Ngay khi bố Gia Huy xuất viện, cả nhóm sẽ đi lên Hòa Bình để tìm gặp thầy mo Lang Trượng. Sự xuất hiện của đoạn xương người có những hoa văn giống với hoa văn được tìm thấy trên mảnh lư hương ở nhà Lan Phương và tấm mề đay của gia đình Vân Vân buộc cả nhóm phải tìm lại thầy mo này để nhờ giải đáp. Hơn nữa, cái cách một tay bác sĩ vô danh ở Hải Phòng cất giữ đoạn xương cũng khiến cả nhóm đặt nghi vấn. Đoạn xương được cất trong một chiếc hộp bằng gỗ Ngọc Am, một loại gỗ thuộc vào hàng quý hiếm, thường được giới nhà giàu lựa chọn cho việc đóng quan tài sau khi chết không chỉ bởi mùi hương dễ chịu của gỗ mà còn mang ý nghĩa tâm linh. Gia Huy cảm thấy việc tìm được đoạn xương người này không phải là ngẫu nhiên, nhưng lại không tìm được lời giải cho những câu hỏi. Cuối cùng, anh nghĩ tới thầy Lang Trượng, người duy nhất mà cậu tin rằng sẽ cho bọn anh được đáp án.
Sau khi đã nhờ cậy hàng xóm để ý đến bố, Gia Huy và các bạn của mình cũng sửa soạn đồ đạc để lên đường. Chuyến xe đi Hòa Bình sẽ khởi hành lúc hai giờ chiều nên cả nhóm còn dư dả thời gian để chuẩn bị.
Đến một rưỡi chiều, lúc cả nhóm đang rục rịch ra bến xe thì trời đột ngột mưa to, dẫu cả buổi sáng còn nắng chang chang. Vân Vân ngán ngẩm đeo headphone rồi chạy vù ra ngồi yên vị trên taxi, sau đó đến Lan Phương. Gia Huy sau khi dặn dò bố mấy câu cũng vội vã chạy ra với mọi người. Chiếc xe nổ máy, trời càng lúc càng mưa xối xả.
Chiếc xe chỉ vừa mới bắt đầu di chuyển thì tài xế đã đột ngột phanh gấp làm tất cả mọi người trên xe đều ngã nhào về phía trước, tò mò không biết chuyện gì vừa xảy ra. Trong khi đó, bác tài xế mặt mày tái mét nhìn Gia Huy ngồi bên cạnh, nói không nên lời.
- Hình như, chúng ta… vừa… vừa… đâm… phải ai đó.
Câu nói của tài xế làm cả bọn đứng hình. Gia Huy vội vàng mở cửa lao ra ngoài, không màng cả che ô.
Quả đúng như vậy, trước mũi xe là một thanh niên đang nằm bất tỉnh nhân sự. Lúc này, Vân Vân và Lan Phương cũng đã ra khỏi xe, còn bác tài xế nhìn thấy cảnh đó thì hồn xiêu phách lác, gương mặt méo xị, nói năng lắp ba lắp bắp.
- Là do cậu ấy… đột nhiên lao ra. Tôi… tôi… không liên quan!
Gia Huy bình tĩnh hơn, anh chạy tới chỗ nam thanh niên, đỡ anh ta dậy, vừa lắc người vừa gọi. Một lúc sau, người thanh niên mở mắt khiến bác tài xế thở phào nhẹ nhõm.
- Gia Huy, đúng là cậu rồi! -Người thanh niên đột nhiên nắm lấy tay Gia Huy. -May quá! Tớ gặp được cậu rồi!
- Cậu là? -Gia Huy nhất thời chưa nhớ ra người này là ai.
- Quân! -Người thanh niên vội vàng nói. -Tớ là Quân. Bạn học cấp hai của cậu đây.
Rồi không đợi Gia Huy hồi tưởng lại ký ức, Quân đã chồm dậy, nhìn bạn học, vẻ hốt hoảng.
- Gia Huy, cậu phải cứu tớ! Nếu cậu không cứu tớ… tớ sẽ…
Bất ngờ, ánh nhìn của Quân lướt qua Lan Phương đang đứng phía sau, gương mặt bỗng trở nên căng cứng, mắt mở trừng trừng. Anh ôm đầu và bắt đầu la hét, miệng liên tục nói những điều khó hiểu.
- Cậu ta… cậu ta… đang ở đây. Cậu ta… muốn… muốn… giết tớ! -Rồi Quân lại bắt đầu nói đứt quãng. -Gia Huy, cậu không được đi! Cậu… cậu phải… cứu tớ.
- Được rồi! -Gia Huy khẽ nhìn Lan Phương, rồi nhìn Quân đang vô cùng sợ hãi. -Chúng ta vào nhà trước đã!
Bác tài xế và Gia Huy giúp đưa Quân vào trong nhà. Vân Vân và Lan Phương cũng đội ô đi sau; gương mặt Lan Phương trở nên đăm chiêu kể từ khoảnh khắc Quân nhìn cô và nói cô muốn giết anh ta, bởi đây mới là lần đầu tiên cô gặp người này. Mưa vẫn nặng hạt, không những thế sấm chớp cũng bắt đầu xuất hiện, những tia chớp sáng loáng như xé toạc bầu trời thành nhiều mảnh ở trên cao.
Gia Huy đưa cho Quân một chiếc khăn để lau người, rót cho cậu bạn một chén nước chè nóng uống cho ấm người rồi đi vào trong thay quần áo. Vân Vân và Lan Phương thì ngồi ở chiếc giường được kê bên trái căn nhà, người nghe nhạc, người đăm chiêu suy nghĩ. Quân nhìn thấy ngón tay của Vân Vân bị cụt thì hơi rùng mình dẫu cô đã đeo găng tay bên ngoài, nhưng khi quay qua Lan Phương thì cậu lại không dám nhìn thẳng vào cô vì ảo ảnh lúc nãy vẫn còn khiến cậu sợ hãi. Lúc này, Gia Huy đã thay quần áo xong đi ra, ngồi đối diện với Quân.
- Tớ xin lỗi nhưng thật sự tớ chưa nhớ ra cậu. Với lại, nếu chúng ta là bạn từ hồi cấp hai thì sao cậu vẫn nhận ra tớ ngay khi vừa nhìn thấy, tớ cũng đã thay đổi rất nhiều mà.
- Cậu không nhớ ra tớ cũng phải thôi! -Quân khẽ thở dài. -Thời gian lâu như thế rồi. Với lại, ngày trước tớ chỉ học cùng cậu một kỳ đầu năm lớp Sáu, sau đó thì tớ chuyển sang lớp khác. Tớ lại thuộc dạng nhút nhát, không chơi với mọi người nên chắc cậu cũng không có ấn tượng. Còn việc tớ nhận ra cậu là do tớ có hỏi một vài người bạn facebook của cậu, tớ cũng đã gửi tin nhắn nhưng hình như face của cậu đã không hoạt động một thời gian nên không thấy trả lời.
Gia Huy nghe thì thấy ngờ ngợ, dẫu thật tình vẫn chưa nhớ ra Quân. Anh đang nghĩ tới chuyến đi lên Hòa Bình của cả nhóm, nếu bây giờ không xuất phát ngay thì sẽ muộn mất.
- Quân này, tớ xin lỗi! -Gia Huy nhìn Quân với vẻ áy náy. -Bây giờ bọn tớ đang có việc gấp cần đi ngay. Lần khác…
- Không được, Gia Huy! -Quân sửng sốt. -Cậu phải cứu tớ! Chỉ có cậu mới cứu được tớ thôi! Nếu cậu mà đi lúc này thì... thì… cậu ta… cậu ta… sẽ giết tớ mất.
Gia Huy đang khó xử thì bác tài xế taxi chạy vào, gương mặt nhăn nhó.
- Nguy to rồi! Xe tự nhiên lại chết máy, tôi nổ mãi mà không lên. -Rồi ông lại đăm chiêu. -Quái lạ! Lúc nãy vẫn nổ ngon ơ mà, chẳng hiểu sao tự nhiên lại giở chứng.
- Phải mất bao lâu để sửa ạ? -Lan Phương sốt ruột hỏi.
- Tôi không biết! -Người tài xế nhìn đồng hồ. -Nhưng xác định là các cô cậu không đến bến xe kịp giờ đâu.
- Vậy còn chuyến nào sau hai giờ không hả bác? -Đến lượt Vân Vân hỏi.
- Không! Đó là chuyến cuối cùng rồi! Thôi, cô cậu chịu khó ở lại thêm một ngày. Ngày mai nếu muốn đi thì gọi cho tôi, tôi lại qua đón như hôm nay.
Người tài xế nói xong thì bỏ đi. Dù sao thì lịch trình cũng đã bị hoãn lại nên nhóm Gia Huy quyết định nghe câu chuyện của Quân. Quân lúc này cũng không còn xúc động, anh uống tiếp một ngụm nước chè nữa rồi bắt đầu nói.
- Tớ đang bị một vong nữ theo ám.
Câu nói của Quân khiến tất cả đều ớn lạnh. Dẫu cả nhóm từng giúp không ít vong hồn siêu thoát, nhưng mỗi lần nghe thấy bất kỳ điều gì liên quan đến thế giới bên kia vẫn khiến cả bọn toát mồ hôi lạnh.
- Nhưng sao cô ta lại ám cậu? -Gia Huy bất ngờ hỏi. -Thường thì vong hồn không vô cớ ám ai nếu người đó không có mối liên hệ với họ. Hoặc cậu thuộc trường hợp hiếm hoi là yếu bóng vía, nhưng trường hợp này thì đa phần là phụ nữ và trẻ em gặp phải.
- Cậu nói đúng! -Quân lúc đầu hơi ngạc nhiên, song sau đó liền gật đầu thừa nhận. -Vong nữ ấy là bạn đại học của tớ.
Nói rồi, Quân mở điện thoại, lướt lướt một hồi rồi dừng lại ở một trang báo điện tử đưa cho Gia Huy xem.
- Đây là vụ án nữ sinh nhảy từ tầng bảy của ký túc xá trường đại học hai năm trước. -Giọng Quân run run. -Nạn nhân trong vụ án đó là Ngọc, học cùng lớp với tớ. Tớ không biết tại sao sau khi chết cậu ấy lại ám tớ, tớ thậm chí còn không để ý mấy đến sự xuất hiện của cậu ấy ở trong lớp. Mãi đến ngày cậu ta nhảy lầu thì tớ mới biết, sau đó chẳng hiểu vì nguyên cớ gì mà cậu ta lại ám tớ như vậy.
Vân Vân nhìn bài báo, tự nhiên nói một cậu.
- Con bé xinh à nghen, chắc là hút mắt các anh chàng lắm đó nha!
- Nói thật là Ngọc xinh thật… -Quân thổ lộ. -Nhưng lại không thuộc tuýp con gái ăn chơi hay tụ tập bạn bè nên trong lớp cậu ta cũng không chơi với ai. Hơn nữa, cậu ta cũng có người yêu rồi. Cái này là sau khi Ngọc chết, công an điều tra các mối quan hệ thì mọi người mới biết chứ bình thường chỉ thấy cậu ấy ở trên giảng đường, chẳng ai nghĩ là đã có người yêu cả.
Quân vừa nói xong thì sấm chớp giật đùng đùng khiến anh ta giật bắn người, mặt cắt không còn một giọt máu. Gia Huy trấn an Quân, rồi nhìn Lan Phương và Vân Vân. Cuối cùng, cả bọn quyết định khi nào trời hết mưa sẽ tới đúng nơi Ngọc tự tử để lập đàn cầu siêu, mong cô siêu thoát, không còn ám Quân nữa.
- À, còn lý do Ngọc tự tử… -Gia Huy chợt hỏi. -Cậu có biết gì không? - Cái này thì tớ càng không biết. -Quân nhăn mặt. -Chỉ nghe mọi người kháo nhau là do áp lực học hành, thi cử. Cậu cũng biết là có không ít vụ sinh viên tự tử vì nguyên nhân này rồi mà.
- Nhưng mà… -Lan Phương đột nhiên chen vào. -Tại sao lúc nãy anh nhìn em và nói em muốn giết anh? Phải chăng là…
- Đúng vậy! -Quân gật đầu thừa nhận. -Lúc nãy, anh đã nhìn thấy cậu ta… trong em. Nhưng cũng có thể là do sợ quá, trời cũng mưa to nên anh đã nhìn nhầm. Xin lỗi em nhé!
Quân không hề nhìn nhầm, khi giờ đây Lan Phương và Hoàng Anh có thể nhìn thấy rõ ràng hồn ma của Ngọc đang ngồi trên đùi Quân với gương mặt nát bét, máu me đầm đìa.
Cơn mưa kéo dài hơn mọi người tưởng, mãi đến gần mười giờ tối mới tạnh hẳn. Nhưng vì không muốn để lâu nên nhóm vẫn bắt xe đi đến ký túc xá. Đi đến nơi thì cũng mười một giờ, ký túc xá vừa đóng cửa nhưng Gia Huy nói nếu linh hồn Ngọc vẫn quanh quẩn ở đây thì vẫn có thể lập đàn cầu siêu được. Nói đoạn, cậu ghé tai hỏi nhỏ Lan Phương.
- Cô ấy ở đây chứ?
Lan Phương gật đầu thay cho câu trả lời. Ngọc vẫn luôn ở đây, không phải, Ngọc vẫn ở bên cạnh Quân mới đúng.
Cả nhóm chọn một vỉa hè nằm ở mé bờ tường ký túc xá, ít người qua lại hơn, tránh bị để ý. Trong lúc Gia Huy lôi những chiếc chuông nhỏ và quyển sách cổ ra thì Lan Phương vẫn quan sát Quân. Mà không đúng! Cô đang nhìn Ngọc, và Ngọc cũng đang nhìn cô.
“Rắc!”
Chiếc đầu của Ngọc bỗng lìa khỏi cổ, máu bắn ra tung tóe. Chiếc đầu với gương mặt đã nát bét của Ngọc di chuyển trên vỉa hè, tiến về phía Lan Phương, trong khi, đoạn thân người gồm hai tay, hai chân thì nhảy lò cò đến trước mặt Quân. Rồi hai cánh tay Ngọc trong phút chốc đã dài ngoằng, quấn chặt lấy Quân từ đầu đến chân. Gia Huy và Vân Vân không nhìn thấy gì, chỉ thấy Quân mặt mày tím tái, toàn thân co rúm. Rồi Quân trừng mắt, hai con ngươi bất động, chiếc lưỡi thè ra, miệng ú ớ song lại không thể phát ra âm thanh rõ ràng.
- Nhanh lên!
Gia Huy lập tức rung những chiếc chuông nhỏ, trong khi Vân Vân thấy Lan Phương đi giật lùi thì chạy tới đứng chắn trước mặt Lan Phương. Hoàng Anh thấy vậy lập tức vòng tay ôm lấy Vân Vân; từ người anh tỏa ra một làn khói trắng, ngăn cản chiếc đầu gớm ghiếc kia tấn công hai cô gái.
Lập tức, hai cánh tay dài ngoằng của Ngọc đứt thành từng khúc, rơi lả tả xuống mặt đường, cùng với đó là một tiếng hét điên dại. Chiếc đầu cũng đứng im một chỗ, máu từ hai tai, mắt, mũi bắn ra như suối, chảy rào rào xuống chiếc cống ngay gần đó.
Quân ngã gục xuống mặt đường, thở lấy thở để. Vân Vân thì quay lại phía sau hỏi Lan Phương với vẻ lo lắng.
- Em không sao chứ?
- Em không sao!
- Không còn thời gian đâu! -Gia Huy vừa lật mở một trang trong cuốn sách cổ vừa nói. -Chúng ta phải lập tức giúp hồn ma của Ngọc siêu thoát.
Gió bỗng nổi lên vù vù, tạo thành những âm thanh man rợ phát ra từ những lùm cây rậm rạp. Một luồng khí lạnh thốc thẳng vào người Quân lúc này đang ngồi thở khiến anh sởn da gà, sống lưng tự dưng lạnh toát, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi. Lan Phương thì đứng trân trân nhìn chiếc đầu của Ngọc đang mất phương hướng, mồm bị rách tới tận mang tai đang phát ra những âm thanh kinh hồn bạt vía.
“Ta… sẽ… giết… chết… tất… cả… các… ngươi.”
“Tất… cả… các… ngươi… đều… phải… chết.”
“Ha… ha… ha…”
Những tràng cười man rợ cứ thế vang lên khiến Quân phải bịt cả hai tai lại vì sợ hãi. Được một lúc, cũng từ khuôn miệng đó thè ra một cái lưỡi dài nhơm nhớp máu. Cái lưỡi từ từ tiến về phía Lan Phương khiến cô tiếp tục lùi lại, nhưng đột nhiên cái lưỡi dừng lại, khẽ khàng mơn trớn trên mặt Lan Phương khiến cô khiếp đảm. Trong khoảnh khắc sợ hãi cực độ, Lan Phương chợt nhận ra điều gì đó.
- Chiếc xe là do cô làm hỏng?
Cái lưỡi đỏ lòm lại di chuyển trên mặt Lan Phương như một lời khẳng định.
- Không phải anh Quân… -Lan Phương tiếp tục. -Mà chính cô muốn chúng tôi đến đây? Vậy tại sao lại muốn giết chúng tôi?
“Vì các ngươi… các ngươi… cùng phe… với cậu ta...”
Quân lúc này chợt hét lên kinh hãi, Gia Huy thấy bạn như vậy liền rung chuông liên hồi. Chiếc lưỡi từ từ teo lại, ở phía xa, cơ thể không hoàn thiện của Ngọc đang phải chịu những trận đau kinh hoàng bởi sức mạnh mà Gia Huy tạo ra. Hai chiếc tay dài ngoằng tự siết lấy thân thể lúc này đã được gắn đầu. Gương mặt nát bét không nhìn rõ từng bộ phận nhưng chẳng hiểu sao Lan Phương lại cảm giác như mình đang nhìn thẳng vào mắt Ngọc, một đôi mắt đẹp nhưng đầy đau đớn, phẫn uất.
- Dừng lại!
Lan Phương hét lên trước sự sững sờ của tất cả. Cô tiến tới chỗ Quân đang lê lết trên vỉa hè, túm lấy cổ áo sơ mi của anh mà hét lên. Nhưng, giọng nói phát ra lại không phải là của Lan Phương.
“Cậubiết tất cả mà, phải không Quân?”
Quân hoảng hồn, nhìn chằm chằm vào Lan Phương nhưng thứ anh nhìn thấy lại không phải là gương mặt xinh đẹp của cô gái trẻ, mà là gương mặt nát bét, lởm chởm những mảng thịt nông sâu của Ngọc.
Rồi anh chắp tay, liên tiếp đập đầu xuống nền gạch tứa máu, miệng ra sức cầu xin.
- Tớ xin cậu! Tha cho tớ! Tớ không biết gì hết! Tớ không biết gì hết!
Gia Huy vội chạy tới ngăn cản Quân. Đợi bạn bình tĩnh một chút, cậu mới hỏi tiếp.
- Có phải còn chuyện gì cậu chưa kể với bọn tớ không? Nếu cậu không kể hết, bọn tớ sẽ không thể giúp được. Nên còn chuyện gì, cậu hãy nói hết ra đi!
Quân nhìn Gia Huy, rồi lại nhìn Lan Phương lúc này không còn gương mặt của Ngọc ẩn hiện nữa. Anh nuốt nước bọt, rồi gật đầu thừa nhận.
- Thật ra, tớ không phải người duy nhất bị Ngọc ám.
Sau khi đã nhờ cậy hàng xóm để ý đến bố, Gia Huy và các bạn của mình cũng sửa soạn đồ đạc để lên đường. Chuyến xe đi Hòa Bình sẽ khởi hành lúc hai giờ chiều nên cả nhóm còn dư dả thời gian để chuẩn bị.
Đến một rưỡi chiều, lúc cả nhóm đang rục rịch ra bến xe thì trời đột ngột mưa to, dẫu cả buổi sáng còn nắng chang chang. Vân Vân ngán ngẩm đeo headphone rồi chạy vù ra ngồi yên vị trên taxi, sau đó đến Lan Phương. Gia Huy sau khi dặn dò bố mấy câu cũng vội vã chạy ra với mọi người. Chiếc xe nổ máy, trời càng lúc càng mưa xối xả.
Chiếc xe chỉ vừa mới bắt đầu di chuyển thì tài xế đã đột ngột phanh gấp làm tất cả mọi người trên xe đều ngã nhào về phía trước, tò mò không biết chuyện gì vừa xảy ra. Trong khi đó, bác tài xế mặt mày tái mét nhìn Gia Huy ngồi bên cạnh, nói không nên lời.
- Hình như, chúng ta… vừa… vừa… đâm… phải ai đó.
Câu nói của tài xế làm cả bọn đứng hình. Gia Huy vội vàng mở cửa lao ra ngoài, không màng cả che ô.
Quả đúng như vậy, trước mũi xe là một thanh niên đang nằm bất tỉnh nhân sự. Lúc này, Vân Vân và Lan Phương cũng đã ra khỏi xe, còn bác tài xế nhìn thấy cảnh đó thì hồn xiêu phách lác, gương mặt méo xị, nói năng lắp ba lắp bắp.
- Là do cậu ấy… đột nhiên lao ra. Tôi… tôi… không liên quan!
Gia Huy bình tĩnh hơn, anh chạy tới chỗ nam thanh niên, đỡ anh ta dậy, vừa lắc người vừa gọi. Một lúc sau, người thanh niên mở mắt khiến bác tài xế thở phào nhẹ nhõm.
- Gia Huy, đúng là cậu rồi! -Người thanh niên đột nhiên nắm lấy tay Gia Huy. -May quá! Tớ gặp được cậu rồi!
- Cậu là? -Gia Huy nhất thời chưa nhớ ra người này là ai.
- Quân! -Người thanh niên vội vàng nói. -Tớ là Quân. Bạn học cấp hai của cậu đây.
Rồi không đợi Gia Huy hồi tưởng lại ký ức, Quân đã chồm dậy, nhìn bạn học, vẻ hốt hoảng.
- Gia Huy, cậu phải cứu tớ! Nếu cậu không cứu tớ… tớ sẽ…
Bất ngờ, ánh nhìn của Quân lướt qua Lan Phương đang đứng phía sau, gương mặt bỗng trở nên căng cứng, mắt mở trừng trừng. Anh ôm đầu và bắt đầu la hét, miệng liên tục nói những điều khó hiểu.
- Cậu ta… cậu ta… đang ở đây. Cậu ta… muốn… muốn… giết tớ! -Rồi Quân lại bắt đầu nói đứt quãng. -Gia Huy, cậu không được đi! Cậu… cậu phải… cứu tớ.
- Được rồi! -Gia Huy khẽ nhìn Lan Phương, rồi nhìn Quân đang vô cùng sợ hãi. -Chúng ta vào nhà trước đã!
Bác tài xế và Gia Huy giúp đưa Quân vào trong nhà. Vân Vân và Lan Phương cũng đội ô đi sau; gương mặt Lan Phương trở nên đăm chiêu kể từ khoảnh khắc Quân nhìn cô và nói cô muốn giết anh ta, bởi đây mới là lần đầu tiên cô gặp người này. Mưa vẫn nặng hạt, không những thế sấm chớp cũng bắt đầu xuất hiện, những tia chớp sáng loáng như xé toạc bầu trời thành nhiều mảnh ở trên cao.
Gia Huy đưa cho Quân một chiếc khăn để lau người, rót cho cậu bạn một chén nước chè nóng uống cho ấm người rồi đi vào trong thay quần áo. Vân Vân và Lan Phương thì ngồi ở chiếc giường được kê bên trái căn nhà, người nghe nhạc, người đăm chiêu suy nghĩ. Quân nhìn thấy ngón tay của Vân Vân bị cụt thì hơi rùng mình dẫu cô đã đeo găng tay bên ngoài, nhưng khi quay qua Lan Phương thì cậu lại không dám nhìn thẳng vào cô vì ảo ảnh lúc nãy vẫn còn khiến cậu sợ hãi. Lúc này, Gia Huy đã thay quần áo xong đi ra, ngồi đối diện với Quân.
- Tớ xin lỗi nhưng thật sự tớ chưa nhớ ra cậu. Với lại, nếu chúng ta là bạn từ hồi cấp hai thì sao cậu vẫn nhận ra tớ ngay khi vừa nhìn thấy, tớ cũng đã thay đổi rất nhiều mà.
- Cậu không nhớ ra tớ cũng phải thôi! -Quân khẽ thở dài. -Thời gian lâu như thế rồi. Với lại, ngày trước tớ chỉ học cùng cậu một kỳ đầu năm lớp Sáu, sau đó thì tớ chuyển sang lớp khác. Tớ lại thuộc dạng nhút nhát, không chơi với mọi người nên chắc cậu cũng không có ấn tượng. Còn việc tớ nhận ra cậu là do tớ có hỏi một vài người bạn facebook của cậu, tớ cũng đã gửi tin nhắn nhưng hình như face của cậu đã không hoạt động một thời gian nên không thấy trả lời.
Gia Huy nghe thì thấy ngờ ngợ, dẫu thật tình vẫn chưa nhớ ra Quân. Anh đang nghĩ tới chuyến đi lên Hòa Bình của cả nhóm, nếu bây giờ không xuất phát ngay thì sẽ muộn mất.
- Quân này, tớ xin lỗi! -Gia Huy nhìn Quân với vẻ áy náy. -Bây giờ bọn tớ đang có việc gấp cần đi ngay. Lần khác…
- Không được, Gia Huy! -Quân sửng sốt. -Cậu phải cứu tớ! Chỉ có cậu mới cứu được tớ thôi! Nếu cậu mà đi lúc này thì... thì… cậu ta… cậu ta… sẽ giết tớ mất.
Gia Huy đang khó xử thì bác tài xế taxi chạy vào, gương mặt nhăn nhó.
- Nguy to rồi! Xe tự nhiên lại chết máy, tôi nổ mãi mà không lên. -Rồi ông lại đăm chiêu. -Quái lạ! Lúc nãy vẫn nổ ngon ơ mà, chẳng hiểu sao tự nhiên lại giở chứng.
- Phải mất bao lâu để sửa ạ? -Lan Phương sốt ruột hỏi.
- Tôi không biết! -Người tài xế nhìn đồng hồ. -Nhưng xác định là các cô cậu không đến bến xe kịp giờ đâu.
- Vậy còn chuyến nào sau hai giờ không hả bác? -Đến lượt Vân Vân hỏi.
- Không! Đó là chuyến cuối cùng rồi! Thôi, cô cậu chịu khó ở lại thêm một ngày. Ngày mai nếu muốn đi thì gọi cho tôi, tôi lại qua đón như hôm nay.
Người tài xế nói xong thì bỏ đi. Dù sao thì lịch trình cũng đã bị hoãn lại nên nhóm Gia Huy quyết định nghe câu chuyện của Quân. Quân lúc này cũng không còn xúc động, anh uống tiếp một ngụm nước chè nữa rồi bắt đầu nói.
- Tớ đang bị một vong nữ theo ám.
Câu nói của Quân khiến tất cả đều ớn lạnh. Dẫu cả nhóm từng giúp không ít vong hồn siêu thoát, nhưng mỗi lần nghe thấy bất kỳ điều gì liên quan đến thế giới bên kia vẫn khiến cả bọn toát mồ hôi lạnh.
- Nhưng sao cô ta lại ám cậu? -Gia Huy bất ngờ hỏi. -Thường thì vong hồn không vô cớ ám ai nếu người đó không có mối liên hệ với họ. Hoặc cậu thuộc trường hợp hiếm hoi là yếu bóng vía, nhưng trường hợp này thì đa phần là phụ nữ và trẻ em gặp phải.
- Cậu nói đúng! -Quân lúc đầu hơi ngạc nhiên, song sau đó liền gật đầu thừa nhận. -Vong nữ ấy là bạn đại học của tớ.
Nói rồi, Quân mở điện thoại, lướt lướt một hồi rồi dừng lại ở một trang báo điện tử đưa cho Gia Huy xem.
- Đây là vụ án nữ sinh nhảy từ tầng bảy của ký túc xá trường đại học hai năm trước. -Giọng Quân run run. -Nạn nhân trong vụ án đó là Ngọc, học cùng lớp với tớ. Tớ không biết tại sao sau khi chết cậu ấy lại ám tớ, tớ thậm chí còn không để ý mấy đến sự xuất hiện của cậu ấy ở trong lớp. Mãi đến ngày cậu ta nhảy lầu thì tớ mới biết, sau đó chẳng hiểu vì nguyên cớ gì mà cậu ta lại ám tớ như vậy.
Vân Vân nhìn bài báo, tự nhiên nói một cậu.
- Con bé xinh à nghen, chắc là hút mắt các anh chàng lắm đó nha!
- Nói thật là Ngọc xinh thật… -Quân thổ lộ. -Nhưng lại không thuộc tuýp con gái ăn chơi hay tụ tập bạn bè nên trong lớp cậu ta cũng không chơi với ai. Hơn nữa, cậu ta cũng có người yêu rồi. Cái này là sau khi Ngọc chết, công an điều tra các mối quan hệ thì mọi người mới biết chứ bình thường chỉ thấy cậu ấy ở trên giảng đường, chẳng ai nghĩ là đã có người yêu cả.
Quân vừa nói xong thì sấm chớp giật đùng đùng khiến anh ta giật bắn người, mặt cắt không còn một giọt máu. Gia Huy trấn an Quân, rồi nhìn Lan Phương và Vân Vân. Cuối cùng, cả bọn quyết định khi nào trời hết mưa sẽ tới đúng nơi Ngọc tự tử để lập đàn cầu siêu, mong cô siêu thoát, không còn ám Quân nữa.
- À, còn lý do Ngọc tự tử… -Gia Huy chợt hỏi. -Cậu có biết gì không? - Cái này thì tớ càng không biết. -Quân nhăn mặt. -Chỉ nghe mọi người kháo nhau là do áp lực học hành, thi cử. Cậu cũng biết là có không ít vụ sinh viên tự tử vì nguyên nhân này rồi mà.
- Nhưng mà… -Lan Phương đột nhiên chen vào. -Tại sao lúc nãy anh nhìn em và nói em muốn giết anh? Phải chăng là…
- Đúng vậy! -Quân gật đầu thừa nhận. -Lúc nãy, anh đã nhìn thấy cậu ta… trong em. Nhưng cũng có thể là do sợ quá, trời cũng mưa to nên anh đã nhìn nhầm. Xin lỗi em nhé!
Quân không hề nhìn nhầm, khi giờ đây Lan Phương và Hoàng Anh có thể nhìn thấy rõ ràng hồn ma của Ngọc đang ngồi trên đùi Quân với gương mặt nát bét, máu me đầm đìa.
Cơn mưa kéo dài hơn mọi người tưởng, mãi đến gần mười giờ tối mới tạnh hẳn. Nhưng vì không muốn để lâu nên nhóm vẫn bắt xe đi đến ký túc xá. Đi đến nơi thì cũng mười một giờ, ký túc xá vừa đóng cửa nhưng Gia Huy nói nếu linh hồn Ngọc vẫn quanh quẩn ở đây thì vẫn có thể lập đàn cầu siêu được. Nói đoạn, cậu ghé tai hỏi nhỏ Lan Phương.
- Cô ấy ở đây chứ?
Lan Phương gật đầu thay cho câu trả lời. Ngọc vẫn luôn ở đây, không phải, Ngọc vẫn ở bên cạnh Quân mới đúng.
Cả nhóm chọn một vỉa hè nằm ở mé bờ tường ký túc xá, ít người qua lại hơn, tránh bị để ý. Trong lúc Gia Huy lôi những chiếc chuông nhỏ và quyển sách cổ ra thì Lan Phương vẫn quan sát Quân. Mà không đúng! Cô đang nhìn Ngọc, và Ngọc cũng đang nhìn cô.
“Rắc!”
Chiếc đầu của Ngọc bỗng lìa khỏi cổ, máu bắn ra tung tóe. Chiếc đầu với gương mặt đã nát bét của Ngọc di chuyển trên vỉa hè, tiến về phía Lan Phương, trong khi, đoạn thân người gồm hai tay, hai chân thì nhảy lò cò đến trước mặt Quân. Rồi hai cánh tay Ngọc trong phút chốc đã dài ngoằng, quấn chặt lấy Quân từ đầu đến chân. Gia Huy và Vân Vân không nhìn thấy gì, chỉ thấy Quân mặt mày tím tái, toàn thân co rúm. Rồi Quân trừng mắt, hai con ngươi bất động, chiếc lưỡi thè ra, miệng ú ớ song lại không thể phát ra âm thanh rõ ràng.
- Nhanh lên!
Gia Huy lập tức rung những chiếc chuông nhỏ, trong khi Vân Vân thấy Lan Phương đi giật lùi thì chạy tới đứng chắn trước mặt Lan Phương. Hoàng Anh thấy vậy lập tức vòng tay ôm lấy Vân Vân; từ người anh tỏa ra một làn khói trắng, ngăn cản chiếc đầu gớm ghiếc kia tấn công hai cô gái.
Lập tức, hai cánh tay dài ngoằng của Ngọc đứt thành từng khúc, rơi lả tả xuống mặt đường, cùng với đó là một tiếng hét điên dại. Chiếc đầu cũng đứng im một chỗ, máu từ hai tai, mắt, mũi bắn ra như suối, chảy rào rào xuống chiếc cống ngay gần đó.
Quân ngã gục xuống mặt đường, thở lấy thở để. Vân Vân thì quay lại phía sau hỏi Lan Phương với vẻ lo lắng.
- Em không sao chứ?
- Em không sao!
- Không còn thời gian đâu! -Gia Huy vừa lật mở một trang trong cuốn sách cổ vừa nói. -Chúng ta phải lập tức giúp hồn ma của Ngọc siêu thoát.
Gió bỗng nổi lên vù vù, tạo thành những âm thanh man rợ phát ra từ những lùm cây rậm rạp. Một luồng khí lạnh thốc thẳng vào người Quân lúc này đang ngồi thở khiến anh sởn da gà, sống lưng tự dưng lạnh toát, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi. Lan Phương thì đứng trân trân nhìn chiếc đầu của Ngọc đang mất phương hướng, mồm bị rách tới tận mang tai đang phát ra những âm thanh kinh hồn bạt vía.
“Ta… sẽ… giết… chết… tất… cả… các… ngươi.”
“Tất… cả… các… ngươi… đều… phải… chết.”
“Ha… ha… ha…”
Những tràng cười man rợ cứ thế vang lên khiến Quân phải bịt cả hai tai lại vì sợ hãi. Được một lúc, cũng từ khuôn miệng đó thè ra một cái lưỡi dài nhơm nhớp máu. Cái lưỡi từ từ tiến về phía Lan Phương khiến cô tiếp tục lùi lại, nhưng đột nhiên cái lưỡi dừng lại, khẽ khàng mơn trớn trên mặt Lan Phương khiến cô khiếp đảm. Trong khoảnh khắc sợ hãi cực độ, Lan Phương chợt nhận ra điều gì đó.
- Chiếc xe là do cô làm hỏng?
Cái lưỡi đỏ lòm lại di chuyển trên mặt Lan Phương như một lời khẳng định.
- Không phải anh Quân… -Lan Phương tiếp tục. -Mà chính cô muốn chúng tôi đến đây? Vậy tại sao lại muốn giết chúng tôi?
“Vì các ngươi… các ngươi… cùng phe… với cậu ta...”
Quân lúc này chợt hét lên kinh hãi, Gia Huy thấy bạn như vậy liền rung chuông liên hồi. Chiếc lưỡi từ từ teo lại, ở phía xa, cơ thể không hoàn thiện của Ngọc đang phải chịu những trận đau kinh hoàng bởi sức mạnh mà Gia Huy tạo ra. Hai chiếc tay dài ngoằng tự siết lấy thân thể lúc này đã được gắn đầu. Gương mặt nát bét không nhìn rõ từng bộ phận nhưng chẳng hiểu sao Lan Phương lại cảm giác như mình đang nhìn thẳng vào mắt Ngọc, một đôi mắt đẹp nhưng đầy đau đớn, phẫn uất.
- Dừng lại!
Lan Phương hét lên trước sự sững sờ của tất cả. Cô tiến tới chỗ Quân đang lê lết trên vỉa hè, túm lấy cổ áo sơ mi của anh mà hét lên. Nhưng, giọng nói phát ra lại không phải là của Lan Phương.
“Cậubiết tất cả mà, phải không Quân?”
Quân hoảng hồn, nhìn chằm chằm vào Lan Phương nhưng thứ anh nhìn thấy lại không phải là gương mặt xinh đẹp của cô gái trẻ, mà là gương mặt nát bét, lởm chởm những mảng thịt nông sâu của Ngọc.
Rồi anh chắp tay, liên tiếp đập đầu xuống nền gạch tứa máu, miệng ra sức cầu xin.
- Tớ xin cậu! Tha cho tớ! Tớ không biết gì hết! Tớ không biết gì hết!
Gia Huy vội chạy tới ngăn cản Quân. Đợi bạn bình tĩnh một chút, cậu mới hỏi tiếp.
- Có phải còn chuyện gì cậu chưa kể với bọn tớ không? Nếu cậu không kể hết, bọn tớ sẽ không thể giúp được. Nên còn chuyện gì, cậu hãy nói hết ra đi!
Quân nhìn Gia Huy, rồi lại nhìn Lan Phương lúc này không còn gương mặt của Ngọc ẩn hiện nữa. Anh nuốt nước bọt, rồi gật đầu thừa nhận.
- Thật ra, tớ không phải người duy nhất bị Ngọc ám.
Danh sách chương