- Không định tìm ra nguyên nhân mà dễ buông bỏ? Cô đúng là làm ta quá thất vọng.

Lưu phán quan đột nhiên xuất hiện sau bao ngày vắng mặt. Đáy mắt của cô hiện lên tia kinh ngạc. Quan sát một lượt, cô lại cảm thấy Lưu nam thần hình như có gì đó khang khác. Hình như là sắc đẹp lại nổi hơn thì phải.

- Bỏ ngay cái ánh mắt háo sắc của cô cho tôi!

Lưu phán quan chắp tay đàng hoàng liếc cô cất giọng khinh bỉ. Biết ngay mà, bản tính đúng là khó rời. Đã có Diêm vương lại còn đi ngắm sắc đẹp của nam nhân khác. Lòng dạ đàn bà đúng là không thể tin.

Mã Khắc thở dài đưa tay day trán. Nếu không phải vừa nãy hắn chứng kiến bộ dạng đau khổ của cô chắc hắn còn tưởng người hiện tại có 2 nhân cách mất. Tính cách quả thay đổi khá nhanh chỉ cần có "sắc đẹp".

Môi cô bất giác mím chặt lại. Cái gì mà háo sắc? Là cô chỉ kinh ngạc thôi mà? Có cần phải khinh bỉ cô tới vậy không? Cô quay sang Nguyên Khải thì cũng may nhận được cái ánh nhìn đồng cảm của anh khiến cô mới yên lòng. Chỉ có Nguyên Khải vẫn là tốt nhất.

- Lưu phán quan, ngài vừa nói tìm hiểu nguyên nhân? Nghĩa là sao?

Nghe Mã Khắc hỏi vậy, Lưu phán quan bỗng lấy từ đâu ra một quyển sách đen ném cho Mã Khắc. Tất cả kinh ngạc im lặng.

Mã Khắc nhận lấy quyển sách rồi từ từ mở ra. Đôi mắt của hắn chợt hiện lên tia tức giận. Cô và Nguyên Khải cũng tò mò nhích người xem xem bên trong quyển sách có gì nhưng toàn là cái trang giấy trắng. Không hiểu tại sao mà Mã Khắc lại tức giận như vậy.

- Cấm thuật? Lưu phán quan, chẳng lẽ...

Cô vẫn còn lu mơ chưa hiểu sự tình gì đang xảy ra.

- Lúc trước, khi ta triệu kiến Diêm vương, thấy ngài ấy có biểu hiện rất khác lạ. Đặc biệt chỉ quan tâm tới nhất cử nhất động của Uyển Nhu. Ta nghi ngờ nên đã lén theo dõi Uyển Nhu mọi lúc. Phát hiện trong mật thất ở phòng cô ta có quyển sách này. Diêm vương hiện tại... là bị trúng cấm thuật...

Lưu phán quan làm việc gì cũng kín đáo cặn kẽ. Nếu không chắc chắc hắn cũng chẳng bao giờ nói bừa. Hắn leo lên được vị trí như hôm nay như vậy, dĩ nhiên phải nắm rõ tất cả mọi việc để xử lí nhanh nhất.

- Cho hỏi, tại sao tôi lại không nhìn thấy trong quyển sách có chữ gì? Nguyên Khải, anh nhìn thấy không?

Cô quay người lại. Nguyên khải lắc đầu. Lưu phán quan nhếch miệng. Đường nét ở khóe miệng lại tạo lên vẻ đẹp hưt hồn. Quả thực là cực phẩm.

- Âm hồn bình thường sẽ không nhìn thấy đâu.

Cô hiểu ra. Thì ra quyển sách cấm thuật này còn phiên biệt như thế. Nếu Diêm vương lạnh nhạt với cô như vậy thì chắc chắn ngài ấy đã bị trúng cấm thuật. Vậy mà cô lại tưởng ngài ấy hận mình. Bản thân cô chợt thấy mình quá ngu ngốc. Đáng lẽ, cô phải nhận ra sớm hơn chứ? Cách đại hôn bây giờ chỉ còn hai ngày. Nếu không tìm cách, chắc chắn cô sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

- Có... phải có biện pháp giải chứ?

Cô hỏi. Cái gì cũng phải có biện pháp. Huống chi cấm thuật. Chắc chắn sẽ có cách giải.

Lưu phán quan gật gật. Hắn thu hồi lại quyển sách từ tay Mã Khắc. Từng đốt tay thon dài lật từng trang giấy lướt qua một lượt.

- Cũng có đấy. Nhưng...

- Nhưng sao?

- Cách giải chính là phải lấy được Thuấn Viên, con bọ cạp độc của Yêu Vương. Như cô đã biết, Yêu vương chính là huynh đệ song sinh của Diêm vương. Mọi thứ của hai người sẽ đối lập và sung khắc lẫn nhau. Chỉ cần một chút nọc độc của Thuấn Viên cho Diêm vương uống. Chắc chắn cấm thuật sẽ được giải trừ.

Cả người cô sững sờ. Lại là Yêu Vương, cô phải làm cách gì chứ. Ai mà không biết Yêu Vương và Diêm vương thù địch lẫn nhau. Chắc gì Yêu vương ngủi lòng mà ra tay cứu giúp? Nhưng nếu không có được Thuấn Viên, Diêm vương sẽ lấy Uyển Nhu mất... cô thật sự phải làm sao?...

[ chuẩn bị ăn mừng...😂]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện