"Sao lại thế này?" Chương Hàm nhíu mày mới hỏi một câu, đột nhiên thấy Ninh Hương bộp một tiếng quỳ gối trước mặt nàng, thanh âm run rẩy: "Hàm cô nương, nô tỳ cầu xin ngài, ngàn vạn lần cứu nô tỳ!"
Ninh Hương nói xong liền thất thanh khóc rống, Chương Hàm sững sờ.
Ngay sau đó, Trương Kỳ được báo tin cũng vào phòng, cô nàng vẫn luôn có chút khúc mắc đối với Anh Thảo và Ninh Hương bởi vì thời gian đầu hai nha hoàn này vô lễ coi thường mình, lúc này thấy dáng dấp Ninh Hương như vậy, nhịn không được nhíu mày thật sâu quát khẽ: "Ngươi cẩn thận một chút, nơi này là Ninh An Các của lão tổ tông, nếu lỡ chính phòng bên kia nghe được động tĩnh lại đây tìm hiểu, đến lúc đó ngươi đáp lời thế nào? Ngay cả ta và Hàm muội muội cũng có chỗ không phải!"
Lúc này Ninh Hương mới miễn cưỡng dừng lại tiếng khóc nhưng sụt sịt mãi, nước mắt vẫn lăn xuống từng giọt.
Ninh Hương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Kỳ, lại nhìn Chương Hàm, biết ngày xưa tuy đều là Chương Hàm làm chủ, nhưng chuyện hôm nay nếu không có Đại tiểu thư ra mặt thì cũng uổng công, Ninh Hương nâng tay áo chùi mắt rồi nghẹn ngào kể: "Hôm nay nô tỳ trở về mới biết, ca ca nô tỳ đã thiếu một đống nợ cờ bạc bỏ trốn khỏi Quy Đức phủ, chủ nợ trực tiếp tìm đến Trương gia.
Lão gia đương nhiên đâu có đạo lý nào mà trả nợ cho gia nô, cho nên đã sớm khai trừ ca ca ra ngoài.
Phụ mẫu nô tỳ tuy thương tâm nhưng chỉ có thể theo lão gia trở về kinh thành.
Nhưng mới đến đây vài ngày, cha bởi vì sơ suất trong việc mua bán bị phạt hai mươi bản tử.
Hôm nay nô tỳ chính mắt nhìn thấy...!đùi ông ấy đều bị đập nát!"
Nói tới đây, mặc dù Trương Kỳ vừa mới răn dạy qua, Ninh Hương vẫn nhịn không được khóc òa lên.
Tuy kiệt lực không dám để khóc ra tiếng nhưng lại phát ra thanh âm nấc nghẹn đau đớn như bị xẻo tim, khiến người nghe cảm thấy vô cùng nặng nề.
Ngay cả Phương Thảo tiến vào vốn định quát mắng vài câu cũng nhịn không được nắm chặt tay, hoàn toàn không chú ý tới móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
Chương Hàm nheo mắt, lúc này mới hỏi: "Vậy hiện giờ chuyện giải quyết thế nào?"
"Trong nhà nô tỳ mấy thế hệ đều làm công cho Trương gia, nương tuy đau lòng cho cha nhưng chỉ có thể cắn răng nỗ lực làm việc.
Ai ngờ lão gia nói ca ca nhân phẩm ti tiện, phụ thân là người hồ đồ, nô tỳ thì miệng vụng về tay chân lóng ngóng hầu hạ không được Đại tiểu thư.
Lão gia muốn từ trong nhà chọn ra mấy nha hoàn khác tốt hơn đưa tới cho Thái phu nhân đích thân tuyển chọn.
Lão gia còn nói, Đại tiểu thư là nữ nhi duy nhất, cũng là ngoại tôn nữ của Thái phu nhân, nếu bên người chỉ có hai nha hoàn hầu hạ thì thật sự bôi nhọ thân phận, ít nhất phải có bốn người, thế nhưng lão gia lại chọn ra tới tám nha hoàn.
Hôm nay nô tỳ đều đã nhìn thấy, không có một người nào là từ trước làm trong Trương gia."
Trương Kỳ đã hoàn toàn ngây dại, cho dù Chương Hàm cũng cảm thấy chuyện này không hề nằm trong dự đoán, nhưng nàng trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Nếu lão gia không muốn cho ngươi tiếp tục hầu hạ tỷ tỷ, vậy phải tìm cách lấy cớ không cho ngươi quay về, làm thế nào lại thả ngươi dễ dàng như vậy?"
Nghe hỏi vấn đề này, Ninh Hương cười khổ nói: "Nếu hôm nay không phải Cố quản sự đích thân hộ tống nô tỳ về Trương gia, sau đó lại tới cửa đón người, vốn dĩ nô tỳ không thể quay về."
"Ồ, vậy hôm nay ngươi về nhà cũ là do Cố quản sự đích thân đưa?" Ánh mắt Chương Hàm tức khắc sáng lên, lập tức truy vấn, "Cho dù y đưa ngươi đi, làm thế nào có thể đón ngươi về? Ngươi đã nói vụ này cho y biết chưa?"
"Nô tỳ cũng không rõ Cố quản sự làm thế nào đi đến nhà cũ Trương gia đón về, nô tỳ và nương đang ôm nhau khóc thì bên ngoài đột nhiên có người tới báo Cố gia phái người đón nô tỳ.
Đi ra ngoài thấy sắc mặt lão gia rất khó coi, nô tỳ muốn trở về cầu xin Đại tiểu thư và Hàm cô nương, sợ lão gia thay đổi chủ ý liền vội vội vàng vàng rời đi.
Cố quản sự có hỏi vài câu, lúc ấy trong lòng nô tỳ rất loạn, chỉ nói lão gia chọn mấy nha hoàn cho Đại tiểu thư."
Trương Kỳ nghe đến đây, rốt cuộc trong lòng nóng nảy không chịu nổi, xen vô hỏi: "Vậy những gì Hàm muội muội phân phó, ngươi có nói cho cha ta nghe chưa?"
Ninh Hương vội vàng gật đầu: "Trước tiên lão gia kêu nô tỳ qua hỏi một hồi, nghe nô tỳ nói xong những gì Hàm cô nương phân phó, lão gia dường như có chút ngoài ý muốn, sau đó mới tống cổ nô tỳ đi gặp phụ mẫu, lúc đó mới nói đến vụ ca ca và phụ thân."
Chương Hàm rốt cuộc đã tỉnh táo hơn từ nỗi kinh hoảng, kêu Phương Thảo vừa theo vào nhà tới nâng Ninh Hương lên.
Lại tỉ mỉ hỏi thêm về phản ứng của Trương Xương Ung, cuối cùng nàng mới hỏi: "Vậy nếu ngươi đã gặp qua tám nha hoàn kia, cảm thấy dung mạo nhân phẩm như thế nào?"
"Nhìn qua đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng không thể nói là cực kỳ xuất sắc nhưng lại trầm ổn hào phóng." Cho dù đó là những người muốn cướp chén cơm của mình, hơn nữa gần như muốn cướp luôn đường sống của mình, nhưng Ninh Hương biết Chương Hàm xưa nay trong mắt không bỏ qua một hạt cát, bèn tỉ mỉ nhớ lại một hồi rồi có chút do dự diễn tả, "Nô tỳ lúc xưa đã gặp qua vài vị tỷ tỷ Cố phu nhân lựa chọn cho Đại tiểu thư, tám nha hoàn này so với vài người kia còn xuất sắc hơn.
Đặt ở Hầu phủ, chính là...!chính là cho người ta ấn tượng đang gặp Lục Bình và Bạch Chỉ tỷ tỷ."
Nha hoàn tốt khó kiếm bao nhiêu Chương Hàm dĩ nhiên biết rõ ràng.
Thái phu nhân vẫn thường nói bên người bà tới tới lui lui nhiều nha hoàn như vậy, ngoại trừ Lục Bình và Bạch Chỉ hiện giờ thì cũng chỉ có thêm hai ba nha hoàn tốt đã xuất giá.
Còn đại a đầu bên người Vương phu nhân nghe nói có người giỏi tính sổ sách, còn có người biết chữ, nhưng có thể tới tay nha hoàn tốt như vậy cơ hội cực nhỏ, toàn bộ phủ Võ Ninh Hầu cũng chỉ có thể đếm được trên một bàn tay.
Thế mà hiện giờ Trương Xương Ung vừa ra tay đã kiếm được tới tám, đâu thể nào do dựa vào năng lực bản thân?
Nghĩ đến tin tức Trần Thiện Chiêu vừa truyền đạt cho mình, nghĩ đến Trương Xương Ung qua lại với Cảnh Khoan, mà sau lưng tên Cảnh Hoành Khoát này có lẽ tồn tại nhân vật khác, nàng nhịn không được trong lòng tính toán rất nhanh.
Còn Phương Thảo vừa đỡ Ninh Hương lên, tuy rằng xưa nay có chút khúc mắc với hai nha hoàn hầu hạ Trương Kỳ, nhưng lúc này cũng đồng cảm như bản thân mình cùng bị, càng nghĩ tới khi mình và Bích Nhân mới vừa tiến vào Hầu phủ liền không được Thái phu nhân vừa lòng, cũng may nhờ Chương Hàm kiệt lực cầu tình mới được giữ lại.
Hiện giờ nếu Trương Xương Ung thành công thay đổi Ninh Hương, tiếp theo nói không chừng là Anh Thảo, theo sát rất có khả năng chính là mình và Bích Nhân.
Phương Thảo rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: "Cô nương, chuyện của Ninh Hương thật sự không có cách nào giải quyết hay sao? Mặc dù nha hoàn lão gia chọn cho Đại tiểu thư đều là tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không biết lai lịch, hơn nữa..."
"Việc này trước tiên đừng bàn tới." Chương Hàm xua tay, thấy vẻ mặt Ninh Hương nháy mắt hóa thành thất vọng não nề, Chương Hàm liền nhàn nhạt nói, "Ngươi cứ thanh thản ổn định làm chuyện của ngươi, xe đến trước núi ắt có đường.
Tóm lại, chỉ cần ngươi trung thành và tận tâm, tỷ tỷ sẽ không ném ngươi đi."
Trương Kỳ lập tức gật đầu: "Không sai, mau đi múc bồn nước rửa mặt."
Chờ Phương Thảo đỡ Ninh Hương ra ngoài, Trương Kỳ mới suy sụp ngồi cạnh Chương Hàm, thanh âm hạ thấp nói: "Vì sao lão nhất định không chịu buông tha chúng ta, nhất định không chịu ngừng nghỉ chút xíu, bằng mọi cách phải bức chúng ta vào đường cùng?"
"Trên danh phận rốt cuộc hắn vẫn là cha tỷ, ngay cả Thái phu nhân trong vấn đề liên quan tới tỷ cũng không tiện quá lấn lướt phụ thân là hắn." Chương Hàm chậm rãi cầm bàn tay không còn chút độ ấm nào của Trương Kỳ an ủi, "Tỷ không cần quá lo lắng, hôm nay Ninh Hương về nhà mà cử ra Cố quản sự đích thân đón đưa, đủ có thể thấy Thái phu nhân cũng không phải không có phòng ngừa.
Buổi tối nếu Thái phu nhân hỏi, sự tình Ninh Hương khóc lóc kể lể tỷ không ngại một năm một mười đều nói ra, không cần giấu giếm.
Thay Ninh Hương nói vài câu lời hay nhưng không cần quá mức, thử nhìn xem phản ứng của Thái phu nhân thế nào."
Như Chương Hàm liệu trước, thời điểm tỷ muội hai người đi chính phòng dùng cơm chiều với Thái phu nhân, quả nhiên Thái phu nhân liền quan tâm hỏi Trương Kỳ: "Hôm nay một nha đầu của con trở về thăm người nhà, quay lại nghe nói rơi lệ đầy mặt.
Một nha hoàn hầu hạ tiểu thư là bổn phận, cho dù ở bên ngoài gặp chuyện uất ức cũng đâu có đạo lý gì mang về trên mặt, đến tột cùng là chuyện như thế nào?"
Trương Kỳ sớm có dự bị, lập tức thuật lại câu chuyện của Ninh Hương từ đầu chí cuối.
Nhưng rốt cuộc bởi vì trong lòng vừa kinh sợ lại vừa phẫn nộ, cô nàng vẫn không khỏi thoáng thêm mắm thêm muối vài phần.
Nói vừa xong, thấy Thái phu nhân chỉ như suy tư gì mà xuất thần, cô nàng không biết lời này của mình có bao nhiêu hiệu dụng, trong lòng không khỏi vô cùng lo lắng.
"Lão tổ tông..."
"Hóa ra là chuyện như vậy...!Không có vấn đề gì, ta đã biết rồi, hãy dùng cơm đi!"
Vương phu nhân và Cố Ngọc hôm nay không lại đây, cho nên bữa cơm này chỉ có Chương Hàm và Trương Kỳ bồi Thái phu nhân cùng ăn.
Nhưng bởi vì chuyện kia chưa được giải quyết, trong lúc đang ăn cơm lại khó mà nói gì, Trương Kỳ không khỏi có chút rầu rĩ, bữa cơm này ăn vô cùng uể oải.
Chờ đến khi đồ ăn được dọn xuống, rửa tay súc miệng xong, mỗi người bưng một chén trà, thái phu nhân mới nhìn Chương Hàm nói: "Ta có nghe Lục Bình Bạch Chỉ nhắc qua, hai nha đầu bên cạnh con mới đến nhìn không hiểu chuyện, nhưng hơn nửa năm qua hành sự cử chỉ đúng mực đều tiến rất xa; người không biết còn tưởng là nha đầu được rèn luyện nhiều năm trong gia tộc lớn, tuyệt đối nhìn không ra mới vừa mua tới chỉ có nửa năm."
Chương Hàm không đề phòng Thái phu nhân đột nhiên khen mình, hơi sửng sốt rồi mới cười nói: "Lão tổ tông quá mức thưởng thức, chỉ là từ trước con đi theo dưỡng mẫu, chứng kiến cách dưỡng mẫu đối xử với mọi ngườì.
Hơn nữa, cũng là vì Phương Thảo và Bích Nhân thật sự chịu học hỏi, biết Hầu phủ nhân tài đông đúc nên sợ bị người so sánh coi thường, cho nên thứ gì cũng hiểu mau học mau."
"Đủ thấy con người vốn vẫn luôn có thể thay đổi." Thái phu nhân mỉm cười gật đầu, lúc này mới nói với Trương Kỳ, "Phụ huynh của nha đầu kia nếu đều không đàng hoàng, vậy thì cũng không có lợi gì cho mình, nhưng nếu con dùng nha đầu đó thuận tay, đổi hay không đổi sẽ nói sau.
Nếu mai đây cha con thật chọn người mới đưa tới, ta sẽ xem thử coi sao.
Tuy nhiên đông người như vậy thì dãy phòng phía Đông có chút chật chội, dãy phòng phía Tây vốn là nửa cái nhà kho, nếu dọn dẹp lại thì tỷ muội các con mỗi người sẽ được một chỗ riêng.
Nhưng thật ra phải khiến Hàm nhi chịu thiệt, chỗ đó mùa hè mặt trời chiếu vào rất nóng."
"Không có việc gì đâu ạ, con không sợ nóng."
Chương Hàm thấy Thái phu nhân không hề có ý từ chối vụ Trương Xương Ung tặng người tới, tức khắc biết Cố Tuyền tất nhiên đã sớm hồi báo qua, có lẽ ngay cả lý lịch của từng người cũng đang tìm hiểu, hoặc là đã nắm được hoàn toàn rõ ràng, cho nên Thái phu nhân mới có thể nói như thế.
Vì vậy, nàng mỉm cười đáp ứng, nhưng chờ khi trở về phòng ở, nàng mới thu lại gương mặt tươi cười vừa rồi.
Trần Thiện Chiêu có thể nói cho nàng chi tiết về Cảnh Khoan kia, Thái phu nhân tất nhiên cũng đã hỏi thăm qua, nói không chừng đã biết Cảnh Khoan có liên hệ với ai nên lúc này mới có điểm ném chuột sợ vỡ đồ.
Tuy nhiên, nếu vì vậy mà để cho con rắn độc Trương Xương Ung thoải mái len lỏi vào thì không phải dễ đối phó! Ít nhất, nàng quyết không thể để nha hoàn lai lịch không rõ ở bên người nàng!.
Ninh Hương nói xong liền thất thanh khóc rống, Chương Hàm sững sờ.
Ngay sau đó, Trương Kỳ được báo tin cũng vào phòng, cô nàng vẫn luôn có chút khúc mắc đối với Anh Thảo và Ninh Hương bởi vì thời gian đầu hai nha hoàn này vô lễ coi thường mình, lúc này thấy dáng dấp Ninh Hương như vậy, nhịn không được nhíu mày thật sâu quát khẽ: "Ngươi cẩn thận một chút, nơi này là Ninh An Các của lão tổ tông, nếu lỡ chính phòng bên kia nghe được động tĩnh lại đây tìm hiểu, đến lúc đó ngươi đáp lời thế nào? Ngay cả ta và Hàm muội muội cũng có chỗ không phải!"
Lúc này Ninh Hương mới miễn cưỡng dừng lại tiếng khóc nhưng sụt sịt mãi, nước mắt vẫn lăn xuống từng giọt.
Ninh Hương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Kỳ, lại nhìn Chương Hàm, biết ngày xưa tuy đều là Chương Hàm làm chủ, nhưng chuyện hôm nay nếu không có Đại tiểu thư ra mặt thì cũng uổng công, Ninh Hương nâng tay áo chùi mắt rồi nghẹn ngào kể: "Hôm nay nô tỳ trở về mới biết, ca ca nô tỳ đã thiếu một đống nợ cờ bạc bỏ trốn khỏi Quy Đức phủ, chủ nợ trực tiếp tìm đến Trương gia.
Lão gia đương nhiên đâu có đạo lý nào mà trả nợ cho gia nô, cho nên đã sớm khai trừ ca ca ra ngoài.
Phụ mẫu nô tỳ tuy thương tâm nhưng chỉ có thể theo lão gia trở về kinh thành.
Nhưng mới đến đây vài ngày, cha bởi vì sơ suất trong việc mua bán bị phạt hai mươi bản tử.
Hôm nay nô tỳ chính mắt nhìn thấy...!đùi ông ấy đều bị đập nát!"
Nói tới đây, mặc dù Trương Kỳ vừa mới răn dạy qua, Ninh Hương vẫn nhịn không được khóc òa lên.
Tuy kiệt lực không dám để khóc ra tiếng nhưng lại phát ra thanh âm nấc nghẹn đau đớn như bị xẻo tim, khiến người nghe cảm thấy vô cùng nặng nề.
Ngay cả Phương Thảo tiến vào vốn định quát mắng vài câu cũng nhịn không được nắm chặt tay, hoàn toàn không chú ý tới móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
Chương Hàm nheo mắt, lúc này mới hỏi: "Vậy hiện giờ chuyện giải quyết thế nào?"
"Trong nhà nô tỳ mấy thế hệ đều làm công cho Trương gia, nương tuy đau lòng cho cha nhưng chỉ có thể cắn răng nỗ lực làm việc.
Ai ngờ lão gia nói ca ca nhân phẩm ti tiện, phụ thân là người hồ đồ, nô tỳ thì miệng vụng về tay chân lóng ngóng hầu hạ không được Đại tiểu thư.
Lão gia muốn từ trong nhà chọn ra mấy nha hoàn khác tốt hơn đưa tới cho Thái phu nhân đích thân tuyển chọn.
Lão gia còn nói, Đại tiểu thư là nữ nhi duy nhất, cũng là ngoại tôn nữ của Thái phu nhân, nếu bên người chỉ có hai nha hoàn hầu hạ thì thật sự bôi nhọ thân phận, ít nhất phải có bốn người, thế nhưng lão gia lại chọn ra tới tám nha hoàn.
Hôm nay nô tỳ đều đã nhìn thấy, không có một người nào là từ trước làm trong Trương gia."
Trương Kỳ đã hoàn toàn ngây dại, cho dù Chương Hàm cũng cảm thấy chuyện này không hề nằm trong dự đoán, nhưng nàng trầm ngâm một hồi rồi hỏi: "Nếu lão gia không muốn cho ngươi tiếp tục hầu hạ tỷ tỷ, vậy phải tìm cách lấy cớ không cho ngươi quay về, làm thế nào lại thả ngươi dễ dàng như vậy?"
Nghe hỏi vấn đề này, Ninh Hương cười khổ nói: "Nếu hôm nay không phải Cố quản sự đích thân hộ tống nô tỳ về Trương gia, sau đó lại tới cửa đón người, vốn dĩ nô tỳ không thể quay về."
"Ồ, vậy hôm nay ngươi về nhà cũ là do Cố quản sự đích thân đưa?" Ánh mắt Chương Hàm tức khắc sáng lên, lập tức truy vấn, "Cho dù y đưa ngươi đi, làm thế nào có thể đón ngươi về? Ngươi đã nói vụ này cho y biết chưa?"
"Nô tỳ cũng không rõ Cố quản sự làm thế nào đi đến nhà cũ Trương gia đón về, nô tỳ và nương đang ôm nhau khóc thì bên ngoài đột nhiên có người tới báo Cố gia phái người đón nô tỳ.
Đi ra ngoài thấy sắc mặt lão gia rất khó coi, nô tỳ muốn trở về cầu xin Đại tiểu thư và Hàm cô nương, sợ lão gia thay đổi chủ ý liền vội vội vàng vàng rời đi.
Cố quản sự có hỏi vài câu, lúc ấy trong lòng nô tỳ rất loạn, chỉ nói lão gia chọn mấy nha hoàn cho Đại tiểu thư."
Trương Kỳ nghe đến đây, rốt cuộc trong lòng nóng nảy không chịu nổi, xen vô hỏi: "Vậy những gì Hàm muội muội phân phó, ngươi có nói cho cha ta nghe chưa?"
Ninh Hương vội vàng gật đầu: "Trước tiên lão gia kêu nô tỳ qua hỏi một hồi, nghe nô tỳ nói xong những gì Hàm cô nương phân phó, lão gia dường như có chút ngoài ý muốn, sau đó mới tống cổ nô tỳ đi gặp phụ mẫu, lúc đó mới nói đến vụ ca ca và phụ thân."
Chương Hàm rốt cuộc đã tỉnh táo hơn từ nỗi kinh hoảng, kêu Phương Thảo vừa theo vào nhà tới nâng Ninh Hương lên.
Lại tỉ mỉ hỏi thêm về phản ứng của Trương Xương Ung, cuối cùng nàng mới hỏi: "Vậy nếu ngươi đã gặp qua tám nha hoàn kia, cảm thấy dung mạo nhân phẩm như thế nào?"
"Nhìn qua đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng không thể nói là cực kỳ xuất sắc nhưng lại trầm ổn hào phóng." Cho dù đó là những người muốn cướp chén cơm của mình, hơn nữa gần như muốn cướp luôn đường sống của mình, nhưng Ninh Hương biết Chương Hàm xưa nay trong mắt không bỏ qua một hạt cát, bèn tỉ mỉ nhớ lại một hồi rồi có chút do dự diễn tả, "Nô tỳ lúc xưa đã gặp qua vài vị tỷ tỷ Cố phu nhân lựa chọn cho Đại tiểu thư, tám nha hoàn này so với vài người kia còn xuất sắc hơn.
Đặt ở Hầu phủ, chính là...!chính là cho người ta ấn tượng đang gặp Lục Bình và Bạch Chỉ tỷ tỷ."
Nha hoàn tốt khó kiếm bao nhiêu Chương Hàm dĩ nhiên biết rõ ràng.
Thái phu nhân vẫn thường nói bên người bà tới tới lui lui nhiều nha hoàn như vậy, ngoại trừ Lục Bình và Bạch Chỉ hiện giờ thì cũng chỉ có thêm hai ba nha hoàn tốt đã xuất giá.
Còn đại a đầu bên người Vương phu nhân nghe nói có người giỏi tính sổ sách, còn có người biết chữ, nhưng có thể tới tay nha hoàn tốt như vậy cơ hội cực nhỏ, toàn bộ phủ Võ Ninh Hầu cũng chỉ có thể đếm được trên một bàn tay.
Thế mà hiện giờ Trương Xương Ung vừa ra tay đã kiếm được tới tám, đâu thể nào do dựa vào năng lực bản thân?
Nghĩ đến tin tức Trần Thiện Chiêu vừa truyền đạt cho mình, nghĩ đến Trương Xương Ung qua lại với Cảnh Khoan, mà sau lưng tên Cảnh Hoành Khoát này có lẽ tồn tại nhân vật khác, nàng nhịn không được trong lòng tính toán rất nhanh.
Còn Phương Thảo vừa đỡ Ninh Hương lên, tuy rằng xưa nay có chút khúc mắc với hai nha hoàn hầu hạ Trương Kỳ, nhưng lúc này cũng đồng cảm như bản thân mình cùng bị, càng nghĩ tới khi mình và Bích Nhân mới vừa tiến vào Hầu phủ liền không được Thái phu nhân vừa lòng, cũng may nhờ Chương Hàm kiệt lực cầu tình mới được giữ lại.
Hiện giờ nếu Trương Xương Ung thành công thay đổi Ninh Hương, tiếp theo nói không chừng là Anh Thảo, theo sát rất có khả năng chính là mình và Bích Nhân.
Phương Thảo rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: "Cô nương, chuyện của Ninh Hương thật sự không có cách nào giải quyết hay sao? Mặc dù nha hoàn lão gia chọn cho Đại tiểu thư đều là tốt, nhưng rốt cuộc vẫn không biết lai lịch, hơn nữa..."
"Việc này trước tiên đừng bàn tới." Chương Hàm xua tay, thấy vẻ mặt Ninh Hương nháy mắt hóa thành thất vọng não nề, Chương Hàm liền nhàn nhạt nói, "Ngươi cứ thanh thản ổn định làm chuyện của ngươi, xe đến trước núi ắt có đường.
Tóm lại, chỉ cần ngươi trung thành và tận tâm, tỷ tỷ sẽ không ném ngươi đi."
Trương Kỳ lập tức gật đầu: "Không sai, mau đi múc bồn nước rửa mặt."
Chờ Phương Thảo đỡ Ninh Hương ra ngoài, Trương Kỳ mới suy sụp ngồi cạnh Chương Hàm, thanh âm hạ thấp nói: "Vì sao lão nhất định không chịu buông tha chúng ta, nhất định không chịu ngừng nghỉ chút xíu, bằng mọi cách phải bức chúng ta vào đường cùng?"
"Trên danh phận rốt cuộc hắn vẫn là cha tỷ, ngay cả Thái phu nhân trong vấn đề liên quan tới tỷ cũng không tiện quá lấn lướt phụ thân là hắn." Chương Hàm chậm rãi cầm bàn tay không còn chút độ ấm nào của Trương Kỳ an ủi, "Tỷ không cần quá lo lắng, hôm nay Ninh Hương về nhà mà cử ra Cố quản sự đích thân đón đưa, đủ có thể thấy Thái phu nhân cũng không phải không có phòng ngừa.
Buổi tối nếu Thái phu nhân hỏi, sự tình Ninh Hương khóc lóc kể lể tỷ không ngại một năm một mười đều nói ra, không cần giấu giếm.
Thay Ninh Hương nói vài câu lời hay nhưng không cần quá mức, thử nhìn xem phản ứng của Thái phu nhân thế nào."
Như Chương Hàm liệu trước, thời điểm tỷ muội hai người đi chính phòng dùng cơm chiều với Thái phu nhân, quả nhiên Thái phu nhân liền quan tâm hỏi Trương Kỳ: "Hôm nay một nha đầu của con trở về thăm người nhà, quay lại nghe nói rơi lệ đầy mặt.
Một nha hoàn hầu hạ tiểu thư là bổn phận, cho dù ở bên ngoài gặp chuyện uất ức cũng đâu có đạo lý gì mang về trên mặt, đến tột cùng là chuyện như thế nào?"
Trương Kỳ sớm có dự bị, lập tức thuật lại câu chuyện của Ninh Hương từ đầu chí cuối.
Nhưng rốt cuộc bởi vì trong lòng vừa kinh sợ lại vừa phẫn nộ, cô nàng vẫn không khỏi thoáng thêm mắm thêm muối vài phần.
Nói vừa xong, thấy Thái phu nhân chỉ như suy tư gì mà xuất thần, cô nàng không biết lời này của mình có bao nhiêu hiệu dụng, trong lòng không khỏi vô cùng lo lắng.
"Lão tổ tông..."
"Hóa ra là chuyện như vậy...!Không có vấn đề gì, ta đã biết rồi, hãy dùng cơm đi!"
Vương phu nhân và Cố Ngọc hôm nay không lại đây, cho nên bữa cơm này chỉ có Chương Hàm và Trương Kỳ bồi Thái phu nhân cùng ăn.
Nhưng bởi vì chuyện kia chưa được giải quyết, trong lúc đang ăn cơm lại khó mà nói gì, Trương Kỳ không khỏi có chút rầu rĩ, bữa cơm này ăn vô cùng uể oải.
Chờ đến khi đồ ăn được dọn xuống, rửa tay súc miệng xong, mỗi người bưng một chén trà, thái phu nhân mới nhìn Chương Hàm nói: "Ta có nghe Lục Bình Bạch Chỉ nhắc qua, hai nha đầu bên cạnh con mới đến nhìn không hiểu chuyện, nhưng hơn nửa năm qua hành sự cử chỉ đúng mực đều tiến rất xa; người không biết còn tưởng là nha đầu được rèn luyện nhiều năm trong gia tộc lớn, tuyệt đối nhìn không ra mới vừa mua tới chỉ có nửa năm."
Chương Hàm không đề phòng Thái phu nhân đột nhiên khen mình, hơi sửng sốt rồi mới cười nói: "Lão tổ tông quá mức thưởng thức, chỉ là từ trước con đi theo dưỡng mẫu, chứng kiến cách dưỡng mẫu đối xử với mọi ngườì.
Hơn nữa, cũng là vì Phương Thảo và Bích Nhân thật sự chịu học hỏi, biết Hầu phủ nhân tài đông đúc nên sợ bị người so sánh coi thường, cho nên thứ gì cũng hiểu mau học mau."
"Đủ thấy con người vốn vẫn luôn có thể thay đổi." Thái phu nhân mỉm cười gật đầu, lúc này mới nói với Trương Kỳ, "Phụ huynh của nha đầu kia nếu đều không đàng hoàng, vậy thì cũng không có lợi gì cho mình, nhưng nếu con dùng nha đầu đó thuận tay, đổi hay không đổi sẽ nói sau.
Nếu mai đây cha con thật chọn người mới đưa tới, ta sẽ xem thử coi sao.
Tuy nhiên đông người như vậy thì dãy phòng phía Đông có chút chật chội, dãy phòng phía Tây vốn là nửa cái nhà kho, nếu dọn dẹp lại thì tỷ muội các con mỗi người sẽ được một chỗ riêng.
Nhưng thật ra phải khiến Hàm nhi chịu thiệt, chỗ đó mùa hè mặt trời chiếu vào rất nóng."
"Không có việc gì đâu ạ, con không sợ nóng."
Chương Hàm thấy Thái phu nhân không hề có ý từ chối vụ Trương Xương Ung tặng người tới, tức khắc biết Cố Tuyền tất nhiên đã sớm hồi báo qua, có lẽ ngay cả lý lịch của từng người cũng đang tìm hiểu, hoặc là đã nắm được hoàn toàn rõ ràng, cho nên Thái phu nhân mới có thể nói như thế.
Vì vậy, nàng mỉm cười đáp ứng, nhưng chờ khi trở về phòng ở, nàng mới thu lại gương mặt tươi cười vừa rồi.
Trần Thiện Chiêu có thể nói cho nàng chi tiết về Cảnh Khoan kia, Thái phu nhân tất nhiên cũng đã hỏi thăm qua, nói không chừng đã biết Cảnh Khoan có liên hệ với ai nên lúc này mới có điểm ném chuột sợ vỡ đồ.
Tuy nhiên, nếu vì vậy mà để cho con rắn độc Trương Xương Ung thoải mái len lỏi vào thì không phải dễ đối phó! Ít nhất, nàng quyết không thể để nha hoàn lai lịch không rõ ở bên người nàng!.
Danh sách chương