“Tống, thầy Tống? Anh, sao anh lại quay về? Không phải anh đang ở…”
Văn Văn bối rối nghĩ thầm không biết đến bao giờ cô ấy mới có thể sửa cái tật thấy người là xấu hổ của bản thân nữa. Những lời kia rõ ràng đều do Ôn Lệ nói, mà cô ấy lúc nào đối mặt với thầy Tống thì đỏ mặt lúc đấy, nói một câu rành mạch cũng không xong.
Tống Nghiên nhếch môi, anh đưa tay vỗ trán, khuôn mặt không biểu cảm đối diện với cô trợ lý này.
Tất cả mọi thứ hiện lên trong đầu anh lúc này là giọng nói vừa yêu kiều vừa đắc ý của cô khi vừa bước từ thang máy ra.
“Hợp đồng cái rắm, thầy Tống nhà tôi lời ít làm nhiều, Hứa Minh được việc hay không tôi không biết.” Ôn Lệ nói đến đây khinh thường quét mắt qua Hứa Minh, “Dù sao chắc chắn không tốt bằng thầy Tống nhà tôi, một đêm ba lần không thể xuống giường.”
Anh cụp mắt, vành tai đỏ dần lên, từ trong cổ họng bật ra mấy tiếng cười trầm thấp.
“Ừ cô vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Cuối hành lang bỗng dưng truyền đến tiếng mở cửa, nhân viên lau dọn ở trong bước ra ngoài.
Trịnh Tuyết mặc dù đang bực nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Lệ.
Ôn Lệ nhỏ giọng hỏi thăm: “Cô bớt giở trò đi, các vị trí trống đều đang xem xét gạt cô ra đấy.”
Trinh Tuyết nhanh chóng kéo Hứa Minh về phòng, ánh mắt Hứa Minh nhìn Ôn Lệ có chút phức tạp. Vì vấn đề đạo đức mà thường ngày anh ta sẽ không gặp Ôn Lệ, song gặp rồi tự nhiên muốn nói lại thôi.
Dãy hành lang trở lại vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu của nó, nhân viên lau dọn đẩy xe đi tới, nhìn Ôn Lệ có cảm giác quen mặt.
Hình như nhìn thấy trên TV rồi thì phải.
Nhưng cô gái trước mặt đang đeo kính râm đen bản to che gần hết nửa khuôn mặt, dì lao công đi qua không nhìn kỹ nên không chắc chắn.
Ôn Lệ nhìn qua chỗ dì cười chào hỏi, mặt dì lao công hơi xấu hổ. Dì ấy nhận ra nhìn chằm chằm người khác không phải việc tốt, vội đẩy xe đi.
Đi đến thang máy quen thuộc chuyên dụng dành cho nhân viên.
Có điều lời muốn nói lại kẹt ở cổ họng, nói mãi không ra.
Khách sạn này thường xuyên có nghệ sĩ đi vào, nhưng có rất nhiều minh tinh trẻ tuổi dì không nhận ra. Dì cảm thấy dạo này mình gặp quá nhiều đứa nhỏ có khuôn mặt xinh đẹp, hai ba hôm liên tiếp gặp hai người có mặt đẹp, người này so với người kia còn thấy quen hơn.
Vì dì không thường xem tivi lắm nhưng dì khẳng định được một điều hai người này là hai ngôi sao lớn. Nếu không phải thì không thể khiến dì ấn tượng sâu đậm đến thế.
_
Sau khi dì lao công đi, Ôn Lệ vuốt vuốt tóc và chỉnh lại quần áo sau khi giằng co Trịnh Tuyết.
Ban nãy cô mà không dành được thế thượng phong chắc chắn trong lòng sẽ thấy bức bối, chán nản vì biểu hiện vừa rồi của mình quá kém. Nhưng vừa rồi cũng coi như là thắng khiến cô thấy vui vẻ thoải mái hẳn lên.
Cả người Ôn Lệ sảng khoái, ôm ngực lắc lắc đầu, giọng vui vẻ: “Một chữ thôi, tuyệt.”
Cô quyết định quay về phòng thưởng cho bản thân bằng cách tắm rửa kỳ cọ trong bể toàn bong bóng.
Tổ chương trình sắp xếp phòng của cô và Tống Nghiên ở đối diện phòng Trịnh Tuyết. Ôn Lệ thư thả đi tới cửa định quẹt thẻ phòng, bỗng nhiên nhớ tới thẻ phòng vẫn còn ở trong túi, mà Văn Văn đang cầm túi cô.
Văn Văn đâu rồi? Vừa định quay đầu tìm Văn Văn thì đã có người cầm thẻ đưa đến trước mặt cô.
Ôn Lệ tức giận cầm thẻ phòng, vừa quẹt thẻ mở cửa vừa làu bàu: “Em trốn đi đâu đấy? Lúc nãy chị còn muốn em quay video giúp chị nữa, sau này lúc nào tâm trạng chị không tốt sẽ mở ra xem lại.”
Giọng nói trong treo đầy từ tính vang lên, chứa đựng cả sự trêu trọc: “Sau này sẽ quay video lại giúp em.”
Ôn Lệ quay đầu nhìn, cách một lớp kính râm mờ ảo cô sợ mình nhìn nhầm, hơi đẩy kính xuống để nhìn cho rõ.
Đôi mắt ban đầu được giấu dưới kính râm giờ lộ ra dưới ánh đèn vàng dịu của hành lang. Nó mở to kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, mãi tận khi mi mắt mỏi không chống đỡ nổi mới chớp chớp hai cái, hàng lông mi như cánh quạt khẽ nháy liên tục.
Cô chưa lấy lại tinh thần, Văn Văn không biết từ chỗ nào xông ra nói nhỏ: “Chị, túi của chị đây, em về tìm chị Đan.”
Sau đó nhanh chân chuồn mất.
Nhìn bóng lưng Văn Văn chạy trối chết, vì thấy quá xấu hổ mà cái cung phản xạ tưởng như kéo dài vô hạn cuối cùng cũng quay về, Ôn Lệ ý thức được ban nãy mình dưới tác dụng của cồn đã nói năng mạnh mồm tàn ác ra sao, trong vòng hai giây siêu ngắn ngủi, dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, hai bên tai cô đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, hận không thể cắn lưỡi tự tử ngay tại đây.
Cô nhanh chóng đi vào phòng muốn đóng cửa lại.
Tống Nghiên dở khóc dở cười dùng tay đè cửa: “Cô Ôn.”
Ôn Lệ không cần biết anh muốn nói gì, liều mạng dùng tay đẩy cửa, vừa đẩy vừa mắng: “Tống Nghiên, tên chó này vừa nãy anh nghe được bao nhiêu rồi?! Tôi bị hai người kia hùa nhau bắt nạt, không những anh không đến giúp tôi cãi nhau thì thôi còn đứng một bên nghe lén! Tôi khinh anh!”
Rõ ràng một mình cô ức hiếp hai người kia.
“Có người đến đây.” Tống Nghiên nói, “Mau để anh vào đã.”
Sức lực Ôn Lệ dùng để đóng cửa nhẹ đi, người đàn ông ở ngoài cửa lập tức tìm được cơ hội, đẩy cửa đi thẳng vào trong, Ôn Lệ hoảng hốt lùi về sau hai bước để cho anh đóng cửa phòng lại.
Cô phản ứng lại, giọng điệu hơi nóng nảy: “Có người thật à? Người đó có nghe thấy gì không?”
Ôn Lệ chạy nhanh đi mở cửa, chỉ mở hé một khe nhỏ, qua khe hở cẩn thận quan sát tình hình trước cửa.
Nửa bóng người cũng không có.
Người bên cạnh lại duỗi tay ra đặt trên tay cầm đóng cửa lại.
“Yên tâm, không có ai.” Tống Nghiên nói.
Ôn Lệ ý thức được mình bị hố.
Cô quay đầu, vì đang đeo kính râm nên coi như còn lớp che chắn, không cảm thấy ngại đến mức không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh: “Anh quay lại khách sạn lúc nào?”
“Vài phút trước.”
Vài phút trước? Có thể chưa nghe thấy mấy lời cô nói?
Ôn Lệ nghiêng đầu, hỏi thử: “Vậy anh có nghe thấy gì không?”
“Nghe thấy gì?”
Ôn Lệ hít sâu: “Nghe thấy nội dung cãi nhau giữa tôi và Trịnh Tuyết.”
Tống Nghiên làm như đang suy nghĩ, trong lúc Ôn Lệ nín thở chờ mong câu trả lời của anh thì tự dưng anh lại dùng một nồi lửa ụp lên người Ôn Lệ đốt cho cô từ trên xuống dưới trở nên sạch bóng.
“Nghe thấy.”
Nghe thấy thì nghe thấy thôi, còn nghĩ lâu như vậy làm gì?!
Ôn Lệ thở hồng hộc đẩy anh ra, đi đến ngồi xuống sô pha, hai tay ôm ngực vẫn đang bực mình.
Tống Nghiên ngồi xuống cạnh cô, Ôn Lệ muốn tránh đi nhưng bị người ta giữ chặt hai cánh tay, ép cô phải ngồi xuống.
Cô vô cùng tức giận: “Làm gì!”
Ôn Lệ dùng sườn mặt hướng về phía Tống Nghiên, cằm hất lên cao, nhưng lỗ tai lại mềm oặt khác thường, không mang tý phong thái cao ngạo nào của chủ nhân nó lúc này, toàn bộ phần tai đối mặt với anh đều đỏ ửng.
Rõ ràng đeo kính râm, tại sao không dám nhìn anh?
Tống Nghiên nhướn mày, vươn tay muốn tháo kính râm cô xuống.
Ai ngờ đột nhiên Ôn Lệ căng thẳng run lên, lập tức đẩy cánh tay anh định tháo kính cô ra: “Làm gì, đừng có lấy kính của tôi.”
“Tháo kính xuống rồi nói chuyện với anh.”
“Tôi không cần nói chuyện bằng ánh mắt, có kính rồi thì anh e ngại chuyện gì?”
E ngại chuyện gì cô là người rõ nhất, Tống Nghiên biết từ trước đến nay cô gái này luôn rất mạnh miệng, không nói hai lời tháo thẳng xuống luôn. Cô nâng cánh tay lên chắn, anh dứt khoát nắm chặt lấy hai cổ tay cô, dùng một tay chế trụ hai cánh tay cô ra sau lưng, hoàn toàn khóa chặt mọi hành động của cô.
Ôn Lệ hoảng sợ không thôi, cả người ngã ngửa ra sau, người đàn ông thuận thế đẩy cô ngã trên sô pha, tay còn lại không làm gì dễ dàng tháo kính râm cô xuống.
Trong mắt có ánh nước, lông mi chớp chớp không yên, liên tục như cánh quạt gió, không có kính râm, ánh mắt cô không còn chỗ nào để trốn, Ôn Lệ quay đầu đi, nhìn ngó xung quanh né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đến từ Tống Nghiên.
Cuối cùng cô thua, tuyệt vọng nhắm mắt, nhỏ giọng oán giận: “Anh có phải đàn ông không? Một chút phong độ đàn ông cũng không có, cho dù có nghe thấy được cũng phải nói không nghe thấy gì mới đúng.”
Oán giận xong cô còn dùng lực hít hít mũi.
Cô có cái bản lĩnh này.
Cho dù đúng là mình không sai, cô mặc kệ, chơi xấu cũng được, tức giận cũng được, nhưng mà cô sẽ có cách để khiến người khác cảm thấy cô là người đáng thương nhất, tất cả là do anh làm sai, là anh không tốt bắt nạt cô, anh mới là tội nhân thiên cổ.
Anh nhận thua: “Phục em rồi.”
Tống Nghiên buông cổ tay cô ra, Ôn Lê lập tức nâng cánh tay lên ngăn cản tầm mắt, lồng ngực thở phập phồng kịch liệt.
“Mang tôm hùm đất về cho em, ngồi dậy ăn.”
Ôn Lệ vừa nghe có tôm hùm đất, lập tức ngồi bật dậy, thấy Tống Nghiên cầm bọc tôm hùm đất mang đến bàn ăn bên kia mở ra.
Cô cắn môi, chậm chạp đi qua.
Tống Nghiên thấy cô qua đây, đưa cho cô một hộp thuốc: “Người đại diện của em nói em uống mấy ly rượu, anh mua thuốc giải rượu cho em, tự pha một cốc uống cho tỉnh rượu trước đã.”
Ôn Lệ muốn nói mình không uống rượu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Ừm.”
Phần tôm hùm đất mà Tống Nghiên mang về cho cô là phần đặc biệt được gọi làm riêng, không cay như ở ngoài hàng, nhìn phần dầu mỡ không quá nhiều như lúc đi ăn, ăn một miếng vào miệng chỉ cảm nhận được hương vị non mềm của tôm hùm đất lẫn với vị gia vị, Ôn Lệ có thể chịu được, ăn xong không cần phải lo ngày mai bị tiêu chảy.”
Toàn bộ chỗ này của cô tất, Tống Nghiên không ăn, ngồi đối diện cô xem điện thoại.
Ôn Lệ im lặng lột vỏ mấy con tôm hùm đất rồi lặng lẽ bỏ vào bát, sau khi lột được một ít dùng tay đẩy cái bát đến trước mặt Tống Nghiên.
“……. Anh có ăn không?”
Tống Nghiên nhìn bát tôm hùm đất kia, nửa ngày không nói lời nào.
Ôn Lệ thở dài, nghĩ anh không muốn ăn nên nói: “Tôi ăn no rồi, không ăn hết sợ lãng phí, nếu anh không muốn thì bỏ đi.”
Tống Nghiên chuyển tầm mắt nhìn vào mặt cô, thích thú quan sát.
Ôn Lệ sờ sờ mặt mình: “Trên mặt tôi dính gì à?”
“Không phải.” Anh cầm đôi đũa gắp con tôm hùm bỏ vào miệng, “Đang nhìn xem miệng của em làm bằng gì, sao có thể cứng thế.”
Ôn Lệ: “Bằng sắt!”
Tống Nghiên cười cười, nói thêm: “Lúc nãy em nói với hai người kia…..”
Đầu óc Ôn Lệ bùng cái đùng, nghĩ rằng anh lại muốn trêu chọc mình, mau chóng che lỗ tai lại: “Im miệng, không nghe thấy.”
“Cô Ôn.”
“Không nghe thấy!”
“…….”
“Không nghe thấy!”
Đúng là không nghe thấy thật, nhưng để tránh cho anh tiếp tục nói những lời mà mình không muốn nghe, cô đánh đòn phủ đầu trước, bất kể anh nói cái gì, cứ nói là mình không nghe thấy.
Hình như người đàn ông này chịu buông tha rồi, không còn phát ra tiếng.
Ôn Lệ từ từ bỏ tay che tai xuống.
Giọng nói mát lạnh trầm thấp của Tống Nghiên lại vang lên: “Em không phát hiện ra mình rất đáng yêu à?”
“……..”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, Tống Nghiên cười cười, biết rõ còn hỏi: “Bây giờ lại nghe thấy rồi?”
Tim Ôn Lệ đập như sấm, cảm thấy nơi này không thể ở lại lâu, chạy nhanh đi.
“Đúng, như anh nói.”
Sau đó cô lạnh lùng đứng dậy, đi đến chỗ để vali ở bên kia lấy quần áo chuẩn bị vào phòng tắm tắm nước lạnh cho tâm trạng bình tĩnh xuống chút ít.
—
Đợi Ôn Lệ tắm rửa xong, mấy phút sau Tống Nghiên cũng đi vào tắm.
Sáng mai còn phải làm việc, đêm nay phải đi ngủ sớm, nếu không ngày hôm sau sắc mặt sẽ không tốt, sẽ phải dùng một lớp phấn phủ thật dày để che đi.
Cô đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, đột nhiên phần đệm bên người lún xuống, nghĩ thầm Tống Nghiên đã tắm xong nên không để ý nhiều tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình.
Cho đến khi ngửi được mùi sữa tắm giống mình trên người đàn ông tập kích đến.
Ôn Lệ bắt lấy cánh tay đang di chuyển lung tung trên lưng mình, ai ngờ cái tay kia phản ngược lại cầm tay cô, nắm tay cô đan xen mười ngón tay ở trong chăn.
Tống Nghiên ôm cô từ sau lưng, nói nhỏ ở bên tai cô: “Muốn thử cảm giác ba ngày không thể xuống giường không?”
Đề nghị vô cùng mập mờ nhưng thẳng thắn, vành tai Ôn Lệ nóng rực, nửa khuôn mặt úp vào trong chăn bông lông ngỗng mềm mại, cô khinh thường nói: “Đừng, tôi nói vậy chỉ vì muốn chọc giận Trịnh Tuyết thôi, anh cho rằng mình lợi hại đến vậy à?”
Trái lại Tống Nghiên rất thành thật, cười nhẹ: “Không đến mức ba ngày, nhưng một ngày thì vẫn được.”
Ôn Lệ mím môi ngọ nguậy người trong ngực anh: “Biến đi.”
Tiếng cười của anh không ngừng, đưa tay lên dịu dàng xoa phần đầu sau gáy cô.
“Anh còn lo lắng lúc em thấy hai người họ ở cùng nhau sẽ thấy khổ sở khó chịu.” Tống Nghiên nói tiếp, “Là anh xem thường em rồi.”
Ôn Lệ xoay người, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn anh: “Tôi có gì mà phải khổ sở?”
Tống Nghiên nhướn mày: “Em không thích Hứa Minh?”
“Tôi thích Hứa Minh?” Ôn Lệ trợn tròn mắt, giọng điệu nghi hoặc, “Anh nghe blogger nào bịa đặt đưa tin vậy, ngày mai tôi bảo chị Đan nhờ luật sư ủy thác kiện nó! ”
Tống Nghiên trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: “Không thích anh ta, vậy hai năm trước ở trong phòng trang điểm em khóc cái gì?”
Sau lưng mọi người, một người nằm trên bàn khóc đến mức nước mắt đầy mặt, có chút đáng yêu.
—————-
Văn Văn bối rối nghĩ thầm không biết đến bao giờ cô ấy mới có thể sửa cái tật thấy người là xấu hổ của bản thân nữa. Những lời kia rõ ràng đều do Ôn Lệ nói, mà cô ấy lúc nào đối mặt với thầy Tống thì đỏ mặt lúc đấy, nói một câu rành mạch cũng không xong.
Tống Nghiên nhếch môi, anh đưa tay vỗ trán, khuôn mặt không biểu cảm đối diện với cô trợ lý này.
Tất cả mọi thứ hiện lên trong đầu anh lúc này là giọng nói vừa yêu kiều vừa đắc ý của cô khi vừa bước từ thang máy ra.
“Hợp đồng cái rắm, thầy Tống nhà tôi lời ít làm nhiều, Hứa Minh được việc hay không tôi không biết.” Ôn Lệ nói đến đây khinh thường quét mắt qua Hứa Minh, “Dù sao chắc chắn không tốt bằng thầy Tống nhà tôi, một đêm ba lần không thể xuống giường.”
Anh cụp mắt, vành tai đỏ dần lên, từ trong cổ họng bật ra mấy tiếng cười trầm thấp.
“Ừ cô vất vả rồi, lát nữa tôi sẽ chăm sóc cô ấy.”
Cuối hành lang bỗng dưng truyền đến tiếng mở cửa, nhân viên lau dọn ở trong bước ra ngoài.
Trịnh Tuyết mặc dù đang bực nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Lệ.
Ôn Lệ nhỏ giọng hỏi thăm: “Cô bớt giở trò đi, các vị trí trống đều đang xem xét gạt cô ra đấy.”
Trinh Tuyết nhanh chóng kéo Hứa Minh về phòng, ánh mắt Hứa Minh nhìn Ôn Lệ có chút phức tạp. Vì vấn đề đạo đức mà thường ngày anh ta sẽ không gặp Ôn Lệ, song gặp rồi tự nhiên muốn nói lại thôi.
Dãy hành lang trở lại vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu của nó, nhân viên lau dọn đẩy xe đi tới, nhìn Ôn Lệ có cảm giác quen mặt.
Hình như nhìn thấy trên TV rồi thì phải.
Nhưng cô gái trước mặt đang đeo kính râm đen bản to che gần hết nửa khuôn mặt, dì lao công đi qua không nhìn kỹ nên không chắc chắn.
Ôn Lệ nhìn qua chỗ dì cười chào hỏi, mặt dì lao công hơi xấu hổ. Dì ấy nhận ra nhìn chằm chằm người khác không phải việc tốt, vội đẩy xe đi.
Đi đến thang máy quen thuộc chuyên dụng dành cho nhân viên.
Có điều lời muốn nói lại kẹt ở cổ họng, nói mãi không ra.
Khách sạn này thường xuyên có nghệ sĩ đi vào, nhưng có rất nhiều minh tinh trẻ tuổi dì không nhận ra. Dì cảm thấy dạo này mình gặp quá nhiều đứa nhỏ có khuôn mặt xinh đẹp, hai ba hôm liên tiếp gặp hai người có mặt đẹp, người này so với người kia còn thấy quen hơn.
Vì dì không thường xem tivi lắm nhưng dì khẳng định được một điều hai người này là hai ngôi sao lớn. Nếu không phải thì không thể khiến dì ấn tượng sâu đậm đến thế.
_
Sau khi dì lao công đi, Ôn Lệ vuốt vuốt tóc và chỉnh lại quần áo sau khi giằng co Trịnh Tuyết.
Ban nãy cô mà không dành được thế thượng phong chắc chắn trong lòng sẽ thấy bức bối, chán nản vì biểu hiện vừa rồi của mình quá kém. Nhưng vừa rồi cũng coi như là thắng khiến cô thấy vui vẻ thoải mái hẳn lên.
Cả người Ôn Lệ sảng khoái, ôm ngực lắc lắc đầu, giọng vui vẻ: “Một chữ thôi, tuyệt.”
Cô quyết định quay về phòng thưởng cho bản thân bằng cách tắm rửa kỳ cọ trong bể toàn bong bóng.
Tổ chương trình sắp xếp phòng của cô và Tống Nghiên ở đối diện phòng Trịnh Tuyết. Ôn Lệ thư thả đi tới cửa định quẹt thẻ phòng, bỗng nhiên nhớ tới thẻ phòng vẫn còn ở trong túi, mà Văn Văn đang cầm túi cô.
Văn Văn đâu rồi? Vừa định quay đầu tìm Văn Văn thì đã có người cầm thẻ đưa đến trước mặt cô.
Ôn Lệ tức giận cầm thẻ phòng, vừa quẹt thẻ mở cửa vừa làu bàu: “Em trốn đi đâu đấy? Lúc nãy chị còn muốn em quay video giúp chị nữa, sau này lúc nào tâm trạng chị không tốt sẽ mở ra xem lại.”
Giọng nói trong treo đầy từ tính vang lên, chứa đựng cả sự trêu trọc: “Sau này sẽ quay video lại giúp em.”
Ôn Lệ quay đầu nhìn, cách một lớp kính râm mờ ảo cô sợ mình nhìn nhầm, hơi đẩy kính xuống để nhìn cho rõ.
Đôi mắt ban đầu được giấu dưới kính râm giờ lộ ra dưới ánh đèn vàng dịu của hành lang. Nó mở to kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, mãi tận khi mi mắt mỏi không chống đỡ nổi mới chớp chớp hai cái, hàng lông mi như cánh quạt khẽ nháy liên tục.
Cô chưa lấy lại tinh thần, Văn Văn không biết từ chỗ nào xông ra nói nhỏ: “Chị, túi của chị đây, em về tìm chị Đan.”
Sau đó nhanh chân chuồn mất.
Nhìn bóng lưng Văn Văn chạy trối chết, vì thấy quá xấu hổ mà cái cung phản xạ tưởng như kéo dài vô hạn cuối cùng cũng quay về, Ôn Lệ ý thức được ban nãy mình dưới tác dụng của cồn đã nói năng mạnh mồm tàn ác ra sao, trong vòng hai giây siêu ngắn ngủi, dưới ánh nhìn chăm chú của người đàn ông, hai bên tai cô đỏ bừng, cắn chặt môi dưới, hận không thể cắn lưỡi tự tử ngay tại đây.
Cô nhanh chóng đi vào phòng muốn đóng cửa lại.
Tống Nghiên dở khóc dở cười dùng tay đè cửa: “Cô Ôn.”
Ôn Lệ không cần biết anh muốn nói gì, liều mạng dùng tay đẩy cửa, vừa đẩy vừa mắng: “Tống Nghiên, tên chó này vừa nãy anh nghe được bao nhiêu rồi?! Tôi bị hai người kia hùa nhau bắt nạt, không những anh không đến giúp tôi cãi nhau thì thôi còn đứng một bên nghe lén! Tôi khinh anh!”
Rõ ràng một mình cô ức hiếp hai người kia.
“Có người đến đây.” Tống Nghiên nói, “Mau để anh vào đã.”
Sức lực Ôn Lệ dùng để đóng cửa nhẹ đi, người đàn ông ở ngoài cửa lập tức tìm được cơ hội, đẩy cửa đi thẳng vào trong, Ôn Lệ hoảng hốt lùi về sau hai bước để cho anh đóng cửa phòng lại.
Cô phản ứng lại, giọng điệu hơi nóng nảy: “Có người thật à? Người đó có nghe thấy gì không?”
Ôn Lệ chạy nhanh đi mở cửa, chỉ mở hé một khe nhỏ, qua khe hở cẩn thận quan sát tình hình trước cửa.
Nửa bóng người cũng không có.
Người bên cạnh lại duỗi tay ra đặt trên tay cầm đóng cửa lại.
“Yên tâm, không có ai.” Tống Nghiên nói.
Ôn Lệ ý thức được mình bị hố.
Cô quay đầu, vì đang đeo kính râm nên coi như còn lớp che chắn, không cảm thấy ngại đến mức không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh: “Anh quay lại khách sạn lúc nào?”
“Vài phút trước.”
Vài phút trước? Có thể chưa nghe thấy mấy lời cô nói?
Ôn Lệ nghiêng đầu, hỏi thử: “Vậy anh có nghe thấy gì không?”
“Nghe thấy gì?”
Ôn Lệ hít sâu: “Nghe thấy nội dung cãi nhau giữa tôi và Trịnh Tuyết.”
Tống Nghiên làm như đang suy nghĩ, trong lúc Ôn Lệ nín thở chờ mong câu trả lời của anh thì tự dưng anh lại dùng một nồi lửa ụp lên người Ôn Lệ đốt cho cô từ trên xuống dưới trở nên sạch bóng.
“Nghe thấy.”
Nghe thấy thì nghe thấy thôi, còn nghĩ lâu như vậy làm gì?!
Ôn Lệ thở hồng hộc đẩy anh ra, đi đến ngồi xuống sô pha, hai tay ôm ngực vẫn đang bực mình.
Tống Nghiên ngồi xuống cạnh cô, Ôn Lệ muốn tránh đi nhưng bị người ta giữ chặt hai cánh tay, ép cô phải ngồi xuống.
Cô vô cùng tức giận: “Làm gì!”
Ôn Lệ dùng sườn mặt hướng về phía Tống Nghiên, cằm hất lên cao, nhưng lỗ tai lại mềm oặt khác thường, không mang tý phong thái cao ngạo nào của chủ nhân nó lúc này, toàn bộ phần tai đối mặt với anh đều đỏ ửng.
Rõ ràng đeo kính râm, tại sao không dám nhìn anh?
Tống Nghiên nhướn mày, vươn tay muốn tháo kính râm cô xuống.
Ai ngờ đột nhiên Ôn Lệ căng thẳng run lên, lập tức đẩy cánh tay anh định tháo kính cô ra: “Làm gì, đừng có lấy kính của tôi.”
“Tháo kính xuống rồi nói chuyện với anh.”
“Tôi không cần nói chuyện bằng ánh mắt, có kính rồi thì anh e ngại chuyện gì?”
E ngại chuyện gì cô là người rõ nhất, Tống Nghiên biết từ trước đến nay cô gái này luôn rất mạnh miệng, không nói hai lời tháo thẳng xuống luôn. Cô nâng cánh tay lên chắn, anh dứt khoát nắm chặt lấy hai cổ tay cô, dùng một tay chế trụ hai cánh tay cô ra sau lưng, hoàn toàn khóa chặt mọi hành động của cô.
Ôn Lệ hoảng sợ không thôi, cả người ngã ngửa ra sau, người đàn ông thuận thế đẩy cô ngã trên sô pha, tay còn lại không làm gì dễ dàng tháo kính râm cô xuống.
Trong mắt có ánh nước, lông mi chớp chớp không yên, liên tục như cánh quạt gió, không có kính râm, ánh mắt cô không còn chỗ nào để trốn, Ôn Lệ quay đầu đi, nhìn ngó xung quanh né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đến từ Tống Nghiên.
Cuối cùng cô thua, tuyệt vọng nhắm mắt, nhỏ giọng oán giận: “Anh có phải đàn ông không? Một chút phong độ đàn ông cũng không có, cho dù có nghe thấy được cũng phải nói không nghe thấy gì mới đúng.”
Oán giận xong cô còn dùng lực hít hít mũi.
Cô có cái bản lĩnh này.
Cho dù đúng là mình không sai, cô mặc kệ, chơi xấu cũng được, tức giận cũng được, nhưng mà cô sẽ có cách để khiến người khác cảm thấy cô là người đáng thương nhất, tất cả là do anh làm sai, là anh không tốt bắt nạt cô, anh mới là tội nhân thiên cổ.
Anh nhận thua: “Phục em rồi.”
Tống Nghiên buông cổ tay cô ra, Ôn Lê lập tức nâng cánh tay lên ngăn cản tầm mắt, lồng ngực thở phập phồng kịch liệt.
“Mang tôm hùm đất về cho em, ngồi dậy ăn.”
Ôn Lệ vừa nghe có tôm hùm đất, lập tức ngồi bật dậy, thấy Tống Nghiên cầm bọc tôm hùm đất mang đến bàn ăn bên kia mở ra.
Cô cắn môi, chậm chạp đi qua.
Tống Nghiên thấy cô qua đây, đưa cho cô một hộp thuốc: “Người đại diện của em nói em uống mấy ly rượu, anh mua thuốc giải rượu cho em, tự pha một cốc uống cho tỉnh rượu trước đã.”
Ôn Lệ muốn nói mình không uống rượu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Ừm.”
Phần tôm hùm đất mà Tống Nghiên mang về cho cô là phần đặc biệt được gọi làm riêng, không cay như ở ngoài hàng, nhìn phần dầu mỡ không quá nhiều như lúc đi ăn, ăn một miếng vào miệng chỉ cảm nhận được hương vị non mềm của tôm hùm đất lẫn với vị gia vị, Ôn Lệ có thể chịu được, ăn xong không cần phải lo ngày mai bị tiêu chảy.”
Toàn bộ chỗ này của cô tất, Tống Nghiên không ăn, ngồi đối diện cô xem điện thoại.
Ôn Lệ im lặng lột vỏ mấy con tôm hùm đất rồi lặng lẽ bỏ vào bát, sau khi lột được một ít dùng tay đẩy cái bát đến trước mặt Tống Nghiên.
“……. Anh có ăn không?”
Tống Nghiên nhìn bát tôm hùm đất kia, nửa ngày không nói lời nào.
Ôn Lệ thở dài, nghĩ anh không muốn ăn nên nói: “Tôi ăn no rồi, không ăn hết sợ lãng phí, nếu anh không muốn thì bỏ đi.”
Tống Nghiên chuyển tầm mắt nhìn vào mặt cô, thích thú quan sát.
Ôn Lệ sờ sờ mặt mình: “Trên mặt tôi dính gì à?”
“Không phải.” Anh cầm đôi đũa gắp con tôm hùm bỏ vào miệng, “Đang nhìn xem miệng của em làm bằng gì, sao có thể cứng thế.”
Ôn Lệ: “Bằng sắt!”
Tống Nghiên cười cười, nói thêm: “Lúc nãy em nói với hai người kia…..”
Đầu óc Ôn Lệ bùng cái đùng, nghĩ rằng anh lại muốn trêu chọc mình, mau chóng che lỗ tai lại: “Im miệng, không nghe thấy.”
“Cô Ôn.”
“Không nghe thấy!”
“…….”
“Không nghe thấy!”
Đúng là không nghe thấy thật, nhưng để tránh cho anh tiếp tục nói những lời mà mình không muốn nghe, cô đánh đòn phủ đầu trước, bất kể anh nói cái gì, cứ nói là mình không nghe thấy.
Hình như người đàn ông này chịu buông tha rồi, không còn phát ra tiếng.
Ôn Lệ từ từ bỏ tay che tai xuống.
Giọng nói mát lạnh trầm thấp của Tống Nghiên lại vang lên: “Em không phát hiện ra mình rất đáng yêu à?”
“……..”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, Tống Nghiên cười cười, biết rõ còn hỏi: “Bây giờ lại nghe thấy rồi?”
Tim Ôn Lệ đập như sấm, cảm thấy nơi này không thể ở lại lâu, chạy nhanh đi.
“Đúng, như anh nói.”
Sau đó cô lạnh lùng đứng dậy, đi đến chỗ để vali ở bên kia lấy quần áo chuẩn bị vào phòng tắm tắm nước lạnh cho tâm trạng bình tĩnh xuống chút ít.
—
Đợi Ôn Lệ tắm rửa xong, mấy phút sau Tống Nghiên cũng đi vào tắm.
Sáng mai còn phải làm việc, đêm nay phải đi ngủ sớm, nếu không ngày hôm sau sắc mặt sẽ không tốt, sẽ phải dùng một lớp phấn phủ thật dày để che đi.
Cô đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, đột nhiên phần đệm bên người lún xuống, nghĩ thầm Tống Nghiên đã tắm xong nên không để ý nhiều tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình.
Cho đến khi ngửi được mùi sữa tắm giống mình trên người đàn ông tập kích đến.
Ôn Lệ bắt lấy cánh tay đang di chuyển lung tung trên lưng mình, ai ngờ cái tay kia phản ngược lại cầm tay cô, nắm tay cô đan xen mười ngón tay ở trong chăn.
Tống Nghiên ôm cô từ sau lưng, nói nhỏ ở bên tai cô: “Muốn thử cảm giác ba ngày không thể xuống giường không?”
Đề nghị vô cùng mập mờ nhưng thẳng thắn, vành tai Ôn Lệ nóng rực, nửa khuôn mặt úp vào trong chăn bông lông ngỗng mềm mại, cô khinh thường nói: “Đừng, tôi nói vậy chỉ vì muốn chọc giận Trịnh Tuyết thôi, anh cho rằng mình lợi hại đến vậy à?”
Trái lại Tống Nghiên rất thành thật, cười nhẹ: “Không đến mức ba ngày, nhưng một ngày thì vẫn được.”
Ôn Lệ mím môi ngọ nguậy người trong ngực anh: “Biến đi.”
Tiếng cười của anh không ngừng, đưa tay lên dịu dàng xoa phần đầu sau gáy cô.
“Anh còn lo lắng lúc em thấy hai người họ ở cùng nhau sẽ thấy khổ sở khó chịu.” Tống Nghiên nói tiếp, “Là anh xem thường em rồi.”
Ôn Lệ xoay người, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn anh: “Tôi có gì mà phải khổ sở?”
Tống Nghiên nhướn mày: “Em không thích Hứa Minh?”
“Tôi thích Hứa Minh?” Ôn Lệ trợn tròn mắt, giọng điệu nghi hoặc, “Anh nghe blogger nào bịa đặt đưa tin vậy, ngày mai tôi bảo chị Đan nhờ luật sư ủy thác kiện nó! ”
Tống Nghiên trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: “Không thích anh ta, vậy hai năm trước ở trong phòng trang điểm em khóc cái gì?”
Sau lưng mọi người, một người nằm trên bàn khóc đến mức nước mắt đầy mặt, có chút đáng yêu.
—————-
Danh sách chương