Một tập thể mà có số lượng fan nhiều thì đương nhiên các cao thủ ngọa hổ tàng long có không ít.
Trong nhóm fan CP Muối, lực lượng fan biết làm fanart, fanmade-video có rất nhiều, đương nhiên những người có thể chụp ảnh hay biết photoshop càng không nói đến.
Hai năm trở lại đây, bọn họ chỉ lấy được số ít các bức ảnh đứng cùng khung của Tống Nghiên và Ôn Lệ, dùng thẩm mỹ cao cấp nhất, tạo thành kỹ năng điêu luyện nhất là photoshop ra một tấm ảnh từ mức bình thường đến mức lên trời cũng không gặp được mấy lần, nhóm người qua đường không hiểu được nội tâm của các nghệ nhân, ấn tượng đầu tiên đa số là nhìn mặt, fan CP lợi dụng ấn tượng đầu tiên có chút nông cạn này để dùng lừa gạt đám người qua đường vào hố, trở thành đòn sát thủ.
Chờ người qua đường mơ hồ ngốc nghếch lọt hố xong mới phát hiện mặt Muối chỉ là chút hạt nêm nho nhỏ thôi, còn vị ngọt chính hiệu ấy à, là mấy thành phẩm mà các cao nhân trong cộng động fan làm ra ý.
Nhưng đã quá muộn rồi, người đã hãm sâu vào trong hố chỉ có thể tiếp tục ngồi chổm hổm ở đó thôi.
[Super Topic vợ chồng Muối: #Muối #0325 hậu trường quay chương trình, gửi lời chào đến tác phẩm điện ảnh kinh điển, quân|phiệt lớn x con gái nhà quyền quý trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cùng khung!!! Ảnh sân khấu cùng khung!!! [hình ảnh] [hình ảnh]]
[Úi giời, tôi có thể được tận hưởng nhan sắc tuyệt thế này ư!!!]
[Mắt của em nó nói không xứng!]
[Tui biết hai người bọn họ mặc đồ cổ trang sẽ rất tuyệt nhưng mị không nghĩ đến họ mặc trang phục dân quốc sẽ tuyệt vời đến mức này]
[Tam Lực, cô không diễn kịch bản phim dân quốc là tổn thất to lớn đối với toàn bộ người trên trái đất này!]
Trong trường quay, nhóm fan ở dưới sân khấu lại điên cuồng hô: “Lại lên hotsearch!”
Người dẫn chương trình dở khóc dở cười: “Ai da, tôi nói chứ mấy bạn fan có thể để cho tập này của chương trình chúng tôi có tý cảm giác thần bí được không, nhỡ may sau khi tập này được phát sóng mà không có ratting thì sao bây giờ?”
“Không đâu!”
“Chắc chắn ratting sẽ phá kỷ lục!”
“Được, nếu lúc đó chiếu xong mà không phá vỡ kỷ lục ratting, tôi sẽ không đến tìm các bạn fan để tính sổ đâu, fan làm thì thần tượng phải chịu, tôi sẽ đi tìm mấy vị đang ở trên sân khấu đây để tính vậy.”
“Không được! Tìm bọn tôi!”
“Không được, tìm bọn họ.” Người dẫn chương trình cố ý ậm ừ, “Được rồi im lặng nào, chúng ta đang đóng lại một cảnh phim kinh điển chứ không phải tham gia cuộc thi hóa trang.”
Tiếng thét chói tai ở bên trong kéo dài khoảng mấy chục giây, MC chương trình phải nhắc nhở bên dưới lần nữa mới dần im ắng được một lúc.
Ôn Lệ nghe mà thấy xót xa thay cho cuống họng của họ.
Ở sau cánh gà cô vừa mới học thuộc lòng lời thoại xong, không hiểu sao tự nhiên giờ quên luôn câu thoại đầu tiên.
Tống Nghiên nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô chỉ biết cô quên lời, cong môi nhắc nhở kín đáo.
Người dẫn chương trình ở trên sân khấu bắt được cảnh đó: “Ơ, Tống Nghiên nhắc nhở, trừ điểm trừ điểm.”
Ôn Lệ mỉm cười hai tiếng, hơi ngại ngùng nhìn Tống Nghiên, chỉ nghĩ thầm nếu chuyện này đang ở trong phim trường để quay phim thật thì cô sẽ làm chậm trễ tiến độ làm việc của tổ đoàn phim mất.
Tống Nghiên không để ý, ánh mắt dịu dàng ý bảo cô nói thoại.
Cô theo Tống Nghiên nói ra suy nghĩ: “Anh, em không muốn ở lại chỗ này, em muốn về tìm ba mẹ.”
Tống Nghiên đến gần hai bước, đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình.
Dưới đài xuất hiện tiếng kêu với mức độ rất nhỏ.
Tống Nghiên nhìn cô từ trên cao xuống: “Em thử nghĩ xem nếu lần này em về, em cảm thấy ba mẹ còn cho em đi ra ngoài lần nữa không?”
Ôn Lệ tránh tránh, nhỏ giọng nói: “Không được thì thôi sẽ không ra ngoài, ở nhà được đối xử rất tốt.”
“Vậy anh phải làm sao?” Tống Nghiên tiếp tục đến gần cô thêm mấy bước, cúi đầu xuống nhìn thẳng vào cô, “Em gái, em không cần anh trai nữa ư?”
Mọi ánh mắt trên sân khấu hay ở dưới đồng thời đổ dồn về phía này, tất cả những gì bên tai là tạp âm, Ôn Lệ rất khó nhập diễn, nhưng Tống Nghiên lại là người thầy cực kỳ tốt, cô nhìn vào mắt anh, có như vậy chỉ trong cái chớp mắt cô thực sự cảm nhận được bọn họ là anh em giả trong kịch bản.
Không hổ là nam diễn viên giỏi nhất.
Trong lòng cô âm thầm bội phục, thấy mình không thể cản trở anh được.
“Anh, chúng ta đừng như thế.” Cô cúi đầu, xen trong tiếng nói có thêm mấy tiếng nức nở, “Người đời không thể tha thứ cho chúng ta, lần này em về nhà, cứ thế cắt đứt đi.”
Ngay sau đó là đoạn lời thoại cãi nhau lớn, hai người Tống Nghiên và Ôn Lệ có khả năng học thoại rất giỏi, thuộc rất nhanh, mà thoại của các kịch bản phim dân quốc không khó đọc như thoại của phim cổ trang, vẫn gần gũi và dễ tiếp cận hơn, mấy phút sau đó đoạn cao trào của đoạn này được diễn rất suôn sẻ.
Bộ phim dân quốc này có nội dung ngược luyến tình thâm, năm đó nó nổi tiếng ở cả hai đại lục lúc bấy giờ, đến nay tuy đã qua mười mấy năm, dù nhìn lại tạo hình nhân vật có hơi cổ hủ cũ kỹ nhưng nội dung của nó đủ sự kích thích.
(*) Hai đại lục là nói đến Trung Quốc và Đài Loan
Fan bên dưới dần dần an tĩnh lại, tập trung xem diễn.
Người dẫn chương trình rất xúc động, hốc mắt hơi ươn ướt, nhân viên chịu trách nhiệm âm thanh rất biết cách làm việc, quanh quẩn trong khu vực quay đều nghe thấy ca khúc chủ đề của bộ phim đã quen thuộc qua rất nhiều năm.
Lúc này hai tay Tống Nghiên đang gắt gao nắm chặt bả vai Ôn Lệ, trầm giọng hỏi: “Anh có chỗ nào không tốt? Chỉ cần em nói cho anh biết, anh có thể sửa miễn là em ở lại.”
Ôn Lệ hiểu được vào lúc này cần có tác động gây cười, bọn họ đang quay show chứ không phải đang diễn phim thật.
Cô xoay người, xoa xoa khóe mắt, vừa khóc vừa quát: “Anh ngủ ngáy rất âm ĩ!”
“……..”
Tất cả người trên dưới sân khấu im lặng hai giây, sau đó phụt cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Lúc đầu Tống nghiên cũng rất ngạc nhiên, nếu diễn thì anh có thể dẫn dắt cô nương này theo, nhưng ở mảng quay gameshow truyền hình thì cô có kinh nghiệm hơn anh.
Anh nhịn cười, lạnh nhạt hỏi lại: “Vậy lúc em ngủ nghiến răng anh có nói gì không?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Chương trình vui hẳn lên, vừa mới nãy không khí còn chìm đắm trong trong sự ngược luyến đau buồn bi thảm mà giờ đã biến mất hết hoàn toàn.
Ôn Lệ không nghĩ đến Tống Nghiên có thể tiếp nhận nhanh như vậy, hơi không nhịn được cười, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục diễn.
Rốt cục đến phân đoạn cưỡng hôn cuối cùng.
Tiếng thét chói tai bên dưới lại bắt đầu xuất hiện nhiệt tình, hai người đều ăn ý, đương nhiên trên show không có khả năng hôn thật, nhưng không thể diễn quá giả, vì thế Tống Nghiên trực tiếp đè Ôn Lệ lên khung cửa được làm cảnh bố trí ở đây.
Ôn Lệ vùng vẫy: “Anh buông ra!”
Anh đưa lưng về phía người dẫn chương trình và khách quý đứng ở bên sườn sân khấu, đối mặt với người xem bên này, nâng tay, dùng cánh tay chặn một nửa khuôn mặt của hai người.
Hơi thở đều đều bắt đầu hôn xuống.
Vừa khéo đụng vào chóp mũi, đối với người không thể nhìn rõ tình huống ra sao thì hình ảnh mông lung lờ mờ như vậy mới càng khiến người khác không thể nào mà chịu nổi.
Tác phẩm kinh điển gửi lời chào tạm biệt đến đây là xong.
MC vội vàng chạy lên: “Hôn được chưa hôn được chưa thế!”
Ôn Lệ đẩy đẩy Tống Nghiên, ý bảo anh lui ra phía sau, người đàn ông này không nhúc nhích, trong mắt có ý cười, trong một giây ngắn ngủi bất thình lình nghiêng người khẽ cúi đầu về phía trước, nhẹ nhàng ma sát quét qua cánh môi cô, sau đó nhanh chóng lùi lại, để lại dấu vết không khí rất nhỏ trên cánh hoa đó.
Tống Nghiên cắn môi dưới, ăn luôn son môi dính vào, tiếp theo mặt không đổi sắc nói dối: “Không hôn được.”
Fan ở dưới thất vọng kêu to.
“Không tính! Không tính!”
Tống Nghiên nhướn mày: “Tại sao không tính? Tá vị cũng là một loại mánh khóe trong quay phim.”
Nhìn anh đang giao lưu với khán giả ở dưới, làm như chưa từng phát sinh chuyện vừa xong, Ôn Lệ mím chặt môi, nhất thời không thể đoán ra do anh cố ý hay vô tình, dù sao vừa rồi sự tiếp xúc đó thật sự rất nhỏ, thậm chí còn chưa cảm nhận được cảm giác gì?
“Tôi thay nhóm fan hỏi một câu, trước tiên phải nói rõ tuyệt đối không phải tôi tò mò đâu đấy.” MC chương trình ho hai tiếng, “Buổi tối lúc ngủ Tống Nghiên có gáy thật à?”
Ôn Lệ lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười: “Không hề không hề.”
Hoàn toàn vì muốn chương trình vui vẻ đỡ nặng nề hơn.
Những lời này vốn không có gì, nhưng những fan CP dưới kia lại có lối suy nghĩ khác thường bắt đầu kích động trở lại.
“Vậy nghiến răng thì sao?”
Tống Nghiên nhìn vào mắt Ôn Lệ, cười hỏi: “Anh có thể nói thật không?”
Dáng vẻ như sẽ nghe lời vợ.
Fan bắt đầu hô tiếp: “Nói thật!!!”
Ôn Lệ thấy người đàn ông này không ổn tý nào, anh nói thế chẳng khác nào nói cho mọi người biết chuyện buổi tối lúc cô ngủ có nghiến răng là thật.
Cô nhanh mồm nhanh miệng phản bác lại: “Nếu anh muốn nói thật, cũng đừng trách em sẽ nói thật.”
Tống Nghiên cười ho hai tiếng: “Được rồi.”
“Hai người xem hai người ở chỗ này làm thành cái ám hiệu gì chứ, dù sao chúng tôi có ngủ chung giường với hai người đâu, ngáy ngủ vừa tốn hơi thừa sức mà không ầm ĩ đến bọn tôi.” Người dẫn chương trình còn lầm bầm thêm, “Cứ như bọn tôi muốn biết lắm không bằng.”
Bên dưới đáp tràng cười to.
MC tiếp tục phỏng vấn: “Mới nãy khúc gây cười kia tự nhiên xảy ra làm tôi bối rối lắm luôn, lúc nãy tôi còn đang đắm chìm trong nội dung bộ phim, sắp khóc đến nơi rồi đây này, không lẽ hai người chưa nhập vai hoàn toàn sao?”
Tống Nghiên cười cười: “Nhập rồi, nhưng cô Ôn nói câu kia đã lôi luôn chính tôi ra đây.”
Nghe thấy đề tài ném sang trên người mình, Ôn Lệ lấy lại tinh thần, giải thích: “Tôi thấy ở bên dưới rất im lặng tưởng đâu mình diễn không tốt nên mới nghĩ ra lời thoại để làm khuấy động không khí.”
“Thật ra diễn tốt mới không nói chuyện, tất cả dựa còn phải vào cảnh vật xung quanh, nếu không có câu nói kia thì có thể dựng thành một đoạn phim ngắn đầy đủ luôn rồi.” MC cười ha ha, nhưng diễn vậy đã rất tốt, anh ta cũng rất để ý đến hiệu quả của chương trình, “Diễn thật sự rất giỏi! Nào một tràng vỗ tay lớn cho hai người!”
Đương nhiên kết quả cuối cùng của trò chơi này không có gì hồi hộp.
Người dẫn chương trình hỏi cảm nghĩ của ba cặp khách quý, tất cả mọi người đều ‘thua tâm phục khẩu phục’.
Lúc Trịnh Tuyết cười khen ngợi, bàn tay tránh khán giả xem độc ác véo trên cánh tay của Hứa Minh, dùng sức véo rất mạnh để phát tiết.
Hứa Minh chịu đau, trước màn ảnh vẫn duy trì nét mặt như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả mày cũng chả cau lại tý nào.
Quay xong một nửa chương trình đã đến 11 giờ đêm, giữa thời gian quay có thời gian nghỉ ngơi, MC chương trình và các vị khách quý xuống sân khấu để nghỉ, nhóm fan tràn đầy sinh lực và tinh thần ở ngay trong trường quay ríu ra ríu rít nói chuyện.
Mỗi đoạn video ngắn của từng cặp khách mời vừa diễn đã được người hâm mộ đăng tải, vì muốn để lại một chút bí ẩn cho chương trình trước khi được phát sóng chính thức sau này, họ chỉ cắt ngắn thành một đoạn vài chục giây rồi đăng tải lên các app về video.
Phần diễn của Tống Nghiên và Ôn Lệ được cắt nửa đoạn, nhưng blogger đăng video viết phần giới thiệu cho video này tiết lộ rằng đoạn đằng sau còn chi tiết cưỡng hôn.
“Mang đoạn ngắn ghi lại cảnh cưỡng hôn ra đây cho tui!! Nếu không tui sẽ quỳ xuống cầu xin anh!”
Blogger trả lời: “Ha ha ha ha ha chờ ngày phát sóng đi.”
“Hôn thật á bọn họ hôn thật á?”
Blogger trả lời: “Mỹ Nhân nói không hôn được, chỉ tá vị thôi.”
“Vợ chồng thật thì tá vị cái quái gì? Nhưng ngược lại nếu là bố mày thì sẽ dùng sức hôn xuống!! Tui muốn xem cảnh nụ hôn nồng nhiệt theo tiêu chuẩn, hai đôi môi bọn họ kề sát vào nhau, cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi giao nhau triền miên, cả người tê dại!!”
“Làm phiền bình luận của ba vị phía trên rụt rè chút đi Ok? Mị muốn xem bọn họ làm [tình yêu]”
“Cùng nhau báo cáo ba bình luận trên và bình luật thứ tư.”
Tất cả mọi người chỉ biết bọn họ tá vị, nhưng đương sự rất rõ ràng.
Loại tiếp xúc thân mật này, cho đến bây giờ nó luôn xảy ra vào ban đêm, cái cảm giác mà cò cưa lằng nhằng không biết chừng mực, có thể do nhu cầu bản năng của cơ thể hoặc đã bị mê hoặc bởi bề ngoài của đối phương, mà khi nó dần biến mất, tất cả mọi người đều có suy nghĩ chín chắn của người trưởng thành, có nhu cầu là chuyện rất bình thường, Ôn Lệ không bài xích hay kháng cự, nhưng nếu nó xảy ra vào ban ngày, hai người có giới hạn rõ ràng luôn duy trì khoảng cách tình cảm, rất khó để nóng đầu nảy sinh suy nghĩ có tính liều lĩnh như vậy.
Khả năng giữ chừng mực của Tống Nghiên rất giỏi, chính vì vậy mới khiến Ôn Lệ không hiểu anh vừa mới làm gì.
Giờ cô như được quay lại lúc mình đang tuổi vị thành niên, vì những va chạm rất nhẹ không đáng kể mà tâm phiền ý loạn.
Nhưng mà lúc đó cô và anh khóa trên là ngoài ý muốn mà, tình huống mà cả hai bên không thể ngờ đến, không phải đối phương cố ý, cô sẽ không đổ lỗi lầm lên người đàn anh.
Nhưng lần này lỗi của đàn anh trăm phần trăm!! Lúc này nhân viên công tác đến gõ cửa, gọi Ôn Lệ ra để quay nửa sau.
Không nghĩ ra, Ôn Lệ quyết định không nghĩ nữa.
Người dẫn chương trình đang đứng ở trên sân khấu nói lời dạo đầu cho nửa sau, hai người đứng ở đằng sau sân khấu lớn, Ôn Lệ nhìn Tống Nghiên đứng bên cạnh cứ muốn nói lại thôi.
Tống Nghiên cảm nhận được ánh mắt của cô, nghiêng đầu rủ mắt: “Sao thế?”
Cô nhanh chóng quay đầu đi: “Không có gì.”
Tống Nghiên là người tinh tế, rất nhanh đã đoán được chuyện gì hỏi: “Suy nghĩ chuyện vừa nãy?”
Ôn Lệ nhíu mày, lập tức phủ nhận: “Nghĩ nhiều rồi, cũng đâu còn là học sinh trung học, tôi mà đến nỗi vậy sao?”
Ngay sau đó, một bàn tay đặt trên đầu cô không nặng không nhẹ gõ cái, Ôn Lệ tức giận: “Đừng làm hỏng kiểu tóc của tôi.”
Hôm nay cô cố ý làm kiểu tóc xoăn bồng bềnh công chúa, tóc xoăn dài hơi bồng ở trên lưng mấy cm, stylist phải mất nhiều sức lực rồi dùng rất nhiều keo để phun cố định.
“Anh chưa nói chuyện gì, em đã tự mình nghĩ loạn xạ.”
Ôn Lệ trừng anh, nhe răng khịt mũi cười giễu cọt: “Tôi nghĩ gì? Tôi chưa mở miệng nói gì khác, tự anh suy nghĩ trẻ con đi? Nghĩ không được xong còn nói tôi.”
Tống Nghiên đột nhiên cong thắt lưng xuống, chóp mũi đụng phải chóp mũi cô, tiếng nói trầm thấp, ẩn trong giọng nói có chút ý cười không biết phải làm sao với sự vô tâm vô phế của cô.
“Anh suy nghĩ cái này.”
Lúc này tiếng của MC truyền đến từ trên sân khấu: “Chúng ta mời lại thêm lần nữa, Ôn Lệ! Tống Nghiên!”
Màn hình lớn trước mặt trải ra từ chính giữa ra hai bên, ánh đèn sân khấu chiếu vào, tầm mắt bị đá khô* bao trùm trong không khí che chắn, Tống Nghiên đứng thẳng người dậy, trong lúc đó lui ra cách cô một khoảng, quản lý tốt biểu cảm của mình nở nụ cười trước ồng kính.
(*) Tại sao chỗ này là đá khô: Để tạo khói trên sân khấu thì sẽ dùng nước đá khô (CO2 thể rắn), cho nước đá khô vào nước nóng hay hơi nước sôi, nước đá khô bay hơi làm lạnh hơi nước đột ngột tạo thành hàng loạt các hạt băng nhỏ màu trắng lơ lửng trong không trung. Phương pháp này chỉ thích hợp với các sân khấu nhỏ và loại khói này chỉ bay là là mặt sàn diễn.
Trong vòng mấy giây Ôn Lệ chưa kịp lấy lại tinh thần, cho đến khi đối mặt với ống kính mới bất giác thể hiện ra khuôn mặt với nụ cười tươi.
Trước mặt nhiều người thì bình tĩnh, nhưng ai biết được ở phía sau chỗ mà mọi người không nhìn thấy, chỉ mới vài giây trước bọn họ đã gần kề nhau ra sao, càng bí mật thì càng cảm thấy khó có thể trở mình.
—
Bắt đầu quay nửa phần sau cho chương trình.
Thời gian đã khuya cho nên biên tập sắp xếp trò chơi cuối cùng vào cuối luôn.
“Như này nội dung chính trong trò chơi của chúng ta là ‘Những điều nhỏ nhặt hạnh phúc trong cuộc sống’. Người dẫn chương trình và các vị khách mời ở đây, mỗi người chúng tôi tự mang đến một vật kỉ niệm mà ở trong lòng bọn họ cho rằng nó có một ý nghĩa nào đấy, trước tiên chúng ta sẽ không nói ra để người xem phía dưới và các nhóm khách mời cùng nhau đoán, cũng là để thử nghiệm sự hiểu biết của mọi người về bọn họ xem được bao nhiêu, nào chúng ta cùng nhờ nhân viên chương trình mang những vật kỉ niệm này lên sân khấu.”
Tổng cộng có tám đồ vật khác nhau, đa số để trong hòm lớn đang đợi chuẩn bị công bố.
Duy nhất chỉ có cái khác biệt, dùng vải vẽ tranh sơn dầu để bọc bên ngoài, to lớn ngay ngắn, vừa nhìn đã có thể đoán được đó là môt bức tranh hoặc một bức ảnh trong khung.
Người dẫn chương trình ngạc nhiên: “Mọi người ai mang ảnh cưới đến đây à?”
Bởi vì nó quá lớn, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh, không cần người dưới đài hô, MC đã chọn đồ vật này để công khai trước.
“Nào chúng ta thử nhìn xem đây rốt cuộc là gì?”
Xốc vải vẽ tranh sơn dầu lên, bên trong là bức tranh nổi tiếng Đa Tử Đa Phúc Thạch Lựu.
Chưa để MC phản ứng kịp, ở bên dưới có fan lập tức nói: “Của nhà Mỹ Nhân và Tam Lực!”
“Vật kỉ niệm của Tống Nghiên và Ôn Lệ!”
Vì trong tập đầu tiên của << Thế gian có người >>, bức tranh này treo ở trong phòng khách nhà bọn họ được cameras quay đến nên nhóm fan có ấn tượng rất sâu với cái này.
Người xem trong toàn trường quay không hề nghi ngờ đoán đây chính là vật kỉ niệm của Tống Nghiên và Ôn Lệ.
Chỉ có mình Ôn Lệ nhìn bức tranh này với vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.
Cô đẩy đẩy Tống Nghiên, che miệng nhỏ giọng hỏi: “Anh mang đến à, không ngờ anh lại khiêng bức tranh của ba tôi mang đến đây đấy?”
Tống Nghiên lắc đầu: “Không phải, bức tranh này hẳn phải ở trong nhà mới đúng.”
Đến nơi khác quay chương trình, hành lý đã quá nhiều, ai lại còn mang theo bức tranh cồng kềnh như này nữa.
Không phải cô mang, cũng không phải anh mang, vậy thì chắc chắn không phải bức tranh ở trong nhà.
Người dẫn chương trình và các vị khách quý khác vì được người xem ở dưới đưa ra gợi ý nên tất cả đoán rằng bức tranh này của Tống Nghiên và Ôn Lệ.
Chờ đến khi công bố chủ nhân, Trịnh Tuyết lại đứng lên, nở nụ cười không màng danh lợi: “Đây là vật kỉ niệm của tôi và Hứa Minh, là bức tranh của bậc thầy trong ngành hội họa Từ Thời Mậu, ông ấy chỉ có duy nhất một bức tranh cây lựu này, cực kỳ độc nhất vô nhị, cái này vào hai năm trước khi kết hôn Hứa Minh đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua từ tay một người chuyên sưu tầm đổ cổ, ngụ ý của cây lựu cũng tốt, tôi cảm thấy xem nó như món quà mừng tân hôn vô cùng có ý nghĩa, nên quyết định mang đến đây.”
Bức tranh của bậc thầy trong ngành họa, chỉ có duy nhất một bức, được mua từ chỗ người chuyên sưu tầm đồ cổ, người không hiểu gì về họa cũng biết giá trị của bức tranh này rất xa xỉ.
Nhân viên trong hậu trường lập tức đi tìm kiếm thông tin cá nhân về bậc thầy Từ Thời Mậu, chiếu thông tin trên màn hình lớn.
Là một bậc thầy trong giới nghệ thuật ở cấp quốc gia, tranh của ông nhiều tiền mà khó có được, rất nổi tiếng bất kể là ở trong nước hay ở nước ngoài.
Đa số những người xem ở dưới là fan và sinh viên của trường truyền thông, nghe thấy những lời này lập tức ồ lên vì hâm mộ.
Người dẫn chương trình cảm thán đi qua hỏi lại: “Vừa nãy sao ở dưới lại một mực hô là của Tống Nghiên và Ôn Lệ, làm tôi đoán bị lật rồi.”
Các fan ở dưới sân khấu ngay tức khắc thất chủy bát thiệt*??? Giải thích nguyên nhân.
(*)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.
“Hả?” MC cũng mơ màng theo, “Nhà bọn họ cũng có bức tranh này?”
Trịnh Tuyết ngạc nhiên hô thành tiếng: “A?”
Rồi nhìn về phía Ôn Lệ.
Sắc mặt Ôn Lệ đã không tốt lắm.
“Ừm, đúng là bức tranh này chỉ có một bức duy nhất.” Trịnh Tuyết cười cười, tỏ vẻ quan tâm, “Xin lỗi nhé tôi không biết nhà hai người cũng có một bức, có thể là người khác vẽ chăng? Không thì để mang bức tranh này cất đi, đổi một vật kỉ niệm khác mang lên đây.”
Trong giây lát MC chương trình cũng khá xấu hổ, để giảm bớt không khí lúng túng vội nói: “Vậy đổi đồ vật khác đi.”
———
Trong nhóm fan CP Muối, lực lượng fan biết làm fanart, fanmade-video có rất nhiều, đương nhiên những người có thể chụp ảnh hay biết photoshop càng không nói đến.
Hai năm trở lại đây, bọn họ chỉ lấy được số ít các bức ảnh đứng cùng khung của Tống Nghiên và Ôn Lệ, dùng thẩm mỹ cao cấp nhất, tạo thành kỹ năng điêu luyện nhất là photoshop ra một tấm ảnh từ mức bình thường đến mức lên trời cũng không gặp được mấy lần, nhóm người qua đường không hiểu được nội tâm của các nghệ nhân, ấn tượng đầu tiên đa số là nhìn mặt, fan CP lợi dụng ấn tượng đầu tiên có chút nông cạn này để dùng lừa gạt đám người qua đường vào hố, trở thành đòn sát thủ.
Chờ người qua đường mơ hồ ngốc nghếch lọt hố xong mới phát hiện mặt Muối chỉ là chút hạt nêm nho nhỏ thôi, còn vị ngọt chính hiệu ấy à, là mấy thành phẩm mà các cao nhân trong cộng động fan làm ra ý.
Nhưng đã quá muộn rồi, người đã hãm sâu vào trong hố chỉ có thể tiếp tục ngồi chổm hổm ở đó thôi.
[Super Topic vợ chồng Muối: #Muối #0325 hậu trường quay chương trình, gửi lời chào đến tác phẩm điện ảnh kinh điển, quân|phiệt lớn x con gái nhà quyền quý trong trẻo nhưng lạnh lùng. Cùng khung!!! Ảnh sân khấu cùng khung!!! [hình ảnh] [hình ảnh]]
[Úi giời, tôi có thể được tận hưởng nhan sắc tuyệt thế này ư!!!]
[Mắt của em nó nói không xứng!]
[Tui biết hai người bọn họ mặc đồ cổ trang sẽ rất tuyệt nhưng mị không nghĩ đến họ mặc trang phục dân quốc sẽ tuyệt vời đến mức này]
[Tam Lực, cô không diễn kịch bản phim dân quốc là tổn thất to lớn đối với toàn bộ người trên trái đất này!]
Trong trường quay, nhóm fan ở dưới sân khấu lại điên cuồng hô: “Lại lên hotsearch!”
Người dẫn chương trình dở khóc dở cười: “Ai da, tôi nói chứ mấy bạn fan có thể để cho tập này của chương trình chúng tôi có tý cảm giác thần bí được không, nhỡ may sau khi tập này được phát sóng mà không có ratting thì sao bây giờ?”
“Không đâu!”
“Chắc chắn ratting sẽ phá kỷ lục!”
“Được, nếu lúc đó chiếu xong mà không phá vỡ kỷ lục ratting, tôi sẽ không đến tìm các bạn fan để tính sổ đâu, fan làm thì thần tượng phải chịu, tôi sẽ đi tìm mấy vị đang ở trên sân khấu đây để tính vậy.”
“Không được! Tìm bọn tôi!”
“Không được, tìm bọn họ.” Người dẫn chương trình cố ý ậm ừ, “Được rồi im lặng nào, chúng ta đang đóng lại một cảnh phim kinh điển chứ không phải tham gia cuộc thi hóa trang.”
Tiếng thét chói tai ở bên trong kéo dài khoảng mấy chục giây, MC chương trình phải nhắc nhở bên dưới lần nữa mới dần im ắng được một lúc.
Ôn Lệ nghe mà thấy xót xa thay cho cuống họng của họ.
Ở sau cánh gà cô vừa mới học thuộc lòng lời thoại xong, không hiểu sao tự nhiên giờ quên luôn câu thoại đầu tiên.
Tống Nghiên nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô chỉ biết cô quên lời, cong môi nhắc nhở kín đáo.
Người dẫn chương trình ở trên sân khấu bắt được cảnh đó: “Ơ, Tống Nghiên nhắc nhở, trừ điểm trừ điểm.”
Ôn Lệ mỉm cười hai tiếng, hơi ngại ngùng nhìn Tống Nghiên, chỉ nghĩ thầm nếu chuyện này đang ở trong phim trường để quay phim thật thì cô sẽ làm chậm trễ tiến độ làm việc của tổ đoàn phim mất.
Tống Nghiên không để ý, ánh mắt dịu dàng ý bảo cô nói thoại.
Cô theo Tống Nghiên nói ra suy nghĩ: “Anh, em không muốn ở lại chỗ này, em muốn về tìm ba mẹ.”
Tống Nghiên đến gần hai bước, đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình.
Dưới đài xuất hiện tiếng kêu với mức độ rất nhỏ.
Tống Nghiên nhìn cô từ trên cao xuống: “Em thử nghĩ xem nếu lần này em về, em cảm thấy ba mẹ còn cho em đi ra ngoài lần nữa không?”
Ôn Lệ tránh tránh, nhỏ giọng nói: “Không được thì thôi sẽ không ra ngoài, ở nhà được đối xử rất tốt.”
“Vậy anh phải làm sao?” Tống Nghiên tiếp tục đến gần cô thêm mấy bước, cúi đầu xuống nhìn thẳng vào cô, “Em gái, em không cần anh trai nữa ư?”
Mọi ánh mắt trên sân khấu hay ở dưới đồng thời đổ dồn về phía này, tất cả những gì bên tai là tạp âm, Ôn Lệ rất khó nhập diễn, nhưng Tống Nghiên lại là người thầy cực kỳ tốt, cô nhìn vào mắt anh, có như vậy chỉ trong cái chớp mắt cô thực sự cảm nhận được bọn họ là anh em giả trong kịch bản.
Không hổ là nam diễn viên giỏi nhất.
Trong lòng cô âm thầm bội phục, thấy mình không thể cản trở anh được.
“Anh, chúng ta đừng như thế.” Cô cúi đầu, xen trong tiếng nói có thêm mấy tiếng nức nở, “Người đời không thể tha thứ cho chúng ta, lần này em về nhà, cứ thế cắt đứt đi.”
Ngay sau đó là đoạn lời thoại cãi nhau lớn, hai người Tống Nghiên và Ôn Lệ có khả năng học thoại rất giỏi, thuộc rất nhanh, mà thoại của các kịch bản phim dân quốc không khó đọc như thoại của phim cổ trang, vẫn gần gũi và dễ tiếp cận hơn, mấy phút sau đó đoạn cao trào của đoạn này được diễn rất suôn sẻ.
Bộ phim dân quốc này có nội dung ngược luyến tình thâm, năm đó nó nổi tiếng ở cả hai đại lục lúc bấy giờ, đến nay tuy đã qua mười mấy năm, dù nhìn lại tạo hình nhân vật có hơi cổ hủ cũ kỹ nhưng nội dung của nó đủ sự kích thích.
(*) Hai đại lục là nói đến Trung Quốc và Đài Loan
Fan bên dưới dần dần an tĩnh lại, tập trung xem diễn.
Người dẫn chương trình rất xúc động, hốc mắt hơi ươn ướt, nhân viên chịu trách nhiệm âm thanh rất biết cách làm việc, quanh quẩn trong khu vực quay đều nghe thấy ca khúc chủ đề của bộ phim đã quen thuộc qua rất nhiều năm.
Lúc này hai tay Tống Nghiên đang gắt gao nắm chặt bả vai Ôn Lệ, trầm giọng hỏi: “Anh có chỗ nào không tốt? Chỉ cần em nói cho anh biết, anh có thể sửa miễn là em ở lại.”
Ôn Lệ hiểu được vào lúc này cần có tác động gây cười, bọn họ đang quay show chứ không phải đang diễn phim thật.
Cô xoay người, xoa xoa khóe mắt, vừa khóc vừa quát: “Anh ngủ ngáy rất âm ĩ!”
“……..”
Tất cả người trên dưới sân khấu im lặng hai giây, sau đó phụt cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Lúc đầu Tống nghiên cũng rất ngạc nhiên, nếu diễn thì anh có thể dẫn dắt cô nương này theo, nhưng ở mảng quay gameshow truyền hình thì cô có kinh nghiệm hơn anh.
Anh nhịn cười, lạnh nhạt hỏi lại: “Vậy lúc em ngủ nghiến răng anh có nói gì không?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Chương trình vui hẳn lên, vừa mới nãy không khí còn chìm đắm trong trong sự ngược luyến đau buồn bi thảm mà giờ đã biến mất hết hoàn toàn.
Ôn Lệ không nghĩ đến Tống Nghiên có thể tiếp nhận nhanh như vậy, hơi không nhịn được cười, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục diễn.
Rốt cục đến phân đoạn cưỡng hôn cuối cùng.
Tiếng thét chói tai bên dưới lại bắt đầu xuất hiện nhiệt tình, hai người đều ăn ý, đương nhiên trên show không có khả năng hôn thật, nhưng không thể diễn quá giả, vì thế Tống Nghiên trực tiếp đè Ôn Lệ lên khung cửa được làm cảnh bố trí ở đây.
Ôn Lệ vùng vẫy: “Anh buông ra!”
Anh đưa lưng về phía người dẫn chương trình và khách quý đứng ở bên sườn sân khấu, đối mặt với người xem bên này, nâng tay, dùng cánh tay chặn một nửa khuôn mặt của hai người.
Hơi thở đều đều bắt đầu hôn xuống.
Vừa khéo đụng vào chóp mũi, đối với người không thể nhìn rõ tình huống ra sao thì hình ảnh mông lung lờ mờ như vậy mới càng khiến người khác không thể nào mà chịu nổi.
Tác phẩm kinh điển gửi lời chào tạm biệt đến đây là xong.
MC vội vàng chạy lên: “Hôn được chưa hôn được chưa thế!”
Ôn Lệ đẩy đẩy Tống Nghiên, ý bảo anh lui ra phía sau, người đàn ông này không nhúc nhích, trong mắt có ý cười, trong một giây ngắn ngủi bất thình lình nghiêng người khẽ cúi đầu về phía trước, nhẹ nhàng ma sát quét qua cánh môi cô, sau đó nhanh chóng lùi lại, để lại dấu vết không khí rất nhỏ trên cánh hoa đó.
Tống Nghiên cắn môi dưới, ăn luôn son môi dính vào, tiếp theo mặt không đổi sắc nói dối: “Không hôn được.”
Fan ở dưới thất vọng kêu to.
“Không tính! Không tính!”
Tống Nghiên nhướn mày: “Tại sao không tính? Tá vị cũng là một loại mánh khóe trong quay phim.”
Nhìn anh đang giao lưu với khán giả ở dưới, làm như chưa từng phát sinh chuyện vừa xong, Ôn Lệ mím chặt môi, nhất thời không thể đoán ra do anh cố ý hay vô tình, dù sao vừa rồi sự tiếp xúc đó thật sự rất nhỏ, thậm chí còn chưa cảm nhận được cảm giác gì?
“Tôi thay nhóm fan hỏi một câu, trước tiên phải nói rõ tuyệt đối không phải tôi tò mò đâu đấy.” MC chương trình ho hai tiếng, “Buổi tối lúc ngủ Tống Nghiên có gáy thật à?”
Ôn Lệ lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười: “Không hề không hề.”
Hoàn toàn vì muốn chương trình vui vẻ đỡ nặng nề hơn.
Những lời này vốn không có gì, nhưng những fan CP dưới kia lại có lối suy nghĩ khác thường bắt đầu kích động trở lại.
“Vậy nghiến răng thì sao?”
Tống Nghiên nhìn vào mắt Ôn Lệ, cười hỏi: “Anh có thể nói thật không?”
Dáng vẻ như sẽ nghe lời vợ.
Fan bắt đầu hô tiếp: “Nói thật!!!”
Ôn Lệ thấy người đàn ông này không ổn tý nào, anh nói thế chẳng khác nào nói cho mọi người biết chuyện buổi tối lúc cô ngủ có nghiến răng là thật.
Cô nhanh mồm nhanh miệng phản bác lại: “Nếu anh muốn nói thật, cũng đừng trách em sẽ nói thật.”
Tống Nghiên cười ho hai tiếng: “Được rồi.”
“Hai người xem hai người ở chỗ này làm thành cái ám hiệu gì chứ, dù sao chúng tôi có ngủ chung giường với hai người đâu, ngáy ngủ vừa tốn hơi thừa sức mà không ầm ĩ đến bọn tôi.” Người dẫn chương trình còn lầm bầm thêm, “Cứ như bọn tôi muốn biết lắm không bằng.”
Bên dưới đáp tràng cười to.
MC tiếp tục phỏng vấn: “Mới nãy khúc gây cười kia tự nhiên xảy ra làm tôi bối rối lắm luôn, lúc nãy tôi còn đang đắm chìm trong nội dung bộ phim, sắp khóc đến nơi rồi đây này, không lẽ hai người chưa nhập vai hoàn toàn sao?”
Tống Nghiên cười cười: “Nhập rồi, nhưng cô Ôn nói câu kia đã lôi luôn chính tôi ra đây.”
Nghe thấy đề tài ném sang trên người mình, Ôn Lệ lấy lại tinh thần, giải thích: “Tôi thấy ở bên dưới rất im lặng tưởng đâu mình diễn không tốt nên mới nghĩ ra lời thoại để làm khuấy động không khí.”
“Thật ra diễn tốt mới không nói chuyện, tất cả dựa còn phải vào cảnh vật xung quanh, nếu không có câu nói kia thì có thể dựng thành một đoạn phim ngắn đầy đủ luôn rồi.” MC cười ha ha, nhưng diễn vậy đã rất tốt, anh ta cũng rất để ý đến hiệu quả của chương trình, “Diễn thật sự rất giỏi! Nào một tràng vỗ tay lớn cho hai người!”
Đương nhiên kết quả cuối cùng của trò chơi này không có gì hồi hộp.
Người dẫn chương trình hỏi cảm nghĩ của ba cặp khách quý, tất cả mọi người đều ‘thua tâm phục khẩu phục’.
Lúc Trịnh Tuyết cười khen ngợi, bàn tay tránh khán giả xem độc ác véo trên cánh tay của Hứa Minh, dùng sức véo rất mạnh để phát tiết.
Hứa Minh chịu đau, trước màn ảnh vẫn duy trì nét mặt như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả mày cũng chả cau lại tý nào.
Quay xong một nửa chương trình đã đến 11 giờ đêm, giữa thời gian quay có thời gian nghỉ ngơi, MC chương trình và các vị khách quý xuống sân khấu để nghỉ, nhóm fan tràn đầy sinh lực và tinh thần ở ngay trong trường quay ríu ra ríu rít nói chuyện.
Mỗi đoạn video ngắn của từng cặp khách mời vừa diễn đã được người hâm mộ đăng tải, vì muốn để lại một chút bí ẩn cho chương trình trước khi được phát sóng chính thức sau này, họ chỉ cắt ngắn thành một đoạn vài chục giây rồi đăng tải lên các app về video.
Phần diễn của Tống Nghiên và Ôn Lệ được cắt nửa đoạn, nhưng blogger đăng video viết phần giới thiệu cho video này tiết lộ rằng đoạn đằng sau còn chi tiết cưỡng hôn.
“Mang đoạn ngắn ghi lại cảnh cưỡng hôn ra đây cho tui!! Nếu không tui sẽ quỳ xuống cầu xin anh!”
Blogger trả lời: “Ha ha ha ha ha chờ ngày phát sóng đi.”
“Hôn thật á bọn họ hôn thật á?”
Blogger trả lời: “Mỹ Nhân nói không hôn được, chỉ tá vị thôi.”
“Vợ chồng thật thì tá vị cái quái gì? Nhưng ngược lại nếu là bố mày thì sẽ dùng sức hôn xuống!! Tui muốn xem cảnh nụ hôn nồng nhiệt theo tiêu chuẩn, hai đôi môi bọn họ kề sát vào nhau, cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi giao nhau triền miên, cả người tê dại!!”
“Làm phiền bình luận của ba vị phía trên rụt rè chút đi Ok? Mị muốn xem bọn họ làm [tình yêu]”
“Cùng nhau báo cáo ba bình luận trên và bình luật thứ tư.”
Tất cả mọi người chỉ biết bọn họ tá vị, nhưng đương sự rất rõ ràng.
Loại tiếp xúc thân mật này, cho đến bây giờ nó luôn xảy ra vào ban đêm, cái cảm giác mà cò cưa lằng nhằng không biết chừng mực, có thể do nhu cầu bản năng của cơ thể hoặc đã bị mê hoặc bởi bề ngoài của đối phương, mà khi nó dần biến mất, tất cả mọi người đều có suy nghĩ chín chắn của người trưởng thành, có nhu cầu là chuyện rất bình thường, Ôn Lệ không bài xích hay kháng cự, nhưng nếu nó xảy ra vào ban ngày, hai người có giới hạn rõ ràng luôn duy trì khoảng cách tình cảm, rất khó để nóng đầu nảy sinh suy nghĩ có tính liều lĩnh như vậy.
Khả năng giữ chừng mực của Tống Nghiên rất giỏi, chính vì vậy mới khiến Ôn Lệ không hiểu anh vừa mới làm gì.
Giờ cô như được quay lại lúc mình đang tuổi vị thành niên, vì những va chạm rất nhẹ không đáng kể mà tâm phiền ý loạn.
Nhưng mà lúc đó cô và anh khóa trên là ngoài ý muốn mà, tình huống mà cả hai bên không thể ngờ đến, không phải đối phương cố ý, cô sẽ không đổ lỗi lầm lên người đàn anh.
Nhưng lần này lỗi của đàn anh trăm phần trăm!! Lúc này nhân viên công tác đến gõ cửa, gọi Ôn Lệ ra để quay nửa sau.
Không nghĩ ra, Ôn Lệ quyết định không nghĩ nữa.
Người dẫn chương trình đang đứng ở trên sân khấu nói lời dạo đầu cho nửa sau, hai người đứng ở đằng sau sân khấu lớn, Ôn Lệ nhìn Tống Nghiên đứng bên cạnh cứ muốn nói lại thôi.
Tống Nghiên cảm nhận được ánh mắt của cô, nghiêng đầu rủ mắt: “Sao thế?”
Cô nhanh chóng quay đầu đi: “Không có gì.”
Tống Nghiên là người tinh tế, rất nhanh đã đoán được chuyện gì hỏi: “Suy nghĩ chuyện vừa nãy?”
Ôn Lệ nhíu mày, lập tức phủ nhận: “Nghĩ nhiều rồi, cũng đâu còn là học sinh trung học, tôi mà đến nỗi vậy sao?”
Ngay sau đó, một bàn tay đặt trên đầu cô không nặng không nhẹ gõ cái, Ôn Lệ tức giận: “Đừng làm hỏng kiểu tóc của tôi.”
Hôm nay cô cố ý làm kiểu tóc xoăn bồng bềnh công chúa, tóc xoăn dài hơi bồng ở trên lưng mấy cm, stylist phải mất nhiều sức lực rồi dùng rất nhiều keo để phun cố định.
“Anh chưa nói chuyện gì, em đã tự mình nghĩ loạn xạ.”
Ôn Lệ trừng anh, nhe răng khịt mũi cười giễu cọt: “Tôi nghĩ gì? Tôi chưa mở miệng nói gì khác, tự anh suy nghĩ trẻ con đi? Nghĩ không được xong còn nói tôi.”
Tống Nghiên đột nhiên cong thắt lưng xuống, chóp mũi đụng phải chóp mũi cô, tiếng nói trầm thấp, ẩn trong giọng nói có chút ý cười không biết phải làm sao với sự vô tâm vô phế của cô.
“Anh suy nghĩ cái này.”
Lúc này tiếng của MC truyền đến từ trên sân khấu: “Chúng ta mời lại thêm lần nữa, Ôn Lệ! Tống Nghiên!”
Màn hình lớn trước mặt trải ra từ chính giữa ra hai bên, ánh đèn sân khấu chiếu vào, tầm mắt bị đá khô* bao trùm trong không khí che chắn, Tống Nghiên đứng thẳng người dậy, trong lúc đó lui ra cách cô một khoảng, quản lý tốt biểu cảm của mình nở nụ cười trước ồng kính.
(*) Tại sao chỗ này là đá khô: Để tạo khói trên sân khấu thì sẽ dùng nước đá khô (CO2 thể rắn), cho nước đá khô vào nước nóng hay hơi nước sôi, nước đá khô bay hơi làm lạnh hơi nước đột ngột tạo thành hàng loạt các hạt băng nhỏ màu trắng lơ lửng trong không trung. Phương pháp này chỉ thích hợp với các sân khấu nhỏ và loại khói này chỉ bay là là mặt sàn diễn.
Trong vòng mấy giây Ôn Lệ chưa kịp lấy lại tinh thần, cho đến khi đối mặt với ống kính mới bất giác thể hiện ra khuôn mặt với nụ cười tươi.
Trước mặt nhiều người thì bình tĩnh, nhưng ai biết được ở phía sau chỗ mà mọi người không nhìn thấy, chỉ mới vài giây trước bọn họ đã gần kề nhau ra sao, càng bí mật thì càng cảm thấy khó có thể trở mình.
—
Bắt đầu quay nửa phần sau cho chương trình.
Thời gian đã khuya cho nên biên tập sắp xếp trò chơi cuối cùng vào cuối luôn.
“Như này nội dung chính trong trò chơi của chúng ta là ‘Những điều nhỏ nhặt hạnh phúc trong cuộc sống’. Người dẫn chương trình và các vị khách mời ở đây, mỗi người chúng tôi tự mang đến một vật kỉ niệm mà ở trong lòng bọn họ cho rằng nó có một ý nghĩa nào đấy, trước tiên chúng ta sẽ không nói ra để người xem phía dưới và các nhóm khách mời cùng nhau đoán, cũng là để thử nghiệm sự hiểu biết của mọi người về bọn họ xem được bao nhiêu, nào chúng ta cùng nhờ nhân viên chương trình mang những vật kỉ niệm này lên sân khấu.”
Tổng cộng có tám đồ vật khác nhau, đa số để trong hòm lớn đang đợi chuẩn bị công bố.
Duy nhất chỉ có cái khác biệt, dùng vải vẽ tranh sơn dầu để bọc bên ngoài, to lớn ngay ngắn, vừa nhìn đã có thể đoán được đó là môt bức tranh hoặc một bức ảnh trong khung.
Người dẫn chương trình ngạc nhiên: “Mọi người ai mang ảnh cưới đến đây à?”
Bởi vì nó quá lớn, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh, không cần người dưới đài hô, MC đã chọn đồ vật này để công khai trước.
“Nào chúng ta thử nhìn xem đây rốt cuộc là gì?”
Xốc vải vẽ tranh sơn dầu lên, bên trong là bức tranh nổi tiếng Đa Tử Đa Phúc Thạch Lựu.
Chưa để MC phản ứng kịp, ở bên dưới có fan lập tức nói: “Của nhà Mỹ Nhân và Tam Lực!”
“Vật kỉ niệm của Tống Nghiên và Ôn Lệ!”
Vì trong tập đầu tiên của << Thế gian có người >>, bức tranh này treo ở trong phòng khách nhà bọn họ được cameras quay đến nên nhóm fan có ấn tượng rất sâu với cái này.
Người xem trong toàn trường quay không hề nghi ngờ đoán đây chính là vật kỉ niệm của Tống Nghiên và Ôn Lệ.
Chỉ có mình Ôn Lệ nhìn bức tranh này với vẻ mặt mờ mịt khó hiểu.
Cô đẩy đẩy Tống Nghiên, che miệng nhỏ giọng hỏi: “Anh mang đến à, không ngờ anh lại khiêng bức tranh của ba tôi mang đến đây đấy?”
Tống Nghiên lắc đầu: “Không phải, bức tranh này hẳn phải ở trong nhà mới đúng.”
Đến nơi khác quay chương trình, hành lý đã quá nhiều, ai lại còn mang theo bức tranh cồng kềnh như này nữa.
Không phải cô mang, cũng không phải anh mang, vậy thì chắc chắn không phải bức tranh ở trong nhà.
Người dẫn chương trình và các vị khách quý khác vì được người xem ở dưới đưa ra gợi ý nên tất cả đoán rằng bức tranh này của Tống Nghiên và Ôn Lệ.
Chờ đến khi công bố chủ nhân, Trịnh Tuyết lại đứng lên, nở nụ cười không màng danh lợi: “Đây là vật kỉ niệm của tôi và Hứa Minh, là bức tranh của bậc thầy trong ngành hội họa Từ Thời Mậu, ông ấy chỉ có duy nhất một bức tranh cây lựu này, cực kỳ độc nhất vô nhị, cái này vào hai năm trước khi kết hôn Hứa Minh đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua từ tay một người chuyên sưu tầm đổ cổ, ngụ ý của cây lựu cũng tốt, tôi cảm thấy xem nó như món quà mừng tân hôn vô cùng có ý nghĩa, nên quyết định mang đến đây.”
Bức tranh của bậc thầy trong ngành họa, chỉ có duy nhất một bức, được mua từ chỗ người chuyên sưu tầm đồ cổ, người không hiểu gì về họa cũng biết giá trị của bức tranh này rất xa xỉ.
Nhân viên trong hậu trường lập tức đi tìm kiếm thông tin cá nhân về bậc thầy Từ Thời Mậu, chiếu thông tin trên màn hình lớn.
Là một bậc thầy trong giới nghệ thuật ở cấp quốc gia, tranh của ông nhiều tiền mà khó có được, rất nổi tiếng bất kể là ở trong nước hay ở nước ngoài.
Đa số những người xem ở dưới là fan và sinh viên của trường truyền thông, nghe thấy những lời này lập tức ồ lên vì hâm mộ.
Người dẫn chương trình cảm thán đi qua hỏi lại: “Vừa nãy sao ở dưới lại một mực hô là của Tống Nghiên và Ôn Lệ, làm tôi đoán bị lật rồi.”
Các fan ở dưới sân khấu ngay tức khắc thất chủy bát thiệt*??? Giải thích nguyên nhân.
(*)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.
“Hả?” MC cũng mơ màng theo, “Nhà bọn họ cũng có bức tranh này?”
Trịnh Tuyết ngạc nhiên hô thành tiếng: “A?”
Rồi nhìn về phía Ôn Lệ.
Sắc mặt Ôn Lệ đã không tốt lắm.
“Ừm, đúng là bức tranh này chỉ có một bức duy nhất.” Trịnh Tuyết cười cười, tỏ vẻ quan tâm, “Xin lỗi nhé tôi không biết nhà hai người cũng có một bức, có thể là người khác vẽ chăng? Không thì để mang bức tranh này cất đi, đổi một vật kỉ niệm khác mang lên đây.”
Trong giây lát MC chương trình cũng khá xấu hổ, để giảm bớt không khí lúng túng vội nói: “Vậy đổi đồ vật khác đi.”
———
Danh sách chương