Phó thị và Chương Hàm có thể lờ mờ nhận ra vấn đề, Trần Thiện Chiêu là nhi tử, tuy rời nhà từ nhỏ nhưng không thể không phát hiện. Vì thế, dù định chạy ba trăm dặm một ngày, nhưng ngày đầu tiên anh mang theo quan viên văn võ và hộ vệ lên đường từ sáng sớm, nhanh chóng chạy một lèo tới trạm dịch Thấp Ninh mới dừng lại thay ngựa, nghỉ tạm một đêm rồi ngày kế trời chưa sáng lại lập tức lên đường, chỉ mất hai ngày đã chạy tới Khai Bình.

Nếu trước đó chỉ là dự cảm, hiện tại nỗi bất an của Trần Thiện Chiêu càng sâu thêm khi nhìn không khí nặng nề của Khai Bình, không hề giống cảnh chiến thắng trở về như tin báo. Đến khi tới trước cửa phủ Tổng binh, tầng tầng thông báo đi vào, cuối cùng Liêu Vương Trần Thiện Gia tự mình ra đón, trên người vẫn mặc áo giáp loang lổ vết máu, Trần Thiện Chiêu không khỏi nhướng mày. Huynh đệ gặp nhau, Trần Thiện Gia thậm chí cúi đầu không dám nhìn Trần Thiện Chiêu, chỉ nhẹ giọng nói: "Đại ca, phụ hoàng đang ở bên trong chờ huynh."

Một đường đi vào chỉ thấy canh phòng càng lúc càng nghiêm ngặt, đến sân viện cuối cùng thì ngay cả Hạ Thủ Nghĩa và Tiêu Thành Chí đi theo đều bị ngăn lại bên ngoài, còn các huân thần võ tướng như An Quốc Công Thế tử thì càng không cần phải nói. Cảm giác được có gì đó không đúng, bọn họ đều không tranh cãi, trơ mắt nhìn hai huynh đệ Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Gia vào chính phòng. Khoảng khắc này, Tiêu Thành Chí hơi thiếu từng trải nuốt ực một ngụm nước bọt, rất bất an nói với Hạ Thủ Nghĩa bên cạnh: "Hạ công, nhìn kiểu này, chẳng lẽ thực sự có biến cố?"

Hạ Thủ Nghĩa lạnh lùng liếc Tiêu Thành Chí một cái, trầm giọng đáp: "Trữ quân đã lập, Thái Tôn bình an, dù có biến cố thì thiên hạ sẽ không loạn!"

Trần Thiện Chiêu vừa bước vào minh gian của chính phòng đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc. Anh hung hăng trừng mắt lườm Trần Thiện Gia, thấy Tam đệ không dám ngẩng đầu chỉ về hướng Tây phòng, anh lập tức ba bước cũng thành hai bước vọt vào. Vén lên rèm cửa, đầu tiên là thấy bóng dáng quen thuộc của trưởng tử Trần Hi ngồi bên mép giường dựa vào khung giường, Trần Thiện Chiêu lập tức hít một hơi thật sâu, kiệt lực thả nhẹ bước chân. Dù vậy, Trần Hi vẫn bừng tỉnh, vừa quay đầu nhìn thấy là Trần Thiện Chiêu, cậu cuống quít đứng dậy, nhưng mấy ngày đêm không ngủ yên giấc khiến đầu óc cậu nặng trịch, va vào khung giường bộp một tiếng.

Cú va đầu đột ngột này khiến tim Trần Hi treo cao, đỏ bừng mặt lo lắng nhìn trên giường. Thấy tổ phụ không bị tiếng động mình gây ra làm cho bừng tỉnh, lúc này cậu mới rón ra rón rén thối lui vài bước, đến trước mặt phụ thân khuỵu gối quỳ xuống. Nghĩ đến bởi vì chính mình không thể ước thúc bộ hạ, nếu không cũng đâu đến mức tổ phụ một mình thâm nhập đại chiến, càng không đến mức sau đó chợt phát bệnh, Trần Hi nhẹ cắn môi, cúi đầu thật thấp. Thật lâu sau, cậu cảm giác một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu mình vài cái, vừa ngước lên thì thấy vẻ mặt Trần Thiện Chiêu vừa nhẹ nhõm vừa hoang mang.

"Nơi này có ta, con ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi." Thấy Trần Hi há miệng dường như muốn phản đối, Trần Thiện Chiêu dứt khoát bảo: "Bất luận thế nào, trước đó con gặp nạn, nhất định Hoàng tổ phụ đã tìm mọi cách mới có thể cứu con ra bình an. Nếu con muốn hiếu thuận thì trước tiên phải biết lo cho thân thể mình, con làm thân thể thương tổn chẳng lẽ xứng đáng với tấm lòng từ ái vất vả của Hoàng tổ phụ? Đi ra ngoài, nơi này có ta!"





Đối mặt với uy nghiêm hiếm có của phụ thân, Trần Hi đành phải cúi đầu tuân theo. Thấy con lui ra ngoài, Trần Thiện Chiêu mới chậm rãi đi tới mép giường. Mặc dù Hoàng đế Trần Vĩnh xuất chinh chỉ hơn một tháng, nhưng lần này trải qua rất nhiều biến cố, gặp lại lần nữa, Trần Thiện Chiêu ngồi ở mép giường dường như mới phát hiện, mái tóc Trần Vĩnh đã bạc đi rất nhiều. Gương mặt kiên nghị oai hùng, từng được xưng tụng là khuôn mặt nam tính nhất trong số chư vương, hiện giờ cũng đã tràn đầy phong sương. Từng vết nhăn thật sâu, đốm đồi mồi loang lổ, còn có đôi mày vẫn nhíu chặt khi ngủ mê, tất cả đều nói lên một sự thật.

Năm đó anh từng tận mắt chứng kiến tổ phụ Thái Tổ Hoàng đế già đi rồi tạ thế, hiện giờ, người phụ thân dường như vĩnh viễn không già không mệt mỏi thế mà cũng phải trải qua cảnh tượng này! Có lẽ tình huống tương tự sẽ xảy ra với anh trong tương lai gần!

"Phụ hoàng..."

Trần Thiện Chiêu tự lẩm bẩm, trong lòng như có muôn vàn lời muốn nói nhưng khoảng khắc này lại không thể thốt ra một chữ nào. Anh không phải thánh nhân, mười hai tuổi vào kinh, sống sót trong hoàn cảnh bị vô số người rình rập như hổ rình mồi, cuối cùng phụ hoàng bước lên ngôi vị tối cao, thế mà lại do dự khi lập trữ, dĩ nhiên anh cũng âm thầm oán trách phụ thân bất công. Tuy nhiên, sau này ngẫm lại, phụ thân cũng rời kinh từ thời thanh niên, liên tiếp xuất chinh ứng chiến, mặc dù chiến công hiển hách nhưng vẫn bị tổ phụ Thái Tổ Hoàng đế loại trừ vào lúc lập trữ, chẳng lẽ không phải trải qua tình cảnh giống mình? Bất luận nói thế nào, phụ thân vẫn sắc lập mình là Thái Tử, tận hết sức lực nâng đỡ trưởng tôn Trần Hi, lần này thậm chí vì Trần Hi mà thâm nhập trận địa quân địch. Vậy thì những cảm xúc nhỏ nhen của anh có đáng giá lôi ra mà nói hay không? Ngồi ở đầu giường hồi lâu, Trần Thiện Chiêu mới lặng lẽ đứng dậy. Ra tới cửa Tây thứ gian vén mành lên, anh không thấy Trần Hi mà chỉ có Trần Thiện Gia đang đi tới đi lui đàng kia, người ngồi một bên rõ ràng là Định Quốc Công Vương Thành, ánh mắt anh không khỏi ngưng trọng. Ngay sau đó, hai người đều nhìn thấy Trần Thiện Chiêu, vội vàng cùng tiến đến. Tuy nhiên, Trần Thiện Gia còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Trần Thiện Chiêu đã dứt khoát phân phó: "Thiện Gia, đệ không cần phải nói gì nữa! Ta đã đuổi Thần Húc về phòng nghỉ một lát, đệ vào trong trông chừng phụ hoàng, nếu phụ hoàng tỉnh thì lập tức báo cho ta. Định Quốc Công, xin mời cùng ta ra ngoài nói chuyện!"

Nhìn trưởng huynh với bộ dáng việc công xử theo phép công, Trần Thiện Gia không còn cách nào khác đành phải cúi đầu đáp ứng, đi ngang qua người Trần Thiện Chiêu vào Tây phòng. Lúc này, Trần Thiện Chiêu mới ra hiệu cho Định Quốc Công Vương Thành theo mình tới sân bên ngoài, phân phó các hộ vệ tạm thời tránh đi mới nhìn Vương Thành hỏi: "Định Quốc Công, xin hãy giải thích cho ta rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong trận chiến trước đó?"

Vương Thành sớm dự đoán được Trần Thiện Chiêu muốn hỏi vụ này, lập tức một năm một mười trình bày: "Sau khi Hoàng Thượng thân chinh, vốn dĩ một đường đánh đâu thắng đó, tiến triển thuận lợi không gì cản nổi. Nhưng sau đó Tam Vương tử của Ngoã Lạt suất quân đánh bất ngờ, tuy đột nhiên tấn công nhưng Vĩnh Thanh Hầu đã sớm chuẩn bị, tương kế tựu kế đánh lén. Hoàng Thái tôn có vài tướng lãnh dưới trướng xông lên quá xa, không tự chủ được một đường truy kích, đến cuối cùng mất liên lạc với đại đội binh mã, lại gặp phải quân tiếp viện của địch. May mắn vừa lúc tại hạ suất quân từ Ninh Hạ tới kịp thời. Còn Hoàng Thượng lo lắng cho an nguy của Thái Tôn, phái ra thám mã tìm kiếm khắp nơi, lại đích thân dẫn đại quân tiếp ứng, một ngày một đêm rốt cuộc đuổi kịp rồi liên tiếp chiến đấu kịch liệt với viện quân Ngoã Lạt. Hơn nữa trong những trận chiến trước đây, Hoàng Thượng không ngủ không nghỉ ba ngày ba đêm, vì thế đã ngã bệnh. Ngự y đi theo tuy tạm thời chữa trị, nhưng Hoàng Thượng kiên trì muốn tiếp tục, thậm chí nói nam nhi gởi thân chiến trường, da ngựa bọc thây cũng không tiếc, cho nên..."

Tính tình phụ thân thế nào, Trần Thiện Chiêu là nhi tử đương nhiên biết rõ. Sau khi cười khổ một tiếng, anh lại hỏi: "Nói như thế, phụ hoàng chính là mang bệnh tiếp tục ra trận?"

"Đúng vậy, sau trận chiến ấy, đại quân Ngoã Lạt bị đánh tan, Thái sư Ngoã Lạt hốt hoảng chạy trốn, bên người chỉ còn mấy trăm thân binh. Hoàng Thượng đích thân ra trận chém giết quân địch, nhưng khi kiểm kê thu hoạch và thương vong, Hoàng Thượng chống đỡ không nổi. Ngự y luân phiên chữa trị nhưng vẫn bó tay không biện pháp. Cuối cùng Liêu Vương và Hoàng Thái tôn thương lượng xong bèn giữ kín không lộ ra, chỉ dùng lý do điều quân trở về đưa Hoàng Thượng đến Khai Bình. Vốn định lập tức hồi kinh nhưng không ngờ bệnh tình Hoàng Thượng tăng thêm, đành phải triệu Thái Tử điện hạ và Yến Vương điện hạ đến Khai Bình nghênh giá." Nói tới đây, Định Quốc Công ngừng lại một chút, sau đó thành khẩn lên tiếng: "Xin Thái Tử điện hạ không nên trách tội Hoàng Thái tôn và Liêu Vương điện hạ. Hoàng Thái tôn vẫn luôn hầu hạ bên người Hoàng Thượng, ngoài ra còn phải ứng phó với sự vụ trong quân. Liêu Vương điện hạ thì phải đề phòng có kẻ truyền tin về kinh thành, không biết đã tốn biết bao công sức mới có thể giấu kín tin tức."

Trước đó tin tức Trần Hi mất tích và Hoàng đế thâm nhập trận địa quân địch, Trần Thiện Chiêu vừa nhận được mật báo của Liêu Vương Trần Thiện Gia là trong ngoài kinh thành đột nhiên dấy lên lời đồn đãi sôi nổi. Thế mà tin tức Hoàng đế bệnh nặng lại không có chút xíu tiếng gió nào, cho dù Vương Thành không nói thì anh cũng biết, muốn giấu tin tức này khó khăn biết bao nhiêu. Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, đang muốn mở miệng nói gì đó thì thấy một người vọt ra từ chính phòng, không phải Trần Thiện Gia còn là ai?

"Đại ca..."

Trần Thiện Chiêu khỏi cần nghĩ cũng biết phụ hoàng tỉnh lại, vì thế không kịp nói thêm gì, gật đầu một cái với Vương Thành rồi bước nhanh vào trong. Đến trước giường Hoàng đế một lần nữa, thấy phụ thân đã hoàn toàn tỉnh táo, Trần Thiện Chiêu vội vàng quỳ xuống trước giường, còn chưa kịp mở miệng thì nghe Trần Vĩnh khàn khàn hỏi: "Bệnh tình mẫu hậu ngươi thế nào?"

Thời khắc này, Trần Thiện Chiêu nào dám nói trước khi đi Phó thị vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể trái lương tâm trấn an: "Phụ hoàng yên tâm, bệnh tình mẫu hậu đã khá hơn nhiều."

"Đúng không?" Trần Vĩnh hoang mang nheo mắt rồi thở dài một hơi: "Tuy nói bà ấy nhất định không chịu, nhưng trẫm vốn có thể hoãn lại kỳ thân chinh... Bà ấy vẫn luôn hiểu rõ trẫm nhất, vẫn luôn ủng hộ trẫm nhất. Nếu không có bà ấy, cho dù công lao sự nghiệp của trẫm có vĩ đại đến đâu, có đuổi kịp Thái Tổ đi nữa thì được ích lợi gì?" Thanh âm đột nhiên trầm xuống, Trần Vĩnh trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: "Thiện Duệ đâu, vì sao Thiện Duệ không tới cùng?"

Trần Thiện Chiêu thậm chí chưa kịp giải thích cho Trần Thiện Gia về sự tình phát sinh ở kinh thành, lúc này vốn muốn giấu luôn không cho phụ hoàng bệnh nặng biết được. Tuy nhiên, thấy ánh mắt sắc bén của phụ hoàng nhìn mình chăm chú, Trần Thiện Chiêu cân nhắc hồi lâu bèn rốt cuộc chậm rãi giải thích tất cả tiền căn hậu quả. Anh vốn cho rằng phụ hoàng sẽ bạo nộ phát hỏa, nhưng khiến anh vô cùng kinh ngạc, từ đầu đến cuối phụ hoàng cùng lắm chỉ hơi nhíu mày, không tỏ ra bất kỳ thái độ nào.

"Thiện Ân... hóa ra là hắn luẩn quẩn trong lòng." Sắp đến cuối cùng, Trần Vĩnh mới khẽ thở dài, chợt không nhịn được bật cười: "Cũng khó trách hắn làm như thế. Nhớ trước đây mấy huynh đệ và trẫm cũng tranh nhau kịch liệt, đó là vì trong lòng mỗi người đều không cam tâm từ bỏ. Hắn tự cho mình cũng là hậu duệ quý tộc, sao có thể cam lòng? Nhưng thật ra Thiện Duệ rốt cuộc còn biết nặng nhẹ khi chuyện tới trước mắt, cuối cùng trẫm không uổng công dạy hắn bao nhiêu năm!"

Nói tới đây, Trần Vĩnh đột nhiên ho kịch liệt, sau đó dứt khoát ra lệnh: "Kinh thành xảy ra quá nhiều chuyện, không cần trì hoãn ở Khai Bình, lập tức hồi kinh! Giao đại quân cho Liêu Vương mang theo phía sau, nhanh chóng trở về..."

Nửa đoạn sau Trần Vĩnh không nói ra. Mặc dù Trần Thiện Chiêu đã giả vờ bình tĩnh rất giống, nhưng ông vẫn cảm giác có gì đó không đúng. Chỉ hy vọng ông còn chống đỡ được, kịp thời về gặp Phó thị!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện