôn không biết nàng bị làm sao, ngồi xổm bên cạnh nàng, sờ lông nàng.
“Mi bị làm sao đấy?”
Ngay sau đó, chồn tuyết hóa lại hình người, tiên tôn – người không hiểu tập tính của động vật sau khi nhìn thấy hình người của chồn tuyết, cuối cùng đã hiểu ra.
Cả người thiếu nữ đỏ bừng, tản ra một mùi hương nồng nàn. Cô nằm dưới đất, hai chân kẹp chặt, hơi cắn môi, nước mắt lưng tròng khiến cho người ta thấy thương xót.
Nàng động tình.
“Đạo trưởng.” Chồn tuyết nhỏ giọng nói, “Ngài giúp ta một chút đi.”
Nàng đi theo chàng lâu như vậy, đã sớm rời xa đồng loại. Nơi này không thể so với nhà nàng, khắp nơi đều là núi hoang hoa dại, đâu đâu cũng là tiếng chim hót, ếch kêu, ngay cả gió thổi cũng là làn gió ấm áp.
Chồn tuyết vịn vào bả vai chàng, từ từ cuốn lấy cơ thể tiên tôn, nhưng tiên tôn vẫn không có bất cứ hành động gì, chỉ nói nàng cố chịu đựng một chút.
Mắt nàng đỏ hoe hét lên: “Ta không chịu được! Ta sẽ chết mất!”
Chồn tuyết – loại động vật này, nếu không giao phối với giống đực trong thời kỳ động dục sẽ bị thổ huyết, khí không lưu thông được, rất dễ mất mạng.
“Đạo trưởng, đạo trưởng…” Nàng không ngừng gọi chàng, “Ngài giúp ta một chút đi, học giả mấy người không phải nói, cứu người là tích đức sao, ta đây đang giúp ngài tích đức đó.”
Hơi thở thiếu nữ tựa hoa lan, từng hơi thở của nàng đánh thẳng vào tâm trạng căng như dây đàn của tiên tôn, từ từ khơi ngợi làn sóng ngầm trong lòng chàng.
Hành động của nàng xuất phát từ bản năng, cầu hoan cũng không có bất kỳ mục đích hay tính toán gì, chỉ là vì mạng sống, ánh mắt đơn thuần lại xen lẫn chút dục vọng không thể che dấu. Hai loại cảm xúc đan vào nhau, đối với đàn ông chính là sự cám dỗ chí mạng.
Nhưng tiên tôn không giống với đàn ông phàm trần khác, chàng một lòng vì đạo, lần này độ kiếp, cũng vì thiên hạ chúng sinh. Cho dù lý trí đang trên bờ vực nhưng vẫn tuân thủ ý niệm ban đầu của mình, nhắm mắt lạnh lùng nói: “Nếu như hôm nay mệnh ngươi tận tại đây, thì nó là số mệnh của ngươi.”
Đây là lần đầu tiên đạo trưởng từ chối chồn tuyết, nhưng may chồn tuyết mạng lớn vẫn chưa chết. Sau đó bọn họ chiến tranh lạnh, khi lên núi thì một trước một sau đi lên, tiên tôn gọi nàng, nàng cũng không trả lời, nhưng vẫn luôn theo sau chàng. Chỉ cần tiên tôn quay lại nhìn nàng là nàng lập tức quay đi, hai người cứ như thế cả một tháng trời. Chàng giống như một vị cha già dẫn đứa con đi xa nhưng không biết quan tâm, chăm sóc nó như nào, nàng thì giống một đứa bé không chịu nói chuyện nhưng sẽ không đi lạc.
Đến lần thứ hai động dục, nàng biết đạo trưởng sẽ không giúp mình nên lén trốn vào trong hang động, tủi thân chờ chết.
Tiên tôn tìm nàng rất lâu, cuối cùng tìm được nàng ở trong hang động.
Nhưng chồn tuyết không cho phép chàng đến gần, chỉ nói: “Hoặc là giúp ta, không thì cách xa ta ra một chút, nếu không sau khi ta chết, cái mạng này của ta tính lên đầu ngài!”
Vị tiên tôn lạnh lùng, ít nói nổi giận kia nổi giận, kéo nàng ôm vào lòng.
“Chỉ lần này thôi!”
Sau này cũng không biết người động tình là chồn tuyết hay là tiên tôn.
Tiên tôn nói chỉ giúp nàng lần này thôi. Vì mạng sống của mình, chồn tuyết bắt đầu tìm kiếm đồng loại của mình ở khắp nơi, cuối cùng sau nửa tháng nàng đã tìm được người giống nàng, là chồn tuyết đực, cả người trắng như tuyết.
Hình người của chồn tuyết này là một thiếu niên trẻ tuổi khoảng 17-18 tuổi, xinh đẹp, mảnh khảnh, chồn tuyết thích xem mặt chồn tuyết, nàng khá hài lòng với người bạn đồng loại này.
Cuối cùng, nàng không cần vì mạng sống mà phải đau khổ cầu xin đạo trưởng giúp đỡ mỗi khi động dục nữa rồi.
Kết quả đạo trưởng lại không vui.
Suốt ngày trưng ra bộ mặt khó ở, ngăn khoảng cách giữa nàng với bạn đồng loại của nàng. Chồn tuyết rất tức giận, chỉ thẳng mặt đạo trưởng chửi: “Uổng công cho ngài là một người học đạo, không ngờ tâm địa lại độc ác như vậy! Ta chỉ “chiếm tiện nghi” của ngài một lần, vậy mà ngài lại muốn mạng của ta!”
Tiên tôn tức giận mắng nàng là chồn tuyết ngốc.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Đạo sĩ thối!”
“Chồn tuyết ngốc.”
“Đạo sĩ thối!”
“Chồn tuyết ngốc.”
Cứ mắng qua mắng lại như thế vài lần, mặt chồn tuyết đỏ tía tai, mặt mũi tiên tôn cũng đỏ bừng.
Mà vị “tiên tôn” trước mặt này còn chưa kịp diễn đến đoạn cãi nhau, lúc diễn đến đoạn lần đầu anh nên từ chối thì anh đã tự sửa kịch bản, tước vũ khí.
Ôn Lệ rất vất vả mới có thể gạt nỗi xấu hổ để nhập diễn, bây giờ đột nhiên không kịp phòng ngừa lại diễn ra, cảm xúc vừa về tới thực tại, rồi nghĩ đến những hành động vừa nãy của mình, tai ửng đỏ, tiếng tim đập thình thịch thình thịch.
Cô được người đàn ông ôm chặt trong lòng, nhỏ giọng oán trách: “Thầy Tống anh diễn sai rồi.”
“Ừm, xin lỗi.” Tống Nghiên thừa nhận sai lầm, thở dài rồi nói, “Anh nghĩ anh không thích hợp diễn vai đạo sĩ.”
Cô cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm nói: “Không đâu, diễn khá tốt mà.”
Cái biểu cảm ẩn nhẫn lại cấm dục kia, nhìn thật sự rất thật.
Cô định hỏi còn muốn tiếp tục hay không, nhưng mà người trước mắt không buông tay, cô cũng không giãy ra, mặc cho người kia ôm một hồi lâu, đến lúc thắt lưng cô bắt đầu đau mới đành chịu hỏi: “Rốt cuộc anh làm sao vậy?”
“Hả?” Giọng Tống Nghiên khàn khàn, mơ hồ nói, “Động tình thì phải.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mà lúc này, nhân viên tổ quay phim ở dưới lầu do hôm nay kết thúc giờ làm việc sớm, nên họ quyết định chỉnh sửa tư liệu quay được chiều nay cắt thành trailer.
Sau đó cho ra lò một đoạn preview ba mươi giây, ép khô giá trị con người của thầy Tống và cô Ôn.
—————
Danh sách chương