Không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng Toàn cảm thấy dài dằng dẵng như đã qua cả một kiếp người. Hắn ôm lấy đầu mình, đau đớn lăn lộn trên bãi đá, vô số đá dăm đâm vào da thịt, chảy máu đầm đìa. Tâm trí hắn bắt đầu mơ hồ, mất kiểm soát, ý nghĩ duy nhất còn sót lại là hắn muốn chết. Sống mà phải đau đớn như này thì thà chết còn hơn. Toàn muốn giải thoát nhưng ngay cả chết hắn cũng không làm được, chân tay hắn lúc này đã hoàn toàn căng cứng, đến như lưỡi, hàm, cũng không cách nào cử động, cuối cùng, thứ duy nhất mà Toàn nghe thấy chính là tiếng trái tim đập càng lúc càng nhanh, càng hỗn loạn của chính hắn.
Thình… thịch… thình… thịch…
Từng tiếng “thình thịch” mỗi lúc một lớn chấn động màng nhĩ Toàn; hai tai, mắt, mũi bắt đầu tứa máu đen. Ban đầu, thất khiếu của hắn chỉ phun ra từng tia máu nhỏ, rồi dần dần, máu chảy thành dòng; da của Toàn bắt đầu nứt toác thành hàng loạt khe nhỏ, máu rỉ ra, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Toàn có thể cảm nhận được trái tim của hắn, bằng cách nào đó, đang không ngừng phình to, chèn ép khiến khung xương ngực, xương sườn vỡ vụn. Mỗi lần trái tim đập, toàn bộ phần ngực của hắn lại phập phồng như mặt trống biến dạng khi dùi gõ vào, rung lên từng hồi.
Lạ lùng là Toàn không cảm nhận được đau đớn. Toàn bộ dây thần kinh cảm giác của hắn đã tê liệt từ lâu. Nhưng, hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi dần theo sự phình to của trái tim trong ngực.
Hắn sắp chết, nhưng tại giờ khắc này, hắn lại bình tĩnh một cách lạ kỳ, không có lo lắng, sợ hãi, chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu -hắn đáng lẽ nên nghe lời của vị trưởng thôn Khe Váp kia, không nên xâm nhập vào khu rừng cấm này.
Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, hắn nhất định sẽ không đi tới nơi này. Chỉ tiếc là cuộc đời này không có nếu như, hắn không có cơ hội làm lại.
“Bụp…”
Trái tim cực đại của hắn cuối cùng cũng nổ tung, xé toạc lồng ngực, tạo thành một cái lỗ khổng lồ. Từ trong lỗ thủng trên ngực, vô số mạch máu đỏ thẫm chui ra, bám rễ trên mặt đất, lan tràn khắp bốn phía, bò lên các thân cây, liên kết với nhau tạo thành một mạng lưới mạch máu khổng lồ.
Nếu lúc này có người đứng ở trên không trung nhìn xuống toàn cảnh khu rừng, có lẽ sẽ vô cùng kinh ngạc phát hiện, bên dưới không phải khu rừng mà là một trái tim máu khổng lồ, mỗi một cái cây nơi đây là một mạch máu li ti, mỗi dòng suối là một động mạch, mà vị trí của bản Khe Váp không biết vô tình hay hữu ý đang cắt ngang động mạch của trái tim máu khổng lồ kia.
…
Bên trong gian chính căn nhà sàn của mình, Lã Nì Khai bồn chồn đi đi lại lại, không cách nào bình tĩnh nổi. Từ khi trở thành trưởng thôn Khe Váp vào mười mấy năm trước, rất ít thứ có thể khiến ông lo lắng như vậy. Nhưng lần này thì khác. Toàn thôn Khe Váp chỉ có hai mươi mấy hộ gia đình, tất cả hơn một trăm nhân khẩu sinh sống nhưng gần mười ngày trở lại đây, trong thôn liên tiếp có người đổ bệnh không rõ nguyên do. Cũng ngót nghét chục người cả thảy rồi.
Thời tiết thay đổi, con người bị đau ốm vốn là chuyện bình thường, lúc đầu Lã Nì Khai không để ý, chỉ đến khi liên tiếp mấy người đột nhiên đổ bệnh mà rõ ràng trước đó tất cả đều rất khỏe mạnh, không có bất kỳ biểu hiện bất thường gì, lão mới nhận ra có gì đó không ổn. Người trong thôn nếu đau ốm đều sẽ mời thầy cúng tới chữa, nhưng lão từng có thời gian sống ở trên huyện, biết con người ốm đau cần được bác sĩ khám chữa, cho nên lão không quản mệt nhọc, vất vả, đạp xe mười mấy cây số đi đến trạm xá của xã đèo nhân viên y tế tới Khe Váp thăm bệnh. Nhưng kết quả khiến Lã Nì Khai sốt sắng chính là thầy cúng trong bản không chữa khỏi cho bất cứ ai, mà nhân viên y tế của trạm xá cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh. Mà không phải tất cả đều bệnh giống nhau, có người đau đầu, có người đau bụng, có người tự nhiên bại liệt không đi đứng được… không giống như dịch bệnh bùng phát. Nhân viên y tế không biết bệnh gì, không biết nguyên nhân gây bệnh cho nên cũng không dám phát thuốc bừa, chỉ để lại mấy loại thuốc chữa đau đầu, đau bụng bình thường rồi bảo mọi người đưa người bệnh lên bệnh viện tuyến trên có trang thiết bị hiện đại hơn chữa trị. Nhưng người dân trong thôn đa số đều rất nghèo, lại ít khi rời khỏi thôn, trước nay ai ốm đau đều do thầy cúng chữa trị, cho nên cho dù Lã Nì Khai khuyên bảo, vẫn không gia đình nào có ý định đưa người bệnh đi bệnh viện ở huyện.
Hôm nay Lã Nì Khai nhận được tin, bệnh tình của người đàn bà bị đổ bệnh mấy hôm trước đã tiến triển nặng hơn, nôn ra máu, sáng sớm nay đã chết, điều này khiến cho lão lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng chưa biết nên giải quyết như thế nào.
- Trưởng thôn, có chuyện rồi!
Lã Nì Khai nghe thấy giọng Lã Pu Dí vọng lên từ dưới nhà, mặt mày không khỏi nhăn nhó, buồn bực bước vội ra cửa nhà sàn, nhìn xuống, quát.
- Pu Dí, lại có người chết à? - Trưởng thôn, không phải!
Lã Pu Dí da ngăm đen, khoảng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc ngắn bết dính, mặc một chiếc áo phông dài tay màu xanh, quần đùi đỏ túi vàng -quần áo cậu được một đoàn từ thiện từ thành phố trao tặng ở trụ sở xã năm ngoái, chạy tới cầu thang nhà sàn, thở dốc.
- Lã… Ma… Đài!
- Lã Ma Đài chết rồi? Không phải nó hôm qua còn rất khỏe mạnh sao? -Lã Nì Khai bước xuống cầu thang, nhíu mày nhìn Lã Pu Dí, nói.
- Không phải, là Lã Ma Đài đi chăn trâu, lúc đi qua con đường đất phía ngoài khu rừng thiêng, nó phát hiện có hai chiếc xe máy giấu sau đám cành cây khô chỗ đàn trâu gặm cỏ.
- Chắc là xe máy của ai ở trong thôn để đó, ngươi hốt hoảng cái gì? -Lã Nì Khai lấy tay gõ một cái vào đầu Lã Pu Dí.
- Trưởng thôn lại đánh con! -Lã Pu Dí ôm đầu, lùi về sau. -Con đã xem rồi, không phải xe của người trong thôn, hơn nữa nó ở bìa của rừng cấm, cho nên con không dám bất cẩn, để Lã Ma Đài ở đó trông, con chạy về đây báo với trưởng thôn.
- Hai chiếc xe lạ, bên ngoài rừng thiêng! -Lã Nì Khai lẩm bẩm nhắc lại lời của Pu Dí. Không rõ lão đang nghĩ gì mà mặt mày không khỏi biến sắc, vội vã nói. -Pu Dí, dẫn ta tới đó xem.
…
Lã Nì Khai đi theo Lã Pu Dí đến bìa khu rừng thiêng nơi phát hiện ra hai chiếc xe máy lạ. Khi Lã Nì Khai nhìn thấy hai chiếc xe, sắc mặt vô cùng khó coi. Đó chẳng phải là xe của nhóm người từ thành phố tới từ gần nửa tháng trước sao! Nhóm người kia nhất định đã đi vào rừng thiêng, hơn nữa nhìn tình trạng hai chiếc xe này, có thể đoán được bọn họ vẫn chưa ra khỏi rừng. Lã Nì Khai nhìn khu rừng có vẻ ngoài rất bình thường trước mặt nhưng lại khiến linh hồn mình sợ hãi, nhớ tới mấy ngày gần đây, trong thôn liên tiếp có người đau ốm không rõ nguyên nhân, trong đầu Lã Nì Khai xuất hiện một suy nghĩ khiến lão không lạnh mà run.
- Đám người kia nhất định đã làm gì đó xúc phạm tới thần rừng, khiến cho thần tức giận trừng phạt người dân Khe Váp.
Không dám chậm trễ, Lã Nì Khai đi đến chỗ ở của Lã Sìn Dinh -thầy cúng của thôn Khe Váp báo tin. Tục lệ của Khe Váp xưa nay là, việc liên quan đến khu rừng thiêng đều do thầy cúng của thôn quyết định. Cho nên đối với việc lần này, lão dù là trưởng thôn cũng chỉ có thể báo cho Lã Sìn Dinh xử lý.
Lã Sìn Dinh nghe Lã Nì Khai kể xong, trong lòng thấy bất an, bèn chạy đến bên ngoài rừng thiêng xem xét; đến nơi, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Hóa ra trong thôn nhiều người đột nhiên bị bệnh như vậy, chữa thế nào cũng không có chuyển biến, là do có người xúc phạm rừng thiêng!
- Thầy Sìn Dinh, phải làm gì bây giờ? -Lã Nì Khai đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
- Nì Khai, ông đi về thôn báo mọi người chuẩn bị lễ vật cúng thần, ta về nhà lấy đồ nghề, chiều nay lập đàn cúng thần rừng, nếu không tai vạ sẽ giáng xuống Khe Váp chúng ta. -Lã Sìn Dinh trầm ngâm, nói.
- Biết rồi, tôi đi báo mọi người ngay đây.
- Nì Khai, phải thật nhanh, thời gian không còn nhiều nữa, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ lại có người chết. -Lã Sìn Dinh nhìn Lã Nì Khai rời đi, khuôn mặt nặng nề, nói với theo.
…
Chập choạng tối, ngoài bìa khu rừng thiêng nơi tiếp giáp với thôn Khe Váp đã tập trung gần trăm người -ngoài mấy đứa trẻ học nội trú trên trường ở xã và mấy người phụ nữ ở lại chăm sóc người bệnh, toàn bộ người trong thôn Khe Váp đã có mặt nơi này. Trước mặt đám người đặt một chiếc bàn gỗ màu đen, bên trên đặt một con dê, hai con gà cùng mấy nén hương đang bốc khói nghi ngút; dưới đất để một nia tre hình tròn, bên trong đựng hai mươi phần cơm nếp cắt thành miếng nhỏ xếp làm bốn hàng, số lượng ở mỗi hàng không giống nhau. Ngoài ra, bên cạnh nia đặt một chai trắng với bốn chén thủy tinh nhỏ đã rót đầy rượu.
Lã Sìn Dinh mặc áo thầy cúng, tay cầm một chiếc đồng la, vừa gõ vừa di chuyển quanh bàn gỗ, thành kính đọc từng lời cầu khấn thần rừng tha thứ, che chở cho con dân trong bản.
Buổi lễ diễn ra khá suôn sẻ, nhưng ngay khi Lã Sìn Dinh kết thúc bài cúng, chuẩn bị xin âm dương, mấy cây nhang cắm trên bàn gỗ đen đột nhiên cháy bùng lên, bốn chén thủy tinh nứt toác, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Lã Sìn Dinh phun ra một bụm máu, ngất đi.
Thình… thịch… thình… thịch…
Từng tiếng “thình thịch” mỗi lúc một lớn chấn động màng nhĩ Toàn; hai tai, mắt, mũi bắt đầu tứa máu đen. Ban đầu, thất khiếu của hắn chỉ phun ra từng tia máu nhỏ, rồi dần dần, máu chảy thành dòng; da của Toàn bắt đầu nứt toác thành hàng loạt khe nhỏ, máu rỉ ra, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Toàn có thể cảm nhận được trái tim của hắn, bằng cách nào đó, đang không ngừng phình to, chèn ép khiến khung xương ngực, xương sườn vỡ vụn. Mỗi lần trái tim đập, toàn bộ phần ngực của hắn lại phập phồng như mặt trống biến dạng khi dùi gõ vào, rung lên từng hồi.
Lạ lùng là Toàn không cảm nhận được đau đớn. Toàn bộ dây thần kinh cảm giác của hắn đã tê liệt từ lâu. Nhưng, hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh của mình đang trôi dần theo sự phình to của trái tim trong ngực.
Hắn sắp chết, nhưng tại giờ khắc này, hắn lại bình tĩnh một cách lạ kỳ, không có lo lắng, sợ hãi, chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong đầu -hắn đáng lẽ nên nghe lời của vị trưởng thôn Khe Váp kia, không nên xâm nhập vào khu rừng cấm này.
Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, hắn nhất định sẽ không đi tới nơi này. Chỉ tiếc là cuộc đời này không có nếu như, hắn không có cơ hội làm lại.
“Bụp…”
Trái tim cực đại của hắn cuối cùng cũng nổ tung, xé toạc lồng ngực, tạo thành một cái lỗ khổng lồ. Từ trong lỗ thủng trên ngực, vô số mạch máu đỏ thẫm chui ra, bám rễ trên mặt đất, lan tràn khắp bốn phía, bò lên các thân cây, liên kết với nhau tạo thành một mạng lưới mạch máu khổng lồ.
Nếu lúc này có người đứng ở trên không trung nhìn xuống toàn cảnh khu rừng, có lẽ sẽ vô cùng kinh ngạc phát hiện, bên dưới không phải khu rừng mà là một trái tim máu khổng lồ, mỗi một cái cây nơi đây là một mạch máu li ti, mỗi dòng suối là một động mạch, mà vị trí của bản Khe Váp không biết vô tình hay hữu ý đang cắt ngang động mạch của trái tim máu khổng lồ kia.
…
Bên trong gian chính căn nhà sàn của mình, Lã Nì Khai bồn chồn đi đi lại lại, không cách nào bình tĩnh nổi. Từ khi trở thành trưởng thôn Khe Váp vào mười mấy năm trước, rất ít thứ có thể khiến ông lo lắng như vậy. Nhưng lần này thì khác. Toàn thôn Khe Váp chỉ có hai mươi mấy hộ gia đình, tất cả hơn một trăm nhân khẩu sinh sống nhưng gần mười ngày trở lại đây, trong thôn liên tiếp có người đổ bệnh không rõ nguyên do. Cũng ngót nghét chục người cả thảy rồi.
Thời tiết thay đổi, con người bị đau ốm vốn là chuyện bình thường, lúc đầu Lã Nì Khai không để ý, chỉ đến khi liên tiếp mấy người đột nhiên đổ bệnh mà rõ ràng trước đó tất cả đều rất khỏe mạnh, không có bất kỳ biểu hiện bất thường gì, lão mới nhận ra có gì đó không ổn. Người trong thôn nếu đau ốm đều sẽ mời thầy cúng tới chữa, nhưng lão từng có thời gian sống ở trên huyện, biết con người ốm đau cần được bác sĩ khám chữa, cho nên lão không quản mệt nhọc, vất vả, đạp xe mười mấy cây số đi đến trạm xá của xã đèo nhân viên y tế tới Khe Váp thăm bệnh. Nhưng kết quả khiến Lã Nì Khai sốt sắng chính là thầy cúng trong bản không chữa khỏi cho bất cứ ai, mà nhân viên y tế của trạm xá cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh. Mà không phải tất cả đều bệnh giống nhau, có người đau đầu, có người đau bụng, có người tự nhiên bại liệt không đi đứng được… không giống như dịch bệnh bùng phát. Nhân viên y tế không biết bệnh gì, không biết nguyên nhân gây bệnh cho nên cũng không dám phát thuốc bừa, chỉ để lại mấy loại thuốc chữa đau đầu, đau bụng bình thường rồi bảo mọi người đưa người bệnh lên bệnh viện tuyến trên có trang thiết bị hiện đại hơn chữa trị. Nhưng người dân trong thôn đa số đều rất nghèo, lại ít khi rời khỏi thôn, trước nay ai ốm đau đều do thầy cúng chữa trị, cho nên cho dù Lã Nì Khai khuyên bảo, vẫn không gia đình nào có ý định đưa người bệnh đi bệnh viện ở huyện.
Hôm nay Lã Nì Khai nhận được tin, bệnh tình của người đàn bà bị đổ bệnh mấy hôm trước đã tiến triển nặng hơn, nôn ra máu, sáng sớm nay đã chết, điều này khiến cho lão lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng chưa biết nên giải quyết như thế nào.
- Trưởng thôn, có chuyện rồi!
Lã Nì Khai nghe thấy giọng Lã Pu Dí vọng lên từ dưới nhà, mặt mày không khỏi nhăn nhó, buồn bực bước vội ra cửa nhà sàn, nhìn xuống, quát.
- Pu Dí, lại có người chết à? - Trưởng thôn, không phải!
Lã Pu Dí da ngăm đen, khoảng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc ngắn bết dính, mặc một chiếc áo phông dài tay màu xanh, quần đùi đỏ túi vàng -quần áo cậu được một đoàn từ thiện từ thành phố trao tặng ở trụ sở xã năm ngoái, chạy tới cầu thang nhà sàn, thở dốc.
- Lã… Ma… Đài!
- Lã Ma Đài chết rồi? Không phải nó hôm qua còn rất khỏe mạnh sao? -Lã Nì Khai bước xuống cầu thang, nhíu mày nhìn Lã Pu Dí, nói.
- Không phải, là Lã Ma Đài đi chăn trâu, lúc đi qua con đường đất phía ngoài khu rừng thiêng, nó phát hiện có hai chiếc xe máy giấu sau đám cành cây khô chỗ đàn trâu gặm cỏ.
- Chắc là xe máy của ai ở trong thôn để đó, ngươi hốt hoảng cái gì? -Lã Nì Khai lấy tay gõ một cái vào đầu Lã Pu Dí.
- Trưởng thôn lại đánh con! -Lã Pu Dí ôm đầu, lùi về sau. -Con đã xem rồi, không phải xe của người trong thôn, hơn nữa nó ở bìa của rừng cấm, cho nên con không dám bất cẩn, để Lã Ma Đài ở đó trông, con chạy về đây báo với trưởng thôn.
- Hai chiếc xe lạ, bên ngoài rừng thiêng! -Lã Nì Khai lẩm bẩm nhắc lại lời của Pu Dí. Không rõ lão đang nghĩ gì mà mặt mày không khỏi biến sắc, vội vã nói. -Pu Dí, dẫn ta tới đó xem.
…
Lã Nì Khai đi theo Lã Pu Dí đến bìa khu rừng thiêng nơi phát hiện ra hai chiếc xe máy lạ. Khi Lã Nì Khai nhìn thấy hai chiếc xe, sắc mặt vô cùng khó coi. Đó chẳng phải là xe của nhóm người từ thành phố tới từ gần nửa tháng trước sao! Nhóm người kia nhất định đã đi vào rừng thiêng, hơn nữa nhìn tình trạng hai chiếc xe này, có thể đoán được bọn họ vẫn chưa ra khỏi rừng. Lã Nì Khai nhìn khu rừng có vẻ ngoài rất bình thường trước mặt nhưng lại khiến linh hồn mình sợ hãi, nhớ tới mấy ngày gần đây, trong thôn liên tiếp có người đau ốm không rõ nguyên nhân, trong đầu Lã Nì Khai xuất hiện một suy nghĩ khiến lão không lạnh mà run.
- Đám người kia nhất định đã làm gì đó xúc phạm tới thần rừng, khiến cho thần tức giận trừng phạt người dân Khe Váp.
Không dám chậm trễ, Lã Nì Khai đi đến chỗ ở của Lã Sìn Dinh -thầy cúng của thôn Khe Váp báo tin. Tục lệ của Khe Váp xưa nay là, việc liên quan đến khu rừng thiêng đều do thầy cúng của thôn quyết định. Cho nên đối với việc lần này, lão dù là trưởng thôn cũng chỉ có thể báo cho Lã Sìn Dinh xử lý.
Lã Sìn Dinh nghe Lã Nì Khai kể xong, trong lòng thấy bất an, bèn chạy đến bên ngoài rừng thiêng xem xét; đến nơi, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Hóa ra trong thôn nhiều người đột nhiên bị bệnh như vậy, chữa thế nào cũng không có chuyển biến, là do có người xúc phạm rừng thiêng!
- Thầy Sìn Dinh, phải làm gì bây giờ? -Lã Nì Khai đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
- Nì Khai, ông đi về thôn báo mọi người chuẩn bị lễ vật cúng thần, ta về nhà lấy đồ nghề, chiều nay lập đàn cúng thần rừng, nếu không tai vạ sẽ giáng xuống Khe Váp chúng ta. -Lã Sìn Dinh trầm ngâm, nói.
- Biết rồi, tôi đi báo mọi người ngay đây.
- Nì Khai, phải thật nhanh, thời gian không còn nhiều nữa, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ lại có người chết. -Lã Sìn Dinh nhìn Lã Nì Khai rời đi, khuôn mặt nặng nề, nói với theo.
…
Chập choạng tối, ngoài bìa khu rừng thiêng nơi tiếp giáp với thôn Khe Váp đã tập trung gần trăm người -ngoài mấy đứa trẻ học nội trú trên trường ở xã và mấy người phụ nữ ở lại chăm sóc người bệnh, toàn bộ người trong thôn Khe Váp đã có mặt nơi này. Trước mặt đám người đặt một chiếc bàn gỗ màu đen, bên trên đặt một con dê, hai con gà cùng mấy nén hương đang bốc khói nghi ngút; dưới đất để một nia tre hình tròn, bên trong đựng hai mươi phần cơm nếp cắt thành miếng nhỏ xếp làm bốn hàng, số lượng ở mỗi hàng không giống nhau. Ngoài ra, bên cạnh nia đặt một chai trắng với bốn chén thủy tinh nhỏ đã rót đầy rượu.
Lã Sìn Dinh mặc áo thầy cúng, tay cầm một chiếc đồng la, vừa gõ vừa di chuyển quanh bàn gỗ, thành kính đọc từng lời cầu khấn thần rừng tha thứ, che chở cho con dân trong bản.
Buổi lễ diễn ra khá suôn sẻ, nhưng ngay khi Lã Sìn Dinh kết thúc bài cúng, chuẩn bị xin âm dương, mấy cây nhang cắm trên bàn gỗ đen đột nhiên cháy bùng lên, bốn chén thủy tinh nứt toác, vỡ thành từng mảnh nhỏ. Lã Sìn Dinh phun ra một bụm máu, ngất đi.
Danh sách chương