Trên xe không có người khác, chỉ có trợ lí Văn Văn đang lái xe.
Các nhân viên của chương trình đều ngồi xe lớn phía sau, chị Đan có việc nên sẽ gặp mặt họ ở sân bay.
Văn Văn nhỏ tuổi nhưng khi nghe nghe chị và thầy Tống nói vậy, cũng cảm thấy giữa cặp vợ chồng này có gì đó không đúng.
Tính cách chị gái vốn ngạo kiều*, không thèm nói gì mặc kệ Tống Nghiên đã tự mình hạ xuống một bậc thang.
(*) Ngạo kiều: chỉ những người ngoài mặt thì nạnh nùng nhưng bên trong thì dịu dàng, hay ngại ngùng xấu hổ. Nói trắng ra là kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Đường tới sân bay bị kẹt xe, xe cứ đứng trên cầu vượt hơn tiếng rồi mà vẫn không qua được. Ôn Lệ đã đánh hai hai ván game xong mà xe vẫn không tiến lên được 50m, cô đành phải chơi game tiếp.
Tống Nghiên cũng cúi đầu xem điện thoại.
Người trong cuộc không thấy sao, nhưng Văn Văn hơi không chịu nổi.
Văn Văn nhỏ giọng nói: “Chị ơi.”
Ôn Lệ không ngẩng đầu: “Gì?”
“Show tuyển chọn tuần sau ấy, chị Đan nói với em là sếp Trương muốn chị nói với thầy Tống để anh ấy làm khách mời bất ngờ một tập, chị nói với anh ấy chưa ạ?”
Giờ Ôn Lệ mới nhớ tới chuyện này, mấy ngày nay quay “Thế Gian Có Người” suốt, làm cô quên hết các hoạt động khác không còn một mảnh luôn.
“Tuần sau là quay rồi à?”
“Đúng vậy.”
Nhiệm vụ sếp Trương giao thì phải hoàn thành, mặc kệ Tống Nghiên có đi hay không, cô cũng phải hỏi một tiếng trước.
Ôn Lệ mắt nhìn về phía trước: “Thầy Tống.”
Tống Nghiên: “Hửm?”
“Anh có nghe thấy những lời trợ lí tôi vừa nói không?” Ôn Lệ hỏi, “Anh có rảnh không?”
Tống Nghiên không nói chuyện, Ôn Lệ cho rằng anh đang suy nghĩ xem có thể đi hay không, cô nghĩ anh quên hoặc không biết lịch trình của mình như cô hay thế, bèn nhắc nhở nói: “Nếu anh không nhớ thì có thể hỏi người đại diện của mình ——”
“Không nghe thấy.” Anh nói.
Ôn Lệ: “?”
Văn Văn nhéo tay lái, đầy căng thẳng.
Ôn Lệ không nhịn được, nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh: “Văn Văn nói lớn tiếng như vậy mà anh nói anh không nghe thấy?”
Tống Nghiên vững vàng như núi: “Ừ.”
“Vậy sao tôi nói chuyện, anh nghe thấy được hay thế? Anh mang đồ lọc khí trên tai à?”
“Không mang.”
Anh không biết xấu hổ à, còn nói “không mang” gì nữa chứ! Không nghe ra bà đây đang châm chọc à? Tay Ôn Lệ nắm chặt thành một quyền, sau đó cô vươn tay phải véo tai anh: “Thế à, để bà đây xem coi anh có mang hay không!”
Mới vừa đụng vào vành tai mỏng của anh, Tống Nghiên đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, Ôn Lệ giãy giụa hai lần vẫn không tránh thoát nổi, đang muốn nổi giận thì bị người cầm cổ tay kéo về phía trước, nếu không phải cô đang thắt dây an toàn thì chắc đã ngã vào lòng của anh.
Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt. Vì khoảng cách rất gần nên cô thấy rõ gương mặt đầy góc cạnh của Tống Nghiên, mày rậm tuấn tú, môi mỏng bạc tình. Mấy năm nay cô hợp tác không biết bao nhiêu nghệ sĩ, tất nhiên không phải không có người đẹp nhưng mặt của Tống Nghiên có thể nói nó thuộc dạng siêu cấp trong các gương mặt đẹp.
Người đẹp cũng bị kinh diễm bởi một người đẹp khác.
Tống Nghiên nhíu mày, cổ họng cứng lại, anh nhìn chăm chú vào gương mặt mà ngày thường anh đã nhìn rất nhiều lần, phát hiện chuyên viên trang điểm đã makeup lại cho cô theo một style khác, dung mạo mang tính xâm lược người khác trở nên nhu hòa, trang điểm nhẹ hơn bình thường nhưng mang nét tươi trẻ dịu dàng. Anh lặng lẽ di chuyển ánh mắt của mình, không nhìn vào đôi môi cô nữa nhưng lại nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của cô.
“Luôn mượn lời của người khác để yêu cầu anh.” Người đàn ông ngồi lùi lại một chút, hơi dừng lại hỏi, “Rốt cuộc thì người nào mới là vợ anh?”
Cả ngày cứ “vợ”, “vợ ơi”, đang quay show à?
Ôn Lệ chả thèm nghe những lời không biết thật giả của anh, cô rủ mắt hỏi: “Thế anh có rảnh hay không?”
So với rảnh hay không rảnh, Tống Nghiên trả lời vô cùng trực tiếp rõ ràng: “Xem tập nào đã, anh sẽ bảo người đại diện liên hệ với show tuyển chọn ấy.”
Ý là mặc kệ rảnh hay không rảnh thì cũng sẽ đi.
Ôn Lệ “hừ” một tiếng ở trong lòng, lạnh lùng gật đầu: “Vậy à.”
“Nhưng anh có một yêu cầu.”
“Anh có thể nói điều này với bên sản xuất, chắc chắn họ sẽ giúp anh việc này.”
“Cái này không liên quan đến show.” Tống Nghiên vươn ngón trỏ ấn nhẹ vào trán cô, “Cái gì nên đồng ý anh cũng đồng ý rồi, em không thể bày ra gương mặt tươi cười được à?”
“Hử.” Ôn Lệ ôm ngực, hướng anh cười toét miệng: “Hahaha.”
Chắc là do ngại cô cười quá giả tạo, Tống Nghiên giật giật môi, nhìn về phía khác.
Một lần nữa, trong xe lại khôi phục sự trầm lặng.
Cho đến khi tiếng còi ô tô phía sau vang lên liên tục, vô cùng chói tai.
Ôn Lệ: “Văn Văn, lái xe đi, em ngẩn người làm gì vậy.”
Văn Văn phục hồi lại tinh thần, gương mặt nóng hổi, trong lòng bùm bùm.
Chị gái nói vài câu với thầy Tống thôi, sau đó hai người chỉ yên lặng mà nghịch điện thoại của mình, nhưng vì sao cô ấy lại kích động tới mức mặt đỏ tim đập nhanh vậy trời. Thậm chí cô còn muốn ấn đầu hai bọn họ lại gần nhau, hô to một tiếng “Nói nhiều vậy mà không làm gì hết, có ngon thì hai người hôn cho em xem đi”.
Ý thức được tư tưởng táo bạo điên rồ sâu trong nội tâm của mình, Văn Văn lắc đầu, nhanh chóng loại bỏ nó ra khỏi đầu, chăm chú lái xe.
–
Xe chạy đến sân bay, nhiều fans đã đứng giơ bảng đón họ.
Mays lịch trình ví dụ đi quay show thực tế thì không cần phải bảo mật, dù bên phía chính chủ không thông báo*, cũng có rất nhiều con đường để biết lịch trình của nghệ sĩ.
(*) ý đây chỉ là weibo chính phủ (như của nghệ sĩ, công ty, show, phim, tổ kịch,.v.v..) đăng bài á, chứ không phải là nhà nước đâu, đừng hiểu nhầm.
Một tuần trước, lịch trình của bọn họ đã được công khai trên weibo.
322: Tống Nghiên, Ôn Lệ, sân bay quốc tế Yến Thành, Yến Thành – Tinh Thành. Quay chương trình《Thế Gian Có Người》
Bởi vậy nên phần lớn fans tới hôm nay là đến theo tập thể có tổ chức, bên cạnh có nhân viên duy trì trật tự, tuy rằng chen chúc nhưng không xảy ra mấy chuyện như cố ý giẫm đạp và xô đẩy.
Quả thực quá nhiều người. Để đánh lạc hướng fan hâm mộ, Tống Nghiên và Ôn Lệ đành phải tách ra, đèn flash máy ảnh không ngừng lập lòe, bên tai ồn ào, Ôn Lệ đeo kính râm và khẩu trang, yên lặng đi theo trợ lí. Vì đã quen với trường hợp này nên cô không nóng nảy, chỉ cúi đầu, không nói gì đi hết quãng đường.
Sau khi đi hết con đường bị bao vậy bởi fans, cho đến khi cô tới quầy đăng kí thủ tục, các fans đứng ngoài hàng rào an ninh thì mới có thể ngồi xuống một cách yên ổn.
Chân của Tống Nghiên dài, đi nhanh hơn cô một xíu, xếp hàng ở trước cô, cô thấy trên cánh tay của anh bị dán vài tấm ảnh hoạt hình, là phiên bản mini của anh, chắc là do fans dán lên.
So với nghệ sĩ nam, thì đại đa số nghệ sĩ nữ đều tránh gặp phải cái hành vi này. Khoảng mấy năm trước, Ôn Lệ từng bị các fans nam đụng chạm vào tay trong lúc hoảng loạn này, sau đó fan club có một quy định rằng cho dù fans tổ chức đón hay tiễn nghệ sĩ ở sân bay thì không được chạm vào người của nghệ sĩ.
Hai người đang xếp hàng đợi xử lý thủ tục đăng kí, đeo kính râm và khẩu trang, người đứng trước người đừng sau, ai chơi điện thoại của người đó, ăn mặc đều được stylist chăm chút, vóc dáng cao gầy thon dài, nổi bật trong dòng người.
Ở sân bay ăn mặc đẹp còn che mặt, bên ngoài còn có các fans đang náo loạn ầm ĩ, người qua đường vừa nhìn đã biết đó là người nổi tiếng, các hành khách xếp hàng phía trước và phía sau bọn họ đều nghiêng đầu xem bọn họ.
Fans thường theo idol, tính tình của Tống Nghiên vốn lạnh lùng yên tĩnh nên fans của anh rất nghe lời, ai cũng ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài, chỉ chụp ảnh anh mà thôi.
Nhưng bên phía fans Ôn Lệ lại khá ồn ào.
“Tam Lực!”
Trong nhóm fan bỗng xuất hiện một âm thanh to lớn vang dội.
Ôn Lệ ngẩng đầu, nhìn về phía các fans: “Hả?”
Các fan vừa thấy cô ngẩng đầu đáp lại, lập tức kích động mà hét lên: “A a a, mama yêu connnnn!”
Các cô gái nhỏ trẻ tuổi này thật khoái chiếm tiện nghi người khác, nhìn ai nấy cũng khoảng 16, 17 tuổi, thế mà lại thích tự xưng là ‘mama’.
Ôn Lệ dùng ngón tay bắn tim về phía fan: “Yêu mọi người, hôm nay trường học cho nghỉ học à!?”
“Em học đại học! Hôm nay không có tiết!”
Ôn Lệ gật đầu: “Những người khác thì sao?”
Các fan trăm miệng một lời: “Tụi em đều học đại học!”
Ôn Lệ không tin, ở đây chắc chắn có vài học sinh cấp 3 trốn học, nhưng cô không vạch trần, nói với fan: “Các bạn nhỏ nào có tiết thì về học đi, để ảnh hưởng đến việc học tập là chị khai trừ tư cách fans của các em đấy …..”
Các fan sôi nổi nở nụ cười, có vài người lấy thành tích thứ hạng tháng trước của mình ra để biện giải, nói rằng họ không để ảnh hỏng đến việc học.
“Tam Lực!”
Lần này là một âm thanh lớn của một fan nam, vang hơn tất cả fans nữ, âm lượng đề-xi-ben xuyên thấu màng tai.
Ôn Lệ: “Hả?”
“Lúc quay chương trình nhớ show tình cảm với chồng của cô nhaaaaaa! Phát đường nhiều chút! Nghe không!!!!”
Chàng trai tốt, không ngờ anh là cờ hó chèo thuyền.
Ôn Lệ không biết trả lời thế nào, đành cười hai tiếng cho qua.
Làm xong thủ tục, Ôn Lệ và Tống Nghiên lần lượt gỡ kính râm để đi qua cửa kiểm soát an ninh.
“Mỹ nhân! Tống Nghiên!”
Giờ tới lượt gọi Tống Nghiên.
Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn theo bản năng.
“Tam Lực nhà chúng ta hơi ngạo kiều xíu! Anh đừng có mà ghét bỏ chị ấy! Bá vương ngạnh thượng cung* là được rồi!”
(*) Bá vương ngạch thượng cung: “bá vương ” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung ” hiểu là “ xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung ” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”, từ “cường tiễn ” hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”. Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ “cưỡng gian” (Mn thấy ngấm ngầm hông =))))
Mọi người ai nấy đều cười to.
Ôn Lệ lập tức lên tiếng: “Nè!”
Lúc đầu Tống Nghiên khá ngạc nhiên, sau đó không nhịn được mà cười hai tiếng.
Ngay cả nhân viên kiểm soát an ninh ở đó cũng cười theo, Ôn Lệ xấu hổ mà giờ tay che trán, nhân viên kiểm soát an ninh đành nói: “Thưa cô, cô có thể bỏ tay xuống được không.”
Đến khi ngồi lên máy bay, Ôn Lệ mới thở dài một hơi thoải mái.
Cô lên mạng lướt weibo trước khi di động bị bắt tắt nguồn, quả nhiên có account marketing đã đưa video ngày hôm nay ở sân bay lên.
Trong video, âm thanh bạn nam fan cp kia đúng là rất to, phổi quá tốt rồi. Sân bay ồn ào thế mà tiếng của cậu ta không cần phụ đề vẫn nghe rõ và hiểu được.
[Ha ha ha ha ha ha cười chết tui rùi]
[Tam Lực: Lúc đó mình sợ lắm]
[Ế, người anh em này quen quen a, là fan lâu năm của Tam Lực đó. Lúc Tam Lực công bố kết hôn, anh ta còn đi ktv uống rượu nói là thất tình nữa kìa, kết quả không đến nửa năm thì đã thành fan cp]
“Anh Trai Phổi Lớn: Làm fan only đâu sướng bằng làm fan CP.”
Ôn Lệ: “……”
–
Bốn giờ chiều, máy bay đáp xuống Tinh Thành.
Đoàn người ngồi trên xe mà chương trình đã sắp xếp sẵn, tuy giao thông ở Tinh Thành khá đông đúc nhưng đỡ hơn Yến Thành nhiều.
Người quay phim ở trên xe chờ sẵn. Do trên máy bay ngủ không đủ giấc nên vừa mới lên xe xong Ôn Lệ lại ngủ tiếp.
Dạo này ở Tinh Thành mưa rầm kéo dài, mới buổi chiều thôi mà không thấy tia nắng đâu cả. Trời ẩm ướt âm u, lúc Ôn Lệ bị đánh thức, suýt chút nữa là cho là bản thân đã ngủ tới sáng hôm sau.
Khi đến tòa nhà Đài truyền hìn, chỉ có hai ba nhân viên công tác nghênh đón, nói là do giờ muộn quá nên tiết mục sẽ quay chính thức vào sáng hôm sau. Giờ chỉ sắp xếp cho bọn họ tới phòng chờ để làm một cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi.
Ôn Lệ hơi ngây ngốc, che miệng ngáp một cái rồi đi theo nhân viên công tác.
Nhân viên dẫn bọn họ lên thang máy, rẽ qua rẽ lại mấy lần, dẫn họ đến phòng chờ.
“Người phỏng vấn chút nữa sẽ tới, làm phiền hai vị ngồi đợi một lát.”
Nhân viên có việc cần giải thích nên mời trợ lí và người đại diện ra ngoài.
Cửa đóng lại, với kinh nghiệm tham gia không ít show và chương trình thực tế, Ôn Lệ chạy đi tìm camera giấu trong phòng.
“Em tìm gì vậy?”
Tống Nghiên nhìn cô quay trái quay phải, không chịu ngồi yên ổn trên ghế bèn hỏi.
“Anh không hiểu, chắc chắn phòng này có lắp máy quay, bọn họ cố ý để chúng ta đợi lâu như vậy là muốn xem khi chúng ta ở riêng trong phòng sẽ làm gì.”
Ekip chương trình xem cảnh mà camera quay lại: “……”
Giỏi ghê không, khá thông minh đấy chứ.
Ôn Lệ tìm nửa vòng không thấy, chán quá bèn đi lại xung quanh căn phòng, cô giơ tay gõ gõ mặt tường, đột nhiên phát hiện một mặt tường cực mềm, giống như được đóng khung bằng bìa cứng và ghép các mảnh gỗ, biết ngay đây là một căn phòng được mới được dựng lên. Nếu không sai thì cách vách là một đôi vợ chồng khách mời khác.
Cô dán tay sát mặt tường, nghe xem bên kia có tiếng động âm thanh gì.
“Sao giờ còn chưa bắt đầu phỏng vấn nữa?”
Một âm thanh khiến người khác ghê tởm.
Ôn Lệ nhận ra đó là giọng của Trịnh Tuyết.
Cô vẫy tay về phía Tống Nghiên, ý bảo anh lại đây nghe. Dù Tống Nghiên không biết cô đang làm gì nhưng vẫn đứng dậy đi tới.
“Anh nghe đi, Hứa Minh Trịnh Tuyết ở phòng cách vách chúng ta đó.”
Tống Nghiên áp tai nghe, quả nhiên là vậy.
Hai người bên kia bắt đầu đối thoại, sau đó Trịnh Tuyết rên một tiếng “Mệt mỏi”, Hứa Minh nói “Vậy em ngủ trước đi”, sau đó lại nghe tiếng cười bất đắc dĩ của Hứa Minh.
“Đừng quậy, em làm gì thế.”
“Không, giờ em muốn quậy đó.”
Bởi vì sợ hãi bốn phía có cameras, Ôn Lệ không dám biểu hiện cảm xúc thật của mình quá rõ ràng. Cô quay mặt về phía bức tường, làm động tác nôn nửa.
Tống Nghiên: “……”
Ngay sau đó, cô vỗ ngực, nhìn Tống Nghiên với bộ dạng “Anh xem tôi thông minh chưa kìa.”
“May mà tôi đoán được mấy chiêu của tổ đạo diễn.” Cô tiến tới gần tai của Tống Nghiên, nhỏ giọng nói.
“Nếu em biết mấy chiêu này thì chắc biết bọn họ muốn quay được cái gì đúng không.” Tống Nghiên cười hai tiếng, kề sát vào tai cô, nói nhỏ, “Đồ ngốc.”
Các nhân viên của chương trình đều ngồi xe lớn phía sau, chị Đan có việc nên sẽ gặp mặt họ ở sân bay.
Văn Văn nhỏ tuổi nhưng khi nghe nghe chị và thầy Tống nói vậy, cũng cảm thấy giữa cặp vợ chồng này có gì đó không đúng.
Tính cách chị gái vốn ngạo kiều*, không thèm nói gì mặc kệ Tống Nghiên đã tự mình hạ xuống một bậc thang.
(*) Ngạo kiều: chỉ những người ngoài mặt thì nạnh nùng nhưng bên trong thì dịu dàng, hay ngại ngùng xấu hổ. Nói trắng ra là kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Đường tới sân bay bị kẹt xe, xe cứ đứng trên cầu vượt hơn tiếng rồi mà vẫn không qua được. Ôn Lệ đã đánh hai hai ván game xong mà xe vẫn không tiến lên được 50m, cô đành phải chơi game tiếp.
Tống Nghiên cũng cúi đầu xem điện thoại.
Người trong cuộc không thấy sao, nhưng Văn Văn hơi không chịu nổi.
Văn Văn nhỏ giọng nói: “Chị ơi.”
Ôn Lệ không ngẩng đầu: “Gì?”
“Show tuyển chọn tuần sau ấy, chị Đan nói với em là sếp Trương muốn chị nói với thầy Tống để anh ấy làm khách mời bất ngờ một tập, chị nói với anh ấy chưa ạ?”
Giờ Ôn Lệ mới nhớ tới chuyện này, mấy ngày nay quay “Thế Gian Có Người” suốt, làm cô quên hết các hoạt động khác không còn một mảnh luôn.
“Tuần sau là quay rồi à?”
“Đúng vậy.”
Nhiệm vụ sếp Trương giao thì phải hoàn thành, mặc kệ Tống Nghiên có đi hay không, cô cũng phải hỏi một tiếng trước.
Ôn Lệ mắt nhìn về phía trước: “Thầy Tống.”
Tống Nghiên: “Hửm?”
“Anh có nghe thấy những lời trợ lí tôi vừa nói không?” Ôn Lệ hỏi, “Anh có rảnh không?”
Tống Nghiên không nói chuyện, Ôn Lệ cho rằng anh đang suy nghĩ xem có thể đi hay không, cô nghĩ anh quên hoặc không biết lịch trình của mình như cô hay thế, bèn nhắc nhở nói: “Nếu anh không nhớ thì có thể hỏi người đại diện của mình ——”
“Không nghe thấy.” Anh nói.
Ôn Lệ: “?”
Văn Văn nhéo tay lái, đầy căng thẳng.
Ôn Lệ không nhịn được, nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh: “Văn Văn nói lớn tiếng như vậy mà anh nói anh không nghe thấy?”
Tống Nghiên vững vàng như núi: “Ừ.”
“Vậy sao tôi nói chuyện, anh nghe thấy được hay thế? Anh mang đồ lọc khí trên tai à?”
“Không mang.”
Anh không biết xấu hổ à, còn nói “không mang” gì nữa chứ! Không nghe ra bà đây đang châm chọc à? Tay Ôn Lệ nắm chặt thành một quyền, sau đó cô vươn tay phải véo tai anh: “Thế à, để bà đây xem coi anh có mang hay không!”
Mới vừa đụng vào vành tai mỏng của anh, Tống Nghiên đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, Ôn Lệ giãy giụa hai lần vẫn không tránh thoát nổi, đang muốn nổi giận thì bị người cầm cổ tay kéo về phía trước, nếu không phải cô đang thắt dây an toàn thì chắc đã ngã vào lòng của anh.
Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt. Vì khoảng cách rất gần nên cô thấy rõ gương mặt đầy góc cạnh của Tống Nghiên, mày rậm tuấn tú, môi mỏng bạc tình. Mấy năm nay cô hợp tác không biết bao nhiêu nghệ sĩ, tất nhiên không phải không có người đẹp nhưng mặt của Tống Nghiên có thể nói nó thuộc dạng siêu cấp trong các gương mặt đẹp.
Người đẹp cũng bị kinh diễm bởi một người đẹp khác.
Tống Nghiên nhíu mày, cổ họng cứng lại, anh nhìn chăm chú vào gương mặt mà ngày thường anh đã nhìn rất nhiều lần, phát hiện chuyên viên trang điểm đã makeup lại cho cô theo một style khác, dung mạo mang tính xâm lược người khác trở nên nhu hòa, trang điểm nhẹ hơn bình thường nhưng mang nét tươi trẻ dịu dàng. Anh lặng lẽ di chuyển ánh mắt của mình, không nhìn vào đôi môi cô nữa nhưng lại nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của cô.
“Luôn mượn lời của người khác để yêu cầu anh.” Người đàn ông ngồi lùi lại một chút, hơi dừng lại hỏi, “Rốt cuộc thì người nào mới là vợ anh?”
Cả ngày cứ “vợ”, “vợ ơi”, đang quay show à?
Ôn Lệ chả thèm nghe những lời không biết thật giả của anh, cô rủ mắt hỏi: “Thế anh có rảnh hay không?”
So với rảnh hay không rảnh, Tống Nghiên trả lời vô cùng trực tiếp rõ ràng: “Xem tập nào đã, anh sẽ bảo người đại diện liên hệ với show tuyển chọn ấy.”
Ý là mặc kệ rảnh hay không rảnh thì cũng sẽ đi.
Ôn Lệ “hừ” một tiếng ở trong lòng, lạnh lùng gật đầu: “Vậy à.”
“Nhưng anh có một yêu cầu.”
“Anh có thể nói điều này với bên sản xuất, chắc chắn họ sẽ giúp anh việc này.”
“Cái này không liên quan đến show.” Tống Nghiên vươn ngón trỏ ấn nhẹ vào trán cô, “Cái gì nên đồng ý anh cũng đồng ý rồi, em không thể bày ra gương mặt tươi cười được à?”
“Hử.” Ôn Lệ ôm ngực, hướng anh cười toét miệng: “Hahaha.”
Chắc là do ngại cô cười quá giả tạo, Tống Nghiên giật giật môi, nhìn về phía khác.
Một lần nữa, trong xe lại khôi phục sự trầm lặng.
Cho đến khi tiếng còi ô tô phía sau vang lên liên tục, vô cùng chói tai.
Ôn Lệ: “Văn Văn, lái xe đi, em ngẩn người làm gì vậy.”
Văn Văn phục hồi lại tinh thần, gương mặt nóng hổi, trong lòng bùm bùm.
Chị gái nói vài câu với thầy Tống thôi, sau đó hai người chỉ yên lặng mà nghịch điện thoại của mình, nhưng vì sao cô ấy lại kích động tới mức mặt đỏ tim đập nhanh vậy trời. Thậm chí cô còn muốn ấn đầu hai bọn họ lại gần nhau, hô to một tiếng “Nói nhiều vậy mà không làm gì hết, có ngon thì hai người hôn cho em xem đi”.
Ý thức được tư tưởng táo bạo điên rồ sâu trong nội tâm của mình, Văn Văn lắc đầu, nhanh chóng loại bỏ nó ra khỏi đầu, chăm chú lái xe.
–
Xe chạy đến sân bay, nhiều fans đã đứng giơ bảng đón họ.
Mays lịch trình ví dụ đi quay show thực tế thì không cần phải bảo mật, dù bên phía chính chủ không thông báo*, cũng có rất nhiều con đường để biết lịch trình của nghệ sĩ.
(*) ý đây chỉ là weibo chính phủ (như của nghệ sĩ, công ty, show, phim, tổ kịch,.v.v..) đăng bài á, chứ không phải là nhà nước đâu, đừng hiểu nhầm.
Một tuần trước, lịch trình của bọn họ đã được công khai trên weibo.
322: Tống Nghiên, Ôn Lệ, sân bay quốc tế Yến Thành, Yến Thành – Tinh Thành. Quay chương trình《Thế Gian Có Người》
Bởi vậy nên phần lớn fans tới hôm nay là đến theo tập thể có tổ chức, bên cạnh có nhân viên duy trì trật tự, tuy rằng chen chúc nhưng không xảy ra mấy chuyện như cố ý giẫm đạp và xô đẩy.
Quả thực quá nhiều người. Để đánh lạc hướng fan hâm mộ, Tống Nghiên và Ôn Lệ đành phải tách ra, đèn flash máy ảnh không ngừng lập lòe, bên tai ồn ào, Ôn Lệ đeo kính râm và khẩu trang, yên lặng đi theo trợ lí. Vì đã quen với trường hợp này nên cô không nóng nảy, chỉ cúi đầu, không nói gì đi hết quãng đường.
Sau khi đi hết con đường bị bao vậy bởi fans, cho đến khi cô tới quầy đăng kí thủ tục, các fans đứng ngoài hàng rào an ninh thì mới có thể ngồi xuống một cách yên ổn.
Chân của Tống Nghiên dài, đi nhanh hơn cô một xíu, xếp hàng ở trước cô, cô thấy trên cánh tay của anh bị dán vài tấm ảnh hoạt hình, là phiên bản mini của anh, chắc là do fans dán lên.
So với nghệ sĩ nam, thì đại đa số nghệ sĩ nữ đều tránh gặp phải cái hành vi này. Khoảng mấy năm trước, Ôn Lệ từng bị các fans nam đụng chạm vào tay trong lúc hoảng loạn này, sau đó fan club có một quy định rằng cho dù fans tổ chức đón hay tiễn nghệ sĩ ở sân bay thì không được chạm vào người của nghệ sĩ.
Hai người đang xếp hàng đợi xử lý thủ tục đăng kí, đeo kính râm và khẩu trang, người đứng trước người đừng sau, ai chơi điện thoại của người đó, ăn mặc đều được stylist chăm chút, vóc dáng cao gầy thon dài, nổi bật trong dòng người.
Ở sân bay ăn mặc đẹp còn che mặt, bên ngoài còn có các fans đang náo loạn ầm ĩ, người qua đường vừa nhìn đã biết đó là người nổi tiếng, các hành khách xếp hàng phía trước và phía sau bọn họ đều nghiêng đầu xem bọn họ.
Fans thường theo idol, tính tình của Tống Nghiên vốn lạnh lùng yên tĩnh nên fans của anh rất nghe lời, ai cũng ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài, chỉ chụp ảnh anh mà thôi.
Nhưng bên phía fans Ôn Lệ lại khá ồn ào.
“Tam Lực!”
Trong nhóm fan bỗng xuất hiện một âm thanh to lớn vang dội.
Ôn Lệ ngẩng đầu, nhìn về phía các fans: “Hả?”
Các fan vừa thấy cô ngẩng đầu đáp lại, lập tức kích động mà hét lên: “A a a, mama yêu connnnn!”
Các cô gái nhỏ trẻ tuổi này thật khoái chiếm tiện nghi người khác, nhìn ai nấy cũng khoảng 16, 17 tuổi, thế mà lại thích tự xưng là ‘mama’.
Ôn Lệ dùng ngón tay bắn tim về phía fan: “Yêu mọi người, hôm nay trường học cho nghỉ học à!?”
“Em học đại học! Hôm nay không có tiết!”
Ôn Lệ gật đầu: “Những người khác thì sao?”
Các fan trăm miệng một lời: “Tụi em đều học đại học!”
Ôn Lệ không tin, ở đây chắc chắn có vài học sinh cấp 3 trốn học, nhưng cô không vạch trần, nói với fan: “Các bạn nhỏ nào có tiết thì về học đi, để ảnh hưởng đến việc học tập là chị khai trừ tư cách fans của các em đấy …..”
Các fan sôi nổi nở nụ cười, có vài người lấy thành tích thứ hạng tháng trước của mình ra để biện giải, nói rằng họ không để ảnh hỏng đến việc học.
“Tam Lực!”
Lần này là một âm thanh lớn của một fan nam, vang hơn tất cả fans nữ, âm lượng đề-xi-ben xuyên thấu màng tai.
Ôn Lệ: “Hả?”
“Lúc quay chương trình nhớ show tình cảm với chồng của cô nhaaaaaa! Phát đường nhiều chút! Nghe không!!!!”
Chàng trai tốt, không ngờ anh là cờ hó chèo thuyền.
Ôn Lệ không biết trả lời thế nào, đành cười hai tiếng cho qua.
Làm xong thủ tục, Ôn Lệ và Tống Nghiên lần lượt gỡ kính râm để đi qua cửa kiểm soát an ninh.
“Mỹ nhân! Tống Nghiên!”
Giờ tới lượt gọi Tống Nghiên.
Tống Nghiên nghiêng đầu nhìn theo bản năng.
“Tam Lực nhà chúng ta hơi ngạo kiều xíu! Anh đừng có mà ghét bỏ chị ấy! Bá vương ngạnh thượng cung* là được rồi!”
(*) Bá vương ngạch thượng cung: “bá vương ” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung ” hiểu là “ xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung ” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”, từ “cường tiễn ” hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”. Cho nên cụm từ này người xưa thay thế cho từ “cưỡng gian” (Mn thấy ngấm ngầm hông =))))
Mọi người ai nấy đều cười to.
Ôn Lệ lập tức lên tiếng: “Nè!”
Lúc đầu Tống Nghiên khá ngạc nhiên, sau đó không nhịn được mà cười hai tiếng.
Ngay cả nhân viên kiểm soát an ninh ở đó cũng cười theo, Ôn Lệ xấu hổ mà giờ tay che trán, nhân viên kiểm soát an ninh đành nói: “Thưa cô, cô có thể bỏ tay xuống được không.”
Đến khi ngồi lên máy bay, Ôn Lệ mới thở dài một hơi thoải mái.
Cô lên mạng lướt weibo trước khi di động bị bắt tắt nguồn, quả nhiên có account marketing đã đưa video ngày hôm nay ở sân bay lên.
Trong video, âm thanh bạn nam fan cp kia đúng là rất to, phổi quá tốt rồi. Sân bay ồn ào thế mà tiếng của cậu ta không cần phụ đề vẫn nghe rõ và hiểu được.
[Ha ha ha ha ha ha cười chết tui rùi]
[Tam Lực: Lúc đó mình sợ lắm]
[Ế, người anh em này quen quen a, là fan lâu năm của Tam Lực đó. Lúc Tam Lực công bố kết hôn, anh ta còn đi ktv uống rượu nói là thất tình nữa kìa, kết quả không đến nửa năm thì đã thành fan cp]
“Anh Trai Phổi Lớn: Làm fan only đâu sướng bằng làm fan CP.”
Ôn Lệ: “……”
–
Bốn giờ chiều, máy bay đáp xuống Tinh Thành.
Đoàn người ngồi trên xe mà chương trình đã sắp xếp sẵn, tuy giao thông ở Tinh Thành khá đông đúc nhưng đỡ hơn Yến Thành nhiều.
Người quay phim ở trên xe chờ sẵn. Do trên máy bay ngủ không đủ giấc nên vừa mới lên xe xong Ôn Lệ lại ngủ tiếp.
Dạo này ở Tinh Thành mưa rầm kéo dài, mới buổi chiều thôi mà không thấy tia nắng đâu cả. Trời ẩm ướt âm u, lúc Ôn Lệ bị đánh thức, suýt chút nữa là cho là bản thân đã ngủ tới sáng hôm sau.
Khi đến tòa nhà Đài truyền hìn, chỉ có hai ba nhân viên công tác nghênh đón, nói là do giờ muộn quá nên tiết mục sẽ quay chính thức vào sáng hôm sau. Giờ chỉ sắp xếp cho bọn họ tới phòng chờ để làm một cuộc phỏng vấn đơn giản, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi.
Ôn Lệ hơi ngây ngốc, che miệng ngáp một cái rồi đi theo nhân viên công tác.
Nhân viên dẫn bọn họ lên thang máy, rẽ qua rẽ lại mấy lần, dẫn họ đến phòng chờ.
“Người phỏng vấn chút nữa sẽ tới, làm phiền hai vị ngồi đợi một lát.”
Nhân viên có việc cần giải thích nên mời trợ lí và người đại diện ra ngoài.
Cửa đóng lại, với kinh nghiệm tham gia không ít show và chương trình thực tế, Ôn Lệ chạy đi tìm camera giấu trong phòng.
“Em tìm gì vậy?”
Tống Nghiên nhìn cô quay trái quay phải, không chịu ngồi yên ổn trên ghế bèn hỏi.
“Anh không hiểu, chắc chắn phòng này có lắp máy quay, bọn họ cố ý để chúng ta đợi lâu như vậy là muốn xem khi chúng ta ở riêng trong phòng sẽ làm gì.”
Ekip chương trình xem cảnh mà camera quay lại: “……”
Giỏi ghê không, khá thông minh đấy chứ.
Ôn Lệ tìm nửa vòng không thấy, chán quá bèn đi lại xung quanh căn phòng, cô giơ tay gõ gõ mặt tường, đột nhiên phát hiện một mặt tường cực mềm, giống như được đóng khung bằng bìa cứng và ghép các mảnh gỗ, biết ngay đây là một căn phòng được mới được dựng lên. Nếu không sai thì cách vách là một đôi vợ chồng khách mời khác.
Cô dán tay sát mặt tường, nghe xem bên kia có tiếng động âm thanh gì.
“Sao giờ còn chưa bắt đầu phỏng vấn nữa?”
Một âm thanh khiến người khác ghê tởm.
Ôn Lệ nhận ra đó là giọng của Trịnh Tuyết.
Cô vẫy tay về phía Tống Nghiên, ý bảo anh lại đây nghe. Dù Tống Nghiên không biết cô đang làm gì nhưng vẫn đứng dậy đi tới.
“Anh nghe đi, Hứa Minh Trịnh Tuyết ở phòng cách vách chúng ta đó.”
Tống Nghiên áp tai nghe, quả nhiên là vậy.
Hai người bên kia bắt đầu đối thoại, sau đó Trịnh Tuyết rên một tiếng “Mệt mỏi”, Hứa Minh nói “Vậy em ngủ trước đi”, sau đó lại nghe tiếng cười bất đắc dĩ của Hứa Minh.
“Đừng quậy, em làm gì thế.”
“Không, giờ em muốn quậy đó.”
Bởi vì sợ hãi bốn phía có cameras, Ôn Lệ không dám biểu hiện cảm xúc thật của mình quá rõ ràng. Cô quay mặt về phía bức tường, làm động tác nôn nửa.
Tống Nghiên: “……”
Ngay sau đó, cô vỗ ngực, nhìn Tống Nghiên với bộ dạng “Anh xem tôi thông minh chưa kìa.”
“May mà tôi đoán được mấy chiêu của tổ đạo diễn.” Cô tiến tới gần tai của Tống Nghiên, nhỏ giọng nói.
“Nếu em biết mấy chiêu này thì chắc biết bọn họ muốn quay được cái gì đúng không.” Tống Nghiên cười hai tiếng, kề sát vào tai cô, nói nhỏ, “Đồ ngốc.”
Danh sách chương