Tin tức Phạm Vương Trần Thiện Ân nghịch mưu trong đêm cung loạn bị trừ tước và tạm cấm túc trong Trường Ninh Cung, chắc chắn đã khiến kinh thành vốn đã dần dần yên tĩnh lại rơi vào một mức độ bất an nhất định. Trong lúc nhất thời, có không ít người lặng lẽ đến phủ Liêu Vương và phủ Yến Vương, ai cũng muốn thám thính được chút tin tức từ miệng hai vị thân vương có thực quyền. Tuy nhiên, bọn họ thất vọng phát hiện, Liêu Vương Trần Thiện Gia xưa nay thân thiết với Thái Tử kín miệng coi lời nói như vàng thì còn có thể hiểu được, thế nhưng ngay cả Trần Thiện Duệ đã từng như hổ rình mồi với vị trí Đông Cung cũng nói năng vô cùng thận trọng, cảnh báo bộ hạ cũ trong quân đến thăm phải an phận thủ thường, khiến mọi người cảm thấy vị Yến Vương này đã đổi tính.
Mặc dù Hoàng đế đã nói không kiên nhẫn gặp các đại phu, nhưng từ Viện sử Viện phán đến bảy tám Ngự y của Thái Y Viện vẫn chuyên môn túc trực tại Khôn Ninh Cung để xử lý các trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Cho nên, mạch chứng của đế hậu vẫn mỗi ngày xuất hiện trong tay chủ nhân Đông Cung Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với tình trạng thuốc và châm cứu không còn tác dụng, hai người bắt buộc phải tính đến khả năng xấu nhất. Khi biết bệnh tình Phó thị thực sự tồi tệ hơn của Trần Vĩnh, thời gian thanh tỉnh hằng ngày càng ít đi, thậm chí nói chuyện cũng rất khó khăn, Trần Thiện Chiêu rốt cuộc thuyết phục được hai vị chí tôn, cho phép huynh muội Trần Hi Trần Kiểu dọn đến Đông Noãn các của Khôn Ninh Cung thay phiên hầu bệnh.
Trong nháy mắt đã tới giữa tháng sáu, đúng lúc là mùa nóng nhất của kinh thành. Mặc dù Khôn Ninh Cung bày đầy bồn băng, có cung nhân nội thị thay nhiên quạt mát, thế mà vẫn không thắng nổi sóng nhiệt cuồn cuộn. Giữa trưa hôm nay, Chương Hàm đang ở Lệ Chính Điện tiếp kiến đầu não của các nha môn trong hậu cung, phân công tất cả sự vụ cần làm, sau lưng áo đã mướt mồ hôi. Chợt thấy Thu Vận vén mành vào phòng, đi đến bên cạnh nàng khom lưng nói nhỏ.
"Thái Tử Phi điện hạ, người Khôn Ninh Cung tới báo tin, Hoàng Hậu nương nương... không ổn. Trong tình thế cấp bách, Hoàng Thượng dường như cũng không ổn, đã phái người đi Văn Hoa Điện truyền triệu Thái Tử điện hạ."
Chương Hàm lập tức lời ít mà ý nhiều dặn dò mọi người rồi cho họ lần lượt giải tán, sau đó sai người gọi tới Trần Mân và Trần Hạo, dẫn theo hai con vội vàng chạy tới Khôn Ninh Cung. Trần Thiện Chiêu gần như đuổi tới Tây Noãn Các cùng một lúc, thấy mấy ngự y mồ hôi đầy trán kinh sợ quỳ trước giường, còn Hoàng đế được nội thị nâng đỡ hai bên đang ngồi bình ổn, vẻ mặt tràn đầy hàn quang khiến người không rét mà run.
"Hãy cút đi, trẫm biết bản lĩnh các ngươi cũng chỉ đến mức này!"
Nhìn mấy Thái y như được đại xá, liên tục dập đầu rồi nối đuôi nhau rời phòng, lúc này Hoàng đế mới lướt qua Trần Hi và Trần Kiểu đôi mắt đỏ hoe đứng hầu bên cạnh, Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm vừa chạy tới, còn có hai tôn nhi niên thiếu, ngài cố hết sức phân phó: "Mã Thành, ngươi đi truyền chỉ triệu Hạ Thủ Nghĩa, Trương Tiết, Ngũ Phi, Hoàng Văn Trung, Định Quốc Công, Trương Minh, Chu Phùng Xuân và Tống Chí Hoa cùng nhau lại đây. Nếu Liêu Vương, Yến Vương và các chư vương công chúa đều tới, bảo bọn họ chờ bên ngoài, trẫm không muốn nhìn bộ mặt đưa đám của bọn nó. Ngoài ra, đi tuyên triệu Hiền phi và Trần Thiện Ân."
Khi một đám người được triệu kiến vâng lệnh đi vào Khôn Ninh Cung, phát hiện hôm nay trọng thần văn võ và chư vương công chúa đồng loạt có mặt, nhất thời trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt. Đặc biệt tám vị đại thần văn võ đứng giữa sân Khôn Ninh Cung, sắc mặt dĩ nhiên cực kỳ nghiêm trọng. Cũng may chỉ chờ một lát, bọn họ được Hoàng đế truyền gặp. Người ra truyền lời vẫn là Mã Thành lúc nãy tự mình đi các nơi truyền chỉ, vung phất trần hít một hơi thật sâu, hô từng câu từng chữ: "Hoàng Thượng triệu kiến Hạ Thủ Nghĩa, Trương Tiết, Ngũ Phi, Hoàng Văn Trung, Định Quốc Công, Trương Minh, Chu Phùng Xuân, Tống Chí Hoa cùng Liêu Vương và Yến Vương nhập điện. Còn các Hoàng tử Hoàng tôn Công chúa Quận chúa, tạm thời chờ ở Đông điện."
Mặc dù diện tích của Đông Noãn các Khôn Ninh Cung không hề nhỏ, nhưng mười người tiến vào cùng một lúc phủ phục hành lễ vẫn khiến trong phòng có vẻ chật chội. Thấy vậy, không cần Hoàng đế mở miệng, Trường Ninh Quận chúa Trần Kiểu hiểu ý kéo hai đệ đệ Trần Mân và Trần Hạo lặng yên lui ra, còn Chương Hàm nhìn thoáng qua Trần Thiện Chiêu đang đứng hầu cuối giường, hơi gật đầu rồi im lặng đi theo rời phòng. Lúc này, Hoàng đế trên trán đã mướt mồ hôi, sắc mặt cũng đỏ hồng đến mức không bình thường, lên tiếng: "Hôm nay trẫm triệu các ngươi tới là vì hậu sự của trẫm. Hoàng Thái Tử Thiện Chiêu nhân đức hiếu thuận thông minh lương thiện sáng suốt, khi trẫm đi rồi, ngôi vị Hoàng đế sẽ trao cho Thái Tử."
Một câu vô cùng đơn giản không thể nghi ngờ là khúc mở đầu quan trọng nhất của hôm nay. Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Liêu Vương Trần Thiện Gia không cần suy nghĩ lập tức là người thứ nhất dập đầu đáp: "Nhi thần cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng!"
Động tác của Trần Thiện Duệ chỉ chậm hơn Trần Thiện Gia nửa nhịp: "Nhi thần nhất định tận tâm phụ tá."
Còn các đại thần văn võ, chứng kiến hai vị Hoàng tử xưa nay được coi trọng đều đầy miệng đáp ứng, đâu còn có gì do dự, đồng thanh đáp: "Chúng thần cẩn tuân thánh mệnh!"
Chính chủ Trần Thiện Chiêu ngược lại là người cuối cùng quỳ xuống. Theo lý lúc này nên đưa đẩy chối từ, tuy nhiên anh hiểu rõ tính tình nói một không hai chán ghét khách sáo dây dưa của phụ hoàng, cho nên dập đầu xong bèn trầm giọng nói: "Nhi thần tuân chỉ."
Thấy Trần Thiện Chiêu xúc động chịu nhậm, Trần Vĩnh thoải mái gật đầu rồi phân phó: "Hoàng Văn Trung, xưa nay ngươi múa bút thành văn, di chiếu của trẫm giao cho ngươi viết. Nhớ kỹ, không cần hùng hồn kiểm điểm nhân sinh, ngắn gọn súc tích là được. Trẫm không cần viết cả ngàn chữ để bán mình và khoe khoang về những ưu khuyết điểm cả đời của trẫm!"
Chỉ nói mấy lời đã hao phí thật lớn sức lực của Trần Vĩnh, nhưng khoảng khắc này, ngài vẫn dùng hết toàn lực ngồi thật vững vàng. Hoàng Văn Trung lĩnh mệnh xong, các nội thị bèn mang tới bàn con đặt trước mặt ông, vội vàng mài mực bày giấy, sau đó vị đại học sĩ xưa nay nổi tiếng uyên bác lập tức xăn tay áo đề bút viết ngay, văn chương tuôn trào không hề đình trệ, chỉ trong chốc lát là xong. Hoàng đế sai Mã Thành tiến đến tiếp nhận trình lên di chiếu, quét mắt đọc lướt qua rồi hài lòng gật đầu, kêu Mã Thành cuốn lại đặt sang một bên, lúc này mới nhìn những người khác.
"Hạ Thủ Nghĩa, Trương Tiết, hai người là lão thần năm xưa được Thái Tổ Hoàng đế trọng dụng, trẫm cũng coi hai người là gián thần, sau này phụ tá Thái Tử giống như trẫm! Ngũ Phi, Hoàng Văn Trung, trẫm xưa nay tán thưởng học thức của hai người nên lựa chọn đề bạt vào Nội Các tư nghị quốc sự, sau này có điều gì nghi vấn hãy bí mật bóc trần cho Thiên Tử tương lai giống như trước đây." Thấy bốn người đều dập đầu tuân mệnh, Trần Vĩnh ngừng lại một chút, ánh mắt dừng trên người ba bộ hạ cũ đã theo mình Nam chinh Bắc chiến bao nhiêu năm, vẻ mặt đột nhiên sắc bén.
"Trẫm một tay đề bạt Đỗ Trung, lại không ngờ hắn lòng muông dạ thú tham lam không đáy làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, cho nên trẫm giết hắn để răn đe cảnh cáo. Thái Tử nhân thiện trung hiếu, ba người đã theo trẫm lâu nhất, hãy hành xử cho xứng đáng với tước vị chức quan, làm hết phận sự vì triều đình!"
Mặc dù cảm xúc của Trương Minh, Chu Phùng Xuân và Tống Chí Hoa không đồng nhất, nhưng ngay lúc này lại đồng thanh đáp ứng giống như đã thương lượng trước: "Hoàng Thượng thánh ân, dù chúng thần máu chảy đầu rơi cũng không đủ báo đáp, chắc chắn dùng hết toàn lực để báo thánh ân."
"Thiện Gia, Thiện Duệ và Định Quốc Công lưu lại, các ngươi đều lui ra đi." Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra một hơi, chờ khi mọi người lần lượt thối lui, trong phòng đột nhiên trống trải hơn, ngài mới phân phó: "Truyền Hiền phi và Thiện Ân tiến vào."
Khi Hiền phi và Trần Thiện Ân một trước một sau vào Tây Noãn Các, Hoàng đế chưa từng gặp mặt Trần Thiện Ân từ lúc trở về lạnh lùng quét mắt nhìn đứa con trai này, sau đó mới nói với Định Quốc Công: "Định Quốc Công, lúc xưa phụ hoàng phong ông là Định Viễn Hầu, chính là muốn ông trở thành người nhìn xa trông rộng của Đại Tề. Kết quả tuy ông ẩn lui mười mấy năm, nhưng một khi lên tiếng thì có thể danh chấn nhân tâm. Trong cuộc nổi loạn của phế Thái Tử, nếu không có ông thì trẫm cũng khó có thể thành công! Hiện tại ông trấn thủ Ninh Hạ bao nhiêu năm, công lao khổ lao đều rất lớn. Năm nay tuổi đã cao, ông hãy hồi kinh không cần nhậm chức bên ngoài. Ông hãy nắm trong tay quân quyền của Trung Quân Đô Đốc phủ, làm một cây Định Hải Thần Châm vì Thiện Chiêu."
Định Quốc Công Vương Thành không ngờ Hoàng đế răn đe bộ hạ cũ đã theo nhiều năm mà lại ủy thác trọng trách như thế cho mình, chỉ do dự một lát rồi bái phục lĩnh mệnh: "Hoàng Thượng coi trọng, thần dám không tòng mệnh? Tuy nhiên trước đây thân chinh, nhiều lộ binh mã vẫn giữ ở kinh thành, thần thỉnh chọn ra những tướng sĩ kiêu dũng tinh nhuệ, đừng thành lập tam doanh mà giao cho huân thần lương tướng thống ngự, làm thành rào chắn cho kinh đô."
"Chuẩn." Trần Vĩnh không cần nghĩ ngợi gật đầu. Chờ Mã Thành tiến lên nâng Vương Thành đứng dậy, ngài bèn nhìn sang Trần Thiện Gia và Trần Thiện Duệ, "Một khi trẫm và mẫu hậu các ngươi qua đời, hai ngươi về lại nơi nhậm chức, nước mắt nước mũi ràng rụa không tính là trung hiếu. Thiện Gia về lại Liêu Đông, nay người Mông bị nhục nhưng vẫn cần đề phòng, hãy nhớ không thể để Nữ Chân ngẩng đầu. Thiện Duệ, Lộc Xuyên cấu kết Miến Vương, lòng muông dạ thú rõ như ban ngày, hãy chứng tỏ cho bọn chúng sự lợi hại của ngươi!"
"Nhi thần tuân chỉ."
Nhìn hai nhi tử giống như phụ tá đắc lực của mình khi đánh giặc, ánh mắt Hoàng đế lưu luyến hồi lâu rồi mới lướt qua bọn họ, dừng lại trên sắc mặt tái nhợt của Hiền phi và trên người Trần Thiện Ân. Cả đời này Trần Vĩnh từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng ngoại trừ Hoàng Hậu Phó thị thì những người khác đều như nước chảy mây trôi, không hề lưu lại dấu vết gì trong lòng ngài. Trần Vĩnh chỉ nhớ được Hiền phi rất cẩn thận chặt chẽ, cho người ta ấn tượng gần giống như Trần Thiện Ân. Thế mà một nhi tử ngài không quá coi trọng lại có thể làm ra loại chuyện nghe rợn cả người! "Thiện Ân, trẫm thực thất vọng với ngươi." Đầu tiên Hoàng đế vô cùng đơn giản thốt ra một câu, tiện đà lạnh lùng phán xét: "Làm con cái, ngươi không thể giữ hiếu đạo; làm đệ đệ, ngươi không biết kính yêu huynh trưởng; làm cha, ngươi không biết trở thành tấm gương cho con cái! Và điều quan trọng nhất, thân là một Hoàng tử mà ngươi chưa từng nghĩ tới tầm quan trọng của giang sơn xã tắc, chỉ muốn dùng tiểu đạo để đánh cắp vị trí không thuộc về ngươi! Nếu Đại ca ngươi đã nguyện ý tha thứ, vậy thì khi trẫm và Hoàng Hậu qua đời, ngươi hãy dẫn theo thê tử đi thủ lăng ba năm cho trẫm, mặc dù Thái Tổ Hoàng đế trong Hiếu lăng cũng chưa chắc bằng lòng gặp tôn tử ngươi đây! Từ đấy về sau giao cho Đại ca ngươi quyết định, hắn sẽ không bạc đãi con cái ngươi! Hiền phi..."
Hoàng đế còn chưa nói xong, Hiền phi đã quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu cầu khẩn: "Hoàng Thượng, thiếp cũng nguyện ý đi thủ lăng, xin Hoàng Thượng ân chuẩn."
Thấy Hiền phi bi ai tha thiết van xin, Trần Vĩnh trầm mặc một lát rồi gật đầu: "Nếu vậy, hãy theo như mong muốn của ngươi."
Mãi đến khi giao đãi xong xuôi cho tất cả mọi người, Hoàng đế mới lộ vẻ mỏi mệt. Chờ Trần Thiện Chiêu tự mình đỡ ngài nằm xuống giường, Hoàng đế lại miễn cưỡng gặp các chư Vương, Vương phi, Công chúa. Cố chống cho đến khi mọi người đều lui ra, ngài mới đưa mắt ra hiệu cho Trần Thiện Chiêu tiến lại gần, quay đầu liếc về phía thê tử nằm bên trong tuy đã rất yếu nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười vui mừng.
"Thiện Chiêu... tất cả những chuyện mẫu hậu ngươi vướng bận, trẫm đều thay bà giao đãi rõ ràng. Thiên hạ này, trẫm giao cho ngươi!"
Truyền lại giang sơn mà ngài cực khổ có được cho Trần Thiện Chiêu, tương lai truyền tới trong tay Trần Hi, Hoàng đế không còn gì lo lắng. Năm xưa phụ hoàng lựa chọn tôn tử Trần Thiện Chiêu, mà hiện giờ ngài cũng lựa chọn trưởng tôn Trần Hi, lịch sử giống nhau đến mức kinh ngạc. Huống chi, so sánh với năm xưa ngài đã từng do dự khi hạ quyết định, Trần Thiện Chiêu nhất định sẽ tin tưởng trưởng tử Trần Hi không hề nghi ngờ!
Nhìn đôi mắt trũng xuống thật sâu nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời của phụ hoàng, Trần Thiện Chiêu hít một hơi thật sâu, đáp từng câu từng chữ: "Nhi thần tuyệt đối không bao giờ làm phụ hoàng thất vọng!"
Mặc dù Hoàng đế đã nói không kiên nhẫn gặp các đại phu, nhưng từ Viện sử Viện phán đến bảy tám Ngự y của Thái Y Viện vẫn chuyên môn túc trực tại Khôn Ninh Cung để xử lý các trường hợp khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Cho nên, mạch chứng của đế hậu vẫn mỗi ngày xuất hiện trong tay chủ nhân Đông Cung Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với tình trạng thuốc và châm cứu không còn tác dụng, hai người bắt buộc phải tính đến khả năng xấu nhất. Khi biết bệnh tình Phó thị thực sự tồi tệ hơn của Trần Vĩnh, thời gian thanh tỉnh hằng ngày càng ít đi, thậm chí nói chuyện cũng rất khó khăn, Trần Thiện Chiêu rốt cuộc thuyết phục được hai vị chí tôn, cho phép huynh muội Trần Hi Trần Kiểu dọn đến Đông Noãn các của Khôn Ninh Cung thay phiên hầu bệnh.
Trong nháy mắt đã tới giữa tháng sáu, đúng lúc là mùa nóng nhất của kinh thành. Mặc dù Khôn Ninh Cung bày đầy bồn băng, có cung nhân nội thị thay nhiên quạt mát, thế mà vẫn không thắng nổi sóng nhiệt cuồn cuộn. Giữa trưa hôm nay, Chương Hàm đang ở Lệ Chính Điện tiếp kiến đầu não của các nha môn trong hậu cung, phân công tất cả sự vụ cần làm, sau lưng áo đã mướt mồ hôi. Chợt thấy Thu Vận vén mành vào phòng, đi đến bên cạnh nàng khom lưng nói nhỏ.
"Thái Tử Phi điện hạ, người Khôn Ninh Cung tới báo tin, Hoàng Hậu nương nương... không ổn. Trong tình thế cấp bách, Hoàng Thượng dường như cũng không ổn, đã phái người đi Văn Hoa Điện truyền triệu Thái Tử điện hạ."
Chương Hàm lập tức lời ít mà ý nhiều dặn dò mọi người rồi cho họ lần lượt giải tán, sau đó sai người gọi tới Trần Mân và Trần Hạo, dẫn theo hai con vội vàng chạy tới Khôn Ninh Cung. Trần Thiện Chiêu gần như đuổi tới Tây Noãn Các cùng một lúc, thấy mấy ngự y mồ hôi đầy trán kinh sợ quỳ trước giường, còn Hoàng đế được nội thị nâng đỡ hai bên đang ngồi bình ổn, vẻ mặt tràn đầy hàn quang khiến người không rét mà run.
"Hãy cút đi, trẫm biết bản lĩnh các ngươi cũng chỉ đến mức này!"
Nhìn mấy Thái y như được đại xá, liên tục dập đầu rồi nối đuôi nhau rời phòng, lúc này Hoàng đế mới lướt qua Trần Hi và Trần Kiểu đôi mắt đỏ hoe đứng hầu bên cạnh, Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm vừa chạy tới, còn có hai tôn nhi niên thiếu, ngài cố hết sức phân phó: "Mã Thành, ngươi đi truyền chỉ triệu Hạ Thủ Nghĩa, Trương Tiết, Ngũ Phi, Hoàng Văn Trung, Định Quốc Công, Trương Minh, Chu Phùng Xuân và Tống Chí Hoa cùng nhau lại đây. Nếu Liêu Vương, Yến Vương và các chư vương công chúa đều tới, bảo bọn họ chờ bên ngoài, trẫm không muốn nhìn bộ mặt đưa đám của bọn nó. Ngoài ra, đi tuyên triệu Hiền phi và Trần Thiện Ân."
Khi một đám người được triệu kiến vâng lệnh đi vào Khôn Ninh Cung, phát hiện hôm nay trọng thần văn võ và chư vương công chúa đồng loạt có mặt, nhất thời trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt. Đặc biệt tám vị đại thần văn võ đứng giữa sân Khôn Ninh Cung, sắc mặt dĩ nhiên cực kỳ nghiêm trọng. Cũng may chỉ chờ một lát, bọn họ được Hoàng đế truyền gặp. Người ra truyền lời vẫn là Mã Thành lúc nãy tự mình đi các nơi truyền chỉ, vung phất trần hít một hơi thật sâu, hô từng câu từng chữ: "Hoàng Thượng triệu kiến Hạ Thủ Nghĩa, Trương Tiết, Ngũ Phi, Hoàng Văn Trung, Định Quốc Công, Trương Minh, Chu Phùng Xuân, Tống Chí Hoa cùng Liêu Vương và Yến Vương nhập điện. Còn các Hoàng tử Hoàng tôn Công chúa Quận chúa, tạm thời chờ ở Đông điện."
Mặc dù diện tích của Đông Noãn các Khôn Ninh Cung không hề nhỏ, nhưng mười người tiến vào cùng một lúc phủ phục hành lễ vẫn khiến trong phòng có vẻ chật chội. Thấy vậy, không cần Hoàng đế mở miệng, Trường Ninh Quận chúa Trần Kiểu hiểu ý kéo hai đệ đệ Trần Mân và Trần Hạo lặng yên lui ra, còn Chương Hàm nhìn thoáng qua Trần Thiện Chiêu đang đứng hầu cuối giường, hơi gật đầu rồi im lặng đi theo rời phòng. Lúc này, Hoàng đế trên trán đã mướt mồ hôi, sắc mặt cũng đỏ hồng đến mức không bình thường, lên tiếng: "Hôm nay trẫm triệu các ngươi tới là vì hậu sự của trẫm. Hoàng Thái Tử Thiện Chiêu nhân đức hiếu thuận thông minh lương thiện sáng suốt, khi trẫm đi rồi, ngôi vị Hoàng đế sẽ trao cho Thái Tử."
Một câu vô cùng đơn giản không thể nghi ngờ là khúc mở đầu quan trọng nhất của hôm nay. Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Liêu Vương Trần Thiện Gia không cần suy nghĩ lập tức là người thứ nhất dập đầu đáp: "Nhi thần cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng!"
Động tác của Trần Thiện Duệ chỉ chậm hơn Trần Thiện Gia nửa nhịp: "Nhi thần nhất định tận tâm phụ tá."
Còn các đại thần văn võ, chứng kiến hai vị Hoàng tử xưa nay được coi trọng đều đầy miệng đáp ứng, đâu còn có gì do dự, đồng thanh đáp: "Chúng thần cẩn tuân thánh mệnh!"
Chính chủ Trần Thiện Chiêu ngược lại là người cuối cùng quỳ xuống. Theo lý lúc này nên đưa đẩy chối từ, tuy nhiên anh hiểu rõ tính tình nói một không hai chán ghét khách sáo dây dưa của phụ hoàng, cho nên dập đầu xong bèn trầm giọng nói: "Nhi thần tuân chỉ."
Thấy Trần Thiện Chiêu xúc động chịu nhậm, Trần Vĩnh thoải mái gật đầu rồi phân phó: "Hoàng Văn Trung, xưa nay ngươi múa bút thành văn, di chiếu của trẫm giao cho ngươi viết. Nhớ kỹ, không cần hùng hồn kiểm điểm nhân sinh, ngắn gọn súc tích là được. Trẫm không cần viết cả ngàn chữ để bán mình và khoe khoang về những ưu khuyết điểm cả đời của trẫm!"
Chỉ nói mấy lời đã hao phí thật lớn sức lực của Trần Vĩnh, nhưng khoảng khắc này, ngài vẫn dùng hết toàn lực ngồi thật vững vàng. Hoàng Văn Trung lĩnh mệnh xong, các nội thị bèn mang tới bàn con đặt trước mặt ông, vội vàng mài mực bày giấy, sau đó vị đại học sĩ xưa nay nổi tiếng uyên bác lập tức xăn tay áo đề bút viết ngay, văn chương tuôn trào không hề đình trệ, chỉ trong chốc lát là xong. Hoàng đế sai Mã Thành tiến đến tiếp nhận trình lên di chiếu, quét mắt đọc lướt qua rồi hài lòng gật đầu, kêu Mã Thành cuốn lại đặt sang một bên, lúc này mới nhìn những người khác.
"Hạ Thủ Nghĩa, Trương Tiết, hai người là lão thần năm xưa được Thái Tổ Hoàng đế trọng dụng, trẫm cũng coi hai người là gián thần, sau này phụ tá Thái Tử giống như trẫm! Ngũ Phi, Hoàng Văn Trung, trẫm xưa nay tán thưởng học thức của hai người nên lựa chọn đề bạt vào Nội Các tư nghị quốc sự, sau này có điều gì nghi vấn hãy bí mật bóc trần cho Thiên Tử tương lai giống như trước đây." Thấy bốn người đều dập đầu tuân mệnh, Trần Vĩnh ngừng lại một chút, ánh mắt dừng trên người ba bộ hạ cũ đã theo mình Nam chinh Bắc chiến bao nhiêu năm, vẻ mặt đột nhiên sắc bén.
"Trẫm một tay đề bạt Đỗ Trung, lại không ngờ hắn lòng muông dạ thú tham lam không đáy làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, cho nên trẫm giết hắn để răn đe cảnh cáo. Thái Tử nhân thiện trung hiếu, ba người đã theo trẫm lâu nhất, hãy hành xử cho xứng đáng với tước vị chức quan, làm hết phận sự vì triều đình!"
Mặc dù cảm xúc của Trương Minh, Chu Phùng Xuân và Tống Chí Hoa không đồng nhất, nhưng ngay lúc này lại đồng thanh đáp ứng giống như đã thương lượng trước: "Hoàng Thượng thánh ân, dù chúng thần máu chảy đầu rơi cũng không đủ báo đáp, chắc chắn dùng hết toàn lực để báo thánh ân."
"Thiện Gia, Thiện Duệ và Định Quốc Công lưu lại, các ngươi đều lui ra đi." Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra một hơi, chờ khi mọi người lần lượt thối lui, trong phòng đột nhiên trống trải hơn, ngài mới phân phó: "Truyền Hiền phi và Thiện Ân tiến vào."
Khi Hiền phi và Trần Thiện Ân một trước một sau vào Tây Noãn Các, Hoàng đế chưa từng gặp mặt Trần Thiện Ân từ lúc trở về lạnh lùng quét mắt nhìn đứa con trai này, sau đó mới nói với Định Quốc Công: "Định Quốc Công, lúc xưa phụ hoàng phong ông là Định Viễn Hầu, chính là muốn ông trở thành người nhìn xa trông rộng của Đại Tề. Kết quả tuy ông ẩn lui mười mấy năm, nhưng một khi lên tiếng thì có thể danh chấn nhân tâm. Trong cuộc nổi loạn của phế Thái Tử, nếu không có ông thì trẫm cũng khó có thể thành công! Hiện tại ông trấn thủ Ninh Hạ bao nhiêu năm, công lao khổ lao đều rất lớn. Năm nay tuổi đã cao, ông hãy hồi kinh không cần nhậm chức bên ngoài. Ông hãy nắm trong tay quân quyền của Trung Quân Đô Đốc phủ, làm một cây Định Hải Thần Châm vì Thiện Chiêu."
Định Quốc Công Vương Thành không ngờ Hoàng đế răn đe bộ hạ cũ đã theo nhiều năm mà lại ủy thác trọng trách như thế cho mình, chỉ do dự một lát rồi bái phục lĩnh mệnh: "Hoàng Thượng coi trọng, thần dám không tòng mệnh? Tuy nhiên trước đây thân chinh, nhiều lộ binh mã vẫn giữ ở kinh thành, thần thỉnh chọn ra những tướng sĩ kiêu dũng tinh nhuệ, đừng thành lập tam doanh mà giao cho huân thần lương tướng thống ngự, làm thành rào chắn cho kinh đô."
"Chuẩn." Trần Vĩnh không cần nghĩ ngợi gật đầu. Chờ Mã Thành tiến lên nâng Vương Thành đứng dậy, ngài bèn nhìn sang Trần Thiện Gia và Trần Thiện Duệ, "Một khi trẫm và mẫu hậu các ngươi qua đời, hai ngươi về lại nơi nhậm chức, nước mắt nước mũi ràng rụa không tính là trung hiếu. Thiện Gia về lại Liêu Đông, nay người Mông bị nhục nhưng vẫn cần đề phòng, hãy nhớ không thể để Nữ Chân ngẩng đầu. Thiện Duệ, Lộc Xuyên cấu kết Miến Vương, lòng muông dạ thú rõ như ban ngày, hãy chứng tỏ cho bọn chúng sự lợi hại của ngươi!"
"Nhi thần tuân chỉ."
Nhìn hai nhi tử giống như phụ tá đắc lực của mình khi đánh giặc, ánh mắt Hoàng đế lưu luyến hồi lâu rồi mới lướt qua bọn họ, dừng lại trên sắc mặt tái nhợt của Hiền phi và trên người Trần Thiện Ân. Cả đời này Trần Vĩnh từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng ngoại trừ Hoàng Hậu Phó thị thì những người khác đều như nước chảy mây trôi, không hề lưu lại dấu vết gì trong lòng ngài. Trần Vĩnh chỉ nhớ được Hiền phi rất cẩn thận chặt chẽ, cho người ta ấn tượng gần giống như Trần Thiện Ân. Thế mà một nhi tử ngài không quá coi trọng lại có thể làm ra loại chuyện nghe rợn cả người! "Thiện Ân, trẫm thực thất vọng với ngươi." Đầu tiên Hoàng đế vô cùng đơn giản thốt ra một câu, tiện đà lạnh lùng phán xét: "Làm con cái, ngươi không thể giữ hiếu đạo; làm đệ đệ, ngươi không biết kính yêu huynh trưởng; làm cha, ngươi không biết trở thành tấm gương cho con cái! Và điều quan trọng nhất, thân là một Hoàng tử mà ngươi chưa từng nghĩ tới tầm quan trọng của giang sơn xã tắc, chỉ muốn dùng tiểu đạo để đánh cắp vị trí không thuộc về ngươi! Nếu Đại ca ngươi đã nguyện ý tha thứ, vậy thì khi trẫm và Hoàng Hậu qua đời, ngươi hãy dẫn theo thê tử đi thủ lăng ba năm cho trẫm, mặc dù Thái Tổ Hoàng đế trong Hiếu lăng cũng chưa chắc bằng lòng gặp tôn tử ngươi đây! Từ đấy về sau giao cho Đại ca ngươi quyết định, hắn sẽ không bạc đãi con cái ngươi! Hiền phi..."
Hoàng đế còn chưa nói xong, Hiền phi đã quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu cầu khẩn: "Hoàng Thượng, thiếp cũng nguyện ý đi thủ lăng, xin Hoàng Thượng ân chuẩn."
Thấy Hiền phi bi ai tha thiết van xin, Trần Vĩnh trầm mặc một lát rồi gật đầu: "Nếu vậy, hãy theo như mong muốn của ngươi."
Mãi đến khi giao đãi xong xuôi cho tất cả mọi người, Hoàng đế mới lộ vẻ mỏi mệt. Chờ Trần Thiện Chiêu tự mình đỡ ngài nằm xuống giường, Hoàng đế lại miễn cưỡng gặp các chư Vương, Vương phi, Công chúa. Cố chống cho đến khi mọi người đều lui ra, ngài mới đưa mắt ra hiệu cho Trần Thiện Chiêu tiến lại gần, quay đầu liếc về phía thê tử nằm bên trong tuy đã rất yếu nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười vui mừng.
"Thiện Chiêu... tất cả những chuyện mẫu hậu ngươi vướng bận, trẫm đều thay bà giao đãi rõ ràng. Thiên hạ này, trẫm giao cho ngươi!"
Truyền lại giang sơn mà ngài cực khổ có được cho Trần Thiện Chiêu, tương lai truyền tới trong tay Trần Hi, Hoàng đế không còn gì lo lắng. Năm xưa phụ hoàng lựa chọn tôn tử Trần Thiện Chiêu, mà hiện giờ ngài cũng lựa chọn trưởng tôn Trần Hi, lịch sử giống nhau đến mức kinh ngạc. Huống chi, so sánh với năm xưa ngài đã từng do dự khi hạ quyết định, Trần Thiện Chiêu nhất định sẽ tin tưởng trưởng tử Trần Hi không hề nghi ngờ!
Nhìn đôi mắt trũng xuống thật sâu nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời của phụ hoàng, Trần Thiện Chiêu hít một hơi thật sâu, đáp từng câu từng chữ: "Nhi thần tuyệt đối không bao giờ làm phụ hoàng thất vọng!"
Danh sách chương