- Mạnh bà, có phải khu hoa bỉ ngạn ở xa lắm không? Thiện Nhất đã đi lâu như vậy?

Nguyên Khải lo lắng bật dậy từ chiếc ghế gỗ. Mạnh bà khuấy canh đều đặn. Thỉnh thoảng đưa mũi ngửi ngửi nồi canh thì gật đầu vừa lòng.

- Không có xa. Nếu mà cô ấy chưa về, có lẽ đã bị phát hiện rồi

Nguyên Khải giật thót. Thiện Nhất bị phát hiện mà Mạnh Bà vẫn thản nhiên. Có lẽ anh phải đi tìm cô. Nhanh chóng giải quyết mọi việc chứ thời gian của anh cũng chẳng mấy mà hết. Nếu mà anh không quay lại đúng lúc, chắc chắn anh sẽ chết thật.

Đúng lúc này, Mã Khắc vội vã mở cửa xông vào. Nguyên Khải thấy vậy vội đi tới túm cổ tay của hắn

- Thiện Nhất gặp nguy hiểm rồi!

- Tin này tôi cũng vừa mới biết!

Chả là lúc hắn đi qua Quỷ Môn quan, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai tên âm binh. Bọn chúng nói Diêm Vương vừa sai người đem một nữ âm hồn xuống tầng địa ngục thứ 4 vì tội có ý định làm hại Diêm hậu tương lai. Lập tức hắn liều hiểu ra vội vàng chạy tới đây. Ai ngờ cô không có ở đây thật.

- Ta vốn chỉ là Mạnh Bà. Mọi chuyện thế sự ta sẽ không can thiệp. Chỉ có những người trong cuộc mới có thể giải quyết hết.

Nguyên Khải quay sang thì đâu bị Mã Khắc túm cổ lôi nhanh đi. Rốt cuộc thì bản thân phải tự đi tìm. Mạnh bà tuy muốn giúp cô nhưng bà phải làm đúng như lời hứa với người ấy. Không can dự vào thế sự mà chỉ yên ổn chốn địa ngục nấu canh cho những âm hồn trước khi đầu thai uống.

Khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một bãi cỏ xanh. Trên người cô mặc một bộ xiêm y trắng với đường nét hoa văn tinh xảo. Điều kì lạ là ở đây không có ánh sáng, mà sáng chỉ đủ nhìn chứ không chiếu rõ mọi vật. Bên trái cô là dòng sông đen chảy xiết.

Diêm vương đàng hoàng chắp tay phía sau. Bộ y phục của hắn cũng màu trắng giống cô. Có lẽ, hắn đang định làm gì đó.

- Tỉnh?

Cô hơi sững sờ xong lập tức nhẹ gật đầu. Kí ức thoáng chốc hiện lên cảnh tượng nóng bỏng của cô và Diêm Vương. Thoáng chốc, gương mặt cô đỏ ửng. Cô và Diêm vương đã làm chuyện ấy? Trong lòng cô không khỏi hiện lên sự vui vẻ. Diêm vương quay lưng lại nên cô không rõ biểu cảm của hắn ra sao.

- Nói! Rốt cuộc là ai sai ngươi quyến rũ ta? Ngươi rốt cuộc đã dùng thủ đoạn nào?

Cơ thể cô cứng ngắc. Diêm vương quay lại. Đôi đồng tử của hắn hằn rõ vệt đỏ đậm biểu lộ sự tức giận. Mà khi hắn nhìn cô, đáy mắt hiện lên tia xa lạ. Cũng có phần chán ghét...

- Tôi... không...

- Thôi đủ rồi! Ta không muốn gặp lại ngươi nữa. Đi đi!

Cô còn chưa kịp nói, bóng hình của Diêm vương biến mất rồi hiện thoáng sang bờ sông bên kia. Hắn dừng bước, quay đầu nhìn cô. Hai người nhìn nhau, nhưng lại bị ngăn cách bởi một con sông.

Bàn tay hắn nắm chặt lại. Hắn có lỗi. Hắn đã phải bội tân nương của hắn. Nhưng hắn lại không nỡ xuống tay với cô. Lòng hắn đau đớn như bị ai đó dùng từng nhát dao cứa vào. Rốt cuộc... đâu mới là sự đúng đắn?

Cô nhìn hắn, nước mắt lại rơi. Rốt cuộc hắn vẫn còn hận cô sao?

- Ta và chàng giống như hai bên bờ sông Vong Xuyên vậy, tuy ta rất yêu chàng nhưng rào cản này mãi không thể trút bỏ được!

Cả người cô vô thức ngồi phịch xuống. Ánh mắt chan chứa sự đau khổ nhìn theo bóng hình của Diêm vương khi đã khuất dần. Còn hai ngày nữa đến đại hôn của Diêm vương. Cô có nên từ bỏ mặc dù hi vọng quá nhiều?

- Thiện Nhất!

Cô quay người lại. Bắt gặp Mã Khắc và Nguyên Khải đi tới. Nguyên Khải lo lắng, xem xét cô một lượt mới thở phào.

- Đã xảy ra chuyện gì? Mà... y phục này sao cô có được?

Mã Khắc nghi ngờ. Rõ ràng y phục trên người của cô là y phục dành cho phi tần được thiết kế được biệt của Diêm Vương. Cô mỉm cười rồi đưa tay lau nước mắt.

- Không sao. Có lẽ... tôi sẽ đi cùng Nguyên Khải trở về nhà họ Nguyên. Xong... tôi sẽ đi đầu thai..

Cô chẳng còn gì quyến luyến nữa. Sự cố gắng theo đuổi của cô đã cạn kiệt rồi. Một sự thật mãi không thay đổi là Diêm đại nhân vẫn hận cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện